Người nối nghiệp chân chính - Chương 48

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 48: Nhờ cả vào đầu óc nhanh nhạy

Hắn móc điện thoại ra gọi, biển người màu xanh lá phía trước chợt mọc ra một cây bách, viên sĩ quan cao trên 1m9 kia chạy chậm đến trước mặt hắn, thân hình cường tráng giống như tảng đá lớn chặn lấy đoàn người. Thấy Bì Phi Đằng cuống cuồng co chân lùi lại, Thôi Minh Trí không kìm được nụ cười nham hiểm, ngẩng đầu cất bước chào đón viên sĩ quan.

“Chào anh, tôi là Thôi Minh Trí, trợ lý tổng giám đốc trụ sở chính ở Thượng Hải của Bất động sản Quan Vũ, xin hỏi anh tới là để chịu trách nhiệm phối hợp công việc phải không ạ?”

Sĩ quan nghiêm trang giơ tay chào theo nghi thức quân đội, không chút cẩu thả.

“Tôi là Trịnh Hạo, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn công binh của trung đoàn 472, lữ đoàn 328, sư đoàn 169, quân đoàn 93, được cấp trên chỉ đạo hỗ trợ quý công ty bố trị địa điểm tổ chức hoạt động lần này. Hy vọng việc hợp tác tốt đẹp.”

Tiểu đoàn trưởng Trịnh này người vùng Đông Bắc, đầu báo mũi trâu, mắt to miệng rộng, nói chuyện ào ào như thác đổ. Bàn tay chìa ra to bè như vợt bóng bàn, xương ngón tay to khỏe lòng bàn tay rắn chắc, ngỡ chỉ cần đập một phát là người ta bẹp gí.

Thân hình của anh ta làm Thôi Minh Trí cảm thấy cực kỳ an toàn, bắt tay xong, quay lại giới thiệu với đám người đằng sau.

“Để quảng bá thêm cho tên tuổi của xã Liên Hoa và dự án Hoa Quả Lĩnh, công ty chúng tôi hợp tác với quân đoàn 93 tổ chức trại hè quân đội quy mô lớn và triển lãm vũ khí quốc phòng công nghệ cao miễn phí ở đây. Trước mắt đã tiến hành truyền thông quảng cáo trên Đông Hưng và ở các huyện thị xung quanh, dự tính số người tham dự sự kiện ít nhất trên 50 ngàn. Đến lúc đó cũng mong các thôn phối hợp tốt để đón tiếp lượng khách tăng vọt. Tiểu đoàn trưởng Trịnh đây là phía quân đội phái tới giúp chúng tôi bố trí địa điểm, mọi người lại làm quen một chút đi.”

Trịnh Hạo nghe hắn giới thiệu mấy quan thôn có mặt, lần lượt bắt tay họ. Bì Phi Dược và Bì Phi Đằng tiện thể cũng được ăn theo, khi bắt tay, chúng có cảm giác cổ cũng đang bị bàn tay như hộ pháp kia của anh ta bóp chặt, tất cả vẻ hung hãn giống đá (băng) khô, bốc hơi không dấu vết.

“Chúng tôi tham gia hoạt động lần này với mục đích giúp cho quần chúng trong xã hội hiểu biết về văn hóa quân đội, tuyên truyền giáo dục chủ nghĩa yêu nước, mong mọi người ủng hộ giúp đỡ thêm!”

Trịnh Hạo quen nếp hô to khi nói chuyện, kết hợp với vẻ mặt cứng cỏi như gang thép, nghe từa tựa tiếng hổ gầm xuyên rừng. Kẻ chột dạ nghe thêm vài câu bèn không khỏi sợ hãi.

Thôi Minh Trí gọi nhân viên công ty đang đứng đợi tại đó, phân công họ đưa Trịnh Hạo đi xem địa điểm, cũng cười, rào đón với anh em Bì Phi Dược: “Hai anh quen thuộc địa hình, có thể đi theo xem tí không? Có gì thì góp ý cho chúng tôi một chút.”

