Người nối nghiệp chân chính - Chương 37

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 37: Họp báo

Thông báo vừa đăng lên, dân truyền thông khắp nơi hành động ngay lập tức. Chưa đầy một ngày, các khách sạn lớn nhỏ khắp huyện Thước Châu đã cháy phòng. Vé xe từ Thước Châu đi xã Liên Hoa cũng trở thành món hàng cần tranh cướp. Công ty xe buýt Thước Châu quyết định sẽ tăng thêm 10 chuyến xe trong buổi sáng ngày 21 tháng 6, ngày diễn ra cuộc họp báo, để giảm bớt áp lực giao thông Thước Châu – khu phố Liên Hoa. Các chỗ cho thuê xe cũng đông khách gấp vài lần bình thường.

Đầu giờ chiều ngày 20 tháng 6, Soái Ninh đến bệnh viện số 1 thành phố Đông Hưng, xin cảnh sát cho gặp mặt Hoàng Bảo Lâm. Ông già đang nằm phòng VIP, có chuyên gia theo dõi, Soái Ninh nhờ họ đưa cả Hoàng Tiểu Đan tới.

Hoàng Bảo Lâm đã nhịn ăn mấy ngày nay, chỉ trông vào truyền dịch để giữ tính mạng, ai nói gì cũng không phản ứng, nghe người ta giới thiệu cô nàng sành điệu này chính là tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ thì không khỏi kinh ngạc mở to mắt. Sau đó, nỗi áy náy sợ sệt tràn ra, trong khóe mắt ông lấp lóe ánh lệ.

Soái Ninh ngồi ngay ngắn bên giường, hỏi han hòa nhã: “Bác Hoàng, bác đỡ chưa ạ?”

Hoàng Bảo Lâm gắng quay đi, không dám đối mặt cô, giống như đang bị hút chân không, thở cũng vất vả.

Soái Ninh điềm đạm nói: “Bác Hoàng, dù bác có thừa nhận hay không, tính mạng bác là do tôi cứu về. Tôi cứu bác không phải vì bác đáng thương, mà vì nghe nói khi bác trong cơn nguy kịch, con trai bác muốn ngừng chữa xin về, còn Hoàng Tiểu Đan con gái bác liều mạng phản đối, bị em trai đánh đập. Vì để dành tiền chạy chữa cho bác, bản thân cổ không chịu đi khám, mắt suýt nữa thì mù. Ba tôi cũng tầm tuổi bác, tôi tưởng tượng nếu ổng bị bệnh nặng, đại khái tôi sẽ không thể làm được như Hoàng Tiểu Đan, quên mình cứu chữa. Đúng là vì kính nể lòng hiếu thảo và dũng cảm của cổ, tôi mới quyết định chi tiền điều trị cho bác. Bác thật sự nuôi được cô con gái tốt hiếm có đó ạ.”

Hoàng Bảo Lâm nghe thế thì nước mắt giàn giụa. Hoàng Tiểu Đan bên cạnh cũng không khỏi nức nở. Cô trả giá vì cha nhiều như thế mà lại bị ông trách cứ rằng lắm điều gây họa, hại em trai phải khổ. Lúc này, từ đáy lòng, cô cảm kích vì Soái Ninh có thể đứng ra nói hộ mình.

Soái Ninh nói tiếp: “Con trai bác Hoàng Tiểu Cường vì bác không thể cho tiền mua nhà mà mắng chửi bác té tát, đẩy bác đến chỗ uống thuốc sâu tự tử. Khi tính mạng bác nguy ngập thì đứng ra quyết xin về. Vì bịt đầu mối mà dẫn một đám đầu trộm đuôi cướp xông vào viện với ý đồ đưa bác lúc bấy giờ còn chưa qua cơn nguy kịch ra khỏi ICU. Những hành vi đó hẳn bác cũng nghe nói cả rồi, mà vẫn đồng ý làm chứng gian dối cho nó, tình yêu thương bác và bác gái dành cho nó như trời như bể, nhưng ngẫm lại đứa súc sinh lòng lang dạ sói ấy không xứng được nhiều tình yêu thương của cha mẹ như vậy.”

Hoàng Bảo Lâm đau đớn thì đau đớn chứ quyết tâm che đỡ cho thằng con vẫn chưa dao động, vội cãi: “Tôi không làm chứng gian dối! Việc này không liên quan đến con trai tôi, cô đừng hại nó!”

