Người nối nghiệp chân chính - Chương 18

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 18: Xem ra là sách lược của bí thư Lư

Hồ Cường bị chém lắm nhát, mất máu nhiều, khi đến bệnh viện thì đã hôn mê. May mà chưa bị thương vào chỗ phạm, không lâu sau đã hết nguy hiểm. Thôi Minh Trí cũng không bị gì nặng nhưng lại phải khâu hai mấy mũi như lần trước, cũng bị ám ảnh tâm lý ra trò.

Hoa Quả Lĩnh nguy hiểm đầy rẫy, lần trước thì hứng đá, lần này ăn dao, chỉ sợ dự án chưa hoàn thành đã đi đời nhà ma.

Buổi tối, Hồ Cường tỉnh lại, thấy hắn đang ở bên giường bệnh chỉ đạo hộ lý chăm sóc mình, lòng cảm kích lấn át ngờ vực, nhân lúc hộ lý không có mặt quay sang xin lỗi hắn thật lòng.

“Tiểu Thôi, may có cậu mà tôi mới giữ được tính mạng. Chuyện lần trước là tôi hiểu lầm cậu. Cậu là thằng đàn ông đàng hoàng, không biết làm cái việc đâm thọc mách lẻo.”

Thôi Minh Trí mất rồi lại được, cuối cùng cũng nhặt được tí vui mừng, rộng lượng an ủi anh ta: “Đồng nghiệp với nhau cả, có chỗ hiểu lầm nhỏ thì giải thích rõ là xong. Bác sĩ bảo tay chân anh đều không sao đâu, nhưng cũng phải dưỡng thương mươi hôm đấy.”

Hồ Cường nghe nói công an đã bắt tay vào điều tra, mai còn sẽ đến tìm anh ta để lấy lời khai, hỏi: “Cậu bảo bọn kia là dạng gì? Tôi trông không giống cướp đường.”

Thôi Minh Trí đoán anh ta cũng có cái nhìn riêng, thở dài: “Tôi cũng thấy không giống. Chắc chắn là Bì Phát Đạt sai đến. Bọn nó tuy xuống tay phũ đấy nhưng lại cố tình không gây thương tích chỗ hiểm yếu, rõ ràng chỉ muốn doạ dẫm chúng ta.”

Bì Phát Đạt hoành hành ở xã Liên Hoa không kiêng dè gì, tay chân lâu la thành đàn, không ít người địa phương bị y đánh đập đến tàn phế. Vừa rồi hẳn là y căm bên công ty lên huyện uỷ tìm viện binh, lôi thư ký của chủ tịch huyện về răn dạy y nên mới xúi bẩy bọn trẻ trâu chặn đường úp sọt.

Cái này toàn là phỏng đoán, chẳng có chứng cứ, chẳng ai làm gì được y.

Hồ Cường định ngồi dậy nói chuyện, vô tình động đến vết thương, đau nghiến răng trợn mắt, ôm nỗi hờn, mắng: “Đám chó đẻ này quá coi thường phép nước, phải bắt hết chúng nó lại bắn sạch!”

Tập đoàn Quan Vũ trình báo vụ này lên công an tỉnh, cảnh sát đặc biệt chú ý, cử người lập tổ chuyên án điều tra. Nhưng sự việc xảy ra ở địa điểm hẻo lánh quá, không có thiết bị theo dõi, cũng không có người chứng kiến, manh mối duy nhất là hình ảnh do camera hành trình của ô tô ghi lại và dấu vân tay của đám côn đồ để lại trên xe. Xã Liên Hoa mấy chục ngàn người, việc đối chiếu sàng lọc cần thời gian, trong ngắn hạn khó phá án được.

Việc sửa quốc lộ về lại cái máng lợn, dân thôn Bạch Liên vẫn không ngừng tìm đến gây sự, dân thôn bên cũng mượn gió bẻ măng, hùa theo để vòi tiền. Ban ngày thì chặn đường ra oai, ban đêm đổ rác thải sinh hoạt vào công trường, vứt cả phân người lẫn phân súc vật. Có người là họ hàng đàn em của Bì Phát Đạt còn táo bạo trắng trợn phi xe tải đến lấy trộm xi-măng cát đá phục vụ việc làm đường.

Công an xã Liên Hoa lực lượng mỏng, lưới mắt to không ngăn được tôm cá bé, gặp mấy ông già bà cả ngang ngược lại càng bó tay. Chủ tịch huyện kiến nghị bên thi công đàm phán với đại diện của thôn, sẵn sàng tốn tiền đổi bình yên.

Thôi Minh Trí đến gặp bí thư đảng uỷ xã Ngưu Bảo Hà xin giúp đỡ. Ông chú này ngồi im rít thuốc nghe hắn kể khổ xong, cũng như thợ cắm hoa ôm cây xương rồng, kêu giời lên vì khó.

“Tiểu Thôi, tôi không trốn tránh trách nhiệm đâu nhưng tình hình xã này phức tạp hơn anh tưởng nhiều. Xã Liên Hoa có 13 thôn, Tết nhất tôi toàn phải xách quà cáp đến biếu nhà giàu các thôn. Chuyện kiểu này người thành phố các anh nghe chắc không tin nhưng sự thật nó đúng như thế đấy. Chúng tôi cũng chẳng muốn đâu, nhưng công tác ở cơ sở cần phải trông vào mấy nhà giàu đó. Họ mà không ủng hộ thì các việc đào mương khoan giếng, trồng cây khai hoang, sửa sang điện nước dù có đem lại lợi ích cho dân cũng chẳng triển khai được.”

Thôi Minh Trí nhà ở quê, biết những điều ông ta nói đều là sự thật. Chính quyền cơ sở suy yếu, khoảng trống quyền lực chừa đất phát triển cho đám người “cầm đầu nông thôn”. Họ có thể đóng vai trò hỗ trợ việc quản lý xây dựng địa phương. Người phẩm chất tốt thì gọi là “người hiền làng quê”, kẻ đạo đức kém thì thành “cường hào ác bá”. Không có một mô hình nào phù hợp với tất cả, đây cũng là mấu chốt của sự buông lỏng quản lý từ các ban ngành ở trên.

“Bí thư Ngưu, quê tôi cũng ở nông thôn Tây Bắc. Tình hình ở đấy cũng không khác ở đây là bao. Từ khi các cấp uỷ đảng ở nông thôn tan rã, làng quê liền biến thành cõi riêng của các dòng họ. Hơn nữa, phần đông nông dân thiếu ý thức về quyền lợi, rất nhiều du côn ác bá nhờ mua chuộc mà trúng cử thành cán bộ thôn. Nghe bố mẹ tôi bảo, hồi trước đi bầu cử còn nhìn thấy phiếu bầu, giờ thì chẳng thấy mặt mũi cái phiếu đâu. Dòng họ này làm trưởng thôn mấy năm lại bán chức cho dòng họ khác lấy mấy trăm ngàn. Dân làng bình thường chẳng có tiếng nói gì cả.”

Ngưu Bảo Hà nghe thế càng cảm thán: “Muốn thay đổi tình trạng này thì phải củng cố tổ chức đảng cơ sở, chờ chính sách thành thị và nông thôn thống nhất như nhau thì mới mong có chuyển biến tốt. Nhưng đây có phải việc xong được trong một sớm một chiều đâu.”

Dù sao thì trong thời gian thực hiện dự án Hoa Quả Lĩnh cũng đừng mong gì.

Thôi Minh Trí ủ ê cạn lời, trái lại còn thành thùng nước gạo cho ông Ngưu trút hết nỗi niềm oán thán vốn chỉ dám kể lể với người ngoài.

