Người nối nghiệp chân chính - Chương 5

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 5: Check hàng

Buổi tối hai người về đến huyện. Ở tụ điểm cao cấp nhất chuyên phục vụ doanh nhân của địa phương, Soái Ninh đang chiêu đãi vài cán bộ phòng xây dựng, phòng tài nguyên, phòng tài chính huyện. Mấy cán bộ huyện này đều là lão làng đã lăn lộn nhiều năm ở chốn danh lợi, cán bộ với doanh nhân xã giao đơn giản là chuyện rượu chè gái gú. Vì Soái Ninh là cô nàng trẻ tuổi, lại là con gái tỷ phú đầu bảng, đám đàn ông không dám có hành động lời nói gì quá đáng, chờ Diệp Như Vy có mặt, tình hình liền thay đổi hẳn.

Thông thường sếp nam tiếp đãi quan chức đều dẫn theo mấy cô gái nhan sắc không tầm thường để thêm phần vui thú, mấy trưởng phòng nhìn thấy Diệp công mặt mũi xinh xắn, liền dùng kinh nghiệm bản thân cho rằng cô là gái tiếp khách mà Soái Ninh mang đến, hứng khởi hẳn, câu chuyện cũng dần dần quá lố.

Trưởng phòng tài chính họ Vương chệch choạc trước tiên, uống đầy một ly xong thì nheo đôi mắt hum húp như mắt cá vàng đánh giá Diệp Như Vy, nụ cười đen tối đến có thể nhuộm sẫm một ao nước.

“Tiểu Diệp, em là người xã Liên Hoa huyện ta hả? Gái vùng đó đen sì, thế nào mà lại sinh ra cô gái trắng nõn như em.”

Diệp Như Vy vẫn giữ nụ cười lịch sự khiêm tốn trả lời: “Hồi bé em cũng đen, sau này đi làm văn phòng lâu mới da mới trắng dần lên ạ.”

Trưởng phòng Vương hai mắt sáng quắc, vẻ mặt cười trơn tuột như bôi mỡ: “Trắng là tốt, trắng là tốt, phải trắng như đậu phụ tươi, trắng như bánh bao ấy, giai nhìn mới nhỏ dãi. Em có bạn trai không?”

Nụ cười của Diệp Như Vy hơi khựng lại, cô cúi đầu nói: “Không ạ.”
Vẻ ngượng ngập tự nhiên này đúng gu trưởng phòng Vương, ông ta bạo dạn nói: “Vừa hay, anh giới thiệu cho em một mối, tuổi không cao, lương không thấp, có mấy cái nhà, ông bà già còn chết cả.”

Trưởng phòng tài nguyên họ Tạ quen tung hứng với ông ta, nở nụ cười gian giống nhau đùa: “Lão Vương, ông đang nói chính ông chứ gì. Tiểu Diệp người ta như bông hoa nhài, sao cắm lên bãi cứt trâu khô là ông được?”

Trưởng phòng Vương mượn rượu giả điên: “Lão Tạ, ông đừng chèn ép tôi, tôi cũng không tin ông không có ý này. Tiểu Diệp anh nói em nghe, không sợ đàn ông hư hỏng, chỉ sợ đứa không nói thẳng. Đàn ông có ý xấu mà nín nhịn trong lòng như con chó ý, càng không sủa càng cắn ác.”

Diệp Như Vy hiểu đây là tình huống gì, đối đáp qua loa cho khỏi nhỡ việc lớn.

Thôi Minh Trí thấy mà lộn ruột. Trước kia hắn cùng Soái Minh từng tiếp đãi đám quan chức này, lúc ấy chỉ cho rằng giai ở đâu cũng vậy, cũng không thấy phản cảm lắm. Hiện giờ bạn gái cũ ngồi đây chịu rẻ rúng khiến hắn nếm trải cảm giác mâu thuẫn bên trong, hận không thể đến ngay uỷ ban kiểm tra tố cáo. Tiếc rằng hắn không phải Bao Thanh Thiên, không thể lôi hổ đầu trảm ra dùng, đành phải ra mặt ngăn cản khi Diệp Như Vy bị vây quanh chuốc rượu.

