Người nối nghiệp chân chính - Chương 9

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH 
Tác giả: Hà Phong Xuy 
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

 

Chương 9: Miếng bánh ngon hay hòn than nóng


Lần này tới Thước Châu, Soái Ninh dẫn theo nhân viên pháp chế của công ty tên là Hoàng Quyên. Chị gái này từng làm luật sư, vì nhát gan và ngại vất vả nên đổi nghề. Hôm nay theo sếp đi làm từ thiện, ban đầu ngồi cùng Soái Ninh trên xe con, thấy cô xuống xe xem xét thì cũng đành xuống theo.

Trong lúc Thôi Minh Trí giằng co với kẻ cướp, chị rợn tóc gáy run rẩy đứng nhìn, còn đang hết cả hồn thì thấy Soái Ninh gào tướng: “Giấy phép luật sư của bà là giả hay sao? Không biết bây giờ phải lấy máy ra quay chụp làm bằng chứng à!”

Cô mắng cho Hoàng Quyên tỉnh ra, nhưng lại mặc kệ dân làng cướp hết đồng hồ nhẫn dây chuyền, không hề chống cự tí nào, xem ra cũng rất quý tính mạng.

Hoàng Quyên tránh ở cách đấy mấy mét, run rẩy giơ điện thoại quay được hết cảnh Thôi Minh Trí bị đánh đập vỡ đầu, thấy hắn đổ máu ngã ra đất thì hét váng trời.

Soái Ninh mới đầu khoanh tay đứng nhìn, chờ đến lúc kẻ hành hung chạy mất mới gọi tài xế xe con lúc này đang ngẩn ra coi chừng xe, bắt anh ta cầm máu cho Thôi Minh Trí, lại sai Hoàng Quyên tiếp tục ghi hình, quay chụp hết đám dân làng tham gia hôi của.

“Đỡ trợ lý Thôi lên xe đi. Hoàng Quyên, chị đứng đây quay tiếp đến khi nào chúng nó cướp hết thì thôi.”

Hoàng Quyên không dám ở lại một mình, mếu máo nói: “Ninh tổng, cô đừng để tôi lại đây, những người này manh động thêm là tôi chết mất xác ngay.”

Soái Ninh căm Vạn Hồng Ba vì toàn phái cho cô mấy đứa cấp dưới bị thịt, nghiêm mặt quát: “Thế chị cũng lên xe chờ đi, tôi ở đây ghi hình.”

Hoàng Quyên cũng không dám để sếp rơi vào vòng nguy hiểm, lúng búng không thốt ra lời.

Soái Ninh nén lửa giận, tiến gần thêm hai bước nghiêm nghị an ủi: “Chị chỉ cần ghi hình, đừng nói năng động chạm gì họ. Đám này chỉ muốn hôi của, trừ mấy đứa côn đồ vừa rồi, còn lại toàn là dân thường thôi, không dám phạm tội đâu. Chẳng may người ngợm chị mà bị thương, tôi đền cho chị năm triệu, những lời này tôi nói chị cũng quay lại làm bằng chứng về sau luôn.”

Ý thức đề phòng của Hoàng Quyên vẫn rất mạnh: “Tôi chỉ sợ chúng nó cướp của tôi…”

“Cướp của bà caideogi? Bà nhìn xem toàn thân bà có món gì đáng giá không? Hay là sợ chúng nó khiêng bà về ép mỡ hả?”

Soái Ninh tức giận vặc lại, tiện thể châm chọc thân hình mập mạp của Hoàng Quyên.

Tục ngữ nói “nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một giờ”, nhân viên không thể giúp sếp lúc cần kíp chẳng khác nào đồ bỏ. Trước khi vào công ty, cô đã nghe nói đám nhân viên pháp chế này việc nhàn lương cao, muốn gì được nấy, thế mà sau lưng vẫn suốt ngày ca thán lương tăng chậm phúc lợi ít, toàn coi chính mình là chuyên gia pháp luật, rường cột của doanh nghiệp, thật sự quá thiếu biết điều. Vừa hay có việc hôm nay khiến cho chúng nó hiểu, không sợ lửa mới xứng làm vàng thật.

