Người nối nghiệp chân chính - Chương 88 (truyện ngoài lề)

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Link đặt mua sách giấy: https://forms.gle/3vBkwHjDPD1ST6mC8

Chương 88: Phần truyện ngoài lề

Chuyện râu ria thêm nếm 1

Hôm nay Soái Ninh đến thị sát chi nhánh của Bất động sản Quan Vũ ở Trịnh Châu, buổi trưa đi ăn với Hồ Cường – tổng giám đốc chi nhánh. Sau khi Vạn Hồng Ba đổ, nhân sự trong tập đoàn coi như xóa bài làm ván mới, đặc biệt là mảng bất động sản, các vị trí quản lý cấp cao phát sinh biến động lớn. Sau khi tẩy sạch một đống “tàn dư phe phái”, công ty tiến hành đề bạt người cũ tuyển thêm người mới để trám chỗ trống.

Hồ Cường vốn là giám đốc phòng Công trình ở trụ sở Thượng Hải, nhờ năng lực vượt trội trong công việc nên được điều đến Trịnh Châu làm “quan lớn nơi biên cương” của công ty.

Soái Ninh đối xử với anh ta thân thiết hiếm thấy, trò chuyện trên trời dưới biển không câu nệ gì. Đột nhiên cô buông một câu: “Thời gian trước tôi nghe người ta nói Dương Thiên Tinh lén lấy tiền công ty đem ra ngoài cho vay, có chuyện vậy không?”

Lời này như trời đất đang rạng ngời bỗng ào xuống cơn mưa a-xít, sắc mặt Hồ Cường bị ăn mòn đến tái xanh tái xám. Anh ta thận trọng nói: “Tôi không rõ lắm, chưa nghe bao giờ ạ.”

Dương Thiên Tinh là giám đốc tài vụ của chi nhánh Trịnh Châu, rất thân thiết với anh ta. Nếu người này thật sự làm cái trò lấy công mưu lợi tư, anh ta làm người đứng đầu cũng sẽ bị vạ lây.

Thôi Minh Trí vờ mải ăn không nghe, lặng lẽ dán cho sếp cái nhãn “Tiếu lý tàng đao” (Trong nụ cười có giấu dao).

Ba ngày trước, Dương Thiên Tinh lên trụ sở báo cáo công tác cũng được cô tiếp đãi lịch sự, trong khi dùng cơm cũng gặp “động đất” giữa lúc không khí đang rất hài hòa.

“Nghe nói Hồ Cường nhận lại quả của nhà thầu, có chuyện vậy không?”

Lúc ấy mặt Dương Thiên Tinh đỏ như thịt ngỗng hun khói, trả lời giống hệt Hồ Cường.

“Tôi không rõ lắm, chưa nghe nói bao giờ ạ.”

Hai ông này hiểu lòng ăn ý, Soái Ninh cũng không cải biến phiên bản đối thoại.

“Vậy anh lưu ý chút đi, nếu tình hình thật như vậy thì kịp thời báo cáo cho tôi.”

Cảm giác quen quen của Thôi Minh Trí được kéo dài, lý giải đầy đủ quy tắc trò chơi “chia để trị” của sếp.

Thời xưa, các đại thần quá đoàn kết thì sẽ thống nhất với nhau để đối phó hoàng đế. Chính vì vậy, vua chúa bảo vệ quyền lực bằng việc xúi giục đảng phái tranh chấp. Hàng trăm hàng ngàn năm sau, bản chất con người chẳng hề thay đổi, cái thuật chế ngự bề tôi này đến nay vẫn dùng được.

Giằng co với cấp dưới rất nhọc, chi bằng phân hóa họ ra để đôi bên hoặc nhiều bên đọ sức chiến nhau, sếp đứng ngoài làm trọng tài, thích thổi còi sao thì tùy.

Có thể thấy trước được là từ nay trở đi, Hồ Cường và Dương Thiên Tinh sẽ trở thành quả mìn vùi trong lòng nhau. Việc tự lo thân và lấy lòng cấp trên sẽ thúc đẩy họ giám sát đề phòng lẫn nhau. Hai viên quan địa phương bằng mặt không bằng lòng với nhau thì Soái Ninh có thể kê cao gối mà ngủ.

Hành vi của cô nếu nhìn từ góc độ đạo đức thì không khỏi quá tiểu nhân, nhưng xưa nay những nhà mưu lược đều giỏi chơi thủ đoạn tiểu nhân.

Balzac nói “Đối mặt với xã hội, có người chui vào như bệnh dịch, có người lại bắn vào như đạn pháo.”[1]

Soái Ninh rõ đường quen nẻo, đầu tiên giống bệnh dịch chui vào lõi hạt nhân rồi sau đó mới biến thành quả bom uy lực cực độ.

Thôi Minh Trí ở gần, có thể xem kỹ nhân phẩm của cô ở dạng full HD không che. Hắn cho rằng vài cách thức nhất định cô làm còn đáng bàn lại, nhưng cũng hiểu người làm việc lớn không thể cứ đơn giản lôi bồi dưỡng đạo đức ra mà đánh giá được. Mặt trăng có vết vẫn tỏa sáng trong đêm đen, người công lớn hơn tội thì tính là kiệt xuất được rồi.

Vả lại, kẻ làm thuê như mình đi theo cô ấy chính là để thay đổi số phận cho mình, không phải để cải tạo hạnh kiểm cho cô ấy, nghĩ lắm thứ vô bổ thế làm gì cơ chứ?

Chuyện râu ria thêm nếm 2

Thất Tịch, Soái Ninh và Lư Bình rảnh rỗi, lần đầu hẹn hò nhân dịp lễ Tình nhân Á Đông.

Tình yêu của hai người chưa “lộ sáng” nên không tiện tới nơi công cộng. Lư Bình tỉ mỉ chuẩn bị một bàn món ngon ở nhà, chủ yếu là các món hải sản Soái Ninh thích, kết hợp với một chai vang trắng Conte cô đem về năm ngoái, vừa thịnh soạn vừa tinh tế.

Soái Ninh đến rất đúng giờ, không mang giày cao gót như mọi khi nên dáng người thấp đi chút, ôm rất vừa tay. Anh nâng mặt cô lên hôn một nụ, phát hiện cô thật sự không trang điểm chứ không phải kiểu giả mặt mộc lừa người lâu nay.

“Sao hôm nay em lại làm ‘thanh thuỷ phù dung’[2] thế này?”

“Lười á, quen thuộc đến vậy rồi, việc gì phải bày trò che mắt. Hơn nữa cái anh cận thị này cũng có nhìn rõ đâu.”

Cô nhéo mũi anh bỡn cợt, nói rồi đút hai tay vào túi áo, bước đong đưa về phía phòng khách.

Quần áo của cô hôm nay cũng khác hẳn mọi khi. Giữa hè mà cô không mặc váy áo bó sát khoe vòng eo như rắn nước, chỉ mặc một chiếc áo trắng dáng rộng, phong cách độc lạ lại có vẻ phiêu diêu như tiên.

Vẻ ngoài tươi mới khiến người ta cũng thấy tươi mới, Lư Bình thấy kiểu ăn mặc trang điểm tuỳ ý này của cô còn cho cảm giác thiêng liêng hơn cả lúc bôi trát dày đậm, lại còn có thể bớt được bước tẩy trang để đi thẳng vào chủ đề. Một lần nữa, anh ôm cô từ đằng sau, âu yếm cắn vành tai cô: “Bữa tối xong cả rồi, nhưng anh đoán em muốn dùng anh làm món khai vị.”

Với chuyện ấy, nhu cầu của cô xưa nay vẫn dào dạt hơn anh, mỗi lần hẹn hò trước hết đều phải ngủ cái cho nể. Nay trên sân nhà, hẳn anh nên chủ động.

Ấy thế nhưng gái ăn thịt hôm nay lại nhạt miệng, từ chối khéo tình ý của anh, đến lúc ngồi vào bàn cũng không mấy hào hứng với bữa tiệc hải sản, chỉ chọn ăn mấy món rau củ thanh đạm.

Lư Bình đoán cô đến tháng nên kén ăn, thầm than cái đèn đỏ này bật chẳng đúng lúc gì cả, vừa định hỏi cô có muốn uống nước đường đen hay không thì cô đã hỏi trước: “Lư Bình, anh không thể cưới chui đâu hả?”

Nửa năm trước, họ đặt ra “mục tiêu kết hôn” nhưng khi thưa chuyện lại bị gia đình Lư Bình phản đối dữ dội. Soái Ninh còn nghĩ thoáng hơn anh, an ủi: “Đừng găng với mọi người ở nhà, không được thì cứ ì ra đi, dù sao cũng thi gan được.”