Qua lại vài lần trưởng phòng xây dựng họ Mã ngứa mắt, hỏi đùa: “Trợ lý Thôi, cậu là gì của Tiểu Diệp mà che chở cô ấy thế? Sợ chúng tôi hùa nhau ăn thịt cô ấy?”

Thôi Minh Trí cười giễu: “Không phải, em đây tính nhiệt tình, thấy con gái bị bắt nạt thì không ngồi yên được.”

Hắn buột miệng không suy nghĩ, Soái Ninh lúc trước vẫn mặc kệ giờ lên tiếng răn dạy: “Anh nói gì thế, các trưởng phòng đều là người lớn đạo đức sáng ngời, ai lại đi khi dễ Tiểu Diệp? Mọi người đừng cười, trợ lý Thôi này tính thương hương tiếc ngọc nhất luôn, đỡ cho nữ đồng nghiệp vài ly rượu liền tự coi mình là vệ sĩ canh hoa.”

Xét về trình đưa đẩy thì ai ngồi đây cũng giỏi hơn Thôi Minh Trí, trưởng phòng Vương trêu chọc: “Đàn ông tốt ai mà không thương hương tiếc ngọc chứ, bọn tôi đều là đàn ông tốt, sẽ che chở Tiểu Diệp đâu đấy. Tiểu Diệp, em bảo có đúng thế không?”

Diệp Như Vy thấy gớm ông ta, nhưng không thể không cảm ơn ông ta nói đỡ cho bạn trai cũ, liên tục cười trong thấp thỏm.

Thôi Minh Trí thấy cô bị sói dữ theo dõi, lo toát mồ hôi, theo bản năng nhìn nhìn Soái Ninh, mong cô ta cứng lên mà bảo vệ cấp dưới.

Lúc này Soái Ninh không làm hắn thất vọng, cười nói: “Chúng tôi đi ít người, hơi bị loãng, để kiếm thêm mấy người nữa đến mới vui. Trợ lý Thôi, anh đi hỏi chủ quán xem có gái xinh thì gọi mấy em lên, chọn em chất chất tí.”

Gọi các em đào là quy trình phải trải qua khi tiếp khách làm ăn, nếu là sếp nam đứng ra mời, chuyện này đã xong lâu rồi. Lần này chuyển sang sếp nữ còn trẻ, vốn thường không được thoáng như sếp nam, các vị khách “thấu cảm” chuyện này, cũng đã chuẩn bị tinh thần chỉ có tiệc tùng suông, không ngờ Soái Ninh còn chủ động nhắc thêm tí thịt thà.

Thấy bọn họ thoáng chùng xuống, Soái Ninh tỉnh bơ xoa dịu: “Mọi thứ đều chú ý cân bằng âm dương, bây giờ chỉ có hai gái là tôi với Tiểu Diệp, không khí sôi nổi thế nào được. Gọi thêm mấy em xinh tươi uống cùng, các vị khách quý mới thoải mái uống, tiếp khách như thế mới là tiếp chứ.”

Thôi Minh Trí thấy cô ta gọi tiếp viên bên ngoài để thay thế Diệp Như Vy, trong lòng hết sức cảm kích, nhanh chóng làm theo mệnh lệnh.

Chỉ chốc lát sau, một má mì dẫn theo bảy tám thiếu nữ đương thì, bảo rằng các cô đều là sinh viên trên tỉnh, tranh thủ nghỉ hè đến đây làm thêm kiếm tiền học.

Đám con gái này ăn mặc trang điểm trẻ trung trong sáng, em nào trông cũng nõn nà mơn mởn, quả là có khác với dạng son phấn tầm thường.

Từ hồi Thôi Minh Trí còn học đại học, trong trường đã xuất hiện một lực lượng sinh viên nữ mài nhan sắc ra tiền, nay sau vài năm có vẻ phong trào này càng phát triển, chỉ đổ tại thời buổi bây giờ, chủ nghĩa hưởng thụ thực dụng lên ngôi, làm con cái nhà lành cũng đắm mình sa ngã.

Nhóm “sinh viên nữ” vừa đến đã khiến đám đàn ông như được thả mình trong gió xuân, mặt mũi hồng hào sáng rực tận nóc phòng.

Soái Ninh nhìn kỹ từng người, hỏi má mì: “Các ẻm là sinh viên thật à?”

Thôi Minh Trí biết cô ta bị ám ảnh về chất lượng, thù ghét hàng giả hàng nhái, giờ phút này cũng giữ nguyên thói quen.

Má mì tỏ vẻ chủ shop uy tín, đưa lên một xấp giấy tờ: “Còn đem theo thẻ sinh viên cả đây này, sếp kiểm tra đi.”

Soái Ninh tiện tay lật lật, trước hết gọi một em mặc váy xanh, hỏi ẻm: “Em học khoa Vật lý đại học Sư phạm?”

Em gái cười bẽn lẽn: “Vâng, em vừa vào trường năm ngoái.”

“Định luật bảo toàn mô-men động lượng là cái gì, đọc thuộc lòng ra nghe coi.”

Cô ta đột nhiên đặt câu hỏi, em gái ngớ người không trả lời được, ngắc ngứ chừng năm giây cũng không thở ra một chữ.

Soái Ninh cười lạnh: “Đây là môn cơ bản năm đầu ngành Vật lý, không đọc ra được chắc chắn là giả.” Dứt lời, lật thêm cái thẻ sinh viên khác, hỏi cô gái có tên trên đó: “Em là khoa Trung văn, học năm 3?”

Cô nàng kia nhanh nhảu trả lời: “Vâng, thưa sếp, em thuộc lòng ‘Trường hận ca’ đấy ạ.”

“Ai khiến em đọc thuộc lòng cái món học sinh tiểu học cũng thuộc! Âm vận học truyền thống chủ yếu gồm bốn phương pháp gì, em nói nghe coi.”

Không chỉ em gái há hốc mồm, những người khác cũng kinh ngạc, Soái Ninh thong thả mà nói với em hàng giả kia: “Để chị nói cho em nha, là phương pháp liên hệ, loại suy, thống kê, so sánh. Kiến thức cơ bản của chuyên ngành cũng không biết, em học đúng khoa Trung văn trường đại học Carleton nhỉ.”

Đại học Carleton là ngôi trường trên tấm bằng giả của nhân vật Phương Hồng Tiệm trong “Vòng đời vây bủa”[1]. Trưởng phòng Vương không hiểu kiểu châm chọc này, hỏi: “Thế ngành Trung văn của đại học Carleton không giống với chương trình học các nơi khác à?”

Ông ta không hẳn là ngu dốt, thấy tình thế quá xấu hổ mới cố pha trò. Những người còn lại hiểu ý, đồng loạt cười ha ha thành tiếng.

Thần sắc của má mì và đám gái xinh bị tiếng cười xối qua đâm ra càng thảm hại.

Soái Ninh không định bỏ qua, lại gọi sang một em “khoa Kinh tế”.

“Chị không hỏi em kiến thức chuyên ngành, hỏi kiến thức bình thường đi, em nêu hộ chị tên của ba nhà kinh tế học phương Tây cận đại nổi tiếng nhất.”

Gái xinh kia cố ra vẻ bình tĩnh đáp: “Washington, Bismarck, Montesquieu…”

Lại bật công tắc cho một tràng cười giòn.

Soái Ninh buông mớ thẻ sinh viên, khoanh tay châm chọc lạnh lùng: “Em fake làm sinh viên khoa Lịch sử còn ngon hơn khoa Kinh tế. Câu hỏi đơn giản như vậy chị chả học Kinh tế ra mà còn có thể kể một lèo chục ông. Marx, Adam Smith, David Ricardo, Friedman, Keynes, John Nash, Hayek, Samuelson, Marshall, Mundell. Em ghi nhớ tí đi, để lần sau đi phỉnh người khác còn dùng.”

Mánh khoé bịp bợm bị vạch trần hết, má mì kinh nghiệm đầy mình vội vàng trơ mặt nịnh bợ: “Sếp ơi, cô đúng là học rộng tài cao, hiểu biết thế chứ.”

Soái Ninh cũng không bực tức, bật cười khoan dung: “Tôi không phải gây khó dễ cho bà. Vốn dĩ rượu ngon uống không cần nhìn nhãn mác, nhưng bà làm giả lừa gạt người dùng là không được. Tôi đây bị thiệt được chứ không bị lừa được. Bà cứ bảo các ẻm nhiệt tình tiếp các vị khách quý đây cho tôi, phục vụ chuẩn thì tôi sẽ không chi li với bà, xong việc nhìn bill thanh toán, không thiếu một xu.”

Những lời này cứu vãn không khí hài hoà trong phòng. Các em đào mỗi người ngồi vào đúng chỗ, ra sức chiều chuộng khách khứa để đền bù cái tội fake. Đám đàn ông cũng không nhắc chuyện đã qua, chỉ cốt sao cho thoải mái, chơi cho đã, không ai để ý chuyện bằng cấp lẻ tẻ.
Vừa nãy xem Soái Ninh check hàng, Thôi Minh Trí thật ngại thay cho cô ta. Một cô gái trẻ đưa một đám giai già đi chơi gái, còn đứng ra kiểm nghiệm chất lượng “tay vịn”. Đến chuyện này cũng không muốn bị ai qua mặt, lòng dạ hẹp hòi chuyện bé xé ra to mãi không thôi, đến là hoang đường vô lý, không biết xấu hổ.

Uống rượu có tay vịn xưa nay coi trọng không khí sôi động, hắn vốn là kẻ bợ đỡ nhận nhiệm vụ hoạt náo viên, bên này hát chung một bài, bên kia cười phụ hoạ vài câu, rượu hết ly này đến ly kia rót vào bụng, chẳng bao lâu sau đã uống say bí tỉ.

Trước khi gục hẳn, hắn hoảng hốt nhìn thấy trưởng phòng Vương ôm vai Diệp Như Vy đỡ cô ra khỏi phòng, thấy nôn nóng không yên nhưng thân thể lại mềm oặt, giống như giãy giụa trong đầm lầy, cố hết sức tàn vẫn dần dần chìm vào bóng tối đen kịt, bất tỉnh trong nỗi uất ức.
Tỉnh dậy, hắn thấy mình đang ở trong phòng khách sạn, còn trời đã sáng hẳn.

Hắn vội vàng gọi số di động của Diệp Như Vy, nghe được câu “thuê bao…”, cảm thấy máy lạnh trong phòng không chạy. Hắn lăn ịch khỏi giường, xỏ giày ra cửa chạy sang phòng bên cạnh, ra sức gõ cửa.

Cửa phòng đóng im ỉm không ai ra mở, như thể chứng thực suy đoán của hắn: Diệp Như Vy đã thành món ăn trên đĩa trưởng phòng Vương.

Bạn gái cũ của hắn luôn giữ mình trong sạch, đoan trang ngay thẳng, lẽ ra tuyệt đối sẽ không đánh mất đạo đức. Sợ là sợ cô bây giờ mắc nợ đầy mình, lo mất chỗ làm hiện tại, lại bị Soái Ninh ép buộc, nói không chừng sẽ lầm lỡ.

Ninh tổng là kẻ lưu manh giới tính nữ, chuyện trơ trẽn gì cũng làm được. Con dê xồm họ Vương kia tối hôm qua vẫn luôn dòm ngó Vy Vy, chắc chắn sẽ đưa ra yêu cầu với Ninh tổng. Mình quá hiểu biết loại người như họ, rượu gái tiền quyền đều là công cụ trao đổi, đạo đức lương tâm chả coi ra cái chó gì.

Cơn tức châm ngòi xoèn xoẹt trên đầu, óc hắn muốn nổ tung, máu nóng dồn lên nhuộm đỏ hai mắt. Vài phút sau, hắn xông lên căn phòng hạng sang trên gác, cật vấn Soái Ninh lúc này vừa mới ngủ dậy: “Ninh tổng, chị biết Vy Vy đi đâu không ạ?”