Hoàng Quyên không còn cách nào khác, đành phải rón rén đến bên cạnh tài xế xe tải, nơm nớp chấp hành nhiệm vụ quay phim.

Soái Ninh quay lại chỗ xe con. Thôi Minh Trí đã thoáng tỉnh, đầu quấn chiếc áo sơ mi của tài xế, mặt vẫn bê bết vết máu chưa khô, uể oải nằm bẹp ở ghế sau.

Soái Ninh nghe tài xế nói đã gọi số cấp cứu, chui vào trong xe vỗ vỗ đùi Thôi Minh Trí.

“Trợ lý Thôi, anh sao rồi, có nghe thấy tôi nói không?”

Thôi Minh Trí thấy vết thương đau rát, choáng váng từng cơn, riêng đầu óc có vẻ không lơ mơ, gắng sức đáp: “Còn may, có vẻ không bị thương vào chỗ hiểm...”

Soái Ninh nghiêm khắc gạt đi: “Bị thương vào chỗ hiểm hay không không đến lượt anh phán. Anh nghe cho kỹ đây, chờ lát nữa đến bệnh viện, anh có khó chịu vừa vừa cũng phải giả vờ thành khó chịu cực kỳ cho tôi, làm sao để giám định thương tật ít nhất ra cấp độ hai, cho thằng matlon đánh người kia đi tù thêm mấy năm.”

Thôi Minh Trí đang nghiến răng căm hận kẻ gây thương tích, sếp nói trúng tiếng lòng của hắn, vội vâng dạ hưởng ứng. Nửa phút trôi qua, hắn nghe cô ta gọi điện thoại:

“Bí thư Lư, tôi là Soái Ninh, xe chúng tôi chở hàng đến gần xã Liên Hoa thì bị lật, rất đông dân làng chạy ra hôi của. Tôi vừa đến gần hiện trường xem thế nào đã bị vài người quây lại giật đồng hồ đồ trang sức. Trợ lý của tôi vì che chắn cho tôi mà bị họ đánh chảy máu vỡ đầu, giờ đang hôn mê bất tỉnh, trông nguy hiểm lắm…”

Giọng nói của Soái Ninh biến đổi hoàn toàn, yếu ớt, sợ sệt, còn trộn lẫn cả tiếng nấc nức nở, so với vừa rồi cứ như hai người khác hẳn nhau.

Thôi Minh Trí cho rằng mình bị thương nặng nên sinh ra ảo giác, mí mắt bị máu khô dính lại không nhấc lên được, bèn dỏng tai lắng nghe.

Đúng vậy, cô ta vừa nói vừa khóc.

“Làm sao bây giờ hả bí thư Lư, tôi sợ quá, đám người đó ai cũng như kẻ cướp, tôi lại không đem theo vệ sĩ, giờ đang ở trong xe bị họ quây, tôi sợ chết mất.”

Soái Ninh không ngừng thêm tiếng thở hổn hển vào giọng nói, biến ra âm điệu khổ sở, còn nhỏ thuốc nhỏ mắt vào mũi rồi sụt sịt cho càng giống thật. Chỉ nghe tiếng thì ai cũng tưởng thật.

Ở đầu bên kia, Lư Bình trấn tĩnh mà đầy vẻ quan tâm hỏi cô đã báo công an chưa.

Cô hoảng sợ nói: “Rồi, báo lâu rồi mà cảnh sát vẫn không có tới, làm sao bây giờ…”

Câu “làm sao bây giờ” này cô nói nghe uốn lượn cong mềm mại thương tâm động lòng người, Thôi Minh Trí nếu không phải ngày ngày theo hầu, biết rõ tính tình cô cứng rắn khác thường, khéo cũng tưởng cô là một cô gái yếu đuối mong manh cần che chở.

Lúc này cầu cứu Lư Bình quả thật là lựa chọn đúng đắn. Nhà đầu tư bị cướp trên đường đi cứu trợ hộ nghèo, bí thư huyện uỷ sao có thể khoanh tay ngồi yên? Tuyệt diệu hơn là việc dùng cách vờ khóc nói quá lên khiến tình huống càng có vẻ nguy ngập, làm đối phương chịu thêm gánh nặng tâm lý, nhất định có thể được quan tâm gấp đôi.