Hoàng Tiểu Đan không nhìn được, hét to: “Bố!”

Soái Ninh giơ tay ngăn cô lại, nghiêm túc nhìn chăm chú ông già đang hoảng loạn.

“Vậy bác nhìn thẳng mặt tôi nói cho tôi, tôi và Bất động sản Quan Vũ đã hại bác với Hoàng Tiểu Cường ra sao nào?”

Máu khắp cơ thể Hoàng Bảo Lâm ào ào dồn hết lên phần đầu, tựa như sắp trào ra từ da mặt và ánh mắt. Người lương thiện bị ép làm việc ác giống như diễn viên mới học diễn kịch, đầy sơ hở, liếc cái là ra hết. Ông ngắc ngứ một lúc lâu vẫn không đọc ra được câu thoại, ôm đầu than khóc: “Các người để tôi chết đi, tôi chết rồi là xong hết!”

Soái Ninh nghiêm mặt nói: “Hoàng Tiểu Đan vì cứu bác mà chịu bao đau khổ, giờ bác lại nói câu này, không sợ làm cổ thương tâm ư? Tôi tin bác và bác gái đều là người tốt, nếu không cũng không nuôi dạy được cô con gái ngay thẳng lương thiện như Hoàng Tiểu Đan. Nhưng các bác chỉ lo trách nhiệm dạy dỗ con gái, với con trai lại lơ là trông nom. Chính sự nuông chiều của vợ chồng hai bác mới nuôi dưỡng ra tính cách ích kỷ ti tiện của Hoàng Tiểu Cường. Những sai lầm hôm nay nó phạm phải đều là nhân do các bác gieo trước đây. Các bác coi con trai như mạch hương khói, trông cậy nó nối dõi tông đường, nhưng nó bất hiếu với cha mẹ, còn mưu toan lấy đi mạng sống của bác. Kẻ quên nguồn quên cội như vậy sẽ chỉ khiến tổ tiên hổ thẹn, khiến người ngoài khinh rẻ. Niềm hy vọng của các bác đã đặt sai chỗ, việc này không công bằng với hai bác, càng không công bằng đối với Hoàng Tiểu Đan.”

Gương mặt đẫm nước mắt của Hoàng Bảo Lâm giống một nắm giấy bản vò nát. Điệu bộ rúm ró do dự của ông làm Hoàng Tiểu Đan nổi giận, cô nhào đến trước mặt ông rít giọng kêu khóc: “Bố, Ninh tổng cứu mạng bố. Trước đây bố thường nói ‘ơn một giọt nước, trả một dòng suối’, sao có thể hãm hại chính người có ơn cứu mạng mình cơ chứ? Tiểu Cường bịa đặt vu vạ Ninh tổng, vu vạ chính quyền. Nó làm thế là phạm tội rõ ra rồi, bố với mẹ bao che thêm cho nó cũng không ăn thua! Cứ cho là cả nhà chúng ta chết hết đi, mồ mả cũng sẽ bị người ta nhổ nước bọt đầy, ra ma rồi cũng không yên thân đâu. Bố mau tỉnh ra đi!”

Hai cha con khóc lóc thảm thiết, ra sức giằng co trong cuộc quyết đấu giữa tình cảm gia đình và đạo đức.

Soái Ninh từ đầu đến cuối bình tĩnh làm theo bài bản định sẵn, vỗ vỗ Hoàng Tiểu Đan bảo cô lùi ra, nhìn thẳng Hoàng Bảo Lâm, nói: “Hôm nay tôi tới không phải để cầu xin bác, cũng không phải ép buộc bác. Miệng mọc trên người bác, bác muốn nói thế nào tùy bác. Nhưng dối trá không thể chiến thắng sự thật, nhiều nhân chứng vật chứng đều chỉ rõ Hoàng Tiểu Cường đang nói dối. Nó đã phạm pháp, bác và bác gái có bao che cho nó đi nữa thì cũng chỉ phí công làm đệm lót lưng cho nó thôi. Có đáng để làm vậy hay không là chuyện riêng của nhà bác, người ngoài như tôi không tiện bình luận. Nhưng bác thật sự đã phụ lòng Hoàng Tiểu Đan. Nếu nói Hoàng Tiểu Cường không xứng có được người cha người mẹ yêu thương nó như hai bác, thì bác và bác gái cũng không xứng có được cô con gái tốt như Hoàng Tiểu Đan. Hy vọng bác có thể tỉnh ra.”