Thần thái hắn hung dữ như con nhím xù lông, khác hẳn ngày thường. Soái Ninh gỡ mặt nạ dưỡng da xuống, hờ hững nói: “Tối qua tôi bảo cô ấy lo tiếp trưởng phòng Vương, giờ chắc chưa xuống khỏi giường đâu.”

Thấy cô ta ngang nhiên thừa nhận, đầu óc Thôi Minh Trí lại nổ tung lần nữa, giận dữ gào lên: “Sao cô có thể sai cô ấy làm cái việc ấy hả!”

Soái Ninh vẫn bình chân như vại, hơi ngoẹo ngoẹo đầu, nói: “Sao mà không thể, xã giao là thế, tất nhiên phải buông thả tí chứ, chính cô ấy vui vẻ nhận, bạn trai cũ như anh xoắn cái gì?”
Cô ta đổ dầu vào lửa rõ ràng, số cồn còn sót lại trong máu Thôi Minh Trí bốc cháy bao trùm lý trí, quờ tay vớ ngay cốc nước đập xuống trước mặt cô ta.

“Mày đồ khốn!”

Ba tiếng sấm sét này vẫn chưa làm Soái Ninh rung rinh, chỉ đưa tới vẻ lạnh lùng cho khoé mắt cô ta.

“Anh biết nói thế có hậu quả gì không?”

Cô ta hỏi hờ hững, rất có khí thế giết người không chớp mắt.

Thôi Minh Trí cũng đằng đằng sát khí, đôi mắt trợn lên như hai con ốc nhồi.

“Cùng lắm thì bị đuổi việc, mày còn giết được tao chắc? Tao ngứa mắt với mày lâu rồi, một đứa con gái phá của hoang phí xa xỉ, việc tốt không thấy việc xấu thì thừa, chủ tịch không biết gây tội lỗi gì, sự nghiệp tốt đẹp khéo rồi tan trong tay mày!”

Những lời này nảy sinh từ bao oán trách ngày thường nên xuất khẩu thành thơ, con khốn này làm tổn thương người trong tim hắn, hắn thật muốn sống chết một phen với nó.

Điều kỳ quái chính là mặt Soái Ninh vẫn trầm tĩnh như nước. Cô ta lên mạng va chạm một tí đã giãy đành đạch lên, thế mà lúc này đối mặt với lời công kích hỗn xược thì lại không nói năng phản ứng gì.

Thôi Minh Trí đang muốn tiếp tục trút giận, mồm đang há đột nhiên bị tiếng mở cửa chặn lại. Hắn quay lại thấy Diệp Như Vy xách túi bóng đựng hộp đồ ăn đi vào, quần áo gọn gàng, sắc mặt bình thường, thấy tình hình căng thẳng trong phòng mới tỏ ra kinh ngạc.

Thôi Minh Trí như tìm thấy kho báu, tiến đến nắm lấy hai vai cô, biến thành nam chính của (phim/truyện) Quỳnh Dao:

“Vy Vy, em đi đâu thế?”

Ánh nhìn của Diệp Như Vy lướt nhanh qua mặt hắn, Soái Ninh và cả cái cốc vỡ tan tành trên sàn, căng thẳng nói: “Em đi mua quà sáng cho Ninh tổng. Minh Trí, anh làm sao vậy?”

Thôi Minh Trí nghi hoặc hỏi dồn: “Điện thoại em sao lại tắt máy?”

“Hết pin, lúc ra khỏi phòng mới cắm sạc, em mới đi có mười mấy phút thôi mà, anh, anh cũng vừa ngủ dậy à?”

Diệp Như Vy không giỏi nói dối, cô không có khả năng nói dối trơn tru giống thật như vậy.
Mắt thấy sự tình dần sáng tỏ, đầu óc Thôi Minh Trí toang toàn tập, ngoài ra còn không có ý định tổ chức lại suy nghĩ. Hắn hiểu lầm sếp, còn nói quàng nói xiên trước mặt cô ta, lần này toi thật rồi.

Soái Ninh thấy ánh mắt Diệp Như Vy nôn nóng, khẽ cười, ngồi xuống nói chuyện.

