Người nối nghiệp chân chính - Chương 44

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 44: Thâm nhập quán chặt chém

Về đến xã Liên Hoa, Mễ Tiểu Lâm dẫn đoàn Võ Thiếu Hùng vào khu phố, Soái Ninh cùng cấp dưới thì chờ ở trạm dừng chân cho du khách ngoài rìa. Trạm dừng chân này là huyện mới chi ngân sách xây dựng, kiến trúc phỏng theo mẫu nhà truyền thống của người dân địa phương, có thêm vườn cây cảnh quan, tương đương với một công viên loại nhỏ.

Soái Ninh ngồi vào băng ghế dưới một gốc cây to, Trần Kiệt và mấy vệ sĩ đứng gác xung quanh, Thôi Minh Trí đảm nhiệm vai trò người hầu cận lắc cái vòng đuổi muỗi cho cô, đôi bên nói chuyện gẫu nên cũng không thấy buồn tẻ.

“Anh xem chuẩn không đấy? Tiệm họ tới kia đúng là chặt chém nhất khu phố?”

“Tôi lên mạng lướt mấy chục trang blog của du khách, nhiều người bị chặt chém ở đó rồi. Chủ quán là Bì Phi Dược, cháu trai của Bì Phát Đạt, nhất định không trượt phát nào. Tôi chỉ lo Mễ Tiểu Lâm không đủ nhanh trí, không biết có làm tốt được nhiệm vụ lần này hay không.”

“Người do Diệp Như Vy đề cử, tôi tin con mắt của Diệp công.”

Soái Ninh sai hắn ra xe lấy chai nước khoáng, uống mấy ngụm đỡ khát, nghĩ lúc này hẳn nhóm Võ Thiếu Hùng đã đến quán kia rồi.

Đâu đâu cũng có quán chặt chém, đặc biệt là ở các điểm du lịch. Chỉ cho họ đi ăn cơm cắt cổ còn không đủ để cảm nhận mức độ hổ báo của ác bá xã Liên Hoa, thế nên cô mới cử Mễ Tiểu Lâm đi cùng.

Cậu ta là nhân viên chi nhánh Đông Hưng của Quan Vũ, sau khi Tây Thành Lãnh Địa khởi công thì được điều tạm đến công trường làm kỹ thuật viên, làm việc với Diệp Như Vy mấy tháng, đầu óc nhanh nhẹn nhân phẩm đàng hoàng nên cô có ấn tượng tốt. Hôm trước nghe Soái Ninh dò hỏi, Diệp Như Vy lập tức đề cử cậu này.

Soái Ninh trước đó đã nói rõ ý đồ của mình cho Mễ Tiểu Lâm, dặn câu ta tùy cơ ứng biến. Nếu Võ Thiếu Hùng không va chạm gì với đám lưu manh ở quán chặt chém thì cậu ta phải khéo léo đổ tí dầu vào lửa.

Nắng trưa thật gắt, giống như đao phủ cầm dao róc da róc thịt, mồ hôi chưa kịp đọng đã khô.

Soái Ninh muốn quay lên xe bật điều hòa cho mát, vừa định đứng dậy thì một dãy số bí ẩn xuất hiện trên màn hình điện thoại. Cô lập tức giơ tay ra hiệu cho Thôi Minh Trí im lặng, nghiêm mặt nghe máy. Suốt cuộc gọi, cô chỉ lặp đi lặp lại mấy tiếng “ừm”, mãi đến khi kết thúc mới nói thêm một câu: “Vất vả rồi, liên lạc sau nhé.”

Thôi Minh Trí cẩn thận giữ bổn phận, tuyệt đối không hỏi thăm chuyện không nên biết, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô thì đoán cô gặp phiền toái, vì thế thực hiện nghĩa vụ chia sẻ nỗi lo vì chủ, hỏi rất đúng mực: “Ninh tổng, sao thế ạ?”

Vẻ mặt Soái Ninh trở lại như cũ, cười nói: “Từ Càn quyết lấy miếng đất ở Bảo Tháp Loan kia, nói 4 tỷ 8 cũng phải đấu được.”

Cuộc gọi đến từ một quản lý cấp cao của Quảng Hạ, là gián điệp thương mại mà cô đã thu mua bằng số tiền lớn.

Từ Càn là ông chủ của Quảng Hạ. Tay trùm bất động sản này bị người trong nghề gọi là Chuột Chui Trời. Mười mấy năm trước, các công ty bất động sản lớn còn tranh giành nhau ở các đô thị loại 1, 2, ông ta đã lựa chọn con đường lấy nông thôn vây thành thị, chiếm trước thị trường nhà đất ở các thành phố hạng 4, 5, thậm chí là thị trấn hạng 18 (ý là rất mờ nhạt, không có vai trò gì đáng kể). Trong vòng mười năm trở thành trùm địa ốc cỡ bự vang danh bốn bể.

Hồi đó, những đô thị vừa và nhỏ ấy vẫn là thiên hạ của các chủ đầu tư cỏ. Rất nhiều công ty trong số này năng lực không đạt chuẩn, quá trình đầu tư không minh bạch, lúc nào cũng có khả năng ôm tiền bỏ trốn, không hề có sức cạnh tranh so với các chủ đầu tư nổi tiếng.

Tuy nhiên, thị trường địa phương thời đấy giống như chậu lửa, các chủ đầu tư lớn không thò tay vào được. Ngay Quan Vũ cũng từng đấu giá đất ở các phố huyện nhỏ miền Bắc và Tây Nam, nhân viên quản lý dự án từng có kinh nghiệm khủng khiếp khi bị xã hội đen bắt cóc đe dọa, không ăn được miếng bánh ngon có chó dữ canh gác.

Từ Càn thì khác, ông chú này xuất thân từ bang Pháo Ca[1] ở Trùng Khánh ngày xưa, người tàn nhẫn thủ đoạn dã man, giới đỏ giới đen khắp hai miền nam bắc đều nể mặt ba phần. Những năm gần đây, hoạt động của công ty ông ta tôn thờ “quay vòng dòng tiền nhanh”, tốc độ đầu tư chóng mặt, chu kỳ từ lúc lấy đất đến khi bán căn hộ không quá hai tháng, doanh thu hằng năm hơn 500 tỷ, lại thêm cách thức marketing lan truyền và tẩy não, trắng trợn tạo ra hình tượng “công ty phát triển nhà đệ nhất vũ trụ”, còn nổi tiếng hơn cả những công ty cao cấp cùng ngành như Quan Vũ, Viễn Hằng…

Nhưng chỉ cần gọi bừa một người trong nghề hỏi tí là họ đều sẽ nói Quảng Hạ như bồn cầu cắm hoa, chỉ đẹp được cái bề mặt.

Mô hình kinh doanh của công ty này ưu tiên “lượng cao” nên chết cái số “chất thấp”. Trong mười mấy thương hiệu bất động sản nổi tiếng cả nước, Quảng Hạ gặp nhiều vấn đề nhất về chất lượng phòng ốc.

Trên mạng thường xuyên thấy có người mua nhà kêu ca nhà vừa bàn giao mà đã gặp các hiện tượng gạch lát sàn ốp tường đã rộp, thấm trong phòng vệ sinh, tường rạn nứt này kia. Qua nhiều lần khiếu nại, Quảng Hạ hứa hẹn sẽ sửa đổi nhưng sửa được mấy tháng vấn đề cũ không hết, còn phát sinh vấn đề mới. Đến nhân viên sale công ty họ cũng lén nói với nhau là không dám mua căn hộ Quảng Hạ, còn sửa slogan quảng cáo nhiều người thuộc nhất của công ty rằng “Ở Quảng Hạ, trải nghiệm sự tôn vinh cao tột cùng” thành “Ở Quảng Hạ, trải nghiệm sự trả giá đắt tột cùng”.

Người mua nhầm chứ người bán không bao giờ nhầm, doanh nghiệp bất động sản nát trong long lanh ngoài như Quảng Hạ không nghi ngờ gì nữa, là cái bẫy chờ sẵn với người mua nhà, marketing xịn mịn đến đâu cũng chỉ như khắc hoa lên c*t.

Khu đất ở Bảo Tháp Loan mà Quảng Hạ đang mơ ước đúng là chỗ mà Soái Ninh đã giới thiệu cho Phương Triết. Nếu để họ giành lấy thì chẳng khác gì nướng một miếng thịt thăn thượng đẳng thành than, Tây Thành Lãnh Địa của cô cũng không thể thực hiện định giá cao như mong muốn.

Thôi Minh Trí rất rõ điểm này, tiện mồm dè bỉu Quảng Hạ: “Mấy hôm trước tòa nhà đang xây của họ ở Ninh Hạ vừa cháy lớn, xem trong clip thấy khói đặc cuồn cuộn trùm kín nửa phố, đội phòng cháy hết hơi nửa tiếng mới dập được. Dân mạng đều đang chế nhạo, nói nhà Quảng Hạ hot đến bốc khói, để hot KOL ở là hợp nhất.”

Soái Ninh vui mừng ha ha: “Lão Từ chính là tay gian thương, chỉ nghĩ kiếm tiền nhanh. Dự án bên đấy làm đều để nhân viên góp cổ phần, tốc độ càng nhanh thì càng nhanh chia tiền. Nội bộ công ty còn ban hành riêng một văn bản tên là 345, anh có nghe nói không?”

Nguồn tin của Thôi Minh Trí không nhanh bằng cô, nghe cô nói nội dung văn bản này là “Ba tháng bắt đầu mở bán, bốn tháng tiền về, năm tháng hoàn vốn”, hắn không khỏi than thở: “Mười mấy năm trước danh tiếng của Quảng Hạ còn khá tốt, giờ chẳng hiểu sao càng làm càng tệ, chỉ lừa được người mua ở đô thị nhỏ hạng ruồi.”

So với chất lượng c*t nát của các chủ đầu tư nhỏ địa phương, đống c*t Quảng Hạ này dù sao cũng có khuôn. Xu hướng theo đuổi lợi nhuận khủng trong ngành bất động sản thúc đẩy chủ đầu tư điên cuồng mở rộng, xem nhẹ những giới hạn về cách làm việc cách làm người, trong quá trình đãi vàng không tiếc tát ao bắt cá.

Soái Ninh cũng rất khinh thường Từ Càn, châm chọc không thèm giữ ý: “Lão này vô học nhưng giỏi luồn cúi, tầm nhìn lại rõ ngắn. Sức sống của một doanh nghiệp gắn liền với thương hiệu. Thương hiệu tốt thể hiện văn hóa doanh nghiệp, sức cạnh tranh và trọng lượng tiếng nói. Doanh nhân khôn khéo thà mất tiền chứ không làm tổn hại thương hiệu. Cái kiểu tham bát bỏ mâm này có thể làm cạn kiệt giá trị thương hiệu nhanh chóng, bởi vì họ chỉ nghĩ đến việc vợt tiền, căn bản không nghĩ đến việc để lại cơ nghiệp đời đời. Đây là lý do tại sao hiện giờ trong nước rất khó xuất hiện những sản phẩm tự hào vì thương hiệu lâu đời bền vững.”

“Điểm này Quan Vũ chúng ta cũng không tồi đâu ạ.”

Thôi Minh Trí nhanh nhảu đỡ lời, không phải là nịnh bợ gì cả, tập đoàn Quan Vũ từ trước đến nay luôn nhấn mạnh mô hình kinh doanh hiệu quả, coi trọng về chất. “Doanh nghiệp có ích cho xã hội mới có giá trị tồn tại, doanh nghiệp coi trọng lợi ích người tiêu dùng, bản thân chắc chắn sẽ hưởng lợi theo.” Những lời này Soái Quan Vũ thường xuyên nhắc đi nhắc lại với nhân viên.

Tập đoàn phất lên từ ngành bất động sản, hơn 20 năm qua chưa xuất hiện sự cố nghiêm trọng quy mô lớn nào về chất lượng an toàn. Tỷ lệ khách hàng khiếu nại là thấp nhất trong ngành, trái lại mức độ khen ngợi còn cao nhất.

Danh tiếng tốt đã khiến công chúng quen với việc coi “Quan Vũ” là từ đồng nghĩa với bất động sản cao cấp, dù có đắt hơn so với các sản phẩm cùng loại cũng vẫn tự nguyện chọn, cho nó lành.

Soái Ninh cười cười nói: “Ba tôi cũng chẳng học hành gì, nhưng hành xử tương đối phúc hậu, làm ăn trọng thành tín (chân thành, tín nhiệm). Hồi đầu không thạo nghề bị người ta cho hớ hai ba vố, nhà xây lên chất lượng không đạt yêu cầu, ổng tình nguyện đổ tiền xây lại chứ không làm chắp vá cốt bán cho xong. Cuối cùng tuy rằng kiếm ít tiền đi chút nhưng giữ gìn được danh tiếng, xét về lâu dài vẫn thật là cực kỳ đáng giá.”

Nhân viên kỳ cựu của Quan Vũ đều đã từng nghe sự tích cay đắng này, lúc này cô nhắc tới, bỗng nhiên lại ngoắc nối với một thắc mắc vẫn treo trong lòng Thôi Minh Trí, hắn hỏi cô: “Ninh tổng, có phải vì chủ tịch năm ấy bị bên thi công qua mặt nên chị mới đi học kiến trúc phải không ạ?”

Ngành kiến trúc này tính chuyên nghiệp rất nặng, không nắm vững lý thuyết cơ sở cộng thêm mấy năm lăn lộn, lội vào nghề rất dễ bị bịp.

Ví dụ như chủ đầu tư cũ của Kim Huy Thế Gia, mù tịt đến nỗi bị cấp dưới trắng trợn xào nấu kết quả khảo sát địa chất mà không biết. Lại ví dụ như Soái Ninh, nếu không nắm rõ tri thức liên quan thì sẽ không xử lý được quy hoạch về chiếu sáng tự nhiên của Tây Thành Lãnh Địa, đã chìm nghỉm ngay từ lúc xin giấy phép dự án rồi.

Soái Ninh ném cho hắn một cái liếc lạnh te, tay trợ lý còm hiểu ngay là sếp không muốn trả lời vấn đề này, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Kỳ thật im lặng đã chứng tỏ cam chịu, cô chỉ là không muốn nói ra cho mất mặt.

Khi cha bị lừa, cô còn nhỏ, nhìn ông suốt ngày ngược xuôi vất vả nhọc lòng mệt người vì công trình, hết sức lo lắng khổ sở. Nghe ông oán giận rằng “Cũng tại không hiểu kiến thức chuyên môn nên mới lãnh đủ”, cô bèn lập chí hướng về sau sẽ làm kiến trúc sư, để ông bớt được nỗi lo âu này.

Sau này lớn lên cô càng hiểu rằng những máy móc thiết bị và nhân tài chuyên môn thuộc về năng lực cứng ấy đều có thể bỏ tiền ra mua, riêng năng lực mềm là tri thức kỹ thuật thì chỉ có thể dựa vào việc học tập của bản thân. Các anh coi kế thừa cơ nghiệp là mục tiêu, chú trọng vào các lý luận quản trị và kinh doanh. Cô lại cho rằng “nhờ người không bằng nhờ mình”, chính mình biết nướng bánh mới không bị người bán bánh lừa. Còn chuyện làm thế nào để thao túng quyền lực, quản trị nhân lực, những kỹ năng ấy có thể để dành đến lúc kinh doanh thực tiễn thì từ từ rèn luyện.

Ý tưởng dào dạt từng một lần mắc kẹt trong hiện thực cằn cỗi, bởi vì cha coi thường, học thuyết kỹ thuật cô nhọc lòng nghiên cứu không có đất dụng võ, cho nên cô thẹn quá hóa giận, làm ngược hẳn lại, cố tình xây dựng hình tượng bất tài vô dụng trả thù ông. Ở đại học, cô cố ý trốn học, không tích đủ tín chỉ nên không thể tốt nghiệp, sau lại chuyển sang Úc thi bừa một trường hạng bét, tiếp tục làm chuyên gia trốn học, mãi đến 25 tuổi mới miễn cưỡng lấy được bằng.

Cha muốn đắp nặn cô theo hình mẫu mà ông hài lòng, thành đứa con gái ngoan khiến ông tự hào, dùng để thỏa mãn hư vinh phù phiếm và trao đổi lợi ích. Cô càng không để ông toại nguyện, phũ phàng đả kích thể diện của ông để bù đắp cho niềm kiêu hãnh của chính mình. Ai ngờ sau này hai ông anh vắn số lại nhường chỗ cho cô, cô xoa tay nhăm nhe vào vị trí nhưng bị “điểm ấn tượng” của cha kéo lùi. Nếu sớm biết có ngày này, cô thật không nên tự sa ngã. Giờ đây nhắc tới chuyện đã qua, cô vẫn hơi bị hối hận.

Thôi Minh Trí không nhìn được những hồi tưởng chớp nhoáng trong lòng cô, sợ vừa rồi hỏi vụng chọc cô không vui, vội vàng chuyển đề tài: “Lão Từ nâng hạn mức cao nhất lên đến 4,8 tỷ, đấy là giá trên trời rồi, chị bảo đến lúc ấy liệu Viễn Hằng có rụt lại không ạ?”

Quảng Hạ làm ăn ở Đông Hưng nhiều năm, nơi đó là đại bản doanh thứ hai của họ sau đất gốc Trùng Khánh, các cấp độ nguồn lực đều vượt xa Viễn Hằng mới đến.

Từ Càn lắm mánh mung thủ đoạn, giá đất 4,8 tỷ người khác không cân được, ông ta có thể vẫn dư sức. Nếu đến buổi đấu giá mà hai công ty găng lên đấu, người của Viễn Hằng nhiều khả năng sẽ khiếp hãi lùi bước.

Soái Ninh không hé răng, tính toán làm sao để “thuốc” thêm Phương Triết, trận địa Bảo Tháp Loan không thể mất, lần này chủ soái là anh ta cần thiết phải tự mình ra trận.

Thôi Minh Trí thấy cô móc thuốc lá ra kẹp ở tay, cũng lấy bật lửa chờ đợi, lúc này điện thoại sếp lại vang lên, là Mễ Tiểu Lâm gọi.

“Ninh tổng, quân trưởng Võ sắp đánh nhau với nhân viên quán rồi, chị mau tới đây xem thế nào đi ạ!”

Quán ăn của Bì Phi Dược tên là Diệu Hương Cư, mở trên một phố nhỏ trung tâm khu phố Liên Hoa. Quán mới đầu là sản nghiệp gia truyền của một hộ dân trong khu phố, họ làm ăn mười mấy năm thì thua lỗ.

Năm ngoái Bất động sản Quan Vũ đến làm dự án, kéo theo làn sóng khách du lịch đổ về xã Liên Hoa. Những người có đầu óc có vốn liếng đều bắt đầu kinh doanh quán ăn nhà trọ, bám vào đám đông du khách vợt tiền. Nhà họ Bì là tiên phong trong số đó.

Bì Phi Dược ỷ thế chú là Bì Phát Đạt, thuê lại quán ăn thua lỗ này với giá thấp như biến tướng chiếm đoạt, sau khi sửa sang sơ sài thì mở quán cơm quê. Hiệu quả giống hệt quán hắc ám của Tôn Nhị Nương[2], chặt chém người ta không ghê tay.

Thực khách đến quán tuy không đến nỗi mất mạng nhưng sẽ bị viêm màng túi nặng. Nếu họ muốn cãi lý, sẽ có rất nhiều trẻ trâu xông ra, dùng cách đe dọa uy hiếp thúc đẩy tiêu hóa miễn phí cho khách khứa.

Báo công an? Cảnh sát địa phương không rảnh. Khiếu nại? Hiệp hội người tiêu dùng không có ai ở đây. Muốn đi theo lối tư pháp (kiện ra toà) chỉ có thể tự mình điều tra thu thập bằng chứng, quãng đường một hai trăm cây số, ai rảnh mà chạy đi chạy lại?

Người tiêu dùng bị chặt chém về cơ bản là chịu trận, đưa thông tin ra bên ngoài cũng không có khả năng đăng ở khắp nơi, bởi vậy những lời mắng mỏ kìn kìn trên mạng cũng chẳng ngăn được Bì Phi Dược kiếm tiền.

Khi dẫn theo cấp dưới chạy đến, Soái Ninh thật rối rắm về tốc độ di chuyển, vừa sợ chậm vừa sợ nhanh, như thể việc hầm chân giò, chưa đủ thời gian thì thịt dai khó nhai, để quá thì lại sợ nhừ tơi tả.

Đến cửa Diệu Hương Cư, dân tình ngoài đường đã bu lại thành hàng rào, một tràng tiếng chửi bới giống như ngọn lửa sáng quắc phụt ra làm tấm mành nhựa nhích mở. Lọt vào tai đầu tiên chính là tiếng gầm giận dữ của Võ Thiếu Hùng.

“Chỗ này của chúng mày còn có phép vua hay không?”

Người tới đồng loạt dừng bước, ngóng qua tấm mành, chỉ thấy trong quán đang có 20-30 bóng người lố nhố, bên ngoài đều là trẻ trâu nhà họ Bì, nhóm Võ Thiếu Hùng bị quây ở giữa.

Một gã có tiếng nói the thé như kèn đám ma dữ dằn đáp: “Ở đây tao chính là phép vua!”

Người vừa nói là Bì Phi Đằng, em trai Bì Phi Dược, cũng là tên ác ôn chính cống như thằng anh.

Câu đối đáp hùng hồn như phim này thể hiện lồ lộ sự ngang ngược và coi thường pháp luật trắng trợn của đám lưu manh địa phương, người ngoài cuộc nghe thấy nhất định khiếp hãi.

Soái Ninh và Thôi Minh Trí không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, ánh mắt mừng thầm tạo thành cú đập tay trong không khí.

Mục đích của họ đạt rồi!

Một bụng tức của Võ Thiếu Hùng bị lời kêu gào của Bì Phi Đằng kích nổ tung, ông lôi khí thế xông pha chiến trường giết địch ra quát hắn rõ to: “Mày nói cái gì? Có giỏi nhắc lại lần nữa!”

Chó dữ canh đất, lưu manh giữ địa bàn, Bì Phi Đằng không thể mất oai ngay trên địa bàn nhà mình được, đối phương đã cứng, y càng vênh vác.

“Tao nói ở đây tao chính là phép vua, kể cả tổng thống chủ tịch có đến quán tao ăn cơm cũng phải trả tiền theo hóa đơn. Chúng mày muốn quỵt nợ thì trước hết cứ che chắn kỹ các bộ phận trên người rồi hãy nói chuyện!”

Viên cảnh vệ của Võ Thiếu Hùng đã tức lắm rồi, giơ nắm tay như quả chùy thép lên, quát hỏi: “Nói thế tức là mày còn muốn đánh người? Tóm lại chỗ này của chúng mày là quán ăn hay quán cướp?”

Hai viên cảnh vệ vạm vỡ dãi dầu, đứng cạnh thủ trưởng một cái, nom như kim cương hộ pháp. Bọn lưu manh cũng đề cao cảnh giác, đồng loạt túm chặt cuốc thuổng gậy gộc, chuẩn bị một khi có động là nhào lên.

Việc này không nên chần chừ, Soái Ninh vén ngay mành xông vào, gọi ầm: “Ông chủ Bì, anh đâu rồi?”

Đám đông tách ra một khe hở rồi sau đó tản thành hình quạt, hướng về phía người vừa đến.

Bì Phi Đằng liếc mắt cái là nhận ngay ra Soái Ninh. Con sói dữ tợn này chớp nhoáng đã biến thành chó Husky, lúc lắc cái đầu chạy lại cười đón: “Ninh tổng đến, không ra đón sớm, ngại quá. Mời chị ngồi ngay đây.”

Y tự mình kéo ghế mời thần tài ngồi luôn.

Soái Ninh không nóng không lạnh hỏi: “Bì Phi Dược không có ở tiệm à?”

“Con em gái chị dâu tôi sắp cưới, anh tôi đưa họ lên Đông Hưng đặt mua các thứ, chị tìm anh ấy có việc gì đấy?”

Ác bá địa phương vốn là dạng ếch ngồi đáy giếng, cả đám đều ảo tưởng sức mạnh. Bì Phi Đằng thấy người của Bất động sản Quan Vũ đối xử với mình khách khí thì cho rằng bản thân có thể ngang hàng với đối phương, nói chuyện với Soái Ninh không có tí e dè nào.

Soái Ninh chủ định để Võ Thiếu Hùng thấy được bộ mặt kiêu ngạo của bọn này, cố ý ứng phó với Bì Phi Đằng bằng thái độ mềm mỏng.

“Không có gì, mấy khách này là bạn tôi, vừa rồi nghe nói có gặp chút va chạm trong tiệm anh, tôi chủ động qua xem thế nào.”

Nói đoạn đi đến bên Võ Thiếu Hùng quan tâm hỏi khẽ: “Võ quân trưởng, ông không sao chứ?”

Võ Thiếu Hùng trừng mắt nhìn Bì Phi Đằng lắc đầu cười lạnh: “Ninh tổng, hôm nay tôi đi chuyến này không uổng, lề thói xã Liên Hoa này khiến người ta mở rộng tầm mắt thật.”

Soái Ninh cười ái ngại, hỏi Mễ Tiểu Lâm lúc này đang nép sau Võ Thiếu Hùng: “Tiểu Mễ, nói thử xem chuyện này là sao?”

Mễ Tiểu Lâm chỉ vào chỗ đồ ăn thừa trên chiếc bàn bên cạnh, sợ sệt nói: “Vừa rồi bốn người chúng tôi gọi sáu đĩa thức ăn với một tô canh, thấy thực đơn ghi giá hẳn là 112 tệ, nhưng khi tính tiền chủ quán đòi 1050 tệ, bảo là thực đơn của họ ghi giá theo đô Mỹ ạ.”

Còn chưa dứt lời, Bì Phi Đằng đã hớn hở chìa thực đơn: “Ninh tổng, chỗ chúng tôi đây nhiều khách nước ngoài, thực đơn vẫn luôn tính theo đô Mỹ, trên này viết rõ ràng, chị xem thử là biết.”

Theo chỉ dẫn này, Soái Ninh nhìn ra được một hàng chữ cực nhỏ cực mờ nhạt ở cuối thực đơn: Giá của tất cả các món trong quán chúng tôi được tính bằng USD.

Thôi Minh Trí nhớ rõ bài hướng dẫn gần đây nhất của du khách có ghi chú rõ, đây là chiêu chặt chém mới của Diệu Hương Cư. Quay ra ngó đồ ăn thừa trên bàn: Mấy con cá diếc to bằng bàn tay kho, một đĩa ớt xanh xào thịt lác đác vụn thịt mỡ, một bát canh củ cải trắng ngâm một chiếc chân gà gầy quắt, thêm ba đĩa rau dưa theo mùa không có gì đặc biệt nữa.

Còn không đáng số lẻ của 1050 tệ!

Hắn điên ruột thay cho người bị hại, xúc động chất vấn: “Mấy thứ đồ ăn này của các anh có gì đặc biệt, sao bán đắt thế?”

Bì Phi Đằng giới thiệu dõng dạc: “Cá trong quán này toàn là cá nước lạnh đặc sản của Hoa Quả Lĩnh chúng tôi, sinh trưởng trong nước khoáng sông băng vạn năm, 4-5 năm mới được một con to ngần này, thịt mềm hơn cá diếc bình thường nhiều, giá tất nhiên phải đắt gấp mấy lần. Rau dưa cũng thế, tất cả đều là sản phẩm hữu cơ của địa phương tự trồng, không giống các loại bán trên thành phố các anh đâu.”

“Thế canh này thì sao? Sao chỉ có một cái chân gà?”

“Đó là gà rừng đặc sản của địa phương chúng tôi, cả ngày chạy trong rừng, tinh hoa toàn thân tập trung hết ở chân, hầm một cái chân là canh có được dưỡng chất của cả con gà luôn.”

Thằng vô liêm sỉ này cố tình coi người khác là đứa ngu, một viên cảnh vệ tức giận mắng: “Nói xàm, cá kia rõ ràng là cá diếc bình thường, vẫn còn tanh mùi bùn. Rau dưa cũng không rửa sạch, trong kẽ toàn là đất với lá dập nát, còn lẫn cả tóc nữa. Ngoài ra còn chả có muối gia vị gì, chúng tôi ăn mấy miếng đã nuốt không vô!”

Bì Phi Đằng cãi ngang: “Đấy là tại người ngoài các ông không biết ăn, đây là đồ ăn đặc sắc của quán này, khách nào thưởng thức rồi cũng bảo cả đời khó quên nhé.”

Võ Thiếu Hùng cười khẩy: “Không sai, mô hình kinh doanh trục lợi + bạo lực của các người ở đây đúng là khiến người ta cả đời khó quên.”

Soái Ninh đưa ông tới xem bằng chứng, không hy vọng ông đối đầu tay đôi với đám ác bá lúc này, ngăn lại Bì Phi Đằng đang sấn lên huơ tay múa chân, cười nói: “Chỗ này của các anh tính giá bằng đô Mỹ, nhưng đợt này tỷ giá hối đoái giữa đô Mỹ và Nhân dân tệ cũng chỉ 1 đổi 7 là căng. 112 đô đổi sang Nhân dân tệ phải là 750 tệ, làm sao lại tính thành 1050 được nhỉ?”

Bì Phi Đằng chu mỏ về phía cái bát vỡ dưới chân bàn: “Họ làm vỡ đồ của quán, 300 bạc dôi ra đấy là tiền đền.”

Mễ Tiểu Lâm vội giải thích với sếp: “Trong khi ăn tôi sơ ý đánh rơi cái bát, ngay lúc đó bọn họ chẳng nói gì, đến lúc tính tiền lại đòi chúng tôi đền 100 tệ. Anh Phan nói họ bịp bợm tống tiền, tức quá mới đập thêm cái nữa. Bọn họ bảo cái này phải đền gấp đôi, nếu lại đập tiếp thì phải đền 400 tệ.”

Anh Phan chính là viên cảnh vệ hôm nọ cầm súng ép hỏi Thôi Minh Trí, nghe Mễ Tiểu Lâm kể lại tình hình khi nãy, anh ta tức rồ lên, chỉ vào tay bồi bàn bắt đền họ mắng ầm lên: “Có cái bát vỡ, chợ bán buôn cùng lắm hai tệ một cái, thế mà dám bắt đền một, hai trăm. Chúng mày đúng là đang trấn lột!”

Hiểu rằng Mễ Tiểu Lâm đang làm đúng theo lời dặn, Soái Ninh vỗ vỗ vai cậu ta, đi lên can hai bên đang đầu khẩu, lại nói nhỏ với Võ Thiếu Hùng: “Quân trưởng Võ, hôm nay bỏ qua thôi, về rồi nói tiếp.”

Võ Thiếu Hùng đã giao hẹn trước với cô, nén giận gật gật đầu.

Soái Ninh chìa tay về phía Thôi Minh Trí lấy cái túi xách của cô (mà hắn đang cầm), đi tới trước mặt Bì Phi Đằng.

“Để tôi trả cho họ.”

Cô mở túi lấy ra một xấp tiền mặt màu xanh xanh vàng vàng, Thôi Minh Trí đảo mắt một cái, nhận ra là tờ 100 ruble (rúp) của Nga.

Soái Ninh đếm 103 tờ đưa cho Bì Phi Đằng, Bì Phi Đằng kêu oai oái: “Ninh tổng, tiền này của chị là tiền gì ý nhỉ?”

“Rúp Nga, theo tỷ giá hối đoái hôm nay, 1050 nhân dân tệ tương đương 10225 rúp, chỗ này là 10300 rúp, 75 rúp thừa khỏi thối.”

“Chị đừng đùa tôi, tôi cầm cái này làm gì đây?”

“Tiệm các anh lại không quy định khách hàng chỉ có thể trả bằng nhân dân tệ, tôi trả số đó bằng rúp theo tỷ giá hối đoái thì không đúng chỗ nào?”

Số rúp đó là do Soái Ninh cố ý chuẩn bị trước khi tới, chuyên để bỡn cợt đám lưu manh này.

Bì Phi Đằng đã nhìn ra mục đích của cô, biến sắc mặt cảnh cáo: “Tôi thấy chị là nhà đầu tư vào chỗ chúng tôi nên mới nể chị mấy phần, chị đừng có được nể rồi ra vẻ. Mấy mánh chơi xỏ này liệu mà dẹp sớm đi!”

Soái Ninh cũng nghiêm mặt nói: “Hôm nay tôi chỉ đem theo tiền vậy đó, nếu anh không lấy, tôi đây đành phải ghi sổ nợ thôi.”

Ngón tay trỏ của Bì Phi Đằng xỉa ngay vào giữa trán cô: “Đừng có nhắc chuyện ghi sổ với tôi, Quan Vũ các chị còn nợ thôn Bạch Liên chúng tôi hơn 10 triệu tiền phí quản lý đấy. Chú tôi bảo tháng này mà không trả thì sẽ kéo người đến phá sạch công trường của các chị!”

Soái Ninh cười tươi roi rói: “Phiền anh chuyển lời cho thôn trưởng Bì, tiền tôi nhất định sẽ đưa, mong ảnh lại thư thư cho mấy bữa.”

Cô vừa khiêu khích vừa nhún nhường, Bì Phi Đằng không hiểu mô tê gì, cũng không biết nên dùng thủ đoạn nào để đối phó cô. Đúng lúc này, thật tình cờ và thật bất ngờ, vài người vén mành đi vào. Soái Ninh liếc mắt. Gã trung niên tai to mặt lớn dẫn đầu kia đúng là thôn trưởng thôn Bạch Liên, Bì Phát Đạt.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
------
Chú thích:

1. Pháo Ca cùng với Hồng Bang và Thanh Bang là ba đại thế lực giang hồ lớn Trung Quốc trong vòng 300 năm trở lại đây. Trong đó Pháo Ca là một bang phái giang hồ có nguồn gốc trong dân gian Trùng Khánh, cũng là một đặc sản văn hoá của Trùng Khánh.
2. Nhân vật nữ trong Thủy Hử, mở quán trọ chuyên đánh thuốc mê khách để cướp tài sản rồi xẻ thịt nhồi bánh bao.
 

Comments

Popular Posts