“Bây giờ công việc chính của cán bộ xã chúng tôi là hỗ trợ hộ nghèo, tham gia xây dựng cơ sở hạ tầng và thúc đẩy điều chỉnh ngành nông nghiệp. Nghe có vẻ toàn việc ất ơ, chi tiền là xong, nhưng ở quê nhắc đến tiền thì mệt lắm. Nếu ai cũng nghèo còn đỡ, bình an vô sự. Có tiền một cái là so bì hơn kém. Mày lấy thừa một xu tao nhận thiếu một cắc cũng có thể đánh nhau vỡ đầu chảy máu. Chuyện bét nhè anh có thể tưởng tượng hay không thể tưởng tượng được đều lôi ra tranh cãi ỏm tỏi. Các anh đến làm dự án, tiếng tăm lớn đến mức ai cũng biết nó là món béo bở. Bao nhiêu người đã ngóc cổ chờ được đớp vài miếng. Có đòi hỏi vô lý gây rắc rối cũng yên tâm vì cảnh sát muốn bắt họ cũng đau đầu. Anh bảo Bì Phát Đạt xúi giục dân làng cản trở việc xây dựng của các anh, nhưng nó là cán bộ do dân làng bầu ra thông qua bầu cử dân chủ, chính quyền xã cũng chẳng làm được gì chúng nó. Trừ lương cán bộ thôn ư? Chúng nó không thèm khoản tiền đấy luôn nhé. Bầu cử lại ư? Chúng nó người đông thế mạnh, họ hàng bạn bè cả đống, lại mua chuộc một số người nghĩ ngắn, cuối cùng người được bầu lên lại là nó hoặc vây cánh nhà nó, bảo người ta phải đối phó làm sao? Đừng nói một bí thư đảng uỷ xã như tôi, đến bí thư huyện uỷ động vào cũng toạc cả đầu ấy chứ.”

Chứ còn gì nữa! Lúc trước Lư Bình chính vì kiềng đám Bì Phát Đạt nên mới kiên quyết ấn công trình sửa đường vào tay Bất động sản Quan Vũ, muốn họ làm quân tiên phong mở lối tấn công ổ phỉ. Việc xong xuôi anh ta không tốn quân tốt nào, tranh công đòi thưởng, chẳng cần biết phận râu ria bên dưới đầu rơi máu chảy ra sao. Thật là bôi dầu vào đầu kim, vừa nhọn vừa trơn (vừa quái vừa gian).

Thôi Minh Trí loay hoay ở xã Liên Hoa năm hôm, hết đường xoay xở còn bị thương tích bầm dập, tái dại gọi Soái Ninh xin chi viện.

Cùng ngày, Soái Ninh đi Thước Châu, trước tiên đến bệnh viện thăm hỏi Hồ Cường, xong xuôi hẹn gặp Lư Bình, sáng sớm hôm sau đến văn phòng anh ta.
Lư Bình tiếp đãi nhiệt tình, tận dụng ưu thế chủ nhà chớp thời cơ trước.

“Ninh tổng đến thật đúng lúc, tôi đang muốn đi thăm một chỗ trồng thí điểm cây màu trong huyện, chị có hứng thú thì cùng tôi đi xem cái nhỉ.”

Soái Ninh làm khách nghe lời chủ, đi theo anh ta đến một cơ sở trồng hoa ở vùng ngoại thành phía nam. Cơ sở này không chỉ trồng các loại hoa, cây cảnh mà còn là khu phức hợp nghỉ dưỡng sinh thái với chủ đề du lịch nông nghiệp và nông thôn, kết hợp nghỉ dưỡng, tham quan, ăn uống, giải trí và tổ chức sự kiện. Nó trải khắp một khu vực rộng lớn với phong cảnh đẹp nổi trội, đã thành công trong việc xin chứng nhận là khu thắng cảnh quốc gia cấp 4A[1]. Ý tưởng kinh doanh của nó rất đáng để dự án Hoa Quả Lĩnh học hỏi.

Mọi người đến tổ hợp vườn hoa. Nơi này vốn là làng hoa có lịch sử trăm năm, dân làng nhiều đời theo nghề trồng hoa, sau mười mấy năm được chính quyền quan tâm nâng đỡ đã thành vùng hoa trọng điểm của cả nước. Cảnh quan trong khu vực đẹp hơn hẳn, ruộng vườn sạch sẽ. Đang đợt rét đậm mà trong các nhà kính trăm hoa vẫn nở rộ, các loại hoa cỏ rực rỡ bắt mắt khiến người ta không kịp ngắm.

