Người nối nghiệp chân chính - Chương 14
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 14: Thình lình bị chỉnh
Trong vòng hai ngày, Soái Ninh lại cử hai cô nàng xinh đẹp đến “đưa cơm”. Đừng nói là gặp mặt, đến điện thoại cũng chẳng gọi được, xem chừng là bị Lư Bình chặn thẳng cánh rồi.
Giai không mê gái cũng không phải chuyện gì hiếm gặp, hoặc là có khuyết tật sinh lý, hoặc là xu hướng giới tính khác với số đông. Soái Ninh tính toán trước mặt Thôi Minh Trí: “Chẳng lẽ Lư Bình là gay? Trợ lý Thôi, hôm nào anh đi mơi thử chút coi.”
Thôi Minh Trí bị chà đạp quen rồi, cười chết lặng nói: “Có gay đi chăng nữa, bộ dạng tôi thế này người ta cũng bỏ qua thôi.”
Soái Ninh soi hắn từ đầu đến chân, gật gật: “Kể cũng đúng thật”.
Thôi Minh Trí muốn khuyên cô không gây chuyện nữa, nói: “Bí thư Lư không ham tiền háu gái cũng tốt mà, không giống những tên quan tham kia, hơi tí là ngoạm một miếng, tiền mình chưa kiếm được đã béo chúng nó trước.”
Soái Ninh có cách giải thích khác: “Chính sách nước ta biến đổi liên tục, nếu không may, chuyện bàn xong hôm nay ngày mai đã thành đồ bỏ, có thể hành cho người ta chết đi sống lại. Thu mua mấy tay quản trò, họ nhận tiền thì phải hỗ trợ cho xong việc, chính sách biến đổi thế nào cũng có bảo đảm. Gặp loại ngọt xẵng đều không ưa như Lư Bình, cảm giác không vững tâm á.”
Quan chức Trung Quốc nắm đặc quyền can thiệp kinh tế trong tay, doanh nghiệp sợ họ như cọp. Dù là tìm cách cạnh tranh không lành mạnh hay đòi lại quyền lợi hợp pháp, họ đều muốn tìm kiếm sự bảo vệ cho mình thông qua hành vi hối lộ. Điều này gần như đã trở thành bản chất của họ, vô tình làm trầm trọng thêm tình trạng tham nhũng của quan chức, thậm chí họ còn cho rằng họ bị đời xô đẩy.
Ác thú chặn đường không chịu ăn dê bò gà vịt không khéo sẽ ăn cả người. Lối kiến giải như vậy cũng cho Soái Ninh một dấu hiệu cảnh cáo, tâm lý chông chênh giống như xây tường không móng.
Hai dự án ở Thước Châu là trọng tâm sự nghiệp của cô. Khởi đầu còn không xong thì nói gì đến chuyện chiếm thành đoạt đất. Cần phải để phòng tên quan huyện còm kia.
Đêm trước hôm về Thượng Hải, cô đích thân đến khu tập thể huyện uỷ xin gặp Lư Bình, muốn xem xem sau khi mỹ nhân kế thất bại, người này có chuyển sang ác cảm với cô hay không.
“Bí thư Lư, phương án thiết kế mới của Kim Huy Thế Gia sắp xong rồi, tháng sau đi xin giấy phép, đầu năm sau sẽ lập phòng kinh doanh để đi vào giai đoạn truyền thông ban đầu.”
“Thế thì tốt quá, tuần trước còn có người mua nhà lên huyện uỷ khiếu nại, công ty mình làm việc hiệu suất cao như thế, họ cuối cùng cũng sắp có nhà ở.”
Thái độ của Lư Bình trước sau như một, không nhìn ra biến hoá gì.
Soái Ninh lại tiến thêm một bước: “Đến lúc đấy chúng tôi muốn làm cái lễ đổ móng, có thể mời anh đến bấm nút phát biểu không ạ? Tiếng tăm của Kim Huy Thế Gia không được tốt, tôi sợ người mua không tin tưởng, muốn mượn uy tín của anh cho họ một liều thuốc an thần.”