Bì Phi Đằng bị tình huống đột xuất dọa tới mức đần ra rúm vào, ấp a ấp úng không đáp nổi. Bì Phi Dược to gan hơn tí, không chịu được móc mỉa, nén giận lôi thằng em bỏ đi, đám trẻ trâu dưới tay cũng rút theo.

Diệp Bảo Trụ giống vỏ trứng ngâm giấm, thái độ nhũn nhùn nhùn rõ nhanh, chờ Trịnh Hạo đi khỏi, vội vàng cười làm lành, hỏi: “Trợ lý Thôi, các anh cũng có bản lĩnh thật chứ, còn mời được cả quân đội.”

Lũ cán bộ thôn này dựa vào mánh lới dối trá, lừa bịp, lại lo lót với lãnh đạo cấp trên, công việc của cấp trên thường xuyên biến động, nhiệm kỳ cùng lắm cũng chỉ 2-3 năm, rất dễ gạt gẫm cho xong, quanh năm suốt tháng đã sớm đối phó quen tay rồi.

Nhưng bọn chúng chưa từng bắt quan hệ với quân đội, hiểu biết về mảng này chỉ dừng lại ở tin đồn rỉ tai. Nghe nói xe của quân đội không cần đăng ký biển, không cho cảnh sát giao thông kiểm tra, xe cảnh sát gặp cũng phải nhường đường. Kẻ trộm táo tợn đến đâu cũng không dám trộm cắp tài sản của quân đội, lưu manh hung hãn đến đâu cũng không dám đối đầu với lính… Có thể thấy rằng quân đội là thế lực oách nhất hiện có, không ai dám gây sự đắc tội.

Dân quê ở vùng lạc hậu quả là thiếu nghe ngóng, chỉ bắt nạt kẻ yếu. Thôi Minh Trí hiểu rõ lòng dạ đám này, càng khoét sâu vào nỗi hoang mang của chúng.

“Quân đoàn trưởng Võ Thiếu Hùng của quân đoàn 93 là anh kết nghĩa của Ninh tổng chúng tôi, Ninh tổng nhờ ông ấy chẳng qua chỉ mất một câu nói thôi.”

Năm cái lỗ trên mặt cả đám chợt to thêm một cỡ, màu nền lúc xanh lúc trắng.

“Thế, thế mà hồi trước không thấy nói gì nhỉ?”

“Ầy, việc này sao có thể đem khoe tứ tung được, phải chú ý ảnh hưởng chứ lị? Đúng rồi, các ông cũng từng gặp quân trưởng Võ rồi đấy, chính là cái ông cao cao mặc áo phông xanh lam hôm trước ăn cơm ở Diệu Hương Cư ấy.”

Cả đám vẫn nhớ tình hình bữa đó, sắc mặt lại phủ thêm một lớp bụi tro. Tay chủ nhiệm phụ trách trật tự thôn Hồng Liên đã từng chửi Võ Thiếu Hùng nhũn hết cả gân cốt, chân bỗng trượt, lỗ mũi xịt ra hai dòng nước mũi, chảy thẳng xuống mồm.

Diệp Bảo Trụ vẫn cố hỏi vớt vát: “Ninh tổng nói một câu, quân trưởng đã điều quân về đây? Ngần kia không đủ được nhỉ.”

Thôi Minh Trí ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Các ông còn nghĩ tôi chém gió à? Binh lính trước mắt kia là ở đâu ra?”

“Đấy chỉ là công binh, lại không phải quân chiến đấu.”

“Ha, muốn xem các thứ dùng cho chiến đấu phải không? Qua đây với tôi.”

Hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ, dẫn cả đám đi đến lối rẽ từ quốc lộ vào khu phố. Mặt đường đen bóng như con trăn lớn nằm im uốn lượn, một đầu dẫn vào khu phố Liên Hoa, đầu kia mất hút giữa khe núi xanh um.

Thỉnh thoảng có xe con đủ màu sắc qua lại, giống như đàn bọ rùa sặc sỡ bay lượn vù vù.

Hắn dẫn mọi người đến một điểm cao cách khe núi vài trăm mét, gọi điện thoại một lúc rồi nói với đám quan thôn: “Chú ý đầu đường đằng kia, hàng khủng sắp đến ngay đấy.”

Ánh mắt mọi người tập trung về phía tay hắn chỉ, 2-3 phút sau có tiếng còi vang dội lạ thường cất lên kéo theo tiếng chim hót râm ran, cuối đường chui ra một đoàn xe màu xanh lá xen đen.

Đi đầu là ba xe tăng chiến đấu chính: Armata do Nga sản xuất, Khalid do Trung Quốc-Pakistan hợp tác sản xuất và 85-III được sản xuất trong nước. Hình dáng đều rất oai phong và dũng mãnh, chiếc nòng dài gọn vươn ra hiên ngang, như mũi kim chọc lòi mắt đám ác bá.

Tiếp theo là xe bọc thép chở quân, xe chiến đấu bộ binh, pháo tự hành, xe phóng, xe đặt mìn, xe chiến đấu bánh xích, xe chỉ huy bọc thép, xe tăng đặc chủng...

Xe tăng đi đầu đã tới phía dưới điểm cao (nơi mọi người đang đứng), những chiến xa tiếp theo vẫn lừ lừ đi ra từ khe núi, đã có hơn 30 chiếc.

Thôi Minh Trí dùng đội ngũ xe pháo hùng hậu này làm nền, khoe tứ tung: “Đây là xe quân sự tham gia triển lãm, toàn hàng khủng xịn đấy, có loại chỉ cần cho mấy phát là san bằng cả quả núi, lợi hại hơn trong phim truyền hình cơ đấy.”

Giọng nói như trâu đất chìm xuống biển, bọn Diệp Bảo Trụ ngơ ngác đứng đực ra, tóc giống cỏ lau cuối thu xơ xác trong gió. Khí thế vừa nãy còn vênh vang hùng hổ, giờ tiến vào kỳ ngủ đông tập thể.

Công tác chuẩn bị cho trại hè và triển lãm quân sự đã bắt đầu. Phần kế hoạch này của Soái Ninh đã bước vào giai đoạn ấp trứng đợi nở. Trước mắt cần tập trung tinh lực vào cuộc đấu giá mảnh đất Bảo Tháp Loan ở Đông Hưng.

Do số lượng các công ty bất động sản đăng ký tham gia vượt xa dự kiến, thành ủy tăng cường xem xét tư cách của các nhà thầu, cuộc đấu giá hoãn lại đến ngày 2 tháng 8.

Theo điều tra của Soái Ninh, những bên mạnh nhất trong vòng chung kết này là hai công ty Viễn Hằng và Quảng Hạ. Người ngoài đều dự đoán rằng đến hôm đó, hội trường đấu giá sẽ diễn vở “Hán - Sở tranh hùng”. Khu đất Bảo Tháp Loan cuối cùng về tay ai, vấn đề đầy hồi hộp này gần đây đã trở thành một chủ đề nóng trong giới bất động sản Đông Hưng.

Lão Từ chính miệng nói tốn 4,8 tỷ cũng muốn giành được khu đất kia. Nhà họ Phương đại khái không chịu trả cái giá cao ngần ấy. Kể cả tâm lý có thể chấp nhận, không có Phương Triết và ông già anh ta sắp đặt mưu kế, nhân viên ra mặt đấu giá cũng sẽ bị hồi hộp như đi thi. Nhưng nếu mình nói thẳng với nhà họ Phương rằng mức cao nhất lão Từ định trả là 4,8 tỷ, họ tất nhiên sẽ suy tính thận trọng, không khéo còn thay đổi chủ ý, từ bỏ việc đấu giá. Viễn Hằng bỏ cuộc, không còn ai ngăn được bàn tay lão Từ, mình hẳn không thể lôi cái bể phốt Quảng Hạ này vào khi marketing về khu đô thị cao cấp rồi? Cần phải đẩy Phương Triết đích thân tham dự buổi đấu giá, kể cả có bắt cóc cũng phải làm anh ta trúng đấu giá.

Cô còn đang mưu tính, Lâm An An chìa cho cô cái thang trèo tường.

Đợt trước, ông Lâm được cô hỗ trợ tiến hành tiếp thị cho bộ tiểu thuyết mạng giá cao kia, nhiệt tình bơm thổi một hồi, tiếng tăm của tiểu thuyết vụt tăng lên không ít, tác giả và nhà xuất bản không bỏ lỡ thời cơ tái bản in thêm, ăn lãi no nê.

Nhưng tình hình với ông Lâm lại chẳng lạc quan cho lắm. Trước kia, số liệu của tiểu thuyết trên mạng như lớp phấn che khuyết điểm, cứ hot là bỏ qua hết, phủ lên một cái khiến người bỏ vốn hoa mắt, ngô nghê đổ tiền vào thùng rác. Bây giờ cơn sốt làm phim nguội đi vì các nhà đầu tư lớn đã tích đủ thuốc tra sáng mắt ra rồi, cơ bản có thể phân biệt xem một bộ tiểu thuyết có đáng đầu tư làm phim hay không. Muốn lấy bộ truyện có hoa không quả (không có thực chất) này ra nạy mở cái hầu bao họ đang bóp kỹ, còn chưa đủ sức.

Ông Lâm sốt ruột, bảo con gái đi nhờ Soái Ninh giúp tiếp, lại định nhờ cậy thế lực truyền thông bơm thổi tiếp một vòng nữa.

Soái Ninh hẹn gặp Lâm An An ở câu lạc bộ riêng, nghe cô ta kể khổ xong, giễu cợt: “Ba cậu hồi trước sơ suất quá, mua bản quyền sách ít nhiều cũng ngó qua nội dung chứ, nghe cấp dưới tâng bốc đã quẳng bừa ra 10-20 triệu, cũng hơi bị hào phóng ghê á.”

Lâm An An cau mày nhăn mặt: “Tớ cũng nói ổng vậy đó, nhưng ai bảo mấy năm trước ngành phim ảnh hot quá mà? Bao nhiêu dòng tiền nóng đổ vào đấy hết, giống như vàng rơi đầy đất, mọi người tranh cướp bản quyền như điên. Tác giả kia ký hợp đồng với công ty PR lành nghề, đúng là củ cải đóng gói thành sâm. Ba tớ lại dễ tin cấp dưới quá nên mới lọt cái hố to vậy.”

Nói xong, mười ngón tay thon lần lên đùi Soái Ninh, dùng đôi mắt ngấn lệ cho cô soi gương, than thở xin xỏ: “Ninh Ninh, cậu giúp ổng lần nữa đi, chỉ cần cậu chịu giúp, ba tớ nhất định có thể thoát khỏi cái hố này.”

Soái Ninh rít một hơi thuốc, nghiêng đầu tránh cô ta rồi nhả khói, vỗ vỗ vai cô ta an ủi: “Hai chúng ta còn ngăn cách gì đâu, chú Lâm có việc, tớ không những sẽ giúp mà còn giúp đến cùng. Tuy nhiên chuyện này không thể làm thẳng tưng được, tiếp theo cần thay đổi chiến thuật.”

Lâm An An vội lắng nghe chăm chú, thấy cô định nhổm lên vẩy tàn thuốc thì lanh chanh bưng gạt tàn lên để cô khỏi tốn công.

Soái Ninh mỉm cười cảm ơn, gạt tàn thuốc, nói: “Cuốn sách kia giờ đủ hot rồi, nhưng vị thế còn chưa đủ cao, nhắc tới chỉ biết là truyện văn học mạng lìu tìu, muốn thuyết phục phía đầu tư thì phải nghĩ cách mạ chút vàng cho nó.”

“Mạ vàng thế nào?”

“Nhiều cách lắm, tớ tìm người sắp xếp chút, đặt ra cái giải thưởng cò con nghe kêu choang choang, cho cuốn đó được đề cử chung với những cuốn best-seller và văn học nghiêm chỉnh nổi nhất. Quá trình hả? Đương nhiên là chạy chọt hậu trường, làm cho nó đứng đầu bảng xếp hạng. Người bình thường không rõ chuyện trong nghề, nhìn nó vượt lên cả best-seller với tác giả nổi thì chắc chắn sẽ cảm thấy nó thực sự hoành tráng như vậy. Vị thế rồi độ phổ biến chẳng phải sẽ cùng tăng lên hay sao? Lúc đấy mới đem đi lỡm bên đầu tư thì xuôi lọt hơn nhiều.”

