Người nối nghiệp chân chính - Chương 26

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 26: Nhằm trúng con mồi rồi

Đầu tháng Ba, trong đội ngũ những người phát tờ rơi trên đường phố Thước Châu đột nhiên xuất hiện một lực lượng mới, những người này đi phát miễn phí tập tài liệu in ấn nét căng về phong thủy nhà ở, mời mọi người đến trung tâm sinh hoạt cộng đồng địa phương dự chương trình giảng dạy phong thủy do mấy giáo sư lịch sử của các trường đại học trọng điểm trong nước thay phiên nhau đứng lớp.

Tài liệu giảng dạy và nội dung bài giảng đều thâm nhập thiển xuất (giải thích kiến thức cao siêu bằng ngôn ngữ dễ hiểu), phần dạy kỹ càng tỉ mỉ nhất là ảnh hưởng của mặt bằng căn hộ đến phong thủy.

“Ban công nếu đối diện cửa chính hoặc bếp thì sẽ hình thành thế xuyên tim, nhà đó sẽ không dễ tụ tài mà dễ phát sinh các việc hao tiền tốn của.”

“Trong một tầng nhà chung cư, cửa chính của các căn không thể đối diện nhau, hoặc đối diện cửa thang, điều này sẽ tạo thành luồng khí bất lợi cho tài vận, hơn nữa người trong nhà cũng dễ bị đau ốm.”

“Cửa sổ là lối lưu thông vào ra của khí, cửa chính và cửa sổ không thể thẳng hàng, điều này sẽ gây ra tình huống cửa trước thông cửa sau, làm khí đi thẳng ra ngoài, không tụ được trong nhà, khiến cho tiền của không cách nào đọng lại, hình thành thế ‘thoái tài’ (tiền thụt lùi).”

“WC là không gian dùng cho việc xả thải, bản chất rất bẩn, cửa WC không nên đối diện cửa chính, cũng không nên ở cạnh cửa chính. Điều này sẽ khiến tiền vào tiền ra, ảnh hưởng xấu đến tài vận của cả nhà.”

“Từ cửa chính đi vào nên gặp phòng khách, còn phòng ngủ, phòng bếp cùng các không gian khác nên bố trí ở sau nhà. Không gian mà vận dụng cách đảo ngược mặt bằng, đặt phòng khách ở phía sau nhà thì cũng hình thành thế ‘thoái tài’, dễ dàng khiến tài vận xuống dốc.”

“Phòng vệ sinh không có cửa sổ, không tốt cho việc xua tan khí ô uế, người ở nhà đó dễ gặp chuyện đen đủi.”

“Phòng bếp là chỗ nổi lửa thêm dương khí, không thể đặt cạnh hay đối diện cửa chính, làm thế về lâu dài sẽ hao tổn dương khí, hình thành thế ‘lậu tài’ (tiền rò rỉ), cũng không tốt cho sức khoẻ phụ nữ và trẻ em trong nhà.”

“Cầu thang vì có người đi lại thường xuyên, đặt ở cạnh cửa chính không hay, dễ dàng sinh ra sát khí.”
...

Nhà tổ chức còn tạo tài khoản công chúng trên WeChat (gần như page Facebook), in thông tin tài khoản trên tờ rơi và tài liệu giảng dạy, mọi người theo dõi tài khoản đó là có thể nhờ thầy phong thủy tư vấn miễn phí.

Hoạt động đầu tiên thu hút rất nhiều người già. Đối tượng này có khả năng đưa chuyện dẫn mối cực giỏi, chưa đầy nửa tháng, số người kéo đến nghe giảng đã chật ních, lượng người theo dõi tài khoản WeChat tăng vọt đến 100 ngàn, báo chí truyền thông địa phương cũng đưa tin tức liên quan. Thêm vào đó là cuộc tấn công bằng tờ rơi rải khắp hang cùng ngõ hẻm Thước Châu, quá nửa dân Thước Châu đều biết chuyện này, cũng đem ra bàn tán sôi nổi.

