Người nối nghiệp chân chính - Chương 27

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 27: Ác bá trong thôn ép người quá đáng

Xã Liên Hoa là đất dữ với Thôi Minh Trí, lần nào đến đây làm việc cũng nhấp nhô trắc trở. Hôm nay vào thôn Bạch Liên cũng tựa người hoạt động bí mật thâm nhập bên địch, không dám đi đường chính, leo núi vượt suối đi đường tắt lẻn vào thôn, nhờ cây cối cỏ dại che khuất để lẩn đến nhà họ Chúc. Ống quần dính đầy hạt cỏ may, cánh tay và mu bàn tay cũng bị cây gai cào sưng đỏ cả mảng, dùng nước xà phòng của chủ nhà rửa đi rửa lại, còn đắp lá mướp đắng giã nát mãi mới tạm đỡ đau rát.

Trong lúc đắp lá, họ tiện thể quan sát khung cảnh, nhà họ Chúc thật sự nghèo lắm, nhà cửa xập xệ, bốn bức vách xơ xác, ngoài một cái đài (radio) kiểu cũ thì chẳng còn gì. Trong bếp, dầu muối gia vị chẳng đầy đủ, chiếc nồi sắt trên bếp đang vần mấy củ khoai lang làm cơm trưa cho cả nhà. Năm ngoái, ruộng của nhà họ gần đến lúc thu hoạch bị người ta châm một mồi lửa đốt sạch, nửa năm nay thiếu gạo thiếu tiền, cách ba ngày mới có thể ăn một bữa cơm tẻ, thịt lợn thịt bò thì phải vài tháng nay chưa được thấy mùi.

Hai đứa con trai của Chúc Kỳ Vỹ, đứa sáu tuổi đứa năm tuổi, đều giống như từ thời đại có nạn đói xuyên không về đây, đói đến vàng mắt giơ xương, cũng không hiếu động hoạt bát như đám trẻ cùng lứa. Thấy nhà có khách, chúng chui tọt vào phòng trong trốn, gọi nửa ngày không ra. Nghe nói vì trong nhà thường bị kẻ xấu xông vào đập phá chửi bới bừa bãi, bọn trẻ đều sợ đến mức bị ám ảnh, trở nên thần hồn nát thần tính.

Thôi Minh Trí đã được nhắc trước, phát hiện đồ đạc trong nhà họ Chúc không có cái gì lành lặn, từ chiếc khung ảnh lồng kính treo trên tường đến ly cốc tiếp khách đều rạn nứt sứt mẻ. Cửa đi cửa sổ cũng xộc xệch, bên trên dán nhiều lớp băng dính mới cũ khác nhau, rõ ràng đã qua mấy lần gãy hỏng rồi sửa sang, gắng chút sức tàn mà che chắn cho nhà nghèo này.

Chúc Kỳ Vỹ biết thân phận khách, vội vàng kể họ nghe nỗi uất ức bao năm.

Người đàn ông này có bộ dạng gầy nhưng rắn rỏi, ngay ngắn, đeo một cặp kính đen gãy gọng, quần áo sờn rách nhưng vẫn chưa mất phong độ trí thức. Vì bị bọn Bì Phát Đạt ức hiếp quá mức, khi nói đến chỗ xúc động, anh ta quên cả phép lịch sự, thỉnh thoảng lại quát to, gân xanh trên trán nổi như giun bò, còn vén quần áo bày ra những chứng cứ phạm tội của bọn xấu.

Tứ chi gầy giơ xương chi chít các vết thương to nhỏ cũ mới, giống như một quyển sổ ghi nợ máu.

Một quyển sổ nợ khác đập vào mắt chính là ông lão Chúc đang nằm trên chiếc giường tre bên cạnh. Ông bị xe đâm gãy cột sống làm hai chân dưới liệt hẳn, suốt ngày nằm trên giường, tiêu tiểu cũng không thể tự lo.

Khi khách vào nhà, Chúc Kỳ Vỹ vội đem tã vừa thay cho cha ra ngoài vứt nhưng mùi khai thối của phân và nước tiểu đã lưu cữu trong phòng, bị mắc kẹt trong hoàn cảnh ác liệt này đúng là sống không bằng chết.

Ông lão Chúc tự biết ngại, quay đi tránh mặt khách, nghe lời kể đầy phẫn nộ của con trai thì động lòng, đột nhiên khóc hu hu lên như trẻ con.