Lư Bình giới thiệu với Soái Ninh: “Thước Châu thuộc vùng ôn đới ẩm, bốn mùa đều có đủ ánh sáng và nước, lại ít thiên tai, rất thích hợp cho cây hoa sinh trưởng. Vùng trồng hoa này gây dựng mười mấy năm, từ hai ngàn mẫu ban đầu phát triển đến hiện tại là 20 ngàn mẫu, gieo trồng mấy ngàn giống cây, phân phối khắp cả nước. Số hộ nông dân trồng hoa lên đến hơn năm ngàn, thu nhập bình quân hằng năm của mỗi hộ là 200 ngàn trở lên, là điển hình về nông nghiệp sinh thái của huyện tôi.”

Anh ta có ý định xúc tiến thương mại, Soái Ninh bèn sử dụng kỹ năng đàm phán kinh doanh, nói rằng dự án Hoa Quả Lĩnh bao gồm hạng mục vườn cây sinh thái và biển hoa (thập lý hoa hải), có thể thử hợp tác với nông dân ở đây.

Lư Bình mừng lắm, còn cung cấp thêm một bước phục vụ hoàn thiện, chọn lựa sản phẩm cho khách: “Làm biển hoa, tôi đề cử bên chị dùng hoa hồng, mẫu đơn và thược dược, toàn là sản phẩm chủ chốt ở đây, chị cứ xem thử luôn bây giờ đi.”

Anh ta dẫn Soái Ninh đi vào một nhà kính mé trái, chỉ vào một loạt cây hoa họ cúc đủ màu trên giá, nói: “Đây đều là các giống thược dược, có hơn một ngàn giống, hình dáng màu sắc đa dạng, tỷ lệ sống cao, phát triển nhanh, ra hoa nhiều, thời gian ra hoa còn dài, từ tháng 5 đến cuối tháng 11 đều ra hoa được, là cây cảnh ổn trong tầm giá…”

Anh ta giới thiệu tên tuổi đặc tính của từng giống hoa tại chỗ, trình độ chuyên nghiệp không kém lần trước tiếp thị giới thiệu trái cây giống mới.

Soái Ninh trêu: “Bí thư Lư am hiểu hoa cỏ ghê, lúc rảnh rỗi anh thích trồng hoa ạ?”

Anh ta cười ha hả: “Tôi trồng vạn niên thanh còn không xong, vì quảng bá cho cơ sở này mới đọc vội ít tài liệu, gặp người thạo nghề là không dám ho he.”

Nghe cô khen: “Anh thật là hài hước, hiếm khi gặp được cán bộ không quan cách tí gì như anh”, anh ta cũng dùng lời nịnh nọt để hoá giải:

“Quan huyện thất phẩm bé con con, sao phải bày đặt rình rang làm gì, đặc biệt là trước mặt những người kiến thức rộng rãi như chị, thể hiện vành vẻ quá lại không ra thể thống gì.”

Vòng vo với tay tinh quái xảo quyệt này chỉ tổ phí thời giờ, Soái Ninh quay về chuyện chính, đi trước một nước: “Bí thư Lư, tôi thật sự thích sản phẩm cây giống của chỗ này. Nếu giá cả hợp lý, tôi có thể ký ngay hợp đồng đặt hàng năm triệu, sau này còn có thể hợp tác lâu dài.”

Lư Bình bày ra tác phong chân thành uy tín nhất quán: “Thế thì tốt quá, tôi sẽ đàm phán cho chị, bảo đảm họ sẽ cho giá ưu đãi.”

“Nhưng mà mua cây giống thì phải có đất để trồng.”

“Không phải muốn đem lên trồng trên Hoa Quả Lĩnh sao?”

“Giờ có người ngăn cản, không cho chúng tôi lên đó.”

“Ai?”

Anh ta giả nai đến giỏi, khiến Soái Ninh bật cười.

“Xem ra anh còn trăm công ngàn việc nên chưa biết đến chuyện nhỏ như hạt vừng tép tỏi của chúng tôi.”

Lư Bình dường như không nghe ra giọng mỉa mai, nghiêm mặt nói: “Công việc không có chuyện gì nhỏ cả, chị mau nói đi ạ.”

“Công ty tôi bị trưởng thôn Bạch Liên Bì Phát Đạt cố tình gây khó dễ, nhân viên công ty cũng bị bọn côn đồ chặn đường vây đánh. Anh xem sắc mặt trợ lý Thôi khó coi như kia, giờ trên người ảnh vẫn còn vết thương kìa.”

Soái Ninh thình lình lộ ra ý định lên án hỏi tội, muốn người đối diện phải giải thích tại trận.

Lư Bình quay đầu lại nhìn Thôi Minh Trí, vẻ mặt bình tĩnh.

“Việc này tôi đã nghe nói, xã Liên Hoa lại đi phát sinh sự kiện có tính chất ác liệt như vậy, đáng để suy nghĩ sâu đây.”

Anh ta chậm rãi đi trước, Soái Ninh cho rằng anh ta lảng tránh, bước nhanh tiến lên đi sóng vai, nói dứt khoát: “Theo tôi biết thì mấy năm nay tên Bì Phát Đạt đó đã nhiều lần cấu kết với côn đồ ức hiếp bà con, sự việc có đổ máu cũng không chỉ xảy ra một hai lần. Sở dĩ không có hồ sơ ghi lại vì những người bị hại sợ bị trả thù, bao năm qua cứ nín nhịn.”

Thấy đối phương hơi cau mày như suy tư điều gì, cô hỏi dồn: “Bí thư Lư, trước đây anh có biết tên Bì Phát Đạt này không ạ?”

Lư Bình nói: “Có gặp qua khi đi thị sát xã Liên Hoa, nhưng không rõ lắm về đạo đức tác phong. Các xã thị trấn khác thì có mấy tay hổ báo, cung cách hành xử gần giống như chị nói, tôi cũng đang muốn xử lý đây.”

Anh ta tránh nặng tìm nhẹ, Soái Ninh cũng không vạch trần, đánh Thái Cực quyền (ý là đối đáp vòng vo) với anh ta.

“Những kẻ này chính là loại vẫn gọi là ác bá, cả ngày chiếm đoạt, ỷ thế bắt nạt, nhiều kẻ còn có ô dù trên đầu.”

“Đúng rồi, vì vậy kỳ họp toàn thể lần thứ bảy của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương năm ngoái đã nhấn mạnh rằng phải tăng cường chấn chỉnh ác bá và các thế lực dòng họ, nhưng chỉ trông vào chính sách rất khó đạt được hiệu quả.”

“Anh cũng gặp lực cản ạ?”

“Trở ngại nặng nề, mỗi bước đi đều khó cả.”

Lư Bình dừng bước, nghiêm mặt nhìn về đằng xa như thể chủ soái đang quan sát nơi địch đóng quân, vẻ vững vàng xen lẫn chút rầu lo. Bỗng nhiên anh ta quay lại hỏi Soái Ninh: “Chị nói vậy tức là cũng biết căn nguyên của hiện tượng cường hào ác bá.”

Soái Ninh nhún vai: “Tôi là người ngoài, chỉ biết đại khái. Loại ác bá có mác trưởng thôn như Bì Phát Đạt là khó chơi nhất. Lãnh đạo thôn nước mình do người dân bầu lên. Loại hình dân chủ bậc thấp này rất dễ xuất hiện tình trạng mua chuộc để trúng cử. Vấn đề ép buộc bằng bạo lực, dòng họ lớn khống chế, xã hội đen chui luồn này kia đã khiến một số người xấu giành được quyền lực ở cơ sở, khi đã nắm quyền thì bắt đầu lạm dụng để thu lợi cho riêng mình, làm xằng làm bậy.”

Lư Bình thở dài: “Đa số trưởng thôn do dân bầu lên vẫn làm được những việc thật sự tốt cho dân. Nhưng dân trí ở tầng đáy chưa được khai thông, một số nông dân thiếu văn hoá, đặc biệt là người già, vì một can dầu ăn một bao gạo bèn đem phiếu của cả nhà bầu hết cho ác bá, làm người xấu lên nắm quyền hợp pháp. Điều này khiến người ta bất đắc dĩ, cũng khiến chính quyền khó triển khai công tác ở cơ sở.”

Soái Ninh thấu hiểu cảm giác hận sắt không thành thép[2] của anh ta: “Xem ra nước ta thật sự không phù hợp để triển khai hình thức bầu cử kiểu phương Tây ở cơ sở. Làm vậy chỉ tổ bầu ra các kiểu lãnh chúa lớn nhỏ, làm chính quyền mất kiểm soát với cơ sở.”

Đối với chủ đề nhạy cảm này, Lư Bình trả lời thật vi diệu: “Cây quýt trồng ở đất Hoài Nam ra quả ngọt, đem sang đất Hoài Bắc lại thành quất chua. Chế độ cũng cần tính đến việc nhập gia tuỳ tục, nâng cao trình độ giáo dục và chất lượng tổng thể của người dân là cả một chặng đường dài. Tuy vậy, lỗ hổng trong bầu cử không phải nguyên nhân duy nhất sinh ra ác bá. Thế lực dòng họ ngóc đầu lên là một trong những nguyên nhân nữa. Trước mắt không thể bịt kín con đường sinh ra ác bá. Chỉ cần thế lực dòng họ địa phương còn đó, kéo đổ một tên ác bá, họ sẽ còn bồi dưỡng ra người thay thế. Tình hình xã Liên Hoa có thể còn tính là tốt, có nơi quả thực là cây kim không lọt giọt nước không rò. Các thôn xóm càng có tiềm năng phát triển, thế lực ác bá càng lớn mạnh. Mặt khác, việc thiếu các dịch vụ an toàn công cộng ở nông thôn cũng là vấn đề lớn. Công quyền ở nông thôn nước ta yếu kém, việc kiểm soát vùng quê còn không đạt tiêu chuẩn như nhau, thiếu lực lượng công an. Đồn công an ở nông thôn ít người mà phải quản lý địa bàn rộng nên hình thành nhiều lỗ hổng về an ninh trật tự. Dân quê sinh sống làm ăn không được đảm bảo an toàn đầy đủ nên dễ khiến những tên ác bá to gan lớn mật muốn làm gì thì làm. Mà có tên ác bá cả gan dùng thủ đoạn bạo lực để giữ gìn trật tự ở quê lại được dân địa phương ủng hộ, trông cậy. Nếu bóc dỡ tuỳ tiện thì có thể gây ra những di chứng khó lường, thế nào cũng khó xử cả.”

Nghe giọng lưỡi như vậy, đám ác bá thống trị ở các xã thị trấn quanh Thước Châu hẳn cũng là chướng ngại vật cho công việc thường ngày của anh ta.

Soái Ninh đã biết từ lâu rằng anh ta muốn nhìn cảnh trai cò tranh nhau để làm ngư ông đắc lợi, đơn giản đưa lời đến bên miệng anh ta:

“Bí thư Lư, hôm nay tôi đến gặp cũng không muốn buộc anh phải phán xử lấy lại công bằng thay chúng tôi, chỉ hy vọng anh có thể chỉ dẫn một chút, chúng tôi nên giải quyết vấn đề này như thế nào ạ?”

Người làm quan không nói trắng ra được, lời đáp của Lư Bình vẫn sặc mùi quan liêu.

“Ninh tổng cứ nói đi đằng nào. Đối với việc trái pháp luật, chúng tôi không thể bỏ mặc. Tập hợp được chứng cứ, xác minh được hành vi phạm tội thì nhất định sẽ xử lý nghiêm.”

“Nhưng mấu chốt là những chứng cứ này không dễ tập hợp cơ. Nó coi người già đàn bà trẻ nhỏ trong thôn như con tốt dễ sai khiến, trong thời gian ngắn không bắt được nhược điểm. Hơn nữa anh cũng nói đấy, chỉ cần gốc rễ sinh ra ác bá còn đấy, dẹp được một tên sẽ có tên thứ hai, thứ ba. Nếu muốn giải quyết rốt ráo, chỉ có cách thay hẳn.”

Nghe cô buông lời tàn nhẫn, Lư Bình kinh ngạc: “Ninh tổng, chị thế này là có ý gì?”

Soái Ninh thật muốn thay mặt giải Oscar trao tặng anh ta một tượng vàng cho diễn viên nam xuất sắc. Cô đem kỹ thuật diễn phù hoa ra dùng, cười duyên dáng: “Bí thư Lư, lần trước anh nói chúng ta là bạn, bạn bè với nhau nói chuyện không cần giữ ý quá chứ ạ?”