Phong thuỷ là học thuật truyền thống lâu đời của Trung Quốc, vẫn luôn thu hút mọi người bàn tán say sưa. Người Trung Quốc xưa nay còn mang tâm lý “có thờ có thiêng có kiêng có lành”, đặc biệt là khách mua nhà, hễ biết thông tin là sẽ phải để ý cân nhắc. Nhưng chủ đầu tư khi thiết kế mặt bằng căn hộ lại chỉ chú trọng công năng và tận dụng không gian, rất nhiều toà nhà đều tồn tại vấn đề phong thuỷ.

Ở cạnh Tây Thành Lãnh Địa có dự án cao cấp do tập đoàn Thiên Hưng - một ông lớn trong ngành bất động sản - đầu tư đang bán. Mặt bằng của khu này có luôn các lỗi phong thủy như bếp bí WC bí, bếp và nhà vệ sinh ở cạnh cửa chính hoặc ở giữa căn hộ, cửa căn hộ đối diện hành lang, hai cửa phòng đối diện...

Khách mua nhà ở đây đều có năng lực kinh tế nhất định, hướng tới cuộc sống tốt đẹp kỹ lưỡng. Cơn sóng “bùng nổ phong thủy” ập đến, rất nhiều người mua nhà bị nó tác động, thay đổi kế hoạch mua nhà đã định. Sàn giao dịch bất động sản dự án trước đây khách khứa đông vui, giờ vắng đến mức chim sẻ sà xuống đi lại nhởn nhơ, các tòa thuộc giai đoạn 1 đang thi công đã không thể phá đi xây lại, đành phải tăng cường truyền thông tiếp thị, cũng sửa gấp mặt bằng căn hộ thuộc giai đoạn 2, nhưng hiệu quả không đáng kể.

Cùng khu vực còn có vài khu chuẩn bị mở bán cũng ở trong tình cảnh tương tự, các bên đều ấm ức không biết ai đang đánh lén.

Đầu tháng 4, sàn giao dịch bất động sản và rào quây công trường Tây Thành Lãnh Địa thay biển quảng cáo mới tinh, đồng thời đặt pa-nô ở các điểm chờ xe buýt khắp huyện, lấy câu “Khai sáng mặt bằng căn hộ lý tưởng nhất” làm thông điệp truyền thông cốt lõi.

Sơ đồ mặt bằng căn hộ Tây Thành Lãnh Địa đưa ra đã hoàn mỹ tránh né các khuyết điểm của mặt bằng các dự án khác, cố gắng theo gần sát những tiêu chuẩn “vượng trạch” (nhà có lộc, đại khái thế) trong phong thủy học, nhận được sự ưu ái của nhóm người mua nhà.

“Thủ phạm” quấy đảo vừa qua vì vậy mà lộ mặt.

Binh pháp Tôn Tử có câu: “Phàm chiến giả, dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng. Cố thiện xuất kỳ giả, vô cùng như thiên địa, bất yết như giang hà.”[1] Thương trường như chiến trường, muốn đánh bại đối thủ cạnh tranh phải dựa chiến lược và mưu kế. Thôi Minh Trí cảm thấy chiêu “xuất kỳ chế thắng” (thắng vì đánh bất ngờ) này của Soái Ninh hết sức tinh vi, đúng nghĩa là đem quân đánh úp lúc địch không phòng bị, khoét vào nhược điểm của đối thủ, khoe được ưu điểm của ta. Tin chắc rằng những đối thủ đó giờ cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn, hắn rất muốn biết cô sao lại nghĩ được ra điểm này.

Soái Ninh nói đây chẳng qua là chút tài lẻ, người giỏi quan sát phân tích đều không khó nghĩ ra.

“Mua nhà là chuyện lớn trong đời người Trung Quốc, đa số mọi người sẽ đổ vào số tiền họ ki cóp hơn nửa đời, đương nhiên phải cẩn hết cả thận. Các cụ có câu nhất mệnh nhị vận tam phong thuỷ, đất phong thuỷ tốt sinh ra vương tướng, phong thuỷ không tốt nghèo muôn đời... Nếu có điều kiện, ai cũng muốn kiếm cho mình một chỗ phong thuỷ tốt, chẳng cần biết nó có tác dụng hay không, nhiều khi chỉ là an ủi về tâm lý. Những chủ đầu tư ấy chỉ coi trọng bản thân căn nhà mà không đào xới kỹ càng suy nghĩ của người mua nhà, sơ sót này sẽ thành điểm yếu chết người của họ.”

Trong khi giải thích nghi hoặc, cô cũng tiện thể truyền thụ kiến thức kinh nghiệm cho Thôi Minh Trí.

“Muốn thúc đẩy việc tiêu thụ một sản phẩm nào cũng phải thoả mãn nhu cầu tâm lý khách hàng. Chiếm lĩnh thị trường không bằng chiếm lĩnh đầu óc người tiêu thụ. Cái gọi là chiến lược marketing chính là quá trình thăm dò tâm trí khách hàng. Anh cân nhắc lý luận này cho tốt, sau này hưởng lợi vô cùng.”

Thôi Minh Trí nhai nuốt những lời này mà cảm thấy dư vị vô tận. Gần đây, hắn càng ngày càng nhìn ra khả năng kinh doanh của sếp, thường kính nể hết sức, muốn vả miệng tạ tội vì ngày trước đã coi thường cô. Mỗi khi nghe ý kiến của cô, hắn không khỏi bị thánh nịnh nhập hồn, thán phục: “Ninh tổng, chị chưa từng học ngành kinh doanh, sao lại giàu kinh nghiệm marketing như vậy ạ?”

Câu nịnh vô tâm này khiến Soái Ninh rất thích thú, cười nói: “Người có năng khiếu tự học cũng có thể thành tài, nhưng anh đừng mừng vội, dìm hàng đối thủ vẫn không thể kéo nguồn khách đến bên mình đâu, Tây Thành Lãnh Địa có vết đen cũ từ Kim Huy Thế Gia, tiếng tăm thối hoắc cả, còn phải thuốc thang tẩm bổ chút.”

Cô đã kê đơn xong, dự định giữa tháng 5 sẽ tổ chức một hội chợ nội thất lớn ở Thước Châu để gây dựng tiếng tăm cho Tây Thành Lãnh Địa.

“Chẳng phải chúng ta đã đưa ra gói hoàn thiện sang trọng cho khách mua nhà hay sao? Đến lúc đó sẽ mời các thương hiệu nội thất nổi tiếng trên cả nước tham gia triển lãm. Đối ngoại cứ nói sẽ chọn những đơn vị được nhiều người tiêu dùng yêu thích nhất trong số các công ty tham gia triển lãm làm nhà cung cấp vật liệu hoàn thiện cho chúng ta và kêu gọi khách tham quan bình chọn. Việc bình chọn chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả quảng cáo đáng kể.”

Thôi Minh Trí cho rằng ý tưởng này tốt thì tốt thật nhưng quá tốn kém.

“Làm triển lãm ít cũng phải đầu tư hơn 10 triệu, liệu có vượt dự toán của mình không ạ?”

Ăn luôn một cái lườm, vội cúi đầu nghe răn dạy.

Soái Ninh châm thuốc, nói: “Đầu óc anh á, vẫn chưa đủ linh hoạt, chỉ biết ‘khắc chu cầu kiếm’ (đại ý là cứng nhắc). Trước thiếu vốn mới phải thắt lưng buộc bụng, giờ có 800 triệu ba tôi cho, đạn dược đầy đủ rồi thì phải đổi mới chiến thuật chứ. Tây Thành Lãnh Địa giờ vẫn mang tiếng dự án treo, trước hết cần tạo dựng lòng tin của người mua với chúng ta, khiến họ thấy thực lực của Bất động sản Quan Vũ, hiểu rằng chúng ta khác hẳn chủ đầu tư cỏ hồi trước. Công trình vào tay chúng ta sẽ thay da đổi thịt, chất lượng đẳng cấp đều hơn hẳn ngày xưa.”

Hồi trước Kim Huy Thế Gia là dự án nhà ở thương mại bình thường, sau khi đổi sang tên Tây Thành Lãnh Địa đã được Soái Ninh biến thành khu đô thị cao cấp, người trong công ty đều hoài nghi cô định vị có chuẩn xác hay không, nhưng bản thân cô lại thong thả tự tin.

“Cơm tẻ bình thường bán không được giá tốt, làm thành sushi giá lên mấy lần liền. Tiềm năng phát triển của khu đó tốt, trước mắt chỉ có hai dự án của Thiên Hưng và Quảng Hạ là thuộc phân khúc cao cấp. Vị trí của họ chẳng đẹp bằng mình mà còn dám ra sản phẩm cao cấp, mình vì cái gì lại không thể? Giờ Thiên Hưng đã bị tôi cho knock-out, nghĩ tiếp cách dìm Quảng Hạ xuống, cho người mua biết Quan Vũ mới là đứng đầu trong ngành bất động sản, mua căn hộ của chúng ta mới là lựa chọn tốt nhất.”

Cuối tháng 4, Tây Thành Lãnh Địa chính thức lên cốt 0, tiếp theo sẽ thi công phần nổi. Soái Ninh đi Thước Châu thị sát công trường, đêm đó gọi một mình Diệp Như Vy đến hỏi chuyện.

Trước Tết đàm phán với Bì Phát Đạt ở khu phố Liên Hoa xong, cô cắt cử luôn Diệp Như Vy qua thôn Bạch Liên tìm hiểu tình hình, nghe ngóng xem trong thôn có người nào phẩm chất đạo đức tốt, trình độ văn hóa cao hơn mặt bằng chung, có khả năng làm việc nhất định. Diệp Như Vy có ưu thế là người địa phương, nhờ họ hàng bạn bè hỏi thăm vòng quanh, sau mấy tháng cũng thu thập được một ít tin tình báo đáng tin cậy.

“Thôn đấy có ông Chúc, mười mấy năm trước từng làm bí thư chi bộ thôn, con trai duy nhất của ông ấy tên là Chúc Kỳ Vỹ, năm nay 33 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng, đã vào Đảng, trước dạy tiểu học ngoài khu phố. Hai bố con đều ngay thẳng tử tế. Năm kia, một người họ hàng nhà họ Chúc mở trại nuôi gà ở thôn Bạch Liên, Bì Phát Đạt đến đòi tiền phí quản lý, người đó đưa vài lần nhưng vẫn bị vòi vĩnh không chịu nổi, dẫn theo vài người đến nhà Bì Phát Đạt lý luận, bị cháu trai của Bì Phát Đạt là Bì Phi Dược gọi hội đánh. Chúc Kỳ Vỹ ra mặt giúp người thân, đầu tiên là báo công an ngoài khu phố, lại đưa đơn lên tòa án huyện, từ đó đắc tội với nhà họ Bì, chẳng bao lâu đã bị trường học mượn cớ đuổi việc. Bố anh ta đi gặp hiệu trưởng, hiệu trưởng không tiếp, ông còn bị xe máy đâm trọng thương, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, lại rơi vào cảnh bán thân bất toại. Mọi người đều đoán là tay chân của Bì Phát Đạt làm nhưng không có bằng chứng gì hết. Chúc Kỳ Vỹ vì phải chăm bố không thể đi làm ở xa, một năm rưỡi nay ở lại trong thôn, bọn Bì Phát Đạt suốt ngày gây sự với nhà họ. Hoa màu trồng xong bị đổ phân hóa học cho chết cháy, gà vịt nuôi thường xuyên bị trộm, giếng nước của nhà cũng bị đổ rác thải, còn dăm bữa nửa tháng lại bị úp sọt đánh lén đến nỗi không dám ra khỏi cửa. Giờ vợ Chúc Kỳ Vỹ đã sợ quá bỏ đi, trong nhà toàn người già trẻ con ốm đau tàn tật, lại không có nguồn thu nhập, sắp hết đường sống cả rồi.”

Soái Ninh sai Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy đến thăm nhà họ Chúc, nếu tình hình thật như vậy thì đưa Chúc Kỳ Vỹ lên huyện gặp cô, dặn họ hành động kín đáo, nhất định không thể để người của Bì Phát Đạt phát hiện họ có lui tới với người nhà họ Chúc.

Hôm sau, trời chưa sáng, Thôi Minh Trí đã cùng Diệp Như Vy lên đường. Soái Ninh buổi sáng đi sàn giao dịch căn hộ xem xét, nghe nhân viên sale báo cáo, bố trí một số biện pháp đẩy mạnh tiêu thụ, buổi chiều lên thành phố Đông Hưng sát cạnh đó xin gặp một VIP, buổi tối lại tất tả quay về Thước Châu. Xe đi đến gần khu tập thể huyện ủy, một hình bóng quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ xe.

Cô vội bảo tài xế quay xe, đuổi theo người đó gọi to: “Bí thư Lư!”

Lư Bình dừng bước nhìn qua, thấy cô xuống xe đi tới, đứng yên tại chỗ chờ.

Hôm nay trạng thái của anh ta có khác với mọi khi, một con chó Golden Retriever (Gâu-đần Ri-tri-vờ) to đùng ngã ngửa ngồi bên chân. Cháu bé lắm lông này không rụt rè bằng nửa anh ta, thấy có người lại gần lập tức lè lưỡi vẫy đuôi nhào tới, in lên bộ đồ Chanel của Soái Ninh hai dấu chân lấm đất.

Cô hơi bực, khổ cái đánh chó phải ngó mặt chủ, thấy Lư Bình nhận lỗi đành bảo không sao, còn giả vờ thích thú như người yêu chó, gọi mấy câu: “Cưng ơi”, sau đó linh hoạt tránh né con súc sinh đang ra sức đến gần cô, nhìn Lư Bình cười giả tạo: “Bí thư Lư, anh nuôi bạn cún này ạ? Tên là gì thế ạ?”

Lư Bình đưa cô gói khăn giấy, xin lỗi thêm: “Nó tên Tinh Tinh, là chó hoang tôi mới nhận nuôi đợt đầu năm. Vừa khỏi ốm đã nghịch, thích nhất chơi với người, kéo cũng không kéo lại.”

Soái Ninh nhìn kỹ, lông con chó này không được dày như bọn chó Gâu-đần khỏe mạnh bình thường, có mấy mảng trụi rõ ràng, có thể nhìn thấy vết thương vừa lên da non, trên mũi cũng có vết sẹo.

“Nó là chó hoang? Anh nhận nuôi ở trạm cứu hộ thú cưng ạ?”

“Không phải, đầu năm tôi xuống cơ sở dưới xã Đông Bình, gặp nó hai lần, thấy nó bị thương khắp mình mẩy, gầy đến da bọc xương, đi lần thứ ba lại gặp được, khi đó nó ốm gần chết. Tôi hỏi dân địa phương thấy bảo là chó hoang không ai nhận, cũng không biết chủ là ai. Tôi xem thương quá bèn mang nó về. Nằm viện thú y một tháng mới khỏi. Tôi ở một mình có khi cũng buồn, tạm thời giữ nó lại cho vui, một thời gian nữa sẽ nghĩ cách tìm chủ mới cho nó.”

Khi nói chuyện, Lư Bình vẫn luôn cúi đầu nhìn chăm chú con chó đang vui vẻ vẫy đuôi, ánh mắt dịu dàng như đôi tay đang nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Ngoài giờ, anh ta mặc áo thun hoodie và quần bò. Bộ dạng bình thường này làm giảm tuổi tác tăng tương tác, đẹp trai tươi mát như bóng râm đầu mùa hè, vẽ thành chân dung đem làm bìa truyện ngôn tình được.

Tri háo sắc nhi mộ thiếu ngải[2], điểm này chẳng phân biệt nam nữ. Bị truyền thống văn hóa bó buộc, rất nhiều phụ nữ xấu hổ, không dám sống thật với bản năng. Soái Ninh xưa nay phóng khoáng hào sảng, thấy giai đẹp không thiếu rục rịch tâm địa đen tối, Lư Bình có thân phận đặc biệt không tiện thông đồng nhưng cô vẫn không khỏi chẹp chẹp trong lòng, ngoài mặt vẫn phân tâm để khen ngợi đầy lý tính.

“Bí thư Lư, anh thật là có tâm Bồ Tát, bạn cún này gặp được anh là kiếp trước ăn ở tốt.”

Lư Bình bật cười: “Nếu thực sự ăn ở tốt thì kiếp này đã không làm chó.”

“Ha ha, kể cũng đúng thật, nhưng anh là người theo chủ nghĩa duy vật cơ mà? Sao lại đi tin nhân quả luân hồi thế ạ?”

“Tôi nói theo giọng của chị, chị phản ứng cũng nhanh quá đi mất.”

Cô nhờ nhanh trí chọc giai bật cười ha ha, trò chuyện vài phút, mời anh ta cùng đi tản bộ.

“Tôi mới lên Đông Hưng về, nửa ngày nay chỉ ngồi, chân tê rần cả, cùng đi bộ một chút được không?”

“Được thôi, tôi cũng ra đây đi dạo mà, chúng ta bước loanh quanh đi. Nhưng chị đi một mình có tiện không? Không đem theo vệ sĩ gì đó ạ?”

“Ầy, anh là bí thư huyện ủy, đi cạnh anh là an toàn nhất rồi, cần gì đến vệ sĩ nữa ạ.”

Soái Ninh cho đám tùy tùng về khách sạn trước, cùng Lư Bình đi dọc con đường rợp cây xanh, vừa đi vừa tán gẫu. Đề tài câu chuyện tưởng như lung tung ngẫu hứng nhưng thực ra đều trải qua tính toán công phu, chủ định để moi chi tiết về đời tư anh ta. Tiếc rằng Lư Bình phòng thủ chặt chẽ, trước sau giữ kín bưng thông tin cá nhân, giống một con quỷ quái trơn tuột, thiên la địa võng cũng không bắt được.

Soái Ninh thề phải bắt được con quỷ này, vắt óc ủ mưu tìm phép, chân phải đột nhiên có cảm giác khác thường, vừa cúi xuống nhìn đã thấy mũi giày ngoác ra như mỏ con chim non đói khát, hung hăng mổ lấy mặt mũi cô.

Giày của cô toàn là hàng hiệu siêu cấp, nhưng có khi giá cả kinh người lại đồng nghĩa với giá trị bằng âm, người đời rất khó tưởng tượng, một số món hàng xa xỉ có chất lượng mong manh, không chịu nước không chịu mài mòn, chẳng hạn như đôi giày thửa riêng nhân dịp kỷ niệm này, hôm qua vừa xỏ vào chân, hôm nay đã đi đời, còn vắn số hơn cả phù du.

Màn mất mặt này chớp nhoáng lọt vào mắt Lư Bình, anh ta không lập tức lên tiếng, đại khái muốn chừa cho cô khoảng trống để chơi bài lảng.

Người thường nếu gặp cảnh này khó tránh khỏi xấu hổ, sợ cho người ta ấn tượng kém cỏi, người giàu thì bất đồng, quần áo vá chằng vá đụp cũng có thể dẫn dắt trào lưu thời thượng. Da mặt Soái Ninh lại chịu được trăm ngàn rèn giũa, thản nhiên cười nói: “Đôi giày này không biết cố gắng quá cơ, như ngựa (trong tranh) Từ Bi Hồng, đẹp chứ chẳng dùng được.”

Lư Bình hẳn là đã sớm chuẩn bị xong lời đáp, mỉm cười đầy săn sóc: “Loại giày này dành cho người bước trên thảm đỏ, vốn dĩ không hợp để dạo bộ, chúng ta đi trên đường lâu như vậy, đương nhiên phải rách rồi. Là tôi sơ ý, chỉ lo nói chuyện, quên để ý giày chị có đi được hay không.”

Soái Ninh hào sảng cười đáp: “Tôi cũng không chú ý, nó bỗng dưng toác ra, cứ như lựu đạn.”

Không cách nào đi dạo tiếp, việc điều tra buộc phải ngừng, cô định gọi điện cho lái xe, Lư Bình lại kêu cô đừng vội.

“Xin chị chờ đây một lát nhé.”

Anh đưa cô sợi dây dắt chó, xoay người đi về phía cửa hàng quần áo ở bên kia đường.

Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của Soái Ninh, cô gồng giữ con Tinh Tinh đang nhăm nhăm đuổi theo chủ, bản thân cũng muốn đi theo ngó một cái. Vài phút sau Lư Bình xách về một đôi giày da nữ, màu sắc kiểu dáng phối hợp hài hòa với quần áo của cô, kinh nhất là anh ta còn đoán đúng cả cỡ giày của cô.

“Chị thân phận đặc biệt, bị ai nhìn thấy đang đi giày hỏng thì không tốt lắm. Thay đôi này rồi hãy gọi lái xe nhé.”

Soái Ninh giờ là người nổi tiếng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều có thể bị biến thành trò cười đăng lên, anh ta đặt mình vào vị thế người khác để giữ gìn thể diện cho cô như vậy, chỉ sợ kẻ thân tín có tâm nhất cũng không sánh bằng.

Người đàn ông tinh tế chu đáo như vậy, Soái Ninh chỉ từng gặp trong tiệm ngưu lang ở Nhật, nghĩ thầm EQ của người này nếu không phải bồi dưỡng sau này thì thật xứng với câu “năng khiếu trời cho”.

Gái tầm thường thì đã đổ đứ đừ, cô kinh nghiệm phong phú, các chiêu trò gió trăng đã thuộc làu làu, thấy rõ đối phương đang thừa cơ gieo ân tình, tươi cười khách sáo: “Anh nhiệt tình quá, tôi biết làm sao cho đỡ ngại đây?”

“Hẳn là tôi ngại mới đúng, chỉ mua được loại hàng giảm giá ba bốn trăm tệ này thôi, chị có lẽ chưa từng đi giày rẻ tiền như vậy, nếu không ưng thì để tôi cầm đi trả lại.”

“Không không, đây là tấm lòng của anh, quý hơn bất cứ thứ gì, thật sự cảm ơn anh lắm ạ.”

“Vậy đi thử xem sao, tôi xem qua rồi, là da bò mềm, hẳn sẽ không đau chân.”

“Anh chọn, chắc chắn không sai được ạ.”

Soái Ninh đã đến nước này thì chấp hết, khom lưng thay giày mới, đi qua đi lại vài bước, cười khen: “Khỏi nói, vừa chân lắm, thật là hàng chất giá tốt.” Tiếp theo lại ra vẻ thẹn thùng: “Bí thư Lư, tôi còn chưa tặng được anh món gì, trái lại còn nhận quà của anh, quá là vô ý tứ ạ.”

Lư Bình cười khổ: “Chị nhận dự án treo Kim Huy Thế Gia, giải quyết phiền toái lớn cho huyện tôi, tôi còn không biết phải cảm ơn chị thế nào, chị muốn coi cái này là quà thì mới đúng là khiến tôi không biết chui vào đâu. Mày nói có phải thế không hả, Tinh Tinh?”

Anh cúi xuống trêu con cún đang nhào vào lòng, thành công né tránh tầm mắt, còn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn hình tượng ôn hòa hiền lành vô hại.

Soái Ninh tranh thủ lúc anh ta không phòng bị chớp chớp cặp mắt lửa ngươi vàng, giai này bát diện linh lung (ý là xử sự rất khéo), có thể đùa bỡn trái tim người ta trong lòng bàn tay, đáng tiếc để đối phó cô thì đạo hạnh còn thiếu chút ít.

“Bí thư Lư, anh đối với ai cũng dịu dàng săn sóc thế ạ?”

Câu hỏi này có ý sâu xa khác nữa, Lư Bình ngẩng đầu nhìn cô, vẻ nghi hoặc trong mắt cứ như thật.

Cô cố gắng hết sức loại bỏ nét cười châm chọc, trêu ghẹo: “Đối xử với người khác tốt quá dễ mang đến vận đào hoa, có lẽ sẽ làm anh bối rối.”

Lư Bình cười thoải mái, gió xuân phảng phất còn nấn ná trên mặt anh ta chưa tan, hoa xuân đã tàn lại đậu trên đầu cành.

“Nếu có thể làm phụ nữ rung động dễ dàng như thế, nước ta đã không thừa ra 30 triệu giai ế rồi.”

Kỳ phùng địch thủ, Soái Ninh âm thầm khen giỏi. Cô đã chán ngấy những thứ quá dễ được, con mồi giảo hoạt như vậy khó gặp, cô lặng lẽ đưa anh ta ra khỏi mục “NPC[3] nơi công sở”, tính toán tìm lấy ở anh ta chút thú vui thêm nếm.

Kế hoạch tương lai còn dài, khi điện thoại vang lên, sức chú ý của cô trở về ngay với việc chính.

“Ninh tổng, chúng tôi đã đưa Chúc Kỳ Vỹ về đây rồi, chị xem gặp anh ấy ở đâu thì tiện ạ?”

Người đã đến chứng tỏ tin tức tình báo của Diệp Như Vy thật chuẩn, mưu lược Soái Ninh cũng có cơ sở thực hiện, cô dặn Thôi Minh Trí đưa người tới thẳng khách sạn.

“Bí thư Lư, tôi phải về rồi, hy vọng về sau còn có cơ hội đi dạo tám chuyện với anh.”

Lư Bình vui vẻ đáp ứng, ở lại cùng cô chờ tài xế.

“Chị là khách hàng lớn của Thước Châu chúng tôi, tôi phải cẩn thận bảo đảm an toàn cho chị.”

Soái Ninh lại nói đùa: “Hóa ra anh chỉ coi tôi như khách hàng ạ, đã nói là bạn cơ mà?”

Anh ta đối đáp tự nhiên: “Bạn bè là quan hệ cá nhân, khách hàng là việc công, so sánh ra thì việc công quan trọng hơn.”

Thừa nhận tình bạn rồi lại giữ khoảng cách, trò xảo quyệt trên quan trường chơi đến là quen tay.

Đầu quả tim Soái Ninh ngứa ngáy, ý nghĩ xiên xẹo cứ như dây bìm bìm vươn ra leo lên quấn quýt, lặng lẽ dán lên khuôn mặt điển trai của anh ta cái dấu hiệu “đã đặt gạch”.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Phàm việc tác chiến, dùng chính binh đối địch, dùng kỳ binh thủ thắng. Cho nên, người giỏi dùng binh sẽ biến hoá phép tác chiến như trời đất không bao giờ cùng (tận), như sông biển không bao giờ cạn. (Bản dịch của Lê Khánh Trường trong cuốn “Binh pháp Tôn Tử và hơn 200 trận đánh nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc”)
2. Tri háo sắc nhi mộ thiếu ngải (知好色而慕少艾) - câu này của Mạnh Tử, nghĩa là khuôn mặt trẻ đẹp luôn khiến người ta mê đắm.
3. NPC, viết tắt của Non-player character, thuật ngữ trong game để chỉ những nhân vật được lập trình sẵn mà người chơi không điều khiển được.


 

Comments

Popular Posts