Bà lão Chúc dùng chiếc khăn tay thấm đầy nước mắt của chính mình lau mặt cho ông, đau khổ oán giận mà quở trách Chúc Kỳ Vỹ: “Đều tại mày rước họa về, hồi trước bảo mày lo chuyện giời ơi mày không nghe cơ, kết quả hại bố mày ra nông nỗi này, phỏng chừng cả nhà mình đều không sống lâu được.”

Chúc Kỳ Vỹ gạt nước mắt, cãi lại: “Là người nhà họ Bì quá xấu xa, mẹ xem mấy năm nay thôn mình bị họ quấy đảo thành cái gì rồi, chính vì bà con không đoàn kết, gặp chuyện chỉ bo bo giữ mình, người nhà họ Bì làm bậy họ cũng nghe thế biết thế. Con ra mặt giúp chú (chú họ) Ba là muốn làm gương cho người trong thôn, đối với kẻ ác, im lặng chính là đào mồ chôn mình!”

Người ngoài nghe thấy có lý, với bà lão Chúc lại như đổ dầu vào lửa, bà xoay người đánh anh ta một cái.

“Mày ngứa tay đi nữa cũng đừng chọc tổ ong vò vẽ chứ, mình mà động được người nhà họ Bì hay sao? Mày bây giờ là tấm gương tày liếp cho cả thôn, người ta nhìn nhà mình thành ra bộ dạng này thì càng không dám đắc tội nhà họ Bì!”

Chúc Kỳ Vỹ đỡ cặp kính tuột xuống, gào to: “Con còn không chịu thua, hôm khác con sẽ lên huyện khiếu nại. Trung ương đã nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải về chuyện xử lý nghiêm ác bá, luôn có người sẽ trừng trị được chúng nó!”

“Mày còn nói! Mày thích đâm đầu vào chỗ chết cũng đừng kéo theo người trong gia đình, tao với bố mày thì sống đủ rồi đấy, nhưng Bân Bân với Dương Dương còn bé như thế, mày muốn lôi chúng nó chôn cùng à? Tao đây tạo nghiệp gì mà sinh ra cái thằng mọt sách hại chết người một nhà thế này!”

Bà lão Chúc suy sụp cảm xúc, đánh chửi Chúc Kỳ Vỹ như thể chính anh mới là mầm tai họa phá tan nát gia đình.

Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy mỗi người ghì lấy một người, cũng thốt lên lời khuyên nhủ: “Thím Chúc, cô đừng nóng vội, chúng cháu sẽ tìm cách giúp nhà mình.”

Bà Chúc xì mũi, ngồi phịch xuống mép giường, chán nản nói: “Các bác không biết Bì Phát Đạt lợi hại thế nào đâu, nó đúng là lãnh chúa ở chỗ chúng tôi, xưng vương xưng bá bao năm rồi. Quan xã quan huyện đổi vài đợt rồi, không ai làm gì được nó, dân thường càng không thể động vào đâu.”

Tình trạng thê thảm của nhà này kích ra chút căm phẫn ít ỏi của Thôi Minh Trí, hắn nghiêm sắc mặt, hứa: “Ác giả ác báo, loại ác ôn này chắc chắn sẽ bị quả báo. Lần này chúng cháu đến đây chính là muốn bàn với thầy Chúc xem đối phó y thế nào, thím và mọi người trong nhà nhịn một chút, cháu đảm bảo trong vòng một hai năm nhất định sẽ trả lại công bằng cho mọi người.”

Diệp Như Vy cũng lấy tay thay lược vuốt lại mái tóc rối cho bà lão, dịu dàng an ủi: “Ninh tổng chỗ chúng cháu muốn gặp thầy Chúc, cô ấy có bản lĩnh lớn hơn Bì Phát Đạt, sẽ lấy lại công bằng cho mọi người.”

Bọn Bì Phát Đạt là tảng đá chặn đường dự án Hoa Quả Lĩnh, diệt trừ chúng là việc tình thế đòi hỏi phải làm, Thôi Minh Trí lấy thời hạn dự án ra bảo đảm, trong khoảng thời gian đó thành bại ắt sẽ rõ rành rành.

Chúc Kỳ Vỹ nghe nói sếp tổng Bất động sản Quan Vũ muốn gặp anh, hy vọng nhen nhóm, vội vã muốn đi ngay.

Thôi Minh Trí nói: “Bì Phát Đạt biết mặt chúng tôi, biết chúng tôi đến tìm anh sẽ lại gây sự làm phiền anh, hay là chia nhau ra đi, anh ra khu phố trước rồi chờ chúng tôi.”