Bảo sao cô ta lên mạng bóc phốt các loại gái giả tạo chuẩn thế! Hoá ra bản thân vốn là bậc thầy đóng vai nạn nhân[1] nên mới luyện được kỹ năng nhận dạng gái diễn sâu thần sầu.
Lư Bình đại khái không nghi ngờ mảy may, hỏi rõ vị trí cụ thể của họ, nói sẽ gọi ngay xuống đồn công an xã Liên Hoa giục họ qua xem.

“Bí thư Lư, anh đừng cúp máy được không, tôi thật sự sợ quá, anh làm ơn giữ máy với tôi cho đến khi cảnh sát tới được không?”

Soái Ninh ư ứ i í làm nũng với anh ta, tựa như bé gái lạc đường. Thôi Minh Trí đoán cô định câu giờ, đợi cảnh sát đến thì nhờ Lư Bình ra mặt lên tiếng đôn đốc đám nhân viên hành pháp này, tránh việc họ giải quyết qua loa cho xong.

Cô ta suốt ngày diễu võ giương oai, chẳng có tí nữ tính nào, không ngờ đến thời khắc cần kíp lại biết lợi dụng ưu thế về giới tính quá cơ. Lời cầu xin như vậy, là đàn ông ai nỡ chối từ. Bí thư Lư lỡm cô ta trước, lần này bị cô ta gỡ hoà, sau này sẽ còn nhiều trò hay ho cho mà xem.

Hắn rất muốn xem toàn bộ pha diễn sâu của Soái Ninh, tiếc rằng sức lực không cho phép, trước khi cảnh sát tới đã ngất đi rồi.

Khi tỉnh lại, hắn đã nằm được nửa ngày trong bệnh viện huyện, trên đầu bị vết thương dài 12cm, khâu mất hơn hai chục mũi. Vết đấy khi lành hẳn có thể không mọc được tóc nữa, bác sĩ nhìn tình hình, giám định thương tật xếp luôn vào hạng nhẹ cấp độ 2, đỡ cho hắn bao nhiêu công diễn kịch.

Hắn vừa tỉnh không lâu, Soái Ninh vào viện thăm, không có thái độ ôn hoà an ủi nhân viên vì lập công mà bị thương gì hết, bộ dạng vẫn vênh vác như cầm hai-năm-tám-vạn[2].

“Anh sao rồi?”

“Đỡ nhiều ạ, bác sĩ bảo không tổn thương não, chỉ bị thương phần mềm.”

“Sẽ không ảnh hưởng đầu óc chứ?”

“Không ạ.”

“Thế là được, tôi không muốn có trợ lý ngu đần đâu, còn chuẩn bị bảo phòng hành chính làm thủ tục nghỉ bệnh cho anh đây.”

Ấn tượng của Thôi Minh Trí với cô ta đã xuống đến 0 điểm lâu rồi, nghe lời nói vô lương tâm như vậy cũng không oán giận gì lắm, chỉ nhăm nhăm dò hỏi vụ hôi của hồi sáng tiếp diễn thế nào.

Đúng như hắn đoán, sau khi cảnh sát ló mặt, Soái Ninh cầm điện thoại nhờ Lư Bình nói với họ mấy câu, lệnh điều tra xử lý nghiêm những kẻ cướp tài sản gây thương tích cho người khác.

Chuyện hôi của khi xe cộ gặp tai nạn đã xảy ra nhiều lần, cảnh sát thường chẳng làm gì được, nhưng lần này bí thư huyện uỷ đích thân chỉ đạo, cấp dưới không thể coi như chuyện nhỏ, trưởng công an xã tự mình dẫn quân đến các thôn xóm xung quanh điều tra.

“Tôi thấy những kẻ đó trở đi trở lại mấy chuyến, cố lấy cho nhiều, chắc chắn trước tiên sẽ phải tập kết hàng ở nhà nào gần chỗ xe bị tai nạn nhất, xong việc mới chia chác, nên đã yêu cầu trưởng công an chú ý điều tra các nhà gần đấy, bắt luôn được sáu nhà, mỗi nhà chứa số tang vật trị giá hơn 10 ngàn. Tôi kêu Hoàng Quyên quay chụp hết hiện tường, kêu luật sư tố cáo sáu hộ này. Bọn họ lấy toàn là hàng hoá cứu trợ cho người nghèo, giá trị tài sản cũng cao. Chỉ xử theo tội công nhiên chiếm đoạt tài sản, mấy kẻ đứng đầu 6 hộ này cũng phải bị từ 3 đến 10 năm tù.”

Thôi Minh Trí thấy chiếc đồng hồ kim cương bị mất đã trở lại cổ tay cô, biết là cũng đã bắt được bọn cướp, hỏi cô xem cảnh sát định xử lý thế nào. Mấy tên ấy mới chính là những kẻ thực sự có thù oán với hắn, hắn càng để ý kết cục của chúng.

Soái Ninh cười nói: “Có clip mà, cảnh sát đi bắt được luôn. Chúng nó phạm ngay tội cướp giật tài sản, còn có tình tiết tăng nặng, đồ tôi đeo chả có gì gọi là rẻ, bét nhất cũng bị án 8-10 năm. Thế nên lúc đấy chúng nó đến cướp, tôi còn hơi bị mừng, cố ý đứng yên cho chúng nó cướp, đứa nào cướp đứa đấy đi tù.”

Cô ta kể ra ý đồ đặt bẫy, Thôi Minh Trí chợt sinh ra cảm giác bị lợi dụng, cười khổ: “Nếu biết chị định như vậy, tôi đã không giằng co với thằng chó đẻ kia.”

Soái Ninh lắc đầu: “Anh bị thương cũng không uổng đâu. Nếu mỗi cướp giật thì chỉ bị (toà án) kêu 10 năm là căng. Thằng đấy đánh anh là bị thêm một tội. Hoàng Quyên nói có khả năng xử tầm 15 năm. Thế cũng hả dạ rồi á.”

Thôi Minh Trí xem thái độ hả hê kia, ước chừng lúc mình bị đánh, 80% là gái này cũng đang mở cờ trong bụng, không những không thấy hả dạ mà trái lại càng thêm buồn bực.

Xong rồi hắn lại nghĩ, đám cặn bã nguy hại cho xã hội kia bóc lịch mỏi tay vẫn là chuyện đáng mừng, nhưng sự tình rõ là không đơn giản thế. Vụ cướp bóc này mở mắt cho hắn về lề thói dữ dằn của dân xã Liên Hoa. Dân địa phương đạo đức xấu xa, không coi luật lệ ra gì. Hơn nữa, băng dày ba thước không chỉ vì trời lạnh có một ngày, tóm mấy tên đầu sỏ chưa chắc đã đủ sức răn đe.

“Ninh tổng, cái xã Liên Hoa kia thật là đầm rồng hang hổ, thảo nào người ta cứ bảo ‘cùng sơn ác thuỷ xuất điêu dân’ (vùng khó khăn sinh ra dân khó đỡ), làm dự án ở đấy không dễ dàng rồi.”

Soái Ninh nhướng mày, vẻ mặt bình thản: “Chuyện này tôi cũng tính cả, đem hàng cứu trợ đến chính là để thử xem hổ báo cáo chồn to ngần nào, cũng còn đỡ, không gặp hổ báo.”

“Những kẻ đó đã ngang nhiên cướp bóc, còn không ghê người ạ?”

“Bọn ô hợp đấy có gì mà sợ. Hồi chiều đi vào làng lục soát tôi đã dòm ngó cẩn thận rồi. Nếu thực sự có hổ báo, cảnh sát không vào làng được đâu. Cũng phải nói xe hôm nay lật thật đúng lúc, tôi muốn làm to chuyện lên, bắt thêm mấy đứa nữa, để dằn mặt bọn dân láo toét đấy.”

Cô đã hạ quyết tâm không chỉ đeo đuổi đến cùng, còn phải tìm cách núp bóng Lư Bình, tạo ấn tượng với dân địa phương là bí thư huyện uỷ chống lưng cho tập đoàn Quan Vũ, về sau mới dễ làm việc.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn, thư ký của Lư Bình gọi điện hỏi: “Lát nữa họp xong bí thư Lư muốn đến bệnh viện thăm hỏi trợ lý Thôi bên mình, có tiện không ạ?”

Soái Ninh cười thầm “Đến đúng lúc đấy”, bảo tài xế xuống tầng dưới chờ, nhìn thấy Lư Bình thì báo ngay.

“Chờ lát nữa anh ta đến, anh liền vờ bệnh, anh ta hỏi gì, anh cứ kêu khó chịu đuối sức, để anh ta coi anh thành bệnh nhân nặng ấy.”

Dư luận hiện nay bênh vực nạn nhân, Thôi Minh Trí biết làm người bị hại phải có bộ dạng của người bị hại, nghe cô nói xong thì dọn ngay vẻ sống dở chết dở, khởi động cho màn diễn chính thức.

Hơn 9h, tài xế nhắn WeChat, bảo Lư Bình đi qua cổng viện rồi.

Soái Ninh móc ra lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ lấy nhỏ để, còn xoa xoa cho hốc mắt đỏ lên. Thôi Minh Trí có tí háo hức. Hồi sáng ở trong xe chỉ nghe tiếng, giờ phút này mắt đã nhìn được, có thể xem cận cảnh bản full HD không che diễn xuất của sếp.

Chỉ nhìn cách hoá trang là có thể chấm 8 điểm, trước kia cứ coi thị là kẻ bất tài vô dụng, mình đúng là tầm nhìn hạn hẹp.

Vài phút sau Lư Bình vào đến phòng bệnh, chỉ đi một mình, tay còn xách túi hoa quả.

“Trợ lý Thôi thế nào?”

Anh ta khẽ khàng bước đến bên giường, cúi người hỏi han, dịu dàng gấp trăm lần so với Soái Ninh lúc nãy.

Thôi Minh Trí nheo mắt rên hừ hừ, tình trạng như hết hơi đưa đi đài hoả táng đến nơi. Soái Ninh đáp thay hắn: “Anh ấy mất máu nhiều quá, còn yếu lắm. Bí thư Lư, cảm ơn anh đến thăm chúng tôi ạ.”

Khuôn mặt nhỏ của cô ướt mèm, hai mắt sưng đỏ, nói lí nhí, nom như đang chịu đựng nỗi tủi cực ghê gớm.

Lư Bình tiện đà quan tâm: “Ninh tổng, nguy hiểm đều qua rồi, chị thả lỏng tâm lý nhé. An ninh trật tự của nội thành Thước Châu vẫn khá ổn, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho các anh chị.”

Soái Ninh kéo ghế mời anh ta ngồi, nghẹn ngào nói: “Tôi lo cho trợ lý Thôi, anh ấy là con một trong nhà, bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi ăn nói sao với các cụ, cứ nghĩ đến cảnh ban ngày mà sợ.”

Giọng nói vẻ mặt diễn cảm làm Thôi Minh Trí sởn hết da gà. Người nói dối không chớp mắt hắn gặp nhiều nhưng đạt đến trình độ mặt dày không biết ngượng như sếp hắn thì hiếm có. Hắn chính là đạo cụ trong tay Soái Ninh, khua khoắng vài cái đã thể hiện được ý tứ.

“Bí thư Lư, công ty coi trọng nhất là sức gắn kết. Sếp muốn tăng cường gắn kết trong công ty thì phải bảo vệ quyền lợi chính đáng của nhân viên. Trợ lý Thôi ra nông nỗi này, tôi cần phải đòi lại công bằng cho anh ấy, truy cứu trách nhiệm của mấy kẻ xấu xa kia trước pháp luật.”

Lư Bình không thể không gật đầu: “Đấy là việc đương nhiên, tôi nghe nói thủ phạm đã bị cảnh sát bắt giải lên công an huyện, vừa rồi anh Hầu trưởng công an huyện nói chuyện với tôi, bảo đã khởi tố theo tội cướp giật, ngày mai sẽ đưa sang viện kiểm sát.”

Soái Ninh nói: “Lúc đấy không chỉ có mấy tên cướp kia tham gia hôi của, tôi đếm sơ sơ ít nhất cũng một hai trăm người. Buổi chiều anh Lữ trưởng công an xã dẫn anh em đi điều tra ra được sáu hộ gia đình chứa tang vật, mỗi hộ cất giấu số hàng hoá mấy chục ngàn tệ, tôi định tố cáo họ là đối tượng cầm đầu.”

Cô cố ý ngừng lại, dụ Lư Bình tiếp lời.

“Nghe nói mấy hộ kia không lấy nhiều đến thế, phần lớn là những người khác trong làng gửi nhờ.”

“Ai khai như vậy thì phải đưa bằng chứng ra. Nếu họ có thể chứng minh đó là do người khác gửi, lại khiến người kia thừa nhận, toà án tự khắc sẽ có phán quyết hợp lý.”

“Ừm ừm, đúng thế.”

“Tôi biết khởi tố kiểu này tốn thời gian công sức, nhưng khó nữa cũng theo đuổi đến cùng bằng bất cứ giá nào. Nếu bên công an không chịu hợp tác, tôi cũng tố cáo họ luôn, chỉ sợ… chỉ sợ anh khó xử thôi ạ.”

Cô ra vẻ ngập ngừng, Lư Bình cười hỏi: “Tôi thì có gì mà khó xử?”
“Địa phương coi trọng việc duy trì ổn định. Thôn Liên Diệp và Liên Ngẫu ấy có đông người tham dự hôi của. Tôi mà tố cáo tất cả thì có khả năng sẽ dẫn tới tụ tập đông người. Đến lúc đó lãnh đạo truy cứu trách nhiệm, anh có trách tôi nhiều chuyện không ạ?”

Cách nói của Soái Ninh mềm yếu, lời lẽ lại ẩn dao giấu súng, gần như doạ dẫm trắng phớ ra.
Thôi Minh Trí nảy sinh tâm lý đội hóng, rất muốn vùng dậy nhìn vào nét mặt Lư Bình. Hắn đoán anh ta cũng không giữ được bình tĩnh thêm nữa, nào ngờ cái miệng quan dẻo quẹo kia vẫn không biến đổi tí gì.

“Ninh tổng, cảm ơn chị đã suy nghĩ thay tôi, nhưng chỗ này cũng có chút hiểu lầm. Chúng tôi làm đảng viên, phải hết lòng hết sức làm việc vì dân, kiên quyết giữ gìn kỷ cương phép nước lợi ích nhân dân, phát hiện vụ việc vi phạm pháp luật thì phải nghiêm khắc trừng trị. Nếu không thì làm sao xứng đáng với sự tin cậy của đảng và nhân dân? Việc hôi của trên quốc lộ liên tục xảy ra khắp các địa phương trên cả nước, đúng là có một số cán bộ địa phương chỉ lo duy trì sự ổn định, lấy cớ là “luật pháp không phạt đám đông” mà xử lý không đến nơi đến chốn. Theo tôi, đó là không làm tròn trách nhiệm, mà cái luận điệu “luật pháp không phạt đám đông” càng làm hỏng việc xây dựng hệ thống pháp luật của nước ta. Hôm nay chị đem hàng hoá đi làm công tác hỗ trợ những người dân còn khó khăn thay cho chính quyền, lại bị một số kẻ bất lương hôi của trong lúc gặp nạn, việc này gây ảnh hưởng có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng, tin này mà lan đi, sau này ai còn dám đến xã Liên Hoa đầu tư? Công tác kêu gọi đầu tư của huyện uỷ chúng tôi càng gặp khó khăn.”

Thôi Minh Trí nhắm mắt nghe hết, giống trọng tài bên ngoài sàn đấu, cho đội Lư Bình thêm một điểm.
Bí thư Lư làm thế này là chặn họng Ninh tổng rồi. Nếu làm ầm lên khiến người nơi khác biết dân xã Liên Hoa có thói tai ác như thế, du khách và nhà đầu tư đều chạy mất dép, chỉ huỷ hoại chính triển vọng của dự án Hoa Quả Lĩnh mà thôi.

Soái Ninh cũng nghe ra ý này, tương kế tựu kế hỏi: “Nói vậy tức là anh ủng hộ tôi ạ?”

“Đúng thế, chị có thể yên tâm giữ vững quan điểm, dùng pháp luật trừng phạt kẻ phạm pháp, như thế có thể làm gương cho những người khác, cũng có tác dụng ngăn chặn những sự việc tương tự. Chị có quyết tâm như vậy, tôi không chỉ ủng hộ mà còn rất khâm phục. Nguyên nhân chính dẫn đến hệ thống pháp luật nước ta kém tiến bộ là do hiểu biết pháp luật của người dân còn yếu, luôn cho rằng giải quyết bằng con đường pháp lý là phiền phức rắc rối, sẵn sàng từ bỏ quyền hợp pháp của chính mình. Nếu mọi người ai cũng biết hiểu biết vận dụng pháp luật được như chị thì xã hội sẽ tiến bộ, luật pháp cũng sẽ hoàn thiện hơn nữa.”

Lư Bình nói thật đĩnh đạc, vẻ chân thành khiến khuôn mặt điển trai của anh ta nghiêm trang giống như vai anh hùng trong phim về đề tài cách mạng. Khi nói, anh ta luôn nhìn thẳng vào mắt Soái Ninh, ánh mắt cương nghị mà vẫn dịu êm, cắt dựng tí là có thể đem làm trailer phim truyền hình.

Thôi Minh Trí nghĩ bụng, sếp sắp chịu lép, chính mình không thể cứ đóng vai xác sống, vội nhanh trí xen lời: “Bí thư Lư, thật là cảm ơn anh quá ạ. Thước Châu có lãnh đạo công chính liêm minh như anh thật là cái phúc cho đông đảo quần chúng nhân dân.”

Tiếp theo, hắn quay sang ỉu xìu nói với Soái Ninh: “Ninh tổng, bí thư Lư quan tâm đến chúng ta như vậy, chúng ta cũng nên hỗ trợ công việc của anh ấy, đừng vì trút giận thay tôi mà gây nhiễu loạn, làm khó anh ấy ra.”

Soái Ninh dịu dàng trách móc: “Tất nhiên là thế rồi. Chúng ta nhất định làm đúng quy trình, để ý từng ly từng tí. Bí thư Lư anh yên tâm, tôi sẽ tập trung vào sáu hộ cất giấu tang vật kia, chỉ cần họ bị xử nghiêm, nhưng người khác nhìn gương, về sau cũng không dám tái phạm. Như vậy tình hình cũng trong tầm kiểm soát.”

Vẻ dịu dàng của cô ta rõ fake, so ra kém nét chân thật thành khẩn của Lư Bình. Nụ cười ấm áp lại thêm giọng nói trầm cuốn hút, cái gọi là “hớp hồn” cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Ninh tổng làm thì nhất định sẽ thoả đáng rồi. Có vướng mắc gì cứ tìm đến chỗ tôi, tôi giải quyết cho chị. Tôi mang theo đây ít cam vụ hè, hôm qua vừa hái dưới vườn, hương vị cũng được, anh chị nếm thử đi.”

Anh ta sắp tự tay bóc cam, Thôi Minh Trí vờ yếu không động đậy được, Soái Ninh vội nói để cô bóc, chìa tay ra, mười ngón để móng dài sơn sặc sỡ óng ánh như bọ rùa cánh cam, chính cô nhìn cũng ngại.

“Móng tay chị sơn sửa đẹp như thế, hỏng thì tiếc lắm, cứ để tôi làm đi.”

Nhìn anh ta bóc cam nhoay nhoáy, phong cách chuyển thành ông anh hàng xóm, Soái Ninh thầm than là gặp đối thủ, một chuyện đã xong, chuyển sang bàn chuyện khác.

“Bí thư Lư, an ninh trật tự ở xã Liên Hoa kém lắm phải không ạ?”

