Người nối nghiệp chân chính - Chương 8

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH 
Tác giả: Hà Phong Xuy 
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 

Chương 8: Vụ hôi của trên quốc lộ như lời đồn

Vài ngày sau kết quả khảo sát địa chất của Kim Huy Thế Gia ra lò. Ở độ sâu trung bình là 7m, khắp khu đất toàn là loại đá granite hạt nhỏ. Không có hang động sông ngầm nào trong vòng 60m độ sâu. Khả năng chịu tải tối đa trên một mét vuông đạt 3000 kpa (Kilopascal), tương đương với tiêu chuẩn của một nền bê tông, không cần phải ép cọc, san lấp mặt bằng thêm tí là có thể thi công thẳng luôn.

Độ sâu 7m vừa đủ làm hai tầng hầm đỗ xe, chỗ đỗ xe có thể bán lấy tiền còn không cần tính vào hệ số sử dụng đất, có thể giúp tăng lợi nhuận.

Tin ra một cái, người của Bất động sản Quan Vũ đều chê cười chủ đầu tư cũ kia, bảo tay đấy chắc là dạng trọc phú ôm đống tiền tập toẹ vào nghề, bị người dưới bắt tay người ngoài xào nấu báo cáo khảo sát lừa ép cọc để đứng giữa ăn tiền. Đúng là tham gặp thâm, tưởng là cáo hoá ra cũng gà.

Tiếc rằng ưu điểm bất ngờ này không thể thay đổi ý kiến của HĐQT, mọi người vẫn giữ nguyên quan điểm cho rằng thiết kế ban đầu của Kim Huy Thế Gia có hệ số sử dụng đất quá cao, số căn đã bán quá nhiều, trong khi đó giá nhà ở Thước Châu tăng chậm, việc lên quận cũng còn chưa có tin tức xác thực, quẳng mấy trăm triệu ra đặt cược cho một khả năng còn mơ hồ bóng gió thì rủi ro quá cao. Nếu Soái Ninh vẫn đeo đuổi hai dự án đó, tập đoàn sẽ chỉ đầu tư 400 triệu theo đúng kế hoạch đã định, nói thẳng ra là muốn cô tay không bắt giặc.

Soái Ninh nhận văn bản trả lời của HĐQT, vò nát tại chỗ.

Trước đây anh Ba muốn khởi nghiệp, cha cô cho luôn 1 tỷ không lăn tăn, còn bảo cho phép anh thất bại hai lần. Kết quả anh Ba không đủ kinh nghiệm, đầu tư vội vàng, làm đến lỗ sạch vốn. Cha cô không những không trách tội, sau đó còn giao Tài chính Quan Vũ cho anh quản lý, yên tâm để trăm mấy mấy trăm tỷ cho anh tự quyết.

Giờ cô mới xin đầu tư thêm có mấy trăm triệu, đám rùa già trên HĐQT đã ngáng chặn khắp nơi, xét đến cùng cũng là vì cha cô không coi trọng cô!

Đây là thói cũ khó bỏ của cha, cô không mong ông già tự dưng khỏi bệnh, nhưng chức vụ tốn bao mưu mô mồm mép mới giành được, không thể nhường lại dễ dàng, đành phải đi xin xỏ ông vậy.

Cuối tuần, cô nhận được cuộc gọi của mẹ kế mời về nhà ăn cơm, nhân cơ hội đó bước vào biệt thự của Soái Quan Vũ.

Cha cô mới đi châu Âu về. Khi cô đến nhà, ông đang họp với mấy đối tác nước ngoài trong phòng làm việc, một tiếng sau mới tan cuộc. Cô đứng ở tầng hai nhìn xuống sân, thấy Soái Quan Vũ và đám cấp dưới cười nói tiễn khách ra cửa, rõ ràng đã nhìn thấy cô mà không hề có phản ứng gì.

Con gái đã vào làm trong tập đoàn, ông làm cha vốn nên dẫn đến giới thiệu với đối tác làm ăn. Vậy mà ông lại giống như trước kia, để mặc cô ở một bên coi như không nhìn thấy, còn không phải vì cảm thấy cô không đáng nhắc tới hay sao?

Dũng khí của Soái Ninh phình ra như con cá nóc bị ghẹo, cao giọng gọi: “Ba ơi!”

