Người nối nghiệp chân chính - Chương 21

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 21: Đấu đá trong gia tộc

Soái Ninh (như Tôn Ngộ Không) đánh lên tận điện Lăng Tiêu, Vạn Hồng Ba học theo Ngọc Hoàng, không tự xuống tay mà mời thẳng Phật Tổ Như Lai ra mặt trấn áp. Nhận được cuộc gọi của cha, cô giở luôn trò gậy ông đập lưng ông, không đợi Soái Quan Vũ mở lời đã tức tối tố trước: “Ba, con đang định tìm ba đây, con làm tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ là làm cảnh hay sao? Thế nào mà giống như con rối, không chỉ huy được ai hết?”

Soái Quan Vũ nghe Vạn Hồng Ba mách trước rồi, giờ lại nghe con gái kể lể một phiên bản khác hẳn, sư nói sư phải, vãi nói vãi hay, quyết định võ đoán thì sợ không công bằng, ngay lập tức thay đổi ý định, bảo cô cuối tuần về nhà ăn cơm. Hôm đó cũng mời Vạn Hồng Ba đến luôn, cả nhà ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

Vợ Vạn Hồng Ba là em gái duy nhất của Soái Quan Vũ, lấy chồng xong đẻ liền ba đứa con gái. Người Triều Sán nhà không có con trai thì sẽ bị nhạo báng, phụ nữ thế hệ trước hầu như đều có suy nghĩ tự giác lo chuyện nối dõi tông đường cho nhà chồng.

Bà cô này nhân có ông anh phất lên kéo cả nhà chồng phất theo nhưng vẫn xấu hổ vì bụng không có sức cạnh tranh, năm 38 tuổi vẫn còn liều lĩnh đem thân thể đau yếu ra mang bầu. Thai này thì đúng là con trai, nhưng ông trời không chiều lòng người, khi sinh nở, sản phụ bị thuyên tắc ối, không cứu được, mất cả mẹ cả con.

Soái Ninh hồi bé vì mẹ bệnh tật nhiều nên hay được cô ruột chăm nom, cũng phần nào gắn bó tình cảm với bà, vừa thương bà số vắn vừa giận bà không biết rắn, cho rằng bà mất vì bản thân u mê và nhà chồng ép buộc.

Dựa vào cái gì mà con gái đẻ ra lại không bằng con trai?

Dựa vào cái gì mà gái sau khi về nhà chồng phải dâng hết mọi thứ cho chồng?

Dựa vào cái gì mà giá trị của người vợ lại được định đoạt bằng việc sinh con trai?

Những tư tưởng tàn dư phong kiến ấy cũng là nguồn gốc những đau khổ hằng ngày của Soái Ninh, cô coi cô ruột như tấm gương tày liếp, khắc ghi để răn mình.

Vạn Hồng Ba vợ chết không bao lâu thì mượn cớ không có người chăm con để lấy vợ mới. Vợ mới là sinh viên còn đang đi học, trẻ đẹp như quả mới chín trên cành, khả năng sinh sản lại càng đáng gờm. Lấy chồng xong sinh liền ba thằng con trai, khác hẳn với cô của Soái Ninh, được cả nhà chồng khen ngợi, bản thân bà ta cũng thường xuyên vênh váo lôi người vợ quá cố của chồng ra dè bỉu, cười bà là mảnh ruộng cằn bỏ đi, chỉ để mọc cỏ chứ không trồng được lương thực.

Nhiều yếu tố tổng hợp lại khiến Soái Ninh chẳng có tí cảm tình nào với cả nhà họ Vạn, đến sau khi hai anh qua đời, cô phát hiện Vạn Hồng Ba có dã tâm đoạt quyền, lại càng chán ghét ông dượng này hơn nữa.

Nhưng cô còn bực cha chẳng phân biệt người ngay kẻ gian, còn tôn sùng giống sài lang như khách quý.

Cuối tuần, cô sang nhà cha. Vạn Hồng Ba và vợ đã có mặt, mọi người đồng loạt chờ đón bữa tối nặng nề. Của ngon vật lạ trên bàn đều chỉ để bày cho đẹp, trong bụng mỗi người đều đang nhóm riêng một cái bếp nhỏ, cái thì quay giòn mưu sâu kế hiểm, cái thì hầm nhừ đạo lý đối nhân xử thế.

Sau khi đồ ăn dọn lên cả, Soái Quan Vũ nâng ly trước tiên, phá vỡ không khí im ắng bức bối, hỏi tiếp Soái Ninh: “Cậu Mao Uy kia cuối cùng xử lý thế nào?”

Soái Ninh đảo mắt liếc Vạn Hồng Ba một cái, thảnh thơi nói: “Thì đuổi việc như lúc trước đã nói thôi, anh ta không phục lắm, còn đến quậy tung phòng hành chính, bị 110 (cảnh sát) đưa đi. Nghe nói còn muốn kiện công ty ra toà cơ, thật không chừa tí mặt mũi nào cho ông anh rể.”

Soái Quan Vũ biết cô đang châm chọc Vạn Hồng Ba, không tiện chỉ thẳng ra, thấy em rể còn bình thản, lại hỏi cô: “Nghe nói Trương Kha mấy hôm nay xin nghỉ, thế là thế nào hả?”

Soái Ninh cười uể oải, từng đường nét đều toát ra vẻ giễu cợt.

“Kêu nhà có việc, hị hị, còn không phải tức con đuổi em vợ ổng khiến ổng ôi mặt. Tay này ở Quan Vũ mấy năm bèn quên bản thân là người làm thuê, chống nạnh cả ngày ra vành ra vẻ, chắc tưởng công ty đúng là do nhà họ mở.”

Soái Quan Vũ đã điều tra rồi, cho rằng Soái Ninh nói không phải không có lý. Trương Kha ăn tiền phế thêm nếm còn trong phạm vi tha thứ, nhưng làm việc thiên vị bênh vực người nhà, công khai phá hỏng điều lệ chế độ của công ty thì rất không ổn. Không có chủ nào thích nhân viên không yên phận, con gái lựa đúng lúc đúng chỗ cắt tỉa bớt vây cánh cũng không quá đáng.

Vạn Hồng Ba thấy anh vợ không hé lời, biết ông có ý bao che cho con. Thằng ranh Trương Kha này không để lão kịp vuốt mặt, lão đã quạt cho một trận rồi, nhưng vì danh dự của bản thân, lão vẫn phải nói giúp nó đôi câu, ôn hoà trách Soái Ninh:

“Trương Kha lần này đúng là nóng nảy bộp chộp, nhưng một số cách làm của Ninh Ninh cũng thiếu chín chắn. Làm tổng giám đốc ai lại nói chuyện như mấy bà hàng tôm hàng cá trước mặt nhiều nhân viên như vậy, quá mất phong độ.”

Tình huống lão phản ánh, Soái Quan Vũ cũng đã xác minh rồi, cũng tán đồng ý kiến với lời bình luận này, tỏ thái độ ngay: “Dượng mày phê bình đúng đấy, mày nói thế ở chỗ kín đáo thì thôi, ở nơi làm việc thì phải chú ý dáng vẻ, nhìn xem anh Hai anh Ba mày hồi trước làm thế nào thì ráng mà học theo chúng nó. Con gái con đứa lẽ ra phải ý tứ nhã nhặn, mày lại toàn khiến ba mất mặt.”

Ông thành thạo chọc vào chỗ đau của Soái Ninh, thấy mặt cô tối sầm lại thì không biết làm sao, đành giả vờ không nhìn thấy. Chu Ngọc Hiền cẩn thận dè chừng ông, sượng sùng cười dỗ Soái Ninh ăn, cũng tự mình đứng dậy múc canh cho cô.

Soái Ninh vùng vằng hớp một miếng canh chua cá, ăn vạ kêu ầm lên: “Cá này ai làm đấy? Xương cũng không lọc cho kỹ, muốn tôi hóc chết à?”

Mẹ kế nghe tiếng như nghe hổ gầm, buông cái thìa trong tay, nhấp nhổm không yên, cuống quýt hỏi han: “Hóc à? Hóc chỗ nào? Khạc ra được không?”

Soái Quan Vũ không trúng mưu, gương mặt sáng sủa hiền từ xẹt qua tia chớp, nghiêm khắc quở mắng: “Món này nấu bằng thịt bụng cá, lấy đâu ra xương? Vừa mới nói mày, mày liền giả vờ giả vịt, đúng là muốn ăn đòn!”

Vạn Hồng Ba giả đò khuyên nhủ: “Cháu nó tính còn trẻ con, thôi anh ạ.”

Vợ Vạn Hồng Ba chẳng mấy khi thấy Soái Ninh bị mắng, cũng góp lời theo chồng ra vẻ người tốt, cười an ủi Soái Quan Vũ: “Cái tính này của Ninh Ninh giống hệt thằng nhỡ nhà em, không nói năng động chạm gì được, lắm khi đến chết vì tức. Nhưng biết sao được? Con mình đẻ ra, làm bố mẹ chỉ có thể chịu đựng thôi.”

Soái Ninh vốn ngứa mắt cái trò làm bộ làm tịch của mụ này, đã sớm giăng lưới chờ sẵn, gặp khiêu khích một cái là rút ngay con dao thép 40m[1] ra: “Đừng có so sánh tôi với thằng con đần của bà, tôi dù sao cũng không giống nó, chưa tốt nghiệp cấp 3 đã đi hộp đêm tán gái, còn suýt đụng đến xã hội đen.”

Cô chợt tung hê (không thèm giữ thể diện cho ai), cắt đứt suy nghĩ của mọi người. Bà Vạn trợn tròn mắt, run run rít gào: “Cô nghe đâu mấy cái tin vỉa hè thế, không thể nói bừa nhé!”

Ba đứa con trai là của báu trong lòng bà, đã sớm cho ra nước ngoài du học chờ mong ngày sau làm vẻ vang gia tộc, không thể chịu nổi tí bôi đen nào.

Soái Ninh mỉm cười giải thích với cha: “Năm ngoái nghe anh Hai nói, thằng kia ở Miami câu được một con người mẫu, con đó là bồ của trùm xã hội đen khu đó. Thằng trùm biết chuyện cho người đến doạ nó, nó sợ chết khiếp, cuống quá gọi anh Hai cầu cứu. Cuối cùng anh Hai nhờ người ra mặt giải quyết hộ nó. Việc này hẳn là dượng cũng biết đấy.”

Soái Minh không mấy khi liên lạc với cô, hôm đó đột nhiên gọi điện thoại hỏi thăm, trong lúc chuyện trò còn nhắc đến việc này. Ngay lúc ấy cô đã hiểu ý.

Mấy năm nay Vạn Hồng Ba trong tối ngoài sáng ủng hộ Soái Diệp đối đầu anh, anh đã sớm kiêng dè, muốn biến việc này thành tin tức đả kích khí thế của dượng, lại sợ làm thẳng thì đắc tội lão, vì thế mưu đồ nhờ miệng em gái mách với Soái Quan Vũ, bản thân thì núp đằng sau làm người tốt vàng ròng.

Soái Ninh sao có thể chịu làm hạt châu trên bàn tính cho người ta gảy? Nghe xong, cô không hé tiếng nào, đến bây giờ mới lôi ra chặn họng vợ chồng Vạn Hồng Ba.

Bà Vạn hết đường phủ nhận, tức giận buông đũa, Soái Quan Vũ lo Soái Ninh lại chơi lầy khiến tình thế hỏng bét, tính toán xem nên quở mắng cô thế nào.

Chu Ngọc Hiền hiểu tâm tư của chồng, trường hợp này cần đến người làm mẹ là bà ra mặt, vội tận tình khuyên răn Soái Ninh: “Ninh Ninh, sao con lại hỗn với cô thế? Mau xin lỗi cô đi.”

Soái Ninh cười lạnh: “Cô con chết được mười mấy năm rồi, nghe nói năm ngoái dì còn về quê viếng mộ bả, sao lại quên nhanh thế?”

Chu Ngọc Hiền dạy dỗ cô chẳng qua là cho tròn nghĩa vụ, vừa chạm đến chỗ nhạy cảm bèn rụt luôn tay lại, bất đắc dĩ mà nhìn Soái Quan Vũ.

Soái Ninh thừa thắng xông lên làm khó dễ hơn nữa, cười hỏi Vạn Hồng Ba: “Dượng, năm ngoái dượng chi mười triệu sửa sang khu mộ gia tộc, sao không dời mộ cô qua luôn, không đẻ con trai thì không thể nằm trong mộ tộc, cách làm này khéo còn phong kiến hơn cả thời phong kiến á.”

“Đủ rồi!”

Soái Quan Vũ chợt nổi giật quát, tiếng quát vang khắp không gian rộng thoáng, đập vào bể cá xa hoa trên tường, đám cá cảnh nhiệt đới đang dạo chơi lững lờ nháy mắt trốn mất tăm.

Soái Ninh trấn định giống như con rùa biển không suy suyển tí nào kia, cô xác định cơn tức giận của cha phần lớn là làm bộ. Ông cũng không bằng lòng chuyện em rể không dời mộ cho em gái, từng cằn nhằn trước mặt họ hàng. Chính vì nguyên nhân đó nên cô mới lôi chuyện này để trách móc Vạn Hồng Ba.

Soái Quan Vũ quả là bị cô dắt mũi, trong lòng cũng không quở cô nói bậy, nhưng vẫn phải xử sự ra dáng người cha nghiêm khắc mới có thể giữ gìn nếp nhà, đập bàn mắng: “Càng nói càng kỳ cục, mày về ăn cơm hay là về gây chuyện hả? Trong mắt còn có người lớn nữa hay không?”

Soái Ninh dọn vẻ ấm ức: “Con ăn cơm ở nơi khác xưa nay không ai dám mắng con, chỉ có ba toàn cho con ăn cơm chửi.”

“Mày còn già mồm, giờ là tao chọc tức mày hay là mày chọc tức cả nhà đây? Sau này mày đi lấy chồng cứ thử cãi ba má chồng như vậy coi, coi chồng mày dọn dẹp mày thế nào!”

“Hơ, ba cho rằng con gái ba sẽ làm dâu hoàng gia ạ? Vậy thì ba phải chuẩn bị ít nhất trăm tỷ cho con làm của hồi môn.”

“Mày… Tao coi mày đời này đừng hy vọng lấy được chồng, đến tao còn không chịu nổi mày, đừng nói là thằng nào khác!”

“Con đây không lấy chồng thôi chứ gì, dù sao ba chỉ còn mỗi mình con, con ở lại trong nhà phụng dưỡng ba lúc tuổi già không được ạ?”

Cô mặt dày trơ trẽn, ỷ trong tay có quân bài tẩy là người thừa kế duy nhất, nghe chửi cũng phải lân la mượn cớ nhắc tới.

Vạn Hồng Ba biết rõ quân bài này của cô lợi hại, không thể để cô có cơ hội đánh xuống, ra vẻ rộng lượng nói chen vào.

“Ninh Ninh, người lớn phê bình cháu, điểm xuất phát là vì tốt cho cháu cả. Mao Uy chỉ là nhân viên bình thường, Trương Kha cũng vậy, cháu bực tức với họ không ý nghĩa gì, vẫn phải tập trung đầu óc vào công việc đi. Phương án của Kim Huy Thế Gia cháu tính làm gì bây giờ? Không cân nhắc việc mời chuyên gia thật à?”

Với đề kiểm tra này, Soái Quan Vũ cũng muốn nhìn xem con gái giải thế nào, hỏi tiếp: “Mời chuyên gia thiết kế, phí thiết kế ít nhất cũng 10 triệu, dự toán của mày còn đủ dùng không?”

Soái Ninh mỉa mai vặc lại: “Không đủ ba cũng có cho con đâu, còn hỏi làm gì?”

“Đây là dự án của Quan Vũ, tao tất nhiên phải hỏi, tóm lại mày làm được không? Việc gì cũng phải theo năng lực, không trị được thì để người khác làm, kẻo cuối cùng lại vấp váp đủ đường, tao lại phải hao tinh thần lực lượng đi dọn cái đống mày bày ra.”

“Ba đã không tin con đến vậy, con càng phải tự nhúng tay thu phục dự án này cho ba coi.”

Soái Ninh mượn cơ hội ra tuyên bố, lại khiêu chiến Vạn Hồng Ba: “Dượng, cháu cũng học kiến trúc ra, phương án thiết kế của Kim Huy Thế Gia cháu chuẩn bị đích thân tham dự, cùng lắm nửa tháng nhất định được duyệt. Trương Kha không xin phép cháu mà cố tình bỏ bê công việc, vốn cũng phải đuổi, nghĩ chuyện ổng là cháu ruột dượng, cháu có thể nể mặt dượng, nhưng cũng không thể tự làm mất mặt mình. Chờ cháu giải quyết xong phương án thiết kế, dượng nói với ổng, phải xin lỗi trước mặt cháu, cũng làm văn bản thông báo gửi toàn công ty, nếu không đừng hòng cháu tha cho ổng.”

Lời nói dáng vẻ của cô đều giống như đối mặt kẻ địch qua chiến hào, phảng phất giây tiếp theo sẽ móc súng ngắn dao găm ra khỏi túi. Soái Quan Vũ đang định mắng cô hai câu cho không khí bớt căng, cô bỗng như biến hẳn sắc mặt, cười toe toét, quay sang Chu Ngọc Hiền nói: “Má, con muốn ăn cơm, má xới cho con một chén được không ạ?”

Ra vẻ con gái bé bỏng nũng nịu như vậy thực sự khiến mẹ kế nở mày nở mặt, Chu Ngọc Hiền sung sướng hớn hở đứng lên làm theo.

Với Soái Quan Vũ, việc con gái thừa nhận địa vị của vợ trong nhà hiệu nghiệm hơn nịnh nọt ông trăm lần, biết rõ cô giở trò cũng không giấu được mừng rỡ, trước mặt vợ chồng em rể không tiện lộ ra, vẫn xụ mặt cao giọng quở trách: “Mày có tay có chân sao còn đi sai người khác hả?”

Soái Ninh tiện thể dùng luôn kế liên hoàn, cười: “Má, ba sợ má mệt, để con tự làm thôi.”

Chu Ngọc Hiền nghe ngọt lọt đến xương, cũng không so đo xem có phải là ngọt độc hại hay không, vội vàng ngăn cô lại, mau mắn đi xuống bếp.

Soái Ninh còn cố tình gào với theo: “Má, cơm có cháy không? Con muốn ăn cháy.”

Cô làm nũng đến trơn tru trôi chảy, bị cha răn dạy vẫn nhơn nhơn, giống như việc diễn ra hằng ngày, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cô và mẹ kế thân như ruột thịt, Vạn Hồng Ba cũng hơi bị hoang mang.

Anh vợ cùng bà vợ trẻ gắn bó keo sơn, lấy lòng Chu Ngọc Hiền chẳng khác nào lấy lòng ông, con ranh Soái Ninh này gian như quỷ, vì tranh sủng (từ này có nên dịch không nhỉ?) mà giở đến cả chiêu này.

Soái Ninh cũng chẳng chê thủ đoạn này thấp kém, so với những kẻ vì muốn phát đạt mà nhận giặc làm cha, hành động này của cô chỉ tính là giong thuyền xuôi nước. Nhưng khôn vặt thì không làm nên nghiệp lớn, cô mạnh mồm hứa trước với cha, việc cấp bách giờ là giải quyết vấn đề chiếu sáng tự nhiên.

Vì phải chịu những hạn chế bất lợi của dự án treo, Kim Huy Thế Gia cần có phương án vững về lý luận, tức là trên cơ sở đáp ứng các tiêu chuẩn quy hoạch, cố gắng gia tăng tối đa diện tích xây dựng, thực hiện tối ưu hoá giá trị hết cỡ. Qua được cửa ải này mới tính đến các gạch đầu dòng quan trọng như theo đuổi tình cảm, thể hiện tập quán cư trú, thể hiện nét đặc sắc của địa phương.

Hiện giờ trên thế giới phổ biến việc sử dụng Thiên Đang và Chúng Trí để đo lường tính toán về ánh sáng tự nhiên trong kiến trúc. Hai cái này đều là phần mềm tiện dụng, đo lường tính toán có chuẩn hay không phụ thuộc vào người dùng thao tác thành thạo đầu óc linh hoạt đến đâu. Cô một mặt yêu cầu công ty thiết kế làm lại, một mặt về nhà đóng cửa tính toán.

Quỹ đạo mặt trời mọc phía đông lặn phía tây, mỗi toà nhà có vị trí phương hướng khác nhau, thứ tự đón ánh sáng mặt trời của mặt đứng các toà nhà cũng khác nhau, nếu không thể đáp ứng thời gian chiếu sáng tự nhiên liên tục thì có thể dùng thời gian gián đoạn để vớt vát[2].

Đầu tiên cô dùng phần mềm tính ra mặt phẳng hình nón của ánh sáng mặt trời, tiếp theo dùng phần mềm 3D-MAX tạo ra mô hình mặt nón tròn xoay để đo đạc tính toán cách sắp xếp bố cục phương án.

Khối lượng công việc như thế này một người làm không xuể. Thứ Ba, Diệp Như Vy về công ty báo cáo tiến độ dự án (xây chùa), bị Soái Ninh kéo về nhà làm phụ tá. Khi tập trung làm việc, tính tình Soái Ninh còn cáu bẳn hơn cả ngày thường, Thôi Minh Trí mấy hôm nay ăn chửi vài bận, lo Diệp Như Vy cũng bị ấm ức, thứ Bảy tìm cớ đến thăm.

Khi hắn vào cửa, hai cô gái đang ăn cơm. Soái Ninh không giống thường lệ, để mặt mộc, mặc một bộ quần áo thể thao, tóc dài búi bừa lên, cô ngồi cạnh Diệp Như Vy trông không thấy chênh lệch giai cấp tí nào.

Thôi Minh Trí nhìn thế thì nhận ra rằng nỗi sợ hãi của hắn với Soái Ninh ít nhiều là do cách tạo dáng trang điểm đậm đà của cô mang lại. Giờ nom cô như cô bé hàng xóm, lòng dạ hắn thông thoáng hẳn, nụ cười cũng thêm phần chân thành.

Soái Ninh hiểu ngay ý đồ đến thăm của hắn, khuấy bát canh trước mặt, chế giễu: “Anh sợ tôi nô dịch Diệp công chứ gì, mấy hôm nay tôi cung phụng cơm ngon canh ngọt, cũng không để cô ấy thức đêm cùng, nghía cái coi, khí sắc có phải tươi mọng hơn trước không hả?”

Cô mang bộ dạng bình dân này, còn dùng ngữ điệu chanh chua, đâm ra hao hao giống vai nữ phụ độc ác trong phim truyền hình, Thôi Minh Trí trông bạn gái cũ còn giống tiểu thư khuê các hơn, tự dưng có tí tự hào.

Diệp Như Vy thẹn thùng bưng mặt nói: “Ở chỗ Ninh tổng ăn nhiều đồ ngon quá, em còn béo lên ấy.”

Thần thái thẹn thùng câu ra nụ cười ngớ ngẩn của Thôi Minh Trí: “Béo chút tốt chứ, như thế mới khoẻ.” Nói xong, hắn tự thấy buồn cười, vội vàng sửa lời dò hỏi các cô về tiến độ công việc.

Diệp Như Vy thấy Soái Ninh không hé miệng, truyền lời thay cô: “Kết quả phân tích ra cả rồi, sửa sang số liệu một chút là có thể làm báo cáo.”

Thôi Minh Trí đi cùng cô vào phòng làm việc, mười mấy chiếc máy tính đang chạy cùng lúc, trên màn hình phần lớn hiển thị biểu đồ đo đạc tính toán ánh sáng mặt trời, đủ mọi đường nét màu sắc khiến hắn nhìn vào mà hoa mắt chóng mặt. Cái bàn làm việc dài 5m rộng 2m phủ kín bản vẽ và bản nháp tính toán, mặt trên chi chít công thức phức tạp từa tựa như sách cho người ở trển.

Ninh tổng có thể hiểu và vầy vọc những thứ công nghệ cao này, trình độ khá đấy chứ.

Người không biết nghề xem hóng cho xôm, người biết nghề mới xem cách thức làm việc. Lòng thán phục của Diệp Như Vy với sếp rõ rệt hơn hắn, cô chân thành ca ngợi: “Ninh tổng thông minh giàu ý tưởng, cũng thật nhiệt tình với công việc, em ở đây bốn ngày, xem cô ấy làm quên ăn quên ngủ, sức nghiên cứu nghiêm túc như thế, đến em cũng thua xa.”

Con nhà giàu thường bị hiểu lầm là ham ăn biếng làm không có ý chí vươn lên, nhưng tự mình tiếp xúc mới có thể phát hiện đám này hăng hái tiến tới hơn người thường, Soái Minh chính là trường hợp điển hình. Thôi Minh Trí nghe nói tình hình làm việc của Soái Ninh mấy ngày nay, cuối cùng cũng tin sếp là cốt nhục xịn của Soái Quan Vũ, có di truyền cái gien chuyên cần thực dụng của ông.

Diệp Như Vy cảm thán: “Minh tổng Diệp tổng không trong nghề kiến trúc, em không thấm được mấy về tài hoa của họ. Chỉ nói Ninh tổng thôi nhé, em và cô ấy cùng ngành, nghe cô ấy phân tích phương án, trình độ tuyệt đối là cấp thiên tài, lẽ ra hẳn cô ấy có thể thi đỗ trường tốt hạng nhất mới đúng.”

Thôi Minh Trí tin tưởng con mắt của cô, thay Soái Ninh tìm cớ: “Đại khái ham chơi quá, trước kia suốt ngày lơ mơ giết thời gian, đại học cũng là thi bừa một trường.”

Diệp Như Vy cười nói: “Giờ em tin tưởng lắm, có sếp sâu sát như này, công ty nhất định có thể phát triển vượt bậc, em phải cố gắng nỗ lực mới theo kịp đội ngũ.”

Cô không biết trong mắt Thôi Minh Trí cô mới chính là niềm tự hào. Hắn lập tức dâng lên lời ca ngợi cô đáng được hưởng: “Em nỗ lực lắm rồi, nếu không cũng không được Ninh tổng chú ý thế này, công ty nhiều người như vậy mà cô ấy chỉ gọi em đến phụ, đủ thấy tin tưởng em thế nào.”

Gần đây Soái Ninh giúp hắn tìm được cửa phát tài, nếu may mắn chắc sang năm là tích góp đủ tiền thay Diệp Như Vy trả nợ. Hắn chuẩn bị đợi mọi chuyện thực sự ổn định rồi sẽ tìm đến cô đề nghị quay lại, trong lòng có hy vọng liền không sợ phía trước là rừng mơ, ở bên cô cũng tái hiện tình cảm dịu dàng ngày xưa.

Diệp Như Vy giống như mạ non không chịu nổi đất dẽ (nén chặt) quá hay màu mỡ quá, bị ánh mắt tình tứ miên man của hắn chiếu đến vàng vọt bối rối, màu đỏ thẹn thùng dần lan trên khuôn mặt khiến Thôi Minh Trí tâm hồn rục rịch, giống người yêu hoa không nhịn được muốn tiến lên ngửi mùi thơm một lần.

Đúng lúc này, Soái Ninh chợt đi vào, hấp tấp ra lệnh: “Trợ lý Thôi, vừa rồi quên bảo anh, anh liên hệ với luật sư Trâu, tôi muốn kiện bọn Vui Mua Sắm.”

Vui Mua Sắm là một sàn thương mại điện tử lớn trong nước, tập hợp đủ các nhà cung cấp lớn nhỏ trên đời, nhãn hiệu đa dạng, hàng hoá phong phú, là chỗ yêu thích của những người ham canh sale săn deal. Thôi Minh Trí cũng thường hay mua hàng online trên đó. Hắn hỏi sếp muốn kiện họ về chuyện gì.

“Trong nhà nhiều tài liệu quá, hôm trước tôi lên đấy mua cái kệ sách 300 tệ của bọn nó, kêu là hôm nay giao hàng mà giờ vẫn chưa thấy đâu, hết chỗ nói rồi!”

Thôi Minh Trí giật cả mình, một là chưa từng thấy cô tiêu pha ở mức độ rẻ tiền như vậy, hai là đi kiện vì cái giá sách 300 tệ thật sự không đáng.

“Hàng trên Vui Mua Sắm do bên vận chuyển của web giao đồng loạt, có khi sẽ muộn một hai hôm ạ.”

Đối nhân xử thế có thể nhịn thì nhịn là logic của người tầm thường, không được loại người như Soái Ninh tán thành.

“Tôi mua món đồ ba triệu cũng là khách hàng, mua món 300 bạc cũng là khách hàng, chúng nó đã đặt ra quy tắc phục vụ như vậy thì phải thực hiện đến nơi đến chốn, định cậy shop to khinh khách cũng không khinh cái mặt tôi được!”

Cô càng nói càng bực, cầm điện thoại đăng Weibo chửi Vui Mua Sắm, nói rõ là đối phương mà không bồi thường tổn thất thì sẽ ra toà giải quyết.

Thôi Minh Trí lười xem tình hình chiến đấu vụ bóc phốt của cô, hai ngày sau thấy số người theo dõi cô tăng lên tới 18 triệu thì có thể tưởng tượng ra diễn biến đại khái.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Cụm này là tiếng lóng trên mạng TQ, xuất phát từ một bài báo viết nhầm con dao dài x cm thành x m, bị dân mạng chế thành meme.

2. Các đoạn viết về kiến trúc xây dựng này tác giả dùng nhiều từ chuyên môn cốt làm nổi bật khả năng cao siêu của nhân vật, bọn mình dịch theo cách hiểu của người ngoại đạo, cũng có tham khảo ý kiến của kiến trúc sư nhưng không xuể. Nếu còn chỗ nào tối nghĩa, mong các bạn góp ý cách dịch tốt hơn.

Comments

Popular Posts