Người nối nghiệp chân chính - Chương 2

 

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

 

Chương 2: Chủ mới khó chiều

Vì chào đón con gái yêu của ông chủ lớn, phòng hành chính lao tâm khổ tứ, ba tháng trước đã tiến hành trang trí lại toàn bộ nội thất văn phòng tổng giám đốc, mời nhà thiết kế hàng đầu nước ngoài lên phương án tỉ mỉ, sử dụng vật liệu cao cấp bảo vệ môi trường, các loại bàn ghế đồ trang trí đều của nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, đủ tiêu chuẩn dùng cho cả văn phòng tổng thống.

Soái Ninh sau khi vào cửa liền tới thẳng chiếc ghế da thật ngả ườn ra, lơ đãng đánh giá xung quanh.

Thôi Minh Trí cúi đầu khom lưng đứng ngoài tầm mắt của thị, dọn ra gương mặt tươi tỉnh cung kính vạn phần, hỏi: “Ninh tổng, việc trang trí chỗ này đều do phòng hành chính dựa theo sở thích của chị mà sắp xếp, chị thấy còn thiếu chỗ nào, tôi gọi họ bổ sung ngay ạ.”

Soái Ninh vẫn tiếp tục hờ hững: “Tôi không nhớ là tôi có sở thích giản dị như vậy, mấy thứ bày biện này đều quá thiếu đẳng cấp đi.”

Định nghĩa của thị về chất lượng khác hẳn người thường. Những nhãn hiệu lớn ai cũng biết thị lại xem là không có gu. Thôi Minh Trí thấy phòng hành chính lấy lòng mà mó nhầm nầm, tử tế nói đỡ cho họ.

“Bởi vì Vạn đổng nắm ngân sách, cho nên…”

Vạn Hồng Ba đưa mức ngân sách cao so với mặt bằng chung, không tính toán bạc đãi cháu gái, nhưng nếu dự toán do chính ông ta lập ra, nói thành “nắm” cũng chả sai, Thôi Minh Trí đi làm bảy tám năm, vẫn phải có tí chỉ số thông minh.

Soái Ninh nghe thế cười giễu: “Hiểu, người như dượng ki bo lắm, sẽ không để tôi sống thoải mái đâu. Không việc gì, tiết kiệm nuôi dưỡng đạo đức cơ mà, sau này tôi sẽ cần cù tằn tiện sống qua ngày.”

Sự phản cảm rành rành của thị với Vạn Hồng Ba khiến Thôi Minh Trí chợt thấy ghê hồn. Chủ tịch với tổng giám đốc nếu không hợp nhau, trong công ty tất nhiên sẽ có nhiều dòng chảy ngầm hung hiểm. Ngày tháng sau này của hắn e còn khó sống hơn suy đoán ban đầu.

Đang âu sầu nghi hoặc, chợt nghe thị hỏi: “Anh xem qua ảnh tôi rồi chứ hả, sao vừa rồi lại không nhận ra? Làm thư ký mà mắt kém là không được.”

Tâm tình hắn vừa thả lỏng lại co quắp lên, nhanh trí nói: “Bởi vì chị ở ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều, lại đeo kính râm, trang điểm cũng không giống ảnh chụp lắm.”

Vừa giải thích vừa nịnh nọt, hy vọng quấy quá cho xong.

Nhưng Soái Ninh không phải dễ phỉnh, chỉ bằng một câu vạch ngay ra lỗ hổng: “Đi làm thì trang điểm cũng phải mộc mạc tí, nhưng anh lại nói tôi ở ngoài xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều, nghe rõ trái lương tâm. Ảnh tôi chụp đều dùng app có beauty filter, sao có thể xấu hơn người thật?”

Thôi Minh Trí bị hỏi cứng họng đến đỏ mặt nổi gân xanh, nhất thời câm nín, lá gan lại bị thị xẻo bớt một góc.

“Tôi ghét nhất hai loại người, một là thích ra vẻ, hai là ưa nói dối, anh làm việc dưới quyền tôi, tốt hơn hết phải nhớ kỹ.”

Thị ra đòn phủ đầu rành rọt mạnh mẽ, Thôi Minh Trí liên tưởng đến mấy trò trên Weibo, lưng toát mồ hôi lấm tấm. Người không có quan hệ lợi ích hơn thiệt gì trên mạng còn bị thị chém cho tan tành mây khói. Làm cấp dưới mà đắc tội thị, hậu quả không dám tưởng tượng.

Hắn vâng vâng dạ dạ tiếp thu răn dạy, cười thẹn xin chỉ thị: “Ninh tổng, các trưởng bộ phận đều tới phòng họp lớn chờ chị mở họp, mời chị qua ạ.”

Soái Ninh lười nhác vặn người: “Hôm nay miễn luôn đi, chờ ngày mai dượng đến họp một thể. Đợi lát nữa tôi muốn mời bạn đi karaoke, anh sắp xếp chút.”

Vì cuộc họp chào đón này, các đồng nghiệp đã chờ suốt đến tận bây giờ, lại bị thị nói nhẹ hều hều một câu mà huỷ bỏ. Tuy nói làm chủ khó tránh khỏi chuyên quyền độc đoán, nhưng không tôn trọng người khác một ly một tí nào như thị vẫn hiếm gặp, ít nhất bố và các anh thị chưa từng có hành vi tương tự.

Nhân viên Trung Quốc phần lớn theo nề nếp cũ, nghe theo lệnh sếp là kỷ luật, uốn theo ý sếp là bổn phận, kẻ không hậu duệ không quan hệ như Thôi Minh Trí là điển hình của loại nhân viên này. Bởi vậy, nghe Soái Ninh nói xong, hắn bên ngoài không dám ho he gì nhưng trong lòng lại đang mắng chửi thành bài thành bản dài thậm thượt:

Mày là con gái chủ tịch thì ghê rồi, bọn tép riu như chúng tao xứng đáng bị khinh bỉ. Nhưng mày sẵn sàng đi karaoke với bạn mà không thèm về gặp bố thì thật là đã bất nhân lại còn bất hiếu!

Đêm đó, hắn cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sếp giao, liên hệ với MUSEK ở khu Tân Thiên Địa đặt bàn cho Soái Ninh tiếp đãi bạn bè.

MUSEK là quán karaoke sang chảnh nhất Thượng Hải, trang thiết bị đứng đầu cả nước, tiền sửa nội thất phòng nào cũng lên đến mấy triệu tệ. Sân khấu độc lập siêu to khổng lồ, màn hình xoay 360 độ, hiệu ứng ánh sáng của phim bom tấn Hollywood cùng âm thanh vòm lập thể, có cả DJ chuyên nghiệp phụ trách beat đệm các thứ. Đặt mình vào trong đấy thực sự sẽ cảm thấy như đang tổ chức show diễn riêng.

Đi đôi với trải nghiệm hạng nhất chính là giá cả ngất ngưởng, phòng bình thường ở đây cũng phải năm ngàn tệ trở đi. Thôi Minh Trí chiểu theo thói quen của sếp cũ Soái Minh đặt phòng VIP M13, giá bèo nhất 30 ngàn.

Soái Ninh mời tổng cộng mười khách. Cũng toàn dạng con nhà giàu ăn chơi rửng mỡ thì mới kết bè kết lũ được với thị. Đám này còn dẫn theo đám ăn hôi đông gấp đôi, bao gồm các loại gái ngoài luồng, giai phi công, a dua, nịnh nọt.

Giai son gái phấn tụm lại với nhau đơn giản là ăn nhậu chơi bời bắt quen làm thân. Khói thuốc nhanh chóng mù mịt khắp phòng, tiếng cười nói ồn ào, mọi người mượn lời đùa thô, truyện cười mặn để dùng thay những đụng chạm tay chân trần trụi, tận tình toả ra sức sống và hormone.