Cô nghĩ chủ đầu tư cũ của Kim Huy Thế Gia dính líu vào vụ án tham nhũng của dàn lãnh đạo huyện uỷ khoá trước gây tai tiếng rộng khắp, Lư Bình vừa ngồi vững ghế bí thư mới, chắc sẽ không dây vào, quả nhiên nghe anh ta từ chối khéo: “Việc này để người phụ trách phòng quản lý xây dựng đô thị hay phòng tài nguyên ra mặt sẽ thích hợp hơn, họ hiểu biết thị trường bất động sản, phát biểu sẽ đúng trọng tâm hơn tôi.”
Soái Ninh thay đổi nước cờ: “Tôi thấy rất hứng thú với thành quả nghiên cứu của cụ chuyên gia khoa học nông nghiệp kia, muốn mời cụ ấy ăn bữa cơm bàn công việc cụ thể, anh cũng đến, được không ạ?”
Lư Bình nhếch miệng vẻ biết lỗi: “Cụ ấy không giỏi giao tiếp, tôi cũng không thân với cụ ấy lắm. Tôi sợ tôi mà đi, cụ ấy sẽ câu nệ. Chị cứ bàn với cụ ấy là được.”
Mấy lần từ chối liên tiếp dọn đường đúng ý Soái Ninh, cô dùng ánh mắt tổn thương nhìn anh ta: “Bí thư Lư, thứ lỗi cho tôi vì nói thẳng, tôi cảm thấy anh luôn dè chừng tôi, khó gần quá à. Tôi muốn làm bạn với anh thôi mà cũng không được.”
Lư Bình cười tươi tắn, lộ ra tám chiếc răng trắng.
“Sao chị lại nghĩ thế?”
“Vì anh toàn lảng tránh thôi à. Cán bộ chính quyền đúng là phải theo nguyên tắc, nhưng anh phòng thủ cũng quá nghiêm ngặt đi, cự tuyệt hết cả ý tốt của người khác, hoàn toàn ở trong trạng thái khép kín…”
Soái Ninh thở ngắn than dài trách móc, tự tin rằng với tấm màng bảo hộ mang tên làm nũng này, đối phương sẽ không giận cô.
Lư Bình giống như khán giả chuyên nghiệp, mỉm cười xem cô õng ẹo, đợi đến lúc cô ngừng nói thì nhấc ấm trà rót thêm nước cho cô.
“Ninh tổng, cũng xin phép chị cho tôi nói thẳng một câu, tôi không cảnh giác gì chị cả, trái lại còn cảm thấy chị nghi ngờ tôi rất ghê, cứ muốn dò thử giới hạn của tôi suốt.”
Soái Ninh không đoán được anh ta sẽ đột nhiên ra đòn, vội ỏn ẻn phủ nhận: “Đâu có đâu… Tôi làm gì mà anh lại hiểu lầm vậy ạ?”
Lư Bình bình thản nói: “Lần trước đến chỗ chị gặp mấy cô, mấy hôm nay các cô ấy toàn dùng WeChat gửi ảnh nhạy cảm cho tôi, tôi cũng không biết trả lời kiểu gì, đành phải chặn hết luôn.”
Soái Ninh làm ra vẻ giật mình: “Còn có chuyện ấy cơ á, kỳ cục quá đi! Bí thư Lư, bọn nó không phải bạn tôi, chỉ là PG (promotion girl) tôi mời đến làm truyền thông thôi. Xin anh đừng nghĩ là tôi xúi giục bọn nó làm như vậy ạ.”
“Chị giải thích thế thì tôi hiểu rồi. Cũng mong chị khuyên các cô ấy giúp. Các cô ấy làm thế thực sự hơi khác người. Chuyện danh dự của con gái nặng nề lắm, không thể vì trẻ người non dạ mà thiếu tự trọng được đâu.”
“Vâng vâng, để tôi cảnh cáo bọn nó, không để bọn nó quấy rầy anh nữa. Anh thấy phiền thì cứ chặn hết bọn nó đi, dù sao cũng toàn là mấy thể loại vớ vẩn.”
Lư Bình thẳng thắn ngả bài khiến Soái Ninh bối rối đôi chút. Cô hối hận đã xử sự bừa phứa, làm quan hệ đôi bên rạn nứt. Tay họ Lư này nếu không thoải mái trong lòng, khéo còn mượn cớ bới lông tìm vết.
Thấy anh ta cười như không cười, cô vội giả vờ yếu đuối vô tội, cố gắng lấy nhu thắng cương.
Lư Bình căn bản không lộ dấu hiệu trở mặt, treo nụ cười mỉm hiền hoà, bóc quýt đưa cô.
“Chị nói rằng tôi không muốn kết bạn với mọi người. Đấy đúng là ảo giác. Dù là đồng nghiệp hay đối tác, tôi đều cố gắng hòa hợp với họ trên quan điểm thân thiện và xem xét các vấn đề từ góc nhìn của họ. Thực ra, tôi nghĩ làm ăn ở nước ta rất khó, khó nhất là thiếu cảm giác an toàn. Nhất là những năm trước đây, do chính sách quy định chưa hoàn thiện, nhà nước còn nhiều sơ hở trong quản lý nên một số cán bộ đã lợi dụng chức quyền để trục lợi và cố tình gài doanh nghiệp, từ đó tống tiền họ, bắt doanh nghiệp phải phục tùng. Tình trạng tồi tệ này kéo dài đã lâu, doanh nghiệp ngày càng thiếu tự tin vì thiếu cảm giác an toàn, sợ rằng họ sẽ bị tước đoạt một cách ác ý các quyền hợp pháp của mình, sợ rằng các đối thủ cạnh tranh sẽ mua chuộc người có quyền đập mình và sợ rằng những thay đổi chính sách sẽ làm mất đi những lợi ích họ được giao. Tình hình dần phát triển đến mức ngay cả khi những người nắm quyền không có ý định đòi hối lộ, doanh nghiệp cũng sẽ chủ động đưa hối lộ, mong mua chỗ dựa, mua sự yên tâm. Kết quả là họ tự đưa mình và người khác vào con đường phạm tội, làm hại người khác và chính mình.”
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một lời cảnh báo, Soái Ninh cười cười: “Anh nghĩ được thế này nghĩa là thấu hiểu chúng tôi. Làm doanh nghiệp thật sự rất khó. Tài xế mới như tôi vừa lên đường đã lo sợ nơm nớp.”
Lư Bình đưa khăn giấy cho cô lau tay, hoà nhã nói: “Chị có bác nhà đắp sẵn nền tảng vững vàng, không cần sợ thất bại, chỉ cần tin vào tay lái, không gây tai nạn, các chuyện khác thì cứ từ từ sẽ tới nơi.”
“Vâng, gặp được lãnh đạo giỏi như anh, tôi tin tưởng sẽ làm tốt dự án ở Thước Châu.”
“Ha ha, làm lãnh đạo cũng không dễ đâu, còn nguy hiểm hơn làm doanh nghiệp, nơi nào lúc nào cũng có thể phạm sai lầm, tai thính mắt tinh chưa đủ, còn phải giữ tâm sáng loáng.”
Soái Ninh dự cảm anh ta sẽ nói chút chuyện chân tình, vội phụ hoạ: “Đúng ạ, đạo làm quan thật phức tạp, không phải một hai năm là có thể hiểu thấu đáo. Anh có thể cho tôi biết suy nghĩ của anh về vấn đề này không ạ?”
Lư Bình nghĩ ngợi: “Việc này bảo khó thì khó, bảo đơn giản cũng đơn giản, chỉ cần nhớ kỹ ba chữ ‘giữ nguyên tắc’.”
“Nguyên tắc nên giữ thế nào ạ?”
“Lời nói và việc làm trước sau như một, việc gì không nên làm vĩnh viễn chớ làm. Chị xem trò xiếc đi trên dây khó lắm đúng không, người thường đi lên một bước cũng khó, hơi tí là ngã, nhưng diễn viên xiếc lại có thể đi như trên đất bằng. Đó chính là vì họ nhớ rõ trạng thái cân bằng tốt nhất của thân thể, đi thế nào cũng không việc gì. Kể từ khi bắt đầu làm chính trị, tôi luôn tự nhủ mình phải duy trì sự cân bằng tốt nhất. Tập mãi cũng quen, thành thói quen rồi thì rất nhẹ nhàng.”
Anh ta đổi chủ đề, nói rộng ra: “Trên thực tế, mọi vấn đề trong công việc đều có thể giải quyết được bằng cách tuân thủ các nguyên tắc. Hiện nay hệ thống nhà nước ngày càng trở nên hoàn thiện hơn. Chức năng và quyền hạn của các bộ phận khác nhau dần được phân chia rõ ràng. Cường độ giám sát không ngừng tăng lên. Tuy chưa thể nhốt hết quyền lực vào lồng sắt nhưng kiểu quan chức địa phương một tay che trời nắm hết quyền sinh sát như ngày xưa đã ít hẳn. Khi làm ăn theo chính sách, gặp nút thắt, chúng ta nên tháo gỡ thông qua các kênh chính thống. Đừng sợ khó sợ phiền. Cách này ở những nơi khác có thể vướng mắc, nhưng ở Thước Châu chúng tôi thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
Soái Ninh đã nghe rất nhiều lời chân thành của anh ta, chỉ đành tạm thời miễn cưỡng tin là thật.