Hiện nay, nổi tiếng đồng nghĩa với lượt truy cập, lượt truy cập cao là có thể biến thành tiền. Nếu danh tiếng của tiểu thuyết đủ nổi, cho dù nội dung chả đâu vào đâu, chỉ nhờ vào tên tuổi cũng sẽ trở thành hàng đắt khách. Cùng lắm thì thuê biên kịch viết lại từ đầu, chỉ mượn mỗi tên sách đắp lên cũng có thể giúp nhà sản xuất tiết kiệm được một khoản phí marketing đáng kể.

Lâm An An động lòng không dứt, nhưng vẫn băn khoăn: “Để các tác giả lớn làm nền thì cũng hay đấy, nhưng lỡ chọc người ta bực lên thì làm sao bây giờ? Hơn nữa làm thế cũng dễ bị fan của các tác giả khác ném đá nhỉ.”

Soái Ninh lắc đầu cười: “Vậy càng tốt á, đang muốn tìm mấy tác giả thuộc dạng nổi tiếng nhất, đông fan nhất. Đến lúc đó fan chỉ cần ném đá là dân tình ai cũng biết, còn đỡ tốn tiền thuê seeders (dư luận viên) cài cắm PR.”

“Ừm, nhưng thế này bị coi là vết đen trong lý lịch, sợ tác giả kia không đồng ý.”

“Không đâu, người qua đường chỉ xem lớt phớt, ai quan tâm tình hình thực chất đâu. Kể cả có ném đá máu me ác liệt, sau một thời gian là nhạt đi hết à. Chờ thêm 1-2 năm, còn lại chỉ có giải thưởng và danh tiếng, những thứ này toàn là tiền tươi thóc thật, ai mà đi chê tiền chứ?”

“Có lý! Đúng là Ninh Ninh, không ai có đầu óc nhanh nhạy bằng cậu.”

Lâm An An phấn khởi ôm cô, hú hồn vì làm bao việc ngu cũng chưa đánh mất quý nhân này.

Không ngờ Soái Ninh theo đó đòi luôn việc có qua có lại, bảo cô ta về thuyết phục Phương Triết mang cô tham gia buổi đấu giá đất ở Đông Hưng.

“Tớ còn chưa được xem đấu giá đất tận nơi bao giờ, muốn đi thử cho biết, đi với nhân viên bên đấy thì hạ giá quá, cậu thử nói với Phương Triết, bảo ảnh đưa tớ đi cùng.”

Lâm An An khó xử: “Đấu giá đất vẫn luôn chỉ có nhân viên ra mặt, các công ty khác toàn thế, bảo ảnh đi ảnh cũng sẽ cảm thấy kém sang chứ.”

“Cho nên mới bảo cậu nói giúp tớ á. Cậu biết tớ vốn tò mò, lần này buổi đấu giá quy mô lớn, cạnh tranh gay gắt, tớ muốn đích thân cảm nhận bầu không khí đó một chút. Việc này với Phương Triết cũng có lợi, ảnh làm tổng giám đốc tự mình tham dự, thị ủy Đông Hưng sẽ cho rằng ảnh rất coi trọng dự án này. Đấu giá thành công rồi bàn bạc thêm điều kiện khác cũng dễ hơn đó.”

Soái Ninh vươn tay ôm vai cô bạn thân lắc lắc, dùng động tác và ánh mắt ám chỉ: Việc hỗ trợ giữa hai cô không phải dựa trên tình cảm và nghĩa vụ, mà là giao dịch có qua có lại. Muốn thu hoạch thì cần phải trả giá.

Nhưng Lâm An An không phải nhân vật nữ chính trong truyện Mary Sue[1], Phương Triết cũng chẳng phải kẻ chiều vợ phát cuồng, lời rủ rỉ bên gối không có tác dụng đáng kể.

Hai ngày sau, cô ta trả lời Soái Ninh: “Tớ xin xỏ mãi mà Phương Triết vẫn chưa nói chắc, chỉ bảo đến lúc đấy tùy tình hình. Mai ảnh về đến Thượng Hải, ngày kia lên văn phòng họp, cậu tự qua bàn với ảnh đi.”

Thấy Soái Ninh lộng lẫy tha thướt đi vào văn phòng mình, Phương Triết hiểu là vợ mật báo rồi.

Hắn đề phòng Soái Ninh kỹ càng, biết gái này quen thói rắn giả dây thừng, căn bản không tin cái lý do “đi cho biết không khí” vớ vẩn kia, thẳng thắn ép hỏi mục đích thực sự của cô khi đòi tham dự buổi đấu giá là gì.

Soái Ninh uốn éo làm nũng: “Tiểu Triết ca, thành kiến của anh với em sâu quá, em thì có mục đích gì đâu, thiệt tình là chỉ muốn đến xem tận nơi thôi à.”

“Trước kia cô đã đi dự mấy buổi đấu giá đồ cổ từ thiện đó, chương trình cũng chẳng khác nhiêu, không có gì mới lạ đâu.”

“Không giống nhau đâu nha, mấy buổi đấu giá kia toàn là cho vui, buổi lần này là cạnh tranh làm ăn, nhất định kịch tính lắm.”

Phương Triết buông giấy tờ trong tay, dồn lực chú ý vào người khách, đôi mắt như máy soi an ninh nhìn xuyên qua nụ cười quyến rũ của cô.

“Cô sợ bên anh không thắng nổi Quảng Hạ, muốn đi đốc chiến (đôn đốc chiến đấu) chứ gì?”

Anh ta dù chưa săn thành công cáo này, nhưng chỉ số thông minh không thua kém cô, đánh hơi sơ sơ là có thể bắt được dấu vết đi lại của cô.

“Cô thu được tin tình báo gì phải không? Quảng Hạ chuẩn bị tinh thần ra giá rất cao à?”

Soái Ninh kiên quyết phủ nhận: “Em thì có tin tình báo gì được? Chỉ là ngứa mắt với cung cách ngông nghênh của lão Từ già thôi. Anh biết rồi chứ? Mùng 6 tháng 8 lão muốn tổ chức diễn đàn thượng đỉnh bất động sản Trung Quốc ở thành phố Hương Giang, hôm đó anh đi không?”

Thành phố Hương Giang là đô thị loại 3 của tỉnh B ở miền nam, sắp tới được Quảng Hạ coi là trọng điểm khai thác phát triển. Từ Càn thành thạo việc lăng-xê, khởi xướng diễn đàn này ở Hương Giang, mời các công ty bất động sản nổi tiếng trong nước tham gia vào “một cuộc hội thảo sâu sắc về phát triển bất động sản và xây dựng đô thị của Trung Quốc 10 năm tới”… Ý đồ thực tế là quảng cáo cho việc công ty mình khai thác thị trường Hương Giang, để các ông lớn bất động sản khác làm nền cho nhà lão diễn trò.

Viễn Hằng cũng được mời, chốn làm ăn quan hệ lợi ích lằng nhằng dây điện, nhà họ Phương không thể không nể mặt Từ Càn nên đã quyết định cử đại diện có trọng lượng tham dự.

“Tiểu Triết ca, anh nên tự mình ra mặt đi. Lão Từ bỏ đống tiền ra PR, diễn đàn này thu hút nhiều chú ý lắm. Đi cướp spotlight[2] của lão, dìm lão xuống, tha hồ sung sướng. Em cũng phải đi, mới đầu dượng em không đồng ý, em phải năn nỉ ba em mấy ngày mới giựt được quyền đại diện về tay đó.”

Phương Triết cảm thấy cô giống con khỉ chổng đít đỏ lên lòe thiên hạ, nheo một bên mắt cười châm chọc: “Cô đã là người đương thời của giới bất động sản rồi, còn muốn cướp spotlight gì nữa?”

“Tiểu Triết ca, anh đừng có mỉa em, người ta coi anh như anh ruột mới nói thật lòng với anh.”

“Anh đang khen cô đấy chứ. Cô xem cả nước bao nhiêu con nhà giàu, có ai bằng thực tài mà vươn thành sao có lượng fan đỉnh chóp được như cô, nghe nói đến con chó cô nuôi cũng có thể lên hot search, tầm ảnh hưởng sánh ngang siêu sao quốc tế rồi còn gì.”

Cách đây không lâu, Soái Ninh đã đón Tinh Tinh về nhà. Để cho Lư Bình biết mình đang tận tâm nuôi nấng “con” anh, gần đây cô thường đăng ảnh sinh hoạt thường ngày của Tinh Tinh lên Weibo.

Người giàu sẽ nuôi thú cưng theo tiêu chuẩn cuộc sống của chính mình, Tinh Tinh về tay con gái nhà giàu hàng đầu thì lên đời ngay và luôn. Đeo vòng cổ Hermès, ba lô Chanel, kính râm Armani, vòng tay Cartier. Ngày ngồi siêu xe, đêm ngủ biệt thự. Bát ăn bằng vàng 24K nạm kim cương chữ viết tắt tên JJ (Jing Jing). Ăn uống do chuyên gia dinh dưỡng thú cưng điều phối, rau thịt gì cũng là sản phẩm cao cấp cả, một tuần bảy ngày không ngày nào trùng lặp. Đồ đựng thức ăn là gốm sứ châu Âu nhập khẩu, giá bán hơn 10 ngàn tệ một bộ. Chi phí tiêu dùng vượt qua giai cấp trung lưu.

Ai cũng theo dõi con cún may mắn bước lên nấc thang vòi vọi này bằng ánh mắt hâm mộ, xếp hàng dưới Weibo của Soái Ninh comment những câu kiểu như “Kiếp sau nguyện làm chó của chị”. Tinh Tinh còn được chú ý trên mạng nhiều hơn bao nhiêu nghệ sĩ làng nhàng, thật là ví dụ trực quan sinh động cho câu “người không bằng chó”.

Cũng là người coi 10 ngàn tệ như 1 tệ khi chi tiêu, Phương Triết không cho rằng Tinh Tinh đang sống cuộc đời thật xa xỉ, nhưng cũng biết người giàu có có giáo dục đích thực tuyệt đối sẽ không lôi chuyện này ra khoe. Soái Ninh không phải dạng giàu xổi, vì nổi danh không tiếc tự hạ thân phận của mình, xã hội thượng lưu tất nhiên cũng coi thường cái thành phần xiên xẹo này.

Soái Ninh đi khắp thế gian, đường hướng chỉ có tâm của mình, những lời chửi bới coi thường của người ngoài chỉ là dây leo mềm oặt, cùng lắm mắc nhẹ vào góc áo.

Nước lạnh Phương Triết hắt tới càng khiến nụ cười cô thêm tươi tắn, cô đứng dậy đến gần bàn làm việc, tự nhiên ghé ngồi lên mép bàn.

Phương Triết sa sầm mặt, trách cứ: “Chỗ làm việc, chú ý tác phong chút đi.”

Soái Ninh cúi người nhìn anh ta. Trên thương trường phải hiểu biết đối thủ, càng phải hiểu biết đối tác. Đả kích đối thủ, mượn sức đối tác đều phải chú ý đến sách lược.

“Tiểu Triết ca, nghe nói Quảng Hạ đang đua với trung tâm thương mại Viễn Hằng mà bên anh định xây ở quận Phong Đài, Bắc Kinh, còn đang dẫn trước một khúc, có chuyện đó không ạ?”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Thể loại truyện mà nhân vật nữ được tác giả ưu ái quá đà, miêu tả như hình mẫu hoàn hảo không có tí tì vết nào.
2. Nguyên văn là 抢什头, bọn mình chưa tìm được cụm từ ngắn gọn mà dân dã trong tiếng Việt nên dùng tiếng Anh. Spotlight nghĩa đen là đèn sân khấu (rọi vào nhân vật đang biểu diễn để làm họ nổi bật hơn), nghĩa bóng là vai trò tiêu điểm, thu hút nhiều sự chú ý.

Comments

Popular Posts