Người nối nghiệp chân chính - Chương 19

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 19: Chị đại xã hội gặp nguy không loạn

Rút kinh nghiệm vụ cấp dưới bị úp sọt hôm trước, lần này tới Thước Châu, Soái Ninh mượn cha một vệ sĩ đắc lực tên là Trần Kiệt.

Thôi Minh Trí vẫn thấy không đảm bảo, nghĩ thầm bên mình tính cả tài xế mới bốn người bọ, vào thôn Bạch Liên như dê vào miệng cọp, người anh em vệ sĩ kia lại không có năng lực một mình chấp hết, Soái Ninh nếu có sứt mẻ gì, sự nghiệp ngày sau của chính mình cũng khó giữ được, dọc đường ra sức khuyên cô đừng đi mạo hiểm.

“Chúng ta hẹn Bì Phát Đạt ra phố nói chuyện, chỗ này cách xa hang ổ của y, còn tương đối an toàn.”

Soái Ninh nhìn hắn co rúm như gà rù, dẫn theo đi đàm phán chỉ tổ làm vướng cẳng, liền tiếp thu ý kiến, xuống xe tìm một quán trà vào ngồi, sai hắn gọi điện cho Bì Phát Đạt.

Quán trà nằm trên con phố chính của khu phố Liên Hoa, cô vào ngồi chưa lâu thì bị hấp dẫn vì cảnh tượng bên hàng tạp hoá đối diện: trong tiệm bày một chiếc máy pinball có vỏ ngoài sặc sỡ.

Món đồ chơi này là sản phẩm cập nhật của máy đánh bạc, một cái thùng tôn hình chữ nhật, ở giữa đặt một màn hình LCD 32 inch, mỗi cạnh có hai chỗ, 12 phím đặt cược. Tỷ lệ cược cho mỗi phím là khác nhau, thông thường là 3 đến 24 lần, có thể cho tám người chơi cùng lúc.

Soái Ninh thấy lạ vì khu phố nghèo hẻo lánh sao lại có máy đánh bạc sang chảnh đặt bên đường. Chuyện này Thôi Minh Trí đã hỏi thăm đâu đấy. Chủ của máy đánh bạc là Bì Phát Đạt, y đặt năm chiếc máy như vậy ở các cửa hàng trong khu phố, tiền kiếm được chia 10% cho các chủ tiệm làm phí thuê chỗ. Quần chúng chẳng ai trình báo, công an cũng chẳng để mắt tới.

“Bì Phát Đạt xưng anh em với chủ nhiệm phụ trách trật tự trong các thôn, liên kết với nhau thu phí vệ sinh, phí địa điểm, tiền thuê nhà… của dân làng và các hộ kinh doanh. Rồi còn mở sòng bạc, bảo kê đánh bạc bằng vũ lực, trật tự thị trường quanh xã Liên Hoa đều bị chúng nó khuấy đảo.”

Hôm trước Soái Ninh sai hắn đi dò la, trên đường đến đây cô đã nghe đủ các tin tức tình báo hắn thu thập suốt mấy ngày liền. Bì Phát Đạt làm tiền trong cả việc cưới xin ma chay của dân làng. Nhà nào không nộp tiền thì đám cưới sẽ nhận vòng hoa, bia mộ sẽ bị hắt chất thải, thật là loại ung nhọt xấu xa đến tận cùng.

Những nhà neo người và những nhà thanh niên đi làm ăn xa hết chỉ còn người già ở lại là bị ức hiếp nặng nhất.

Quê Thôi Minh Trí cũng có tình cảnh như vậy, hắn gặp chuyện chạnh lòng, nói: “Người thành phố cứ mắng dân quê trọng nam khinh nữ, không biết rằng đây toàn là thực tế ép buộc. Ở quê, nhà đông con trai mới không bị bắt nạt. Không có con trai là chỗ nào cũng bị khinh thường, bị người ta chiếm ruộng, chiếm đất nền nhà với nguồn nước, dám đi đôi co thì ăn đòn.”

Hắn vô tình động vào cái nút (bật cơn giận), vẻ đanh ác tụ tập trong mắt sếp hắn, cô buông giọng tàn độc.

“Chúng nó chẳng phải là khi dễ đàn bà nhỏ yếu hay sao? Nói hoa mỹ chút là cá lớn nuốt cá bé, thật ra chỉ là gà mái mổ lẫn nhau.”

Cô giận dữ đứng dậy đi về phía hàng tạp hoá, đến bên chiếc máy pinball. Máy này có thể nhét xèng, cũng có thể dùng WeChat, Alipay quét mã QR mua xèng điện tử, mức đặt cược cao nhất 500 tệ.

Hầu hết các máy đánh bạc đều là công cụ kiếm tiền của nhà cái. Phần mềm chương trình đã được thiết kế để đảm bảo người chơi thua nhiều thắng ít hoặc chỉ thua chứ không thắng, nhờ đó thu lợi ổn định.

Soái Ninh từ hồi mười mấy tuổi đã nhìn thấu mánh khoé này. Cô chơi thử mấy lần thăm dò quy luật rồi dùng điện thoại tải một cái app gây nhiễu chương trình, tự động cộng điểm.

Cô có công cụ ăn gian, chẳng bao lâu sau đã thắng lại số tiền đã mất, còn quét sạch luôn số dư 30 ngàn trong máy, nói với chủ tiệm: “Máy này hết tiền rồi, nạp thêm nhanh lên cho tôi chơi tiếp.”

Chủ tiệm trông coi máy pinball hơn một năm nay, lần đầu gặp người có thể giật được tiền của cái máy moi tiền này, vội bảo máy không phải của nhà ông ta, máy còn đặt ở mấy tiệm khác nữa, mời cô qua bên đó chơi.

Soái Ninh đúng là bắt đầu cuộc đại càn quét, trong vòng hai tiếng đã qua tất cả các cửa hàng có đặt máy pinball, thắng bằng sạch tiền trong năm chiếc máy.

Chiến tích huy hoàng khiến cả làng xôn xao, không ít người chạy tới hóng, tò mò xem có phải cô gái này cho máy đánh bạc uống thuốc xổ hay không mà bắt được nó nôn tiền ra ào ào.

Thôi Minh Trí ôm đống tiền mấy trăm ngàn tệ Soái Ninh thắng bạc mà như phải bỏng, lúc nào cũng nơm nớp dè chừng xung quanh, màng tai phát đau theo tiếng trống ngực thình thịch.

Sếp bảo hắn hôm trước đả thảo kinh xà, hành động của cô hôm nay cũng là dụ rắn ra khỏi hang còn gì?

Bì Phát Đạt nghe tin, 4h chiều dẫn theo một đống lâu la ra phố. Y không dự đoán được kẻ phá rối chính là người của Bất động sản Quan Vũ, khi đối mặt cũng bị bất ngờ, sau đó bèn chuyển đôi mắt thô lố dữ tợn sang nhìn chòng chọc Thôi Minh Trí.

Thôi Minh Trí còn vết thương chưa liền tất nhiên không quên được đau, ngó đám trẻ trâu theo sau y đứa nào đứa nấy to cao hung hãn, khéo dám giết người vứt xác chứ chẳng chơi, sợ hãi đến líu cả lưỡi, lắp ba lắp bắp giới thiệu: “Trưởng thôn Bì, đây là Ninh tổng của chúng tôi.”

Bì Phát Đạt đang đánh giá Soái Ninh, tự hỏi làm thế nào cô có thể phá vỡ cơ chế của máy đánh bạc để ăn ngược. Nghe nói cô là người phụ trách dự án Hoa Quả Lĩnh, hắn hoài nghi nói: “Đừng có lừa tôi, con bé này mà là đầu sỏ của các anh?”

Soái Ninh biết y cố tình dìm hàng, không tỏ vẻ gì, mời y qua quán trà bàn cụ thể.

Đội hóng hớt lỉnh đi hết như tránh ôn thần. Chủ quán trà và người chạy bàn nhìn thấy đám Bì Phát Đạt cũng mắt đăm đăm mặt đơ đơ, nếu biết trước có vụ này, họ chắc chắn đã đóng cửa dọn hàng.

Hai bên ngồi xuống xong, Soái Ninh cười tủm tỉm nói: “ Trưởng thôn Bì, hồi nãy tôi không biết mấy chiếc máy pinball kia là của anh, giờ trả lại anh tiền, anh đừng giận tôi đó.”

Cô ngoắc ngoắc ngón tay về phía Thôi Minh Trí, cử chỉ khoáng đạt thể hiện rõ thần thái lãnh đạo.

