Người nối nghiệp chân chính - Chương 35

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 35: Ngậm máu phun người

“Được biết KOL nổi tiếng Nháo Nháo, con gái chủ tịch tập đoàn Quan Vũ gần đây phát triển dự án bất động sản du lịch nông nghiệp ở xã Liên Hoa huyện Thước Châu tỉnh A. Mấy hôm trước, vì vấn đề đền bù giải phóng mặt bằng mà phát sinh xung đột với dân làng địa phương, liên tiếp để diễn ra tụ tập đông người quy mô lớn, còn dẫn tới việc một chủ hộ trong diện di dời uống thuốc sâu tự sát. Con trai người đó hôm nay đăng bài trên Weibo, công khai lên án Quan Vũ hãm hại cha mình, đã thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng. Quý vị có ý kiến gì về việc này không?”

Theo bài đăng của tài khoản truyền thông nổi tiếng nhất chuyên điểm tin tổng hợp, Thôi Minh Trí vào Weibo của Hoàng Tiểu Cường con trai ông Hoàng. Tài khoản đặt tên là “Một đứa con trai cực kỳ đau buồn”.

“Xin chào toàn thể cư dân mạng, tôi tên Hoàng Tiểu Cường, nhà ở thôn Liên Diệp xã Liên Hoa huyện Thước Châu tỉnh A. Gần đây Bất động sản Quan Vũ mở dự án ở quê tôi, cấu kết với chính quyền xã và cán bộ thôn chiếm đoạt nhà đất của gia đình tôi cùng bà con hàng xóm. Cách đây không lâu, một số bà con lên ủy ban xã hỏi cho ra nhẽ, bị cảnh sát trên huyện xuống đàn áp, bắt ngay tại chỗ hơn trăm người. Bất động sản Quan Vũ ép các hộ phải chuyển nhà trong vòng một tuần, nếu không sẽ cho máy ủi tới trực tiếp san phẳng nhà chúng tôi. Ông Hoàng Bảo Lâm bố tôi uất ức quá, buộc phải uống thuốc sâu cực độc, đến nay còn nằm viện, bác sĩ nói bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng, bảo tôi và người nhà chuẩn bị sẵn tinh thần. Là con, tôi cực kỳ đau buồn vì nỗi bất hạnh của cha. Là người dân thôn Liên Diệp, tôi càng căm phẫn vì những gì bà con làng xóm gặp phải. Chỉ hận bản thân thấp cổ bé họng, không đấu lại tập đoàn lớn một tay che trời, chỉ đành ra mặt trình bày sự việc cho toàn xã hội, hy vọng cư dân mạng khắp nơi lên tiếng ủng hộ chúng tôi, giúp gia đình tôi và những người bị hại khác ở thôn Liên Diệp tìm lại công lý.”

Bài trên Weibo đăng hai tiếng trước, ảnh kèm theo lần lượt là ảnh ông Hoàng trước đây và trong lúc cấp cứu, hồ sơ chẩn đoán và giấy báo tình trạng nguy kịch của bệnh viện huyện Thước Châu, cùng với hình ảnh Lý Gia Dũng bị cảnh sát cơ động bắt khi tụ tập đông người tràn vào ủy ban xã.

Trước mắt đã có mấy chục ngàn lượt comment, share, dân mạng hầu như đứng về phía Hoàng Tiểu Cường, ném đá tập đoàn Quan Vũ cùng cán bộ xã huyện Thước Châu.

“Chuyện này lại một lần nữa chứng minh câu ‘có tiền muốn làm gì thì làm’, luật pháp của quốc gia này chỉ để làm cảnh, chính quyền cũng là công cụ phục vụ bọn quyền quý.”

“Cứ tưởng Nháo Nháo mọi khi chỉ kiêu căng trên mạng, không ngờ thực tế càng chẳng kiêng nể gì.”

“Biết làm sao được, ai bảo bố nó là người giàu số một, mấy mạng người trong mắt những kẻ đó khác gì con kiến đâu.”

“Tôi từng đến xã Liên Hoa, dân ở đó nghèo cực kỳ ấy, muốn hỏi Soái đại tiểu thư một chút, người ta đã thảm như vậy cô còn chèn ép chiếm đoạt đất đai nhà người ta, đó là sản nghiệp duy nhất dân làng trông vào để sống sót đấy, sao cô nhẫn tâm thế?”

“Vừa rồi còn xem Nháo Nháo khoe giàu trên Weibo, tưởng tượng chuyện chi phí ăn mặc của nó toàn là máu thịt của dân chúng, chỉ muốn chém chết con già khắm này!”

“Công khai bắt giữ những dân làng đòi quyền lợi hợp lý, công an Thước Châu do nhà họ Soái nuôi à?”

“Quyền quý ngang ngược, hủ bại hoành hành, Trung Quốc hết thuốc chữa rồi!”

“Cực lực đề nghị trung ương cử đoàn điều tra, đốc thúc chính quyền Thước Châu nhanh chóng bày tỏ ý kiến, đến lúc đó đừng lôi chuyện nhăng cuội ra lừa người ta, bọn tôi không phải đứa ngu.”

“Quan Vũ đóng cửa nhanh đi, khối u ác tính, hút máu toàn thể người Trung Quốc, Soái Ninh cùng nhóm lợi ích sau lưng cô ta là tế bào ung thư hết!”

Dư luận như khối đất nặn, có thể bị những thủ phạm núp sau tùy ý xoắn vặn. Soái Ninh thường ngày lên mạng thể hiện quá ra vẻ thượng đẳng, gây thù chuốc oán cực nhiều. Những kẻ thù ấy dõi theo nhất cử nhất động của cô, chỉ cần để xảy ra sai lầm, nắm được nhược điểm lớn là đồng loạt tấn công ngay.

Trên mạng còn có những kẻ thất bại bất mãn xã hội, những anh hùng bàn phím đầu óc đen tối, còn cả các seeder (dư luận viên) do thế lực thù địch trong ngoài nước sai khiến, họ giống như những con linh cẩu trên thảo nguyên cả ngày lè cái lưỡi đỏ lòm, nhỏ nước dãi hôi thối, những tin tức tiêu cực ảnh hưởng đến uy tín chính quyền là món ăn lý tưởng cho đám này.

Hoàng Tiểu Cường đã lợi dụng đúng những “ưu thế” đó, đổi trắng thay đen bừa bãi, phát động một cuộc nhậu nhân phẩm máu me tung tóe.

Thôi Minh Trí tức giận đập bàn uỳnh uỳnh, lắp bắp chửi ầm lên. Nhân viên ca đêm của cửa hàng cho rằng gặp phải người điên đột nhiên phát bệnh, sợ đến nỗi không dám lại gần.

Diệp Như Vy cũng xem qua mấy đoạn trên Weibo, ghì hắn lại nhắc nhở: “Anh đừng cuống, mau báo cho Ninh tổng, có thể cô ấy còn chưa biết đâu.”

Soái Ninh nhạy tin hơn cô tưởng, hơn nửa giờ trước đã được cha gọi điện hỏi han.

“Chuyện ở thôn Liên Diệp tóm lại là làm sao thế hả?”

Giọng Soái Quan Vũ tàn khốc, chỉ nghe tiếng cũng có thể khiến người ta nhìn tới tia lửa lập lòe ở kẽ răng ông.

Soái Ninh nhận định là phe đối đầu mách lẻo, kể vắn tắt đầu đuôi với ông già. Soái Quan Vũ bớt nóng ngay, hỏi cô tính xử lý khủng hoảng thế nào.

Soái Ninh biết cha lại muốn làm xe tập đi cho cô, quật cường nói: “Chuyện thật không giả được, chuyện giả không thật được, việc này con sẽ xử lý tốt, ba yên tâm đi. Nếu thiệt tình muốn giúp con thì ba bớt nghe bọn tiểu nhân mách lẻo là được. Con gái ba ăn chơi cờ bạc tinh thông hết nhưng chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý đâu.”

Gác máy, đến lượt Thôi Minh Trí chiếm sóng, nghe tay trợ lý còm tức tối hổn hển, cô nhíu mày dạy dỗ: “Anh có thể tiến bộ tí được không? Việc nhỏ chút xíu mà đã quang quác quàng quạc thì chiến đấu giành giang sơn với tôi thế nào hả?”

Thôi Minh Trí như được tiêm một liều an thần, cố gắng hít sâu dằn nỗi nôn nóng, xin cô hạ chỉ thị.

Soái Ninh nói: “Anh bảo Diệp Như Vy đi thăm dò ý tứ con gái nhà họ Hoàng trước đã, xem cô ta có phải cùng một giuộc với thằng em hay không. Nhất định phải bảo vệ ông Hoàng thật tốt, nhờ bác sĩ hết sức cứu chữa, tôi đi liên hệ với huyện ủy Thước Châu tổ chức đối phó (xử lý khủng hoảng).”

Hoàng Tiểu Đan vất vả ngược xuôi mấy ngày liền, đã bị nỗi khổ đau nhọc nhằn đè cho suy sụp. Đêm nay cha và bản thân đều được dàn xếp nhập viện, chưa đến 9h tối cô đã ngủ rồi.

Diệp Như Vy lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh đánh thức cô, kéo cô ra lối thoát hiểm nói chuyện.

“Tiểu Đan, em cậu vừa rồi có đăng bài trên Weibo, nói chú Hoàng là bị công ty chúng tôi ép đến nỗi tự sát, việc này trước đấy cậu có biết không?”

Đôi mắt kèm nhèm buồn ngủ của Hoàng Tiểu Đan trợn tròn tức khắc, giống như con mèo bị hoảng. Ngơ ngác nhận chiếc điện thoại Diệp Như Vy đưa, những câu chữ quàng xiên trên màn hình như dao bay cắm phập vào tinh thần cô. Hai chân nhũn ra muốn khuỵu, được Diệp Như Vy gồng đỡ, cô vẫn tựa vào tường chậm rãi trượt người ngồi xuống.

“Sao nó có thể nói bậy như thế chứ…”

Màn đêm che khuất vẻ tái nhợt của cô, nhưng cơn run rẩy phát ra từ linh hồn vẫn cứ thể hiện nỗi niềm bi phẫn, không rét mà run.

Diệp Như Vy tin tưởng bạn học lương thiện vô tội, xoa xoa đầu vai an ủi cô, nghiêm túc nói: “Chuyện này đem đến tổn thương cực to lớn cho danh dự của Ninh tổng và Quan Vũ chúng tôi, cậu cũng thấy đấy, dân mạng đều đang chửi cô ấy. Vậy mà vừa rồi chúng tôi gọi điện cho cô ấy, cô ấy còn dặn tôi bảo vệ cho chú Hoàng an toàn, nhờ bệnh viện dốc sức cứu chữa. Lúc trước tôi được cô ấy dặn nên không nói thật với nhà cậu, thật ra tiền chữa bệnh của chú và cậu do cô ấy trả hết đấy.”

Hoàng Tiểu Đan đã sớm nghe nói Diệp Như Vy vì chữa bệnh cho bố mà mắc nợ một đống, mới đầu đã hoài nghi vì sao cô có thể dễ dàng cho vay món lớn hai, ba trăm ngàn như thế. Biết sự thật, cô xấu hổ đau đớn không thôi, ôm lấy đầu gối khóc hu hu.

Nghe Diệp Như Vy hỏi cô nghĩ thế nào về việc này, Hoàng Tiểu Đan vội sụt sịt nói: “Việc này vốn không liên quan đến Ninh tổng, cô ấy hảo tâm bỏ tiền cứu bố và tôi, có ơn đức to lớn với nhà chúng tôi. Tiểu Cường làm ra cái việc không lương tâm dạng này, thật là lấy oán trả ơn mà! Tôi cũng cảm thấy không mặt mũi nào làm người nữa.”

Khóc lóc mấy giây, cô chộp lấy Diệp Như Vy rối rít kêu lên: “Vy Vy, cậu nói với Ninh tổng, tôi muốn làm sáng tỏ việc này, bên cậu yêu cầu tôi làm gì, tôi cũng làm theo hết!”

Cô gấp gáp mong chuộc tội, một mặt xuất phát từ mặc cảm tội lỗi, mặt khác là vì tiền chữa chạy cho ông Hoàng, sợ Soái Ninh đổi ý, ông bố sẽ lìa đời.

Diệp Như Vy lo cho vết thương của cô, vỗ về một lúc rồi nâng cô dậy: “Trước hết cậu đừng vội, cô chú còn phải trông vào cậu chăm sóc, cứ dưỡng bệnh cho tốt, sau đó chờ tin từ Ninh tổng nhé.”

Đêm nay thật không yên ổn. Những tin tức sai sự thật chửi bới Soái Ninh liên tiếp nhảy lên hot search. Ồn ào tạo sóng giữ nhịp phần nhiều là các tài khoản marketing và truyền thông cá nhân, mấy cơ quan báo chí ăn xổi cũng nhảy vào, chưa xác minh đã tranh nhau đưa tin trước. Dù gì tập đoàn Quan Vũ cũng là một trong số những doanh nghiệp ít ỏi đạt tầm cỡ đa quốc gia của Trung Quốc, con gái người đứng đầu ức hiếp dân làng thấp cổ bé họng ở vùng núi nghèo khó, còn liên lụy đến các cơ quan chính quyền đứng giữa, mỗi yếu tố đều có thể khiến những người ham hóng biến tha hồ hớn hở.

Chỉ trông vào Hoàng Tiểu Cường thì không thể bày ra thế trận om sòm như vậy, đây rõ ràng là một âm mưu hãm hại có tổ chức. Trong đầu Soái Ninh liệt kê một loạt người tình nghi, Vạn Hồng Ba xếp ngay phía trên. Không xếp lão ở vị trí đầu tiên là vì thấy lão độc nhưng chưa ngu đến thế.

Người thông minh ném chuột còn phải để ý đến cái bình ngọc, lần này kẻ chủ mưu lôi toàn bộ tập đoàn Quan Vũ xuống bùn, hay là dượng lên cơn điên, muốn nhổ hết dây mơ rễ má họ Soái nhà mình khỏi tập đoàn?

Cô dặn ban truyền thông công ty ngăn chặn các cuộc phỏng vấn của báo chí, cứ một tiếng lại dùng tài khoản phụ vào Weibo quan sát tình hình, nhưng không chọn phương án xử lý thông thường là tung seeder lên các diễn đàn, mạng xã hội lớn để giữ vững chiều hướng comment, xóa comment (chắc báo cáo để xóa?).

Lăn lộn giang hồ mạng lâu rồi, cô nắm rõ tâm lý của cư dân mạng. Bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông ngăn lũ, khống chế chèn ép dư luận chỉ tổ bị coi như “lạy ông tôi ở bụi này”. Lời đồn như hổ dữ, cô phải làm Võ Tòng, đường đường chính chính đánh gục nó mới có thể trị tận gốc.

Làn sóng chỉ trích giống như đợt sóng thần cao trăm mét quét qua cả nước. Đến chiều, mấy cơ quan truyền thông có uy tín đồng loạt đăng lại thông cáo báo chí của ủy ban kỷ luật trung ương và tuyên bố từ tài khoản Weibo chính thức của tỉnh ủy tỉnh A, nói rằng vụ việc đã được các ban ngành liên quan quan tâm cao độ, đã cử chuyên viên xuống huyện Thước Châu và xã Liên Hoa điều tra, kịp thời thu thập thông tin, đưa ra các biện pháp xử lý và chào đón sự giám sát của quần chúng.

Thôi Minh Trí cả ngày đứng ngồi không yên, canh ở bệnh viện quên cả ăn trưa. Buổi tối, Diệp Như Vy kéo hắn đi ăn cơm, hai người vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Hoàng Tiểu Đan đã gọi điện cầu cứu: “Vy Vy, trợ lý Thôi, hai người quay lại đây mau đi! Thằng em tôi dẫn người đến đòi đón bố tôi ra viện, tôi và mẹ sắp không cản nổi!”

Tiếng khóc thảm thiết giống như vuốt sắt chộp vào tim hai người họ, họ cuống quýt chạy hộc tốc về.

Bên ngoài phòng ICU (Intensive Care Unit, hồi sức tích cực), hai nhóm người đang tranh chấp kịch liệt. Một bên là mẹ con nhà họ Hoàng cùng bác sĩ, bảo vệ. Một bên là mười mấy thanh niên do Hoàng Tiểu Cường cầm đầu, phần lớn ăn mặc không giống người tử tế.

Thôi Minh Trí tới trước, Hoàng Tiểu Đan coi hắn như cứu tinh, vừa thấy đã quỳ mọp xuống dưới chân.

“Trợ lý Thôi, anh cứu bố tôi với, bọn này muốn hại chết ông ấy đấy!”

Thôi Minh Trí căm Hoàng Tiểu Cường tận xương tủy, gặp mặt tận nơi, nắm đấm đã mài đến trầy da bèn sẵn sàng tung ra. Hắn chỉ vào thằng mất dạy bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu kia mắng to: “Bố mày giờ sống chết chưa biết, rời bệnh viện là đi luôn, mày không chỉ không cứu ông ấy, giờ còn định tự tay giết ông ấy à?”

Chuyện đối phương vu vạ cho Quan Vũ còn phải chờ cách ứng đối cụ thể từ Soái Ninh, sếp không ra lệnh, hắn không thể rút dây động rừng, chỉ lôi riêng chuyện trước mắt ra nói.

Không ngờ Hoàng Tiểu Cường lại nhận ra hắn, thông báo cho đồng bọn: “Nó là trợ lý tổng giám đốc Quan Vũ, chính nó tiếp tay cho chị tôi giam giữ bố tôi đấy!”

Mấy chục con mắt hung tợn quắc lên vây ngay lấy Thôi Minh Trí, hận không thể lôi hắn ra thi hành (hình phạt) năm ngựa xé xác.

Thôi Minh Trí uất nghẹn lâu ngày nên máu nóng đã dồn lên, giờ có cây súng, hắn cũng muốn bòm cho lũ khốn này mấy phát. Hắn duỗi cổ dài như con gà tây, trợn mắt, chửi ầm lên: “Lương tâm mày bị chó tha à? Bố mày bị mày chọc giận đến nỗi đi uống thuốc sâu, mày không chịu trả tiền viện, đứng ở bệnh viện huyện kêu muốn ngừng chữa xin về. Chúng tao giúp mẹ mày chị mày chuyển bố mày lên đây cấp cứu, ông ấy giờ còn chưa hết nguy hiểm tính mạng, mày đã đòi đưa ông ấy ra viện. Nói! Là ai sai khiến mày? Có phải muốn làm bố mày chết để không còn ai ra đối chất không hả?”

Hắn cũng nhìn ra sau lưng Hoàng Tiểu Cường có bàn tay xúi bẩy, xử lý xong ông Hoàng càng tiện cho việc đổi trắng thay đen, Soái Ninh hẳn là đã dự đoán được nước đi này mới giao cho hắn bảo vệ nhân chứng. Lần này nhất định hắn phải dốc hết sức lực ngăn cản mưu gian của kẻ xấu.

Hoàng Tiểu Cường chỉ huy đồng bọn động chân tay, ở đây chỉ có bốn bảo vệ, còn lại toàn là nữ nhân viên y tế, báo công an cũng không kịp. Gã tự thấy là có thể giành phần thắng dễ dàng. Bỗng nhiên, trên hành lang có tiếng bước chân rầm rập tới gần, bảy tám người đàn ông lực lưỡng tiến đến, Diệp Như Vy đi theo sau hô to: “Chính là bọn nó! Tuyệt đối không để bọn nó xông vào ICU!”

Những người này đều đến từ đội vệ sĩ của Soái Quan Vũ, sáng nay Soái Ninh mượn một chi đội nhỏ qua, phái họ đi gấp tới thành phố Đông Hưng hỗ trợ Thôi Minh Trí. Thôi Minh Trí sắp xếp họ đợi ở khu vực quanh bệnh viện, vừa rồi lúc chạy về hắn bảo Diệp Như Vy đưa tin, kịp thời triệu tới cánh quân tiếp viện này.

Đội vệ sĩ thân hình vạm vỡ, đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, đều có sức lấy một địch mười. Hai tên đồng bọn của Hoàng Tiểu Cường vừa thử xông lên đã bị quật ngã. Đám người xấu nhận tiền của người ta rồi nên không chịu rút lui, nhao lên xông về phía phòng bệnh hòng gây ra cảnh hỗn loạn.

Hai bên kêu gào lao vào nhau, Hoàng Tiểu Cường lách qua khe hở giữa đám đông, lén tới gần lối vào ICU, bị Hoàng Tiểu Đan níu lấy.

“Tiểu Cường, mày muốn làm gì đấy?”

Cô căm hờn thằng em, Hoàng Tiểu Cường cũng coi cô như cái gai trong mắt, hung bạo bẻ ngón tay cô. Móng tay ngón cái cùng ngón trỏ của Hoàng Tiểu Đan lật lên, máu chảy một đốt ngón tay. Cô mải lo cho sự an nguy của cha, cũng không thấy đau bao nhiêu, cùng với bà mẹ vừa chạy đến giữ chặt thằng em.

Hai người phụ nữ đều thấp bé nhẹ cân, không gánh vác được nhiệm vụ làm chốt chặn, cùng lắm chỉ tính là chướng ngại vật trên đường.

Hoàng Tiểu Cường túm áo hai người né khỏi lối vào, đôi cánh cửa đã bị gã đẩy ra nửa mét. Thôi Minh Trí hất tung mấy người đang ẩu đả, lao vào ghì lấy gã.

“Thằng mất dạy! Mày muốn mưu sát cha ruột thật à?”

Hắn từ phía sau kẹp chặt cổ Hoàng Tiểu Cường, thân thể mất thăng bằng, hai người cùng ngã xuống đất, tiến hành một trận đấu vật mà đôi bên phạm luật liên tục.

Hành lang ồn ào ngất trời, nhân viên y tế không thể đến gần, liên tục la hét yêu cầu dừng lại. Một số bệnh nhân và người nhà thì nấp từ xa để theo dõi hiện trường, ánh đèn flash thỉnh thoảng chớp lên như súng bắn lén, có lẽ là những kẻ mang động cơ thầm kín đang tích góp chất liệu để bôi nhọ.

Cuộc hỗn chiến diễn ra đến phút thứ 11 thì rất đông cảnh sát chạy tới, cả hai bên đều bị gô lại. Thôi Minh Trí tóc như tổ quạ, quần áo như dưa muối, trên mặt có hai vệt máu, bị hai tay cảnh sát giữ lại rồi vẫn ra sức chìa chân đạp Hoàng Tiểu Cường vốn cũng đã bị kéo ra. Thấy khoảng cách xa dần, hắn lại gào với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, thằng matlon này định mưu sát cha ruột, các anh không thể tha cho nó được!”

Ai ngờ Hoàng Tiểu Cường đã ăn cắp còn la làng, cũng lớn tiếng tố cáo: “Các anh cảnh sát, người của Quan Vũ đã thông đồng với bệnh viện muốn hại chết bố tôi, xin các anh cứu chúng tôi với!”

“Tao đ*t cả họ nhà mày!”

Sự vô liêm sỉ cực độ có thể làm tim phổi người ta nổ toác, vài ngọn lửa cháy bùng lên trong mạch máu não của Thôi Minh Trí, máu mũi hắn chảy nhoe nhoét, giãy giụa như nổi điên, muốn ăn thua đủ với thằng giặc ác này.

Diệp Như Vy vội tới khuyên can, chảy nước mắt lau máu mũi cho hắn.

“Thằng xấu xa đấy không có tim, anh chấp nó làm gì.”

Hoàng Tiểu Đan buông bà mẹ đang khóc ngất ra, xông lên giơ tay tát thằng em một cái, vết thương (lật móng) lại tóe ra vài giọt máu, bắn lên bức tường màu trắng bên cạnh.

“Mày còn là con người không?”

Mắt cô đỏ hoe ngấn lệ, chỉ buông ra một câu chỉ trích rồi run rẩy không nói thành lời, nỗi oán trách đau buồn phẫn nộ vô cùng tận đều chất chứa trong câm lặng, dường như vệt máu trên tường kia đã viết ra dấu chấm lửng.

Hoàng Tiểu Cường chỉ oán người nhà vướng chân. Ngày trước cảnh nhà nghèo khó làm gã chịu bần cùng chịu khinh bỉ, hiện giờ lại cản trở đường đến ngày vinh quang của gã. Thật muốn cho bọn họ chết hết, tiện thể đổ tội cho con chị.

“Mày mới không phải là người, giúp đỡ Quan Vũ hại bố, mày lòng lang dạ sói!”

Cảm giác nghẹt thở bóp chặt yết hầu của Hoàng Tiểu Đan, Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy. Thế gian muôn hình muôn vẻ, nhìn tới sự xấu xí hung ác cùng cực chỉ đành im lặng đón nhận.

Bà Hoàng vừa tỉnh nghe được thằng con sủa bậy lại ngất tiếp. Nhân viên y tế đang ra tay cấp cứu, Lư Bình xuất hiện ở đầu kia hành lang, cùng đi còn có thư ký cùng vài người nữa không biết tên, đại khái đều là cán bộ huyện Thước Châu.

“Bí thư Lư!”

Thôi Minh Trí kích động gọi anh ta, bỗng nhìn thấy Diệp Như Vy nháy mắt ra hiệu cho mình thì hiểu ý ngay.

Hiện giờ có kẻ bịa đặt nói huyện ủy Thước Châu và Quan Vũ có quan hệ lợi ích nhóm, mình thật không nên chào hỏi bí thư Lư trước mặt mọi người, như thế sẽ khiến hai bên đều chịu điều tiếng.

Hắn nhanh chóng câm miệng, Lư Bình cũng không đáp lời hắn, hỏi chỉ huy cảnh sát nắm bắt tình hình. Tìm hiểu đại khái xong, anh ta dặn lãnh đạo bệnh viện có mặt tại chỗ cố gắng cứu chữa cho vợ chồng ông Hoàng bằng mọi giá, mặt khác sai thư ký thông báo cho trưởng công an huyện Hầu Đại Lực, yêu cầu ông phái người bảo vệ người bệnh nghiêm ngặt, không được để xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Thôi Minh Trí cùng đám vệ sĩ bị giải về đồn công an gần đó, có luật sư đi cùng khi lấy lời khai. Cảnh sát cho biết nếu sau khi điều tra thấy sự thật đúng như lời khai là họ tự vệ bị động thì họ sẽ không bị nghi ngờ có liên quan đến gây rối trật tự công cộng, khỏi lo bị truy tố giam giữ, nhưng trước khi có kết quả điều tra thì phải ở lại đồn công an.

Rời phòng thẩm vấn, một mình Thôi Minh Trí được đưa lên văn phòng đồn trưởng trên tầng 3. Không lâu sau, một người đẩy cửa bước vào, là Lư Bình.

“Trợ lý Thôi, anh chịu khổ rồi.”

Lư Bình thân mật bắt tay hắn, giống như vừa rồi ở bệnh viện Thôi Minh Trí là người trong suốt, giờ anh ta mới nhìn thấy hắn.

Người làm quan phải tùy cơ ứng biến, Thôi Minh Trí cũng không để bụng, vừa hay đang sốt ruột muốn gặp anh ta, hai tay nắm chặt lấy tay anh ta, lo lắng nói: “Bí thư Lư, anh xem việc này nên làm thế nào bây giờ ạ?”

Hiểu rằng hắn đang nhắc đến lời đồn trên mạng, Lư Bình an ủi: “Đừng gấp, đầu đuôi sự tình chúng tôi đã điều tra rõ cả, cũng thu thập được một số bằng chứng, đã báo cáo cặn kẽ lên trung ương và tỉnh ủy rồi. Sáng mai sẽ tổ chức họp báo, thông báo công khai cho toàn xã hội.”

Ruột Thôi Minh Trí đang nóng thoáng nguội đi, mừng rỡ khen đối phương làm việc hiệu quả, hỏi mượn điện thoại của anh ta để báo cáo tin tốt cho sếp.

Lư Bình hào phóng đáp ứng, Soái Ninh nghe nói anh ta đang ở ngay cạnh, bảo Thôi Minh Trí đưa điện thoại cho anh ta.

“A lô, Ninh tổng, tôi là Lư Bình.”

“Bí thư Lư, rồi cũng tìm được anh.”

Loa ngoài truyền đến tiếng khóc nức nở của Soái Ninh, khóe miệng Thôi Minh Trí giật nhẹ, thầm chế giễu cô đổi sắc mặt thần tốc.

Soái Ninh cũng đang thầm bóc mẽ Lư Bình. Sau khi sự việc xảy ra, cô liên hệ huyện ủy Thước Châu, cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho anh ta nhưng không ai nghe máy. Người này nhất định là sợ có sự lạ rắc rối, trước khi nắm rõ tình hình thực tế thì cẩn thận tránh cô để tránh chịu vạ lây. Thật là xảo quyệt deochiuduoc.

Mình mà làm mấy việc đó thật, Lư Bình không những sẽ phủi sạch quan hệ, còn ra sức đạp thêm ấy chứ. Kể ra anh ta cũng quán triệt rất khá hai phương châm: bo bo giữ mình và cuốn theo chiều gió, nhưng cũng không thể vì vậy mà chê cười anh ta, nếu là mình, mình cũng sẽ làm như vậy. Chúng ta đều là người thông minh, à ơi đàn ông thông minh mới có lạc thú.

Cô dành một giây suy nghĩ lan man để thả lỏng đầu óc, sau đó diễn sâu vì công việc chính.

“Bí thư Lư, lần này tôi bị người ta hại đến là thảm, anh phải đứng ra giúp tôi nha.”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts