Người nối nghiệp chân chính - Chương 4
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 4: Bóc phốt toàn thắng
Bảy rưỡi sáng thứ Hai, Soái Ninh đột nhiên gọi điện: “Trợ lý Thôi, các bài chấm
một sao trên Mạng Ăn Ngon đều không thấy đâu nữa, chắc chắn là nhà hàng lởm kia
xử lý khủng hoảng, anh đi tìm luật sư ngay, tôi muốn khởi tố trang web tiếp tay
gian thương lừa gạt người dùng. Với lại gửi số ảnh chụp màn hình hôm trước tôi
bảo anh lưu qua đây cho tôi.”
Thôi Minh Trí đang đánh răng, vì trả lời mà nuốt mấy bụm bọt, càng nghĩ càng cảm thấy sếp hành xử chả đâu vào đâu, một hai cứ phải vì chút việc nhàm chán mà tranh thắng thua, đúng là sẵn tiền đem đốt cho nó hốt.
Bất mãn cũng chả ăn thua, hắn còn phải cung cúc tận tuỵ vì cái trò hề trẻ con này. Liên lạc với luật sư xong, hắn phát hiện Soái Ninh đang lên Weibo bóc phốt vụ này, đề tài đã được đại hội fan đẩy lên top 5 từ khoá hot nhất.
Lần này dân mạng bóc phốt về phe Soái Ninh, rất nhiều người từng có kinh nghiệm tương tự, nhân cơ hội ném đá Mạng Ăn Ngon thao túng việc chấm điểm, bao che nhà hàng lởm cạnh tranh không lành mạnh.
Không lâu sau, Mạng Ăn Ngon bị sức ép dư luận, đăng lời thanh minh trên tài khoản Weibo chính thức, bảo rằng có xoá hơn một trăm nhát một sao cho nhà hàng, vì các ý kiến chê hầu như đều từ cùng một địa chỉ IP, nghi là có người cạnh tranh ác ý cố tình xả lũ một sao dìm điểm.
Nhà hàng nọ cũng phối hợp nhịp nhàng ra mặt khóc lóc kể lể, ám chỉ Nháo Nháo chính là đồng bọn của đối thủ cạnh tranh.
Bọn họ không thăm dò địch tình cho rõ, cách thức xử lý khủng hoảng kiểu tố ngược không đúng đắn, dẫn tới Soái Ninh càng tấn công hung hãn hơn.
“Chuỵ mời nhân viên công ty ăn cơm, họ về công ty thì dùng wifi công ty lên mạng, IP trùng là đương nhiên. Ảnh chụp màn hình đều còn đây, bà con ngó một cái xem các tài khoản này có phải nick ảo không!”
Soái Ninh quẳng ra một số ảnh chụp màn hình nhân viên chấm một sao, đều chọn các tài khoản lâu năm, trong sáng ngời ngời.
Dân mạng có bằng chứng trước mặt lại càng nghiêng về phe Soái Ninh, rất nhiều người gọi lên chương trình 315[1] và báo mạng khiếu nại Mạng Ăn Ngon tạo số liệu giả lừa gạt người dùng, thậm chí tự động chạy tới trang của nhà hàng kia chấm một sao, dùng hành động thay lời ủng hộ cô.
Nhà hàng không còn cách nào khác, đành phải cố đóng vai nạn nhân tội nghiệp đến cùng, kiên quyết bảo Soái Ninh là người cùng ngành chơi bẩn.
Chưa đến hai giờ, lý luận yếu ớt này bị một đòn Soái Ninh bâng quơ tung ra bẻ gãy: “C*t nát hạng ba lại cứ tưởng mình là sô-cô-la hạng nhất, cái quán còi nhà mày vào được mắt chuỵ hả? Doanh thu cả năm chả đủ tao nuôi xe!”
Lần này cô ta khoe ảnh chụp garage ở nhà, giơ cái điện thoại đang hiện trang Weibo của bản thân gần ống kính, phía sau là đỏ vàng cam lục lam chàm tím, bảy chiếc siêu xe đỗ song song tạo thành một vệt cầu vồng loá mắt, lần lượt là: Huayra Dinastia phiên bản đặc biệt 2016, Koenigsegg Agera phiên bản 5.0 SC R 2011, LaFerrari Aperta, Rolls-Royce Phantom phiên bản 2013 6.7L hai cửa, McLaren P1 GTR Senna, Saleen S7 Twin-Turbo, Lamborghini Aventador S Roadster phiên bản 2018.