Có vẻ như anh ta thực sự muốn có thành tựu trên con đường chính trị, quyết chí làm quan thanh liêm, không tiếc đưa ra lời bảo đảm trước mặt mình. Nếu quả thực anh ta nói là làm, mình cũng không có gì phải lo lắng.
Ruồi bọ không bậu vào trứng vỏ lành, cô tạm thời gạt bỏ ý định tính kế, nhìn lại Lư Bình cũng thấy dễ ưa. Lúc chào từ biệt, cô nói: “Bí thư Lư, lần trước tiếp đãi không chu đáo, đợi khi nào anh rảnh rỗi, vui lòng quá bộ qua chỗ tôi ăn cơm lần nữa ạ.”
Lư Bình mở cửa cho cô, cười nói: “Lần sau đến lượt tôi mời chứ, có điều tôi chỉ mời được hàng quán bình thường, chỉ sợ chị chê là kém cỏi.”
“Làm gì có chuyện đó, anh mời thì quán vỉa hè tôi cũng tới.”
Nói đoạn, Soái Ninh giảm bớt đường nét nụ cười, cô dán chặt mắt vào anh ta, cố ý truyền đạt cảm xúc vi diệu khó tả.
“Hy vọng từ hôm nay trở đi chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
Cô tự tin vào vẻ đẹp của mình, tin rằng cô nghiên cứu về đàn ông cũng đủ kỹ càng, không từ bỏ ý đồ thu phục.
Khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, cách biệt mong manh khiến Lư Bình phải cụp mắt xuống một chút để nhìn cô, cử chỉ này càng tôn lên vẻ ấm dịu không tì vết của anh ta.
“Chúng ta là bạn rồi mà.”
Ánh mắt anh ta sáng trong như ngọc, có thể được trời ưu ái, hoặc cũng có thể là tài diễn xuất tinh vi, kẻ đạo hạnh thấp tất nhiên sẽ không chống cự được.
Soái Ninh cũng là hồ ly ngàn năm không sợ giao tranh, trong lòng có chút kích động, rất mong chờ cuộc đọ sức tiếp theo.
Trở lại Thượng Hải, Thôi Minh Trí có cảm giác không khí trong công ty biến đổi. Trước đây, hắn và mấy quản lý phòng ban giao thiệp với nhau vui vẻ thân thiện. Hắn đi vắng ít ngày về, thái độ của những người đó bỗng lạnh nhạt hẳn. Với việc công thì đối xử cứng nhắc, với việc tư thì hờ hững, giống như sau một đêm đã phân rõ giới tuyến.
Hắn tự xem xét lại, không phát hiện sai lầm, không khỏi một bụng nghi hoặc. Giờ nghỉ trưa hôm nay, hắn gặp giám đốc phòng công trình Hồ Cường, mời anh ta cùng đi ăn cơm. Ông anh này nhếch đôi mày rậm, cười lạnh nói: “Cậu bây giờ là người nổi bật bên cạnh sếp, chúng tôi sao xứng đi ăn cơm chung với cậu.”
Lời châm chọc cay độc như dành cho kẻ thù khiến Thôi Minh Trí cả kinh, không nghĩ ra làm sao mà đồng nghiệp mới đây vẫn còn chuyện trò vui vẻ lại trở mặt. Suy nghĩ trước sau, hắn nhận định vấn đề xảy ra trong lúc hắn đi công tác, cần tìm người hỏi thăm xem sao.
Chuyên viên phòng hành chính Trần Mỹ Lan vào công ty cùng đợt với hắn, lớn hơn hắn 10 tuổi, làm người trung hậu lương thiện, là bạn vong niên của hắn. Chị thấy hắn xin giúp đỡ thì lộ ra một chút tin tình báo hữu ích.
“Hôm ấy chị đi qua văn phòng Ninh tổng, cô ấy không đóng cửa, đang ngồi trong đấy mắng giám đốc Hồ của phòng công trình. Chị nép xa xa nghe được mấy câu. Hình như có người nhiều lần phản ánh với cô ấy chuyện giám đốc Hồ thường xuyên đem quân ra ngoài làm thêm. Mấy trưởng phòng khác cũng bị văng miểng.”
Soái Ninh ít tiếp xúc với mọi người trong công ty, Thôi Minh Trí tự hỏi ai sẽ mách lẻo với cô ta. Lời đáp của Trần Mỹ Lan doạ hắn toát hết mồ hôi: “Họ đều nói là cậu mách.”
“Sao lại là em được?! Em vào công ty lâu như thế, đã bao giờ đâm thọc gì đâu?”
Hắn hoảng hết cả hốt, trong nháy mắt bị Đậu Nga[1] nhập hồn, mặt xanh mét như tàu lá.
Trần Mỹ Lan xem ra còn chân thành, thương hại bảo: “Chị cũng tin cậu không làm, nhưng người khác thì không nghĩ như vậy. Cậu xem Ninh tổng mới vào mấy tháng, bình thường lại không ở văn phòng suốt, chỉ có cậu tiếp xúc với cô ấy nhiều nhất, cũng là người đáng nghi nhất.”
Tình ngay lý gian thật đúng là không nói rõ được, Thôi Minh Trí trợn tròn mắt.
Trần Mỹ Lan không đành lòng doạ hắn thêm, nhưng là bạn bè vẫn phải rung chuông cảnh tỉnh.
“Còn có chuyện này, chị không biết có nên nói với cậu không.”
Tim Thôi Minh Trí đập dồn dập lên, giục giã: “Chị nói mau đi.”
Chị Trần ngại ngùng mở lời: “Đợt trước cậu với Tiểu Diệp chia tay còn gì? Gần đây lại xảy ra thêm việc này, có người nói cậu định nịnh bợ Ninh tổng, trông mong làm trai bao của cô ấy.”
Một tia sét bổ xuống đống hỗn độn giằng co trong lòng Thôi Minh Trí, lửa bùng lên ngùn ngụt.
“Đây là do đứa thiếu đạo đức chết dẫm nào bịa ra?”
Hắn gào lạc cả giọng, hai mắt trợn thành hình tam giác ngược.
Trần Mỹ Lan cuống quýt đưa tay túm hắn lại, tốt bụng cảnh báo: “Người đồn như vậy không ít đâu, cậu cứ cẩn thận chút đi.”
Chị khuyên với ý là nên giữ cái đầu lạnh, nhưng Thôi Minh Trí bây giờ mà làm được thế thì khó hơn lên trời. Dù tuyết có phủ dày ba thước cũng sẽ bị lửa giận của hắn đun thành nước lũ cuồn cuộn.
Tôi là giai quê từ xóm núi ra tỉnh, đúng là cũng từng nghĩ chuyện cưới cô vợ có điều kiện tốt hơn chút, nhưng cho tới bây giờ luôn biết mình là ai, tuyệt đối không ảo tưởng xa xôi thấy người sang bắt quàng làm họ. Tôi hầu hạ dạ vâng Ninh tổng đều chỉ vì kiếm sống, những người khác trong công ty cũng bị cô ta quát mắng cơ mà? Có nhiều người còn khúm núm nịnh bợ hơn tôi, thấy cô ta còn xoắn hết cả lên hận không có đuôi như chó pug để vẫy, vì sao lại quàng cái tiếng chẳng hay ho này cho mỗi mình tôi?
Hắn tìm hiểu ngọn nguồn, bóng đen xung quanh mình cũng trở nên rõ nét, cảm giác ánh mắt các đồng nghiệp nhìn hắn giống như băng phách ngân châm[2], lúc nào cũng có thể dùng chiêu “Thiên nữ tán hoa” (Nàng tiên tung hoa) đánh úp lại, sau nửa ngày đã cắm cho hắn thành con nhím.
Còn đang lâm cảnh rối đầu loạn đuôi, có cô đồng nghiệp ở phòng thiết kế lại bỗng nhiên chạy đến, hí hửng đòi giới thiệu bạn gái cho hắn.
“Trợ lý Thôi, tôi có cô bạn học cùng tuổi với cậu, giáo viên Văn trường chuyên, người gốc ở đây, có xe có nhà, cao 1m68, hình thức rất xinh, có hứng thú gặp một lần không?”
Cô nàng này là đại lý dưa lê được cả công ty công nhận, một cái mồm chĩa ra bốn phía buôn đủ chuyện xấu đẹp của thiên hạ.
Thôi Minh Trí kính cẩn tránh xa tiểu nhân, lễ phép từ chối cô ta. Nào biết đại lý dưa lê là đến bắn lén, vừa quay đi đã tung ra tin đồn rằng hắn bây giờ kén chọn, chê cả gái Thượng Hải điều kiện hơn người, khẳng định là muốn đu cành cao với Soái Ninh.
Tiền càng qua tay nhiều người càng bớt, lời càng qua miệng nhiều người càng thêm. Tuần này, Thôi Minh Trí giống như người bị tình nghi trong cuộc đấu tố công khai. Tội danh “bợ người giàu” đã chắc như đinh đóng cột, hắn chỉ có thể làm người câm liên tiếp ăn quả đắng.
Tối thứ sáu, Diệp Như Vy gọi điện dò hỏi việc này.
“Em mới nghe Tiểu Thái nói. Trong công ty đông người lắm miệng, khó tránh khỏi những chuyện như này. Anh đừng tức bọn họ, không đáng đâu. Lời đồn gặp người khôn là khựng. Qua một thời gian, những người hiểu biết sẽ tin tưởng sự trong sạch của anh.”
Được cô tín nhiệm, Thôi Minh Trí rất vui, nhưng cô gái này quá lương thiện. Bây giờ trong công ty conmeno không có lấy một người khôn, tất cả đều là bọn mất dạy hả hê khi người khác gặp nạn, sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Chuyện này cũng khó trách, sức hấp dẫn lớn nhất của lời đồn là ở chỗ giật gân. Đứng trước hai loại tình huống, mọi người thường sẽ nghiêng về phía có vẻ drama hơn.
Soái Ninh là con gái của tỷ phú đầu bảng, người thừa kế duy nhất của tài sản trăm tỷ, giống như thịt Đường Tăng, ăn vào là có thể thành chính quả, phàm phu tục tử yêu ma quỷ quái đứa nào không thèm? Những người có ý tưởng nhăm nhe không an phận đó sẽ suy bụng ta ra bụng người, sẽ tự thấy nghi ngờ rằng hắn có tính toán “gần quan được ban lộc”.
Ngay cả bên phía Vạn Hồng Ba cũng xôn xao, hôm qua Lương Nghiệp còn gọi điện đến thăm dò, hỏi hắn gần đây cùng Soái Ninh đi đâu, gặp ai, nói chuyện gì. Cứ như thẩm vấn tội phạm! Cái kiểu hoài nghi đầy thành kiến giấu đầu lòi đuôi kia, thà hạ nhục thẳng một trận cho rồi.
Vạn đổng bên kia đã hoàn toàn mất tín nhiệm với mình. Ngay cả khi ông ta không ra tay, dính phải chuyện như c*t nát này thì không ở lại công ty được nữa rồi. Mình làm bảy năm ở Bất động sản Quan Vũ, đối người trên kính cẩn ngoan ngoãn, đối người dưới bình dị gần gũi, chưa từng đắc tội ai, rốt cuộc là đứa tâm địa xấu xa chó đẻ nào hại mình?
Đang rầu đến vỡ đầu, phiền như trăm móng cào tim, Soái Ninh lại gọi điện bắt hắn đi quán karaoke hầu rượu.
Bữa rượu đêm nay không lớn, ba cô chiêu, hai bà có chồng, cộng thêm một nam diễn viên hạng ba.
Thôi Minh Trí biết sao nam này gần đây xuống dốc rõ rệt, không có vai diễn gì ra hồn, toàn mở rộng việc làm ăn bằng cách nịnh bợ các gái giàu.
Khi hắn đến nơi, cả đám say xỉn, quần áo xộc xệch, đang chơi trò Nói thật hay Làm liều. Đến lượt Soái Ninh trả lời. Miệng cô như ngậm keo, giọng nói nhừa nhựa, nghe mà tức cả ngực.
“Cô có bao nhiêu bạn trai?”
“Không thằng nào.”
“Cô đã ngủ với bao nhiêu trai?”
“Không nhớ nổi.”
“Cô có để ý chồng cô còn trinh hay không?”
“Phải còn.”
…
Trước đây Soái Ninh hoang đàng vô độ, Thôi Minh Trí còn có thể chấp nhận. Giờ hắn bị oan, mà nỗi oan này suy cho cùng đều do cô mà ra. Nỗi oán giận bị mài sắc, thái mỏng lý trí của hắn ra như lát khoai, chỉ chiên thêm chút là giòn rụm.
Một lát sau, nam diễn viên kia thua, bị bắt cởi hết áo, hình phạt do Soái Ninh định đoạt. Không biết nếp nhăn não nào của cô bị cồn nhấn chìm, chỉ luôn sang Thôi Minh Trí ra lệnh: “Anh đi liếm đầu ti ảnh, liếm đến khi ảnh không chịu được thì thôi.”
Cả đám vỗ tay cười váng lên, khen cô nghĩ ra trò hay. Bao nhiêu nhẫn nhịn của Thôi Minh Trí tan hết, bị đẩy đến chân tường nên bản tính bộc lộ, hai mắt trừng trừng như đuốc nhìn cô.
“Nói anh mà anh không nghe thấy à? Ngây ra đó làm gì?”
Soái Ninh ngẩng lên nạt, đúng lúc đó cũng phát hiện hắn đằng đằng sát khí, khác hẳn bình thường.
Loại người thành thật như Thôi Minh Trí không có quyết tâm vùng lên, bị nhục phát rồ cũng chỉ biết phản kháng tiêu cực, hằm hằm lao khỏi phòng.
Nỗi oán hận đè nén chất chứa bấy lâu bùng nổ, khí thế cách mạng bừng bừng, hắn về nhà là viết ngay đơn xin nghỉ việc gửi đến hòm thư Soái Ninh, cũng nhắn tin báo cho cô ta.
Thư tuyên chiến đã hạ, vậy mà mãi không thấy nữ ma đầu vênh vang ngang ngạnh kia đáp lại, Thôi Minh Trí thế đơn lực bạc, lựa chọn chiến lược “địch không động, ta không cựa”, ngồi lì ở nhà ba ngày.
Sáng ngày thứ tư, giám đốc Ngô của phòng hành chính gọi điện.
“Tiểu Thôi, sao cậu lại bỏ bê công việc mà không xin nghỉ thế? Ninh tổng đang nói muốn đuổi việc cậu kìa.”
Thôi Minh Trí phòng bị lâu ngày, lại trúng một phát đạn ở ngay góc chết, kinh hãi thất sắc: “Tôi nói với cô ta tôi muốn thôi việc, đơn xin thôi việc đã đưa lên từ thứ Sáu tuần trước rồi.”
Giám đốc Ngô ngạc nhiên nói: “Cô ấy không nói cho tôi, chỉ nói cậu vô cớ bỏ bê công việc, cần phải đuổi theo quy định.”
Lấy lòng quân tử đo bụng tiểu nhân, xứng đáng bị hại.
Thôi Minh Trí món chính đã ăn rồi, không ngại lùa nốt tí canh cặn, chỉ mong thanh toán xong cho sớm, cố nuốt nỗi uất ức, nói: “Sao cũng được.”
Giám đốc Ngô được thế thì mừng quá, tiến hành theo trình tự luôn.
“Thế thì cậu mất luôn 30% tiền thưởng năng suất rồi.”
Công ty quy định hàng tháng tạm giữ lại 30% tiền thưởng năng suất của nhân viên, đến cuối năm sẽ trả. Nếu nghỉ việc hoặc phạm lỗi bị đuổi trước hạn đều không được nhận khoản này.
Thiệt mất mấy chục ngàn bạc với Thôi Minh Trí là chuyện lớn, nhưng nếu có thể mua được tự trọng, hắn không tiếc nhịn đau cắt thịt.
“Trừ thì trừ, tôi chả sao hết.”
Giám đốc Ngô thở phào, bảo hắn buổi chiều đến công ty làm thủ tục thôi việc.
Tin hắn bị đuổi việc đã lan truyền nhanh chóng, bước vào công ty lần nữa tựa như lao vào bụi gai lạnh buốt, mọi người hoặc lén hoặc công khai soi mói vẻ mặt lời nói cử chỉ của hắn, phỏng chừng đều coi hắn như con sâu không biến được thành bướm, con gà rừng không bay được lên cành cao.
