Người nối nghiệp chân chính - Chương 1

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang


Chương 1: Cô chiêu KOL ngược dòng truyền thống

“Thôi Minh Trí, mày đúng là đồ Trần Thế Mỹ! Diệp Như Vy theo mày 6 năm, kiêm luôn giúp việc không công cho mày, còn từng bỏ thai con mày, trên thực tế coi như đã là vợ mày rồi. Lúc mày nghèo rớt, con người ta chưa từng ghét bỏ mày, bây giờ nhà người ta gặp khó là mày đòi chia tay luôn. Lòng dạ độc thế, mày ăn dầu thải lớn lên à?”

Lời mắng chửi của cô bạn cùng trường hoà lẫn tiếng sấm rền ngoài khung cửa, có sức công phá mạnh hơn rìu thép bổ vào đầu Thôi Minh Trí. Mùa mưa phùn là nghi thức mỗi năm Thượng Hải nhất định phải trải qua, sấm chớp thi thoảng buông xuống, không nơi nào hơi ẩm không hung hãn xâm lấn, khiến ai cũng vật vã đấu với nấm mốc. Giờ cuộc sống của hắn cũng bị nấm mốc buồn khổ bao vây. Bên trong, sự bứt rứt bất đắc dĩ là lửa nhỏ hầm âm ỉ. Bên ngoài, lời chê trách chửi bới là lửa lớn thiêu hừng hực. Bị quay cho một tuần, thể xác và tinh thần hắn đều nát như tương.

Nửa năm trước, bố của Diệp Như Vy bạn gái hắn mắc bệnh u cơ tim. Vì chạy vạy để mổ ghép tim cho bố, Diệp Như Vy vay mượn khắp nơi, đến nay không chỉ mượn hết sạch 550 ngàn tệ tiền hắn để dành từ khi mới đi làm mà còn vay bạn bè gần xa hơn một triệu nữa. Hai người đều sinh ra ở quê nghèo, lên Thượng Hải dốc sức vượt khó như con ong mật trong biển hoa sặc sỡ, cả ngày vì kiếm ăn mà bôn ba vất vả, nào dám để ý cảnh đô thị phồn hoa, tâm khổ thân nhọc 7-8 năm còn chẳng dám hỏi đến giá nhà cao chót vót ở thành phố. Bóng ma bệnh tật ập tới giống trận lở đất phá huỷ nền tảng kinh tế mong manh của họ. Mắt thấy tương lai mờ mịt, Thôi Minh Trí trải qua nhiều lần dằn vặt, lựa chọn theo lý trí, nhẫn tâm từ bỏ mối tình sáu năm.

Diệp Như Vy vẻ ngoài nhẹ nhõm, tư cách đàng hoàng, thích giúp đỡ mọi người, có tiếng tốt trong mạng lưới bạn bè. Ai cũng biết cô đã hy sinh rất nhiều cho Thôi Minh Trí. Vừa có tin chia tay là dư luận căm phẫn ngùn ngụt. Hầu như ngày nào cũng có người ra mặt hỏi thăm trách móc khuyên giải chửi bới, không ngừng bên tai.

“Mã Tuyết Diễm, đây là việc riêng của tôi với Diệp Như Vy, cậu không biết nội tình thì đừng lên án bừa. Tôi không có mới nới cũ, không phải Trần Thế Mỹ như cậu nói.”

Dù từng đợt sóng mắng nhiếc vẫn liên tiếp xuyên qua màng nhĩ đập vào hộp sọ như muốn nứt, Thôi Minh Trí vẫn kiên trì giải thích với cô bạn cùng trường vốn khá thân thiết. Hành động bị coi là cãi cố này rước lấy những lời trách mắng còn gay gắt hơn.

“Mày không có mới nới cũ, mày là chê nghèo hám giàu! Vy Vy ở quê lên, gánh nợ cả đống nợ vì chữa bệnh cho bố, còn phải nuôi hai thằng em ăn học, mày chê nó vướng cẳng mày, bỏ nó để tìm gái phố, còn không nhìn lại chính mình xem, cũng chỉ là thằng giẻ rách ở quê lên, gái phố có cho vào mắt? Oẹ!”

