Người nối nghiệp chân chính - Chương 10

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 10: Kẻ làm màu cao cấp

Cách nói chuyện của Soái Ninh thường xuyên giống tiếng súng đầu đường bên Mỹ, doạ cho Thôi Minh Trí hết cả hồn, mặt đực ra như ngỗng, còn bị cô chế nhạo:

“Anh giật mình thế làm gì? Anh Hai tôi trước đây cũng tìm bạn chịch chứ hả, anh đi theo ảnh lâu vậy mà không biết?”

Soái Minh có ý thức giữ gìn, mối quan hệ với người khác phái toàn là dạng yêu đương đứng đắn, không chơi trò lăng nhăng chịch dạo.

Thôi Minh Trí ậm ừ: “Tôi không biết rõ lắm việc riêng của Minh tổng, chỉ biết anh ấy với bạn gái tình cảm rất ổn định.”

“Ổn định cái đít ý, ảnh cứ hai năm đổi một gái, thế tức là bạn chịch cố định.”

“Vâng, thế ạ?”

“Hừ, anh giả vờ ngu ngơ cái gì, con cái trong nhà chúng tôi, hôn nhân gắn chặt với sự nghiệp, chỉ có thể lấy người môn đương hộ đối. Bọn gái anh tôi từng quen đều là mấy đứa con nhà bình thường, không có tác dụng gì với sự nghiệp của ảnh, thuần tuý chơi bời thôi. Đáng khen là ảnh cũng tương đối phúc hậu, biết không tính chuyện lâu dài với các ẻm được, không thể làm lỡ dở tuổi xuân của con người ta nên cứ hai năm đổi một.”

Soái Ninh nói toạc bí mật mà ai cũng biết, Thôi Minh Trí cũng không cần phải giấu diếm nỗi xấu hổ thay người khác, chỉ vờ nở nụ cười khờ, sếp hắn lại không buông tha:

“Anh Hai tìm bạn chịch anh nhìn nhiều chai rồi, tôi nói một câu anh đã trợn trừng mắt, có phải cho rằng ý tưởng này của tôi là tội lỗi tày trời hay không?”

Hắn vội chối, nhưng chẳng nước non gì.

“Nước mình có lắm người tiêu chuẩn kép giống anh quá, thấy trai chơi bời là chuyện thường, lại nhăm nhăm đòi gái phải nền nếp. Tôi cóc nuốt nổi cái này. Đời người ngắn ngủi, tận hưởng thú vui trước mắt, trai hay gái đều phải sống thoáng như nhau, thế mới gọi là bình đẳng nam nữ.”

Thôi Minh Trí chứng kiến tác phong cực phẩm của Soái Ninh nhiều rồi, so sánh với các khuyết điểm khác, mảng quan niệm tình ái này còn không quá phản cảm.

Cô lớn lên ở nước ngoài, suy nghĩ cởi mở cũng rất bình thường, dù sao chẳng liên quan đến mình, phóng đãng bốc giời cũng chả quan trọng. Nhưng lúc này cô nhắm vào Lư Bình là không ổn lắm, phải can ngăn một tí:

“Ninh tổng… Chúng ta đang làm dự án ở Thước Châu, quan hệ tốt với cán bộ địa phương là đúng, nhưng dính vào tai tiếng tóm lại không ổn đâu ạ.”

Hắn rụt rè nhát gan khuyên can, bị Soái Ninh liếc cho một cái sắc như dao.

“Anh đần thật đấy hả? Tôi tiện mồm nói thế mà anh đã tin luôn.”

“Hả, vừa rồi chị không nghĩ đến việc này?”

“Dạng chuyện như này mà nghĩ cái làm được ngay, thì còn cần nghĩ ngợi lâu thế?”

Soái Ninh bực bội vì sự ngu ngơ của hắn, đổi giọng nói: “Lư Bình vội vàng để chúng ta nhận dự án làm đường như vậy, trước mắt xem ra chỉ có một khả năng, xã Liên Hoa có bãi mìn, anh ta không muốn đau đầu nhọc sức, mượn tay chúng ta gỡ thay.”

Nếu nghĩ chuyện vợt tiền thì phải nắm chặt quyền sinh sát của dự án, hoặc là quăng mồi nhử chờ tập đoàn Quan Vũ cắn câu. Giao dự án vô điều kiện chứng tỏ miếng này không phải bánh ngon mà là mầm đá không gặm được.

Thôi Minh Trí cân nhắc theo hướng suy luận của cô: “Chị nói thế nghĩa là xã Liên Hoa có thổ công hà bá khó chơi? Nhưng chẳng phải vụ hôi của lần này không nhân vật ác ôn nào có ló đầu ra hay sao?”

Soái Ninh đang cầm bình xịt khoáng dưỡng ẩm cho da mặt, hai mắt nhắm tịt, hơi cau mày nói: “Xã Liên Hoa có 13 thôn cơ mà. Hồi sáng chỉ đụng chạm hai thôn, nói không chừng mới chỉ mon men mép nước, còn chưa đánh động quái vật dưới đáy sâu.”

Thôi Minh Trí như đang ngủ choàng tỉnh, vỗ chăn liên tục tán đồng.

Từ khi các vùng nông thôn triệt để triển khai chế độ bầu cử dân chủ cấp cơ sở đến nay, một số ác ôn côn đồ và dòng họ lớn hoặc cậy tiền nhiều sức liều, hoặc dựa vào ưu thế là dòng họ đông người, tiến hành hoạt động gom phiếu mua phiếu bất hợp pháp để nắm quyền lãnh đạo hành chính trong thôn, biến tổ chức chính quyền cơ sở thành ô dù cho họ.

Sau khi có quyền thế, về đối nội họ sẽ ngang ngược chèn ép người dân, về đối ngoại sẽ bài xích người nơi khác đến, làm tiền nhà đầu tư, chống lại các chính sách mà chính quyền cấp trên đưa xuống.

Vì người dân nông thôn thường thiếu hiểu biết pháp luật, khi bị xâm phạm quyền lợi thường chịu nhịn, các cơ quan giám sát cơ quan tư pháp lại vì đủ loại cản trở mà không thể điều tra xử lý rốt ráo, những điều này khiến cho chính quyền cấp cơ sở liên tục suy yếu, càng khiến đám cường hào ác bá hoành hành.

Thôi Minh Trí xuất thân giai quê, có kinh nghiệm sát sườn về chuyện này. Quê hắn cũng có nhiều cường hào ác bá ỷ mạnh hiếp yếu, làm đủ trò tệ hại như ăn bớt lấn chiếm, bắt nạt độc chiếm thị trường, thu phí bảo kê, làm người dân khổ không kể xiết.

Muốn tìm hiểu tình hình liên quan, Diệp Như Vy là đầu mối sẵn có, Soái Ninh để Thôi Minh Trí ở lại Thước Châu dưỡng thương còn bản thân thì quay về Thượng Hải đẩy nhanh tiến độ công việc, ra lệnh cho phòng thiết kế khởi động phương án quy hoạch thiết kế Kim Huy Thế Gia, phòng công trình phái giám sát đi xã Liên Hoa triển khai dự án làm đường. Sau đó, cô gọi Diệp Như Vy lên gặp.

“Diệp công, cô từng thiết kế chùa miếu bao giờ chưa?”

Diệp Như Vy trước kia là kiến trúc sư chuyên nghiệp, từng tham gia dự án như vậy. Lần trước đi khảo sát xã Liên Hoa với Soái Ninh, thấy cô đi xem xét chỗ miếu thờ đổ nát, còn tiến hành đo đạc, đã đoán cô định trùng tu ngôi miếu kia.

Ý tưởng của Soái Ninh là xây một ngôi chùa nhỏ theo lối “thất đường già lam”[1] trên nền miếu cũ, không cần hoành tráng choáng ngợp, chỉ cần nhỏ mà kỹ là được. Khống chế chi phí thi công trong khoảng 10 triệu. Phương án thiết kế do Diệp Như Vy toàn quyền đảm nhận, khoản tiền phần trăm (phí thiết kế) sẽ tính riêng cho cô.

Diệp Như Vy biết sếp đang muốn đặt thêm điểm nhấn văn hoá cho dự án Hoa Quả Lĩnh, ý tưởng thì hay nhưng không biết về sau phải tiến hành truyền thông quảng cáo thế nào.

Soái Ninh dặn dò xong, quay sang hỏi tình hình dân cư xã Liên Hoa, nhân tiện kể từ đầu đến cuối chuyện Thôi Minh Trí bị thương cho cô nghe.

Diệp Như Vy vừa nghe tin này thì mặt tái dại đi, tựa như giữa đường gặp cướp.

“Anh ấy giờ vẫn ở Thước Châu? Khi nào ra viện ạ?”

“Chắc còn phải hai ba hôm nữa đấy, bác sĩ nói nằm viện theo dõi, không sao đâu, cô đừng lo.”

Diệp Như Vy khó có thể đừng lo theo lời sếp, mắt ầng ậng, thân thể run rẩy như con thuyền trên sóng.

Soái Ninh giễu cợt: “Còn canh cánh lo lắng như thế, hai người chia tay đùa à?”

Diệp Như Vy nghe cô nói toạc việc riêng, mặt đỏ bừng lên, ngại ngùng nói: “Tôi với Thôi Minh Trí vẫn là bạn, cũng nên quan tâm anh ấy.”

“Xong việc hãy quan tâm đi, giờ nói chuyện chính.”

“Vâng… Chỗ chúng tôi có vài tên lưu manh cao bồi thôn, nhưng tính là ác bá chỉ có trưởng thôn Bạch Liên, Bì Phát Đạt.”

Tay Bì Phát Đạt này năm nay 40 tuổi, nhà có bảy anh em, tính cả họ hàng gần, nhà họ Bì có đến hơn trăm suất đinh, già trẻ trai gái ba bốn trăm người, là dòng họ lớn ở địa phương.

Bì Phát Đạt dựa vào nền tảng nhân khẩu này, 5 năm trước được bầu lên làm trưởng thôn, nắm quyền kiểm soát sự vụ thực tế trong cả thôn, sau đó móc nối với những kẻ lêu lổng hình thành thế lực đen, xưng hùng xưng bá trong thôn, chèn ép bà con. Gặp ai phản đối, nhẹ thì chúng quấy rối chửi bới, cắt điện nước, nặng thì chúng đánh người bị thương, đập phá tài sản.

“Người thôn đấy không ai không sợ nó, ngày lễ ngày tết phải quà cáp cho nó, nhà ai không biếu xén sẽ bị mượn cớ gây sự, bị làm tiền gấp nhiều lần. Các khoản bảo hiểm hay tiền hàng cứu trợ cho hộ nghèo mà trên rót xuống đều bị nó ỉm hết, chia cho họ hàng bạn bè. Những hộ nghèo thật sự thì chẳng được đồng nào. Nó còn ngang ngược chiếm đoạt đất ruộng đất ở của người trong thôn, hơi một tí là gọi hội đánh người ta, khiến một số hộ gia đình sợ đến mức chuyển nhà đi nơi khác không dám về. Có người ở nơi khác đến muốn đầu tư làm trồng trọt chăn nuôi ở thôn, nó đòi người ta phải nộp phí quản lý, nếu không ngày nào cũng cho người tới quấy phá, đốt chòi canh, đổ thuốc sâu vào chuồng gà ao cá nhà người ta, làm không biết bao nhiêu người bị thiệt hại. Người thôn đấy thu nhập mỗi năm không đến hai ngàn bạc, các nhà đều nghèo xơ xác, chỉ có nhà chúng nó ngày ngày ăn uống ngon lành, mặc đồ hiệu đi xe đẹp, chi tiêu toàn bằng tiền của bất lương.”

Soái Ninh đoán tên Bì này chính là cái bẫy Lư Bình giăng cho cô.

Thôn Bạch Liên là thôn có diện tích lớn nhất, đông dân nhất xã Liên Hoa, nằm ngay khu vực trung tâm dự án, nơi định xây dựng câu lạc bộ đồng quê sang trọng[2], khu trải nghiệm công nghệ cao, trung tâm tiệc cưới và khu boutique homestay[3], là phân khu chức năng quan trọng trong dự án.

Chỗ xung yếu lại có tên thổ phỉ như thế, việc tấn công sẽ khó lắm đây.

Đêm trước hôm ra viện, Thôi Minh Trí nghe nói việc này, xin ý kiến có cần tới thôn Bạch Liên ra mắt chúa phỉ hay không?

Soái Ninh gạt đi luôn: “Quân tiên phong còn chưa lên đường, làm sao đã phải quỵ luỵ vậy? Để tên Bì Phát Đạt này cho rằng chúng ta dễ bắt nạt, các thôn khác cũng sẽ noi theo, liên kết với nhau để moi tiền. Đám người đó đều là dạng chó cho ăn mãi không no, có thêm 400 triệu nữa cũng không đủ cho chúng nó đớp.”

Thôi Minh Trí nghĩ thầm dự án Hoa Quả Lĩnh vốn đã chả xông xênh gì, giờ còn bị hổ sói rình mò, trong ngoài đều khó, tình cảnh đáng lo. Mình đã chẳng có cách nào, chỉ dựa vào chỉ đạo của sếp, đến đâu hay đến đấy.

Hắn sợ chậm tiến độ công việc, ra viện sớm để quay về Thượng Hải. Văn phòng Soái Ninh đã chồng chất các loại giấy tờ, hắn thay mặt xử lý, bận rộn cả ngày, buổi tối về nhà còn hâm hấp sốt, vừa vào cửa đã buồn ngủ đổ vật ra giường.

Trong nhà bếp núc lạnh tanh, nhiệt độ dường như thấp hơn bên ngoài mười mấy độ, lạnh đến mức hắn co quắp run rẩy. Nhớ lại khi Diệp Như Vy còn ở đây, trong nhà lúc nào cũng đầy đủ đồ ăn thức uống, lúc nào cần là có, đâu phải như bây giờ, muốn uống ngụm nước ấm cũng không được.

Khi ấy hắn vì ngày sau mà bỏ rơi người yêu, chia tay xong cũng chẳng thấy con đường trước mặt rộng mở gì hơn, đặc biệt là lúc bị thương ốm yếu, cảm giác như đi vào ngõ cụt, không nhìn thấy lối quay ra.

Hắn vật vã tiếc nuối một lúc lâu, thấy đầu càng đau, cổ càng rát, tình trạng càng giống con cá chết. Hắn không chỉ cần thuốc và nước mà còn cần Diệp Như Vy nữa. Cô chính là thuốc giảm đau, giọt cam lộ của hắn, chỉ nhìn thấy cô hắn mới có thể hồi hồn sống dậy.

Nỗi nhung nhớ làm cảm động ông trời, hơn 9h, tiếng đập cửa vang lên, đem hình bóng đang tua đi tua lại trong đầu hắn đến trước mắt.

“Nghe nói anh bị thương, đến thăm anh.”

Nụ cười của Diệp Như Vy lúc đầu hơi ngượng ngập một chút, sau đó thì tự nhiên trôi chảy hơn. Cô biết bạn trai cũ ở Thượng Hải chẳng có mấy người thân bạn bè nhờ cậy được, bị thương bất tiện cho sinh hoạt, sợ hắn không ăn uống gì được, tới thăm tận nơi mới yên tâm.

Thôi Minh Trí mừng như điên, luống cuống tay chân mời cô vào nhà.

“Anh đỡ chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, em ngồi đi để anh đi rót nước.”

Hắn những mong tiếp đãi cô cho đàng hoàng trọng thể, nhưng trong nhà chẳng có cái gì, đến nước cũng vừa mới bắt đầu đun.

Tình hình không ổn khiến Diệp Như Vy lo lắng. Cô mới dọn đi hơn một tháng, chỗ này từ tổ ẩm đã trở thành trại tị nạn. Cô nhìn khuôn mặt hốc hác của hắn. Hai hõm má hắn như trũng xuống tận đáy lòng cô, lời quan tâm bật ra.

“Anh ăn tối chưa?”

“Rồi.”

“Ăn cái gì?”

“Cơm hộp.”

“Cơm hộp gì?”

“Cơm thịt kho.”

Hộp cơm kia thực ra Thôi Minh Trí chỉ ăn được một chút. Dầu mỡ cứ như lớp keo trét lấy họng hắn, chỉ nhớ lại cũng thấy nhộn nhạo buồn nôn. Hắn vội chạy vào phòng vệ sinh, gục mặt vào bồn cầu.

Diệp Như Vy đi theo vào, vỗ lưng rót nước cho hắn, vô tình động vào người hắn mà thấy nóng giãy đầu ngón tay.

“Sốt cao như này mà sao anh không đi bác sĩ khám?”

Lời trách cứ của cô giống ngọn roi mảnh, Thôi Minh Trí cảm thấy mình như con cừu non đi lạc gặp lại người chăn cừu, ước gì được lùa, lại đờ ra vì hổ thẹn, hoảng loạn trốn tránh.

“Không sao đâu, ngủ một giấc là hết ấy mà.”

“Vết thương còn đau không?”

“Đau tí thôi, không đáng lo.”

“Có thể là vết thương nhiễm trùng, không chần chừ được, mau đi bệnh viện với em.”

Cô quyết đoán kéo tay hắn đi ra. Dưới sự ép buộc dịu dàng này, hắn không nỡ giãy giụa, ngoan ngoãn nghe lời.

Khoa cấp cứu của bệnh viện chẩn đoán là sốt virus. Diệp Như Vy tranh thủ lúc hắn nằm truyền nước, đi siêu thị mua rất nhiều rau quả nhét đầy tủ lạnh nhà hắn, còn nấu cháo trắng, làm thêm hai món thanh đạm, và dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ.

Nếu biết cô làm những việc này, Thôi Minh Trí chắc chắn sẽ ngăn lại, hắn chỉ muốn có cô ở bên, kể cả chẳng nói năng gì với nhau, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh cũng có thể làm hắn khỏi ốm.

Mong đứng mong ngồi không thấy cô quay lại, hắn lấy hết can đảm nhắn WeChat, lát sau nhận được tin trả lời.

“Xin lỗi, công ty vừa gọi em về làm ngoài giờ, em đang trên đường rồi. Anh truyền nước xong thì về nhà đi, đồ ăn sáng em nấu xong cho anh rồi, ngày mai nếu vẫn mệt thì xin nghỉ ở nhà cho lại sức nhé.”

Thôi Minh Trí hụt hẫng khổ sở, khi nhắn trả lời, ngón tay hoá vụng về, mươi phút mới gõ ra mấy chữ.

“Để ý giữ sức khoẻ, đừng thức khuya quá.”

Chuyên ngành của Diệp Như Vy gắn liền với những công việc nặng nhọc, phải làm thêm giờ liên tục. Nay chuyển sang công ty bất động sản làm cho bên A, khối lượng công việc không đến mức khủng khiếp như ở chỗ cũ nhưng có khi vẫn bị cảm giác như bị con trăn lớn siết đến nghẹt thở.

Thôi Minh Trí đoán đêm nay cô sẽ thức làm việc đến quá nửa khuya, sau khi rời bệnh viện, hắn bắt xe đến văn phòng, lần lượt lượn lờ chán chê ở lối vào toà nhà, cửa thang máy, sảnh công ty, mãi mới quyết tâm đi vào, đến bên ngoài phòng công trình lại khựng bước.

Khu vực làm việc mở thoáng, nhìn xuyên suốt cả, mấy chục chiếc màn hình giống đám ô vuông nhỏ màu đen, chỉ có một chiếc sáng lên đóng khung lấy bóng dáng nhỏ nhắn của Diệp Như Vy. Cô đang cắm mặt vào bản vẽ chăm chú làm việc, trong không gian chỉ có tiếng bấm chuột lạch tạch, thỉnh thoảng lẫn vào tiếng hắng giọng của cô.

Bên ngoài vách kính lớn, vô số ngọn đèn như sông ngân chảy xuôi làm nổi bật niềm hạnh phúc ấm cúng của ngàn vạn gia đình. Người con gái xa quê này thì đang miệt mài làm việc trong toà nhà trống vắng, như một con tằm nhả tơ, bị vây giữa không gian sinh tồn chật hẹp, không đủ sức thoát ra.

Giờ phút này, có lẽ cô chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi tủi thân, mọi bi ai đều do Thôi Minh Trí nhận thầu. Hắn lại bắt đầu mắng số phận có mắt như mù, vì sao lại quẳng người con gái tốt đẹp nhường này vào chuồng lợn. Không cầu mưa móc ào ào, chỉ cần hé thêm cho cô ấy chút cơ may cũng được kia mà.

Tâm khảm bỗng yếu ớt nhận ra rằng oán trời không bằng trách người, mà “người” ở đây chính là hắn. Nỗi bất hạnh trước mắt của Diệp Như Vy có ít nhất một nửa trách nhiệm của hắn.
Đều tại mình bất tài, đều tại mình ích kỷ, nhưng mà…

Muốn chiến thắng số phận thì phải có dũng khí, mà cái này thì hắn lại vừa hay không có.
Trăm mối lo buồn ập tới, nước mắt lâu nay hắn cố nuốt vào cuối cùng cũng trào ra.

Sau khi trở về từ Thước Châu, Soái Ninh vẫn làm khách quen của bar sàn như trước, hiện giờ còn có căn cứ ruột, một night-club sang chảnh tên là Silvermoon ở Điền Tử Phường[4].

Chủ quán này là một người bạn thân của cô, trước khi về nước cô đã góp 50% cổ phần. Mỗi đêm cô đưa một đám tới đây tiêu hết trăm mấy ngàn tệ, thực ra chỉ là tiền từ túi trái đổ sang túi phải, rất có vẻ tăng xin giảm mua.

Thôi Minh Trí đi theo tiếp khách vài lần, phát hiện cô ta dùng thân phận Nháo Nháo trà trộn với một đám KOL, toàn là mấy người có tài khoản tick xanh trên 10 triệu người theo dõi, hoạt động tích cực ở các nền tảng mạng xã hội khác nhau. Họ đến từ khắp các địa phương, làm đủ loại ngành nghề, cũng chẳng biết làm sao mà cô ta bắt mối được.

Nhiều kẻ trong đám này tuy chị chị em em với cô ta nhưng tính tình phong cách không hợp gì cả, lý do họ tụ tập lại với nhau hẳn không phải là vì bắt được mùi của đồng bọn.

Thôi Minh Trí ở cạnh Soái Ninh lâu rồi thì cũng thay đổi cách đánh giá về năng lực của cô ta, cảm thấy sếp vốn khinh người như rác mà đi hạ mình đánh bạn với những kẻ khó xếp loại kia, ắt phải có mục đích nghiêm túc, vì thế ra sức giúp cô ta tạo dựng quan hệ tốt với đám kia.

Chắc hắn cũng được việc nên Soái Ninh thường xuyên sai phái hắn nhiều hơn, vì thế hắn dần hiểu động cơ của cô ta.

Gái này đêm thì bay lắc dở người dở ngợm, đến ban ngày lại đóng bộ lịch sự như đúng rồi vào chùa đi lễ. Sư cụ sư ông mấy chùa lớn ở Thượng Hải đều quen biết cô ta. Hoà thượng Minh Tịnh trụ trì chùa Kim Hoa còn là sư phụ của cô ta nữa.

Chục năm trước, Soái Ninh đã quy y tam bảo làm cư sĩ dưới trướng cụ, còn được ban pháp danh là Trí Đạt.

Từ lúc hai người quen biết nhau, đây là tin tức khiến Thôi Minh Trí trố lồi mắt nhất.

Người tu học Phật pháp phải thanh tâm quả dục, nhân hậu độ lượng, cô ta có điểm nào xứng cơ chứ? Lần trước còn hỏi mình có Bồ Tát nào quản về tiền nong hay không, mù đạo như vậy thì cư sĩ cái chó gì!

Đối mặt với vẻ nghi ngại vòng vo mà hắn vô tình biểu lộ, Soái Ninh răn dạy thế này: “Tửu nhục xuyên tràng quá, Phật tổ tâm trung lưu[5], hiểu không? Những kẻ suốt ngày lải nhải thanh quy giới luật từ bi hỉ xả toàn là tín đồ giả thôi, sống đúng bản chất như tôi mới sát với tiêu chuẩn người tu Phật.”

Thôi Minh Trí vâng dạ liên hồi, rón rén hỏi: “Gần đây chị thường đi gặp các sư thầy, là muốn tìm sư trụ trì cho chùa Cát Tường ạ?”

Chùa Cát Tường chính là ngôi miếu ở thôn Liên Mễ mà cô ta sai người trùng tu. Trong chùa phải có hoà thượng trụ trì, còn phải là hoà thượng từ chùa lớn cử tới mới oách.

Soái Ninh bảo cô sắp nhờ đệ tử thứ sáu của hoà thượng Minh Tịnh là hoà thượng Tu Thành đến trông nom. Tu Thành đang đứng đầu điện Thiên Vương trong chùa Kim Hoa, được coi như hạt giống quý trong giới tu hành, nhưng nếu muốn khánh thành cho đàng hoàng, tốt nhất phải để chính hoà thượng Minh Tịnh phái đi, tổ chức thêm tí nghi lễ long trọng nữa thì càng hoành tráng.

Vì mục đích này, cô đến gặp hoà thượng Minh Tịnh suốt, hôm nay còn dẫn theo Thôi Minh Trí đi dự buổi ngồi thiền.

Bấy lâu nay, hoạt động lễ Phật của Thôi Minh Trí chỉ giới hạn trong việc thắp hương khấn vái. Hắn ngồi khoanh chân trên đệm một lúc lâu thì đau lưng tê cẳng đến chuột rút, lảo đảo như con lật đật.

Soái Ninh bình thường có tập yoga, ngồi cả tiếng vẫn thoải mái như không.

Hoà thượng Minh Tịnh là bậc cao tăng đức độ cả nước biết tiếng, phật tử gặp được cụ cũng phần lớn là người có máu mặt. Hôm nay ngồi cùng dãy với cô là Chu Hướng Dương, một tỷ phú ngành IT, có thể coi là tên tuổi lừng lẫy trong nước. Thôi Minh Trí được gặp tận nơi, rất đỗi tò mò, cứ liếc liếc gương mặt bự bóng nhẫy đấy như thể nhìn được núi vàng sông bạc trong những lỗ chân lông sần to kia.
Ngồi thiền xong, hoà thượng Minh Tịnh hỏi mọi người cảm nhận thế nào. Chu Hướng Dương xúc động nói: “Con ở ngoài kia cả ngày bồn chồn lo nghĩ, chỉ có đến trước mặt cụ mới được tĩnh tâm đúng nghĩa. Hồng trần nhiều nỗi khổ đau quá, sống càng lâu càng thấm thía.”

Ông lớn này nổi tiếng vì thích ra vẻ, hay nói đạo lý và hô hào những câu dạy đời truyền cảm hứng cho công chúng. Soái Ninh hơi bị chán ghét ông ta, chen vào nói đùa: "Chu tổng, giá trị tài sản ròng của ông là hàng trăm tỷ, tiền về mỗi giây trăm ngàn đô, còn khổ đau cái gì nữa.”

Chu Hướng Dương mới gặp cô, chỉ biết pháp danh cô là Trí Đạt chứ không biết cô là con gái Soái Quan Vũ, nghe vậy trịnh trọng lên tiếng: “Tôi đúng là có tiền, nhưng tiền chẳng mang lại cho tôi bất cứ niềm hạnh phúc nào, thậm chí có thể nói là chẳng để làm gì.”

Thôi Minh Trí lửa giận ngất trời, gào rú trong im lặng: “Đại gia trăm tỷ như ông nói câu tiền chẳng để làm gì với bọn đỗ nghèo khỉ chúng tôi, thế hoá ra là than rách trước mặt ăn mày à? Thời buổi này thedeonao lại lắm kẻ có tiền thích khiêm tốn vờ vịt quá cơ. Rõ ràng vào đến danh sách tỷ phú Forbes vẫn kêu gia đình cơ bản, giàu đến tầm thế giới còn luôn mồm nhắc nguyện vọng đi dạy học, hối tiếc vì đã mở công ty thành tỷ phú, quả thật là đổ a-xít vào vết thương người thường!”

Soái Ninh địa vị cao hơn hắn, có thể nói thẳng vào mặt thoả thích, cười hỏi Chu Hướng Dương: “Nếu tiền chẳng để làm gì thế sao ông vẫn cố sức kiếm tiền? Nghe nói tuần trước ông vừa thu mua hai công ty Mỹ trị giá hơn trăm triệu, chuẩn bị mở rộng kinh doanh ra nước ngoài, thế hoá ra là tự chuốc khổ vào thân hay sao?”

Giọng cà khịa cũng khiến Chu Hướng Dương kém vui, nén giận nói: "Tôi không khởi nghiệp vì kiếm tiền mà vì đam mê. Liên tục tiến bước lên phía trước sẽ mang lại cho tôi rất nhiều điều. Ví dụ, tôi hiện có 80 ngàn nhân viên, họ đều là bạn bè tôi, là anh chị em con cháu trong nhà. Để làm cho cuộc sống của họ tốt đẹp hơn, tôi phải cố gắng phấn đấu chứ. "

Thôi Minh Trí âm thầm dè bỉu tiếp luôn: "Ai mà không biết công ty ông nổi tiếng lắm quy tắc quy định khắc nghiệt, đối xử với nhân viên tầng chót là tệ nhất trong số các doanh nghiệp ngành internet trong nước. Cường độ làm việc cao, làm việc ngoài giờ nhiều hơn 10 tiếng một tuần vẫn không được tính là tăng ca. Lương cơ bản của một nhân viên trung tâm dịch vụ chăm sóc khách hàng chưa đến hai ngàn tệ, cố sống cố chết cày cả tháng được ba ngàn tệ đã cảm ơn trời đất. Nhân viên giao hàng bị khiếu nại hai lần, kể cả là do khách gây sự vô lý, cũng sẽ bị đuổi ngay lập tức và không bao giờ được tuyển nữa. Thế mà còn mặt mũi nói coi nhân viên như người trong nhà, đúng là thánh phông bạt được toàn ngành công nhận.”

Soái Ninh ở một đẳng cấp khác với hắn, góc độ bới móc cũng khác. Cô cười hì hì, hỏi: "Chu tổng, ông học Phật pháp bao nhiêu năm rồi?"

Chu Hướng Dương khiêm tốn đáp: “Không lâu lắm, tính từ khi lạy thầy năm 30 tuổi đến nay sắp được 20 năm. Phật pháp vô biên, học không bến bờ. Tôi trước mắt chẳng qua cũng chỉ là hiểu biết tí ngoài da thôi.”

Soái Ninh hỏi tiếp: “Ông theo Phật 20 năm, hẳn là tin chúng sinh bình đẳng ạ.”

“Tất nhiên rồi, đó là lý luận cơ bản nhất của đạo Phật. Kinh Diệu Pháp Liên Hoa có câu ‘Thức này đủ để làm bản thể của Giới, Thú, Sinh, chẳng cần phải chấp trước là có mệnh căn thực sự khác.’ Các loài hữu tình đều phải lưu chuyển ở tam thế quá khứ, hiện tại, tương lai, không có ngoại lệ. Kiếp này làm người, kiếp sau có thể làm trâu làm bò, bởi thế hết thảy các loài có sinh mệnh đều tương đồng về bản chất, không phân cao thấp đắt rẻ sang hèn.”

Khi ông ta chém gió, khoé miệng Soái Ninh ẩn chứa nụ cười đểu, chờ ông ta ba hoa xong bèn vặn vẹo luôn:

“Năm ngoái thấy báo chí đưa tin ông treo giá cao tìm gia phả, tôi thấy có người nói cụ kỵ của ông quê ở Trịnh Châu, Hà Nam, là hậu duệ của Chu Nguyên Chương, nên ông là dòng dõi hoàng gia, có đúng vậy không ạ?”

Chu Hướng Dương đề phòng cô giở mánh, cảnh giác nói: “Đó chỉ là lời của một bên, chưa có kết luận rõ ràng.”

Lời Soái Ninh chợt tuôn rõ nhanh: “Ông tin chúng sinh bình đẳng, lục đạo luân hồi, như thế thì cứ giống loài gì có sinh mệnh cũng có thể là tổ tiên của ông. Con ruồi bay ở góc nhà kia có thể là ông nội bà nội của ông, con chuột đang chạy trên xà nhà kia có thể là ông ngoại bà ngoại, ông muốn thờ cúng tổ tiên thì cứ thờ chúng nó là được, sao phải huy động lực lượng tìm gia phả làm gì?”

Một màn hài hước đập vỡ vẻ đại gia hiền hoà của Chu Hướng Dương, ông ta sưng mặt lên, đôi mắt trừng to gấp đôi, nghiến răng nhìn cô chằm chằm.

Lời Soái Ninh vẫn như đi giày trượt pa-tanh trôi ra tuồn tuột: “Xưa nay cứ lúc nào kinh tế xã hội phát triển, ý thức giai cấp của con người ta cũng tăng thêm. Người có tiền đều muốn kiếm cái nguồn gốc xuất thân đẹp cho chính mình ra vẻ là dòng họ khoa bảng quý phái này kia. Nhưng Chu Nguyên Chương cũng từng đi chăn trâu ăn mày, năm đó muốn nhận Chu Hy (nhà nho lớn đời Tống) làm tổ tiên bị người ta lật tẩy. Nhà Minh cũng chỉ kéo dài hơn 200 năm, thế hệ sau này của ông ta cũng theo đó mà thành người thường. Chứng minh bản thân là con cháu nhà vua thì sao nào? Cạnh tranh sinh tồn dựa vào năng lực thật chứ có phải là cuộc thi thú cưng đâu, dòng giống cao quý để làm gì?”

Thôi Minh Trí nghe xong quả muốn vỗ tay hú hét, nhưng nghĩ lại thấy những lời này từ miệng cô thốt ra rất giống bọn phản động lại xung phong đi làm cách mạng, nghe nó cứ sai sai.

Chu Hướng Dương bị cô nhanh mồm nhanh miệng bóc mẽ, không tiện lên cơn tại chỗ, cười gượng quay sang mách với hoà thượng Minh Tịnh: “Bạch cụ, đệ tử nhỏ này của cụ mồm mép sắc bén quá! Cãi cọ với người khác, thắng thua gì cũng là khẩu nghiệp, xem ra cô ấy không hiểu điều này.”

Hoà thượng Minh Tịnh mỉm cười nói với Soái Ninh: “Con tự ý bình phẩm người khác là không đúng, chỉ nói về chuyện của con thôi.”

Soái Ninh ngồi thẳng dậy, nét mặt nghiêm nghị hẳn lên, sửa luôn cả giọng điệu ẩu tả, chất giọng cũng trong trẻo hơn mấy phần.

“Thưa thầy, con học Phật pháp lâu vậy rồi, còn chưa đến được bên rìa của tứ đại giai không, nhưng con có thể nhìn thẳng vào ham muốn, cởi mở thoải mái mà nhận rằng mình yêu tiền ham chơi, thích uống rượu ăn mặn, mê thú xác thịt, không giống một số người cứ thích dùng lời lẽ cao sang để nâng giá trị bản thân. Hơn ba mươi năm trước ba con chỉ là thợ điện ở một xưởng nhỏ, mọi người chẳng ai đoán trước được là ổng sẽ phát đạt, kể cả chính ổng, nên lời Phật dạy ‘thế sự vô thường’ quả là chân lý. Người nghèo có thể trở nên giàu có, người giàu cũng có thể nghèo đi. Con sợ một ngày kia con sẽ trở thành người nghèo, nên mới ra sức kiếm tiền, cố hết sức kéo dài kiếp sống của kẻ có tiền. Đây là chỗ ngu muội của con. Cũng chính bởi vì ngu muội nên con cần phải nỗ lực học tập và hoằng dương Phật pháp, lấy việc này bù lại, tranh thủ giúp những người cũng ngu muội như con ngộ được ra phần nào. Trước mắt con chỉ có thể góp tiền của vật chất, chỉ chừng đó là không đủ, mong thầy đưa đường chỉ lối giúp con hoàn thành tâm nguyện.”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)


------
Chú thích:


1. Thất đường già lam: Dạng chùa có 7 tòa nhà chính, có tài liệu nói là tượng trưng cho đỉnh đầu, mũi, miệng, 2 mắt, 2 tai của gương mặt Đức Phật.
2. Nguyên văn là 豪华庄园会所 - hào hoa trang viên hội sở, đại khái giống như khái niệm country club ở Mỹ.
3. Nguyên văn là精品民宿 - tinh phẩm dân túc, là mô hình lưu trú cùng dân địa phương trong các công trình nhà ở nhỏ xinh tinh tế, bọn mình để tiếng Anh vì không có khái niệm tiếng Việt ngắn gọn hơn.
4. Một ngõ xóm cũ thuộc khu vực tô giới Pháp ở Thượng Hải, nay được cải tạo thành điểm phục vụ các ngành triển lãm nghệ thuật và du lịch.
5. Tạm dịch là “Rượu thịt đi qua ruột, Phật tổ đọng trong lòng”, câu này xuất phát từ lời dặn của Thiền sư Tế Công (1130-1209) thời Nam Tống.





Comments

Popular Posts