“Đúng vậy, có chuyện gì chị cứ việc nói.”

“Bây giờ nếu muốn có tiếng nói dưới cơ sở nông thôn, một là cần nhiều tiền, hai là cần nhiều người. Bì Phát Đạt dựa vào thế lực dòng họ nhưng so về tiền chắc chắn không thắng được tôi.”

“Tóm lại là chị muốn làm gì?”

“Bí thư Lư, tôi xin phép nói thẳng. Kể cả trước đây anh không biết Bì Phát Đạt là hạng người nào thì nhất định cũng đã dự đoán được thế cục ở xã Liên Hoa. Chính quyền đầu tư hạ tầng cần phải thông qua đơn vị thi công bên ngoài. Anh lo đơn vị thi công bình thường sức lực nhỏ yếu, dễ dàng bị thế lực xấu ở xã Liên Hoa lôi kéo, hai bên đồng lòng bắt tay xà xẻo của dân, mới dứt khoát giao hết công trình cho Quan Vũ. Anh muốn chúng tôi thay anh nhổ cái đinh, thu phục xã Liên Hoa, chiêu điều binh khiển tướng này sử dụng đến là tốt.”

Cô hùng hổ dồn dập, nhưng chiêu thức tung ra toàn như dìm bùn xuống biển, Lư Bình không những không bực, còn cười chín chắn vững vàng.

“Chị thật sự nghĩ nhiều quá, chúng ta hợp tác đôi bên là cùng có lợi, không có chuyện tính kế. Nhưng cũng phải nói lại, Ninh tổng tài cán như vậy, tôi tin tưởng chị nhất định có thể sử dụng những cách thức hợp pháp hợp lý để giải quyết nan đề chung của chúng ta.”

Người làm chính trị toàn là hàm đồng răng sắt, đừng mong khiến họ nhả ra, chỉ cần hiểu ý nhau mà không phải nói toạc là được.

Soái Ninh không thiếu khôn ngoan, chỉ là chưa đủ vững, nhất định phải làm nhát chọc trúng tim đen, nói châm chích: “Anh không thấy loại thí nghiệm này lắm nguy hiểm ạ? Nếu chủ đầu tư cấu kết với ác bá thành đồng minh cùng nhau chèn ép người dân địa phương thì làm sao bây giờ?”

Lư Bình bật cười liên tiếp khiến câu hỏi của cô có vẻ thật hoang đường.

Soái Ninh kệ anh ta giả ngu, cười lạnh: “Tôi trả lời thay anh nhé, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau.”

“Ha ha ha, chị hài hước hơn tôi nhiều.”

Cuộc đàm phán ẩn hình kết thúc trong tiếng cười, Soái Ninh coi như đã nhận rõ thái độ của Lư Bình, dẫn Thôi Minh Trí chào từ biệt.

Thôi Minh Trí không nghe họ nói ra đầu đũa gì, có tí sốt ruột.

“Bí thư Lư muốn đứng trên bờ nhìn thật ạ? Vậy chúng ta nên đối phó Bì Phát Đạt thế nào ạ?”

Soái Ninh đáp: “Anh ta muốn dùng chúng ta làm vũ khí, không bật đèn xanh sao được. Xử lý Bì Phát Đạt cần phải chiến dài hơi, lần trước các anh đả thảo kinh xà (đập cỏ đánh động rắn). Giờ phải tìm cách ổn định tên du côn kia.”

Cô quyết định đích thân ra mặt, sai lái xe đi thẳng về xã Liên Hoa, 2h chiều vào đến khu phố Liên Hoa.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)


------
Chú thích:

1. Trung Quốc xếp hạng các khu tham quan du lịch theo tiêu chuẩn chữ A, cấp A là thấp nhất, cấp AAAAA (5 chữ A) là cao nhất.
2. Nguyên văn là câu 恨铁不成钢 – hận thiết bất thành cương, thành ngữ bắt nguồn từ “Hồng lâu mộng”, ý là cảm giác vừa tiếc vừa tức khi người mà ta đã đặt kỳ vọng không đủ cố gắng.



Comments

Popular Posts