Âm thanh như chậu hoa rơi xuống làm bước chân mọi người khựng lại, còn đang định thần lại, cô đã nhẹ nhàng xuống lầu, tươi cười thân thiết đến trước mặt khách, dùng tiếng Anh chào hỏi họ và giới thiệu bản thân.

Cô muốn chiếm sóng, Soái Quan Vũ cũng không tiện ngăn trở, trợ lý giới thiệu với cô mấy doanh nhân người Na Uy mở chuỗi khách sạn ở châu Âu kia. Tập đoàn Quan Vũ đang chủ động đàm phán hợp tác với họ để mở rộng mảng kinh doanh du lịch dịch vụ ăn uống ở bên đó.

Trước đây các anh còn cả, việc kinh doanh của gia tộc không đến lượt Soái Ninh mó tay, nay thời thế đã thay đổi, cô không cam chịu núp sau người khác nữa, nhất định phải giành cho mình một ví trí nhỏ. Cô tự nhiên cởi mở bắt chuyện với đám doanh nhân ngoại.

“Tôi làm tổng giám đốc bên Bất động sản Quan Vũ, hy vọng sau này sẽ có dịp hợp tác…”

Không cần biết việc kinh doanh có xuôi hay không, túm lại là phải cho càng nhiều người trên thương trường nhớ rõ tao, tao là đứa con duy nhất của ba tao, sau này sự nghiệp của ổng đều là của tao.

Soái Quan Vũ dửng dưng nhìn cô thể hiện, chỉ mong cô đừng nói xằng làm mất mặt ông. Tiễn khách về xong, Soái Ninh níu lấy cánh tay ông dò hỏi cụ thể tình hình hợp tác. Tay vừa mới ngoắc lên đã bị ông nhẹ nhàng đẩy ra:

“Vừa mới đàm phán, con cứ lo việc của con cho ổn trước đi.”

Lời nói điềm đạm qua loa lấy lệ làm Soái Ninh đau đớn. Da mặt cô là tường thành, cha cô chính là chuỳ phá thành. Từ bé đến lớn ông toàn dùng sự coi thường làm tổn thương cô.

Nếu là một năm trước, cô chắc chắn đã bỏ đi luôn, nhưng bây giờ không được, nín nhịn đến lúc ngồi vào bàn cơm. Mười mấy món đầu bếp nấu nướng tỉ mỉ, chỉ có hai cha con và mẹ kế Chu Ngọc Hiền.

Nhà họ Soái bây giờ neo người, Soái Quan Vũ vì chịu cú sốc này mà già sọm đi. Mái tóc nhuộm đen nhánh và khuôn mặt đầy nếp nhăn chẳng ăn nhập gì với nhau, thần sắc cũng càng nhuốm vẻ chiều tà.

Từ khi Soái Ninh về Thượng Hải, Chu Ngọc Hiền thỉnh thoảng lại gọi cô về nhà, kêu Soái Quan Vũ rất nhớ cô. Cô biết đây là mẹ kế nói dối cho ra vẻ hiền thục thôi, cha cô trọng nam khinh nữ, coi cô như món hàng lỗ vốn, cũng chả tự liên lạc. Vốn tưởng rằng các anh không còn nữa thì tình hình sẽ khác, bây giờ xem ra mọi thứ vẫn y nguyên.

Bàn ăn im phăng phắc, Chu Ngọc Hiền cứ nhấp nhổm không yên, không giục Soái Ninh ăn được thì quay sang nói chuyện mai mối cho cô.

Soái Ninh vốn quen thích gì làm nấy, không chịu nổi cảm giác gò bó này, không muốn lãng phí thời giờ nữa, thẳng thắn mở lời xin cha cô tăng mức đầu tư hai dự án Hoa Quả Lĩnh và Kim Huy Thế Gia.

Soái Quan Vũ vẫn điềm nhiên gắp đồ ăn dùng bữa, hỏi với vẻ lạ lùng: “Mức đầu tư do HĐQT quyết định, ba cũng không có quyền sửa lại. Cái Hoa Quả Lĩnh từ đầu đã không được coi trọng, hay là con bỏ qua đi.”

Soái Ninh hăng hái vặn lại: “Hoa Quả Lĩnh do anh Hai đánh giá quyết định, ba tin tưởng ảnh như vậy, sao lại đổi ý?”

Soái Quan Vũ khựng lại một nhịp, ánh mắt càng gợn vẻ tang thương.

“Nếu anh Hai con tự mình đứng gánh vác, các cổ đông tất nhiên sẽ có niềm tin.”

