Người nối nghiệp chân chính - Chương 23

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 23: Nhà vô phúc, tức điên ông già

Giữa trưa ngày Lễ Tình nhân, những người trúng tuyển đúng giờ có mặt ở hội trường. Ba stylist chuyên nghiệp ra sức tỉa tót cho họ, đám trai trẻ cũng muốn đã tốt nay phải tốt hơn, được tạo hình xong xuôi vẫn thỉnh thoảng móc phấn nền phấn mắt tự mang theo ra dặm lại, yêu cầu khắc nghiệt không thua tú nữ bị đưa vào cung trong các cuộc tuyển chọn phi tần.

Nhìn đến bọn trai điệu đà đeo kính áp tròng thẩm mỹ (đổi màu mắt), bôi son môi chuốt mascara cẩn thận, Thôi Minh Trí càng nhập sâu vào vai thái giám tổng quản đại nội. Trước kia hắn đi theo cấp trên là nam cũng chưa từng sinh ra loại ảo giác này, có thể là vì ảnh hưởng định kiến trong tư duy, đàn ông có tiền chơi gái chẳng lấy làm lạ, nhưng sự việc cùng tính chất mà đảo giới tính thì sẽ khiến quan niệm đã hình thành của người ta bị sụp đổ.

Xã hội hiện nay thường xuyên lên án phụ nữ càng lúc càng hám giàu, đến giờ phút này xem xét lại thấy hơi bị bất công. Chỉ cần có cơ hội nịnh bợ, đàn ông cũng sẽ chen chúc nhau đến. Như đám trai trẻ tô son trát phấn trước mắt này chẳng hạn, thằng nào chẳng muốn ngồi mát ăn bát vàng, một bước lên trời? Kết hợp với tư tưởng truyền thống rằng “nam nhi phải tự gánh vác” thì thấy còn đáng giận hơn cả gái hám giàu.

Phòng tiệc đã bố trí đâu vào đấy, dùng đến 30 ngàn bông hoa hồng cùng số dải băng lụa, đèn lồng trị giá 200 ngàn, cảnh tượng lộng lẫy lung linh như trong thế giới cổ tích. Nổi bật nhất giữa phòng tiệc là một đài phun sô-cô-la cao bằng người thật, nguyên liệu do công ty Barry Callebaut của Thuỵ Sĩ cung cấp, sáng nay mới vừa được vận chuyển đường hàng không đến Thượng Hải. Có tác phẩm trang trí hoa lệ này, cảm giác hoành tráng sang chảnh của phòng tiệc thật không chê vào đâu được.

Bảy rưỡi tối, Thôi Minh Trí biết tin sếp sắp đến, dẫn đầu nhóm trai trẻ ra xếp hàng chờ ngoài cửa khách sạn. Vài phút sau, một chiếc Lincoln trục dài lừ lừ ghé đến. Đám trai đẹp không hẹn mà cùng nghển cổ, na ná một vạt hoa hướng dương ngóng đợi mặt trời.

Thôi Minh Trí lại nảy ra liên tưởng mới, cảm giác bản thân như tú bà dẫn dắt kỹ nữ chờ đón khách làng chơi. Mặt hắn đỏ như gấc, gió rét thấu xương mà người ngợm vẫn nóng phừng toát mồ hôi.

Xe dừng ngay đầu tấm thảm đỏ đã trải sẵn từ trước, cậu chàng doorman (nhân viên đứng trước sảnh khách sạn) ân cần mở cửa sau của xe, Soái Ninh cùng bốn cô bạn lần lượt xuống xe. Năm gái giàu trông như ma-nơ-canh trong tiệm hàng xa xỉ, trang phục rạng ngời trang sức chói loá, bá vai bá cổ nhau kiêu hãnh đi về phía cửa chính.

Đám trai đẹp đằng sau Thôi Minh Trí bị vẻ quý phái trấn áp, đồng loạt nghiêm mặt nín thở. Sững sờ một lát, mấy cậu chàng bạo dạn hoàn hồn trước tiên, đi đầu cười tươi bước ra khỏi hàng nghênh đón, những người còn lại cũng bừng tỉnh ngay, chen vai thích cánh mà bu lại, người nào người nấy bộ dáng nịnh nọt, lời ngon tiếng ngọt, thật giống tam cung lục viện cung kính nghênh đón nhà vua.

Soái Ninh lơ đãng nhìn quét qua “hoa thơm cỏ lạ”, hỏi Thôi Minh Trí: “Mọi người đến đông đủ cả chứ?”

“Đủ ạ, đủ ạ.”

Thôi Minh Trí nhập vai không hay biết, đợi đến lúc nhận thấy chính mình sặc mùi “công công” thì đã muộn.

Soái Ninh giới thiệu bốn cô bạn với đám trai đẹp. Mấy tiểu thư nhà giàu sống thoáng có tiếng này chính là kho vàng trong mắt họ, chỉ cần bợ đít được một cô là có thể hưởng thụ vô cùng, vì thế họ đều giống chim công đực đến mùa động dục, nhiệt tình ra sức xoè lông đuôi làm dáng.

Đến bên bàn ăn, một cậu chàng cười quyến rũ nịnh hót: “Chị Nháo Nháo, chị ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, không làm ngôi sao đáng tiếc lắm ạ.”

Thôi Minh Trí thầm mỉa thằng cu này phạm phải sai lầm lúc trước hắn từng phạm, lấy lòng nhầm chỗ, quả nhiên nghe Soái Ninh cười nhạo: “Lời khen này của cậu sáo mòn quá đi, không đổi được câu gì mới mẻ hơn à?”

Cơ hội đã lỡ không bắt được, cậu chàng mới vừa rơi vào thế khó, một cậu khác đã nhanh nhảu tiếp lời: “Ngôi sao có là gì đâu, còn không phải là dạng chạy khắp nơi mua vui còn phải xem chừng thái độ của người ta, sao mà so được với người có địa vị cao quý như chị Nháo Nháo.”

Soái Ninh cười móc thuốc lá ra, mười mấy giai đồng loạt đứng dậy giơ bật lửa. Cái bàn to quá, có cậu còn cố ý rời ghế chạy tới. Thôi Minh Trí ngồi cạnh sếp bỗng trở thành chướng ngại vật của bọn họ, bị vài cậu đè ép sát sạt, ngực áp vào cạnh bàn, suýt nghẹt thở.

Những người anh em này đến câu gái giàu nên đều trang bị phụ kiện hoàn mỹ. Đống bật lửa khắc logo hàng hiệu Cartier, S.T. Dupont, Bic, IMCO, Zippo, Givenchy, Parker, Colibri, Flamidor các thứ, chỉ nhìn đúng chi tiết đơn giản này cũng biết là quyết tâm đầu tư.

Soái Ninh không mặn không nhạt trách nhẹ: “Nào nào, các cậu giơ bật lửa lắm thế, muốn đốt hết tóc với lông mi tôi hả?”

Các giai hớt hải lui ra, liên tục cúi người xin lỗi.

Thôi Minh Trí cuối cùng cũng dựng thẳng cái lưng bị ép sắp gãy, còn chưa kịp thở phào, Soái Ninh đã nghiêng đầu về phía hắn.

“Trợ lý Thôi.”

Hắn theo phản xạ sờ túi quần móc ra một chiếc bật lửa nhựa 3 tệ. Từ khi theo Soái Ninh, hắn liền thủ sẵn bật lửa để hầu hạ bất cứ lúc nào. Bật lửa xong hắn giơ lên bằng hai tay, tư thế thành thạo đúng tiêu chuẩn trăm phần trăm.

Soái Ninh phun ra một vòng khói dày đặc, quay sang đám giai trẻ đang câu nệ, mỉm cười: “Các cậu là khách tôi mời đến, đừng căng thẳng như vậy, cứ thoải mái chút đi.”

Một chị giàu mặc váy dạ hội màu lam trêu chọc: “Đều tại bình thường trên mạng cô tỏ ra dữ dằn quá mà, trong lòng người ta thấy sợ hãi thì thoải mái thế nào được.”

Soái Ninh cười hỏi mọi người: “Tôi dữ dằn thật hả?”

Đám trai cười hì hì lắc đầu, e rằng thể hiện không linh lợi, có lắm người còn khéo a dua nói hùa.

“Chị Nháo Nháo chỉ dữ dằn đối với bọn cực phẩm[1] thôi, mỗi lần gặp chuyện bất bình đều rút đao tương trợ, em chưa từng gặp ai nhiệt tình vì công lý hơn chị ý nữa.”

“Đúng rồi, chị Nháo Nháo được công nhận là dũng sĩ cõi mạng, bây giờ rất ít người dám nói thật như chị.”

“Em chưa bao giờ cảm thấy chị Nháo Nháo hung dữ, mỗi khi nói chuyện chị ấy cứ cute phomai que, siêu đáng yêu á.”

“Em cũng thế em cũng thế, chị Nháo Nháo là thần tượng số một của em, em hâm mộ chị lắm.”

Thôi Minh Trí trong thâm tâm đang tát cho mỗi thằng một cái, túm cổ hỏi họ khom lưng nịnh bợ người khác như thế có làm cha mẹ chúng mày thất vọng hay không.

Mấy cô bạn của Soái Ninh cũng gớm cái kiểu lấy lòng của đám này, một cô chiêu họ Liễu chế nhạo: “Các cậu đừng có mê nó quá, con này nổi danh ‘sát thủ giai trẻ’, chỉ thích đùa bỡn các cậu non tơ thôi, lầy lội nhất luôn.”

Soái Ninh cười mắng trả: “Nói cứ như mày không thích chơi trai non ấy, lần trước sang Tokyo, là đứa nào đóng một phát 10 triệu yen vào thẻ hội viên của tiệm ngưu lang[2] để ủng hộ bé ngưu lang kia?”

Liễu tiểu thư cười gọi bạn bè: “Rõ ràng là nó để ý thằng bé kia trước, sau lại xúi tao bỏ tiền, con này không chỉ lầy, còn gian ơi là gian, chúng mày bảo có đúng không?”

Các cô ồn ào trêu cợt, một gái có chồng cười báo cho các trai đẹp: “Các cậu chớ có ôm hy vọng với Nháo Nháo, muốn tiếp cận nó thì trước hết phải chuẩn bị tinh thần chịu tổn thương cái đã.”

Lý do kiểu “chữa cháy bằng xăng” này phát huy tác dụng xúi giục, đám trai khao khát danh lợi ước gì được Soái Ninh đùa bỡn, còn tỏ ra tích cực lấy lòng cô hơn lúc nãy.

Tình cảnh một đám khom lưng uốn gối bôi nhọ hình tượng nam nhi này tuy không đáng xem nhưng ít nhất Thôi Minh Trí cũng đỡ lo không khí tẻ nhạt. Hắn an phận đóng vai “hoạn quan”, lui lại phía sau, nhường đất diễn cho đám trai gái động cỡn này.

Khổ cái là sự sượng sùng không buông tha hắn, một cậu cách hắn sáu người đột nhiên gửi tin nhắn WeChat xin đổi chỗ với hắn.

“Thôi ca, có thể đổi chỗ với em được không? Làm ơn!”

Mục đích của cậu ta tất nhiên là đến gần Soái Ninh để tranh thủ cơ hội hơn nữa.

Nếu là chuyện nhỏ không đáng gì, Thôi Minh Trí cũng vui vẻ đáp ứng cậu ta thôi, nhưng hắn ngồi gần sếp để đợi sếp sai bảo bất cứ lúc nào, rời bỏ vị trí e là sẽ bị quở trách, nên hắn chỉ áy náy trả lời: “Xin lỗi, là Ninh tổng bảo tôi ngồi chỗ này, tôi sợ nếu đổi cô ấy sẽ mắng tôi.”

Cậu kia vẫn đeo bám nhằng nhẵng: “Nhờ anh, em vất vả lắm mới có cơ hội thấy chị Nháo Nháo, xin anh giúp em đi ạ.”

Cậu ta gửi liền tù tì ba cái bao lì xì nghìn tệ cho hắn (WeChat tích hợp ví điện tử). Nếu không có ai ở đây, có lẽ cậu ta còn quỳ xuống khóc lóc xin xỏ cũng nên.

Thôi Minh Trí liên tiếp trả lại lì xì, buộc phải chặn tài khoản và ngó lơ cậu ta.

Khi hắn đang làm mấy việc này, một cậu khác rời ghế lẻn đến đằng sau Soái Ninh, cung kính chìa điện thoại di động.

“Chị Nháo Nháo, chị xem ảnh chân dung nghệ thuật em mới chụp ạ.”

Thôi Minh Trí trong lúc ngó láo liên vô tình liếc qua một cái, gã trai khoả thân cơ bắp cuồn cuộn trên màn hình làm hắn trố lồi cả mắt.

Trước mặt bao người khoe với phụ nữ ảnh khoả! thân! không! che!, hành vi này đâm toạc điểm mấu chốt của giai quê bảo thủ, hắn giống như người tối cổ xuyên đến thời đại công nghệ cao biến chuyển từng ngày, kẹp cái đuôi còn chưa tiến hoá xong, đến bất kể chỗ nào cũng không tìm thấy chỗ ẩn náu an toàn.

Người hiện đại Soái Ninh thì khác, bình thản cầm lấy điện thoại, sau một lát đánh giá người trong ảnh và ngoài đời, cười nói: “Đây là cậu hả? Trông không giống, photoshop kỹ quá đi.”

Cậu kia mặt dày cười nịnh: “Chị xem dáng em có được không ạ?”

Soái Ninh bảo cậu ta đi thử một vòng quanh đấy, nói: “Tỷ lệ còn tạm, có điều mông hơi xệ, cần tập thêm các bài nâng cơ mông.”

Giọng điệu lạnh nhạt như bình phẩm một con gia súc.

Cậu kia khiêm tốn nghe theo, bảo đảm nhất định sẽ luyện tập chăm hơn. Những người còn lại thấy cậu ta gây được chút ấn tượng, sôi nổi lấy ảnh đẹp ra bắt chước.

Thôi Minh Trí có kinh nghiệm thương đau lúc nãy, nhanh nhẹn rời ghế né đi. Trong nháy mắt, một bức tường người dựng quanh Soái Ninh, một mình cô bình phẩm không hết, còn gọi các cô bạn qua xem. Năm gái hi hi ha ha, đôi lúc còn buông ra mấy lời bình độc địa, một số người bị bỡn cợt không ra gì.

Là đàn ông, Thôi Minh Trí cảm thấy nhục nhã sâu sắc vì mấy người cùng giới tính làm trò mua vui này, nhưng lại không thể thẳng thắn trắng trợn mà dùng cái câu “thời buổi bây giờ” để hình dung tình cảnh này.

Những người giàu có tận hưởng thú xác thịt xưa nay đã như vậy còn gì? Hiện tại chỉ đổi vai nam nữ, chứng tỏ rằng nhân tính xấu xa không liên quan đến giới tính, sự phán xét của công chúng không nên nặng bên này nhẹ bên kia, ít nhất về sau hắn có thể đánh giá khách quan công bằng.

Toàn bộ diễn biến bữa tiệc được nhóm quay phim chuyên nghiệp ghi hình, sau đó cắt dựng thành video clip cho Soái Ninh đăng lên Weibo.

Dân mạng hết sức chú ý đến bữa tiệc đêm Valentine hoàn toàn mới này. Nhiều người trước đó còn canh xem các khách nam livestream. Hội trường tráng lệ và bữa tiệc xa hoa dễ thu hút sự chú ý của tầng lớp bình dân, mở rộng tầm mắt của họ, dẫn đến lời cảm thán tập thể: “Có tiền thích thật!”.

Đương nhiên, những lời lên án Nháo Nháo khoe giàu làm hỏng không khí xã hội càng tăng, rất nhiều người nghi ngờ cô là thành viên trong các đường dây tham nhũng, kêu gọi cơ quan chức năng vào cuộc điều tra.

Quần chúng thảo luận đông đảo đem đến lượng view ào ạt, đẩy Soái Ninh lên đầu sóng. Hai ngày sau, số người theo dõi cô đã lên tới 20 triệu, trở thành người có sức hút hot khủng trong giới giải trí.

Thôi Minh Trí biết rằng độ hot khủng này là con dao hai lưỡi, ngày hôm sau liền bị sấm sét giáng xuống, người cầm búa tầm sét là người nắm cơm áo thực sự của hắn: Soái Quan Vũ.

Nhận được lệnh lên gặp chủ tịch, hắn như mùa đông gặm kem, lạnh thấu xương, đứng ở cửa chính văn phòng tập đoàn nghển cổ chờ đợi, thấy Soái Ninh vội chạy ra đón, mặt tái dại.

“Ninh tổng, chị biết tại sao chủ tịch lại gọi tôi lên không ạ?”

Nếu Soái Quan Vũ chỉ gọi mỗi con gái lên thì sẽ không chỉ đích danh hắn. Nếu bảo gần đây hắn có hành vi gì khiến sếp lớn chú ý thì chỉ có thể là “Dạ tiệc Trai đẹp” ba hôm trước.

Chuyến này chịu phạt hay lĩnh thưởng, không cần nói cũng biết.

Soái Ninh cũng biết vụ này gần như vuốt râu hùm, hôm nay không tránh được một cơn bão nổi, cô không thiếu niềm tin là sẽ biến nguy thành an, bình tĩnh trấn an: “Hoảng cái gì, chẳng phải tôi đến đây rồi hay sao, đợi lát nữa anh đừng nói gì hết, mọi chuyện để tôi ứng phó.”

Thời khắc kiểm nghiệm chất lượng người cầm đầu đã tới, Thôi Minh Trí hoảng như thổ địa của nhà chạy nạn, sợ rằng mình thờ sai chủ.

Không khí trong văn phòng chủ tịch ngột ngạt, hắn mở cửa đi vào mà như bước vào điện Sâm La, Soái Quan Vũ ngồi ngay ngắn phía trên âm trầm tựa Diêm vương, Vạn Hồng Ba ngồi bên cạnh đóng vai phán quan mặt đen.

Bị khí thế của hai người lấn át, Thôi Minh Trí cảm giác hồn phách như đang chảy khỏi bảy lỗ trên người, bước chân loạng choạng.

Soái Ninh phát hiện tầm mắt cha đang nhằm thẳng tay trợ lý, cố ý lách lên trước một bước ngăn cản, vững vàng hỏi thăm: “Ba, ba tìm bọn con có việc gì ạ?”

Cử chỉ che chở kéo chốt lựu đạn, Soái Quan Vũ đứng dậy sấn về phía Thôi Minh Trí quát ầm lên: “Cậu suốt ngày lừa trên gạt dưới giúp nó làm việc xấu, tóm lại là ủ mưu gì?”

Ngón trỏ tay ông như khẩu súng, gần như chỉ trúng mũi người đối diện.

Thôi Minh Trí nghĩ thầm, tập đoàn từ trên xuống dưới mấy chục ngàn người, chắc không mấy ai bị chủ tịch chửi bới tan nát. Hắn không gánh được vinh dự này, sợ đến nỗi mặt trắng bệch như giấy, hơi thở thoi thóp, từa tựa như trần truồng nhảy xuống hầm băng.

Soái Quan Vũ tuyên án tiếp: “Từ giờ trở đi cậu bị đuổi việc, cút ngay cho tôi!”

Thời xưa, con cái nhà giàu phạm sai lầm, cha mẹ luôn kết tội rằng người hầu độc ác dụ dỗ cô cậu chủ, toàn lôi thằng ở con sen đi theo cậu ấm cô chiêu ra trừng trị trước.

Xã hội thay đổi, tư tưởng của con người lại chẳng đổi thay, Soái Ninh làm chuyện đồi phong bại tục, kẻ tuỳ tùng là Thôi Minh Trí đương nhiên sẽ thành kẻ lót đường. Thật đáng buồn là chính hắn cũng tán thành quan điểm này, chủ động từ bỏ quyền bào chữa, yết hầu giống ống nước bỏ đi chứa đầy gỉ sắt, chỉ há mồm thở dốc cũng không làm được.

Soái Ninh thẳng thắn phản đối: “Ba, ảnh là trợ lý của con, việc đuổi hay giữ là do con quyết.”

“Mày còn muốn giữ nó lại? Bản thân mày chính là Hỗn Thế Ma Vương, có thêm loại tay chân này thì càng dễ quậy đúng không?”

Tiếng Soái Quan Vũ như hổ gầm, vẻ mặt dữ tợn khiến ông nom xa lạ mà đáng sợ, Thôi Minh Trí tự nhận hẳn là chết chắc rồi, hy vọng Soái Ninh đừng nói thêm nữa, như vậy còn có thể khiến hắn đỡ tan nát một chút.

Nhưng sếp nói là làm, kiên trì biện bạch giúp hắn: “Ba, ba đừng trách oan ảnh, trợ lý Thôi trước giờ chỉ làm theo lời sai bảo của con, có thể làm được đến mức tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên, con cho rằng ảnh rất chuyên nghiệp, đáng khen.”

Từ nhỏ cô đã biết trong chuyện đấu tranh, người tiến ta lùi, người thắng thừa thắng xông lên được một tấc lại muốn tiến một thước, kẻ thua liên tiếp lùi bước, một khi đã lùi là lùi ngàn dặm. Cho nên mỗi khi gặp kẻ đối đầu, tuyệt đối không được nhượng bộ, cho dù chảy máu vỡ đầu cũng phải thủ vững trận địa, đối thủ là cha cũng không sờn.

Lý luận này đã áp dụng thực tiễn nhiều năm, lần này vẫn không thể bàn cãi.

Từ khi cô biết nói, Soái Quan Vũ không biết đã nhọc lòng vì đứa con gái này bao nhiêu lần, đến một nửa số cơn nóng giận cả đời ông là do cô chọc cho bùng lên. Người thường xuyên đem thân ra thử độc sẽ dần chịu được độc, Soái Ninh đánh bả lại cực kỳ ngoan cố, ông cho dù cơn giận như núi cũng không sinh ra ý gì quá khích, tiếng quát nạt như sấm vẫn chẳng ăn thua gì như ngày xưa.

“Mày còn mặt mũi nói chuyện! Hôm trước mày làm cái chuyện hư hỏng gì đấy? Thể diện mấy đời nhà họ Soái đều bị mày đánh mất hết!”

Soái Ninh không hề tỏ ra ngại ngùng, còn hỏi cha với vẻ oán trách: “Con làm chuyện gì hư hỏng? Chỉ là mời mấy trai đẹp đến cùng ăn bữa cơm, lại không có làm hoạt động gì trái pháp luật, thế là đại nghịch bất đạo lắm hay sao ạ?”
 
Soái Quan Vũ mặt xanh lè như chanh, đôi tay khua khoắng loạn lên, nhìn như con cua nổi điên. Thôi Minh Trí thật sự lo ông sẽ đánh người, kết quả là chỉ có bộ đồ trà trên bàn lĩnh đủ.

Bộ ấm chén tử sa kia giá trị cả triệu, bị đập vỡ cái rụp, hắn thấy còn đau lòng hơn cả nhìn Soái Ninh bị đánh.

Soái Ninh bắt lấy nhược điểm phản kích: “Ba, hồi nhỏ ba thường dạy tụi con tiền không dễ kiếm, trút giận lên đồ đạc chính là lãng phí, vừa có lỗi với bản thân đã vất vả cần cù lao động, vừa có lỗi với những người còn đang trong cảnh khó khăn nghèo khổ. Con tiêu tiền với mục đích là mua vui, không tính lãng phí, giờ ba đập đồ cho hả giận mới đúng là lãng phí. Hơn nữa bộ đồ trà này là quà sinh nhật năm ngoái má tặng ba, ba làm vậy thật có lỗi với má đó.”

Mẹ kế là cây súng tốt, không dùng cũng phí.

Lời cãi của cô giống như cái tát nhằm vào mặt Soái Quan Vũ khiến mặt mũi ông bầm dập, ông run giọng nói: “Mày còn dám dạy tao, mày xem có con gái nhà ai giống mày không? Công khai giao dịch trao đổi tiền tình, kéo lũ không đàng hoàng tụ tập lêu lổng, còn khoe ra cho công chúng xem từ đầu đến cuối, đúng thật là hoang dâm vô sỉ! Mày không để ý đến mặt mũi tao thì cũng phải yêu quý thanh danh của chính mày chứ, để chính mình thân bại danh liệt, sau này ai dám cưới mày về làm vợ?”

Soái Ninh nghe thế, mũi nhọn càng được mài sắc, cãi ngang: “Ăn một bữa cơm cũng kêu hoang dâm vô sỉ, thế thì dưới gầm trời này không còn ai trong sạch nữa. Còn bảo con gái nhà ai giống con, thật không biết ba kiến thức hạn hẹp hay là lừa mình dối người, còn nhiều người quá đáng hơn con lắm. Hỏi thăm đại là thấy đầy khắp nơi, chẳng ai thèm che giấu. Còn nữa, dù các gái đó làm những việc xấu xa thật nhưng vẫn kém xa đám đàn ông nha. Bạn bè khách hàng của ba, con cháu họ hàng nhà họ được mấy người không có vợ bé không chơi gái? Anh Ba còn từng tham gia Hải Thiên Thịnh Diên[3] kìa, sao không thấy ba mắng ảnh?”

Soái Quan Vũ tức giận đến mức bước vào vết xe đổ của Thôi Minh Trí, đánh mất chức năng ngôn ngữ. Vạn Hồng Ba nãy giờ ngồi im xem diễn, đúng lúc này lên tiếng diễn vai mặt trắng[4].

“Ninh Ninh, cháu là con gái, sao lại so với đàn ông con trai được?”

Lời này trúng ngay chỗ Soái Ninh ghét nhất, đốp lại: “Dượng, dượng nói buồn cười thật, mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, cùng là phạm pháp, cơn cớ gì chỉ đòi đánh đòi giết đàn bà con gái? Huống hồ cháu còn không phạm pháp đâu nha, chỉ là ăn bữa cơm trò chuyện mấy câu. Dượng nghĩ nhân viên khách sạn người ta là đứa mù kẻ điếc hết ạ? Nếu thực sự có chuyện gì cảnh sát đã sớm tìm đến cửa rồi! Giờ là thời buổi nào rồi mà dượng và ba còn phong kiến vậy? Vì chút việc này mà hỏi tội ầm ĩ, thế thì đem con đi thả bè trôi sông cho rồi.”

Thôi Minh Trí thầm than ngày trước coi thường lòng kiêu hãnh của sếp. Cha mẹ hắn chỉ là nông dân bình thường, khi họ nóng giận mắng mỏ hắn cũng chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nghe. Chủ tịch là nhân vật thế nào? Cả nước 1,3 tỷ người thì ít nhất có 1 tỷ người làm gì cũng nể mặt ông, Soái Ninh dám cãi tay đôi với ông, thật là Tôn Ngộ Không chuyển thế.

Vạn Hồng Ba thấy anh vợ tức giận nghẹn lời hoàn toàn, chính thức tiếp quản chiến trường, trách cứ cháu gái: “Cháu làm vậy cũng không phải không thể, nhưng tại sao lại không làm kín đáo một chút chứ? Một hai phải làm đến mức cả nước cùng biết, giờ ngoài kia đã có người biết thân phận cháu, cháu khoe giàu rùm beng vậy sẽ mang đến phiền phức cho tập đoàn.”

Soái Ninh ngẩng cao đầu, quăng ra tiếng cười lạnh như quả tạ đập xuống người.

“Dượng càng nói càng buồn cười, cháu làm vậy cũng kêu khoe giàu? Từ đầu đến cuối tổng cộng tốn không đến 3 triệu rưỡi, dượng từng tham gia nhiều tiệc tùng như vậy, bữa nào tính toán chi li giống cháu? Huống hồ cháu tiêu tiền đều là thu nhập hợp pháp, bất cứ cơ quan chức năng nào nhảy vào điều tra cũng không moi ra sai sót gì.”

“Nói là nói vậy nhưng người ngoài không thấy như vậy đâu. Thu nhập bình quân đầu người của Trung Quốc mới bao nhiêu? Hơn 70% người trong xã hội là người thu nhập thấp, thiên kim tiểu thư như cháu chỉ là trường hợp cực kỳ cá biệt. Khoe mức chi tiêu với những người nghèo ấy chỉ tổ làm họ sinh tâm lý thù ghét người giàu.”

Soái Quan Vũ trợn mắt giương mày tiếp lời: “Mày suốt ngày lên mạng bày toàn các trò không đầu óc không ra thể thống gì, đã có người nói mày là thành phần tham nhũng suy đồi kêu gọi cơ quan chức năng điều tra. Ông già mày đúng là chưa từng làm chuyện trái lương tâm, nhưng súng bắn chim đầu đàn, bình yên không việc gì tao còn phải đi nhẹ nói khẽ đây. Mày đẩy mâu thuẫn giàu nghèo thêm gay gắt, phá hỏng không khí xã hội, còn không bị người ta coi là cái bia nhằm vào? Mày lớn ngần đấy tao chưa từng hại mày vố nào, cũng xin mày đừng có tiếp tục hãm hại ba mày nữa.”

Soái Ninh biết cha không trông đợi gì ở cô, coi cô như cục u, chỉ mong không xấu đi chứ không mong chữa khỏi. Cô căm ghét sự hiểu lầm này, một lòng muốn ông nhận rõ giá trị của bản thân, mọi nỗ lực đều xoay quanh mục đích này.

“Ba, giờ ba cho rằng con quậy phá hoang đường tất cả đều không quan trọng, ít nữa thôi là con sẽ chứng minh được bản thân, xin ba cho con thêm chút thời gian.”

Cô từ bỏ giọng đối nghịch, quay sang dùng miệng lưỡi thương lượng.

Soái Quan Vũ không muốn lại bị lừa, gạn hỏi cô rốt cuộc đang muốn làm gì.

“Con vì hoàn thành dự án ba giao ạ.”

“Hoàn thành dự án làm gì mà mày bày mấy trò đường ngang ngõ tắt đó?”

“Suy nghĩ của mỗi người mỗi khác, con có ý tưởng riêng.”

“Có ý tưởng trước hết cũng phải nói ra xem sao, phải chứng minh được mới có thể thực thi, giờ mày làm vậy chính là quậy phá! Không thấy hiệu ứng tốt đẹp gì hết!”

“Ba chỉ xem những thứ rành rành, con đưa kế hoạch trước cũng chẳng ăn thua, dù sao cũng không được ba tán thành.”

Soái Ninh cao giọng, so với cha, cô còn ít kiên nhẫn hơn, bởi vì cứ cò cưa sẽ tiêu hao nhuệ khí.

Soái Quan Vũ không biết nên làm gì với cục u ác tính này, đúng lúc ấy thư ký đến gõ cửa nhắc ông nên xuất phát đi tham gia một cuộc gặp mặt quan trọng.

Ông nhìn con gái chăm chú, cố gắng tiêu hoá cơn giận chưa tan, cầm điện thoại trên bàn, lúc sắp đi còn quay đầu lại cảnh cáo Thôi Minh Trí: “Người không rõ phải trái thì có chuyên nghiệp nữa cũng vô dụng, cậu tự lo liệu cho xong đi.”

Hôm nay ông khắc nghiệt như vậy không chỉ vì trò hề ngày Valentine.

Sau vụ sóng gió ở T’ang Court lần trước, Vạn Hồng Ba cuối cùng cũng mách với ông, nói Thôi Minh Trí mới đầu tìm đến Lương Nghiệp tố cáo rằng Soái Ninh ngang ngược bừa bãi, đến nơi lại đổi giọng nói khác hẳn, kẻ tung người hứng diễn kịch với cô. Đây rất có thể là màn kịch hai người bày ra để tranh công với chủ tịch, làm nổi bật trước mặt các cổ đông.

Soái Quan Vũ cộng sự với em rể nhiều năm, coi trọng ông ta như người nhà, còn Soái Ninh là người nhà thật thì lại vì gây lắm chuyện xấu mà không được ưa thích. Nâng lên đặt xuống hai người, ông tất nhiên sẽ tin người trước hơn, cho rằng Thôi Minh Trí để mặc con gái ông sai phái, giúp đỡ cô làm xằng làm bậy, là đứa tiểu nhân không có tí tinh thần tuân thủ nguyên tắc nào. Vừa rồi nếu không có Soái Ninh ra sức ngăn trở, ông chắc chắn đã xử nặng hắn.

Thôi Minh Trí như con cá thoát khỏi lưới, trong lòng hú vía, tiếng đóng cửa khi chủ tịch rời đi cũng khiến hắn run rẩy đến xương, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra hiểm cảnh.

Nhưng Soái Ninh chẳng có vẻ gì muốn đi. Khi tranh chấp với cha, nỗi oán giận của cô như mây đen đang tụ lại, trước mắt muốn phóng tia sét đang ấp ủ vào Vạn Hồng Ba. Cô xua tay đuổi người tạp vụ định vào dọn đống mảnh vỡ, chậm rãi bước đến gần kẻ địch.

Thôi Minh Trí mơ hồ nhìn thấy cặp răng nanh cô giấu sau bờ môi đỏ, trái tim lại đánh nhịp nhanh lần nữa, theo bản năng hắn lui về phía sau, hận không thể chui hẳn vào góc tường.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Từ 极品 này vốn mang nghĩa là thứ bậc (phẩm cấp) cao nhất, nhưng giờ đã thành từ nói mỉa của dân mạng dành cho các thành phần có thái độ, tính cách cực kỳ khó đỡ.
2. Cơ sở dịch vụ nhạy cảm dành cho khách hàng nữ với các tiếp viên nam trẻ đẹp, thường gặp ở Nhật Bản và Đài Loan.
3. Triển lãm tổ chức ở Tam Á – đảo Hải Nam, chuyên giới thiệu các sản phẩm cho giới siêu giàu như du thuyền, máy bay riêng… Tin về những bữa tiệc thác loạn trong khuôn khổ triển lãm từng gây ồn ào trên báo chí TQ hồi những năm 2012-2013.
4. Trong Kinh kịch, nhân vật hoá trang mặt trắng là dạng gian thần, hay xúc xiểm.
 

 

Comments

Popular Posts