Anh cảm tạ sự khoan dung nhưng nghi ngờ tính bền bỉ của cô. Giờ đây nghe được những lời này, anh cho rằng cô muốn quay xe, vội chuẩn bị tinh thần đối mặt thử thách.

“Đúng rồi, anh cưới là phải báo cáo tổ chức, nhưng việc này chẳng ảnh hưởng gì. Nếu em muốn cưới ngay, mai mình đi đăng ký luôn.”

Một khi đã bày ra thành ý và quyết tâm, anh sẽ không chùn bước. Khó khăn đến sớm hay muộn cũng thế cả, tóm lại không thể khiến bản thân có vẻ kém chân thành.

Soái Ninh lo lắng thay anh: “Cuối năm nay anh sẽ được chuyển về Bộ Tài chính, giờ mà cưới thì việc lên chức liệu có đổ bể không vậy?”

Đường công danh của Lư Bình thuận lợi, hiện đang là thời điểm đánh giá cán bộ, đến đúng cái ngưỡng sắp vươn lên một tầm cao mới này thì có biến, đến cô cũng cảm thấy không đáng.

Chính chủ lại rất bình thản, cười bảo: “Cùng lắm thì không lên (chức) thôi. Không đến nỗi vì lấy em mà anh bị cách chức đâu. Anh tính kỹ rồi, người ta phải gặp sức cản mới lớn mạnh được, anh sẽ biến những trở ngại do hôn nhân đưa tới thành động lực phấn đấu.”

Lời này thật hợp để nói vào ngày lễ Tình nhân. Soái Ninh không muốn uống nước đường hoá học, cười nghi nghi, hỏi gạn: “Anh thích em đến vậy á hả? Nói lý do nghe chút coi!”

“Cái này chẳng rõ mồn một rồi hay sao, em là nữ tỷ phú giàu nhất Trung Quốc, cưới em cũng ngang với sở hữu mỏ vàng còn gì.”

“Ha ha, cái bông sen trắng này bón phân hoá học rồi hay sao á? Tàn nhanh quá hà.”

Cô kéo chiếc áo phông giá rẻ của anh cười to. Người này đến giờ vẫn không chịu nhận những món quà đắt tiền cô tặng, trước sau như một giữ tác phong giản dị, tin rằng có quẳng vào ao rượu rừng thịt cũng không lạc lối.

Lư Bình vòng tay ôm cô vào lòng, biến mình thành cái nôi đu đưa, cụng trán thì thầm: “Đời người hiu quạnh nhường này, khó lắm mới gặp được người hợp cạ, còn đồng ý gắn bó lâu dài, không nghĩ cách níu giữ, chẳng lẽ đợi bỏ lỡ ư?”

Anh giữ vững chuẩn mực học sinh giỏi, một lần nữa nộp lên bài thi điểm cao. Soái Ninh ghé vào ngực anh, nhịp tim bên tai là giai điệu ấm áp nhất.

“Thật ra em không gấp gì hết, nhưng có người đang nôn lắm rồi.”

“Ba em hả?”

“Không phải, ba em thì chẳng có lúc nào không nhọc lòng vì em. Ý kiến của ổng mất giá trị tham khảo lâu rồi.”

“Thế thì là ai?”

Lư Bình không nghĩ ra người nào còn đáng nể mặt hơn Soái Quan Vũ, lơ đãng nắm lấy ngón tay lành lạnh của cô, hỏi: “Tay em lạnh thế, có đau bụng không đấy?”

Soái Ninh ngóc đầu lên, hờn trách: “Tay lạnh với đau bụng liên quan gì?”

“Em đang ‘bị’ hả? Anh thấy em lười ăn, còn không trang điểm với đi giày cao gót. Nghe nói phụ nữ khi khó chịu vì chu kỳ đều thế.”

Cô phiền muộn nhún vai: “Một trong những ưu điểm lớn nhất của anh là tinh ý, nhưng đoán trật rồi. Đúng là em rất phiền vụ ‘rụng dâu’, nhưng giờ em ước gì dâu nó rụng cho em khỏi phải giục cưới.”

Lư Bình như thể đang ăn bánh trôi cắn được đúng viên có nhân mình thích, vội vàng nắm lấy hai vai cô.

“Em chậm bao lâu rồi?”

Cô giơ ba ngón tay lên: “Ba tháng rồi.”

“Nói thế là… em có thai?”