Thôi Minh Trí trước đây thường đi theo Soái Minh tiếp xúc với giới nhà giàu, từng gặp đủ loại hình cậu ấm cô chiêu, cũng phần nào luyện ra khả năng phân biệt. Cả đám bạn c*t này của Soái Ninh đều không tính là con cháu các nhà có tên tuổi, đa số chỉ có bố mẹ làm chủ doanh nghiệp tầm trung, không thể đọ tài sản với nhà họ Soái.

Người ta vẫn bảo “gió tầng nào gặp mây tầng đó”, giới nhà giàu cũng có giàu this giàu that. Người thừa kế của nhà giàu đỉnh chóp như Soái Minh giao tiếp với toàn những hậu duệ danh gia vọng tộc. Soái Ninh cũng là người nhà họ Soái nhưng nhìn đẳng cấp bạn bè của thị là biết ngay vị thế của thị trong gia đình đến tầm nào.

Nếu Minh tổng Diệp tổng không qua đời, chủ tịch chắc cũng chẳng gọi thị về cho lên hàng ngũ quản lý. Vất vả vật vã gây dựng cơ đồ, cuối cùng nhìn lại chỉ còn mỗi đứa con gái phá của, nghĩ cũng thảm.

Thôi Minh Trí lần đầu nhìn gần lối sống bê tha của Soái Ninh, không cầm lòng được mà nhập vai thái giám lo lắng việc nước.

Soái Ninh cũng không để hắn rảnh rang, lát sau gọi hắn qua uống rượu giúp. Soái Minh anh trai thị vốn ra vẻ doanh nhân trí thức, rất ít ra vào các tụ điểm ăn chơi, không để cấp dưới phải trải qua cái việc khổ sai này. Thôi Minh Trí mất chủ hiền, giờ ở dưới tay gái ác kiếm miếng cơm, đành phải nhắm mắt đưa ly, dọn bụng hứng liên tiếp hết ly đầy rượu mạnh đến ly tràn rượu mạnh khác, lời mắng chửi nhằm vào Soái Ninh cũng thầm tuôn hết câu này đến câu khác.

Sức uống của hắn cũng thường thường, dzô dzô một hồi là đã không cầm cự được, chuếnh choáng đi ra hành lang nôn oẹ, được nhân viên tạp vụ đỡ tới phòng nghỉ, ngủ ngất đi một lúc rồi tỉnh dậy trong tiếng chuông điện thoại. Nghe xong cuộc gọi của đồng nghiệp, hắn quen tay mở Weibo, thấy Soái Ninh vừa đăng bài mới, khoe hoá đơn MUSEK đêm nay: Tổng cộng tiêu hết hơn hai triệu mốt NDT, chưa tính tiền tip.

Thật xứng với câu tiền tiêu như nước!

Trong chốc lát, lửa giận của Thôi Minh Trí bị cồn đốt cao ngùn ngụt. Nếu hắn có hai triệu mốt, hắn sẽ trả nợ được cho Diệp Như Vy, sẽ không phải chia tay tức tưởi, vậy mà số tiền lớn đủ để tránh đi bi kịch thay đổi số mệnh ấy chỉ trong vòng vài giờ đã bị một đứa con nhà giàu tiêu vèo đi.

Nỗi đau khổ lớn nhất trong cuộc đời không gì hơn là tự mình nếm trải bất công rồi lại bất lực, sự khác biệt về số phận của hắn và Soái Ninh chỉ tại vì… bố nó là Soái Quan Vũ!

Sau một khoảng thời gian không rõ bao lâu đầu óc lơ mơ, hắn phát hiện bản thân bị chuyển qua một khung cảnh xa lạ. Chiếc giường rộng mét tám cùng bàn trang điểm, bàn trà và ghế sofa phong cách đơn giản cạnh giường cho thấy nơi này là một phòng tiêu chuẩn trong khách sạn chuyên phục vụ khách đi công tác.

Hắn nâng cái đầu nặng như chì ngồi dậy, cổ như cọng giá, đau nhức muốn gãy, loay hoay hai nhát lại nằm phịch xuống đệm, còn nằm đơ luôn, trong khoảng thời gian ngắn không nhúc nhích được.

“Thôi ca, anh tỉnh rồi ạ, muốn uống nước không?”

Giọng nói ngọt ngấy bay tới gần, một gương mặt V-line xinh đẹp nhưng dễ lẫn với người khác vào lọt tầm mắt còn mờ nhoè của hắn.

“Thôi ca”, vừa nãy trong buổi hát, có mấy người mẫu người dẫn chương trình ra vẻ thân mật gọi hắn như vậy, cô này chắc là người đầu tiên.

Em gái này kề chai nước khoáng sát miệng hắn, hắn đã khát không chịu được, há mồm uống ừng ực, khoé miệng thành cái phễu, đôi dòng nước tuôn ra.

“Chậm chút chậm chút, anh xem, vừa mới giúp anh sửa sang sạch sẽ, lại bẩn rồi.”

Em gái vừa cằn nhằn đầy săn sóc vừa lấy khăn lau giúp hắn. Theo cử chỉ của cô, Thôi Minh Trí phát hiện hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, bên trong trống trơn.

“Quần áo tôi đâu? Ai thay cho tôi?”

Trí nhớ của hắn bị chó gặm không chừa mẩu nào, thế này mà đổi thành con gái thì bị người ta chiếm gì gì rồi chứ còn?

Người chiếm gì gì hắn chính là gái mặt V-line trước mắt, nghe hắn hỏi dò, cô nàng nheo mắt cười tình: “Anh thật đúng là say như chết, lúc nãy trong quán nôn bừa cả ra chả ai để ý, em nhìn không đành lòng nên đưa anh sang đây. Hết cả hơi mới rửa ráy tay quần áo cho anh xong, mệt suýt chết em rồi đây này!”

Thôi Minh Trí thấy cô nàng cũng trong bộ dạng Quý Phi tắm xong, không khỏi giật mình, nghi nghi hắn với cô nàng có làm gì nhau rồi. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ hắn say oặt ra như tàu lá héo, làm gì có chuyện mỗi chỗ đấy cứng được, không đủ điều kiện phạm lỗi, vì thế thả lỏng lại, hỏi cô nàng: “Chỗ này là chỗ nào?”

Nghe thấy câu trả lời là “Khách sạn Hoà Bình” một cái, sức suy nghĩ của hắn hồi phục. Khách sạn Hoà Bình là đối tác của Bất động sản Quan Vũ, chuyên đón khách và nhân viên của công ty ở nơi khác đến. Phòng tiêu chuẩn giá hợp đồng là 1600 tệ/đêm. Em gái này nom phong cách dao kéo chắc không phải xuất thân bạch phú mỹ, sao lại dám chi một khoản như thế cho một người xa lạ?

Thôi Minh Trí cũng trang bị được tí khả năng lượng sức, biết bản thân không phải giai đẹp “ngọc thụ lâm phong”[1] gì, chỉ dựa vào ngoại hình còn không đủ khiến gái xiêu lòng dâng hiến.

“Ninh tổng bảo cô đưa tôi qua đây phải không?”

Hắn day day mí mắt, dứt khoát vạch trần lời nói dối. Cô em thấy không làm được chuyện xuôi nước đẩy thuyền bèn lộ ra nụ cười quyến rũ vô tội hơn nữa: “Ninh tổng chỉ là ới lên một tiếng, người ta vốn chỉ cần đưa anh qua đây rồi về luôn cũng được, ở lại chăm sóc anh là người ta tự nguyện nha.”

Thôi Minh Trí không uổng tám năm làm thư ký, ý đồ của loại gái mưu mô hạng xoàng này quá dễ hiểu: coi trọng cái mác trợ lý tổng giám đốc của hắn, tính toán phát triển quan hệ thành dạng lốp xe dự phòng.