Ông gặp việc nảy lòng nhớ con trai yêu mà không biết rằng làm vậy lại đụng chạm tự ái của con gái.

Soái Ninh không màng ánh mắt van lơn của mẹ kế, buông chén đũa cật vấn: “Con khiến mọi người không tin tưởng? Thế sao ba còn kêu con về làm?”

Lửa giận bốc lên, cô cảm thấy việc mình từng quanh quẩn bên cha cầu xin cơ hội làm việc giống như trò hề, cha cô ưng thuận đơn giản cũng xuất phát từ sự thương hại, không gửi gắm vào cô bất cứ kỳ vọng nào.

Soái Quan Vũ luôn chê đứa con gái này không nên thân, nhưng tự nhận là vẫn thừa yêu thương cô, nói chuyện với cô đều đúng theo khuôn phép.

“Con thiếu kinh nghiệm trong công việc, còn cần rèn luyện, trước mắt cứ phụ việc cho dượng con đi đã.”

Nhắc tới Vạn Hồng Ba, lửa giận của Soái Ninh còn bốc cao mấy mét, quát lên một tiếng: “Không!”, nghe sợ tới mức Chu Ngọc Hiền đánh rơi cả đũa.

Cô lên cơn bất chợt là chuyện thường gặp, Soái Quan Vũ không hé lời, nghe cô căm tức oán thán: “Họ Soái sao lại phải làm việc dưới tay họ Vạn? Không lẽ ba muốn nhường ghế?”, rồi ông mới nhíu mày răn dạy: “Cái con ranh này mày nói chuyện hỗn quá đấy, hèn gì dượng mày bảo mày làm việc lỗ mãng, hơi một tí làm mất cảm tình của nhân viên lâu năm.”

Soái Ninh đoán biết Vạn Hồng Ba sẽ mách lẻo, cười ha ha chế nhạo: “Con làm mất cảm tình của ai cơ? Trương Kha á? Hừ, lão ấy mọi khi ăn tiền phế bon mồm, lần này bắt lão ấy phải nhè miếng thịt béo đã đưa tận miệng, chắc là bực thật hả?”

Soái Quan Vũ làm ăn luôn tâm niệm hai chữ “vứt được”. Nước trong quá ắt chẳng có cá, người chặt chẽ quá ắt không có bạn. Chỉ cần cấp dưới làm được việc, chia thêm cho mấy bát canh cũng không sao. Biết rõ Trương Kha lợi dụng chức vụ đút túi riêng nhiều khoản, vẫn trách cứ Soái Ninh xử sự không thoả đáng.

“Nó là cháu đằng ngoại của dượng mày, mày ít nhiều cũng phải để dượng mày chừa chút tình cảm.”

Soái Ninh hất mặt sang một bên, cả giận nói: “Quan Vũ không phải công ty gia đình, không cần quan hệ dạng bám gấu váy.”

Phản ứng của cô đều nằm trong dự kiến của Soái Quan Vũ, ông xuất phát từ tấm lòng người cha nói lý lẽ với cô:

“Anh Hai con hồi còn sống cũng rất coi trọng nó.”

“Anh Hai quá rộng rãi, con thì không chấp nhận được đứa nào cướp cơm trong chén con.”

“Làm chủ phải thoáng thoáng ra.”

“Thế thì người được lợi cũng cần phải biết ơn, đằng này tớ còn qua mặt chủ, con thấy ngứa ngáy trong lòng.”

“Mày á…”

Đá cứng không đẽo được, Soái Quan Vũ bó tay ngừng dạy, đưa mắt xuống bát cơm. Chu Ngọc Hiền nhanh nhẹn gắp cho ông một miếng, hy vọng tranh chấp đến đây là ngừng.

Soái Ninh không chịu thôi, hỏi thẳng tưng: “Là dượng chủ trương phản đối?”

Thấy cha phủ nhận, mối nghi ngờ chuyển ngay thành khẳng định.

“Dượng ở HĐQT có nhiều người vào hùa như vậy, không cần tự mình lên tiếng, nháy nháy ám chỉ là được.”

Lời chỉ trích rơi tõm vào im lặng, Chu Ngọc Hiền thấy trán chồng nhíu chặt, sợ ông nổi giận, vội đưa tới một món ăn bảo Soái Ninh nếm thử.

Soái Ninh nhìn ai cũng ngứa mắt, quay đầu gào lên: “Mẹ nhỏ, cô đừng xía mồm.”

Cô vẫn luôn không tìm được cách xưng hô thích hợp với Chu Ngọc Hiền, trước kia hai ba năm mới gặp một lần, nói chuyện dùng “cô-tôi” cũng gọi là qua loa xong việc.

Hồi mẹ đẻ cô còn sống, Chu Ngọc Hiền đã dan díu với Soái Quan Vũ, làm vợ bé 5-6 năm. Bà Soái là con người cởi mở, chấp nhận thờ chung chồng với tiểu tam, con cái cũng thuận theo tự nhiên, không căm thù kẻ thứ ba. Soái Ninh không ác cảm với Chu Ngọc Hiền, chỉ có khinh miệt, từ đáy lòng cho rằng bà chỉ làm vợ lẽ nàng hầu của cha cô, mặc dù sau này lên làm vợ chính thức nhưng lai lịch cũng kém đàng hoàng, gọi “Mẹ nhỏ” cũng xuất phát từ suy nghĩ chân thật trong thâm tâm.

Vầng trán được chăm dưỡng tỉ mỉ của Chu Ngọc Hiền nhăn lại, thần thái cứng đờ, giận mà không dám nói gì.

Soái Quan Vũ đập bàn giận dữ: “Mẹ nhỏ cái gì, mày mất dạy quá! Ngọc Hiền là sau khi má mày mất rồi mới lấy tao, kết hôn với tao 15 năm, chính là mẹ mày. Mày phải tôn trọng bà ấy!”

Soái Ninh tuy nói năng hành động quái đản, đầu óc lại trơn tru như xà phòng gặp nước, tự biết mình nói sai, vội vàng nhượng bộ xin lỗi: “Vâng, xin lỗi dì Chu, con đang nói chuyện quan trọng với ba, xin dì đừng ngắt lời ạ.”

Chu Ngọc Hiền không tiện trách cứ thêm, đoan trang tìm cách lảng đi, chạy xuống bếp lấy thêm canh.

Chỉ còn lại một mình đối mặt với cha, Soái Ninh tiến thêm một bước nhún mình nài nỉ: “Ba, ba không chịu giúp con thật ạ?”

Soái Quan Vũ nhắm mắt nhấn nhấn huyệt Tình Minh (góc trong của hốc mắt), hạ giọng chậm rãi giải thích: “Ba nói rồi, đây là quyết định của HĐQT, việc công ba cần phải xử lý theo phép công.”

Soái Ninh đưa ra lời thỉnh cầu cụ thể: “Vậy con dùng tài sản công ty đi thế chấp vay vốn.”

“Không được.”

“Ba cho con vay tiền, tính là vốn đầu tư riêng của con.”

Đừng nhìn cô tiêu xài vô độ, trên thực tế mọi khoản chi tiêu đều phải qua xét duyệt của cố vấn quản lý tài chính của cha cô, thẩm quyền rút tiền mặt mỗi lần không vượt quá 3 triệu tệ.

Soái Quan Vũ quan niệm rằng con gái sớm hay muộn cũng là nước hắt ra ngoài, trước khi lấy chồng cho nó hưởng thụ thoả thuê, mua sắm đồ đạc cá nhân coi như về sau làm của hồi môn. 
Cho nên tiền có thể tiêu thoải mái, đầu tư kinh doanh lặt vặt cũng được, nhưng không thể đứng tên tập đoàn Quan Vũ.

Hai hướng gợi ý đều thất bại, Soái Ninh thấy rõ sự dứt khoát của cha, dẹp kiên nhẫn lạnh lùng châm chọc: “Ba đúng là không thiệt tình muốn con vào công ty làm việc, gọi con về nước là để dễ bề nhào nặn đúng không?”

Cô nói một câu trúng luôn, Soái Quan Vũ nói : “Chú Hùng của mày tìm được cho mày một mối, là con nhà dòng dõi, gần đây bắt đầu theo chính trị, về sau…”

Ông lại vô tâm mà đâm trúng chỗ phạm của Soái Ninh, dẫn đến lời nói sắc bén lạnh lùng: “Thì ra là muốn đem con ra làm lợi thế kết thông gia, biết con là đứa phá của không làm nên trò trống gì nên dùng trò này mài con ra giá trị thặng dư?”

Cô cay cú nhìn Soái Quan Vũ, chỉ thu được ánh mắt bất đắc dĩ, vẻ mặt cha cô thật đáng thương, rõ giống ông nông dân trông nom đám lúa thối.

“… Ninh Ninh, con đã 27, nên biết nghĩ.”

Nỗi uất ức cuộn trào trong ngực vài vòng rồi hiện lên khuôn măt dưới dạng một nụ cười, Soái Ninh hất khăn ăn trên đầu gối xuống, nghênh ngang bỏ đi.

Chu Ngọc Hiền đi qua phòng khách thoáng thấy bóng lưng cô lướt qua, cuống quýt đi vào phòng ăn, thấy chồng không bị tức phát bệnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh nói với nó chuyện mai mối?”

“Có nhắc một câu, còn chưa đâu vào đâu.”

Chu Ngọc Hiền vuốt vuốt ngực cho Soái Quan Vũ, chậm rãi ngồi xuống. Cách đây không lâu nghe ông nhắc đến việc này, bà cũng muốn cùng ông nghiên cứu cho kỹ một phen. Soái Ninh con bé này thật sự không đáng yêu, sớm đẩy được ra khỏi nhà thì không thể tốt hơn. Nhưng mẹ kế đối đãi những việc kiểu này cũng phải cân nhắc thái độ cho chuẩn xác, nếu quá gấp gáp khiến con bị thiệt thì bản thân cũng không dễ ăn nói, cho nên mãi đến lúc này mới nhân thể hỏi thêm: “Ông Hùng nói chuyện với đằng trai rồi?”

Soái Quan Vũ cười khổ: “Thằng cu kia vừa mới nhậm chức, nói muốn đợi một thời gian nữa mới suy tính việc riêng.”

Nhà bên kia gia thế hiển hách, muốn tránh né đủ loại điều tiếng, hạng doanh nhân cây to đón gió như ông chưa chắc đã vừa mắt người ta, huống hồ con gái ông đức hạnh đều có hạn, chỉ sợ không xứng với đứa con trai xuất sắc nhà người ta.

Chu Ngọc Hiền trách ông rút dây động rừng: “Thế thì anh đừng vội nói cho Ninh Ninh chứ hả, tính nó thế nào có phải anh không biết đâu.”

Soái Quan Vũ khuyên bà đừng nghiêm trọng quá: “Để nó có sự chuẩn bị cũng tốt, còn không biết người ta có ưng nó hay không đây.”

Chu Ngọc Hiền nghe nói bên kia là nhà dòng dõi, đại khái sẽ không thích đứa con dâu như Soái Ninh, nhân lúc lo âu mách luôn: “Con bé này gần đây hay gây sự ầm ĩ trên mạng, ảnh hưởng rộng lắm, anh phải quản nó tí.”

Con gái gây bão trên Weibo, Soái Quan Vũ đã sớm nghe nói, sở dĩ không vội để ý tới là vì hiểu tính Soái Ninh.

“Tôi vốn định nhờ người ta xoá tài khoản Weibo nó đi, nhưng nghĩ đến cảnh xoá xong nó bám lấy tôi làm mình làm mẩy. Thôi, chỉ cần công chúng không biết nó là con tôi, cứ kệ nó đi.”

Chờ đến lúc lấy chồng thì nó không còn là người nhà họ Soái nữa, khi ấy ông cũng hết trách nhiệm làm cha, về sau nên dạy dỗ ra sao là việc của nhà chồng nó.

Thôi Minh Trí hai ngày liền không liên lạc được với Soái Ninh, hỏi tài xế, tài xế bảo cô ta đêm nào cũng chơi bời chẳng biết trời trăng, ngày nào cũng ra khỏi nhà thì đi đứng bình thường, lúc về thì phải có người khiêng, chuyện gì cũng mặc kệ.

Hắn chẳng trông đợi gì nhiều ở sếp, không mong cô ta quyết chí tự cường nhưng ít nhất việc đã bày ra phải làm cho xong. Hai bữa nay Vạn Hồng Ba theo dõi sát sao, Lương Nghiệp ngày hai buổi sáng chiều qua hỏi, hắn sắp không đỡ được rồi.

8h tối, cuối cùng Soái Ninh cũng nghe điện thoại, giọng lè nhà lè nhè, dự là lại say xả láng sáng về sớm.

“Ninh tổng, Vạn đổng đang hỏi tiến độ công việc, dự án Hoa Quả Lĩnh chúng ta còn làm nữa không ạ?”

Thôi Minh Trí nín thở chờ hồi âm. Trên tập đoàn không chịu bỏ vốn, Soái Ninh không có gì trong tay, dự án này sợ là xịt rồi.

Ai ngờ cô ta rất dứt khoát đập tan nghi ngờ: “Làm chứ, anh đặt vé máy bay đi, mai ta đi Thước Châu ký hợp đồng luôn.” 

Thôi Minh Trí tưởng cô ta đang nói cứng, không nhịn được, hỏi lại cho rõ: “Nhưng mà tập đoàn chỉ cho chúng ta 400 triệu vốn đầu tư, làm nốt dự án treo kia còn không đủ ý ạ.”

“Đem đất của Hoa Quả Lĩnh đi thế chấp trước đã, lấy tiền vay đấy thi công dự án treo.”

Ý tưởng này thật là kỳ quặc, Hoa Quả Lĩnh là vùng núi hoang không tên tuổi, ngân hàng toàn hạng đầu có sỏi, đời nào họ cho vay nếu các tiêu chuẩn định giá không đạt, trừ khi phải chạy chọt nhờ vả. Nhưng Soái Quan Vũ dù có sẵn tiền cũng không chịu bỏ ra, sao có thể giúp con gái làm cái việc nguy hiểm này?

Hắn ngẩn ngơ vài giây nên Soái Ninh đoán được suy nghĩ, cười hỏi: “Anh cũng cảm thấy Hoa Quả Lĩnh là chỗ đất rách khỉ ho cò gáy?”

Hắn sao dám nói thật, cười khan: “Minh tổng ngày còn sống cũng coi trọng tiềm năng phát triển của vùng đó.”

“Hừ hừ, anh Hai có con mắt được đấy, đó là khu đất phong thuỷ tốt, sau này anh sẽ rõ.”

Thôi Minh Trí không đoán được là sếp có đang cố ra vẻ bí hiểm hay không, nhưng cổ đã bị tròng dây cô ta xích, đành để cô ta lôi đi. Buổi chiều, hắn mang nhân viên phòng pháp chế đến Thước Châu ký hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất.

Rời khỏi văn phòng, Soái Ninh sai hắn liên lạc với Lư Bình, nói muốn đến chào. 

Thôi Minh Trí lúc trước không chỉ một lần nghe cô ta mắng bên kia, ghét ra mặt, không hiểu sao lại tự chuốc bực bội. Gọi điện xong, nghe anh ta bảo lại xuống cơ sở đến khuya mới về, Soái Ninh vẫn không bỏ cuộc, nói hôm nay không gặp thì ngày mai phải gặp bằng được. Thôi Minh Trí rầu rĩ khuyên: “Hợp đồng đã ký cả rồi, sắp tới cũng không có việc gì liên quan đến bí thư Lư nữa, đợi một thời gian nữa gặp cũng được mà. Ngày kia Vạn đổng muốn mở cuộc họp, nếu chần chừ e là chị không kịp chuẩn bị.”

Soái Ninh bực mình: “Họp hành toàn chuyện lý thuyết cũ rích. Việc trong công ty đều do dượng cắt đặt, con rối như tôi có đi hay không cũng vậy thôi à. Lư Bình cho tôi vào cái tròng to chừng này, tôi phải đi kể lể cho anh ta biết việc hợp tác này không dễ đạt được, về sau gặp chỗ nào vướng mắc mới có lý do đem ra mặc cả với anh ta. Có thế cũng không hiểu, anh Hai ngày trước dạy anh kiểu gì vậy?”

Thôi Minh Trí cười trừ, nhận danh hiệu “ăn hại”, ngoan ngoãn chiểu theo lời dặn của cô ta đi mua một xe tải kem đánh răng và bàn chải, khăn mặt, xà phòng, chăn màn... mấy loại đồ dùng thường ngày. Cả đoàn ở Thước Châu một đêm, 9h sáng hôm sau đến văn phòng Lư Bình, nói họ chuẩn bị đi làm công tác xã hội ở xã Liên Hoa như đã thoả thuận, để làm tốt khâu dân vận với bà con địa phương, bước đầu chuẩn bị cho dự án Hoa Quả Lĩnh.

Lư Bình vẫn bày ra bộ dạng quan chức mẫu mực, cười tủm tỉm tâng Soái Ninh lên: “Ninh tổng thật không phụ lòng trông đợi của mọi người, quyết đoán thật sự.”

Soái Ninh không đánh mất vẻ thục nữ, thỏ thẻ đáp: “Anh khen ngợi sớm quá, nói thực là trên tập đoàn có rất nhiều người phản đối, ngay cả ba tôi cũng hoài nghi rằng tôi không đủ sức cáng đáng hai dự án này. Tôi phải chịu áp lực lớn lắm đó nha.”

Thôi Minh Trí lần đầu thấy cô ta làm nũng, cảm giác như bị sét đánh, lông tơ bị điện giật dựng đứng cả lên.

Lư Bình thản nhiên đón nhận: “Có áp lực mới có động lực, tôi tin chị nhất định sẽ thành công.”

Soái Ninh cười ngọt như mật: “Vậy còn cần bí thư Lư quan tâm hơn nữa, anh xem việc quốc lộ khi nào khởi công được ạ?”

Trước đó hai bên đàm phán, huyện uỷ Thước Châu đồng ý bỏ vốn tu sửa toàn bộ đoạn quốc lộ cũ từ xã Hoà Bình đến xã Liên Hoa và bến xe khách. Hợp đồng đã ký, giờ là lúc thực hiện lời hứa.

Lư Bình cả quyết nói: “Khoản tiền làm đường phòng tài chính đã chuyển ra rồi, để dễ quản lý, chúng tôi tính toán sẽ giao luôn cho công ty mình mấy công trình sửa đường trong địa phận xã Liên Hoa. Hôm trước ký hợp đồng, hôm sau là có thể giải ngân. Còn về thời gian khởi công thì tuỳ bên công ty mình sắp xếp, cứ bảo đảm làm xong trong một năm là được.”

Nhận thi công dự án của chính quyền sợ nhất là tiền về không đúng hạn, hiệu suất làm việc trong cơ quan nhà nước đã thấp, lại lắm chuyện trung gian khó nói, chậm giải ngân dăm ba tháng là chuyện thường gặp, chi phí thi công toàn do nhà thầu ứng ra.

Thôi Minh Trí thấy huyện Thước Châu giải ngân đúng tiến độ như vậy, thời hạn cho công trình lại thoải mái, thầm nghĩ tay bí thư Lư này cứa người ta xong rồi không quên cho cái kẹo, lòng dạ cũng không đến nỗi đen tối lắm.

Soái Ninh cười duyên dáng, nói xã giao đáp lễ: “Vậy cảm ơn huyện uỷ đã tin tưởng chúng tôi. Lần này tôi đã chuẩn bị số quà cứu trợ trị giá 200 ngàn tệ, lát nữa sẽ chở xuống xã Liên Hoa trao tặng các hộ nghèo địa phương, nhất định sẽ hoàn thành tốt công tác cứu trợ mà chính quyền đã giao.”

Thôi Minh Trí đi theo cô ta áp tải hàng hoá, Soái Ninh vắt chân khoanh tay, ngón tay phải không ngừng gõ gõ lên cánh tay trái, giống như đang tính toán điều gì, nửa đường bỗng nhiên lẩm bẩm tự nói: “Lư Bình lần này có dễ dãi quá không nhỉ? Sửa đoạn đường này hết mấy chục triệu á, món to vậy mà hắn không cắn miếng nào đã đưa hết cho chúng ta, trên đời sao lại có chuyện tốt vậy chứ?”

Thôi Minh Trí nghĩ kỹ cũng thấy rất lạ. Toàn bộ mạng lưới đường giao thông trong địa phận xã Liên Hoa ít cũng phải hơn 20km. Tiêu chuẩn xây dựng quốc lộ hạng nhì là 2,6 triệu NDT cho một km. Chi phí thi công cũng phải loanh quanh 60 triệu, màu mỡ bên trong không ít, cho dù Lư Bình không tham, cấp dưới của anh ta phụ trách các việc liên quan cũng hấp háy, sao chịu dâng hết cho người khác?

Mấy chuyện này hắn không tiện đoán bừa, chỉ nói tốt để trấn an: “Có thể vì làm quả Kim Huy Thế Gia kia phũ quá, muốn lấy việc này đền bù cho chúng ta.”

Soái Ninh quen dò lòng người bằng ác ý, quan trường cũng như thương trường, không có lợi thì không vồ vập. Việc hợp tác làm ăn cũng như đánh cờ, Lư Bình không lẽ nào lại vừa ăn quân xong rồi nhường trả quân. Công trình làm đường này không khéo lại là hòn than nóng bỏng tay.

Xe đi vào địa phận xã Liên Hoa, xe tải đi đằng trước đột nhiên lắc đuôi rồi lật nghiêng ở một khúc cua, hàng hoá trong xe như bắp rang đổ ào ra, rải khắp mặt đường.

Đoạn đường này rất xấu, cua hẹp, cũng hay xảy ra lật xe. May mắn là không ai bị thương.

Tài xế của chiếc xe con dừng cách đó 50m, Thôi Minh Trí gọi điện cho cứu hộ, sau đó cùng các tài xế lại gần nhặt hàng hoá lên để giải phóng mặt đường cho xe đi sau. Mọi người đang bận rộn, đột nhiên có mười mấy người đủ cả trai gái già trẻ đi tới hiện trường, nhìn bộ dáng thì đều là dân làng quanh đó. Thôi Minh Trí thấy họ xông vào nhặt đồ, còn tưởng là họ ra giúp, vừa định cảm ơn, những người đó đã xoay người bước đi, hớn ha hớn hở như bầy khỉ xuống ruộng bẻ trộm ngô.

“Các người làm gì thế? Đây là hàng của chúng tôi, không được lấy!”

Thôi Minh Trí tiến lên ngăn cản, giữ được người này lại để lọt người kia. Trong chốc lát, mấy chục thùng hàng đã bị cướp đi. Tình cảnh đáng sợ hơn nữa còn tiếp diễn. Dân làng kéo bè kéo lũ từ hai bên đường vọt ra. Tất cả đều coi hàng hoá bung rơi ra đường là món hời từ trên trời rơi xuống, hồ hởi bê về nhà, bầy khỉ đã diễn biến thành bầy châu chấu phá lúa, vẻ mặt cực kỳ đáng ghét.

“Dừng hết lại! Tôi đã báo công an, các người làm thế là trái pháp luật, công an đến bây giờ đấy, ai không dừng lại sẽ bị bắt hết!”

Thôi Minh Trí hét khản cả giọng ngăn cản, đổ mồ hôi đầm đìa vì sôi tiết, quay cuồng loạn xạ như con ruồi mất đầu.

Tuy nhiên, lời cảnh cáo càng đẩy nhanh việc hôi của. Mọi người đều muốn lấy được càng nhiều càng tốt trước khi công an đến. Những khuôn mặt đỏ bừng vui mừng và phấn khích, không có một chút xấu hổ hay bối rối. Rất nhiều người quen thuộc đường đi nước bước, chắc cũng đã quen làm những việc trái đạo lý như vậy rồi, còn mang theo bao tải và dây thừng, vừa có mặt vài phút đã chằng buộc xong hàng hóa khuân về.

Soái Ninh vốn ngồi nghỉ trong xe, thấy tình hình càng lúc càng hỗn loạn, xuống xe tiến đến xem xét. Vụ hôi của đang lên đến đỉnh điểm, dân làng tranh giành đỏ cả mắt. Thấy cô nàng cả người toát ra vẻ giàu có sang trọng này, một vài kẻ không kìm được thói côn đồ quay sang nhằm vào cô.

Phía sau cổ Soái Ninh tê dại, dây chuyền đã bị giật mất, lại có kẻ túm lấy tay cô muốn cướp đồng hồ. Hôm nay cô đeo chiếc đồng hồ kim cương Carl F. Bucherer Alacria Swan phiên bản giới hạn, không giá trị bằng chiếc Richard Mille kia nhưng cũng phải trên hai triệu tệ.

Thôi Minh Trí sốt sắng bảo vệ chủ, xông đến giải cứu, hì hục vật lộn với kẻ cướp kia.

Giai quê ra tỉnh lâu rồi, ở trên thành phố cũng chẳng mấy khi nhúc nhắc chân tay, không đấu lại được giai làng xịn ngay đây. Hắn bị tên đó kẹp cổ, loay hoay như gà mắc tóc vài vòng xong rồi ngã bịch xuống. Mông vừa chạm đất một cái, đỉnh đầu cũng bị hòn đá đập trúng, máu chảy ròng ròng xuống nhoè cả tầm mắt.

Cảnh vật trước mặt hắn đổ sụp xuống như tháp gỗ trong trò Jenga. Tiếng người nhốn nháo đinh tai nhức óc bao trùm lấy hắn, trong giây lát hắn đã chẳng biết gì nữa.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts