Người nối nghiệp chân chính - Chương 3
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 3: Đứa con gái thích gì làm nấy
Ngày hôm sau, Soái Ninh mãi gần giữa trưa mới đến công ty, vừa ngồi xuống đã gọi Thôi Minh Trí qua hỏi chuyện.
“Trợ lý Thôi, công ty có người Thước Châu không? Tốt nhất là người có hiểu biết nhất định về Hoa Quả Lĩnh, nếu có thì điều ngay đến ban dự án chúng ta.”
Thấy cô nàng còn có tí ý thức về tinh thần trách nhiệm, Thôi Minh Trí cũng lấy làm mừng. Người Thước Châu mà hắn quen thuộc nhất chính là Diệp Như Vy, vừa khéo là cô sinh ra đúng ở thôn Liên Mễ xã Liên Hoa, biết rõ đất và người nơi ấy, trước kia Soái Minh đi khảo sát thực địa còn từng nhờ cô làm người dẫn đường. Diệp Như Vy là lựa chọn phù hợp nhất.
“Diệp Như Vy ở phòng công trình là người xã Liên Hoa, Thước Châu, để tôi bảo cô ấy viết ngay một bản báo cáo cho chị.”
Soái Ninh gạt đi: “Phương án kế hoạch tôi còn chưa xem xong đây, làm ra lắm tài liệu thế là muốn tôi mệt chết à. Đi đưa người ta đến đây tôi hỏi ngay mặt.”
Thôi Minh Trí đón nhận mệnh lệnh vừa vui vừa rầu, hắn thương nhớ bạn gái cũ ngày đêm, đến lúc sắp tiếp xúc thật lại bị cảm giác càng gần càng run, do dự một hồi mới chọn cách nhắn tin bằng tài khoản QQ chuyên dùng cho công việc: “Diệp công[1], Ninh tổng tìm bạn để hỏi về hoàn cảnh xã Liên Hoa, xin mời tới văn phòng chị ấy nhanh nhé.”
Diệp Như Vy thật nhanh chóng đáp lại bằng một chữ “Vâng”, còn cứng nhắc máy móc hơn cả lời hắn, khi xuất hiện thì thấy tinh thần giỏi giang sáng láng, thoạt nhìn không thấy có vẻ bị chuyện tình cảm nam nữ ảnh hưởng chút nào.
Soái Ninh dường như rất ưng dáng vẻ cùng cách ăn mặc gọn ghẽ thanh thoát của cô, nhã nhặn mời cô ngồi xuống nói chuyện:
“Diệp công, nghe nói nhà cô ở ngay dưới chân Hoa Quả Lĩnh, có mấy thôn, trong thôn có bao nhiêu người, nam hay nữ đông hơn, nhiều người già hay người trẻ?”
Diệp Như Vy trả lời không vênh váo không nịnh nọt: “Tổng cộng mười ba thôn, thôn lớn nhất có ba ngàn người, nhỏ nhất là mấy trăm người, tổng cộng không quá ba mươi ngàn người. Mấy năm nay người trẻ đều đi làm ăn xa, còn ở lại trong thôn cơ bản đều là ông bà già với trẻ con, thanh niên trai tráng nhiều lắm khoảng ba ngàn người.”
Thôi Minh Trí đã đến xã Liên Hoa, nơi đó nghèo khó làm hắn nhìn phát hãi, căn bản không phải thế ngoại đào nguyên gì cả, chỉ là một xã vùng sâu vừa qua ngưỡng xoá đói, còn chưa nói được đến chuyện nâng cao chất lượng đời sống.
Diệp Như Vy đã tính là gương điển hình thành đạt ở xã vùng sâu kia, bố vừa bệnh nặng một cái là về lại cái máng lợn, thế cũng đủ thấy xuất phát điểm của địa phương thấp nhường nào.
Soái Ninh hỏi tiếp: “Tôi xem báo cáo điều tra thấy nói vùng núi chỗ nhà cô trên cơ bản là chưa phát triển, quốc lộ cũng cũ nát ít tu sửa, thế có danh thắng di tích cổ gì đó không?”
Diệp Như Vy lắc đầu quả quyết: “Không có.”
Quê hương cô heo hút từ xưa, sau cải cách mở cửa mới làm đường giao thông. Non xanh nước biếc đều núp sâu trong núi không ai biết, cũng không có danh nhân nào, đào đâu ra bề dày văn hoá.
Soái Minh từng nói điểm này bất lợi cho việc truyền thông quảng bá. Hiện giờ người tiêu dùng thích đua theo phong trào, dẫn đến các doanh nghiệp cũng phải cố hết sức marketing tạo đẳng cấp. Không có nền tảng văn hoá thì cũng thiếu hẳn chất liệu để vẽ vời.
Soái Ninh suy nghĩ sơ sơ, nói với vẻ không hưởng ứng nhận định kia: “Chuyện này không phải xoắn, thứ Tư tuần sau chúng ta đi thăm dò thực địa, tiện thể tiếp xúc với cán bộ cơ sở một tí.”
Thôi Minh Trí thấy Diệp Như Vy đi khỏi, vội vàng mượn cớ cùng ra ngoài. Hắn nhịn vài ngày, nhìn thấy cô như người đang lên cơn nghiện rượu nhìn thấy rượu ngon, biết rõ công cốc nhưng vẫn không nhịn được tìm cô nói chuyện, gọi cô lại dò hỏi: “Vy Vy, em mấy hôm nay có ổn không?”
Diệp Như Vy mỉm cười không nóng không lạnh, như một sản phẩm thương mại đóng gói hoàn hảo không thể thấy bên trong.
“Cũng được, canh bí đao xương sườn anh ăn chưa?”
“Ăn hết rồi, ngon lắm, cảm ơn em.”
Thôi Minh Trí cẩn thận mà nói dối, tin tưởng vững chắc rằng lời nói dối này mang ý tốt.
Diệp Như Vy quả nhiên yên tâm, nhẹ nhàng thở ra: “Sau này anh học cách tự hầm đi, ở một mình cũng cần biết tự chăm sóc bản thân.”
Hốc mắt của Thôi Minh Trí suýt nữa đỏ hoe vì lời dặn dò này, hắn ngập ngừng hỏi: “Bố em, ông…”
Hắn quên vùng cấm, Diệp Như Vy không quên, hạ giọng nói lảng đi: “Đừng hỏi, chuyện đã không liên quan đến anh nữa cơ mà? Hỏi thêm nữa cũng chẳng để làm gì.”
Thôi Minh Trí trong lòng hổ thẹn, tự tưởng tượng ra sự oán trách trong vẻ bất đắc dĩ của cô, âm điệu khổ sở đến thấp hẳn một quãng tám: “Vy Vy, em đừng hận anh, anh cũng là chẳng còn cách nào mới nói chia tay.”
Từ lúc chia tay đến giờ hắn như thím Tường Lâm[2] lải nhải mãi chuyện này, gặp đối tượng ghê gớm tí khéo đã sớm bị coi là “giai trà xanh” mà băm ra làm chả rồi, Diệp Như Vy tin tưởng nhân phẩm của hắn, trước sau như một thông cảm cho hắn.
“Em biết, em không trách anh, chỉ trách thời buổi bây giờ gian nan, người nghèo sống nhọc quá.”
Cô còn không quen hẳn việc tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn, chuyện trò đến đây hé lộ một vẻ yếu đuối, than thở phiền muộn: “Minh Trí, anh bảo chúng ta học hành khắc khổ, ra sức thi đại học, ra sức bám trụ thành phố lớn, làm được đến vị trí bây giờ đã tính là khá, vậy mà sao vẫn không đủ sức gánh vác nhỉ? Người ta con cái nhà có tiền không cần cố gắng gì mà sống chẳng phải lo nghĩ, số mệnh gì mà bất công thế nhỉ?”
Thôi Minh Trí tiện thể lấy Soái Ninh ra làm mốc so sánh, còn thấy thấm thía hơn Diệp Như Vy, biết rõ thành phần nguyên liệu thật của món súp gà độc cho tâm hồn này, nhưng lại không thể mặc kệ cô bị cảm xúc tiêu cực xâm chiếm, nhịn đau an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều quá, mấy hôm nay sắp xếp công việc một chút, nghỉ ngơi cho tốt, sang tuần còn đi công tác với Ninh tổng nữa.”
Ưu điểm lớn của Diệp Như Vy là làm cho người khác yên tâm, cô xốc ngay lại tinh thần nhẹ nhàng từ biệt. Thôi Minh Trí uể oải quay lại văn phòng. Soái Ninh trưa nay đột xuất mời cơm người ta, bắt hắn đi cùng hầu rượu, trên đường đi tự dưng hỏi độp: “Trợ lý Thôi, anh với Diệp Như Vy từng yêu nhau phải không?”
Thôi Minh Trí ngồi mà suýt vẹo sườn, cho rằng sếp tra xét hắn rồi, lúng búng nói: “Sao chị biết ạ?”
Soái Ninh vừa ngó nghiêng cảnh vật vừa cười mỉa: “Vừa rồi cô ấy chẳng thèm phản ứng gì anh. Anh là trợ lý của tôi, tính là người nổi bật trong công ty. Đồng nghiệp bình thường nào ai dám làm lơ anh như thế chứ. Hai người vừa chia tay phải không?”
“… Chuyện này chị cũng nhìn ra được ạ?”
“Đêm qua tôi kêu cô nàng kia đi theo anh, cô ta nói bị anh tống ra ngoài. Tình huống kiểu này thường có ba hướng suy luận, hoặc anh là gay, hoặc anh có thói cuồng sạch, sợ cô nàng kia có bệnh, khả năng thứ ba chính là anh vừa thất tình, không hứng thú tiếp nhận gái khác. Xem gu ăn mặc của anh không giống gay, cử chỉ thường ngày cũng không giống người có thói cuồng sạch, vậy chắc chắn là vừa thất tình rồi.”
Thì ra em mặt V-line là vì cô ta xúi bẩy mới bổ nhào vào mình, gái này tính toán gì đây? Có phải muốn nắm chắc nhược điểm của mình để tiện bề sai khiến không? Thông minh mà chẳng dùng cho chuyện đàng hoàng gì cả!
Thôi Minh Trí không dám nhiều lời, thấp thỏm cười trừ: “Chị phân tích cứ gọi là chuẩn ạ.”
Soái Ninh còn muốn đào bới kỹ hơn: “Cô ấy đá anh?”
“Không, bọn tôi chia tay êm ả thôi.”
“Chia tay êm ả cũng phải có lý do nhỉ, tính cách không hợp? Hay là hai người đều chê người kia không có tiền?”
Bị người ngoài mắng là Trần Thế Mỹ không sao, nhưng ấn tượng về nhân phẩm trong mắt sếp mà để thế thì nguy, Thôi Minh Trí bản năng ích kỷ trỗi dậy, kéo Diệp Như Vy vào chịu chung.
“… Lý do nào cũng có ạ.”
Khoé miệng Soái Ninh lộ ra một nét cười giễu, nụ cười này giống như đang nhìn xuống mấy con kiến giết nhau chỉ vì một hạt gạo, thu thù hút hận cực kỳ.
Cô ta từ khi ra đời chưa từng chịu cảnh khổ thiếu tiền, đương nhiên không tính là đồng cảm, chẳng qua là cười cợt thôi.
Ý tưởng của Thôi Minh Trí vẫn còn thuộc dạng ngây thơ, Soái Ninh đến hứng thú cười cợt cũng chẳng có, chỉ hờ hững ra tiếng cảnh cáo:
“Tôi đây không thích xen vào việc riêng của người khác, hỏi anh rõ ràng thế là hy vọng anh phân rõ việc chung chuyện riêng. Sau này anh với Diệp Như Vy làm chung dự án, phải đối xử với nhau thế nào anh nên nghĩ cho rạch ròi.”
Thôi Minh Trí cung kính tiếp chỉ. Đây là dấu hiệu tốt, pha loãng sự oán giận của hắn với sếp.
Soái Ninh lẩm bẩm tính toán: “Dự toán bốn trăm triệu cũng quá ít đi. Anh đi hỏi phòng marketing xem làm đủ bước truyền thông cho giai đoạn đầu đòi hỏi bao nhiêu tiền.”
Phòng marketing đã cho ra dự toán phương án, ước tính thận trọng khoảng 80 triệu.
Soái Ninh không xem nội dung, lật giở đến số tiền bèn vứt lại báo cáo, tức tối mắng Trương Kha - giám đốc marketing: “Các anh ăn cướp à? Tôi chỉ có tổng cộng 400 triệu vốn đầu tư, các anh làm truyền thông marketing giai đoạn đầu đã lấy 80 triệu, tôi thiết kế thi công và bán hàng giai đoạn sau bằng gì?”
Trương Kha cười đỡ, giải thích: “Ninh tổng, dự toán như này đã cắt giảm lắm rồi. Dự án Hoa Quả Lĩnh này bản thân đã có ba nhược điểm lớn. Một là giao thông không thuận lợi, hai là chưa phát triển, ba là thiếu vắng điểm nhấn văn hoá, muốn nhen nhóm danh tiếng là hết sức khó khăn. Phải tiến hành lăng-xê quy mô lớn, quảng cáo PR trên diện rộng, còn phải kết hợp quảng bá ở các phương tiện truyền thông kiểu cũ và truyền thông mạng xã hội. Cô cứ giở lại các hồ sơ dự án cũ mà xem, công ty con của tập đoàn làm dự án bất động sản, chi phí marketing giai đoạn đầu thường thường hơn trăm triệu, 80 triệu đúng là ít lắm rồi.”
Từ khi bước vào thời đại nhà nhà làm Pi-A (PR), các đơn vị truyền thông liên tục nâng giá, không ngừng đẩy cao chi phí marketing. Bất động sản là ngành hot vốn đầu tư lớn, chi phí truyền thông tăng vọt. Quan Vũ là cá mập trong ngành, mỗi dự án đều chi khủng cho marketing, ngân sách mấy trăm triệu cũng thường gặp.
Soái Ninh coi như đã tìm hiểu xong tình hình, cười lạnh một tiếng, đổi giọng đáp trả: “Nghe ý tứ của anh, hội đồng quản trị từ đầu đã không đặt hy vọng vào dự án này? Tuỳ tiện quẳng chút tiền còm cho tôi chơi đồ hàng, chủ tịch cũng coi trọng tôi thật đấy!”
Nói đến việc nhà họ, cấp dưới ai dám tiếp lời? Không chỉ Trương Kha câm như hến, Thôi Minh Trí cũng im thin thít, mắt cũng không dám đảo tí nào.
Soái Ninh không ưa giằng co, sau đó buông một câu tự giễu: “Nếu đã như vậy thì đi bước nào tính bước đó thôi, dù gì cũng là tiền còm, rơi tòm xuống sông đâu có sao.”
Thôi Minh Trí nghe cô ta gọi 400 triệu nhân dân tệ là tiền còm, tính năng người nghèo lải nhải trong lòng lại kích hoạt. Nhưng sếp sau đấy liền phẩy tay đuổi Trương Kha cùng mớ báo cáo dự toán của phòng marketing, điệu bộ xem ra không định đổ tiền vào marketing, lúc sau còn quay sang hắn hỏi thẳng: “Trợ lý Thôi, anh bảo dự toán của phòng marketing mù mờ co giãn ngần nào?”
Vấn đề này có thể nói là hung hiểm, Thôi Minh Trí thận trọng nói qua loa cho xong: “Tôi chưa từng làm ở phòng marketing, không nắm rõ giá cả.”
Soái Ninh chỉ muốn mở đầu câu chuyện, cũng không tính mượn hắn dò hỏi tình hình, cười ặc ặc, bảo: “Bọn họ muốn chính là cái sự không nắm rõ giá cả này của anh, một món béo bở rơi xuống, bao nhiêu con mắt nhìn vào, có mấy việc như thế mà đòi 80 triệu, mồm ngoạc to thế cũng không sợ trật khớp cằm.”
Nói xong ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
Thôi Minh Trí hiểu là sếp có chỉ thị mật, vội ghé sát nghe.
“Anh vào công ty 5 năm, quen biết hết mọi người nhỉ.”
“Cũng biết biết ạ.”
“Vừa rồi tôi xem cơ cấu tổ chức công ty, phòng tài vụ có tên Phương Đại Châu, ghi chú là tốt nghiệp Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh), vào đây hơn 8 năm vẫn là nhân viên bình thường. Sao anh ta mãi không lên chức? Năng lực không đủ hay gì?”
Tay Phương Đại Châu này có tiếng gàn dở trong công ty, cậy năng lực chuyên môn giỏi, không coi ai ra gì. Mấy năm nay anh ta làm mất lòng rất nhiều người, may có Soái Minh coi trọng nhân tài mới chứa chấp anh ta đến bây giờ. Anh ta lại có tính nhàn vân dã hạc (không tham vọng ganh đua), có chỗ yên ổn là không nghĩ đến chuyện nhảy việc, làm nhân viên kế toán bình thường cũng làm ra cái thú riêng.
Thôi Minh Trí xử sự coi như khéo léo, con người cũng có chừng mực, không đến mức khua môi múa mép trước mặt sếp, giới thiệu một cách vừa phải: “Anh Phương khả năng chuyên môn không tồi, phải cái tính cách hơi cứng nhắc, dễ đụng chạm đồng nghiệp.”
Soái Ninh chấm luôn người này, giao nhiệm vụ xuống: “Anh nghĩ cái thông báo, bảo Phương Đại Châu đi kiểm tra sổ sách của phòng marketing mấy năm nay, nói với anh ta là cần kiểm tra kỹ càng nghiêm túc, làm cho tốt xong tôi sẽ cho anh ta lên chức lên lương ngay.”
Thôi Minh Trí thấy cô ta muốn soi Trương Kha, không thể không nhắc: “Ninh tổng, Trương Kha là họ hàng của Vạn đổng.”
Soái Ninh lườm hắn một nhát: “Thế thì làm sao? Tôi còn là cháu của dượng tôi đây, công ty do ba tôi nắm cổ phần kiểm soát, tôi là tổng giám đốc đương nhiệm, không có quyền tra tí sổ sách à?”
Thôi Minh Trí sợ cô ta gây sự với Vạn Hồng Ba hại chính mình đi theo bị vạ lây, mạnh dạn khuyên nhủ: “Không phải, ý tôi là chị vuốt mặt nể mũi chút chứ ạ?”
Soái Ninh cười gian ác, mở ra chế độ đốp chát: “Anh nói luôn là đánh chó phải ngó chủ đi cho rồi. Trợ lý Thôi, anh giờ là thư ký của tôi. Tôi không phải Tào Tháo, anh cũng không phải bậc đại tài như Từ Thứ, nhân lúc còn sớm đừng có cố chơi cái trò ‘thân tại Tào doanh tâm tại Hán’ đấy nhé.”
Lời cảnh cáo thẳng tưng kéo đứt gân chân Thôi Minh Trí, trong phòng điều hoà 27 độ mà mồ hôi chảy ròng ròng, hắn vội vàng nhận sai tỏ rõ lòng trung, bưng mệnh lệnh của Soái Ninh đi “truyền thánh chỉ”.
Phòng marketing có gì mờ ám hay không? Câu trả lời chắc chắn là có. Mỗi phòng ban trong công ty đều có cửa kiếm chác. Phòng marketing cắt phế vừa dễ vừa an toàn nhất. Quảng cáo không có giá cả nhất quán, sản phẩm đa số trừu tượng, không giống phòng thi công phòng thiết kế, tiền nào của nấy, ăn phần trăm nhiều lẹm vào chất lượng hàng dễ lòi đuôi. Tuy nói trên tập đoàn vì ngăn chặn chuyện này thường xuyên cử tổng đại diện đến các công ty đàm phán giá quảng cáo đồng loạt, nhưng vẫn đầy khoảng trống chừa cho đám quản lý công ty con múa may.
Thôi Minh Trí đánh giá khách quan, trong chuyện ăn phần trăm, Trương Kha coi như tương đối biết điều, lại không đánh mất cái nhìn tổng thể. Lần này có thể vì coi thường Soái Ninh lơ ngơ mới vào nghề, lại bị hình tượng khoe giàu rồ dại của cô ta trên mạng làm cho mờ mắt, khi làm dự toán cắt phế hơi dày quá nên tự rước đen đủi vào thân.
Đám người hay chơi dao tất nhiên đều đeo găng chống đứt, sổ sách trước đó đã làm sạch đẹp tinh tươm, Soái Ninh sai người soi Trương Kha cùng lắm cũng chỉ chọc ngoáy cho bõ ghét.
Thôi Minh Trí mới đầu cũng băn khoăn không biết có nên gặp gỡ đánh tiếng cho Trương Kha hay không. Một mặt, Vạn Hồng Ba cũng từng dặn dò hắn thông qua trợ lý là Lương Nghiệp. Mặt khác, Trương Kha là họ hàng của Vạn Hồng Ba, giúp anh ta một tí cũng có chỗ lợi.
Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không ổn.
Soái Ninh làm loạn đến đâu cũng không bị phạt, nếu cô ta biết hắn lén báo cho bên kia, nhất định sẽ xuống tay trừng trị. Đến lúc đó chưa chắc Vạn Hồng Ba đã bênh hắn, thế hoá ra là hắn tự tay vác đá ghè chân mình à?
Thôi cứ thành thật làm cái loa truyền lời đi, đỡ lo cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Hắn cho rằng Soái Ninh ra đòn này là theo thói quen trên Weibo nhìn ai ngứa mắt liền bóc phốt, ai dè hôm sau cô ta lại vẻ mặt hoà nhã gọi Trương Kha lên nói chuyện công việc.
“Giám đốc Trương, hôm qua tôi nhìn lịch trình công việc, công ty đang chuẩn bị tổ chức lễ tri ân khách hàng mua Phỉ Thuý Sơn Hồ.”
Phỉ Thuý Sơn Hồ là khu đô thị cao cấp mà Bất động sản Quan Vũ mới phát triển ở ngoại thành phía tây Thượng Hải. Thông thường sau khi mở bán các toà sẽ tổ chức tri ân khách hàng, mượn cớ cảm ơn người mua để truyền thông tăng thêm mức độ nổi tiếng của dự án, làm đẹp hình ảnh doanh nghiệp và xúc tiến quan hệ công chúng, hấp dẫn càng nhiều khách hàng, chuẩn bị cho đợt mở bán sau.
Trương Kha hôm qua vừa làm cô ta khó chịu, đang lo không có dịp nhắc đến việc này, vội thao thao bất tuyệt giảng giải: “Đúng vậy, chúng tôi chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc tối kiêm biểu diễn ca nhạc lớn ở Phỉ Thuý Sơn Hồ, mời lãnh đạo địa phương, khách quý trong giới doanh nghiệp cùng với khách hàng mua đợt đầu và khách hàng tiềm năng tham gia. Trang trí hội trường và sắp xếp các hoạt động đều phải thể hiện chất lượng và đặc điểm cao cấp của Phỉ Thuý Sơn Hồ. Ở khu vực sầm uất của thị trấn, lối vào đường cao tốc, hai nút giao thông lớn ở ngoại ô đều đặt biển quảng cáo lớn kèm hộp đèn, tạo hình theo toà nhà. Tập hợp phóng viên của các cơ quan truyền thông lớn trong thành phố tham dự, lên tin trên kênh truyền hình thành phố, cố gắng đạt hiệu quả truyền thông tối đa…”
Soái Ninh hiếm hoi có một lần không xen lời, kiên nhẫn nghe xong mới hỏi: “Hoạt động lần này quy mô không nhỏ, anh chọn được đơn vị tổ chức chưa?”
“Trước mắt có mấy bên chào mời, chờ lát nữa tôi gửi cô xem qua.”
Trương Kha thản nhiên giao ra quyền quyết định, kỳ thực vì mấy công ty kia đều dây mơ rễ má với anh ta, chọn bên nào anh ta cũng không thiệt.
Soái Ninh từ chối: “Tôi không nắm được nội tình của họ, đấu thầu vẫn là hợp lý nhất, cho bọn họ bỏ thầu kín, ai chào sát mức giá cơ sở nhất thì trúng.”
Với chuyện này Trương Kha cũng không đưa ý kiến khác, nói sẽ cho làm một cái báo giá nội bộ để tham khảo, để Soái Ninh quyết định mức giá sàn.
Thôi Minh Trí thấy nể lão Trương làm việc kín kẽ, Soái Ninh muốn soi nhược điểm của anh ta e là không dễ.
Buổi trưa, Soái Ninh hứng lên muốn đi ăn ở một nhà hàng mới mở đang nổi trên mạng, sai hắn đi đặt bàn.
Nhà hàng nọ đông khách, Thôi Minh Trí đội nắng xếp hàng bên ngoài nửa tiếng mới chờ đến bàn trống cho cô ta, nhưng vài món đưa lên không món nào hợp khẩu vị, mỗi món cô ta nếm một miếng liền chống đũa: “Đây là món đặc biệt của nhà hàng cái quái gì, khó nuốt chết đi được!”
Thôi Minh Trí theo lệnh ngồi bên, cũng ăn một chút, đúng là còn cách ngon một khoảng nhất định, nhưng cũng không đến nỗi khó nuốt, chắc là do khẩu vị cô ta quá khắt khe, tâm lý lại kỳ vọng quá cao mà ra.
Soái Ninh chưa chịu, gọi thêm vài món nữa, cảm nhận vẫn thật chả ra sao, bèn cười lạnh: “Tôi lú đầu rồi, nhà mình nuôi một đám lừa gạt, còn mẹ nó đi tin quảng cáo, thật là bán thuốc mê còn bị đứa khác bỏ bùa.”
Cô nàng ăn bữa cơm còn phải chỉ dâu mắng hoè nói xéo đám Trương Kha, đủ thấy thù dai nhường nào. Thôi Minh Trí sợ văng miểng, cẩn thận xin ý kiến: “Có cần đổi nhà hàng khác không ạ?”
Soái Ninh quả quyết gạt đi: “Không đổi, anh lên nhóm chat công ty thông báo, gọi những người chưa đi ăn trưa đến đây, bảo là tôi mời.”
Thôi Minh Trí đi theo Soái Ninh mấy hôm nay, đại khái đã biết rõ tính cô ta. Cô chiêu này ghét nhất cấp dưới lắm lời, muốn bình an vô sự thì phải nghe lệnh răm rắp.
Hắn gấp rút chấp hành mệnh lệnh kỳ quặc này. Một lát sau, hơn trăm người lục tục tới. Có người đã ăn rồi, nghe nói tổng giám đốc mời vẫn hăng hái góp mặt, lấy cớ gặp sếp cho quen để hưởng tí lợi.
Đã qua giờ cao điểm buổi trưa, nhà hàng đã có thể chứa ngần này khách, Thôi Minh Trí lặng lẽ hỏi Soái Ninh định mức chi, cô ta tiện mồm báo ra con số: “Mỗi người 300 đi.”
Nhà hàng này giá cả trung bình loanh quanh 240 tệ/người, 300 tệ có thể ăn rất thịnh soạn. Thông tin truyền đạt xong, mọi người cũng yên tâm thoải mái dựa trên ngưỡng đó mà gọi món. Cơm nước xong, Thôi Minh Trí cầm thẻ đen của Soái Ninh đi tính tiền, tất cả 137 người dùng bữa, tổng cộng tiêu hết 41.050 tệ.
Trên đường về công ty, hắn nhìn thấy Weibo của sếp có bài mới.
“Mời nhân viên ăn cơm.”
Ảnh đính kèm là mấy tấm chụp các đồng nghiệp đang ăn uống trong nhà hàng.
Đây là lần đầu cô nàng nhắc đến chuyện công việc trên Weibo, các fan xông vào trả lời xem ảnh đoán chuyện. Không ít người nhìn khung cảnh xung quanh nhận ra là nhà hàng nổi tiếng trên mạng kia. Có tài khoản chuyên về marketing thấy thế bèn tag luôn tài khoản Weibo chính thức của nhà hàng, nhân viên nhà hàng mau mắn hớn hở vào gửi lời cảm ơn “Chào mừng ghé thăm”, cho rằng có KOL Nháo Nháo đề cử, nhà hàng mình sẽ càng hot hòn họt.
Việc sếp mời nhân viên đi ăn không hiếm hoi gì, số tiền trả cũng không đến mức hoành tráng. Điều làm Thôi Minh Trí thấy kỳ quái chính là chuyện Soái Ninh đi chọn nhà hàng kém ngon để mời. Tính ra giá cả cũng không rẻ, chẳng phải là tốn tiền bực mình hay sao? Hành động đăng Weibo gián tiếp quảng cáo cho nhà hàng kia lại càng khó giải thích.
Nghi hoặc suốt một giờ, thời gian nghỉ trưa vừa hết, Soái Ninh giá lâm group chat của công ty, nhắn tin: “Mọi người cảm thấy nhà hàng hồi trưa thế nào? Tôi cảm thấy quá khó ăn, rõ ràng là PR giả dối, xin mời người có cùng cảm nhận vào Mạng Quần Chúng Ăn Ngon thẳng thắn chấm điểm kém, chụp cả ảnh màn hình gửi vào đây.”
Đây rõ ràng là mệnh lệnh, mà chất lượng món ăn của nhà hàng kia đúng là không có gì đáng khen. So sánh hai bên, đám nhân viên đều coi bình luận của cô ta trở thành chân lý cần hùa theo. Ai không có tài khoản Mạng Ăn Ngon cũng mượn bạn bè người thân để hoàn thành nhiệm vụ, nháy mắt đã nộp ra hơn trăm nhát chấm một sao.
Soái Ninh sai Thôi Minh Trí lưu lại hết đống ảnh chụp màn hình, Thôi Minh Trí cho rằng cô ta muốn đánh sập nhà hàng kia, thấy tâm lý báo thù sâu nặng của cô nàng thì càng thêm run rẩy, nhưng vẫn không hiểu cô ta giữ lại ảnh chụp màn hình những nhận xét một sao kia có dụng ý gì.
Mấy ngày tiếp theo Soái Ninh không tới công ty, chỉ sai Thôi Minh Trí nhận gửi văn bản hộ cô ta, cả ngày tụ tập với đám bạn lêu lổng, chơi bời thâu đêm suốt sáng.
Ông lái xe không chịu nổi, gọi điện kể khổ với Thôi Minh Trí, bảo rằng phục vụ chủ nhân như thế ít nhất tuổi thọ rút ngắn chục năm.
Thôi Minh Trí ốc còn không mang nổi mình ốc, giữ được cái thân đã là may mắn. Rất nhiều lần hắn nghĩ đến chuyện phản ánh với Vạn Hồng Ba, nhưng vì sự kiêng dè dành cho Soái Ninh mà mỗi lần cầm điện thoại lên lại đổi ý.
Gái này ăn bữa cơm kém ngon đã muốn giật sập nhà hàng người ta, điển hình logic Từ Hy Thái Hậu, mình mà kết thù với nó, khéo cả đời này cũng đừng mong sống yên.
Cho nên mỗi khi Lương Nghiệp dò hỏi tình hình Soái Ninh, hắn không những không mách mọc gì mà còn trăm phương nghìn kế che đậy giúp cô ta, nói rằng mấy hôm nay cô ta đều ra ngoài tiếp khách xã giao để chuẩn bị cho dự án Hoa Quả Lĩnh.
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
------
Chú thích:
1. Công là cách gọi tắt của chức danh công trình sư. Với cách xưng hô ngắn gọn, bọn mình sẽ giữ nguyên cách viết để tên lên trước chức vụ trong ngữ pháp tiếng Trung, như đã làm với trường hợp Ninh tổng, Vạn đổng.
2. Nhân vật chính trong truyện ngắn “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn.
Comments
Post a Comment