Mẹ nó, đám yêu tinh bây giờ thật là biết nắm bắt cơ hội, tận dụng mọi khả năng có thể. Hoà thượng nghèo khoác mảnh áo cà sa đã bị chúng nó dòm như trưởng lão, chúng nó không sợ cắn phải bộ xương nghèo là mình thì rụng răng hay sao!

Dạng kinh nghiệm này hắn tích luỹ cũng không tính là ít, khách sáo đuổi khéo cô nàng. Cô em không chịu, biến luôn thành viên đạn bằng thịt, nhân lúc hắn còn loay hoay xông lên đè nghiến lên ngực hắn, ỏn ẻn: “Sẵn trên giường rồi, anh không muốn làm gì một chút sao?”

Đàn ông có thể xác và tinh thần tách rời nhau, ở trạng thái bình thường mà gặp người khiêu khích khó tránh cầm lòng không đậu. May mà Thôi Minh Trí trước mắt không ở trong trạng thái bình thường. Hắn còn đang đau khổ vì thất tình, trong đầu toàn chứa hình bóng xinh đẹp của bạn gái cũ. So với Diệp Như Vy trong sáng đáng yêu như thiên thần, gái mặt V-line này đúng là con yêu quái dơ bẩn khiến hắn ghê tởm muôn lần.

“Cút đi!”

Hắn hất mạnh cô nàng đang sấn sổ làm nũng, còn phũ phàng đạp thêm một nhát cho cô ta văng khỏi giường, ngã xuống đất trong thế trần truồng.

“Con hàng lởm, coi bố mày là đồng nát à? Không cút bố mày cho mày đi viện sửa mặt lần nữa bây giờ chứ lại!”

Làm lâu la cho con nhà giàu đôi năm, tai nghe mắt thấy rất nhiều chuyện chơi bời gái gú của kẻ có tiền, hắn biết rõ phải đối phó thế nào với dạng gái đào mỏ ôm mộng chài được món hời này, cậy việc đối phương không nắm kỹ về mình, bắt chước giọng điệu của người từng trải để hù doạ.

Cô em kia sượng sùng không để đâu hết, mặt đỏ lên, chả thèm kéo vải che thân, trước tiên chỉ tay vào hắn mắng rõ to: “Ông bị điên à? Tin tôi báo công an bắt ông không?”

Đây là muốn dùng tội hấp diêm doạ hắn?

Thôi Minh Trí tức rồ lên, trợn trừng mắt nhìn xuống cô ta: “Mày báo đi, xong rồi bố sẽ cho người đến xử mày, để xem kết cục của ai thảm hơn!”

Cái gọi là đẳng cấp như bậc thang, tầng trên hơn tầng dưới, hắn bị chủ sai xử, lại có thể ra oai với loại như em V-line để vớt vát tư cách đã mất.

Vì câu nói chuẩn không cần chỉnh đó, cô nàng khiếp hồn, nhanh chóng mặc quần áo thu dọn tư trang đi khỏi phòng khách sạn, suốt quá trình đó không dám khiêu khích thẳng mặt thêm chút nào, chỉ dùng mấy câu chửi gần như không thành tiếng để vớt vát chút tự tôn.

Tiếng đóng cửa lấy đi khí thế của Thôi Minh Trí. Hắn giống quả bóng xì hơi, lại nằm xìu xuống, thất thần mấy giây, chỉ thấy đèn treo trên trần toả ra vầng sáng dịu, phảng phất như gợn sóng đưa hắn chìm rồi lại nổi, chẳng bao lâu sau đã chìm cả vào vùng xoáy mộng mị.

Cơn say rượu làm hắn ngủ quên, cắm đầu chạy như bay đến công ty thì cuộc họp của quản lý cấp cao đã qua một nửa, hắn đứng ở cửa phòng họp, cảm thấy ánh mắt mọi người như đao kiếm tua tủa, sợ hơn cả khi đến muộn buổi tập trung buổi sáng hồi tiểu học.

Trong toàn bộ ánh mắt ở đó, ánh mắt của chủ tịch Vạn Hồng Ba sắc nhọn nhất. Vị sếp lớn này nổi danh nghiêm khắc với cấp dưới, sau khi nắm Bất động sản Quan Vũ đã chỉ đạo chỉnh đốn mạnh việc chấm công của nhân viên. Rất nhiều nhân viên lâu năm đã bị tóm đuôi, phải chịu cảnh cáo phê bình.

Thôi Minh Trí xưa nay cẩn thận đâu đấy, sáng nay lại phạm sai lầm bất ngờ, còn phạm ngay trước mặt boss bự, sợ rằng chuyện này sẽ trở thành cú vấp nặng trong đời.

Thấy hắn nói xong câu: “Xin lỗi, tôi đến muộn ạ” thì mồm miệng đơ ra khiến cuộc họp tự dưng có mấy giây lặng ngắt, Soái Ninh lên tiếng: “Trợ lý Thôi hôm qua đi tiếp khách với tôi, uống nhiều quá, đến trễ cũng có thể thông cảm. Trợ lý Thôi, mau ngồi xuống đi.”

Tiếng gọi này còn hơn tiếng trời, Thôi Minh Trí vội vàng lách đến chỗ ngồi trống để sẵn cho hắn, khom người về phía sếp thay lời cảm ơn, trong khoảng thời gian có hạn coi cô ta trở thành Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Cuộc họp đang bàn về kế hoạch công việc cho sáu tháng cuối năm. Năm ngoái Bất động sản Quan Vũ vạch ra phương hướng phát triển sản phẩm mới toanh: Sáng tạo khu phức hợp điền viên.

Khu phức hợp điền viên là hình thức phát triển tập hợp nông nghiệp sinh thái, du lịch nghỉ dưỡng, nhà vườn dân cư vào một thị trấn nhỏ kết hợp với khung cảnh đồng quê, cũng là tiếp nối hình thức phát triển nông nghiệp sạch, farmstay, thị trấn nhỏ đặc sắc… thúc đẩy du lịch nông nghiệp sinh thái phát triển lên một tầm cao mới.

So với loại hình thị trấn đặc sắc đã đi vào thời kỳ “đại dương đỏ”[2], khu phức hợp điền viên vẫn là một “đại dương xanh”, sắp trở thành trọng điểm của xu hướng đầu tư và phát triển tiếp sau thị trấn đặc sắc.

Soái Minh khi còn sống rất coi trọng triển vọng phát triển của mảng này, tự đi khảo sát, ban đầu xác định ba dự án: Làng cổ Du Lâm Hoàng Hà ở Thiểm Tây, Thị trấn Kim Hoa Đạo Mễ ở Chiết Giang, Khu phong cảnh Hoa Quả Lĩnh (dãy núi Hoa Quả) xã Liên Hoa ở Thước Châu.

Dự án Hoa Quả Lĩnh quy mô nhỏ nhất, xã Liên Hoa là xã lớn mà nghèo nhất huyện Thước Châu, cơ sở hạ tầng giao thông cực kém, nhiều thôn còn chưa có đường thông với quốc lộ, thuộc dạng nửa khép kín.

Soái Minh coi trọng phong cảnh tự nhiên hoang sơ của địa phương, muốn biến nơi này thành khu phong cảnh tập hợp nông nghiệp công nghệ cao, du lịch thư giãn, dưỡng lão văn hoá thành một tổ hợp nhiều sao. Giai đoạn đầu dự định đầu tư 400 triệu NDT, cũng là dự án có mức đầu tư thấp nhất trong ba dự án.