Lời nói thẳng của bạn cùng trường chọc trúng chỗ phạm của Thôi Minh Trí. Đúng là hắn vì cái khó về tiền nong mà vi phạm nguyên tắc hai người yêu nhau phải đồng cam cộng khổ, bước chân vào ngả bo bo giữ mình. Xét theo tiêu chuẩn đời thường, hành động này rất đáng xấu hổ, mất khí khái đàn ông mà cũng không phù hợp đạo nghĩa. Hắn không phân bua được, không khỏi thẹn quá hoá giận, buột ra tiếng lòng trần trụi:

“Phải, tôi vì lý do này mới đề nghị chia tay, có sao không? Là cậu, vớ phải thằng chồng có hoàn cảnh như thế, cậu gật chắc? Chính vì tôi ở quê lên, nếm trải cảnh khổ vì thiếu tiền rồi nên mới không muốn con cháu đời sau lại đi vào vết xe đổ! Hơn nữa tôi cũng không giúp được Vy Vy lúc cần kíp, nếu còn ở bên nhau, cả hai đều sẽ xong đời! Suy nghĩ này không cần người ngoài mổ xẻ, cậu còn gọi điện tới chửi bới, tôi sẽ gọi công an tố cáo cậu quấy rối, mong cậu tự trọng!”

“Thôi Minh Trí, tao đ*t con bà mày!”

Thôi Minh Trí hốt hoảng bấm nút gác máy, chặn tiếng gào thét làm hắn khiếp vía hãi hùng. Hơn bất cứ ai, hắn hiểu rõ mình đang làm việc trái lương tâm. Vẫn nói “lúc khó mới tỏ lòng người”, hắn không qua được cuộc thử thách nhân cách này, cái tiếng cạn tàu ráo máng sẽ còn đeo bám hắn như bóng với hình rất lâu về sau.

Nhưng thân bại danh liệt chẳng là gì so với dằn vặt tình cảm lương tâm. Rõ ràng hắn rất yêu Diệp Như Vy, cô cũng là người phụ nữ không chê vào đâu được, điểm tối đa là 100 thì cô phải được 99. Hoàn cảnh gia đình là khuyết điểm duy nhất, nhưng đó đâu phải lỗi của cô. Người ta không thể lựa chọn xuất thân, hắn đồng cảm như bản thân cũng trải, nhưng lại vin vào nhược điểm này mà gạt bỏ mọi ưu điểm của cô. Chỉ trách sao chúng mình cùng là con cái nhà nghèo. Nếu nhà mình có nền tảng vững vàng hơn chút, có thể che chở mưa gió cho chúng mình một chút, mình tuyệt đối sẽ chung lưng đấu cật với cô ấy...

Buổi chiều, Thôi Minh Trí nhận được tin nhắn WeChat Diệp Như Vy gửi.

“Em dọn hết đồ đạc đi rồi, có hầm nồi canh bí đao cho anh, thanh nhiệt hạ hoả, đi làm về nhớ uống cho nóng.”

Hai ngày nay hắn toàn ngủ ở công ty, lấy cớ làm thêm giờ để tránh nỗi sượng sùng vì đối mặt với Diệp Như Vy. Cô vốn làm cùng công ty với hắn, cũng phá lệ xin nghỉ một hôm, đi xử lý mấy việc liên quan đến công trình.

Chung sống năm năm, nếp sinh hoạt của nhau đã biến thành muôn mối ràng buộc chặt chẽ, phải tốn công sức thời gian mới có thể tẩy hết dấu vết của bản thân ra khỏi không gian chung.

Nhìn đến dòng tin nhắn này, Thôi Minh Trí suýt nữa rớt nước mắt.

Người con gái này đến phút cuối vẫn giữ nguyên sự dịu dàng săn sóc, dùng bao dung thấu hiểu đón nhận sự tàn nhẫn của hắn. Cô là người phụ nữ mềm mại như nước, trí tuệ mênh mang như biển. Có lẽ ông trời chỉ đang chia rẽ một đôi đũa lệch. Kẻ ích kỷ nhỏ mọn như hắn không xứng với điều tốt đẹp này. Từ lúc mở lời chia tay hắn liền hối hận khôn nguôi.

Còn đang đờ đẫn đau lòng, hắn bỗng nhận được cuộc điện thoại của Lương Nghiệp - thư ký của chủ tịch Vạn Hồng Ba: “Tiểu Thôi, chuyến bay của Ninh tổng 10h sáng mai hạ cánh, cậu nhớ đi đón cô ấy đúng giờ.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Buông điện thoại, Thôi Minh Trí mạnh mẽ bứt ra khỏi nỗi đau xót vì tình, đâm đầu vào vũng lầy sự nghiệp. Cái vũng này xét về quy mô cũng chẳng thua kém chút nào so với vũng chia tay.

Trước mắt hắn đang làm cho Công ty TNHH Phát triển Bất động sản Quan Vũ Thượng Hải, thuộc Công ty cổ phần Tập đoàn Quan Vũ Thượng Hải. Tập đoàn này thành lập năm 1998, ngành nghề trải dài suốt 5 lĩnh vực lớn là bất động sản, văn hoá, tài chính, thương mại, internet. Năm 2017 xếp thứ 312 trong Fortune 500. Năm đó tài sản doanh nghiệp đạt 800 tỷ nhân dân tệ, doanh thu 327 tỷ NDT (xấp xỉ 125 và 50 tỷ đô-la)[1].

Trước đó, vào năm 2012, chủ tịch Soái Quan Vũ đã lên đầu danh sách Forbes Trung Quốc bằng giá trị tài sản ròng 81,3 tỷ NDT. Đến năm 2014 lại đứng đầu danh sách tỷ phú người Hoa toàn cầu của Hurun Report với tổng tài sản 230 tỷ. Từ đó trở đi năm nào cũng được liệt kê ở ba vị trí trên cùng, xứng đáng với bốn chữ “Đứng đầu về giàu”.

Sếp của Thôi Minh Trí trước kia là Soái Minh, con trai cả của Soái Quan Vũ, cũng là chủ tịch của Bất động sản Quan Vũ. Soái Quan Vũ còn có đứa con trai nữa tên Soái Diệp, phụ trách quản lý Tài chính Quan Vũ.

Hai cậu con trai này đều thông minh tháo vát tuổi trẻ tài cao, đủ sức kế thừa sản nghiệp tiếp nối vinh quang gia tộc. Ai ngờ trời ganh người tài.

Nửa năm trước, hai anh em đi nghỉ ở Maldives, vì bị tai nạn trong lúc lặn biển mà cùng thiệt mạng. Soái Quan Vũ đã hơn 60, gặp phải nỗi bất hạnh tuổi già đưa tang con, tạm thời không nói đến suy sụp tinh thần, chỉ nói đến chuyện sự nghiệp lừng lẫy đột nhiên mất đi người thừa kế cũng đủ khiến ông buồn trắng tóc.

Sau khi chuyện xảy ra, ông và hội đồng quản trị đưa ngay em rể Vạn Hồng Ba lên làm chủ tịch Bất động sản Quan Vũ, đề phòng cảnh rối loạn rắn mắt đầu. Vừa qua nửa năm, lại gọi con gái út Soái Ninh lâu nay sống ở nước ngoài về, bố trí thị vào vị trí tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ. Tín hiệu này cho thấy ông cố ý trui rèn đứa con gái này, đợi đến lúc trao trọng trách.

Nội bộ tập đoàn cũng không coi trọng cô chiêu họ Soái, bao gồm cả dạng “tép riu trong mắt quản lý cấp cao, quản lý cấp cao trong mắt tép riu” như Thôi Minh Trí.

Tư cách của Soái Ninh ra sao, chỉ cần xem tài khoản Weibo thị mới đăng ký nửa năm trước là thấy được phần nào. 150 bài đăng, nội dung không trượt ra khỏi hai chủ đề chính: Khoe giàu và Bóc phốt.

Cô chiêu này sinh ra đã ngậm cái thìa vàng 24K đính kim cương nhưng không hề có phong thái kín tiếng thanh lịch của tiểu thư đài các mà suốt ngày khoe xe, khoe nhà, khoe đồ, khoe ăn. Phần chữ kèm theo ảnh toàn dùng giọng cà khịa gợi đòn của đám nhà mới phất. Ví dụ như:

”Năm ngoái bon tren(d) lấy cái bằng lái máy bay trực thăng, mua một phát hai con, hàng dân dụng chả hay mấy, con AH-1W Super Cobra mới nhập này còn đỡ, chơi tạm trước đã, sang năm tìm bọn mũi lõ mua con Cá sấu Mõm ngắn[2].”

“Tôm hùm của nhà hàng này ăn chán vãi, mà ba sao Michelin, muốn chuỵ mời Alain Passard qua dạy bếp trưởng các em nấu nướng không?”

“Chuỵ không thích LV, gu thẩm mỹ nhaque ra tỉnh đẹp caideogi, bộ đầm tiệc này của chuỵ là Vivienne Westwood thiết kế, bỏ xa mấy nhãn hàng chợ kia mấy con phố.”

“Có nước hoa nào khó ngửi hơn (Chanel) số 5 không? Chuỵ toàn đem vào xịt toa-lét. Xét thấy đám còm bên dưới có lắm người chưa biết nước hoa xịn là thế nào, chuẩn bị lấy 10 lọ Diva 200ml ra bốc thăm trúng thưởng.”

………..

Cuộc sống xa xỉ của nhà giàu hạng nhất trưng bày lồ lộ ra thế, tất nhiên thu hút đám đông người thường bu vào hóng. Họ coi Weibo của Soái Ninh như chuyên mục hàng đầu phổ cập kiến thức về hàng hiệu và hồ sơ lưu trữ về cuộc sống hào môn, say sưa tâm thần nhìn trộm cái thế giới hào nhoáng xa xôi không thể với tới ấy, đồng thời hau háu theo dõi thị ra tay bóc các thể loại “trà xanh”, “bạch liên”, “làm màu”.

Cho đến thời điểm này, Soái Ninh từng bóc blogger hạng sao đông fan, influencer (người có ảnh hưởng) trong giới thời trang, người trong showbiz, KOL[3] trên mạng. Lần nào cũng theo ba nguyên tắc: lời lẽ sắc sảo, khí thế hùng hổ, dồn ép ráo riết. Quá trình bóc phốt tung toé bung bét khiến quần chúng hóng biến hóng đến no nê phê lòi.

Hai điểm hút khách kể trên khiến thị nổi như cồn trong vòng nửa năm ngắn ngủi, số theo dõi gần chạm mốc tám triệu. Cái này là trong tình cảnh thị còn chưa lộ ra thân phận thật cơ đấy.

Có lẽ từng bị Soái Quan Vũ đe nẹt nghiêm khắc, Soái Ninh luôn dùng nickname Nháo Nháo khi chường mặt ra trước công chúng, tự giới thiệu là “KOL không muốn vào showbiz”. Soái Quan Vũ trước đây toàn giấu cô con gái ở “khuê phòng”, so với hai ông anh luôn trong tầm mắt công chúng, Soái Ninh coi như vô danh đối với phần đông dư luận, mấy lần lộ ảnh trên Weibo mà chưa lòi lý lịch. Chẳng qua cái này cũng do thị lộ toàn những ảnh selfie dị hợm, trang điểm tông đen bầm phong cách Gothic, tóc đỏ tía, quần áo kỳ quặc. Người quen muốn dùng ảnh này để nhận dạng khéo còn khó.

Thôi Minh Trí mỗi lần ngó Weibo của thị như đi hội chợ động vật xem mấy loài đột biến, bị độ nguy hiểm của gái này làm cho khiếp hãi. Hắn vốn theo quan điểm bảo thủ, luôn coi những người ngược dòng truyền thống là dạng nhũn não, nếu không phải không thể tránh khỏi, chắc chắn sẽ không ngó ngàng đến cho thêm đau mắt.

Nhưng ai bảo hắn là thư ký của chủ tịch Bất động sản Quan Vũ cơ? Sếp Soái Minh sáng suốt chết trẻ, cấp trên trong công ty quyết định đưa hắn vào vị trí trợ lý cho tổng giám đốc mới. Lý do đưa ra là hắn đã quen thuộc với cách vận hành và quản lý trong công ty, có thể làm người dẫn đường cho Soái Ninh. Vì đền bù việc xuống chức, người ta còn tăng lương cho hắn nữa kia.

Thôi Minh Trí biết lý do thật sự là Vạn Hồng Ba, em rể chủ tịch tập đoàn, lên làm chủ tịch mới của Bất động sản Quan Vũ. Người ta có cấp dưới tâm phúc riêng rồi, nên tiện tay đẩy cái hạng “chó mất chủ” như hắn đến một chỗ “thích hợp”. Tăng lương với bọn đỗ nghèo khỉ cũng coi là chuyện vui, nhưng về dưới trướng loại sếp như Soái Ninh, hắn lo đây sẽ là dấu hiệu “hoạ núp trong phúc”.

Gái phá của kia 13 tuổi đã đi du học nước ngoài, lần lượt bị trường trung học ở Anh và Thuỵ Sĩ đuổi học, sau lại vất vưởng bên Mỹ, Canada, Úc, mãi đến 25 tuổi mới lấy được bằng tốt nghiệp ngành kiến trúc của một trường đại học hạng xoàng ở Sydney. Xét ngang là dạng hư hỏng trong đám con nhà giàu. Xét dọc cũng là loại dốt đặc trong giới du học sinh.

Chim khôn lựa cành mà đậu, trung thần chọn chủ mà hầu. Không có bố oách thì phải tìm người lãnh đạo đáng tin cậy mà theo. Soái Ninh rõ ràng cực kỳ không đáng tin cậy, đi theo thị quá nửa khả năng là đâm vào ngõ cụt.

Tiếc rằng Thôi Minh Trí đã đem hết tiền tích góp bấy lâu cho bạn gái cũ vay, hết đạn cạn lương khô, khó có thể nhảy việc, đành phải rưng rưng bước lên con thuyền nát này.

“Tôi đã kể cho cô ấy nghe về hoàn cảnh của cậu. Ninh tổng vừa vào công ty, cậu cố gắng lựa cô ấy mà làm, có gì vướng mắc thì báo lên Vạn đổng[4] xin ý kiến kịp thời. Chủ tịch nói mảng BĐS đều do Vạn đổng toàn quyền phụ trách, bao gồm tình huống công việc của Ninh tổng đều phải báo cáo với ông ấy đúng lúc.”

Cùng một lời dặn dò, Lương Nghiệp đã siêng năng lặp lại ba lần. Bản thân là ma cũ trong văn phòng với bảy năm kinh nghiệm, Thôi Minh Trí biết tỏng anh ta đang kín đáo nhắc hắn phải theo dõi sát Soái Ninh, ngoan ngoãn làm tai mắt cho Vạn Hồng Ba.

Vạn đổng là thành viên kỳ cựu của tập đoàn, họ hàng với nhà họ Soái, rất được chủ tịch tin cậy, về công về tư đều có nghĩa vụ dạy dỗ trông chừng cháu gái. Ông ấy yêu cầu mình như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng chốn công sở đầy cạm bẫy, mình cũng không thể trở thành con rối cho người khác giật dây dễ dàng vậy được, thôi cứ đi đến đâu tính đến đó vậy.

Ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo hứa hẹn chuyến bay sẽ hạ cánh đúng giờ. Buổi sáng, Thôi Minh Trí chuẩn bị đi thì nhận được cuộc gọi của Lương Nghiệp báo Soái Ninh không cần người ra đón, buổi chiều xử lý việc riêng xong xuôi sẽ đến công ty nhận ghế.

Thôi Minh Trí mừng vì được rảnh rang, buổi sáng ở lại văn phòng xử lý xong vài việc, hắn quen tay vào Weibo xem lãnh đạo mới có đường hướng gì, phát hiện có bài mới đăng lúc 10h25, vẫn theo lối bóc phốt như trước.

Lần này, thị một mình đấu với một nữ idol đang nổi. Vừa rồi khi máy bay hạ cánh, fan của sao nữ nọ ra đón thần tượng làm nghẽn lối đi dành cho VIP. Soái đại tiểu thư sao lại để yên cho người khác chặn đường, đăng Weibo mắng luôn: “Con gà rừng mới cắm được vào mông cái chổi lông gà đã ra vẻ phượng hoàng, ai cho mày tư cách đấy?”

Fan của sao nữ nọ vốn có số có má trong làng fan, lâu nay gây sự khắp giới giải trí không ai địch nổi, gặp thể loại chuyên đi chọc chó này, chưa thăm dò tình hình kỹ càng đã nhào vào như ong, cắn xé:

“Mụ già yêu quái, bà mới là gà ý!”

“Đâu ra loại ngu loz này thế? Nhìn cái mặt bơm gọt kia, tìm bác sĩ giỏi chỉnh sửa trước đi, chỉ sợ mày đek có tiền thôi!”

“Con nhà quê sửa mặt làm vợ bé được đi lối VIP một cái đã nghĩ bản thân cao hơn người khác một bậc, ghen ghét nữ thần Đình bạch phú mỹ[5] của bọn tao, cóc ghẻ bò lên quốc lộ mà cứ làm như mình là xe Mini Jeep không bằng.”

………

Soái Ninh luôn thích dùng dao mổ trâu giết gà, lát sau post lên bức ảnh mới chụp, hé lộ gia sản cho đám người đang gây sự kia. Bức ảnh đặc tả chiếc đồng hồ thị đeo hôm nay, một chiếc đồng hồ dây đen nạm đầy kim cương.

“Đống lông gà đang ngoáy dưới comment kia giương mắt chó lên mà xem, cái đồng hồ này của chuỵ đủ cho nữ thần gà rừng của chúng mày ăn mấy năm.”

Rất mau, đã có người biết hàng giới thiệu: “Đây là đồng hồ Richard Mille máy cơ, dòng CALIBRE RM 026-01, bạch kim 18K nạm kim cương, giá bán trên website chính thức: 19371000 (khoảng 3 triệu đô).”

Con số trên trời giáng xuống làm các bên liên quan đơ ra, nhưng vẫn có kẻ không chịu thua, râm ran nghi ngờ chiếc đồng hồ này là hàng nhái.

Soái Ninh chắc đọc được comment, tag thẳng đại lý phân phối chính thức của Richard Mille ở Trung Quốc, nhờ giám định.

Cái tài khoản Weibo ba ngày không mở hàng, mở hàng một nhát đủ ăn ba tháng ấy lập tức xoắn xuýt bợ đít khách sộp, xun xoe trả lời: “Chiếc đồng hồ này của Nháo Nháo đại đại[6] đúng là của công ty chúng tôi, là lựa chọn hàng đầu của những người thuộc giới tinh hoa thành đạt…”

Chiếc đồng hồ giá trên trời mà người thường phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đã làm ra số tiền tương đương ấy khiến Weibo sôi sùng sục. Đám đông giang cư mận vốn giỏi tìm niềm vui trong nỗi khổ sôi nổi đăng ảnh nhái theo Soái Ninh. Có người dùng bút vẽ đồng hồ trên cổ tay. Có người quấn một vòng băng dính đen rồi đính thêm lát củ cải trắng khắc hình thân máy. Có người một cánh tay cùng lúc đeo mười mấy chiếc đồng hồ giá rẻ để giả làm đại gia. Có người khoe đồng hồ gấp bằng tờ 100 tệ…

Soái Ninh là người khởi xướng chủ đề hot này nên thu hút nhiều sự chú ý nhất, trong vòng nửa ngày đã có thêm 170 ngàn người theo dõi, đến 2h chiều, số followers vượt ngưỡng 8 triệu.

Thôi Minh Trí đầu tiên là oán thị quá cay cú hơn thua. Tiếp theo, hắn nghĩ bụng: số người thật theo dõi đông như thế thì nhận đăng bài PR mỗi tháng cũng kiếm mười mấy vạn. Tiếp theo nữa, hắn lại thấy ý tưởng đó quá lom dom, không so được với tầm nhìn của người có tiền, vì thế lại chui vào cái vòng luẩn quẩn ghen tị căm ghét, kiểm điểm sai lầm khi đầu thai.

Buổi chiều, hơn 5h, Soái Ninh còn chưa tới công ty. Thấy giờ tan tầm sắp đến, các đồng nghiệp đều có tí sốt ruột, vài trưởng phòng còn tìm Thôi Minh Trí hỏi thăm tình hình. Hắn đành chiều theo yêu cầu của mọi người đánh bạo nhắn tin cho sếp dò hỏi lịch trình.

“Ninh tổng, tôi là Thôi Minh Trí - trợ lý của chị. Xin hỏi chị đã về đến nội thành chưa? Có cần xe đến đón chị không ạ?”

Nửa tiếng sau, nhận được tin trả lời của Soái Ninh: “Tôi đang làm tóc, đợi lát nữa sẽ qua.”

Đệch, thế này rõ ràng là bắt tất cả cung kính chờ đợi rồi!

Thôi Minh Trí truyền đạt ý kiến cho mọi người, trước hết đã phải nghe than thở một lượt. Chờ đến 8h tối vẫn không thấy bóng dáng vàng ngọc giá lâm, hắn không muốn đối mặt đám đồng nghiệp nôn nóng nên trốn ra hành lang văn phòng cho yên tĩnh.

Rẽ qua một chỗ ngoặt, hắn đối mặt với một cô gái lạ mặt mảnh khảnh mặc trang phục đời thường màu nâu nhạt. Cô gái đeo cặp kính râm siêu to che hết nửa khuôn mặt, tay trái đút túi quần, mái tóc đen óng buông xuống ngang tầm khuỷu, dày như sóng mây đen cuồn cuộn.

Làm lâu cho công ty lớn cũng trải đời cả, mắt thẩm mỹ của Thôi Minh Trí đã có tí khác với bọn giai thẳng bình thường, nhìn thấy mái tóc đẹp này, điều hắn nghĩ đến không phải là nét đẹp trời sinh mà là “Tốn tiền thật”.

Vẻ đẹp của phụ nữ gắn liền với tiền nong và chăm sóc, kiểu tóc chất tóc như thế đòi hỏi năng lực tài chính tương xứng mới xử lý được.

Ánh mắt tiếp theo của hắn dừng lại ở giữa đôi môi rộng của cô gái, cô vừa mới đặt thêm vào đó điếu thuốc chưa châm lửa.

Thôi Minh Trí cùng các đồng nghiệp trải qua nhiều năm đấu tranh gian khó vượt mọi trở ngại mới giành thắng lợi trong cuộc vận động cấm thuốc lá ở Bất động sản Quan Vũ, xưa nay rất tự giác giữ gìn thành quả, ngay lập tức ngăn cản hành động vi phạm của cô.

“Thưa cô, chỗ này không hút thuốc được.”

Hàng mi dài giấu sau mắt kính của cô gái cong cong nhướng lên, lơ đãng hỏi: “Có bật lửa không? Mượn dùng coi.”

Giọng nữ trung thật êm tai nhưng chất giọng khàn khàn, như lụa bị đánh giấy ráp, là đặc điểm của đám nghiện thuốc lá không nghi ngờ gì nữa.

Trong suy nghĩ của Thôi Minh Trí, gái ngoan hẳn là không hút thuốc uống rượu, tuân theo nề nếp. Đến lúc này hắn đã gán cho người đối diện cái ấn tượng xấu “sặc mùi lưu manh”. Hắn nghĩ cô ta tới công ty khi đã hết giờ làm, ăn mặc lại không giống khách hàng, chắc là người thân hoặc bạn bè của đồng nghiệp nào đó, không cần phải quá dè dặt, bèn nghiêm mặt nói rõ: “Văn phòng chúng tôi là khu vực không khói thuốc, mời cô ra ngoài hút.”

Cô gái nhàn nhã hỏi: “Hút thuốc ở chỗ này các anh có phạt gì không?”

“Nếu là nhân viên trong công ty mà hút thuốc thì mỗi lần phát hiện phạt một ngàn tệ.”

Thấy Thôi Minh Trí có ý doạ dẫm, cô nàng vẫn ung dung như trước mà hỏi thêm: “Thống nhất theo quy định hết à?”

“Cô hỏi nhiều thế làm gì? Liên quan gì đến cô? Cô tới tìm ai?” – Thôi Minh Trí đốp thẳng, muốn mượn cơ hội kiếm chỗ xả bực, nghiêm mặt cảnh cáo: “Công ty chúng tôi không phải sân khu tập thể, người không phận sự miễn vào. Nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Cô gái không nao núng chút nào, còn tỏ vẻ giễu cợt: “Anh là bảo vệ? Cũng tận tuỵ với công việc quá chứ.”

Thật là một gái mặt dày!

Thôi Minh Trí cảm thấy mình dù gì cũng là trợ lý tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn chứng khoán, tranh cãi với loại người này thật rẻ rúng, bèn nhấc chân đi tìm bảo vệ.

Hắn vừa đi được vài bước thì đằng sau vang lên tiếng chuông điện thoại, cô gái bắt máy thong thả trả lời: “Trợ lý Trần, tôi đã đến công ty, anh nhắn với ba tôi một tiếng, bảo tôi mệt nên đêm nay không về gặp ông ấy được, chờ lúc nào rảnh rồi tính sau.”

Đôi chân bước đi xa của Thôi Minh Trí bị lời nói của cô gái bắt phải khựng lại, vòng về. Hắn thấy cô cầm điện thoại bằng tay trái, bèn quan sát cẩn thận. Chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay bỗng lọt vào tầm mắt. Ánh sáng trắng chói loá còn hơn cả ngàn lưỡi dao sắc chọc thủng xương cốt gan mật hắn.

Bỏ mẹ mình rồi! Kia chẳng phải là cái đồng hồ nữ hiệu Richard Mille trị giá 19 triệu tệ ư!

Thời điểm này, một gái, có mặt ở Thượng Hải, đeo chiếc đồng hồ này, xuất hiện ở toà nhà văn phòng của Bất động sản Quan Vũ, thì chỉ có thể là người ban ngày vừa mới khoe giàu trên Weibo: KOL Nháo Nháo, sếp mới của hắn, Soái Ninh.

“Chị là Ninh tổng?”

Trong nháy mắt, khí thế cứng cỏi của hắn bốc hơi sạch. Nỗi hối hận vì vừa mới phạm phải chuyện tối kỵ là “có mắt không thấy Thái Sơn” làm hắn hoảng đến mức tay chân không biết để đâu. Dưới áp lực nặng nề của chênh lệch giai cấp, cái tướng nô tài hèn mọn hiện ra.

Mình đúng là mắt mù, thế mà còn không nhận ra! Thị thay hình đổi dạng thành người thường, nhuộm tóc đen, vứt bỏ phong cách lập dị trên Weibo, mắt lửa ngươi vàng cũng chả nhận ra được…

So với sự biến chuyển của hắn, thái độ của Soái Ninh không lăn tăn gì, vẫn dùng giọng điệu lơ láo như ma cà bông, hỏi: “Anh ở bộ phận nào, tên là gì?”

Vừa hỏi vừa gỡ kính râm.

Hoá ra ngoài đời điểm ngoại hình của thị cũng không kém. Mặt mũi nét nào ra nét đấy lộng lẫy, giống đoá tường vi đỏ nở bung hết cỡ, rất có sức công phá. Xem tướng thì người có diện mạo kiểu này đều dã tâm bừng bừng, ham muốn về vật chất và quyền lực rất cao, xem ra cũng khá có lý.

Cảm giác câu hỏi thăm kia là khúc nhạc dạo đầu cho màn tính sổ, Thôi Minh Trí sợ líu cả lưỡi: “Tôi, tôi là Thôi Minh Trí, là trợ lý của chị ạ.”

Soái Ninh gật đầu nhè nhẹ: “Anh chính là trợ lý Thôi à, tin nhắn lúc chiều là anh gửi?”

Thôi Minh Trí ước gì được chuyển chủ đề, gật đầu như bổ củi: “Vâng, đúng ạ, Ninh tổng, gặp chị thật mừng quá, tôi và mọi người mong chị mãi, chị đi đường vất vả.”

Hắn trông cậy vào việc tỏ ra ân cần để bù đắp, Soái Ninh đại khái còn chưa nghĩ ra cách đì, trước ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn: “Xin lửa chút.”

Yêu cầu vốn vô lý giờ được Thôi Minh Trí coi như chiếu chỉ. Bản thân không hút thuốc, hắn vội đi tới văn phòng gần đó hỏi mượn bật lửa của đồng nghiệp rồi quay lại như bay, thần thái sốt sắng.

“Ninh tổng, bật lửa đây ạ.”

Đôi tay hắn nâng đốm lửa bé như hạt đậu, cung kính mà chìa tới trước mặt sếp, không soi gương cũng có thể tưởng tượng điệu bộ thái độ của bản thân nịnh nọt bợ đỡ đến mức nào.

Soái Ninh hơi vươn cổ, không nhanh không chậm châm thuốc, nhẹ nhàng mà hút một hơi rồi chìa sang thùng rác bên cạnh dụi tắt.

Thị hút thuốc lúc này mục đích là bày ra cho cấp dưới thấy đặc quyền muốn gì làm nấy của mình, đây là thói tật của hạng người đẳng cấp cao như thị, Thôi Minh Trí biết rõ trong lòng.

“Ngày mai ra thông báo, cứ nói là tôi hút thuốc ở công ty, bắt gặp một cái là phạt tiền tại chỗ. Tiền phạt bảo tài vụ trừ vào lương tôi tháng này. Với lại một ngàn bạc ít quá, lần sau lại có ai hút thuốc cứ phạt thẳng 10 ngàn.”

“Dạ dạ dạ!”

Thôi Minh Trí cúi đầu vâng dạ, mặc kệ luôn chuyện phạt tiền 10 ngàn là trái với Luật Lao động.

Việc hạ mình chịu lép dường như đem lại cho hắn cửa sống sót, Soái Ninh cũng không có vẻ gì muốn lôi máy chém ra, sai hắn đưa đi xem văn phòng.

 

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

 

------

Chú thích:

1. Fortune 500: Danh sách 500 doanh nghiệp lớn nhất thế giới do tạp chí Fortune công bố. (Các chú thích ngắn, bọn mình sẽ mở ngoặc ngay cạnh, chú thích dài thì đánh số trong ngoặc vuông. Tất cả chú thích nếu không ghi rõ là chú thích của tác giả thì đều của người dịch hoặc biên tập.)

2. Cá sấu mõm ngắn: Máy bay trực thăng Kamov Ka-52 của Nga, biệt danh tiếng Anh là Alligator.

3. KOL: Key Opinion Leader, người có ảnh hưởng lớn trên mạng. Bọn mình chọn khái niệm này vì nó đã phổ biến ở VN và cũng ngắn gọn, tương đồng với từ mà tác giả dùng.

4. Đổng là gọi tắt của đổng sự, tức thành viên hội đồng quản trị, tiếng Việt không có từ tương đương để xưng hô ngắn gọn nên bọn mình để nguyên.

5. Cụm từ giới trẻ Trung Quốc hay dùng để chỉ những cô nàng giàu có, xinh đẹp, trắng trẻo.

6. Từ xưng hô trên mạng dành cho những người có địa vị, được kính nể. VD: Tập đại đại.

 

 

 

 

Comments

Popular Posts