Hắn nhất quyết để lại 1000 tệ tiền mặt cho bà Chúc, chờ Chúc Kỳ Vỹ đi được hơn 20 phút mới kéo Diệp Như Vy cáo từ, lên đường.

Hai người đi theo đường cũ ra khỏi thôn, dọc đường bàn tán về chuyện nhà họ Chúc gặp phải.

Diệp Như Vy thương yêu các em, nhìn hai thằng con của Chúc Kỳ Vỹ lại nghĩ đến các em, dành cho nhiều thương cảm nhất, phẫn nộ mắng chửi kẻ bức hại: “Họ Bì quá cả thú vật, tùy ý hại người ta nhà tan cửa nát, coi mình là chúa đất thật à. Có loại đồng hương ác bá thế này, em cũng không dám nói mình là người xã Liên Hoa.”

Cô vội bước dấn lên đuổi theo Thôi Minh Trí đang dò đường, hỏi thăm tại sao Soái Ninh tìm Chúc Kỳ Vỹ.

“Ninh tổng muốn đối phó Bì Phát Đạt thế nào, anh biết không?”

Thôi Minh Trí còn chưa đủ tư cách làm con giun trong bụng Soái Ninh, bập bõm nói: “Có lẽ muốn nhờ thầy Chúc sưu tập bằng chứng phạm tội của Bì Phát Đạt, cụ thể thì anh không rõ lắm, chờ lát nữa lên huyện xem cô ấy nói sao.”

Đi đến gần cửa thôn, một tiếng kêu thảm thiết như mũi tên phóng tới khiến họ đứng khựng lại.

“Cứu với! Cứu tôi với!”

Tiếng hét thê lương đến từ một người đàn ông, hai người nhìn nhau cả kinh.

“Là thầy Chúc!”

Diệp Như Vy chạy lên đằng trước, tiếng kêu nhanh chóng gần lại, tiếng chửi bới mắng mỏ đế vào cũng dần rõ hơn.

Ở bên kia bụi cây, mấy đứa gái trai đang hung hăng vây đánh Chúc Kỳ Vỹ, xung quanh còn có mười mấy đứa đứng canh chừng, huơ chân múa tay chửi bới phụ hoạ với bọn bên trong.

Cũng phải nói anh Chúc Kỳ Vỹ này thật là số sao quả tạ, vừa ra cửa đã chạm mặt kẻ thù.

Hôm nay, cháu trai của Bì Phát Đạt là Bì Phi Dược đưa người đến sửa nhà lưới trồng dưa, Chúc Kỳ Vỹ đi đến cửa thôn thì gặp ngay chúng nó đang chuyển vật liệu bằng xe đẩy, mấy bó tre gỗ trên xe để ngang ra choán hết mặt đường, anh ta đi nép vào rìa đường vẫn bị quệt phải, ngã nhào xuống ruộng lúa vừa đổ ải, biến thành con khỉ bùn, mắt kính cũng bị bùn bám đen.

Bọn Bì Phi Dược cười hô hố, đứa đằng sau cố tình lấy xe đẩy chặn đường, ngăn anh ta lên bờ. Ác ý rành rành làm sự ẩn nhẫn có kẽ nứt, Chúc Kỳ Vỹ lẩm bẩm mắng: “Mất dạy”.

Kẻ thù thực hiện được trò khích tướng, ngay lập tức lao vào anh ta tay đấm chân đá. Vốn đã cậy đông đánh một, còn gọi thêm mười mấy đứa du côn quanh đấy, coi Chúc Kỳ Vỹ như chó rơi xuống nước để ra đòn ác.

Chúc Kỳ Vỹ vừa trốn vừa chạy đến cửa thôn, bị chúng nó bao vây, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.

Thôi Minh Trí nhanh nhạy lấy điện thoại ra quay chụp hiện trường, quyết tâm dùng làm bằng chứng trước tòa. Nhãng đi một cái, người con gái bên cạnh đã lao ra khỏi bụi cây, vọt vào đám đông quát lớn.

“Dừng hết lại! Không được đánh người!”

Cô giữ chặt hai thằng đang điên cuồng hành hung, dang tay che trước mặt người bị hại.

Thân thể cô nhỏ nhắn, đã không thể chắn đỡ mà còn giống như con thỏ sa chân vào chuồng thú. Bì Phi Dược thấy cô không quen mắt, chỉ mặt hỏi lai lịch.

Diệp Như Vy còn đang thở dốc, thần sắc coi như bình tĩnh, cao giọng nói: “Tôi là công trình sư của Bất động sản Quan Vũ, tới đây xem mặt bằng. Anh này tội tình gì mà các người đông thế đi đánh mỗi mình anh ấy, không sợ gây án mạng à?”

Tiếng tăm của Bất động sản Quan Vũ đã truyền khắp xã, là “đại tài chủ” nhà nào cũng biết, bọn Bì Phi Dược nghe xong tạm xịt khí thế, trao đổi với nhau những ánh mắt ngờ ngợ.

Bạn gái cũ tỏ vẻ manh động khác thường làm Thôi Minh Trí sợ cóng người, hắn giống như nắm đậu tằm bị cho vào chảo dầu sôi, nhất thời nổ bung ra. Trong vòng mấy giây, hắn làm mấy động tác đứng lên ngồi xuống, mỗi lần bị bản năng điều khiển lại bị lý trí kìm lại.

Bọn côn đồ đi đông, nếu lao bừa ra thì chỉ cho chúng nó thêm cái bao cát, phải nghĩ kỹ cách đối phó rồi mới hành động!

Diễn biến tình hình lại không đợi ai, đang lao về phía nguy hiểm không dừng một khắc.

Bì Phi Dược lấy lại khí thế, dữ tợn xua đuổi cô gái đang làm y vướng chân.

“Chỗ này là địa bàn của bố mày, mày là con nhà quê chui đâu ra mà dám sai bọn tao? Cút ra chỗ khác mau lên!”

Hai chân Diệp Như Vy như mọc rễ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, còn chê trách y: “Ban ngày ban mặt các anh còn muốn giết người hay sao? Nếu vẫn không dừng tay tôi sẽ gọi công an!”

Lời cảnh cáo này quá là gãi ngứa, đồn công an xã Liên Hoa có mỗi năm cảnh sát trong biên chế, quản lý địa bàn mấy chục cây số, mỗi ngày qua lại không xuể.

Dân địa phương tính húng, tần suất người làng va chạm ẩu đả tương đương chó hoang cắn nhau, không xảy ra chuyện rối loạn gì lớn, cảnh sát bình thường không rảnh quan tâm. Đợi đến lúc có chuyện lớn xảy ra, sự có mặt của họ cũng thường gắn liền với thời điểm muộn màng.

Diệp Như Vy rất rõ ràng tình thế hoàn cảnh, cách làm trước mắt của cô không khác gì châu chấu đá xe, chỉ cung cấp cho Chúc Kỳ Vỹ thêm cái đệm lót mà thôi. Nhưng lương tri giống như một sợi dây thừng bền chắc kéo cô, tuyệt đối không thể để nhà họ Chúc vốn chỉ còn người già trẻ con đã chịu đủ tàn phá lại rơi vào cảnh già mất con, trẻ mất bố nữa.

Cô mở ba lô lấy điện thoại ra, giống như giơ một khẩu súng rỗng, không nạp đạn.

Bì Phi Dược hung hăng giật chiếc điện thoại ném vào thân cây cạnh đó, nó vỡ làm năm bảy mảnh tựa như cho thấy kết cục của chính cô.

Tên ác bá tiếp tục chửi bới xô đẩy.

“Con già khắm còn dám dọa bố mày, trước hết đi hỏi thăm xem bố mày là ai, trước mặt cảnh sát bố mày cũng đánh tuốt nhé!”

Đến nước này mà còn nhịn thêm giây nào, Thôi Minh Trí liền tình nguyện tự thiến tạ tội, sải bước xông ra, triệu hồi Quan Công nhập hồn.

“Bỏ cô ấy ra!”

Hắn xô đẩy đám lưu manh ra, ôm bả vai Diệp Như Vy, hao hao một cây đại thụ che chở cho bông hoa yếu đuối, dứt khoát đương đầu với gió lốc.

“Thật quá đáng, Quan Vũ chúng tôi giao nhiều phí quản lý cho thôn Bạch Liên như vậy, các anh còn dám đánh người, đi gọi thôn trưởng Bì ra đây! Tôi hỏi một cái xem anh ta giữ trật tự ở đây kiểu gì!”

Hắn gấp quá hóa nhanh trí, hư trương thanh thế, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Nghe Bì Phi Dược hỏi, hắn càng ra sức tỏ vẻ cành cao.

“Tôi họ Thôi, là trợ lý tổng giám đốc của Bất động sản Quan Vũ, thôn trưởng Bì của các anh biết tôi, ai dám xằng bậy anh ấy chắc chắn sẽ dạy dỗ hết sức!”

Bì Phi Dược nửa tin nửa ngờ, không chịu tém tém vẻ hung tợn: “Mày dọa ai cơ, chú tao làm gì phải nghe lời mày?”

Bọn đi cùng có kẻ hiểu biết, vội vàng khuyên: “Trưởng thôn Bì từng nói sau này thôn mình còn rất nhiều chỗ hợp tác với Bất động sản Quan Vũ, hai bên đừng làm hỏng hòa khí, tha cho họ đi thôi.”

Thôi Minh Trí thấy Bì Phi Dược còn đang do dự, quyết đoán lấy công làm thủ, gào to: “Việc này không thể bỏ qua thế được, các anh không dám đi mời thôn trưởng Bì, chúng tôi sẽ tự đi, có giỏi thì đi theo chúng tôi, xem anh ta nói thế nào!”

Kẻ ác mềm nắn rắn buông, thái độ hắn cứng cựa, một vài đứa nhát gan liền sợ, kéo anh em quay đầu chạy trốn.

Bì Phi Dược ngại mất thể diện, cố đấu khẩu với hắn gay gắt, mấy lần nắm tay xắn áo lại không dám làm gì hơn.

Thôi Minh Trí có tự tin, cũng yên tâm đối đáp, tiếng ầm ĩ đưa tới không ít người thích hóng, đến lúc đốp chát tới chỗ khó hòa giải, Bì Phát Đạt lên sân khấu.

“Thôn trưởng Bì, cuối cùng anh cũng tới, đây là người thôn Bạch Liên sao? Vừa rồi nó đập vỡ điện thoại của đồng nghiệp tôi, còn muốn đánh chúng tôi, anh mau lại đây phân xử đi!”

Bì Phát Đạt đã biết ngọn ngành, quát Bì Phi Dược lui ra, cười rút điếu thuốc chìa cho Thôi Minh Trí.

“Trợ lý Thôi, gì đâu mà anh làm to chuyện thế?”

Thôi Minh Trí thấy nụ cười lạnh đã thành thương hiệu của Soái Ninh đem dùng ở đây rất hợp, bắt chước ngay và luôn, cả giận nói: “Hôm nay tôi và đồng nghiệp đi xem mặt bằng, gặp mười mấy người vây đánh cái anh đeo kính kia. Đồng nghiệp tôi không nhìn được mới chạy ra can ngăn, kết quả điện thoại bị đập vỡ, còn suýt nữa bị đánh. Thôn trưởng Bì, chúng tôi tháng nào cũng thanh toán phí quản lý đấy. Ông hứa hẹn giữ trật tự trong thôn, bảo đảm an toàn cho chúng tôi, giờ xảy ra việc như này dù sao cũng phải giải thích với chúng tôi một lời chứ hả!”

Soái Ninh chọn dùng chiến thuật câu giờ, mấy tháng gần đây lấy cớ ngân sách từ chính quyền chưa rót xuống, mỗi tháng chia đợt trả cho Bì Phát Đạt 200 ngàn “phí quản lý”, nói chờ công trình khởi công chính thức thì sẽ trả hết số còn thiếu.

Bì Phát Đạt nhận “tiền tạm ứng”, không tiện trở mặt với Quan Vũ, giờ phút này cũng muốn dừng cho yên chuyện, vỗ vai Thôi Minh Trí xoa dịu: “Ông em bớt bớt giận, việc này tôi sẽ điều tra kỹ, chờ điều tra rõ ràng xong nhất định sẽ xử lý thỏa đáng cho các cậu. Điện thoại này bao tiền, tí nữa tôi bảo bọn nó đền theo giá gốc.”

Thôi Minh Trí chủ ý là giúp người bên mình thoát hiểm, kịp thời thả lỏng, nói: “Có mấy câu này của anh thì tôi yên tâm rồi, công ty chúng tôi rất tin tưởng anh, vẫn luôn cố gắng hết sức đáp ứng các yêu cầu của anh, cũng mong anh chú ý đến yêu cầu của chúng tôi. Tình hình trị an trong thôn không tốt rất bất lợi cho danh tiếng dự án, về sau kiểu tụ tập đông người đánh nhau này cần phải ngăn chặn.”

Nói đoạn, quay sang dạy dỗ Chúc Kỳ Vỹ: “Anh gì kia, nếu người anh không bị thương gì thì anh về đi, sau này cẩn thận chút, có việc gì cứ tìm thôn trưởng Bì trước đã. Mọi việc phải dựa vào việc bàn bạc lý lẽ, vũ lực không giải quyết được vấn đề đâu.”

Chúc Kỳ Vỹ bị đánh nhiều nên cũng có kinh nghiệm, lần này chỉ bị thương ngoài da, hiểu ý hắn, cúi đầu bước vội đi khỏi chỗ này.

Thôi Minh Trí lại nói với Bì Phát Đạt: “Thôn trưởng Bì, việc này nhờ anh nhé, mong anh phải xử lý nghiêm, tôi chờ nghe anh hồi âm.”

Bì Phát Đạt ước gì tống cổ hắn đi cho sớm, chủ động điều xe đưa họ ra khu phố Liên Hoa, Thôi Minh Trí đồng ý tận dụng cơ hội nhưng Diệp Như Vy chê bẩn, bỏ hắn lại, đi một mình.

Thôi Minh Trí đuổi theo, cùng cô diễn một đoạn phim câm. Đi được hơn một cây số, vẻ đen tối trên mặt Diệp Như Vy vẫn chưa tan, hắn hơi lo lắng.

“Vy Vy, em đang giận anh à?”

“Không phải, em đang tức bọn Bì Phát Đạt kia.”

Hắn thoáng thả lỏng, cười nói: “Vừa rồi em đúng là hơi xốc nổi, cứ thế lao ra đối cứng với chúng nó, làm anh sợ quá.”

Lời đáp chậm chạp không thấy, hắn rối loạn trong lòng, rón rén xem kỹ vẻ mặt của cô, nắm bắt được một nét đau thương.

“Em đây đúng là không biết lượng sức mình nhỉ, toàn làm những việc vượt ra khỏi khả năng, chỉ biết chuốc thêm phiền toái cho người bên cạnh.”

Thôi Minh Trí nghe thế chạnh lòng, cảm thấy câu tự giễu này ẩn chứa sự châm chọc, giống như ám chỉ chuyện cô vay tiền cứu bố. Ba chữ “thêm phiền toái” cũng mang ý lên án.

Nỗi áy náy ấm ức tức khắc giăng ra, gió từ bốn phương thổi tới lồng lộng làm hắn lạnh thấu nội tâm, không nhịn được, cúi đầu lẩm bẩm: “… Đúng là em còn giận anh.”

Diệp Như Vy dừng bước, quay mặt sang phía hắn nhấp miệng mỉm cười, cố gắng hết sức vẫn khó nén vẻ miễn cưỡng: “Anh đang nghĩ vớ vẩn gì đấy, vừa rồi nếu anh không tùy cơ ứng biến, em và thầy Chúc nhất định lành ít dữ nhiều rồi. Em chỉ đang oán bản thân ngốc, nếu có năng lực bằng 1/10 Ninh tổng thôi cũng sẽ không làm vướng chân anh suốt.”

Sự oán trách của Thôi Minh Trí bụp phát đã tan, thay vào đó là nỗi đau lòng day dứt không nguôi.

“Em đừng nói thế. Hoàn cảnh của Ninh tổng căn bản không thể đánh đồng với người thường. Nếu bố anh nhiều tiền bằng một phần ngàn bố cô ấy, anh cũng có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”

Diệp Như Vy phì cười.

“Anh lại thế rồi. Ninh tổng cũng không phải dựa hết vào gia cảnh, chính cô ấy cũng có bản lĩnh thật, điểm này anh phải biết rõ hơn em chứ.”

Cảm xúc bế tắc của Thôi Minh Trí đã thông, cười gật đầu: “Đúng là cô ấy rất lợi hại, luôn nghĩ được ra những chỗ hay mà người khác không thể tưởng tượng. Đám chó đẻ thôn Bạch Liên này quá đáng căm giận, thật muốn nói Ninh tổng xử bọn nó nhanh lên.”

Giờ hắn đã yên tâm vững ý mà thờ Soái Ninh làm chủ, bị nhục bèn vội tìm cô chống lưng, bảo Diệp Như Vy lên đường cho nhanh, sẩm tối ra đến khu phố Liên Hoa, gặp lại Chúc Kỳ Vỹ, lên xe về Thước Châu.
 
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts