Người nối nghiệp chân chính - Chương 41

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 41: Càng gần gũi càng dễ tổn thương nhau

Bất động sản Quan Vũ công bố phương án giải phóng mặt bằng mới với các hộ trong diện di dời ở thôn Liên Diệp, đề nghị các hộ đồng ý di dời đến trụ sở ban quản lý thôn ký hợp đồng đền bù ngay trong ngày, ký xong nhận tiền đền bù tại chỗ.

Khu tái định cư đã hoàn thành phần xây thô, ba tháng sau có thể bàn giao nhà. Trong thời gian này, mỗi tháng, các hộ trong diện di dời lĩnh tiền hỗ trợ tạm cư theo đầu người, số tiền chia làm ba mức cho người trưởng thành, người 10 đến 18 tuổi, và người 0 đến 10 tuổi, lần lượt là 1200 tệ, 800 tệ, và 500 tệ.

Còn lại những hộ gia đình không đồng ý di dời, vị trí nhà đất của họ sẽ không được đưa vào phương án quy hoạch, họ cũng không có duyên với nhà mới và tiền đền bù.

Thông báo mới vừa đưa ra, các hộ hy vọng vào việc giải phóng mặt bằng cuống cuồng tới ký. Kế toán thủ quỹ của Bất động sản Quan Vũ cùng nhân viên do ngân hàng cử tới kiểm tra đối chiếu thông tin nhân thân và số tài khoản, chuyển luôn tiền đền bù và hỗ trợ tạm cư vào tài khoản chủ hộ.

Sau hai ngày tiến hành rùm beng, Bất động sản Quan Vũ đã ký hợp đồng với 172 hộ trong diện di dời. Trong ba hộ ngoan cố có hai nhà thấy tình thế bất lợi, ỉu xìu chịu nhún. Chỉ nhà họ Thái kia, thấy nhà đất bốn xung quanh đều được lấy, còn mỗi ngôi nhà nát của họ đóng vai trò con thuyền cô độc giữa biển cả, họ tin chắc Quan Vũ đang tung hỏa mù, cho rằng càng chây ỳ thì màu mỡ càng bẫm.

Thôi Minh Trí theo lệnh giám sát việc đền bù, hôm nay các hộ trong diện di dời tập hợp, bí thư chi bộ thôn Hướng Vỹ dẫn Điền Tố Lan – vợ của Lý Gia Dũng đến gặp hắn. Gái này thấy hắn bèn quỳ xuống, chảy ra mặt đất như kem, hai người đàn ông cũng không lôi chị ta lên được.

“Trợ lý Thôi, xin bác rủ lòng thương, xin Ninh tổng thả chồng với mẹ chồng em đi ạ, nếu không em không còn đường sống.”

Mẹ con Lý Phượng Hoa, Lý Gia Dũng tụ tập đông người tràn vào ủy ban xã, đã bị viện kiểm sát khởi tố. Xét thấy ảnh hưởng của việc này lan khắp cả nước, tòa án nhất định sẽ xử nghiêm. Hai người bọn họ làm kẻ cầm đầu, dự là sẽ bị mức án tù giam 5-10 năm. Điền Tố Lan ở nơi khác đến làm dâu, tự thấy mất chỗ dựa, không có cách nào mang con ở lại trong thôn, khóc xin Thôi Minh Trí năn nỉ Soái Ninh hộ mình.

Chồng và mẹ chồng của chị ta toàn là dạng cực phẩm trăm năm khó gặp. Hành vi hoang đường ly kỳ của họ hôm đó khiến Thôi Minh Trí nổi máu hóng chuyện, sau khi xong việc có hỏi thăm ban quản lý thôn về hoàn cảnh gia đình này, bởi vậy mà biết thân thế của Điền Tố Lan.

Gái này vốn quê ở một vùng nông thôn huyện Kim Bình tỉnh Vân Nam, quê chị ta cũng là một phiên bản khác của xã Liên Hoa, nghèo đến nỗi kẻ trộm có đến hành nghề cũng khóc thét. 17 tuổi, chị ta lên thành phố làm thuê, bị bọn buôn người dụ dỗ, lừa bán đến thôn Liên Diệp xã Liên Hoa, làm vợ tên vô lại Lý Gia Dũng.

Nhà họ Lý coi con dâu như người máy đa năng, bắt chị ta làm công cụ xả cơn ham muốn, nối dõi tông đường, cày ruộng làm thuê, nuôi mọi người trong nhà. Thật đúng là việc trong nhà việc bên ngoài việc trên giường, việc gì cũng đến tay. Sự ấm áp dịu dàng của tình yêu tình thương hết thảy bằng 0.

Điền Tố Lan từ nhỏ ăn canh măng nấu hoàng liên đắng thấu ruột[1], lưu lạc đến cảnh làm vợ này cũng có thể thích nghi. Nhiều năm bị đe dọa đánh chửi tẩy não đã huấn luyện cho chị ta nô tính (tập tính nô lệ) thuần khiết. Chủ nô bị bắt, chị ta còn như mất đi trụ cột, chữ “bi ai” viết thật sắc nét.

Thôi Minh Trí bị chị ta túm chặt ống quần, dây lưng cũng sắp tuột, vừa ngại vừa bực, giãy giụa quát: “Chồng và mẹ chồng chị phạm pháp, giờ là pháp luật muốn trừng phạt họ, liên quan gì đến Ninh tổng chúng tôi nữa đâu? Chị xin ai cũng chẳng ăn thua, mau đứng lên đi.”

Điền Tố Lan không biết chữ nghĩa gì, chỉ biết khóc lóc lạy van.

Hướng Vỹ và đám cán bộ thôn đều rất thương hại cây rau răm héo này, khuyên Thôi Minh Trí thôi thì cứ thông báo với Soái Ninh một tiếng, coi như đối phó có lệ cũng được.

Thôi Minh Trí xưa nay nhân từ mềm lòng, mới nghe xin vài câu đã xuôi theo, dẫn tới một tràng chửi bới của sếp.

“Anh làm trợ lý kieudeogi thế? Việc cỏn con như này cũng phiền đến tôi?”

Soái Ninh đang chơi bạc, trong tay cầm chỗ lợi mãi không đẩy đi được, tiền bên ngoài còn cứ đổ vào tay, không biết bao giờ mới đạt được chỉ tiêu đưa tiền đã định.

Thôi Minh Trí xấu hổ cười cười: “Xin lỗi Ninh tổng, là tôi thấy chị ta thảm quá, lần trước tôi có nhắc với chị một lần rồi đấy, chị ta bị lừa bán từ Vân Nam qua, làm vợ cái thằng không bằng chó lợn, giờ lại…”

“Lại lại cái gì? Anh thương hại bả thế thì nhặt về làm vợ bé đi, thuận tiện còn vợt luôn thằng con to đùng.”

“…Ninh tổng, tôi cũng không định quấy rầy chị…”

“Không định quấy rầy anh còn dong dài cái đít!”

Soái Ninh đang muốn gác máy, bà Văn ở đối diện hô một câu: “Ù!”

Tiếp theo ngả xuống một loạt bài đồng sắc, giúp cho lần ù này chính là con nhị điều Soái Ninh vừa đánh.

Cô chiêu họ Doãn ngồi cạnh xem bài ngạc nhiên nhìn Soái Ninh: “Ninh tổng, không phải chị bốc được nhị điều sao? Bốc được thì phải để chứ, sao lại đánh ra thế ạ?”

Soái Ninh nhìn bàn mạt chược, cười nói: “Tôi nói chuyện điện thoại với trợ lý, không để ý.”

Rốt cuộc cũng làm cho bà Văn ăn hại kia thắng được ván lớn, cô chợt cười tươi rạng rỡ, phong cách chuyện trò với tay trợ lý cũng quay ngoắt, vui hớn hở nói: “Trợ lý Thôi, anh nói tiếp đi.”

Nói chuyện với hắn là có thể mượn cớ mất tập trung để đánh lung tung, thua đúng quy trình, còn không làm ai nghi ngờ, vừa rồi sao lại không nghĩ ra mánh này cơ chứ.

Thôi Minh Trí đã quen với kiểu tư duy thất thường của cô, tranh thủ lúc cô đang vui, dò hỏi nên ứng phó Điền Tố Lan thế nào.

“Anh biết làm việc tốt như thế chắc chắn có kinh nghiệm rồi, tự quyết đi.”

Thư ký ưu tú trước khi chuyện đến đã phải định ra bao nhiêu phương án để sếp chọn. Thấy Soái Ninh ủy quyền, Thôi Minh Trí vội vàng trình lên lựa chọn đầu tiên.

“Lý Gia Dũng và bà mẹ nó chắc suất đi tù rồi, tiền đền bù đã chuyển cả vào tài khoản tiết kiệm của Lý Gia Dũng, Điền Tố Lan cũng không được hưởng, vẫn ở lại trong thôn không khéo còn bị họ hàng nhà đấy bắt nạt. Tôi định thử thuyết phục chị ta bỏ Lý Gia Dũng. Hồi trước hai người bọn họ lấy nhau không đăng ký, muốn thôi nhau cũng dễ. Đứa bé là con ngoài giá thú, còn chưa nhập hộ khẩu, cũng có thể mang theo luôn. Trước hết đưa hai mẹ con họ rời xã Liên Hoa, sau sẽ nghĩ cách giới thiệu việc làm cho chị ấy.”

Soái Ninh hỏi hắn tính giới thiệu việc gì cho Điền Tố Lan.

Hắn cười, nói: “Lần trước chị nói phu nhân chủ tịch đang cần tuyển hai người làm vườn cho biệt thự ở Tam Á, chị xem có thể cho chị ấy ra ngoài ấy không ạ? Chị ấy từ bé làm nông, việc trồng trọt cơ bản chắc chắn chỉ dạy chút là biết, làm thợ làm vườn hẳn không vấn đề gì. Đến lúc đó lại nhờ bà Mã ngoài đó tìm cho chị ấy một người đàn ông tử tế đáng tin cậy, nửa đời sau của chị ấy coi như cũng có hậu.”

Bà Mã là quản gia của biệt thự nhà họ Soái ở Tam Á, người bản xứ sinh ra lớn lên ở địa phương, quen biết rộng rãi, làm chút việc này cũng đâu ra đấy.

Thư ký thông minh không chỉ giỏi giải quyết vấn đề thay sếp, trong quá trình giải quyết còn cần phát huy tác dụng, làm sếp hưởng thụ công lao, sếp mới có thể khen cấp dưới làm việc đắc lực.

Soái Ninh không để Điền Tố Lan vào mắt, cảm thấy chủ ý này cũng không tệ, cho hắn toàn quyền xử lý.

Thôi Minh Trí quay lại văn phòng trưởng thôn, nói với Điền Tố Lan: “Tôi đã phản ánh hết hoàn cảnh của chị cho Ninh tổng rồi. Ninh tổng nói tòa án muốn xử thế nào cô ấy không can thiệp được, nhưng việc chồng chị mẹ chồng chị đi tù, đối với chị chỉ có lợi chứ không có hại.”

Điền Tố Lan đang muốn khóc òa lại choáng vì những lời này, nô lệ ngu trung với chủ nô không nhìn ra những áp bức mình phải chịu, khi được nhắc nhở thường thường như sét đánh ngang tai.

Thôi Minh Trí kéo hai cái ghế bảo chị ta ngồi xuống nói chuyện, đứng ở điểm thăng bằng giữa nghiêm túc và ôn hòa tháo gỡ tâm lý cho chị ta, hỏi trước: “Hồi xưa là chị tự nguyện làm vợ Lý Gia Dũng à?”

Điền Tố Lan rụt rè lắc đầu: “Tôi bị bọn buôn người lừa bán tới nhà đấy, họ nói mua tôi hết tám ngàn bạc.”

Nghe giọng còn có tí đuối lý, đại khái cảm thấy bản thân không đáng giá ngần ấy.

Thôi Minh Trí giống như đang xem phim bi, nhăn tít mày: “Chị vào làm dâu nhà họ Lý là bị ép, Lý Gia Dũng cũng không phải vì thích chị mới cưới chị làm vợ. Nó chỉ muốn có một gái đẻ được con cho nó, lại làm đứa ở cho nó sai bảo. Chị ở trong mắt nó chính là cái máy. Nó vừa không yêu thương chị, vừa hùa với mẹ nó sai bảo chị hết sức, bòn rút mồ hôi nước mắt máu mủ của chị, còn suốt ngày đánh chửi ngược đãi chị. Tôi hỏi thật, sống với loại súc vật như thế, chẳng lẽ chị không hận chúng nó à?”

Điền Tố Lan giống như miếng mút sũng nước đắng, vừa vò nhẹ đã rơi nước mắt, che mặt nói: “Tôi hận bọn họ chứ, nhưng trẻ con không thể không có cha ạ.”

Thôi Minh Trí giận dữ nói: “Trẻ con phải ở trong hoàn cảnh bình thường mới trưởng thành lành mạnh được. Câu cửa miệng nói ‘con mất dạy, cha có lỗi’, một người bố vô lại căn bản không nuôi dạy ra được đứa con ngoan, ngược lại còn sẽ làm gương xấu cho đứa trẻ. Nghe nói thằng Ngưu Ngưu con chị thường xuyên đánh nhau với trẻ con trong làng, bắt nạt những đứa thấp còi hơn nó, còn lật quần áo các bé gái, ném sâu ném chất bẩn vào người các bé. Thói này của nó rõ ràng là bị ảnh hưởng từ bố nó, cứ thế mãi chỉ tổ càng ngày càng hư, lớn lên làm thằng Lý Gia Dũng thứ hai. Chị chịu để con trai mình lớn lên như vậy, về sau ra đời phạm tội ngồi tù, để người bị hại xỉa xói sau lưng?”

Điền Tố Lan nghe thế thì sởn tóc gáy, gào khóc tuột khỏi ghế, dường như rơi vào miền hắc ám vô biên.

Thôi Minh Trí cùng chị Hà trong ban quản lý thôn cùng nhau đỡ chị ta dậy, để chị ta tựa vào chị Hà, chính hắn thì lấy quạt nan quạt mát cho chị ta.

“Mẹ Ngưu Ngưu, tôi nói với chị từng ấy chuyện thuần túy xuất phát từ lòng tốt, chị rơi vào cảnh khổ sở hôm nay, thủ phạm thứ nhất là bọn buôn người kia, thứ hai nên trách chính là người nhà họ Lý. Bây giờ chúng nó đi tù đều là đích đáng, chị hẳn là vỗ tay ăn mừng, sau đó mau chóng nghĩ cách tự cứu mình chứ.”

Điền Tố Lan ngẩng đầu lên khỏi ngực chị Hà, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn hoang mang.

Chị Hà giục: “Trợ lý Thôi, em nó nếu là người thông minh thì đã chẳng ra nông nỗi này, anh có chủ ý gì thì nói mau đi.”

Thôi Minh Trí ngồi lại vào ghế, phe phẩy cây quạt, nói: “Ninh tổng chúng tôi nói, chỉ có đem Ngưu Ngưu rời khỏi nhà họ Lý, mẹ con chị mới được cứu vớt. Nếu chị đồng ý, cô ấy sẽ sắp xếp giúp chị. Chị với Lý Gia Dũng không đăng ký, xét về pháp luật không tính là vợ chồng. Khoản đền bù của nó, chị chẳng được đồng nào, nhưng nó cũng không có quyền can thiệp tự do của đời chị. Thằng Ngưu Ngưu là chị đẻ ra, còn chưa nhập hộ khẩu vào nhà họ Lý, chị cứ lẳng lặng mang nó đi là được. Tôi sẽ tìm người đưa chị đi Tam Á ngoài đảo Hải Nam trước đã, chủ tịch chúng tôi có cái biệt thự lớn ngoài đấy, riêng vườn hoa đã ba bốn mẫu, hiện đang thiếu người làm vườn. Tôi nghe nói chị rất đảm, trồng cây chăm hoa hẳn là học cái biết ngay. Ra đấy bao ăn ở, mỗi tháng còn có thể lĩnh lương bốn, năm ngàn, đủ cho mẹ con chị sinh sống.”

Chị Hà mừng rỡ nói: “Còn có chuyện tốt nhường này cơ đấy, bốn, năm ngàn, nhà chúng mình cả năm cũng không để ra được nhiều thế.”

Điền Tố Lan ngày thường thức khuya dậy sớm làm việc, mỗi ngày đan chiếu giúp thêm chi tiêu, đan cả tháng mệt đến chuột rút mười ngón cũng không kiếm nổi bốn, năm trăm. Nghe hắn hứa hẹn lương cao tất nhiên rung rinh. Nhưng tâm lý đã bị trói buộc lâu rồi, giờ bỗng bảo chị ta bước đi trên con đường độc lập, rất khó bước qua cái ngưỡng bàng hoàng này.

“Tôi, tôi một thân đàn bà, mang con theo, lâu dài cũng không được đâu ạ.”

Chị Hà sợ chị ta bỏ lỡ cơ hội, động viên chị ta đừng nghĩ nhiều, cứ rời đi trước rồi tính.

Thôi Minh Trí lại chìa thêm một cây gậy chống: “Bà Mã quản gia biệt thự là dân địa phương, quen biết rộng lắm. Chị còn trẻ, mặt mũi cũng không xấu. Ninh tổng nói sẽ nhờ bà Mã ngoài đó tìm giúp chị một người chồng khác thành thật đáng tin cậy. Đàn ông Hải Nam đều tương đối chăm chỉ yêu gia đình, tôi sẽ dặn bà Mã nhất định phải tìm một người tính tình hiền lành, biết điều, để chị và Ngưu Ngưu sau này sống cuộc đời yên ổn.”

Hắn suy tính mọi chuyện chu toàn, chị Hà nghe xong cũng ca ngợi, đẩy Điền Tố Lan, nói: “Cô thế là khổ tận cam lai, gặp được người thiện tâm như Ninh tổng và trợ lý Thôi đây. Sau này chính là nhảy khỏi hố vôi rơi vào ổ phúc, Lý Phượng Hoa với Lý Gia Dũng đúng là hai kẻ chuyên hại người, họ hàng nhà họ Lý cũng khó đối phó, cô cứ ở lại thôn Liên Diệp thì không biết bị chúng nó chà đạp đến thế nào. Mau nghe lời trợ lý Thôi, mang Ngưu Ngưu đi Tam Á, ổn định cuộc sống ở bên kia, về sau chúng tôi có ra đấy chơi cũng có chỗ dừng chân.”

Điền Tố Lan như con chim bị cầm tù đứng trước cửa lồng rộng mở, do dự không quyết, trông ngóng tự do bên ngoài, lại chậm chạp không dám dang cánh, rụt rè nói: “Nếu tôi đi rồi, bố Ngưu Ngưu và bà nó thành ra không ai lo à?”

Thôi Minh Trí trách móc: “Họ ở trong tù ăn uống tiêu tiểu có người phụ trách hết, bị bệnh cũng có bác sĩ chữa miễn phí. Chị lo lắng cho họ làm gì nhỉ. Có một câu tôi phải nhắc chị, ra Tam Á rồi, chị cần phải cắt đứt liên hệ với nhà họ Lý, không thể nói cho họ biết chị ở đâu, nếu không sau này Lý Gia Dũng mãn hạn tù có lẽ sẽ đi tìm mẹ con chị. Chị vất vả lắm mới thoát khỏi nó, lại bị nó níu kéo thì tai họa đấy.”

“Nhưng, nhưng anh ấy dù sao cũng là bố đẻ của Ngưu Ngưu mà.”

“Dào ôi, có bố loại này là nỗi nhục cả đời của Ngưu Ngưu chứ báu bở gì. Chị tranh thủ còn sớm đừng nhắc về Lý Gia Dũng trước mặt cháu nó nữa, để nó quên người này đi, kẻo sau này lớn lên nó nhớ lại sẽ cảm thấy xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên.”

Chị Hà cũng khuyên: “Ngưu Ngưu bây giờ còn bé, không gặp vài năm là quên luôn ấy mà, cô nghe trợ lý Thôi, người ta suy tính cho cô chu đáo như vậy, không làm hại cô đâu.”

Điền Tố Lan vẫn băn khoăn lo lắng, tuy vậy Thôi Minh Trí không bận lòng. Gái này quen làm cọng bèo theo dòng nước, thiếu người chỉ dẫn, khi tình thế xảy đến sẽ tuân theo sự an bài của hắn. Bà Mã ở biệt thự Tam Á hiểu biết thông thạo, giỏi ăn nói, ra ngoài đấy nhờ bà từ từ uốn nắn thêm.

Công việc được giao ở thôn Liên Diệp đã xong xuôi, hắn quay về Thượng Hải báo cáo, không yên lòng về Diệp Như Vy, nán lại Thước Châu nửa ngày đến công trường thăm cô. Diệp Như Vy đang bận, chỉ có thể dành ra 20-30 phút chạm mặt hắn ở hàng trà sữa gần đấy, bảo hắn không nên đến đây mà chậm trễ hành trình.

Thôi Minh Trí không mặt mũi nào bảo lo cho cô, tìm cớ: “Ninh tổng sai anh hỏi tình hình nhà họ Hoàng một chút, Hoàng Tiểu Đan có ổn không?”

Diệp Như Vy tựa như bị ai túm tóc, vẻ mặt sắt lại trong một chớp mắt, thở dài: “Bố cô ấy hôm trước vừa ra viện, nghe nói đã ký hợp đồng giải phóng mặt bằng với Quan Vũ, tiền đền bù cũng cầm rồi.”

“Ừ, việc này qua tay anh mà. Hôm đó mẹ cô ấy đến ký, nói sức khỏe bố cô ấy đỡ nhiều, nhưng chưa nói tình hình Hoàng Tiểu Đan, anh cũng không kịp hỏi. Mấy hôm nay cô ấy có liên lạc với em không?”

“… Ừm.”

“Nói thế nào?”

Nhìn phản ứng của Diệp Như Vy, tình hình Hoàng Tiểu Đan gần đây có vẻ không ổn. Thôi Minh Trí thực sự hơi lo.

Nhà họ Hoàng người già thì lú, người trẻ thì láo, mỗi Hoàng Tiểu Đan là người lương thiện, giống như ngọc đẹp rơi xuống cống ngầm, khiến người ta sốt ruột.

Diệp Như Vy lại không dằn được, than vãn: “Em cô ấy gây họa lớn, chắc chắn là đi tù. Bố mẹ cô ấy nói cuộc đời Hoàng Tiểu Cường coi như hỏng, cho rằng vẫn tại gia đình làm nó chịu tội, muốn để lại cả nhà mới lẫn tiền đền bù cho nó, còn định mua trả góp một căn hộ trên phố huyện cho nó, lấy tiền đền bù trả khoản ban đầu, còn đâu bắt Hoàng Tiểu Đan góp hằng tháng.”

Loại bố mẹ không phân biệt phải trái, thiên vị đến khó trị này chính là sao quả tạ trong số mệnh con cái!

Thôi Minh Trí đỉnh đầu xịt ra đám khói, bất giác cao giọng mắng: “Sao họ lại như thế? Suýt nữa bị thằng nghiệp chướng kia hại chết còn không chừa à? Bản thân mắt mù, dựa vào cái gì bắt con gái chịu khổ theo? Bọn họ có từng suy nghĩ cho cuộc đời Hoàng Tiểu Đan hay không?”

Diệp Như Vy khuyên hắn hạ giọng, quay sang cười cười xin lỗi khách hàng xung quanh đang nhìn lại, nói khẽ: “Tiểu Đan cũng nát cả lòng vì bố mẹ, ngày hôm qua quay lại Châu Hải luôn rồi, bảo sau này không bao giờ về đây nữa.”

Thôi Minh Trí đập bàn trầm trồ khen: “Làm đúng lắm, còn ở trong cái nhà đấy thì đến tủy não của cô ấy cũng sẽ bị ép khô. Bảo cô ấy nhanh nhanh cắt đứt quan hệ với gia đình đi. Nói câu không dễ nghe, thằng đàn ông nào dám nhận bố mẹ vợ như thế chứ, coi con gái như nô lệ nhà trồng được, con rể hóa ra là thằng giúp việc chỗ khác tới à? Biết tình cảnh nhà cô ấy như thế, khéo đời này cũng chưa ai dám lấy cô ấy.”

Nóng quá hóa rối, trước mặt Diệp Như Vy hắn lại ở trạng thái thả lòng, kích động một cái là đầu óc đang từ mạng internet xuống cấp thành mạng LAN, mắt thấy nụ cười của Diệp Như Vy úa đi mới hoảng hốt sực tỉnh. Một luồng khí lạnh xông hết lỗ chân lông toàn thân, sợ đến không dám động đậy.

“Xin, xin lỗi, Vy Vy, không phải anh đang nói xéo em…”

Hắn ậm ừ trong họng, định nặn ra nụ cười đấu dịu, lại khiến vẻ mặt trông càng thêm vặn vẹo kỳ quái, giống như đang giải thích mà nhấn mạnh điều trái ngược.

Diệp Như Vy như cánh hoa trong gió, không ngăn được cơn run rẩy. Bắt gặp ánh mắt xa lạ của cô, Thôi Minh Trí phảng phất nghe thấy tiếng lớp băng mỏng vỡ vụn rôm rốp quẩn quanh trong không khí.

“Sao anh lại phải cố tình giải thích làm gì? Không thấy em vẫn giả vờ ngu ngơ à?”

Đôi tay Diệp Như Vy siết chặt lấy nhau, (như pháp sư) ra sức kết phong ấn khóa cơn phẫn nộ lại, nhưng đây không phải là việc mất tự chủ nhất thời mà oán niệm mọc ra đã lâu, xuyên qua vỏ trái đất thật dày. Bạn trai cũ chỉ là người dùng xẻng hớt lớp đất mỏng cuối cùng. Những gì dâng lên tiếp theo không thể dùng lý trí đè ép được.

“Vy Vy, anh không có ý đấy thật mà…”

“Đừng nói nữa, ý anh thế nào em rõ cả. Em giống Hoàng Tiểu Đan, cũng phải gánh nặng nuôi bố mẹ em trai, điều kiện bản thân đúng là không ra gì. Nhưng người nhà của em với người nhà họ Hoàng không giống nhau, anh không được nghĩ họ ti tiện như thế!”

“Anh không nghĩ thế đâu, em đừng hiểu lầm nhé.”

“Không có hiểu lầm gì cả, em đã sớm nghĩ kỹ rồi, gia cảnh em kém, sẽ làm đối tượng kết hôn bị vạ lây, cho nên trước khi lũ em em tự lập được, em sẽ không tính chuyện tình yêu hôn nhân của bản thân. Anh đề nghị chia tay em cũng chưa từng hận anh, nhưng thật sự không chịu nổi cách anh nhìn nhận người nhà em. Không ai thích nghèo khổ, họ cũng không muốn em vướng víu. Anh có thể cười họ mệnh khổ, nói họ không tài cán, nhưng không nên nghi ngờ nhân phẩm của họ. Làm vậy thực sự đê tiện lắm.”

Diệp Như Vy giống người quét dọn khua chổi, quét sạch trơn tinh thần Thôi Minh Trí.

Quen biết nhau tám năm đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nổi nóng với hắn, giống như một trận động đất hiếm hoi, gây ra khủng hoảng đồng thời cũng kiểm chứng chất lượng công trình.

Hắn nhận rõ những vết rạn trải rộng trong mối quan hệ của họ, tất cả là do lỗi vô tâm của hắn.

“Vy Vy, xin lỗi em, là anh ngốc, ngày thường nói chuyện không nghĩ ngợi, em tha thứ cho anh được không!”

Hắn cuống cuống đi nắm tay cô, Diệp Như Vy nhanh chóng né ra, đổi dáng ngồi thẳng tắp, thần thái cũng như vách đá, không tìm thấy chỗ bám được để leo lên.

“Anh không cần xin lỗi, chúng ta đã chia tay, mỗi người tỏ rõ quan điểm là được. Em còn phải làm việc, đi về trước đây, gặp sau nhé.”

Cô không lưu luyến nể nang gì, chặt đứt mối dây lằng nhằng trước mắt, kiên quyết bỏ đi. Thôi Minh Trí cũng bị cô chặt ngang tinh thần, nhoài ra bàn không nhúc nhích một lúc lâu.

Xung quanh người đi kẻ lại, niềm vui sướng của mọi người tựa như dòng điện không ngừng sạc thêm cho sự náo nhiệt, hắn lại là vật cách điện trên bảng mạch náo nhiệt này, từ tâm hồn đến cửa sổ tâm hồn đều tối sầm.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
------
Chú thích:

1. Chữ đắng trong tiếng Trung là 苦 (đọc là kǔ , phiên âm Hán Việt là khổ) nên vừa có nghĩa là đắng vừa có nghĩa là khổ, ở đây ý là nhân vật khổ từ bé.

Comments

Popular Posts