Cô cáo từ, rời khỏi phòng bệnh, nói với người phụ trách đoàn điều tra cùng đi: “Cuộc nói chuyện vừa rồi camera ghi lại hết rồi nhỉ, thái độ của ông Hoàng thực sự cho thấy rõ vấn đề. Ngày mai sẽ công bố trong buổi họp báo. Trừ những đứa chuyên gây sự cố tình mù có chọn lọc, đảm bảo không còn ai nghi ngờ chúng ta nữa.”

Một trận mưa to đêm đó gột rửa sân bãi cho cuộc họp báo. Ngày tiếp theo, nhiệt độ không khí mát mẻ dễ chịu, những người phải xuất hành cũng thấy tinh thần hào hứng.

Buổi sáng, vô số phóng viên xách theo máy ống hoành tráng đã có mặt ở xã Liên Hoa. Họ thành thạo đi thu thập tin tức trước cuộc họp báo. Đến trưa, đã có một số tin video được gửi về từ hiện trường, phần lớn là phỏng vấn người dân các thôn của xã Liên Hoa.

Trong một video, phóng viên hỏi một cụ ông đang bón phân ngoài vườn rau ở thôn Liên Ngẫu.

“Cụ biết Bất động sản Quan Vũ không ạ?”

“Biết chứ.”

“Vậy cụ biết việc giải phóng mặt bằng ở thôn Liên Diệp của họ là thế nào không ạ?”

“Bọn đấy muốn moi tiền của người ta, hơi một tí đòi mấy căn nhà mấy triệu bạc, thế là người ta sợ quá chạy mất.”

“Bọn đấy là chỉ những hộ trong diện di dời của thôn Liên Diệp ấy ạ?”

“Đúng thế, bọn nó quá thể đáng, người ta nói đền bù nhà tầng còn cho mỗi hộ mấy trăm nghìn là ý tứ lắm rồi. Ở cái nhà nát, mồ mả cha ông lại chả chôn vàng, còn õng ẹo gì chứ? Cái này gọi là tham thì thâm, đáng đời!”

“Nếu Bất động sản Quan Vũ đến thôn cụ giải phóng mặt bằng, cụ đồng ý không ạ?”

“Tất nhiên là đồng ý rồi, ai không muốn ở nhà mới, còn có thể cầm về mấy trăm ngàn. Có khoản tiền ấy thì tôi với bà nhà tôi chẳng cần làm ruộng vất vả như này, cũng không lo về già không ai nuôi.”

Cụ ông từ đầu đến cuối mang vẻ mặt dè bỉu điển hình, liên tiếp chê bai các hộ ngoan cố của thôn Liên Diệp, đoạn cuối còn nhìn ống kính kêu gọi Bất động sản Quan Vũ: “Bất động sản Quan Vũ, chào mừng các bác đến thôn chúng tôi giải phóng mặt bằng, chỗ chúng tôi phong thủy tốt hơn thôn Liên Diệp, đến đây xây dựng công trình đảm bảo các bác giàu to.”

Video có nhiều điểm buồn cười, được dân mạng chụp màn hình như điên. Cụ ông trông rất hài này trở thành nhân vật trong meme ưa thích của cả một thế hệ trên mạng.

Trong một clip khác, phóng viên phỏng vấn một phụ nữ đang nhặt rau bên ngoài cửa hàng ở khu phố Liên Hoa.

“Chị ơi, chị biết Bất động sản Quan Vũ không ạ? Từ năm ngoái đến giờ họ đến đây làm dự án, có gây bất tiện gì cho cuộc sống của bà con không?”

“Không đâu, chẳng phải họ sửa hết đường ở đây rồi hay sao? Dễ đi hơn hồi trước nhiều, trước đường hẹp mà toàn là bùn, hôm nào mưa ô tô căn bản không đi được. Giờ ngon rồi, bác thấy đấy, là đường nhựa hết, nên cũng nhiều người nơi khác đến, chúng em buôn bán cũng đắt hàng hơn.”

“Thế họ có từng ức hiếp người dân địa phương hay làm việc gì trái pháp luật không?”

Trong video đã xuất hiện nhiều người vây hóng, thấy chị kia đáp “Không nghe nói”, một bác gái tiếp lời: “Cháu bên nội bên ngoại nhà tôi đều làm việc ở công trường của họ đấy. Người ta trả lương đúng hạn lắm, quản lý cũng nghiêm chỉnh lắm luôn.”

Phóng viên tiện thể hỏi bác ta: “Nghe nói họ chiếm nhà đất của dân làng, có chuyện này không ạ?”

Bác gái lắc đầu nguầy nguậy, một thanh niên khác xen vào: “Người ta là công ty lớn, làm việc phải ký hợp đồng hết. Nhà tôi cũng ký hợp đồng xong mới lấy đất, so với nơi khác thì chính quy hơn nhiều.”

Nghe nói nhà anh ta ở thôn Bảo Liên, đã ký hợp đồng đền bù lấy đất với Quan Vũ, phóng viên dò hỏi nội dung hợp đồng, hỏi anh ta có hài lòng với kết quả đền bù không.

Thanh niên nói: “Cũng được đấy, họ đang xây trung tâm tiệc cưới với vườn cây bên kia, nói về sau thuê tôi với người nhà vào làm. Làm công ăn lương hẳn là khá hơn làm nông trông trời.”

Những người này đều tỏ thái độ hoan nghênh việc Bất động sản Quan Vũ làm dự án ở xã Liên Hoa, hy vọng có càng nhiều công ty lớn như vậy tới đầu tư.

Trong mười mấy tin bài chưa xuất hiện tin nào tiêu cực, trái lại còn khiến dân mạng thấy được tiếng tốt của Bất động sản Quan Vũ ở xã Liên Hoa. Ở phần  bình luận tuy vẫn thấy hiện tượng tranh cãi nhưng tình thế tổng thể phát triển theo hướng có lợi cho Soái Ninh và Bất động sản Quan Vũ.

Buổi sáng, Thôi Minh Trí đi theo Soái Ninh đón xe xuất phát từ Thước Châu, trên đường nhận được cuộc gọi của đoàn điều tra, nói Hoàng Bảo Lâm đã đổi ý, cho Hoàng Tiểu Đan đại diện cho vợ chồng họ đến cuộc họp báo nói rõ sự thật.

Thôi Minh Trí báo cáo tin vui cho sếp, Soái Ninh im lặng một lát mới cười đắc ý, như thể tự dưng được mấy chục ngọn đèn sân khấu rọi vào, nhạc nền rộn ràng “cho người chiến thắng chiến thắng chiến thắng”[1].

“Tôi đang định công bố đoạn video giám sát ở phòng bệnh hôm qua, giờ đích thân Hoàng Tiểu Đan đến thì càng có sức thuyết phục.”

Thôi Minh Trí cho rằng vợ chồng Hoàng Bảo Lâm tỉnh ngộ là nhờ màn khuyên giải của cô hôm qua, ca tụng cô khéo ăn nói.

Soái Ninh từ chối lời khen: “Là chính lương tâm ổng trỗi dậy, tôi thấy ông già đó bản tính không xấu mới đến bệnh viện tìm ổng. Nếu ổng ác độc như thằng con, ngày hôm qua chắc chắn đã trả đũa ngay mặt. Đoạn ghi hình kia tung ra không những không làm sáng tỏ được gì, tôi sẽ còn bị thêm một tội ép người quá đáng nữa.”

Thôi Minh Trí cười nói: “Vậy cũng là chị biết lấy đại nghĩa để thuyết phục ông ấy, vẫn phải khen, sao tự dưng chị lại khiêm tốn thế ạ?”

Hắn hớn quá lỡ lời, đến lúc định thần thì khóe mắt Soái Ninh đã phóng ra lưỡi dao.

“Mọi khi tôi tự cao tự đại lắm hả?”

“Không, không đâu ạ.”

“Nhìn vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo của anh là biết, anh giống hệt bọn anti trên mạng, toàn chê tôi quá vênh váo. Nếu tôi nói tất cả chỉ là ảo giác của các người, các người nhất định càng dè bỉu.”

Soái Ninh thở dài khinh rẻ, rất có vẻ phiền muộn vì “ở trên cao không ai thấu hiểu”.

Thôi Minh Trí ra sức kiềm chế mong muốn bỉ bôi, cười làm lành chữa thẹn.

“Chị không tự cao mà tự tin, bẩm sinh đã là trụ cột có thể chống trời ạ.”

“Hừ, tôi chỉ làm trụ cột khi gặp tình thế sắp bị sập trúng đầu mình thôi. Không liên quan đến tôi thì kể cả trời thủng như cái sàng, tôi cũng chỉ tránh sang một bên lẳng lặng nhìn ngắm mưa sao băng thôi.”

Soái Ninh quẳng ra nụ cười khinh bỉ, đeo đôi kính râm siêu to của cô lên, đắp một mảng đen choán khắp khuôn mặt.

“Chợp mắt xíu, chưa đến nơi đừng đánh thức tôi.”

Buổi họp báo đặt ngay trên bãi đất hoang mà hôm trước máy bay trực thăng hạ cánh, Soái Ninh muốn tạo không khí gần dân, chỉ đặt ghế cho số ít lãnh đạo có mặt, còn lại tất cả mọi người bao gồm cả cô đều đứng nói chuyện.

Đây là lần hội họp có quy mô lớn nhất xưa nay của xã Liên Hoa, không riêng già trẻ trai gái thôn Liên Diệp được mời đến dự, nhiều cư dân ở các thôn xóm xa gần cũng dắt díu nhau tới hóng. Hàng trăm cơ quan truyền thông với quân số trên 500 người tham gia, ngoài ra còn không ít người tự bỏ tiền túi đến xem cho biết.

Để giữ gìn an ninh trật tự tại hiện trường, công an thành phố Đông Hưng và huyện Thước Châu điều động tổng cộng 400 cảnh sát, thêm vào đó là dư luận dậy sóng, có thể nói rằng cuộc họp báo được vạn người chờ mong, cả nước chú ý.

1h chiều, bãi đất hoang hơn trăm mẫu nghìn nghịt người. Nhìn từ trên cao xuống, vùng cỏ xanh mênh mông đã bị bao phủ bởi đầu người đen kịt và quần áo đủ màu. Tiếng ồn hơn 70 decibel xua tan những đám mây trên trời, đánh thức cả dãy núi đã ngủ say ngàn vạn năm.

Gần 2h chiều, Hoàng Tiểu Đan được nhân viên đoàn điều tra hộ tống đến hiện trường. Nhìn thấy Soái Ninh, cô khó giấu nỗi xấu hổ, được Diệp Như Vy khích lệ mãi mới rưng rưng năn nỉ: “Ninh tổng, bố mẹ tôi ăn năn cả rồi, bảo tôi thay họ đến nhận sai. Họ lớn tuổi, sức khỏe không tốt, xin chị nói giúp với các bác lãnh đạo thôi truy cứu (trách nhiệm) của họ, được không ạ?”

Soái Ninh dịu mặt gật đầu: “Tôi có thể giúp cô, nhưng ý ở trên ra sao thì tôi không can thiệp được, với riêng cá nhân tôi và công ty thì có thể không truy cứu họ.”

Hoàng Tiểu Đan khôn ngoan, biết cô đã nhượng bộ hết cỡ, vội vàng nói lời cảm tạ: “Ninh tổng, thật sự cảm ơn chị, chị làm bao việc giúp gia đình tôi như vậy, không biết phải báo đáp chị thế nào cho vừa?”

Soái Ninh cười nói: “Lát nữa cô cứ thuật lại tình hình thực tế cho truyền thông và quần chúng là tính đã giúp tôi rồi. Cứ nói chuyện khách quan chút, khỏi cần mấy lời ca tụng công đức, ca tụng như vậy dễ gây hiệu ứng ngược, không được hay.”

15 phút sau, cuộc họp báo chính thức bắt đầu. Mười mấy cục loa công suất lớn đặt xung quanh hội trường đồng thời phát ra tín hiệu cao tần 10KHz, át hết tiếng người xôn xao.

Thôi Minh Trí đại diện cho Soái Ninh nói lời khai mạc, chủ yếu giới thiệu những người có mặt: lãnh đạo chính quyền tỉnh, thành phố, huyện; chính quyền xã Liên Hoa và thành viên ban quản lý thôn Liên Diệp; người phụ trách các phòng ban liên quan của Bất động sản Quan Vũ, 37 cơ quan truyền thông uy tín nhất trong nước; nhóm phóng viên thời sự của 8 đài truyền hình; 15 hãng thông tấn nước ngoài; 20 học giả nổi tiếng, nhà quan sát, bình luận xã hội.

Một danh sách dài đọc xong, dân mạng xem livestream thốt lên rằng quy mô buổi họp báo này có thể sánh với cuộc họp mặt truyền thông cấp quốc gia, dù kết luận cuối cùng của sự kiện này thế nào, xã Liên Hoa coi như nổi tiếng thế giới.

Hoàng Tiểu Đan được sắp xếp là người đầu tiên lên tiếng.

Đối mặt cả biển người cùng ống kính dày đặc, cô hết sức căng thẳng, tay nắm micro run bắn lên.

Nhân viên hiện trường kịp thời đưa tới cái giá đỡ micro, hai tay cô vịn lấy nó, thân thể có chỗ dựa đôi chút, nói bằng âm thanh run rẩy như người bị thương hàn:

“Chào mọi người, tôi tên Hoàng Tiểu Đan, là con gái ông Hoàng Bảo Lâm, chị của Hoàng Tiểu Cường. Hôm nay tôi đến đây để giải thích cho mọi người về tình hình thật sự của chuyện này. Ngày 11 tháng 6, em trai tôi Hoàng Tiểu Cường từ Thước Châu về quê nhà ở thôn Liên Diệp, cãi nhau to với cha mẹ tôi. Nguyên nhân là do Bất động sản Quan Vũ thay đổi phương án giải phóng mặt bằng ban đầu, không lấy đất ở thôn Liên Diệp nữa. Bố tôi vốn chuẩn bị dùng khoản tiền đền bù để trả khoản góp đầu tiên mua nhà cho em tôi ở Thước Châu. Quan Vũ từ bỏ kế hoạch giải phóng mặt bằng, dự định của ông cũng thành bỏ đi. Hoàng Tiểu Cường rất bất mãn, quát mắng bố mẹ tôi bất tài vô dụng. Bố tôi đau lòng, cùng ngày uống thuốc sâu tự sát, được người nhà đưa tới cấp cứu ở phòng khám trong khu phố, không lâu sau thì chuyển lên bệnh viện huyện Thước Châu. Bác sĩ bệnh viện huyện nói tình cảnh của bố tôi rất nguy cấp, cần chuyển ngay lên bệnh viện lớn trên thành phố. Hoàng Tiểu Cường tiếc tiền điều trị, yêu cầu ngừng chữa. Nó muốn để bố tôi chết, tôi lại không làm thế được. Thấy tôi kiên quyết phản đối, nó ra tay đánh tôi ngay trước mặt nhân viên y tế và mẹ tôi. Vết thương trên mặt tôi toàn do nó đánh mà có…”

Nghĩ lại tình hình hôm đó, cô không khỏi xúc động phẫn nộ. Cảm xúc căng thẳng cũng theo đó tan biến. Giọng nói càng lúc càng rõ ràng đanh thép hơn, nhân đà kể luôn quá trình Soái Ninh phái Diệp Như Vy tới giúp chuyển viện cho cha, Hoàng Tiểu Cường đưa người đến bệnh viện định lôi bệnh nhân đi, Hoàng Bảo Lâm và Thân Thúy Hoa bị người ta dọa nạt, ép nói dối với phóng viên.

Hoàng Tiểu Đan bằng cấp không cao nhưng hồi đi học có thành tích xuất sắc, tư duy nhanh nhạy, trình bày logic súc tích gãy gọn, truyền đạt sự việc trọn vẹn rõ ràng đến cho người nghe.

Nói đến chỗ bi phẫn, nước mắt tuôn như mưa, cô tháo băng gạc ở tay phải cho mọi người xem ngón tay bị thương do Hoàng Tiểu Cường gây ra hôm đó.

“Hoàng Tiểu Cường không biết đã bị ai sai khiến, nói dối vu cáo Bất động sản Quan Vũ và chính quyền, còn muốn làm cho bố tôi chết để diệt khẩu, hôm đó kéo theo một đám lưu manh đến bệnh viện. May mà Ninh tổng trước đó đã phái trợ lý Thôi Minh Trí cùng vài anh vệ sĩ bảo vệ chúng tôi, nếu không bố tôi đã bị nó hại chết rồi. Có câu nói xưa “ô nha phản bộ, cao dương quỵ nhũ”[2], loài vật cũng biết báo đáp công ơn cha mẹ. Bố mẹ tôi trả giá hết tâm huyết cho Hoàng Tiểu Cường, bồi dưỡng nó thành sinh viên, có công việc tốt trên thành phố. Nhưng nó không những không biết báo đáp, còn hết lần này đến lần khác bòn rút mồ hôi nước mắt máu thịt của cha mẹ, thậm chí vì tiền tài đang tâm hại cả cha ruột. Mọi người thử ngẫm xem, lời nói của cái loại không bằng cầm thú như thế thì có tin được không? Bố mẹ tôi lúc trước xót xa nó, còn coi nó là mạch hương khói cho nhà họ Hoàng, giúp nó lừa gạt công chúng xã hội. Nhưng họ không đến mức vô lương tâm như Hoàng Tiểu Cường, họ hổ thẹn sâu sắc vì hành vi của mình. Hiện giờ họ đã tỉnh ngộ hoàn toàn, quyết định nhận lỗi với người bị hại. Tôi thay mặt họ nói rõ sự thật và gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất những người đã bị lừa gạt, bị tổn thương.”

Cô nói cạn hơi, ra sức hít sâu. Sau một làn sóng những tiếng bàn tán xầm xì, hiện trường nhanh chóng yên ắng lại. Mọi người tò mò xem đương sự này còn nói gì tiếp, kiên nhẫn chờ cô lấy hơi.

Những gì cần nói Hoàng Tiểu Đan đã nói xong, chần chừ một lát, cuối cùng lại kể thêm câu chuyện bên lề.

“Vừa nãy khi đến đây, tôi có xin lỗi Ninh tổng. Cô ấy bảo tôi cứ nói sự thật, không cần dành riêng lời cảm ơn cô ấy trước mặt mọi người. Nhưng tôi cảm thấy tôi cần phải nói thêm vài câu ở đây. Việc bố tôi tự sát vốn không liên quan đến Ninh tổng, cô ấy hảo tâm bỏ tiền giúp sức cứu mạng bố tôi, kết quả lại bị vu oan hãm hại, chịu rất nhiều công kích ác độc, danh dự hao tổn nghiêm trọng. Tôi xem những lời công kích cô ấy trên mạng, thấy đặc biệt áy náy day dứt. Người tốt đáng nhẽ phải được báo đáp tốt. Ninh tổng đã phải chịu thương tổn như vậy thật sự quá oan ức. Xin mọi người nhất định phải nhận rõ sự thật. Mọi điều tôi nói hôm nay đều là sự thật. Nếu có gì nghi ngờ, xin mời các phóng viên ở đây đến bệnh viện số 1 Đông Hưng yêu cầu bố tôi xác nhận, sau đó đưa tin đúng sự thật, trả lại sự trong sạch cho những người tử tế!”

Khi Hoàng Tiểu Đan khảng khái tuyên bố những lời trên, rất nhiều máy quay biết ý hướng ống kính về phía Soái Ninh. Soái Ninh dự đoán được điều này, lộ ra đúng lúc nụ cười nhẹ tự giễu, diễn xuất vẻ lẻ loi của người làm phúc phải tội.

Trên mạng, khí thế thảo luận đã ngùn ngụt. Hệt như trong phim điện ảnh truyền hình, kịch bản trước dìm sau khen kéo ratings kinh nhất, ngoài đời thực, tình tiết cua gắt lật ngược cũng thu hút người xem nhất. Tiếng nói minh oan cho Soái Ninh vang dội chưa từng thấy.

“Nháo Nháo oan uổng thật, người nhà họ Hoàng này quá ghê tởm, phiên bản ngoài đời của ‘Bác nông dân và con rắn’ (truyện ngụ ngôn Aesop).”

“Tay Hoàng Tiểu Cường kia đúng là dạng đểu cáng hàng tuyển luôn. Bức tử bố ruột còn cắn ngược ân nhân, không thể tin được trong cuộc sống hiện thực lại có kẻ xấu xa như vậy.”

“Nó đang muốn đổi mạng bố ruột nó lấy tiền á. Nháo Nháo chặn đường phát tài của nó, chỉ tổ bị nó coi là kẻ thù. Ông Hoàng với bà vợ mới chính là dạng lấy oán trả ơn. Tôi mà là Nháo Nháo nhất định hối hận đến tím cả ruột. Cứu loại người này làm gì cơ chứ, tự dưng bản thân bị uất ngược.”

“Không phải nhé, may mà bả cứu ông Hoàng, dù sao cũng có thêm một bằng chứng chứng minh mình là người tốt, chứ không thì càng khó ăn nói. Thật ra giờ tôi có nhận định mới về Nháo Nháo, trước cho rằng bả là đứa con nhà giàu nhũn não, điên cuồng khoe giàu cười nhạo người nghèo. Bây giờ thấy bả hóa ra cũng có mặt mềm dịu. Khổ thân lần này bị chửi rõ thảm, khéo bao nhiêu nhân sâm[3] ở dãy Trường Bạch tống cho bả hết cả.

“Nháo Nháo cả quãng đường đi toàn mưa bom bão đạn, đúng là không dễ dàng gì, cảm giác khâm phục cực kỳ.”

“Thôi đi, nó bỏ tí tiền thế như nhổ cọng lông thôi. Không phải vì nó rút kế hoạch, ông Hoàng cũng không cãi nhau với thằng con đến nỗi tức giận đi uống thuốc sâu.”

“Bắt được một con giòi troll! Tiền của người ta cũng không phải lá đa, nếu là mày, mày có bỏ ra được không? Theo logic của mày thì mày đi xin việc không được tuyển, mẹ mày cãi nhau với mày bị mày chọc tức chết, mày cũng muốn tố công ty đăng tin tuyển người kia là hung thủ? Đi chụp cắt lớp não cho sớm đi con, nghe lý luận của mày rõ ràng là đứa thiểu năng trí tuệ đấy.”

“Chị Hoàng thật đáng thương, rõ ràng là đẻ ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, gặp phải cha mẹ em trai như thế thì bất hạnh quá.”

“Có ai xác minh thân phận bà chị này chưa? Nhỡ là diễn viên Nháo Nháo thuê thì sao.”

“Diễn cái đầu ông ý! Chị Hoàng Tiểu Đan này làm cùng nhà máy với tôi, là chuyền trưởng của xưởng sản xuất, địa điểm check in Xưởng may mặc Hân Hân ở Châu Hải. Có xem mới biết, nhiều kẻ tâm lý u tối quá!”

“Bà chị tình cảm chân thật lắm. Nếu là diễn viên thì tài diễn xuất này có thể đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất. Người ta bảo hoan nghênh phóng viên đến tìm ông bố xác nhận, sau này chắc chắn sẽ có tin theo dõi tung tích, chờ xem tiếp đi.”

“Vụ này Nháo Nháo bị oan thật sự. Tự dưng phát hiện thế giới này dành quá nhiều ác ý cho những người có tiền.”

“Đúng sai trong tâm mọi người, từ đầu tôi đã cảm thấy sự tình không đơn giản thế được. Cũng tại Nháo Nháo bình thường vênh váo lắm cơ, tự cho là thiên hạ vô địch. Lần này ăn phải quả đắng, bị đứa vớ vẩn nó làm cho thân bại danh liệt. Sau này tém tém lại, cư xử khiêm nhường tí đi.”

(Hết phần 99, xin mời đón đọc phần 100. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Đoạn này bọn mình dùng luôn lời bài “Đường lên đỉnh Olympia” của nhạc sĩ Hoàng Vân. 
2. Câu này trích từ “Tăng quảng hiền văn”, tác phẩm tập hợp các câu nói dạy dỗ đạo đức trong dân gian, đại ý là con dê con quạ cũng nhớ ơn bú mớm.
3. Câu này dùng cách diễn đạt bằng từ đồng âm để lách bộ lọc kiểm duyệt trên mạng, 人参公鸡 - nhân sâm công kê, có cách phát âm là ren shen gong ji, giống với 人身攻击 – nhân thân công kích, tức là tấn công những thứ thuộc về đời tư người ta.

Comments

Popular Posts