Người nối nghiệp chân chính - Chương 6

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 6: Bị xiên cho một nhát

Hiện giờ cầm quyền ở Thước Châu là bí thư huyện uỷ Lư Bình vừa được luân chuyển từ nơi khác tới. Tay này là một anh chàng mới 29 tuổi, quê ở Bắc Kinh, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu trong nước, hai bằng thạc sĩ kinh tế và luật hành chính, trước đây làm ở Viện Nghiên cứu Kinh tế Trung Quốc.

Hôm qua bí thư Lư đi xuống cơ sở, hẹn với bên Soái Ninh là sáng nay gặp.

Thôi Minh Trí cũng lần đầu trông thấy vị bí thư mới này, chỉ thấy anh ta cao hơn mét tám, mũi cao mắt sâu, khuôn mặt ngay ngắn, da mặt trắng trẻo như các thư sinh trên kịch hát ngày xưa, là giai đẹp phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ truyền thống. Lời nói cử chỉ nho nhã lễ độ, tốc độ nói không nhanh không chậm, giọng điệu không căng không gắt, tư thái thanh lịch điềm đạm, anh ta đứng giữa đám đông tựa như vai nam chính, ngược với cái tên, không bình bình tí nào.

Ngoại hình và phong độ anh ta như vậy, xem chừng là người có lai lịch, nếu không thì mới ngần này tuổi không thể lên làm người đứng đầu một huyện được. Anh ta còn xuất thân Bắc Kinh vốn là chốn ngọa hổ tàng long, 80% là con nhà dòng dõi.

Soái Ninh ngồi nói chuyện với Lư Bình ở văn phòng huyện uỷ nửa tiếng, lôi hết lý lẽ trong bản quy hoạch dự án Hoa Quả Lĩnh ra giới thiệu một lượt cho bài bản. Ví dụ như xây dựng thương hiệu du lịch nông nghiệp, tận dụng đặc điểm dồi dào trái cây của Hoa Quả Lĩnh hình thành một chủ đề trung tâm về trái cây, đưa khởi nghiệp trái cây, trải nghiệm trái cây, văn hoá trái cây, du lịch trái cây đạt tới tầm cao mới.

Phát triển công nghiệp theo độ dốc, trồng rừng kinh tế và rừng công nghiệp ở độ dốc trên 25 °, tạo cảnh quan rừng đa sắc màu thông qua chuyển đổi rừng và phấn đấu xây dựng thành vườn quốc gia trong 10 năm tới. Nguyên tắc rừng công nghiệp áp dụng các giống cây trồng chịu hạn, được quản lý rộng rãi, chẳng hạn như cây giống cảnh, táo gai, ô-liu, long não, v.v.

Tạo khu vực hái quả theo chủ đề vườn cây ăn quả, trang trại cây ăn quả, trang trại cho gia đình, trang trại hoài cổ và trang trại kết hợp rèn luyện thể thao.

Thông qua sự kết hợp giữa nông nghiệp và du lịch, cải thiện đáng kể hiệu suất sản xuất đất nông nghiệp, giảm thiểu rủi ro kinh doanh và tăng giá trị của khách du lịch. Là một dự án chuẩn mực, thúc đẩy sự cải tiến và nâng cấp tổng thể của ngành nông nghiệp và du lịch trong khu vực.


Lư Bình xem qua phương án, suốt buổi trò chuyện rất thoải mái, lời ngoài ý trong đều tỏ ra hết sức hào hứng. Dự án này đã được bàn thảo đâu đấy với huyện uỷ Thước Châu từ hồi Soái Minh còn sống. Ai dè chủ tịch và bí thư huyện khoá trước đều gặp sự cố vào lò, ban bệ lãnh đạo huyện uỷ thay đổi hẳn.

Thôi Minh Trí còn đang lo người nắm quyền mới lên sẽ gây khó dễ, thấy Lư Bình đánh giá cao dự án Hoa Quả Lĩnh, cho rằng chính mình lo lắng không đâu.

Sau khi nghe Soái Ninh trình bày tầm nhìn dự án, bí thư Lư có vẻ hài lòng, nói: “Huyện Thước Châu chúng tôi đã phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây. Mới vừa rồi còn được bình chọn là huyện điển hình đi đầu về xoá đói giảm nghèo của tỉnh. Cơ sở kinh tế và năng lực cạnh tranh cũng xếp hạng cao trong tỉnh. Tỉnh chuẩn bị đưa chúng tôi làm đầu tàu xây dựng xã hội khấm khá một cách toàn diện. Tại thời điểm này, chúng tôi thật sự cần một công ty lớn như tập đoàn Quan Vũ tham gia xây dựng kinh tế địa phương.”

Soái Ninh mỉm cười phụ hoạ: “Vâng, chúng tôi cũng rất vinh dự được chung tay phát triển huyện nhà, đồng chí yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xây dựng Hoa Quả Lĩnh thành dự án kiểu mẫu về nông thôn mới, tích cực giúp nhân dân địa phương xoá đói giảm nghèo tiến đến làm giàu, giúp huyện nhà giải quyết điểm mờ cuối cùng là xã Liên Hoa này.”

Thôi Minh Trí xem kỹ cách cô ta ứng xử hôm nay, thấy hoá ra lại hết sức khôn khéo, hoàn toàn không giống bộ dạng kiêu căng hỗn hào mọi khi, thầm nghĩ gái này đúng là mềm nắn rắn buông, bắt nạt tuỳ người. Xét theo góc độ khác thì cô ta làm được điểm này chứng tỏ đầu óc vẫn tỉnh.
Lại nghe Lư Bình nói tiếp: “Chúng tôi tất nhiên tin tưởng vào năng lực của tập đoàn Quan Vũ. Ngoài xã Liên Hoa, hy vọng bên đấy còn có thể đầu tư thêm vào huyện chúng tôi. Hai năm vừa qua, khu công nghệ cao phía Tây của chúng tôi đã bắt đầu hình thành. Tổng cộng có bảy cụm dự án đã được quy hoạch cho sự phát triển của khu mới. Trong tương lai, các cơ quan chính quyền đoàn thể sẽ được chuyển đến đó. Ước tính trong 5 năm tới khu mới sẽ được xây dựng thành trung tâm mới của đô thị…”

Đây rõ ràng là bài bản mời chào đầu tư, sau đó quả nhiên Lư Bình mời họ đi tham quan khu mới.
Lãnh đạo đã ra mặt nói vậy thì không thể chối từ, Soái Ninh mang theo Thôi Minh Trí, Diệp Như Vy đi theo xe công vụ của Lư Bình tới khu công nghệ cao phía Tây. Đến cụm trung tâm khoa học kỹ thuật, Lư Bình dừng xe, mời họ đi bộ tham quan.

Khu vực này là một cụm đô thị lớn. Hai bên đường có hàng chục công trình lớn nhỏ đang thi công rầm rộ. Nhìn những tấm pa-nô trưng bày bên ngoài hàng rào, thấy bao gồm đủ các loại hình nhà ở thương mại cao tầng, thấp tầng đơn lập, nhà phố. Các chủ đầu tư hầu hết là các công ty nhỏ không mấy tên tuổi. Cũng có đôi ba công ty nổi tiếng trong nước, quy mô dự án rõ ràng là rộng và hoành tráng hơn những bên khác.

Thôi Minh Trí đánh giá tình hình kinh tế ở Thước Châu có vẻ khá, cứ nhìn tốc độ phát triển bất động sản là đủ thấy, nhưng đối với một huyện nhỏ dân số dưới 3 triệu người, cùng lúc xây dựng nhiều toà nhà như vậy, chỉ trông vào mỗi nhu cầu của dân địa phương thì không thể tiêu thụ hết được.

Mọi người đi bộ được 1-2 km dọc con phố dài, một công trường xây dựng im lìm xuất hiện ở phía trước bên trái.

Một phần rào quây chỗ này đã hư hỏng, lộ ra mặt bằng um tùm cỏ dại. Các nhà kho giữa bãi trống hoác, cửa sổ đã bị gỡ đi hết. Xung quanh cũng không thấy đống vật liệu xây dựng nào, chỉ thấy ba cái hố đường kính mười mấy mét, chiều sâu trung bình 4-5 mét, đủ loại dấu hiệu cho thấy chỗ này đã ngừng thi công lâu rồi.

Lúc vào cổng, Thôi Minh Trí thấy biển quảng cáo trên tường rào viết bốn chữ Kim Huy Thế Gia. Vừa rồi Lư Bình đi qua nhiều công trường như vậy mà chưa thể hiện gì, giờ chủ định đưa họ tới chỗ này, lại mang động cơ sâu kín gì cũng nên.

Nếu anh ta có ý đó thì việc lớn xem ra không ổn rồi.

Soái Ninh cũng có dự cảm rằng bí thư Lư sẽ đưa cô vào tròng, ngay lúc đó liền nghe anh ta hỏi: “Ninh tổng, chị thấy khu đất này thế nào?”

Soái Ninh đánh giá khách quan: “Cũng không tồi, gần tuyến đường chính, vuông vắn, là khu đất đẹp.” Lại nghĩ dù sao cũng bị nhắm đến, không thể không đối phó cho rốt ráo, vì thế ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Khu đất đẹp như này mà sao lại ngừng thi công cơ chứ?”

Lư Bình thở dài: “Chủ đầu tư làm ăn ở nơi khác bị thua lỗ, ôm tiền trốn mất, khổ thân những khách hàng đã đóng tiền mua đợt đầu.”

Thôi Minh Trí hồi hết cả hộp, quay đầu ngó Diệp Như Vy, cô cũng đang nhìn về phía hắn vẻ bứt rứt, hai người tự nhiên có chung một nỗi lo ngại.

Soái Ninh vững tâm lý hơn hai người cấp dưới nhiều, vẫn hỏi nhẹ nhàng như không: “Chính quyền bây giờ quản lý chặt thế, chưa xây xong 10 tầng chưa được phép mở bán chứ nhỉ?”
Một nụ cười phất phơ trên mặt Lư Bình: “Chuyện này kể ra thì dài lắm.”

Anh ta tránh nhắc đến, nhưng ai cũng hiểu ý. Chủ đầu tư kia nhất định dùng các chiêu trò bôi trơn. Chủ tịch và bí thư trước của huyện vào lò có lẽ cũng liên quan đến việc này.

Soái Ninh không muốn biết chủ đầu tư thiếu đạo đức kia làm sao mà toang, chỉ muốn tránh khỏi cái tròng Lư Bình đã bày sẵn, sau đó nói sang chuyện Hoa Quả Lĩnh, nghĩ đến việc lấy vô chiêu thắng hữu chiêu[1].

Nhưng Lư Bình có vẻ muốn theo đến cùng, trắng trợn dẫn dắt chủ đề về lại chuyện này, nói giọng thành khẩn: “Chúng tôi vẫn luôn mong muốn giải quyết việc này, đầu tiên là bảo vệ quyền lợi người mua nhà, thứ hai là, chị cũng thấy đấy, mảnh đất này ở vùng giáp ranh giữa cụm đô thị khu công nghệ cao và cụm các trường đại học, vị trí rất quan trọng, không thể cứ bỏ hoang mãi được.”

Soái Ninh đành phải gật đầu cho xong, thật muốn tìm cuộn băng dính dán kín mồm anh ta.
Lư Bình không để cô giả ngây giả ngô, đi luôn vào trọng tâm: “Huyện uỷ họp bàn rồi, quyết định sẽ đưa dự án treo này vào điều kiện duyệt dự án xây dựng tổ hợp du lịch nông nghiệp Hoa Quả Lĩnh, giao cả cho một công ty có năng lực thực sự, phấn đấu trong hai năm giải quyết xong các vấn đề chủ đầu tư trước để lại.”

Con dao gí sau lưng cuối cùng cũng đâm xuống, Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy lộ ra vẻ ngạc nhiên đã chuẩn bị sẵn. Đến lúc mấu chốt còn mọc ra một khúc mắc khó đỡ như vậy, thật sự là trở ngại lớn. Mới đầu còn tưởng anh ta dễ thuyết phục, hoá ra cũng là dạng chủ quán cơm tù.

Soái Ninh thầm chửi Lư Bình đầu óc xấu xa, không thù không oán tự dưng chọn cô làm người đổ vỏ, cười giả lả: “Xin lỗi, bí thư Lư, tôi hơi lơ mơ chút. Theo tôi được biết, dự án Hoa Quả Lĩnh đã bàn thảo xong xuôi từ lúc anh Hai tôi còn sống, lần này tôi đến còn tưởng là sẽ làm việc với các ban ngành để nhận quyết định giao đất. Anh đột nhiên thêm vào cái nữa, cũng phải để chúng tôi chuẩn bị tâm lý một chút chứ ạ.”

Vẻ mặt tươi cười của Lư Bình chân thành hơn của cô nhiều, còn giọng điệu của anh ta thì hiền từ như Bồ Tát: “Quyền sử dụng đất của Hoa Quả Lĩnh chúng tôi vốn định dùng hình thức đấu giá đấu thầu theo quy trình cơ. Vì tập đoàn Quan Vũ là doanh nghiệp lớn nổi tiếng có uy tín, anh nhà mình lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với dự án, huyện uỷ mới linh động chỉ định thầu để bên công ty mình nắm trọn dự án. Chúng tôi đã thiện chí như vậy, công ty mình cũng nên ủng hộ công việc của chúng tôi nhỉ.”

Yêu cầu vô lý mà anh ta lại nói rõ ôn tồn lễ độ, có đầu có đũa, làm người ta muốn đập vào mặt cũng không có cách ra tay.

Trong nước quan chức vẫn to hơn doanh nhân, Soái Ninh không thể đối chọi gay gắt, nói vòng qua: “Vâng, tất nhiên phải thế rồi. Bí thư Lư, chuyện này tôi phải tìm hiểu tình hình trước đã, anh có tài liệu gì về công trình này không ạ? Nếu có thể thì anh gửi trước cho tôi xem thử. Tôi đề xuất lên tập đoàn rồi sẽ trả lời anh.”

Cô viện cớ cũng rất hợp lý, thuận lợi giành được thời gian giảm xóc.

Lư Bình cho người đưa tài liệu của Kim Huy Thế Gia tới, ba người quay về khách sạn mở ra đọc, phát hiện cái này là đống bầy hầy hạng nhất.

Hệ số sử dụng đất của công trình cao tới 3,8 và các thông số kỹ thuật thiết kế đều mấp mé vi phạm quy chuẩn xây dựng. Tòa nhà cao 25 tầng. Đã bán hơn 800 căn trong tổng số 1.400 căn, còn nợ ngân hàng 300 triệu NDT.

Mặc dù chính quyền huyện đã tiến hành mua lại khu đất, nhưng chủ đầu tư mới sẽ không thể đem khu đất này ra thế chấp để lấy chi phí thi công. Trừ đi số căn phải bàn giao cho các khách hàng đã đóng tiền, số căn còn lại dù có bán hết cũng gần như không có lãi.

Diệp Như Vy trước kia làm cho công ty thiết kế, rất nhiều dự án qua tay rồi mà chưa gặp cái nào quá đáng nhường này, không khỏi phẫn nộ: “Chủ đầu tư này ăn dày thấy ghê, không biết hồi trước cơ phải to thế nào mới chạy được như vậy.”

Thôi Minh Trí thấy não như có khối máu bầm sưng to, rầu rĩ nói: “Thảo nào vị trí đẹp như thế mà không ai hứng. Đây là bố của dự án treo, mình nhận cái này không những không có lãi mà khéo còn phải bù lỗ.”

Soái Ninh cũng không phát hoảng, chỉ là nén giận, khịt mũi qua vòng khói thuốc: “Tay bí thư Lư này nói thẳng là muốn chúng ta đổ tiền ra, cảm thấy Quan Vũ chúng ta lớn mạnh, bị xiên một nhát cũng không nhằm nhò gì, hừ, đúng là biết tính toán.”

Cô nhớ lại vẻ đẹp mã của giai kia, xếp béng anh ta vào dạng rắn giả dây thừng. Loại này cô gặp nhiều, bên ngoài tỏ ra vô hại, bên trong ủ một bụng mưu, giống bánh trôi nhân vừng đen, vỏ trắng nuột ruột tối thui.

Thôi Minh Trí ngẫm thấy cô chỉ là một kẻ hậu sinh mới bước vào thương trường không giải quyết được việc liên quan đến quan chức, kịp thời góp lời: “Ninh tổng, chúng ta có nên báo cho chủ tịch một câu, nhờ mối quan hệ của bác không ạ?”

Soái Ninh đã có chủ ý, phân công: “Anh đi tìm hiểu về tay Lư Bình này trước đã, nói không chừng là đang viện cớ đòi mình tiền lót tay.”

Ba điểm nóng với quan chức mới lên: tạo dựng uy thế, tạo dựng tên tuổi, vơ tiền. Lư Bình rất có thể đang diễn tập bước “chặn” trong bốn bước “Ăn – Nhận – Chặn – Đòi”, tốn ít quà cáp có lẽ sẽ giải quyết xong.

Họ đi công tác đều chuẩn bị sẵn quà cáp. Sẩm tối Thôi Minh Trí hỏi thăm được địa chỉ của Lư Bình ở khu tập thể huyện uỷ, mang theo hai hộp trà Phổ Nhĩ 10 ngàn tệ một cân[2] tiến đến xin gặp, không ngờ trước khi gặp được người ta đã bị giúp việc nhà người ta chặn ngay ngoài cửa.
“Mời chú để đồ ngoài hành lang rồi hãy vào nhà, tí nữa chú về thì mang hết về.”

Cô giúp việc mặt mũi nghiêm trọng, ai không biết còn tưởng là điều tra viên của đội phòng chống ma tuý, coi khách đến chơi cũng như tên buôn ma tuý mà dè chừng.

Gác cổng cho tể tướng cũng ngang quan thất phẩm, Thôi Minh Trí vội cúi gập người xin xỏ: “Cô ạ, cháu là tới thăm bí thư Lư, cũng không quà cáp gì đáng kể, chỉ đem hai hộp chè, cô xem có thể…”

“Không được không được, kể cả là một cái kim cũng không đem vào được.”

Cô giúp việc từ chối như chém đinh chặt sắt, hắn còn muốn phân bua, cánh cửa đã chực đóng lại, hắn vội vàng giơ tay chặn, không còn cách nào khác là nhân nhượng: “Rồi rồi rồi, cháu để ở ngoài hết rồi, cô cho cháu vào đi ạ.”

Hắn đi tay không vào phòng khách, thấy trong nhà như khuê phòng của Tiết Bảo Thoa, chả bày biện đồ đạc gì, lạnh tanh trống trải, không có vẻ giàu sang của nhà quan tí nào.

Bí thư Lư này đánh bóng vỏ ngoài cũng đến nơi đến chốn, chỉ nhìn quy tắc đón khách và căn phòng này thì đúng là quan thanh liêm.

Khi hắn vào cửa cũng là lúc Lư Bình đi từ phòng làm việc ra, chủ động chào hỏi thân thiết. Thôi Minh Trí cúi người chào: “Bí thư Lư, làm phiền anh quá, tôi là trợ lý của Ninh tổng bên Quan Vũ, Thôi Minh Trí.”

Quan chức bình thường vì tỏ vẻ ta đây đều thích vờ vịt “nhiều việc, chóng quên”, cho nên hắn phải giới thiệu cho cụ thể tỉ mỉ.

Lư Bình gật gật đầu: “Tôi nhớ rõ, Tiểu Thôi, Ninh tổng bên anh sao không tới?”

“Ninh tổng còn đang tranh thủ thời gian xem xét tài liệu anh đưa ạ. Lần này chị ấy tới Thước Châu có mang theo hai hộp trà ngon, bảo tôi đem qua đây.”

Thôi Minh Trí nghĩ cách thể hiện tình ý, kệ anh ta nhận quà hay không, thưa gửi cứ phải làm cho chuẩn.

Lư Bình cũng đáp bằng lời hay ý đẹp: “Tấm lòng của Ninh tổng tôi xin ghi nhận, nhưng trà đó anh cứ đem về cho, tôi bây giờ uống cái gì cũng chẳng giải khát được, chỉ có việc giải quyết sớm vướng mắc cho dân mới khiến tôi ngơi ngơi được thôi.”

Anh ta mời khách ngồi, tự tay rót nước pha trà, mỗi lời nói cử chỉ đều giống một thanh niên bình thường. Đôi bên chuyện trò một lúc, Thôi Minh Trí chớp cơ hội mà đóng vai máy nhắn tin, nói với vẻ khó xử: “Bí thư Lư, tình hình dự án Kim Huy Thế Gia chúng tôi nắm sơ qua rồi, đúng là khó giải quyết thật ạ.”

Lư Bình nói luôn: “Tôi biết, thì chính vì khó giải quyết nên mới phải giao cho công ty lớn năng lực vững vàng. Mong anh về chuyển lời với Ninh tổng, chúng tôi thật sự coi trọng năng lực của công ty mình, rất muốn hợp tác với bên đấy, xin chị ấy đừng nghi ngờ thiện chí của chúng tôi.”
Mỗi âm điệu và nét mặt li ti đều thể hiện rõ tinh thần chiêu hiền đãi sĩ, cởi mở chân thành. Nếu điều này xuất phát từ nội tâm, đây đúng là bậc quân tử hiếm gặp. Nếu là giả, đây chính là người được đề cử cho danh hiệu nam diễn viên chính xuất sắc tiếp theo.

Thôi Minh Trí sớm đoán được anh ta sẽ vòng vo, bản thân hắn cũng chỉ là kẻ tuỳ tùng, không cần thiết phải anh dũng xông lên, thức thời nở nụ cười khờ khạo: “Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển nguyên văn lời anh ạ.”

Cô giúp việc bưng ra một đĩa đựng bánh trái, đều là mấy loại thường gặp, Lư Bình nhiệt tình mời hắn nếm thử. Hắn dùng tăm xiên miếng dưa hấu, bóng gió thăm dò: “Bí thư Lư, anh có một mình thôi ạ?”

Nghe anh ta đáp: “Đúng rồi”, lập tức lại dò hỏi sâu hơn: “Chị nhà ở chỗ khác ạ?”

Lư Bình cười nói: “Tôi còn chưa kết hôn, nôm na gọi là ép-ây (FA) đấy.”

Thôi Minh Trí trước đó đã nghe ngóng được tin mật là anh ta chưa lập gia đình, lại đi thêm một bước thăm dò hoàn cảnh cá nhân anh ta, quan chức không vợ con là con sói đơn độc, khó chơi nhất. Hắn hì hì cười trừ: “Anh thật vui tính ạ.”

Còn nghĩ không biết phải tiếp tục tìm cớ làm thân thế nào, Lư Bình đã tỏ ra cởi mở thân tình trước: “Chúng mình cùng lứa tuổi, nói chuyện đừng giữ ý quá thế. Tiểu Thôi, anh có đối tượng chứ hả? Cô Tiểu Diệp kia là bạn gái của anh?”

Thôi Minh Trí không nghĩ anh ta còn để ý đến việc này, ngẩn ra vì bất ngờ, tính năng nói dối kém nhạy, thẳng thắn thú thật: “… là bạn gái cũ.”

Lư Bình nói đùa vừa đúng độ: “Chắc đó là một câu chuyện phức tạp nhỉ.”

Nghe cách nói có vẻ tọc mạch, cũng phải, anh ta còn chưa tới 30 tuổi, cách suy nghĩ khéo cũng chẳng khác bọn mình là mấy, xem chừng cứ lôi mấy chuyện nhà cửa bếp núc ra nói cũng được. Thôi Minh Trí nghĩ vậy mạnh dạn mở lời: “Để anh phải cười chê, ngại quá. Bí thư Lư, anh còn trẻ lại nhiều triển vọng như vậy hẳn có nhiều người mến mộ lắm ạ? Nói thật, nghe anh bảo vẫn độc thân, tôi còn thấy hơi khó tin ý.”

Lư Bình lắc đầu khiêm tốn: “Đi làm bận quá, người khác vừa làm quen, thấy tôi đến thời gian rảnh còn chẳng có, thế là tránh vội.”

“Đàn ông vốn cũng nên coi trọng sự nghiệp, kết hôn muộn cũng tốt, công thành danh toại trước rồi ôm vợ đẹp con xinh sau.”

“Anh cũng giống vậy, chúng ta cùng cố gắng nhỉ.”

Lư Bình đủ thân thiện, Thôi Minh Trí chuyện phiếm với anh ta thêm vài câu thấy cảm giác gần gũi hẳn, nhân cơ hội lân la hỏi: “Bí thư Lư, ngày thường anh có thú vui gì không ạ?”

Làm việc với quan chức, cần phải tìm hiểu những mối quan tâm của người ta mới có thể tìm đúng chỗ ngứa mà gãi được.

Lư Bình tự giễu: “Cả ngày ở cơ quan bận quay cuồng, sở thích này kia… nghĩ đến thôi cũng không dám.”

Thôi Minh Trí đổi sang lối khác: “Thế anh có thích môn thể dục thể thao nào không ạ?”
Lại nghe anh ta thở dài: “Cũng không có thời gian động đến mấy thứ đấy.”

“Anh giữ dáng tốt như thế, không giống người ít tập tành gì cả.”

“Tôi là tạng người dễ gầy, thích đi bộ, đi làm hoặc đi công tác bên ngoài đều cố gắng tranh thủ đi bộ, ăn uống cũng tương đối lành mạnh, rượu với thuốc lá không dính nhiều, không béo được.”
Lư Bình bố trí phòng thủ từng bước một, nếu lại hỏi thêm thì thành ra bám riết nhằng nhẵng.

Thôi Minh Trí dừng lại đúng lúc, giấu thất vọng, khen tặng: “Thì ra là như vậy, tôi cũng phải học theo anh mới được.”

“Ha ha, tôi đây là hoàn cảnh xô đẩy, nếu có thời gian, tôi vẫn khuyến khích anh tham gia các hoạt động giải trí lúc rảnh rỗi, nếu không thì sẽ trở thành người tẻ nhạt như tôi đấy.”

Buổi tối, nghe trợ lý bẩm báo xong, Soái Ninh nhíu mày than thở: “Tay Lư Bình này là nhân vật rắn đây, giai 29 tuổi không ham thích gì, ma mới tin!”

Trong giới làm ăn có câu nói: Không sợ quan chức giữ nguyên tắc, chỉ sợ họ không ham mê gì. Không tìm thấy lối vào, viên đạn bọc đường liền không có chỗ sử dụng, khó có thể công phá được thành luỹ từ bên cạnh. Xem ra còn phải nhờ ba tìm cách tác động thẳng.

Mọi người bay chuyến đêm về Thượng Hải. Ở sân bay, Diệp Như Vy nhân lúc bên cạnh không có ai, lặng lẽ hỏi Thôi Minh Trí: “Sáng nay anh làm gì mà lại say điên trong phòng Ninh tổng thế?”

Chuyện này làm cô băn khoăn suốt một hôm, cả ngày đều nơm nớp lo cho hắn.

Mặt Thôi Minh Trí tím lịm như sim, ấp úng nói: “Anh tưởng cô ta bắt em đi qua đêm với tay trưởng phòng Vương kia…”

Lời này vừa buột khỏi miệng liền va phải đá ngầm, vẻ mặt của Diệp Như Vy trầm hẳn xuống, ảm đạm nói: “Em không phải loại người như vậy.”

Biết cô đang tức giận vì sự nghi ngờ của hắn, Thôi Minh Trí vội giải thích: “Anh biết, nhưng anh sợ cô ta ép em.”

Lý do này cũng không được chấp nhận, Diệp Như Vy nhìn sang chỗ khác, trịnh trọng thanh minh: “Em bây giờ đúng là rất khó khăn, nhưng then chốt còn chưa đánh mất, kể cả có bị ép cũng không làm cái việc nhơ nhuốc ấy.”

“Em đừng hiểu lầm, anh không nghi ngờ em.”

Thôi Minh Trí giống như quả pháo ướt ngòi, nóng lòng sốt ruột, có miệng mà khó mở lời, ai bảo hắn tự đeo cho mình cái bụng dạ tiểu nhân, càng giải thích càng kém cỏi.

Vy Vy và mình ở bên nhau lâu thế, mình hẳn phải hiểu rõ nhân cách của cô ấy nhất, thế mà mình lại vội vàng nghĩ xấu về cô ấy, cô ấy sao không thất vọng khổ sở cho được?

Sự độ lượng mẫu mực của hắn đều kém Diệp Như Vy một bậc, trong khi hắn còn bàng hoàng thì cô đã điều chỉnh tâm lý xong xuôi, trở về trạng thái ôn hoà như cũ, dịu dàng làm lành:

“Cảm ơn anh đã lo cho em.”

Thôi Minh Trí nghe cô nói lời cảm ơn, trán giống như bị gạch đập nát, nội tâm dâng trào nước lũ, xúc động mất một lúc lâu rồi chỉ buông ra một câu yếu ớt: “Đây là việc anh nên làm.”

Nói xong hắn lén lút tự véo mình một cái, tự hỏi không hiểu hắn trúng tà hay gì mà bây giờ nói câu nào với Diệp Như Vy nghe cũng cứ đểu đểu.

Chuyện lớn là chia tay Diệp Như Vy còn không oán hận hắn nên chuyện vặt này cô cũng chẳng thèm so đo. Cô quen đối xử với người khác khoan dung, đối với bạn trai cũ lại càng thiện ý, tin tưởng hắn vừa rồi lỗ mãng đơn thuần xuất phát từ ý tốt, cô đáp lễ bằng cách nhắc nhở hắn: “Ninh tổng có hơi suồng sã nhưng là người tốt thật đấy. Hôm qua thấy trưởng phòng Vương bám riết em liền gọi tiếp viên giải vây cho em, anh đừng có động một tí là hiểu lầm cô ấy, như vậy không tốt cho anh đâu.”

Thôi Minh Trí lần này đồng ý với cô, Soái Ninh có thể giơ cao đánh khẽ tha cho hắn cái tội hỗn láo, tính ra đúng là nhân từ đặc biệt.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Kiếm thuật trong “Tiếu ngạo giang hồ” của Kim Dung, ý là dùng cách đánh không có bài bản gì để thắng những người theo sát bài bản.
2. 1 cân TQ = 500g, ở đây ý là trà cao cấp đắt tiền.

 

Comments

Popular Posts