“Trợ lý Thôi còn chưa tỉnh rượu, chạy lên phòng tôi nổi cơn điên.”

Diệp Như Vy thấy phán đoán tệ nhất được khẳng định, càng thêm điếng cả người, cuống quýt bước tới xin xỏ: “Xin lỗi chị, anh ấy ngày thường không thế đâu ạ, chắc tại tối qua uống nhiều quá. Chị đừng giận, tôi dọn sạch cho chị ngay đây ạ.”

Diệp Như Vy ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, Soái Ninh ngăn lại: “Để đấy cho người phục vụ làm đi, cô đi trang điểm nhanh đi, 10 rưỡi còn gặp bí thư Lư.”

Giọng điệu thoải mái lại để lộ ra một khí thế áp đảo không thể cự cãi. Diệp Như Vy ngẩn người nhìn cô ta, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Thôi Minh Trí, do dự rồi chậm rãi ra khỏi cửa.

Thôi Minh Trí đã sớm đánh mất khí thế giương nanh múa vuốt, đơ ra như khúc gỗ. Sau khi Diệp Như Vy rời đi, hai chân hắn càng lúc càng run bần bật. Đúng lúc đó, Soái Ninh đặt câu hỏi, đẩy nỗi căng thẳng của hắn lên đỉnh điểm.

“Trợ lý Thôi, anh tỉnh rượu chưa?”

Xương cốt Thôi Minh Trí nhũn ra, lảo đảo đi đến trước mặt cô ta, khom người chắp tay vẻ kính cẩn: “Xin, xin lỗi, Ninh tổng, vừa rồi tôi không cố ý.”

Hắn thầm mắng bản thân manh động, dễ dàng bị người khác chọc ghẹo, nhưng nếu sự việc lặp lại, quá nửa khả năng là hắn vẫn phản ứng như vậy. Ai bảo hắn quá coi trọng Diệp Như Vy cơ? Quan tâm nhiều dễ bị rối, IQ đi vắng, ngã một cái là ngã thẳng xuống vực sâu vạn thước.

Hắn tưởng rằng với tính tình của Soái Ninh, chắc chắn hắn sẽ bị chém luôn không lằng nhằng, ngờ đâu sắc mặt cô ta lại dịu đi, cười như không cười bảo: “Tôi hiểu, ‘xung quan nhất nộ vị hồng nhan’[2] cơ mà, kể cả hồng nhan đã cũ. Coi như anh còn có tí tâm huyết, tôi không thích chó không biết giữ thức ăn, loại đấy nuôi phí cơm.”

Nghe còn có ý khen ngợi mới ghê.

Thôi Minh Trí kinh sợ: “Tôi nhất định sẽ sửa đổi, tuyệt đối không tái phạm ạ.”

Nói ra một lời lại cúi rạp người một lần, ngóng trông sếp tha cho.

Có lẽ tư thế hèn mọn của hắn có tác dụng hạ hoả giảm nhiệt, Soái Ninh lười biếng sai hắn rót cốc nước ấm bưng lại, uống một hớp rồi đưa trả cái cốc cho hắn, một mặt nhàn nhã ngó ngó móng tay đã dọn giũa nuột nà, một mặt tỏ thái độ: “Lần sau đưa đơn thôi việc rồi hãy nổi dậy, đít lộn lên đầu cũng là điều cấm kỵ của tôi.”

Cổ họng đã co bé như lỗ kim của Thôi Minh Trí thả lỏng mở rộng ra, hắn gần như quỳ mọp xuống, đuôi vẫy như chó pug mà thề thốt, không thể tin là bản thân đã tránh được một phen kiếp nạn.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Vòng đời vây bủa: Tiểu thuyết của Tiền Chung Thư xuất bản lần đầu năm 1947, tên tiếng Trung là 圍城 (Vi thành), tên tiếng Việt lấy theo bản dịch của Sơn Lê - NXB Hội Nhà Văn năm 2004.
2. Câu này trong bài thơ “Viên Viên khúc” của Ngô Vĩ Nghiệp, Cao Tự Thanh dịch là “Một phen nổi giận bởi hồng nhan”.



Comments

Popular Posts