Người nối nghiệp chân chính - Chương 11
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 11: Có lòng mà không được thấu hiểu
Cô mượn lời châm chọc Chu Hướng Dương để thuyết phục hoà thượng Minh Tịnh, đúng là tận dụng mọi kẽ hở, một công đôi việc. Thôi Minh Trí lác mắt kính nể, cô ta có trí tuệ để mưu việc lớn hay không thì không biết, riêng mẹo khôn vặt thì cả mớ.
Hoà thượng Minh Tịnh cười chứ không đáp, hiền từ nhìn cô chăm chú một lát rồi khép mắt lại.
“Tôi muốn nhập định, các vị về trước đi.”
Khách khứa đồng loạt cáo từ, Chu Hướng Dương sẵn hậm hực với Soái Ninh, vừa rồi nghe cô nhắc đến cha, tò mò không biết là thần thánh phương nào, lúc rời khỏi gian thiền, ông ta gọi cô lại dò hỏi: “Thưa cô, có thể nói cho tôi biết ông nhà là ai không?”
Công ty ông ta là đối thủ cạnh tranh với mảng internet của tập đoàn Quan Vũ, từng năm lần bảy lượt gây sự trước trên truyền thông, còn nhằm riêng vào Soái Quan Vũ để lăng-xê, đúng là đeo bám nhằng nhẵng.
Soái Ninh thấy ông ta chủ động đến ăn mắng, tiện thể bửa thêm: “Chu tổng, ông hiểu biết về ba tôi khéo còn kỹ hơn cả tôi, phiền ông sau này đừng mượn ổng làm công cụ lăng-xê bản thân. Ông không phải người què, ổng không phải cái nạng, cách xa ổng thì ông không đi vững đứng thẳng được hay sao?”
Cô càng thêm sắc bén ngông cuồng, ép cho Chu Hướng Dương biến sắc gạn hỏi: “Cô đang nói cái gì ấy nhỉ? Lại nói năng quàng xiên, là cố tình thử thách tu dưỡng của tôi?”
Soái Ninh cười nói: “Lần trước tạp chí nào tung chuyện cô bạn gái mới của ông, ông lại nói với các phóng viên là ba tôi hãm hại ông, ông không cảm thấy nói vậy buồn cười hay sao? Ba tôi chẳng phải tổ trưởng tổ dân phố, đến chuyện của tôi ổng còn lười hỏi đến, đâu có rảnh mà để ý chuyện nhà người khác. Ông không có việc gì làm thì đi kiểm tra chuyện sàn thương mại điện tử nhà ông bán hàng giả đi, kẻo cổ phiếu sụt giá lại trách bên tôi phá đám.”
Chu Hướng Dương kinh ngạc: “Cô là con Soái Quan Vũ?”
Ông ta giống như nhà khảo cổ vô tình đào được hiện vật, chăm chú ngắm nghía Soái Ninh. Soái Quan Vũ chết hết con trai, giờ chỉ còn một đứa con gái, lại là nhân vật tai quái nhường này.
Soái Ninh không thèm để ý đến nhân vật đầu cơ vụ lợi hạng dưới này, ngẩng cao đầu rời đi.
Xem cô ta bóc toạc Chu Hướng Dương, Thôi Minh Trí thầm sung sướng xong rồi lại thấy sợ.
“Ninh tổng, Chu Hướng Dương ưa làm rùm beng, chị nói móc lão như thế, liệu lão có nói xấu chị với người ngoài không?”
Soái Ninh cười lạnh: “Tôi đang ước lão đi nói khắp nơi đây, càng nhiều người biết càng tốt.”
“Vì sao ạ?”
“Vì nổi tiếng á.”
“Hả?”
“Muốn nổi tiếng thì phải tranh thủ nổi cho sớm. Tôi bị ba cất kho lạnh hai chục năm, còn không tranh thủ thời gian để đốt nóng danh tiếng thì chậm mất.”
Thôi Minh Trí lạc lối trong mạch não quái đản của cô. Con cái đại gia thường theo nếp kín tiếng, sợ biến thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, sếp lại nhăm nhăm muốn nổi, thậm chí sẵn sàng nổi tai tiếng, tóm lại động cơ là gì?