Đắt nhất 36 triệu tệ, rẻ nhất 11 triệu.
Thôi Minh Trí nhận ra hai chiếc Pagani (Huayra) và Ferrari của Soái Minh,
Koenigsegg, McLaren và Saleen của Soái Diệp. Hai ông anh đều không vợ con, sau
khi mất, toàn bộ tài sản do bố và em gái thừa kế. Soái Quan Vũ theo lối nghĩ
cũ, không ưa xa hoa, dạng tài sản như siêu xe toàn về tay Soái Ninh.
Hai anh em trai nếu biết nó cầm tài sản của mình rêu rao khắp nơi, khéo chết
cũng không nhắm mắt.
Lần này có thể nói là nhà giàu khoe của phiên bản nâng cấp, dân mạng sốc toàn
tập, đặc biệt là thành phần hoạt động chính trên Weibo như gái nửa quê nửa phố
và trai tỉnh lẻ, mắt chớp rưng rưng, kính nể like share comment. Nhà hàng của
KOL nọ cũng bị chị gái thích lấy tiền đè người này ép cho dẹp lép, khoá vội comment,
làm trò đà điểu rúc cát.
Soái Ninh thừa thắng xông lên, tiếp tục quẳng lên đơn của luật sư khởi kiện Mạng Ăn Ngon, tuyên bố: “Hẹn gặp ở toà án.”
Trang web đã ý thức được cô nàng không phải dạng vừa, hôm sau liền chịu thua xin lỗi, cũng khôi phục các ý kiến chấm một sao đã xoá. Soái Ninh lại lần nữa thắng lợi vẻ vang, ngoài ra còn tăng thêm một triệu fan, bước vào hàng ngũ Weibo khủng trên mười triệu người theo dõi.
Thôi Minh Trí chỉ hóng xem cũng cảm thấy cảm giác sung sướng như hô mưa gọi gió. Tiền conmeno thật là thứ đồ tốt, có tiền là có thể tuỳ hứng, kể cả mãi mãi làm một đứa trẻ to xác cũng được sùng bái. Soái đại tiểu thư không có năng khiếu làm sếp nhưng làm KOL ưu tú thì thừa sức.
Thước Châu nằm ở đoạn trung nam tỉnh A, sát với tỉnh lị là thành phố Đông Hưng, thông khắp bốn hướng, hội tụ nhân văn, mấy năm nay xu hướng kinh tế phát triển mạnh mẽ, được khen là “Tiểu Giang Âm”[2].
Xã Liên Hoa là mụn vá ngứa mắt trên mảnh gấm thêu này. Ra khỏi Thước Châu đi về phía đông 80 km là vào đến dãy núi sâu trập trùng, tình hình đường sá cũng như dân cư ven đường đều khác hẳn. Đường bê-tông lâu ngày không tu sửa lồi lõm gập ghềnh. Nhà cửa bên đường thấp bé tuềnh toàng nom giống đám bệnh nhân hủi không được chữa trị, nằm lúp xúp lụp xụp ở giữa khe núi dựng đứng, làm hoen ố cảnh non xanh nước biếc.
“Nơi này vị trí quá hẻo lánh, giao thông lại không tiện, thuộc vùng không ai quản lý, mấy năm trước mới gom về Thước Châu. Chính quyền vẫn luôn không tìm được phương hướng phát triển, chính sách giảm nghèo không triển khai được, các xã thị trấn xung quanh chất lượng đời sống đều dần được nâng cao, chỉ có chỗ chúng tôi là tình cảnh vẫn như cũ.”
Tiến vào địa phận xã Liên Hoa, Diệp Như Vy bắt đầu giới thiệu tình hình hai bên đường cho Soái Ninh. Vì con đường lầy lội, chiếc Land Rover rung lắc như thú nhún, người trong xe bị quăng quật giống nông dân già cưỡi máy kéo, mông không ngừng va va đập đập vào đệm ghế.
Thôi Minh Trí ngồi ghế trước cạnh lái xe, thỉnh thoảng nhìn lén bạn gái cũ đang ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu. Diệp Như Vy chắc cũng nhận ra, càng chăm chú vào nhiệm vụ giảng giải hòng né tránh sự chú ý của hắn.
Hắn thấy cực kỳ khó đỡ, đã chia tay còn giống con rận bám lấy, không phải trêu ngươi người ta hay sao?
Khổ cái đôi mắt cùng trái tim đều như con mèo đói, theo bản năng mà đuổi theo Diệp Như Vy, cảm giác không thể cầm lòng vậy ra cũng trí mạng.
Đến xã Liên Hoa, Soái Ninh hạ lệnh vào núi thăm dò.
Đường núi còn khó đi gấp mười lần quốc lộ, hầu như chỉ là đường đất đầy vết bánh xe bò cùng những lối đi hẹp um tùm cỏ. Hơi nước bảng lảng, bùn đất ứ đọng, bước tới chỗ nào cũng như lọt xuống đầm lầy, nửa ngày không rút chân lên được.
Soái Ninh chưa từng đi qua con đường nào xấu như vậy, cũng không thèm đi, gọi một cái cáng tre tới, ngồi ở trên vênh váo sai phái. Bên cạnh cáng, người dẫn đường địa phương cùng đám tuỳ tùng giương ô xách túi, mười mấy người kéo đi ùn ùn, ra dáng quan lại hết sảy.
Thôi Minh Trí cắp cặp đi ở cuối đoàn, đôi chân đã sớm biến thành hai củ củ cải bọc đầy bùn, mỗi bước giống như kéo theo xiềng xích. Nửa năm nay công việc cuộc sống riêng đều chịu áp lực lớn, hắn không rảnh luyện tập, thể lực rõ ràng giảm sút, leo đường núi dốc chênh vênh nửa tiếng đã sinh ra phản ứng thiếu oxy. Hắn xót ruột Diệp Như Vy đang đi bên cạnh, không nhịn được hạ giọng, nói: “Hay anh gọi thêm cái cáng tre nữa cho em ngồi.”
Tình trạng của Diệp Như Vy so với hắn vẫn ổn, cô cười lắc đầu: “Không cần đâu, đường này em đi quen rồi. Anh ngồi đi.”
“Anh sao dám ngồi chứ, Ninh tổng gọi anh bất cứ lúc nào ấy.”
Hắn chưa cười khổ xong đã nghe Soái Ninh gọi ở đằng trước, hộc tốc chạy lên đưa bản vẽ cô ta cần.
Có thể vì khiếp sợ điều kiện ác liệt ở nơi đây, Soái Ninh hỏi hắn trong lúc lật xem bản sơ đồ quy hoạch: “Chỗ này đúng là không khác rừng rậm nguyên thuỷ mấy tí nhỉ, anh Hai nghe ai giới thiệu mà tìm đến?”
“Năm ngoái có phượt thủ nước ngoài viết bài du ký về xã Liên Hoa đăng trên Instagram, Minh tổng đọc xong cảm thấy phong cảnh ở đây thật đẹp, tự đến thăm dò xem xét xong thì quyết định duyệt dự án.”
Thôi Minh Trí cho rằng Soái Ninh chê điều kiện địa lý bất lợi, đã nảy sinh cảm giác hối hận, âm thầm oán trách cô ta lúc trước chọn ẩu. Ai ngờ Soái Ninh cẩn thận so sánh cảnh thật với bản vẽ phác thảo ban đầu xong, cười hơ hơ nói: “Anh Hai không thích gì, chỉ thích leo núi, chọn chỗ núi sâu rừng già mở dự án, tôi coi bộ ảnh muốn làm Từ Hà Khách[3] ấy chứ. Phải cái ý tưởng phương án này quê quá, tôi phải thay ảnh chỉnh cho chuẩn mới được.”
Cô ta nhắc đến người anh đã khuất mà không lộ nửa phần buồn đau thương tiếc, còn loáng thoáng lộ ra vẻ châm chọc, đủ thấy tình cảm anh em nhạt nhẽo.
Thôi Minh Trí trước kia cũng không nghe Soái Minh nhắc đến cô em gái này bao giờ, nghĩ thấy cũng lạ. Đám con cái nhà giàu này mới tí tuổi đã trời nam đất bắc ở chung thì ít xa cách thì nhiều, còn đeo trên lưng nguy cơ tranh giành quyền lợi, tình cảm tốt đẹp vào đâu được?
Trước kia Diệp tổng thường ganh đua với Minh tổng, xong rồi chủ tịch đem mảng tài chính giao cho anh ta, coi như chia gia sản trước, hai anh em mới êm thấm không có chuyện. Nhưng mà Ninh tổng là con gái, theo tập tục vùng Triều Sán quê họ, tập đoàn Quan Vũ không đến lượt cô ta thừa hưởng, lẽ ra hẳn phải sống hoà thuận với các anh, anh nào cũng phải lấy lòng thì sau này mới dễ sống. Tình cảm nhạt nhẽo chứng tỏ cô cũng chẳng để bụng chuyện giữ gìn quan hệ, cũng cho thấy cô ta xử sự đáng ghét, các anh cũng chẳng ưa.
Thôi Minh Trí bây giờ ham thích sưu tầm các chứng cứ về phẩm chất hư hỏng của Soái Ninh, mượn cái này để giảm bớt cảm giác tức nghẹn vì bị cô ta nô dịch.
Xem qua ba điểm mấu chốt của công trình, Soái Ninh gọi Diệp Như Vy lại, hỏi cô trong núi này có chùa hay đạo quán gì không.
Diệp Như Vy nói xưa kia phía sau thôn Liên Mễ nhà cô có toà miếu nhỏ, nghe nói là do một vị sư tha phương thời nhà Thanh dựng nên, sau giải phóng đã bỏ hoang.
Soái Ninh quyết định đi xem di tích.
Đường núi dẫn lên thôn Liên Mễ quanh co, cô ta ngồi trên cáng tre không hao sức, chỉ khổ những người liên quan đi theo.
Chân Thôi Minh Trí đầu tiên cứng đơ như thanh sắt, rồi lại như bị đổ đầy chì lỏng, mắt cá gót chân đều trầy da, ngón chân cũng đau đến nóng rát vì ngâm trong nước bùn, đến nơi thì nửa người dưới cũng toét như bùn, ngồi xuống là coi như không đứng lên được. Ngó sang con mẹ sếp vẫn sạch sẽ khoẻ khoắn, thật hận không thể hộc máu luôn vào mặt thị.
Toà miếu kia sớm đã thành phế tích, gạch gỗ đã bị nhặt nhạnh sạch, chỉ còn lại mấy chỗ kê chân cột.
Soái Ninh cưỡi trên cáng tre đi quan sát một vòng, sai Diệp Như Vy dẫn hai người tới dùng thước dây đo đạc khu đất, ghi lại mấy chỗ cao thấp dài rộng.
Thôi Minh Trí đoán cô ta định trùng tu ngôi miếu này, còn đang nghĩ xem mục đích làm vậy làm gì thì đã nghe cô ta hỏi: “Trợ lý Thôi, anh bảo miếu này thờ ai?”
Hắn vội dùng giọng nói hồ hởi khác hẳn với cảm xúc trong lòng trả lời: “Miếu này do hoà thượng dựng nên, trước kia đại khái thờ vị Bồ Tát nào đấy ạ.”
Soái Ninh lại hỏi: “Bồ Tát chức vụ có ngang Thần Tài không?”
Thấy cô ta suy tư gì đó, Thôi Minh Trí cẩn thận phổ biến kiến thức: “Phật giáo chú trọng thanh tâm quả dục, không nghe nói có vị nào cai quản về tiền tài.”
Soái Ninh hơ hơ hai tiếng, lại bày ra cái giọng giễu cợt.
“Vậy à? Vậy vừa hay ở chỗ này đặt thêm một vị.”
Nghe khẩu khí hẳn là coi bản thân trở thành Phật Tổ Như Lai, thích lập ai
làm Bồ Tát thì lập.
Thôi Minh Trí từ bé đã theo bà nội đi lễ, cũng coi như thiện nam, nghe vậy thì
ngầm oán Soái Ninh nhũn não hoang tưởng, nói ra cái câu báng bổ như thế, hẳn là
chê bản thân tốt số quá đây mà.
Mọi người ăn lương khô lót dạ trên núi rồi chuẩn bị quay trở xuống huyện[4].
Diệp Như Vy muốn tranh thủ về thăm cha mẹ, hỏi Soái Ninh xin nghỉ. Thôi Minh Trí ở bên cạnh cô nửa ngày, tình cảm còn vương vấn được thêm mắm dặm muối càng đậm đặc, không muốn chia lìa dù chỉ mươi phút.
Tâm hồn hắn treo ngược cành cây, nét mặt cũng vặn vẹo, Soái Ninh vừa liếc mắt đã nhận ra, trước khi lên đường về lặng lẽ đùa: “Anh cũng muốn đi gặp bố mẹ vợ hụt?”
Thôi Minh Trí rụt lại như cây xấu hổ, quẫn bách xin tha: “Chị đừng giễu tôi.”
Soái Ninh bày ra dáng vẻ cao ngạo của kẻ có tiền, nói nửa đùa nửa thật: “Nhìn qua là biết hai người vẫn còn vương vấn nhau lắm, vừa nãy đá lông nheo với nhau trên xe, tôi thấy hết rồi.”
Cô ta rất độc đoán, hành xử theo ý thích, lập tức gọi Diệp Như Vy lại giao hẹn: “Diệp công, cô đi một mình không an toàn, tôi bảo trợ lý Thôi đi cùng cô, sau đấy hai người đi cùng nhau về Thước Châu.”
Diệp Như Vy ngó Thôi Minh Trí bằng ánh nhìn trống rỗng, dịu dàng ngỏ lời
mời: “Cảm ơn Ninh tổng. Cũng trưa rồi, hay là tạt qua nhà tôi ăn bữa cơm rau đi.”
Cấp dưới nhiệt tình mời, không đi cũng nên từ chối khéo mới hợp lẽ, Soái Ninh
lại khịt mũi coi thường: “Thôi khỏi đi, tôi chả muốn ăn cám heo.”
Những lời này tự nhiên như hơi thở, là sự khinh người toát ra từ xương tuỷ, Thôi Minh Trí lửa giận bốc lên đốt cháy hết những cảm kích vừa nảy sinh. Hắn chờ Soái Ninh quay đi liền hướng về phía cô ta làm động tác nhổ nước bọt, lại hấp tấp an ủi người vừa bị nhục: “Vy Vy, con người nó là như thế, em đừng để bụng.”
Diệp Như Vy tĩnh như mặt hồ lặng sóng, còn mỉm cười nhắc nhở: “Sau này anh đừng có làm động tác nhỏ kiểu này với Ninh tổng, nhỡ bị phát hiện thì ngại lắm.”
Thôi Minh Trí nghĩ lại thấy hành động của mình đúng giống vai hề, mặt đỏ
bầm, ngượng ngùng chữa thẹn: “Anh, anh chỉ là không nhìn được cái bộ dạng vênh
váo của nó, quá khinh người.”
Diệp Như Vy nghĩ rất thoáng, nói rằng đó là thói quen của sếp. Thôi Minh Trí
phản đối: “Thói quen cũng chia ra tốt với xấu, đối xử với người khác dù sao
cũng phải có tôn trọng tối thiểu chứ, bố nó với các anh nó cũng không láo như
thế.”
“Chúng ta là cấp dưới của cô ấy, cô ấy không cần lúc nào cũng phải lễ phép với chúng ta. Em lại cảm thấy Ninh tổng không tệ, đối xử với người khác vừa đủ tôn trọng.”
Cô bỗng dưng nêu ý kiến, Thôi Minh Trí ngạc nhiên vội hỏi thêm, Diệp Như Vy đáp: “Ninh tổng vừa vào công ty không lâu liền nhớ hết họ tên mấy chục người lớn bé trong ban dự án Hoa Quả Lĩnh, chưa từng gọi sai người nào, chứng tỏ cô ấy có để ý đến nhân viên. Chủ tịch với Minh tổng Diệp tổng đúng là có học, đối xử với mọi người đều lịch thiệp, nhưng em vào làm hai năm Minh tổng mới biết em là ai, điều này cho thấy anh ấy nhìn em chính là một nhân viên bình thường, không khác gì mấy so với người máy được dán nhãn, căn bản không để vào mắt. So sánh ra, em càng thích kiểu của Ninh tổng.”
Thôi Minh Trí cho rằng Diệp Như Vy chỉ đang dùng đức tính bao dung độ lượng
khuyên nhủ hắn, không dám đồng ý với cách lý giải này. Nhưng nói gì thì nói,
lần này Soái Ninh cũng có ơn với hắn. Nếu cô ta không hạ lệnh, hắn căn bản
không còn cơ hội bén mảng tới cửa nhà họ Diệp.
Trước khi ông Diệp sinh bệnh, gia đình đã dựa vào nỗ lực của Diệp Như Vy sửa
được nhà, ba tầng nhà kiểu Tây vươn lên ngạo nghễ giữa một đám phòng ốc dột nát
cho thấy rõ tài cán và lòng hiếu thảo của cô con gái đầu lòng nhà này.
Thôi Minh Trí biết bạn gái cũ vẫn luôn là trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa của bố mẹ, được gửi gắm bao kỳ vọng và ước mong tốt đẹp. Hắn đang tâm đá cô, mặt mũi nào gặp lại người trong nhà cô?
Càng nghĩ càng khiếp, nửa đường hắn đã rụt hết cả lại, Diệp Như Vy an ủi: “Bố em mới ra viện, không chịu được kích thích, em còn chưa nói chuyện bọn mình với ai ở nhà, còn cần anh phối hợp làm cho họ yên lòng.”
Mặt Thôi Minh Trí nóng rát như bị phết lớp sa tế rồi nướng xèo xèo trên lửa,
hổ thẹn nói: “Đều do anh không tốt… Muốn anh làm gì cứ nói, anh nhất định sẽ
hết sức phối hợp.”
Lời nói ra buột ra rồi mới phát hiện cách nói này thật dối trá mất tư cách, còn
có ý lợi dụng, cổ hắn cong như cành liễu rủ, không dám nhìn thẳng mặt Diệp Như
Vy.
Diệp Như Vy khéo léo hơn hắn cả trăm lần, cười nhẹ, nói: “Anh cứ tiếp chuyện bố mẹ em giống như trước đây đi, Ninh tổng còn chờ mình ở Thước Châu, ăn cơm xong phải đi ngay, cũng không ở lại bao lâu.”
“… Ừ.”
Ông bà Diệp đang ở nhà đan chiếu, hai đứa em trai đang nghỉ hè cũng làm
cùng. Đống chiếu đan xong đã cao đến nửa người, Diệp Như Vy trách móc bố, bảo
ông không nên làm lụng vất vả quá.
Ông Diệp luôn mồm nói không việc gì, bà Diệp cũng bảo ông rảnh rỗi ở nhà cả
ngày ỉu xìu xìu, nhúc nhắc làm việc càng tốt cho quá trình hồi phục.
Thôi Minh Trí nghe thì hiểu ngay là hai ông bà lấy cớ, vợ chồng già làm khổ con gái, tìm mọi cách để đỡ đần gánh nặng kinh tế thay cô. Điều này cũng thể hiện trong thái độ của họ dành cho hắn. Vẻ nhiệt tình chu đáo mà lại dè dặt quá mức, còn mang theo chút khẩn khoản, rõ ràng là sợ con rể tương lai vì nhà mình ốm đau nghèo khó mà chê con gái.
“Tiểu Thôi, cháu uống chén trà rồi nghỉ đi một lát, mẹ Vy Vy đi thịt con gà,
thằng hai thằng ba cũng đi mua thịt hái rau. Cháu thích ăn gà thả vườn xào dầu
trà, đợi tí nữa thoải mái ăn cho đã.”
Ông Diệp bày hết bánh trái trà nước trong nhà ra, còn định lên núi hái đào hái
mận, Thôi Minh Trí can mãi mới ngăn được, hổ thẹn vì đón nhận sự tiếp đãi quý
hoá này.
Tâm tình của ông Diệp cũng từa tựa như hắn, nhân lúc Diệp Như Vy vào bếp đun nước, muối mặt nài xin: “Tiểu Thôi à, chú khỏi bệnh rồi, nếu không phải nhà thiếu người, chú thật sự muốn ra tỉnh làm thuê ngay lập tức. Quá lắm là đầu năm sau, chú chắc chắn sẽ ra ngoài kiếm tiền. Mong cháu kiên nhẫn đợi thêm, chúng tôi nhất định sẽ trả khoản cháu cho mượn trước tiên.”
Lời ông nói làm Thôi Minh Trí nhấp nhổm không yên, vội vàng đỡ lấy đôi tay ông già đang giơ lên trong cơn xúc động.
“Chú bây giờ cứ lo giữ gìn sức khoẻ là quan trọng nhất ạ, chuyện khác không cần nghĩ nhiều, chú suy nghĩ quá bệnh nó quật nữa thì khổ.”
Ông Diệp trong lòng như ấm nước đun sôi, vừa hé cái nắp là hơi nước nghi ngút, bất giác lộ ra vẻ khổ sở.