Thôi Minh Trí ôm đống tiền mặt như ôm hòn than, nghe thế vội giao cho đàn em của Bì Phát Đạt, dễ thở hẳn.

Bì Phát Đạt không muốn mất mặt, từ chối: “Chuyện gì cũng có quy củ, thua chính là thua, thắng chính là thắng, cô không cần khách khí.”

Soái Ninh lắc đầu: “Tôi chỉ là rảnh quá chơi giỡn, Bất động sản Quan Vũ chúng tôi đến xã Liên Hoa làm dự án còn phải nhờ anh hỗ trợ lo liệu. Chưa tỏ thiện chí đã thắng tiền của anh thì không biết điều quá.”

Nói xong cô nâng chén trà lên, chậm rãi thổi bớt hơi nóng trên miệng chén, kề môi vào thành chén làm bộ nhấp uống, dùng vẻ ung dung bày ra thái độ bình thản.

Mồ hôi trên trán Thôi Minh Trí cũng nóng hôi hổi như nước trà. Hắn giơ tay quệt mạnh hai nhát, không khỏi liên tưởng đến những phim xã hội đen đã xem hồi bé, cảnh các đại ca đàm phán trong phim cực giống cảnh trước mắt. Hắn yên lặng cầu nguyện cho sếp đừng hành động xốc nổi, bản thân hắn còn muốn giữ lại tính mạng để về quê ăn Tết.

Bì Phát Đạt thấy Soái Ninh rất có khí phách phong độ của đại tướng, bớt coi thường hẳn, vờ ho khan thay lời giục giã, cũng muốn ra vẻ trang nghiêm.

Soái Ninh bình thản đặt chén xuống, dùng giọng tán gẫu tiến hành trao đổi.

“Ba yêu cầu anh đề ra tôi đã nghe nói rồi. Làm ăn có chuyện gì cũng thương lượng được, nhưng khi ký dự án này chúng tôi bị chính quyền huyện ấn thêm cho một dự án treo, chính là cái Kim Huy Thế Gia ở khu mới phía tây Thước Châu.”

Bì Phát Đạt cười nói: “Tôi biết tôi biết, hồi trước tôi thấy khu đó quảng cáo rầm rộ, tí nữa thì mua, may không xuống tiền. Nghe nói chủ đầu tư là họ hàng của chủ tịch huyện cũ, chủ tịch huyện gãy ghế là nó cũng chuồn.”

Căn hộ ở Kim Huy Thế Gia giá mở bán ban đầu hơn 8 ngàn tệ/m2, một căn hai phòng ngủ ít nhất cũng 700 ngàn, một trưởng thôn ở vùng quê nghèo như y muốn mua là mua, giọng lưỡi như mua rau ngoài chợ, đủ thấy tiền nong xông xênh đến đâu.

Thôi Minh Trí liên tưởng những đồng tiền đó đều là tiền bất chính đến từ bao việc xấu xa y làm thì nghiến răng căm hờn.

Nông thôn nghèo, quá nửa là bị bọn ác bá sâu mọt này phá nát.

Soái Ninh chuyện trò với Bì Phát Đạt đôi câu, đi vào chủ đề: “Tôi sức lực có hạn, không thể cùng lúc trông nom hai công trình lớn, phải xử lý xong dự án treo trên huyện rồi mới làm đến Hoa Quả Lĩnh. Đến lúc đó hai bên chúng ta ngồi xuống bàn bạc, tôi sẽ cố hết sức đáp ứng yêu cầu của các anh, dù gì việc giữ gìn khu du lịch sau này cũng trông cả vào bà con địa phương.”

Cô nói năng trơn tru, chừa lối xoay chuyển, Bì Phát Đạt cũng mát mặt, thái độ thân thiện, duỗi cái cổ ngắn tỏ vẻ tán đồng.

Soái Ninh lại nói: “Tôi nghĩ phải làm đường xong trước. Giao thông có tiện lợi thì nguồn khách bên ngoài mới có thể tìm đến, đông khách đến thì cửa kiếm tiền của các anh ở đây cũng nhiều lên. Hơn nữa, đây vẫn là công trình do chính quyền đầu tư, có người của huyện uỷ giám sát, kéo dài quá hạn thì ai cũng bị thiệt.”

Bì Phát Đạt chỉ muốn ăn thịt, mặc kệ cô dọn trước món nguội hay món nóng, một mực đòi phải theo yêu cầu ban đầu của y, cứ thu 50% phí quản lý cái đã.

Soái Ninh mặc cả: “Tiền công trình huyện uỷ chi trả theo đợt, một phần chuyển thẳng vào tài khoản công ty cung cấp vật liệu và thi công, qua tay chúng tôi cũng không nhiều. Thế này đi, trả trước cho thôn Bạch Liên 200 ngàn tạm ứng, chờ hai tháng nữa được giải ngân đợt sau sẽ trả tiếp.”

Cô cố gắng trì hoãn, bị cảnh cáo ngay lập tức.

“Cô đừng có lừa tôi, thôn chúng tôi hơn ba ngàn người, hai tháng sau không trả tiền, tôi có thể kêu gọi một ngàn người ra cày hết mặt đường đã làm xong lên, cô tin hay không?”

Soái Ninh rất muốn chặt cái thủ lợn của tên lưu manh này đi làm thịt gác bếp, trong lòng càng căm tức, ngoài mặt càng cười toe:

“Ha ha, đó là đương nhiên, ai mà không biết trưởng thôn Bì anh định đoạt hết chuyện trong ngoài thôn Bạch Liên. Tương tự, dự án Hoa Quả Lĩnh cũng do tôi định đoạt. Làm ăn phải thiện chí, tôi đã hứa ngay mặt, anh mà không tin thì tôi cũng hết cách.”

Quay lại ra lệnh: “Trợ lý Thôi, bảo tài vụ mở phiếu chi tiền mặt 500 ngàn, ngày mai cho người đem về đây giao cho trưởng thôn Bì.”

Bì Phát Đạt không tỏ ý kiến gì, xem chừng đã chấp nhận thoả thuận cô đề ra.

Lên xe quay về, Soái Ninh lộ vẻ lạnh lùng thực chất, dặn Thôi Minh Trí: “Nói với Tề Vân, sau này dân làng mà đi phá rối nữa thì cứ quay bằng hết hành động của họ. Công trường cũng lắp camera quay hết những đứa trộm vật liệu, gom góp đủ bằng chứng rồi tính sổ với chúng nó sau.”

Thả dây dài câu cá lớn tất nhiên là thượng sách, nhưng sợi dây câu này phải thả dài lắm, ngay cả Thôi Minh Trí cũng đặt dấu hỏi không biết cuối cùng có thu được dây về hay không.

Nếu mưu kế của sếp chỉ là bị động chịu vặt thì tiêu cực quá.

Hơn hai mươi phút sau, lời nói của lái xe biến dấu hỏi trong lòng hắn thành dấu chấm than.

“Ninh tổng, đằng sau có chiếc xe cóc[1], có gì sai sai ạ.”

Ba người còn lại quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe tải van màu xám tầm thường đang theo đuôi cách đó 50-60m, biển số đằng trước trát đầy bùn.

Xe tải to thường che biển vì chở quá tải, xe buýt che biển để tránh kiểm kê, xe sang che biển quá nửa là xe ăn cắp, xe đi trên đường cao tốc mà che biển có thể là buôn lậu ma tuý. Chiếc xe cóc ghẻ chốn núi hoang này lấy bùn che biển số, người trên xe nhất định mang ý định xấu.

“Ninh tổng, có lẽ là nhằm vào chúng ta.”

Thôi Minh Trí phát hoảng, mới đầu hoài nghi Bì Phát Đạt nhưng nghĩ tên kia đã đạt được thoả thuận với Soái Ninh, không cơn cớ gì làm khó họ nữa. Nếu có một kẻ khác, sự tình sẽ càng hung hiểm.

“Ninh tổng, có thể là bọn bắt cóc.”

Vệ sĩ Trần Kiệt đưa ra phán đoán xấu nhất. Xã Liên Hoa không chỉ có thế lực đen do Bì Phát Đạt cầm đầu, còn có cả mấy tên lưu manh du thủ du thực. Vừa rồi ở trong phố Soái Ninh đánh bạc phóng tay, thắng nổi bần bật, không chừng là bị những kẻ thấy hơi tiền nổi máu tham theo dõi.

Phòng chống bắt cóc là môn học bắt buộc của con nhà giàu, Soái Ninh cả lý thuyết lẫn thực hành đều không thiếu, bình tĩnh chỉ đạo anh tài xế đã cận kề hoảng loạn: “Anh tập trung lái xe đi, đừng để ý nó.”

Lời đáp của tài xế bị một tiếng động lớn át mất. Từ triền núi bên phải đằng trước, một vật thể không rõ là gì bay tới đập vào góc trái phía trên của kính chắn gió, vết nứt dữ dằn chạy ngang tấm kính, chỉ cần dịch vào giữa mấy phân là sẽ xuyên qua kính làm bị thương người trong xe.

Báo chí từng đưa tin có trẻ vị thành niên ra rìa quốc lộ ném đá xe đi qua dẫn đến tai nạn chết người. Trẻ con sẽ không ra tận chỗ hẻo lánh này để đùa nghịch, kết hợp với chiếc xe cóc bám phía sau, rất có thể đây là kẻ xấu toa rập với nhau, chủ định đánh úp.

Ô tô phanh gấp, tài xế như trẻ con bị tiếng sét doạ, tay chân thừa thãi, khi đi tiếp thì luống cuống đánh lái chệch sang ven đường, lại phải phanh gấp lần nữa, sau đó khi xe dừng thì quên luôn cách nổ máy.

Chiếc xe tải van đã đuổi theo, Thôi Minh Trí và Trần Kiệt lờ mờ thấy trên xe có hai gã đeo khẩu trang đen, khoang sau ắt phải còn vài gã nữa, nhất thời tim như nổi trống, không dám toát mồ hôi.

Soái Ninh quyết đoán quát tài xế đổi chỗ cho cô. Khi chiếc xe tải van dừng lại ở phía sau cách xe 4-5m, cô đã ngồi vào trước tay lái, lái xe nhanh như đi bão.

Con đường xấu ven núi chợt biến thành đường đua xe công thức 1, chiếc Mercedes vào tay cô như tìm lại linh hồn, hoá thành một luồng hư ảnh một cơn gió xoáy rít gào vượt qua những khúc cua uốn lượn như rắn bò, đuôi xe cày tung lớp bụi đất vàng mù mịt như làn váy xòe rộng che khuất tầm nhìn.

Kể cả không có bụi làm mờ mắt, Thôi Minh Trí cũng không còn sức đâu mà để ý tình hình phía sau. Hắn ngồi ghế sau không thắt dây an toàn, như hạt đậu đóng lon, va chạm trái phải theo chuyển động của xe, lại như cỏ lau trong gió, không thể không bị lực quán tính xé cho rách tướp. Hắn cảm thấy đầu sắp lìa khỏi cổ, nội tạng sắp đảo lộn, dạ dày run rẩy, ộc hết bát vằn thắn ăn trong bữa trưa lên người Trần Kiệt, in lên bộ com-lê đen phẳng phiu của anh ta một bức bản đồ sặc sỡ.

Trần Kiệt một tay nắm chặt tay vịn, một tay đỡ vai hắn đề phòng hắn lại chúi sang đổ đồ ăn thức uống lên người mình, sau đó mạo hiểm nhoài ra ngoài cửa sổ thăm dò giúp Soái Ninh nắm tình hình.

“Ninh tổng, chúng nó đuổi theo!”

Tài xế xe tải van quen địa hình, tay lái cũng thật không tầm thường, một đường bám riết không buông.

Thôi Minh Trí nôn hết dịch dạ dày, thân thể tựa cọng bèo bị sóng đánh, đầu choáng váng kinh khủng hơn, cuống quýt ôm ghì chỗ tựa lưng của ghế trước, toan cố định thân thể ở khe giữa hai chỗ ngồi.

Hắn mới vừa mở mắt, tình huống càng nguy hiểm đáng sợ lao thẳng tới trước mũi.

Trên mặt đường phía trước cách xe mấy chục mét lù lù hai cột xi-măng cao nửa mét, khoảng cách giữa hai cột và từ mỗi cột sang hai bên đều hẹp, thấy ngay là xe họ không thể đi qua được.

Đây chắc chắn là chướng ngại vật bọn bắt cóc đặt trên đường, họ cuối cùng vẫn lọt bẫy, không trốn thoát!

Nhưng Soái Ninh chống cự ngoan cố, còn không giảm tốc độ, thẳng tắp lao vào bẫy.

Tiếng kêu thảm thiết của Thôi Minh Trí và tài xế hoà thành bản hợp xướng âm cao thấp, thân thể hắn như quả bóng bàn bay trên không đột nhiên bị vợt đập, đâm về phía trái, mặt dính sát vào kính xe, mũi mồm bị dồn đến biến dạng.

Trong lúc hỗn độn lơ mơ, bánh xe bên phải của chiếc Mercedes đã nhấc khỏi mặt đất, thân xe dựng sang trái, giống như con thoi thời gian lướt qua cái bẫy hẹp kia.

Chiếc xe lao đi mấy chục mét thì dừng lại giữa đường với cú phanh gấp. Thôi Minh Trí chật vật ngồi dậy, không biết đang ở âm phủ hay dương thế. Hắn vả đốp vào gò má đã tê dại, nơm nớp nhìn xung quanh. Hắn thấy chiếc xe van đã bị cột xi-măng chặn lại, còn thấy Soái Ninh thò tay trái ra ngoài cửa sổ, chúc ngón cái xuống dưới làm nút dislike.

Mé rừng đằng sau thấp thoáng mấy bóng người đứng, động đậy rục rịch như hồn ma. Thôi Minh Trí đoán chúng chính là kẻ đặt chướng ngại vật trên đường, lông tơ dựng đứng, giục sếp đi gấp.

Cả đoàn hữu kinh vô hiểm (có bị hoảng nhưng không nguy hiểm) về đến huyện, Trần Kiệt trực tiếp nghe lệnh của Soái Quan Vũ, kịp thời bẩm báo việc này với sếp lớn. Soái Quan Vũ sai anh ta lập tức hộ tống Soái Ninh về Thượng Hải, cũng nhờ công an Thước Châu cử người bảo vệ.

Ra đến sân bay, Thôi Minh Trí mới tạm hoàn hồn, e dè xin chỉ thị của Soái Ninh: “Ninh tổng, địa giới xã Liên Hoa hiểm ác như này, dự án còn tiếp tục thế nào ạ?”

Hắn là người làm thuê tầm thường, không phải nhà thám hiểm gan dạ, công việc vất vả tí lấm lem tí không sao, nhưng không đáng phải liếm máu trên lưỡi dao, nhổ răng trong miệng cọp. Cứ ngấp nghé Quỷ Môn Quan suốt như vậy, sớm muộn gì hắn cũng suy nhược thần kinh.

Soái Ninh nhai kẹo cao su, mặt không biểu cảm gì. Việc hôm nay cũng làm cô cảm nhận được sát sườn nỗi gian nan của việc làm ăn, coi như có bóng dáng của câu “làm giàu trong nguy hiểm”. Nhưng đây chẳng phải con đường nhất định phải trải qua khi khởi nghiệp hay sao? Mặc dù con đường nhấp nhô xóc nảy, chiếc xe cũng phải tiến lên. Mặc dù con sông sóng cao xoáy hiểm, con thuyền cũng phải rẽ nước. Năm đó cha gian khổ lập nghiệp, những trắc trở ông từng chịu đâu chỉ chút này, cô phải trò giỏi hơn thầy thì mới có tư cách nối nghiệp ông.

“Mới chuyện nhỏ này anh đã sợ, coi bộ đúng là không theo tôi được bao lâu.”

Tính cô bạo dạn cứng cỏi giống hệt bố và các anh, Thôi Minh Trí tin câu “người là anh hùng, tiền là can đảm”, tự thẹn sức kiên định không bằng những kẻ có tiền bọn họ, bị châm chọc cũng đành nhịn xấu hổ, âu sầu can gián.

“Ninh tổng, tôi cảm thấy bọn người đó quá khó đỡ. Năm xưa Trung cộng diệt phỉ Tương Tây hy sinh trả giá nặng nề cũng bởi vì sự hung hãn của những người ở vùng sông hiểm núi nghèo nơi ấy, từ xưa chính là đất không có phép vua. Xã Liên Hoa ngăn cách với bên ngoài lâu rồi, dân bản xứ ngu muội dã man lại không có ý thức pháp luật gì cả, còn do tên ác bá Bì Phát Đạt kia cai quản, cũng không kém ổ phỉ bao nhiêu. Tôi đã hỏi bí thư Ngưu, đến cán bộ xã như họ còn phải nể mặt các dòng họ lớn ở địa phương, nếu không thì không thể triển khai công việc. Hôm nay chị dịu giọng với Bì Phát Đạt, chẳng lẽ về sau cứ để mặc chúng nó bóp nặn? Thế này thì phải tốn kém tiền của ngần nào mới thu thập đủ chứng cứ để tố cáo chúng nó đây.”

Soái Ninh như thường lệ, đáp trả hắn bằng một tiếng cười lạnh, hỏi lại: “Anh tốt nghiệp đại học chính quy, câu tiếp theo của ‘xích oách chi khuất’ là gì?”

“… ‘Dĩ cầu thân dã’[2] ạ.”

“Thế còn gì nữa, anh cho rằng tôi sẽ để yên cho chúng nó bóp nặn? Đó là tôi đang câu giờ. Bì Phát Đạt tính liên kết với các thôn khác chống lại chúng ta, chúng ta tấn công thẳng tưng thì trả giá đắt quá, phải đánh bại từng cái một. Anh bảo Tề Vân đi tìm hiểu xem thôn nào không cấu kết với Bì Phát Đạt thì đẩy nhanh tiến độ làm đường ở các thôn đó. Tôi từ từ sẽ nghĩ cách dọn dẹp lũ mất dạy kia. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không tin không trị được chúng nó.”

“Nhưng bí thư Lư cũng chẳng chịu giúp chúng ta…”

“Anh ta nắm quyền ở huyện, lại đúng thời điểm mới nhậm chức cần thể hiện, chờ chúng ta cho anh ta thấy chắc chắn 100%, anh ta sẽ ra tay.”

Thôi Minh Trí nhìn cô tự tin tràn trề, nghĩ thầm trời sập cũng có cô ở trên cao đỡ, chẳng cần mình ưu tư, bớt lo lắng, lại nổi cơn tò mò, hỏi cô làm sao mà luyện được ngón kỹ thuật lái xe cao siêu thế.

Ngay chiêu cho xe dựng nghiêng lên vừa rồi cũng là tuyệt kỹ cool ngầu mà tay đua chuyên nghiệp mới làm được. Trước kia hắn xem trên TV cũng từng mơ học được vũ khí tán gái sắc bén tối thượng này. Sau rồi đi thi lấy bằng mới biết chiêu này cực khó, không chỉ cần người tài cao gan lớn mà còn phải đảm bảo ga phanh chuẩn, điều chỉnh trọng tâm xe cho chính xác, dự đoán nhạy bén những thay đổi trong xu hướng thân xe do biến dạng lốp gây ra mới hoàn thành được hành động khó khăn này như nước chảy mây trôi.

Soái Ninh điềm nhiên nói: “Hồi còn học ở Sydney có thằng bạn chịch là tay đua xe nổi tiếng bên đó, học từ nó mấy chiêu.”

Cô giống vị sư quét rác trong “Thiên Long Bát Bộ”, gánh nặng mà tỏ vẻ nhẹ tênh, ngay hai chữ “bạn chịch” cũng nói với vẻ mặt tỉnh bơ.

Quan điểm truyền thống trong sáng của hắn lại phản ứng với tư tưởng hư hỏng của cô như nước vẩy vào chảo dầu, nén coi thường để khuyên nhủ: “Ở trong nước không được đua xe đâu ạ.”

“Còn để anh dạy, tôi ngay việc lái xe khi uống rượu còn chưa từng làm, đâm chết người lại phải giả vờ bị tâm thần, phiền phức lắm.”

Nghe câu ấy, hắn kết luận cả đời này không thể tìm được sự hấp dẫn về nhân cách khiến mình tin phục trong con người sếp.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)


------
Chú thích:

1. Nguyên văn là 面包车 – diện bao xa - xe (hình) bánh mì gối, là từ để chỉ chung các xe tải van cửa trượt như Suzuki Blind Van, Ford Transit hay Dongben X30, bọn mình dịch theo tên tiếng Việt thường gọi của chiếc Suzuki Blind Van là Su cóc.
 
2. Xích oách là con sâu đo, mỗi khi di chuyển nó sẽ co mình lại rồi bật đi. Câu “Xích oách chi khuất, dĩ cầu thân dã” trích từ “Chu dịch”, đại ý là tạm chịu nhún mình thua kém mà đợi thời cơ, lấy lùi để tiến.


 

Comments

Popular Posts