Công việc tổng chỉ huy kế hoạch hiện giờ do Vạn Hồng Ba tiếp quản, ông theo chỉ thị của Soái Quan Vũ chia cho Soái Ninh một dự án thử sức, đợi cấp dưới giới thiệu hoàn cảnh từng dự án để cho cô ta lựa chọn, trước hết ở bên cạnh nhắc thêm, bảo rằng dự án lớn thì tình thế phức tạp. Quan hệ với chính quyền và hoàn cảnh xã hội ở hai tỉnh Thiểm Tây và Chiết Giang vốn có tiếng khó nhằn trong giới doanh nhân, không có dây dợ quen biết với dân gốc ở đấy thì rất khó làm ăn, không bằng huyện Thước Châu nước cạn miếu nhỏ, không có cá sấu ăn thịt người hay thành hoàng nham hiểm, không khí chính trị trên tỉnh cũng tương đối thuần, có thể tiết kiệm khá nhiều sự vụ xã giao.

Ý tứ là hướng cho cô chọn Hoa Quả Lĩnh.

Người sáng suốt ai cũng thấy, hai dự án Kim Hoa và Du Lâm bất kể điều kiện tự nhiên và lợi nhuận kỳ vọng đều vượt trội Hoa Quả Lĩnh, tựa như đất phù sa với đất phèn, cùng loại hạt giống gieo xuống, loại này ngồi chờ được mùa, loại kia vất lên vất xuống may ra thu hoạch đủ ăn.

Còn cái sự “khó xã giao” cũng toàn là lừa nhau, Tập đoàn Quan Vũ sừng sỏ giới làm ăn bao năm nay, thành quả trải khắp đất nước, thần tiên tiểu quỷ dọc đường ai không nể nang? Huống chi Soái Ninh còn là con gái ruột, không tự xử lý được thì gọi bố ra mặt, sao phải hứng cái dự án vừa nghèo vừa rách kia?

Thôi Minh Trí trước còn thắc mắc sao Soái Ninh không thích Vạn Hồng Ba, nghe ông ta nói xong cũng cảm thấy ông dượng này thật chả có tình nghĩa đạo lý gì, rất có thể là dạng thích giữ miếng nạc tranh công, coi cháu gái như đứa ngu dễ phỉnh.

Ai ngờ Soái Ninh xung phong tự nguyện nhận luôn danh hiệu đứa ngu, thoải mái tiếp lời: “Cháu sợ nhất phức tạp, lại chả có kinh nghiệm gì, dượng bụp phát ấn cho cháu cái dự án to, cháu chắc chắn không cân được, thôi thì chọn cái nhỏ chơi đi.”

Tâm lý Thôi Minh Trí suy sụp luôn, cái lưỡi câu lồ lộ thế cũng cắn, phỏng chừng ngay cả chữ ngu xuẩn viết thế nào cũng không biết, đi theo thị còn được nước non gì?

Hắn cảm nhận tương lai tối như hố đen đang lừ lừ đến gần, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát đi mới được. Tan làm về nhà, vừa bước qua cửa đã ngửi thấy mùi chua thoang thoảng, sực nhớ hôm trước quên bỏ nồi canh sườn Diệp Như Vy hầm vào tủ lạnh,

Hắn nhìn nồi canh hỏng bét gần bằng tâm trạng bản thân, tựa như thấy những ân ái thuộc về hắn và Diệp Như Vy chậm rãi biến chất thiu thối, thậm chí không vớt vát được chút cặn, lũ ruồi bọ tham lam cũng bay vào trong óc hắn, tiếng vo ve kéo dài không thôi.


Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

 

------

Chú thích:

1. Ngọc thụ lâm phong: Thành ngữ xuất phát từ câu thơ trong bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ tả vẻ đẹp thời trẻ của một vị quan ngự sử tên là Thôi Tông Chi.

2. Đại dương đỏ: Thuật ngữ kinh doanh chỉ trạng thái thị trường đã được nhiều công ty khai thác kỹ, tính cạnh tranh quyết liệt.

 

Comments

Popular Posts