“Con ơi, chú nóng ruột chứ. Nợ trong nhà phần lớn là vay mỗi nơi một ít, trả chậm một tí cũng không ảnh hưởng đến vốn liếng của người ta. Nhưng con thì khác. Con đưa hết tiền tích góp cho nhà chú, bản thân lại rơi vào cảnh tay trắng. Chú cứ nghĩ đến là ăn không ngon ngủ không yên. Số tiền đấy đều là con làm lụng vất vả mới để ra được, chuẩn bị để lập gia đình, thế mà lại tiêu cho chú hết cả… Chú thật xin lỗi con với con Vy.”
Ông bà Diệp cư xử phúc hậu, năng lực bản thân có hạn, không thể không dựa vào Diệp Như Vy, kỳ thật cũng không muốn làm kẻ bòn rút con cái. Nửa năm nay chịu cảnh rối bời vì bệnh tật nợ nần, ông Diệp giống như hạt gạo thả vào nồi nước, bị hiện thực hầm cho nhừ, sớm đánh mất vẻ cứng cỏi của người trụ cột trong gia đình, nhắc tới chuyện khổ sở, nước mắt già nua cứ thế tuôn trào.
Thôi Minh Trí cảm thấy từng giọt nước mắt kia giống như ngọn roi vụt hắn, vội loay hoay chìa khăn giấy khuyên nhủ an ủi, sợ Diệp Như Vy bắt gặp.
Ông Diệp nhân cơ hội van nài: “Tiểu Thôi, Vy Vy số khổ nên mới vướng phải dạng bố mẹ chả tài cán gì như chúng tôi, từ bé đã phải chịu nhiều vất vả thiệt thòi. Cũng may nó tự vươn lên, thi đỗ đại học tốt, ở lại thành phố lớn, lại nhờ cháu giới thiệu mà vào làm ở công ty to. Vừa thấy cuộc sống dần khá lên thì lại bị ông bố vô dụng này kéo sụp xuống. Cháu chịu bỏ hết tiền để dành ra chữa bệnh cho chú, là đứa tử tế có tình có nghĩa. Chú bây giờ chả sợ cái gì, chỉ sợ vì chú mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa. Vy Vy nó vốn đã khổ, sau này nếu nó vẫn khổ thì chú có khỏi bệnh cũng không mặt mũi nào sống tiếp.”
Thôi Minh Trí vốn không phải hạng lòng dạ sắt đá, nghe đến đấy vội đỡ lời, vỗ vỗ vai ông Diệp đưa lên liều thuốc an thần: “Chú cứ yên tâm ạ, Vy Vy có cháu đây rồi, cháu sẽ chăm lo tốt cho cô ấy.”
Ông Diệp vội vàng bắt lấy tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt chứa chan hy vọng.
“Tiểu Thôi, có lời cháu thế này chú chết cũng yên tâm. Nhà chú không phải hạng
quỵt nợ, cháu cho chú ba năm, trong ba năm chú nhất định trả hết tiền cho
cháu.”
Thôi Minh Trí còn quẫn bách hơn ông, khổ sở vắt óc tìm lời hay để trấn an, sau đó
lấy cớ chuồn ra phòng ngoài.
Đi vào bếp, Diệp Như Vy đang ngồi ngẩn ra trước lò, nước đã đun sôi rót vào phích, trong lò chỉ còn le lói chút ánh lửa, những làn khói bay tản ra xung quanh, trông bảng lảng hệt như vẻ mặt của cô giờ phút này.
“Vy Vy.”
Hắn khẽ gọi, nhận ra mắt cô đỏ hoe, ầng ậng nước, giật mình nghĩ không biết có phải cô đã nghe được lời trò chuyện của hắn và ông Diệp hay không.
Diệp Như Vy nghe tiếng quay mặt ra cười, dụi mắt tự giễu: “Lâu rồi không nhóm bếp, chẳng thạo gì mấy, phí bao nhiêu là củi, còn tự hun cho nước mắt nước mũi tèm lem cả.”
Bất kể có giấu giếm hay không đều làm Thôi Minh Trí quặn lòng, giờ đây hắn thật sự muốn làm gì đó để giảm bớt nỗi đau của cô, rồi lại hiểu rằng dù hắn làm gì thì kết quả mang đến đều sẽ trái ngược.
Tình cảnh thế nào, Diệp Như Vy cũng rõ cả, chuyển ngay sang hỏi chuyện để xua tan cảm giác sượng sùng, cô hỏi hắn: “Công việc anh vẫn suôn sẻ chứ?”