Hắn không dám nhờ cô giải thích mối nghi hoặc, hỏi việc khác trước đã.
“Chị bảo thầy Minh Tịnh có đồng ý chuyện đó không ạ?”
Đối với lời thỉnh cầu của Soái Ninh, sư thầy vẫn luôn không tỏ ý gì, vừa rồi cũng để kệ cho chủ đề tự nguội lạnh. Thôi Minh Trí cảm thấy hệ số khó khăn cao hơn tưởng tượng, kiến nghị cô ta nghĩ cách khác.
Soái Ninh nói: “Có những việc trông vào kỹ năng khéo léo không ăn thua, chỉ có thể nhờ kiên trì mà hoàn thành. Chút xíu kiên nhẫn cũng không có, còn đòi làm việc lớn, tôi coi bộ tương lai anh cũng chỉ vầy vậy thôi.”
Chẳng lẽ cái vỏ nóng nảy của cô ta bao bọc lấy tính kiên trì?
Thôi Minh Trí nhân cảm giác cứ sai sai mà sinh nghi, thấy cô ta đang tự dát vàng lên mặt, sau đó hắn không ỏ ê gì nữa cho khỏi rước nhục.
Tháng 9, chùa Cát Tường xong thủ tục, khởi công. Soái Ninh cử Diệp Như Vy làm giám sát dự án, về thôn Liên Mễ trông nom công trình, đồng thời giao cho Thôi Minh Trí một nhiệm vụ khác.
“Tôi kiếm mấy người làm phim, nhờ họ quay một bộ phim tài liệu, sẽ đi Hoa Quả Lĩnh lấy cảnh, thời gian quay nửa tháng. Cuối tuần này mở máy, anh đi tận nơi giám sát chút.”
Bộ phim tài liệu này tổng mức đầu tư hai triệu tệ, Thôi Minh Trí đảm nhiệm giám đốc sản xuất, phụ trách xét duyệt tài chính. Hắn nhận phân công một cái là định ngày hẹn đạo diễn và thành viên đoàn phim, biết bộ phim lấy đề tài là “Tượng Phật nhục thân”[1].
“300 năm trước, có một vị thánh tăng tên là Trừng Quan tới Hoa Quả Lĩnh dựng nhà tu hành tại thung lũng cách biệt với nhân thế này. Sau bao nhiêu năm, ngài đã ngộ ra Phật pháp thâm ảo. Khi ngài viên tịch, các tín đồ dùng phương pháp “táng ngồi trong chum” để ướp xác ngài. Ở đáy chum trải một lớp vôi, một lớp than củi, xếp bằng thân xác của ngài vào bên trong, lại đổ thêm than củi nghiền nát, đàn hương v.v., cuối cùng đậy kín nắp chum. Vì hoà thượng Trừng Quan lục căn thanh tịnh, tâm không tạp niệm, thân xác ngài lâu ngày vẫn không bị thối rữa, giữ mãi dáng vẻ sống động như thật suốt 300 năm. Tín đồ đời sau vì tưởng nhớ ngài nên thếp vàng lên xác ướp, tạo thành một pho tượng Phật nhục thân để thờ, theo lời những người tới cầu phúc thì tượng cực thiêng. Gần đây mọi người đưa pho tượng nhục thân này đến viện khoa học kiểm tra bằng các biện pháp chụp chiếu tiên tiến, phát hiện các bộ phận trong cơ thể được giữ gìn nguyên vẹn, điều này thuộc dạng cũng hiếm gặp trong số các pho tượng nhục thân trên khắp cả nước, không thể không nói là Phật pháp diệu kỳ… Các tín đồ vì kỷ niệm công đức của hoà thượng Trừng Quan, quyết định góp tiền trùng tu chùa Cát Tường - là thiền viện năm đó ngài đã dựng, để thờ phụng pháp thể của ngài…”
Đọc xong phần tóm tắt câu chuyện bịa đặt xanh rờn này, Thôi Minh Trí trợn mắt há hốc mồm. Nghe nói kịch bản đại cương do Soái Ninh nghĩ ra, da mặt hắn biến thành bức tường ngấm nước, đổ mồ hôi ròng ròng trong nhiệt độ không khí mát mẻ.
Gái này kiếp trước bán thuốc tăng lực trên cầu vượt hả, gạt gẫm lừa lọc hạng nhất luôn. Đem bộ phim giả tài liệu này đi làm truyền thông, mánh lới xịn hơn hẳn kiểu quảng bá du lịch chính thống.
Trong thời gian quay phim, hắn cậy nhất cự ly gặp Diệp Như Vy mấy lần, còn về nhà cô ăn cơm. Ông bà Diệp bố mẹ cô vẫn không biết hai người đã chia tay, còn lựa lúc hỏi Thôi Minh Trí chuẩn bị khi nào tổ chức cưới. Thôi Minh Trí hoảng hốt hỗn loạn, còn may Diệp Như Vy giải vây kịp thời nên mới không luống cuống.
Sau khi ăn xong, Diệp Như Vy đưa hắn quay lại chỗ đoàn phim. Trời âm u, sương giăng bảng lảng giữa núi rừng như trải ra một bức tranh thuỷ mặc lạnh lẽo xa cách khiến người ta bất chợt sầu muộn.
Thôi Minh Trí lặng lẽ nhìn lén người con gái bên cạnh, khuôn mặt và dáng người gầy yếu của cô cũng giống như khói nhẹ từ lò đốt đàn hương, thiêu đốt trong lòng, ngứa một tí, đau một tẹo.
“Vy Vy, em gầy đấy. Ngày nào cũng ở công trường vất vả lắm nhỉ? Để ý sức khoẻ nhé, đừng làm mệt quá mà sinh bệnh.”
“Anh cũng thế nhé.”
“Công trình vẫn thuận lợi chứ?”
“Cũng ổn, công trình kiểu này toàn theo quy chuẩn, giám sát nghiêm chút là được, không có vấn đề gì khác.”
Hắn cẩn thận kìm giữ mức độ quan tâm, thái độ kém tự nhiên hơn hẳn Diệp Như Vy, vội lái sang chuyện khác để điều chỉnh.
“Cũng chẳng biết Ninh tổng nghĩ gì, quay cái phim giả tài liệu, còn cố tình xây chùa, làm truyền thông quảng bá giả dối không vấn đề gì thật à?”
“Chắc cô ấy muốn tạo điểm nhấn ở chỗ này để bù lại sự thiếu thốn về cảnh quan nhân văn của Hoa Quả Lĩnh cho tương lai dễ thu hút du khách.”
“Phim tài liệu và chùa Cát Tường đều đòi hỏi có cửa truyền thông. Giờ chi phí PR đắt đỏ như thế, ngân sách cho dự án lại eo hẹp, có cân được marketing trên quy mô lớn không?”
“Ninh tổng rất có đầu óc, em tin tưởng cô ấy.”
Diệp Như Vy nói giọng chắc nịch. Cô làm nhân viên tương đối tỉnh táo, thường giữ cái nhìn trung lập đối với sếp, giờ lại không tiếc lời ca ngợi Soái Ninh.
Thôi Minh Trí đã hơn một lần nghe cô tỏ vẻ khen ngợi, nghĩ là cô bị những trò khôn vặt của Soái Ninh lừa gạt, không nhịn được, tiết lộ: “Hiện tại cô ta vẫn ngày ngày quậy phá, ăn chơi nhậu nhẹt không thiếu món gì, chỉ riêng việc đi làm nghiêm túc là không thấy bao giờ.”
Tổng giám đốc cần coi trọng việc chung, Soái Ninh đẩy hết sự vụ hằng ngày cho hắn xử lý, mỗi hôm chỉ nghe báo cáo một tí cho xong, khác hẳn với Soái Minh luôn tự tay kiểm soát nghiêm ngặt. Đây là nguyên nhân chính khiến Thôi Minh Trí thừa nhận cô ta có đầu óc nhưng không thể đặt niềm tin.
Diệp Như Vy hỏi: “Chủ tịch cùng Vạn đổng không đưa cô ấy đi xã giao?”
“Chủ tịch dẫn cô ta đi ăn với các cổ đông lớn của tập đoàn vài lần, còn đâu chưa thấy gặp nhân vật nào quan trọng.”
Soái Quan Vũ không chia sẻ các mối quan hệ với Soái Ninh, cũng không có vẻ muốn tính toán truyền ngôi, đây là nguyên nhân tiếp theo để Thôi Minh Trí không coi trọng cô ta.
Diệp Như Vy tỏ vẻ bất bình với chuyện này: “Xem ra chủ tịch không để tâm nâng đỡ cô ấy, em còn tưởng Minh tổng Diệp tổng mất rồi, ông ấy sẽ bồi dưỡng Ninh tổng thành người nối nghiệp cơ đấy.”
“Chủ tịch là người Triều Sán, trọng nam khinh nữ lắm, tất nhiên không nghĩ đến chuyện truyền cơ nghiệp gia tộc cho con gái. Hơn nữa Ninh tổng… à mà thôi.”
Diệp Như Vy lại nghe hắn phàn nàn về sếp thêm một lần, rất phản đối tâm thái này của hắn, biện hộ thay Soái Ninh: “Anh dù sao cũng đừng coi thường Ninh tổng. Đợt này trao đổi vài lần, em phát hiện kiến thức chuyên ngành của cô ấy vững thật đấy, chỉ riêng ở mảng thiết kế này đã có nhiều tư duy ý tưởng hay, tương lai nhất định sẽ thành một nhân vật tầm cỡ.”
Thôi Minh Trí cười khổ: “Có nhân vật tầm cỡ nào suốt ngày đi bóc phốt trên mạng.”
Hắn đến Thước Châu năm hôm, kế hoạch quay phim chặt chẽ, lịch trình sắp xếp dày đặc, vừa rồi mới ngơi tí để nhớ đến việc lướt Weibo. Không ngoài dự đoán, Soái Ninh hôm qua vừa khởi xướng một cuộc chiến bóc phốt mới.
Ngòi nổ lần này là một KOL nữ nổi tiếng giàu có khoe trên TikTok chiếc túi Hermès Birkin kim cương do Ginza Tanaka[2] của Nhật Bản thiết kế. Năm 2008, chiếc túi này được bán ra với giá khủng 1,9 triệu đô.
Gái giàu kia khoe là gần đây bỏ 15 triệu tệ để đặt mua chiếc túi đó, clip được share lại trên Weibo, không lâu sau đã bị Soái Ninh vả cho.
“Có những đứa nổ mà không sợ banh xác, túi Ginza Tanaka rõ ràng ở chỗ tao đây này, là năm 2012 bỏ 2 triệu đô ra thửa về.”
Cô đăng ảnh lên, dẫn đến cuộc cãi cọ giữa người hâm mộ đôi bên. Gái giàu kia sau đó đưa giấy chứng nhận hàng auth cho chiếc túi ra để tự vệ.
Dân mạng cho đây là bằng chứng xịn, đồng loạt chửi bới Soái Ninh, mắng cô kiếm chuyện không đâu, làm màu quá hoá dở hơi.
Soái Ninh đã tính sẵn trong đầu, cười xem đám đông rồ lên.
“Thời buổi này Lý Quỷ còn dám đánh Lý Quỳ, muốn tìm nhà thiết kế đứng ra check hàng không?”
Qua mấy giờ, cô ta quẳng lên video của Ginza Tanaka thật. Vị đại sư này nhìn thẳng máy quay nghiêm túc tuyên bố chiếc túi Birkin Soái Ninh đang sở hữu kia mới đúng là tác phẩm do chính mình thiết kế.
Không chỉ có mua được chiếc túi giá trên trời, còn có thể tuỳ lúc gọi nhà thiết kế ra mặt, hình tượng ngầu lòi của Soái Ninh càng được xây đắp vững chắc, ấn chặt lấy điểm G của đám fan khiến họ phê pha không thôi.
Khi đăng video, cô ta còn khoe tài nghệ một phen.
“Lười tìm phụ đề, tự dịch luôn, chào đón người biết tiếng Nhật vạch lỗi.”
Làm màu mà như không mới là dễ chết người nhất, ngay lập tức đội quân tâng bốc trình diện.
“Người học ngành tiếng Nhật thấy phụ đề Nháo Nháo dịch quá chuẩn, dùng từ nghiêm cẩn, không soi ra lỗi nào.”
“Giờ đã biết Nháo Nháo nói được tiếng Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha và Nhật, chơi được piano, bắn được súng, vẽ được tranh sơn dầu, luyện được đấu kiếm, còn lái được máy bay trực thăng. Đây là thiếu nữ thần tiên gì thế này? Chỉ số thông minh ít nhất phải 140 ấy nhỉ.”
“Có tiền có nhan sắc, lại còn có tài. Thật là kẻ thắng trên đời.”
…
Người trưởng thành tâm lý chín chắn đại khái đều ngứa mắt với cảnh tượng ấu trĩ này, Thôi Minh Trí thấy cái trán sưng phồng, lại một lần nữa có cảm giác làm cấp dưới cho loại sếp này thật ôi mặt.
Một cư dân mạng thay hắn nói ra lời chế giễu.
“Cô còn có ưu điểm gì khác ngoài sở trường bóc phốt không?”
Đúng vậy, một người dùng bóc phốt làm thế mạnh không cảm thấy đáng xấu hổ hay sao? Cô từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục hạng nhất mà phẩm chất chỉ được ngần này?
Hắn thắc mắc từ xa, nhanh chóng bị chọc tức gần chết.
Cô chiêu họ Soái đăng kèm cái hình meme ngoáy mũi, dõng dạc đáp: “Có tiền.”
Thế mạnh xịn này thì đúng là không thể nghi ngờ.
Dân mạng thi nhau suy đoán thân phận của cô ta, kết luận ban đầu được đông người tán thành: gái nhũn não khoe giàu này là bồ nhí của kẻ có tiền.
Trước ý kiến trên, Soái Ninh thẳng thắn tuyên bố: “Tao không có ba nuôi, cũng không phải nhân tình của ai, chẳng qua là có mối thù cướp cha với rất nhiều người trong chúng mày.”
Manh mối vừa hé phát động công cuộc dò tìm tung tích trên mạng. Mọi người chăm chú rà soát danh sách tỷ phú hàng đầu để tìm cha của Nháo Nháo.
Thôi Minh Trí thấy trước mắt Soái Quan Vũ cũng bị xếp vào danh sách rà soát, như người đi qua sông trên một gờ băng mỏng, hai mươi đầu ngón tay chân bíu chặt. May sao có vài người lại vô tình đánh lạc hướng.
“Thôi bỏ qua đi, cái đức hạnh bỉ ổi kia của nó đâu giống con gái do vợ cả đẻ ra, phỏng chừng là đứa con thêm của vợ bé, không danh phận gì nên mới cố sống cố chết khoe giàu để chứng tỏ sự tồn tại.”
“Bả nói bả là đại tiểu thư mà các ông tin luôn hả? Tôi còn nói tôi là công chúa Dubai đây nè, có ai tin hông?”
“Đại gia nước ta đều cẩn thận lắm, con cái nhà ai dám khoe khoang như vậy, không bị đánh què cẳng mới là lạ.”
“Không khéo ba người ta là người nước ngoài á, một đứa con lai lộn giống, làm ơn về sau đừng nói tiếng Trung đi, mất mặt người TQ quá.”
“Nick nó đặt chuẩn thật, nhà ai dính phải loại này đều sẽ bị làm cho cửa nhà nháo nhác tan tác.”
…
Các kiểu lời lẽ tụ vào thành chủ đề nóng, lù lù trên danh sách hot search (chủ đề tìm kiếm nổi bật) hơn nửa ngày, một số báo mạng và trang tin tích cực đăng, share. “KOL Nháo Nháo là con ai?” Đề tài này trong lúc nhất thời che trời lấp đất, Thôi Minh Trí sợ sếp lộ thân phận, bất đắc dĩ gọi Lương Nghiệp báo cáo.
Lương Nghiệp nhanh nhạy tin tức hơn hắn, bảo đã áp dụng cách xử lý khẩn cấp để dìm sự kiện xuống, cố hết sức ngăn tin nóng phát sinh tiếp.
Ở Thượng Hải xa xôi, Soái Ninh cũng nhận được cuộc gọi của cha. Đã lâu không gặp ông già nổi nóng, tiếng quát tháo giận dữ kia nghe như của người lạ.
“Mày quậy tưng trên mạng là có ý tứ gì hả? Tao đã dặn mày rồi, đừng có tiết lộ bừa, mày rêu rao khắp nơi như vậy là muốn dựng ông già mày lên làm bia cho người khác nhằm vào hay sao?”
Soái Quan Vũ phản ứng đúng như một người cha và một doanh nhân Trung Quốc bình thường. Con gái quậy chẳng kiêng dè, dẫn dắt trào lưu không lành mạnh, điều này không chỉ bôi gio trát trấu vào nhà ông mà còn đe doạ làm lung lay sự nghiệp của ông.
Từ ngày đăng ký tài khoản Weibo, Soái Ninh lúc nào cũng chờ cha hỏi tội, bình thản nói: “Có ai hỏi thì ba đừng nhận, cũng không ai dám đến nhà mình kiểm tra hộ khẩu đâu.”
Cô đeo đuổi đến cùng phong cách hư đốn chính là đang ép Soái Quan Vũ phát hoả. Nếu cô đứng trước mặt, khéo cha còn vụt cho mấy roi.
“Mày kỳ cục quá đấy, tao sẽ kêu bên web xoá tài khoản của mày!”
Soái Ninh có thể chịu để ông tóm về tẩn cho một trận, nhưng tài khoản là điểm mấu chốt của cô, cần sống chết giữ gìn.
“Ba mà xoá nick con, con sẽ đăng quảng cáo khắp nơi, cho tất cả mọi người đều biết Soái Quan Vũ đẻ ra đứa con gái phá của!”
Cách hăm doạ nhất là bét có hiệu quả, cha cô đập điện thoại, trong tương lai đại khái sẽ chiến tranh lạnh một thời gian dài.
Sợ caideogi, cùng lắm thì hai năm liên tục không nhìn mặt giống lần bị đuổi học hồi trước thôi, dù sao mình cũng quen rồi.
Cô rút lại thần thái xù lông nhím, quay về tư thế ngả ườn, ánh mắt như con diều không dây trống rỗng ngước lên trần.
Hồi nhỏ cô cũng giống con diều, bị cha thả đi thật xa. Khi đó sự bỏ mặc của ông giống như gió rét trên trời cao, đem đến cho cô nỗi sợ hãi không chịu đựng nổi. Cô luôn khát vọng ông có thể rút ngắn dây diều trong tay, đón cô về nhà, nhưng làm bạn với cô chỉ có nỗi thất vọng.
Một mình phiêu bạt xứ người, cô phảng phất như con nghiện bị giam trong trại. Cơn thèm thuốc chậm rãi nhạt đi, dây diều vẫn đây nhưng nỗi quyến luyến không rời trong lòng cô đã đứt.
Tuỳ ba bất công thế nào, giờ tao chỉ muốn làm việc, giành lấy những thứ vốn thuộc về tao, đừng ai mơ tưởng chèn ép được tao nữa!
Cô chạm mở màn hình điện thoại, nhìn số người theo dõi Weibo tăng vọt lên 15 triệu, nở nụ cười sục sôi ý chí chiến đấu.
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
------
Chú thích:
1. Nguyên văn là肉神佛 - Nhục thần phật, bọn mình dịch theo khái niệm trong các tài liệu tiếng Việt để chỉ tượng có cốt người, như tượng chùa Đậu ở Thường Tín (HN).
2. Đây là tên một hiệu kim hoàn mở từ năm 1892 ở Ginza, Tokyo nhưng trong truyện này tác giả đề cập như một cá nhân nhà thiết kế.
Comments
Post a Comment