Anh mừng như điên nhưng trong mừng có nghi. Lần hẹn hò “xem mặt” ba tháng trước, họ bung xõa ghê gớm thật sự, xong xuôi còn đau lưng mất 2-3 ngày. Nhưng suốt quá trình đó họ đều có phòng tránh, sao lại “lọt lưới” nhỉ?

Soái Ninh đoán ra suy nghĩ của anh, nghiêm mặt nói: “Hôm đó anh đeo bao, dính thế này em cũng bất ngờ. Nếu anh nghi em bắt anh đổ vỏ thì cứ nói thẳng. Đứa này em tự nuôi cũng ok.”

Soái Quan Vũ mong bế cháu lắm rồi, cô cũng muốn tranh thủ lúc đang dồi dào sức khỏe thì cho con gái nuôi Đới Khang Khang có thêm em. Cô có thể hiểu nỗi nghi ngờ của Lư Bình, cũng có thể chấp nhận đẻ xong đi xét nghiệm ADN, nhưng nếu anh chối ngay tại chỗ việc mình là cha ruột đứa bé thì khỏi cần thương lượng tiếp nữa.

Đến lúc nghe anh thanh minh: “Anh hoàn toàn không nghi ngờ gì em”, cô đâm ra nghi ngược: “Sao anh lại chắc chắn vậy? Em chính là gái hư có tiếng chuyên nói dối, rất có thể bắt anh đổ vỏ á.”

Lư Bình nhịn cười, bảo: “Người phụ nữ thông minh mạnh mẽ như em sẽ không mang thai sinh con bừa, muốn mang thai sinh con phải tìm người đàn ông có gien tốt. Nếu cha đứa bé là người khác thì nhất định cũng rất ưu tú, em sẽ tìm thẳng anh ta chứ không phải đến tìm anh.”

Điều dễ chịu khi đối đáp với người thực sự khôn khéo là ở chỗ đối phương có thể phán đoán tình huống chính xác, không chừa kẽ hở cho các thể loại cẩu huyết éo le.

Soái Ninh cười ha hả: “Anh dùng chữ ‘cũng’, tức là anh thấy mình rất ưu tú?”

“Không ưu tú mà lọt mắt em?”

Anh cười mừng rỡ, ôm chặt cô, mân mê xoa giữa lưng cô, vững vàng chưa từng thấy, ngay câu tự giễu cũng pha chút khoe khoang: “Hoá ra anh lợi hại thế cơ, đột phá được cả hệ thống phòng ngự của Durex.”

Soái Ninh trêu: “Phải rồi, pháo cao xạ của Lư tiên sinh uy lực siêu mạnh, ngay THAAD (Hệ thống phòng thủ khu vực tầm cao giai đoạn cuối - Terminal High Altitude Area Defense) cũng không cản nổi.”

Cô cười hi hi tránh tay anh bẹo miệng mình, còn véo lại mặt anh, đùa: “Chờ con sinh ra đặt tên là Hưởng Pháo được không? Đặt với họ em, nghe oách lại độc đáo.”

Cô tranh trước quyền mang họ cho con, Lư Bình đang vui chưa phát hiện mưu ma, cười ha ha: “Được rồi, em làm mẹ nó còn không ngượng thì anh làm bố có gì phải ngại?”

“Vậy phải cưới ha?”

“Tất nhiên rồi, chứ không nhẽ để bé bi làm con ngoài giá thú. Mai ra Cục Dân chính luôn.”

“Mai anh về Thượng Hải với em, lấy sổ hộ khẩu của em ra Cục Dân chính Thượng Hải đăng ký.”

“Sao lại…”

Lư Bình hơi ngẩn ra thắc mắc rồi bỗng dưng sực tỉnh, tóm chặt lấy cô gái đang cười gian: “Soái Ninh, em muốn cho anh làm rể theo không nhà em hả?”

HẾT

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Câu này trong tác phẩm “Lão Goriot (Gô-ri-ô)”, bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt đều mang ý hơi hẹp hơn, ở đây bọn mình dịch lại theo câu trích tiếng Trung.

2. Cụm này rút từ câu “Thanh thuỷ xuất phù dung” (tạm dịch là hoa sen nhô lên khỏi nước trong, ý là sạch sẽ trong trẻo) thuộc một bài thơ có tên rất dài của Lý Bạch đã chú thích ở chương 24.

Comments

Popular Posts