Thôi Minh Trí như được cứu trợ, gật đầu: “Vẫn ổn.”
Cô mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Vẻ khách sáo xa lạ làm hắn não nề, trước đây Diệp Như Vy là người thân mật nhất để hắn tâm sự, hắn có thể thoải mái trút hết ruột gan cho cô mà không lo lắng gì. Gần đây áp lực công việc của hắn tăng vọt, nhu cầu được xả trở nên cấp bách, hắn không kìm được, sửa lời: “Thật ra cũng không ổn lắm, em thấy rồi đấy, Ninh tổng kia điên điên rồ rồ, không giống người làm việc đàng hoàng đúng mực, kém xa so với Minh tổng.”
Diệp Như Vy vẫn giữ nguyên thói quen chia sẻ âu lo với hắn, liền xoa dịu: “Đừng nói như thế, cô ấy nếu không muốn làm việc đàng hoàng thì sẽ không đến chỗ thâm sơn cùng cốc này khảo sát.”
Thôi Minh Trí ở gần Soái Ninh hơn, tự coi là có cái nhìn đầy đủ hơn, buồn bực nói: “Có lẽ chỉ là đi xem cho có, vừa rồi anh còn thấy nó đăng Weibo bóc phốt người khác kìa. Về nước hơn một tuần mà chẳng thấy nó để đầu óc vào công việc. Văn bản đều là anh gửi nhận hộ nó. Trên đời nào có tổng giám đốc như thế.”
Diệp Như Vy không hiểu biết đủ về Soái Ninh nhưng hiểu nỗi lo lắng của hắn. Trở ngại lớn nhất cho sự thăng tiến của nhân viên chính là sếp, độ cao của sếp quyết định độ sâu phát triển. Thôi Minh Trí trước kia dưới trướng Soái Minh tương lai sáng sủa, nay đột ngột rơi vào thế trận mù mờ, không tránh khỏi lo âu, cần đến những lời nhắc nhở tỉnh táo.
“Cho dù tình cảnh thế nào cũng nên làm tốt chức trách của mình, anh lên tới vị trí hiện giờ cũng không dễ dàng, phải nâng niu quý trọng.”
Khi năng lực có hạn thì phải biết chiều theo điều kiện bên ngoài, đây là lựa chọn chính xác nhất, Thôi Minh Trí rất tán đồng, nhưng lại vì vậy mà thấy chính mình thật hèn mọn.
“Xin lỗi em, nếu anh giỏi giang hơn chút, chúng mình cũng không ra nông nỗi này.”
Hắn cầm lòng không đậu, than thở buồn bã, lại vô tình gợi ra chuyện thương tâm của Diệp Như Vy.
“Không cần xin lỗi, em cũng vậy, cũng tại em không giỏi giang nên mới thành
như bây giờ.”
Vẻ bình thản của cô cuối cùng cũng rạn nứt vì tình cảnh khổ đau dồn ép, trong
khoảnh khắc lộ ra sự nghẹn ngào, cô bước nhanh ra khỏi căn bếp, đi lật giở chỗ
rau khô đang phơi ngoài sân.
Thôi Minh Trí đứng bên khung cửa chăm chú nhìn dáng hình nhanh nhẹn của cô,
thoáng như chiếc lá đã rụng nhìn về phía ngọn cây nơi mình từng mọc, khát vọng
một lần nữa được nép vào đầu cành nhưng cuối cùng lại bị mạng nhện mong manh
níu lại.
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
------
Chú thích:
1. 315: Chương trình trên truyền hình trung ương TQ (CCTV) về bảo vệ người tiêu
dùng.
2. Giang Âm: Thành phố ở tỉnh Giang Tô, nằm ở vị trí vẫn được ví là yết hầu của
sông Dương Tử.
3. Từ Hà Khách: Phượt thủ kiêm nhà văn viết du ký thời Minh, tên thật là Từ
Hoành Tổ.
4. Nguyên văn là "huyện thành" - thành phố trực thuộc huyện. Vì diện
tích rộng và dân số đông, đơn vị hành chính của TQ chia thành nhiều cấp hơn
nước ta. Quy mô của huyện, xã bên họ cũng lớn hơn nhiều, có cả thị trấn trực
thuộc xã. Trong truyện này, bọn mình sẽ dịch theo đơn vị hành chính VN cho
xuôi, sẽ có chú thích cụ thể nếu cần.
Comments
Post a Comment