Hắn như đứng trong hố lửa, làm thủ tục xong vội vã tránh đi. Ra khỏi toà nhà, Diệp Như Vy đuổi theo: “Làm sao lại thế, anh đã gây chuyện gì động chạm Ninh tổng à?”
Cô túm lấy cánh tay hắn, nóng lòng hỏi han, mong cứu vãn tình hình.
Thôi Minh Trí vừa thẹn vừa tức, hất tay cô ra, giận dỗi nói: “Con kia cậy có tiền khinh người, sai bảo anh như người hầu, anh chịu đủ rồi.”
Bọn họ hiểu nhau quá rõ, Diệp Như Vy thấy hắn bực đến mức này, nếu khuyên can nữa thì không khỏi làm khó hắn, đan mười ngón tay vào nhau, cúi đầu, hỏi: “Anh tính tìm việc khác?”
“Ừ.”
“Vẫn trong ngành bất động sản?”
“Anh đã gửi CV lên Chinaworks, có công ty săn đầu người liên lạc với anh rồi. Đừng lo, sẽ tìm được chỗ phù hợp.”
Diệp Như Vy tin tưởng với trình độ kinh nghiệm như hắn, tìm được một công việc tàm tạm không khó. Phận làm thuê giống đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Phía sau mỗi cái cúi đầu vâng dạ đều ẩn giấu một linh hồn nín nhịn. Bạn trai cũ luôn chịu nhục, cô cũng thường bởi vậy mà đau lòng, để anh thay đổi hoàn cảnh cũng ổn.
“Có khó khăn gì nhớ nói, em nghĩ cách giúp anh.”
Cô cân nhắc mãi mới chọn những lời này để an ủi Thôi Minh Trí, lại vô tình chọc trúng chỗ đau của hắn. Hắn tựa như quả trứng vỡ vỏ làm chảy lòng nhầy bên trong, dáng vẻ nhũn ra.
Khi Diệp Như Vy gặp khó khăn, hắn nhẫn tâm chia tay. Bây giờ hắn thất thế, cô lại sẵn sàng giúp đỡ. So sánh hai bên, ai tốt ai xấu rành rành ra. Tất cả những chuyện suy sụp gặp phải gần đây đều là trời phạt hắn.
Thôi Minh Trí linh cảm chuỗi ngày chịu tội vừa mới bắt đầu, quả nhiên từ đó trở đi hắn gặp trắc trở trên đường tìm việc thật. Mấy công ty lớn từng quan tâm đến hắn lần lượt ngãng ra. Hắn tự gửi CV cho mấy chỗ, khi phỏng vấn người ta đều tỏ ra rất hài lòng nhưng sau đó lại không có sau đó. Hắn gọi điện thoại dò hỏi còn bị từ chối thẳng, cách đối xử trước sau khác hẳn nhau làm hắn hoang mang như trong cơn mơ.
Chẳng bao lâu sau, người giải đáp thắc mắc xuất hiện, vẫn là chị già Trần Mỹ Lan của hắn.
“Tiểu Thôi, tóm lại là cậu làm gì mà đắc tội với Ninh tổng đến mức kinh dị như vậy?”
“Lại làm sao ạ?”
“Mấy hôm nay lục tục có công ty khác gọi điện đến hỏi về cậu, chắc đều là mấy nơi cậu ứng tuyển. Ninh tổng trước đó đã dặn người tiếp điện thoại, có ai hỏi tình hình cậu hồi còn làm ở đây thì nói cậu bừa bãi vô tổ chức vô trách nhiệm, ngông cuồng vô lễ với cấp trên, thô lỗ vênh váo với cấp dưới, bị công ty đuổi rồi. Thế này là đuổi cùng giết tận cậu rồi còn gì. Lần sau cậu xin việc thì sửa CV đi, hoặc lưu số điện thoại trên tập đoàn, đừng để cho người ta gọi điện đến đây.”
------
Chú thích:
1. Nhân vật nữ chính trong vở kịch nổi tiếng của Quan Hán Khanh – soạn giả kịch cổ điển thời Nguyên, Đậu Nga trong ngôn ngữ TQ giờ mang nghĩa như Thị Kính trong ngôn ngữ nước ta: người bị oan.
2. Kim bạc tẩm độc, vũ khí của phái Cổ Mộ trong “Thần điêu hiệp lữ” của Kim Dung.
Comments
Post a Comment