“Không đến nỗi đâu, mấy năm nay tỷ lệ tội phạm rất thấp, cũng không nghe nói có vụ việc gì đặc biệt chấn động. Chị hoảng vì chuyện hôm nay nhỉ. Thật ra cũng không cần lo lắng như vậy. Dân quê nghèo khó ham thích món lợi lặt vặt, lại thiếu ý thức pháp luật, cho rằng hàng hoá từ xe bị tai nạn đổ ra có lấy cũng không vi phạm gì, không hẳn là chủ định phạm tội.”

“Nhưng mà… Tôi cứ thấy không yên tâm lắm. Việc làm đường anh xem hay là để chính quyền ra mặt thì tốt hơn? Trong dự án có liên quan đến giải phóng mặt bằng, tôi sợ người dân địa phương không hợp tác đấy ạ.”

Soái Ninh ngay từ đầu đã nghi Lư Bình giao dự án làm đường là có động cơ mờ ám, sau khi trải qua vụ hôi của thì càng nghi hơn, lúc này nhân cơ hội thử anh ta.

Lư Bình không mảy may bối rối, chìa quả cam đã bóc, trả lời: “Chúng tôi quyết định giao công trình cho bên chị, hoàn toàn là nghĩ thay cho bên chị. Dự án Hoa Quả Lĩnh còn đang ở giai đoạn lên ý tưởng, sau này phương án sẽ thay đổi nhiều, có thể sẽ xung đột với việc thi công quốc lộ. Nếu cả hai đều do bên chị đảm trách, thứ nhất là tiện điều hành, thứ hai là cũng có thể giảm bớt độ trễ khi sửa chữa phương án thiết kế, tránh được rất nhiều thiệt hại không cần thiết. Còn chuyện giải phóng mặt bằng, dự án Hoa Quả Lĩnh cũng có bước giải phóng mặt bằng, tóm lại là đều phải di dời tái định cư, có khi cứ đặt ra tiêu chuẩn giải phóng mặt bằng thống nhất cho cả hai dự án, như vậy mới càng minh bạch công bằng, có thể giảm bớt nhiều trở ngại khi thoả thuận với người dân. Riêng vấn đề mức giá đền bù, nhà nước đã quy định khung giá đền bù cụ thể, sẽ không gặp lại tình cảnh có hộ gia đình đòi giá trên trời, mong đổi đời sau một đêm nhờ tiền đền bù đâu. Mọi người cứ làm theo quy trình, không có gì phải lo lắng cả.”

Lời lẽ của anh ta bọc lót kín kẽ, tính trước mọi nước đi, ép đối phương đến tình cảnh lui tiến đều khó.
Soái Ninh nghĩ anh ta nói cũng không hẳn đều là lừa gạt hết. Lợi ích của dự án làm đường rành rành ra đấy, nếu bỏ qua có thể gây ra nhiều phiền phức. Nhưng nghe anh ta nói vậy xong, 100% là cái bẫy trong chỗ tối có tồn tại, nhất thời khó phân biệt lợi hại hơn kém thế nào.

Muốn ăn cá liền không tránh khỏi mùi tanh, trước tiên cứ thong thả đến đâu hay đến đấy, chờ thôi.

Tiễn Lư Bình về xong, cô còn ngồi trầm tư trước giường bệnh. Thôi Minh Trí cảm thấy cam vụ hè thơm ngon, ăn liền hai quả còn chưa đã miệng, ngại tỏ ra tham ăn trước mặt sếp, im im nhịn thèm.

Soái Ninh nhận ra vẻ thèm thuồng của hắn, nói: “Muốn ăn thì cứ ăn, dù sao cũng của anh tất.”

Hắn cười khì khì một tí, hỏi cô đang nghĩ gì.

Cô thở dài đánh thượt, nói tỉnh bơ: “Tôi đang nghĩ, Lư Bình trông được phết, làm bạn chịch cũng hợp á.”

 

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
 

------
Chú thích: 


1. Nguyên văn là khái niệm “bạch liên” hay “bạch liên hoa”, ai hay đọc truyện TQ đều hiểu, ở đây bọn mình dịch cho rõ nghĩa.

2. Tiếng lóng xuất phát từ những người chơi mạt chược, người chơi nào cầm được các quân 2-5-8 thì dễ ù.

 

Comments

Popular Posts