Người nối nghiệp chân chính - Chương 54

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 54: Lần này bóc ông lớn

Cuối tháng, Thôi Minh Trí về xã Liên Hoa xem xét tiến độ công trình, nghe Tề Vân nói đám trưởng thôn Diệp Bảo Trụ này kia muốn mời hắn đi ăn, nhân thể bàn chuyện hợp tác trong tương lai.

“Đám đó rén rồi, đều nói sau này sẽ hết sức ủng hộ công việc của chúng ta, không dám nói lời nào về chuyện thu phí quản lý.”

Tề Vân hí hửng thuật lại tình hình, cười đến là hả hê. Bị tức uất lâu như vậy, cuối cùng cũng trả đũa thành công, gặp kẻ địch chật vật phải co chân đạp bồi rõ phũ mới là thật tình.

Thôi Minh Trí cũng rõ ngứa chân, muốn chùi chân một lượt trên mai rùa của lũ cháu chắt kia, hôm sau nhận lời mời, tới khách sạn Bách Lý Hà Hương ở khu phố Liên Hoa.

Đám thôn trưởng sắp sẵn một bàn tiệc lớn đợi hắn. Hắn vừa ló mặt là cả bọn đứng dậy nghênh đón, vẻ cung kính khúm núm dường như đang tiếp đãi quan khâm sai, kể cả lấy cuốc đào cũng không đào ra vẻ kiêu căng đã từng.

Thôi Minh Trí cố tình giả vờ hồ đồ, cười hỏi: “Hôm nay các bác sao thế? Có phải Quan Vũ chúng tôi lại kém chu đáo chỗ nào không, có gì cứ nói ra rồi bàn bạc lại, sao phải bày tiệc Hồng Môn thế này.”

Mọi người vội vàng chối, Diệp Bảo Trụ cười làm thân: “Trợ lý Thôi khéo đùa quá, quý công ty đến chỗ khỉ ho cò gáy này của chúng tôi phát triển dự án, không những cải tạo giao thông, còn đem lại bao nhiêu cơ hội làm ăn như thế, hơn nửa năm nay đời sống bà con đã nâng cao rõ rệt. Hôm nay chúng tôi đại diện cho bà con các thôn tới cảm ơn. Mời anh làm đại biểu, nhận lấy sự cảm kích của chúng tôi.”

Thôi Minh Trí giở giọng quan với y: “Nguyên tắc hợp tác giữa công ty tôi và xã Liên Hoa là cùng trông đợi phát triển, trông đợi thịnh vượng. Muốn nói cảm kích cũng là có qua có lại, các bác không cần khách sáo thế.”

Đối phương vội nói: “Phải thế, phải thế.” Săn trái đón phải đưa hắn lại bên bàn tiệc, rót rượu ngon nhất, các món chính chất trước mặt hắn, còn cử một cô bé xinh xắn ngồi bên tiếp đãi.

Thôi Minh Trí kệ cho cả bọn ân cần đủ kiểu, hắn chỉ ngồi ngay đơ, nói kiêu kỳ: “Thôi các bác cứ nói rõ ra trước đi, chứ thế này tôi sốt ruột lắm ạ.”

Đám quan thôn dùng ánh mắt đùn đẩy nhau, tầm mắt dần tụ vào người Diệp Bảo Trụ. Trước y tích cực đi theo Bì Phát Đạt làm đầu sỏ, hiện giờ nên ra gánh tội.

Chỉ thấy cái mặt ngựa tím ngắt của y bành ra theo nụ cười nát bét, đáng khinh hơn bao nhiêu, y bưng ly rượu đứng dậy đi tới trước mặt khách, xin xỏ: “Trợ lý Thôi, trước kia là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhiều lần mạo phạm công ty mình và Ninh tổng. Lời xin lỗi phải nói nhiều quá, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Xin anh chuyển lời tới Ninh tổng, xin cô ấy người lớn rộng lòng, đừng chấp nhặt bọn quê mùa chúng tôi. Sau này có việc gì cần chúng tôi, chỉ nói một tiếng, chúng tôi nhất định sẽ dốc lòng dốc sức đi làm.”

Thôi Minh Trí vờ cười trong kinh ngạc: “Trưởng thôn Diệp, lời này ông nói nặng nề quá, ngồi đây toàn là thổ công của xã Liên Hoa. Chúng tôi tới chỗ đất lành các ông phát triển dự án, mọi chuyện còn phải nhờ đến các ông. Con chạch còi chả biết trời cao đất dày như tôi càng không dám nhận đại lễ của ông.”

Diệp Bảo Trụ hoảng hốt khom lưng: “Lần trước là hai anh em Bì Phi Dược chúng nó nhỡ mồm đắc tội anh, không liên quan đến chúng tôi đâu ạ.”

Thôi Minh Trí gại gại mũi, ra vẻ nhớ lại, gật đầu bảo: “Vâng, tôi nhớ rõ là hai thằng mất dạy kia mắng tôi và Ninh tổng trước, các bác cảm thấy chúng nó mắng đúng không?”

Câu “Không đúng!” lập tức nhét đầy tai hắn, hắn nhíu mày hỏi vặn: “Nếu cảm thấy không đúng, sao lúc ấy lại hùa với chúng nó ép tôi? Ngày đó nếu không phải tiểu đoàn trưởng Trịnh đem quân tới, các ông cùng nhau ăn vã tôi rồi chứ còn?”

Lời đồng thanh đổi thành “Không phải!”, giọng Diệp Bảo Trụ the thé dẫn đầu ngọn sóng: “Đã bảo chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nếu anh sớm nói chuyện Ninh tổng quen biết toàn VIP như thế, chúng tôi sao dám đắc tội?”

Đám này nghe nói quân đội muốn mở thao trường ở Hoa Quả Lĩnh, lại nghe nói thường có đứa lưu manh đắc tội với lính, bị tóm vào doanh trại nhốt một hai ngày không cho ăn uống, cho ăn đủ hành rồi quẳng ra, báo công an cũng chẳng ai để ý, sợ sau này cũng bị. Lại nghĩ đến việc người ta có súng trong tay, nếu chơi trò ngang ngược vây ủy ban kia thì chẳng khác đâm đầu vào chỗ chết. Một đám người vì mong giữ mình, bàn bạc xong thì quyết định chịu lép trước Bất động sản Quan Vũ.

Thôi Minh Trí thầm chế nhạo đám hèn chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu này, lạnh lùng châm chọc: “Ninh tổng không muốn người ta cho rằng cô ấy ỷ thế hiếp người nên mới kín tiếng. Quan Vũ chúng tôi đi đến đâu cũng muốn ‘hòa khí sinh tài’ (hiền hiền ra tiền), nên đưa tuyệt đối không đưa thiếu, nguyên tắc chỉ có bốn chữ ‘công bằng công đạo’. Nhưng khổ cái là có những kẻ lòng tham không đáy, ếch đòi nuốt dưa hấu, mở mồm không sợ to, mờ mắt vì tiền. Gặp loại người này, chúng tôi cũng cố gắng hết sức nói lý lẽ rõ ràng, thật sự không nói thông thì chỉ còn cách tiên lễ hậu binh. Trung Quốc rộng lớn thế, mười nơi ít nhất có chín nơi từng in dấu chân chúng tôi, chướng ngại vật loại nào chẳng đụng qua? Lấy chân đá không ra, thế thì dùng búa đập, dùng pháo nã, cho dù là đá kim cương cũng cho chúng nó tan tành hết.”

Hắn ngạo nghễ khoe cơ to, có chỗ dựa là quân trưởng Võ, nói quá nữa cũng không giống chém gió, dọa cho mười mấy khuôn mặt xung quanh cái xanh cái đỏ, có tay chân cũng chẳng biết để đâu.

Một luồng năng lượng sảng khoái xộc thẳng xuống đan điền (vùng trên rốn), hắn sung sướng thở ra, năm ngón tay phải gõ lạch cạch trên mặt bàn, không thèm nhìn Diệp Bảo Trụ, hỏi: “Lần này tôi đến cũng muốn nhân thể hỏi tí, các vị còn muốn lấy cái phí quản lý kia không nhỉ?”

Những người này dường như được giải thoát khỏi cơn ngạt thở, thể hiện một khát vọng sống sót mãnh liệt. Diệp Bảo Trụ đi đầu tỏ thái độ: “Chúng tôi cũng muốn nói chuyện này với anh hôm nay đây. Sau này, các thôn chúng tôi đều sẽ làm việc theo quy trình ở trên, tuyệt đối sẽ không bao giờ thu của công ty mình một xu. Nếu công ty mình muốn lấy lại số tiền đã trả lúc trước, chúng tôi cũng sẵn sàng hoàn trả ạ.”

Y và đồng bọn cũng tiếc đứt ruột, nhưng để an toàn thì đành bỏ thôi.

Thôi Minh Trí ghi nhớ sách lược chia để trị của Soái Ninh, không thể ép đám a dua thớ lợ này quá phũ được. Mấy trăm ngàn tiền lẻ đã chi hồi trước coi như là chi phí chìm, nhưng cái gì cần thì vẫn phải nói cho rõ ràng.

“Các vị không thu phí quản lý thật chứ?”

“Thật ạ, một xu cũng không thu.”

“Thế có bảo đảm cho chúng tôi thi công suôn sẻ không? Mấy chuyện ngày trước như ông già bà cả hơi một tí nằm lăn ra cản đường, mụ ghê gớm cởi truồng chạy rông, trẻ con lén chọc thủng lốp ô tô, rồi đổ c*t *ái rác rưởi vào công trường sẽ không còn xảy ra nữa chứ?”

“Anh yên trăm cái tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác dân vận, kiên quyết ngăn chặn các hành vi gây rối ấy. Có điều…”

“Có điều gì?”

Diệp Bảo Trụ đưa mắt qua lại với đồng bọn, mỉm cười rầu rĩ: “Anh cũng biết tình hình trong các thôn phức tạp, chúng tôi chỉ quản được người thiện lành, còn những người không thiện lành đều không chịu lép đâu, nhỡ xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng chẳng có cách nào, phỏng ạ?”

Hiểu rằng y đang ám chỉ Bì Phát Đạt và lũ tay chân du côn, Thôi Minh Trí vờ vịt nhìn quanh, hỏi: “Trưởng thôn Bì không đến ư?”

Mọi người cười khan, bảo rằng họ hẹn Bì Phát Đạt nhưng tay này có việc không đến được.

Thôi Minh Trí cười lạnh: “Là ông ta không muốn đến đây chứ gì, không sao hết, tôi đã nói người nào không đồng ý chúng tôi cũng không ép, sau này cần làm gì thì làm thôi. Các vị có rảnh thì nhân thể nhắn với ông ta một tiếng, cứ bảo tháng này chúng tôi phải hoàn thành đoạn quốc lộ ở thôn Bạch Liên, thời hạn công trình còn có chưa đến một tuần, nếu còn xuất hiện tình huống bất thường, chúng tôi cũng đành áp dụng biện pháp bất thường thôi. Đến lúc đó có chuyện gì thì tự chịu hậu quả.”

Đàm phán xong, hắn giống như chữa khỏi chứng táo bón đã mắc mười mấy năm, người ngợm nhẹ nhõm tinh thần thảnh thơi.

Bên Bì Phát Đạt tuy tránh mặt nhưng hôm sau đội làm đường đi vào địa phận thôn Bạch Liên thì không gặp trở ngại như hồi trước nữa, công trình có thể tiếp tục thi công thuận lợi.

Những dân làng ngó nghiêng từ xa ấy trước sau không hề có hành động gì quá đáng, lũ trẻ trâu nhà họ Bì cũng biến mất tăm, xem ra kế sách mượn sức đấu sức đã cho thấy hiệu quả.

Nghe tay trợ lý còm hớn hở báo cáo qua điện thoại, Soái Ninh bật cười vững chắc: “Đây chỉ là bước đầu tiên, bước đi về sau còn mấu chốt hơn. Anh bàn bạc ngay với đám Ngưu Bảo Hà về đội bảo vệ đi, cố gắng cuối tháng chốt xong phương án, đầu tháng sau bắt đầu tuyển người, nhanh chóng tổ chức xong đội ngũ.”

Cô khép bụp cuốn “Thủy Hử” trong tay lại, chuẩn bị học theo Lâm Xung thịt Vương Luân, cướp lấy sơn trại của bọn ác bá.

May rủi thường đi đôi với nhau. Soái Ninh cất cao khúc ca khải hoàn ở xã Liên Hoa, hai ngày sau lại nghe tin xấu đến từ Tây Thành Lãnh Địa. Sàn giao dịch bất động sản có 27 nhân viên kinh doanh đột nhiên xin thôi việc tập thể, từ bỏ 20% tiền thưởng năng suất chưa lĩnh, đồng loạt bỏ vị trí trong cùng một ngày.

Đây rõ ràng là hiện tượng cướp người, Soái Ninh hạ lệnh sai Thôi Minh Trí đi tra xét ngay. Thôi Minh Trí lạ nước lạ cái, muốn nhanh chóng tìm hiểu tình hình, Diệp Như Vy là đối tượng gọi trợ giúp lý tưởng nhất.

Diệp Như Vy đã nghe nói chuyện này, đang định báo cáo thẳng lên Soái Ninh, nhận được lời mời của bạn trai cũ, đoán rằng hắn được giao nhiệm vụ, rộng rãi nhường công lao cho hắn.

“Vy Vy, em xác định tin này tin được không? Những người đó bị Quảng Hạ kéo sang thật à?”

“Em chơi thân với Đàm Hiểu Lệ bên sàn bất động sản. Hôm ấy nghe nói người bên đó thôi việc tập thể, em đã gọi điện hỏi thăm. Cô ấy nói Quảng Hạ hứa trả lương cao gấp ba, còn thêm thù lao mỗi người 100 ngàn, điều kiện là thôi việc ngay, sang bên họ làm. Lương thưởng tháng này không được lĩnh bên này, bên họ cũng trả hết.”

Sự nghi hoặc giống tia chớp, chỉ lóe trong đầu Thôi Minh Trí một khoảnh khắc, sau đó manh mối lần lượt sáng tỏ.

“Lần trước đấu giá mảnh đất Bảo Tháp Loan, Ninh tổng giúp Viễn Hằng đánh bại Quảng Hạ, lúc đó chắc chắn bọn họ đã ghi thù rồi. Sau đấy Từ Càn tổ chức diễn đàn bất động sản ở Hương Giang, Ninh tổng cũng đoạt spotlight ngay giữa lễ khai mạc, xong xuôi còn xua seeders ra cắn lão ta. Lão Từ già nhiều khả năng tức rồ lên, nên mới nghĩ ra trò chọc ngoáy này.”

Hắn đoán bừa, Soái Ninh cũng không đồng ý hoàn toàn, khi trò chuyện sau đó mới phân tích: “Lão Từ làm ăn lớn vậy, có tức cũng không hơi đâu đối chọi với tôi, coi bộ là người trong chi nhánh của Quảng Hạ ở Đông Hưng làm. Cái Tử La Lan Hoa Viên chỉ cách Tây Thành Lãnh Địa có hai dãy phố, mở bán ba tháng nay mà doanh thu kém lắm. Tháng sau chúng ta mở bán rồi, đến lúc đó sẽ càng tác động đến bên nó, cho nên muốn tung đòn này để rút củi đáy nồi, rút rỗng phòng kinh doanh của chúng ta. Tuyển tạm chắc chắn không kịp, cử người mới bổ sung thì không đạt tiêu chuẩn nghiệp vụ. Khách hàng thấy thế sẽ cho rằng nội bộ chúng ta xảy ra vấn đề, có lẽ sẽ hoài nghi sang chất lượng căn hộ, như vậy là quỷ kế của Quảng Hạ thành công rồi.”

Cô đã sớm hiểu hết ngọn ngành không cần ai dạy, vừa phân rõ tình hình địch vừa nghĩ đối sách giải nguy.

Thủ đoạn của đám ô hợp Quảng Hạ này đến là phũ, thù lao chúng nó trả cho những nhân viên nhảy việc còn không đến 1% chi phí quảng cáo, lại có thể đả kích đối thủ 100%.

Khoảng thời gian trước khi mở bán là giai đoạn cao điểm cho hoạt động tư vấn với khách hàng, bất cứ tin tức tiêu cực nào cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến doanh số ngay sau đó. Nếu không đoán nhầm, chúng nó hẳn đã ém sẵn seeders, tung tin đồn nhảm trên các diễn đàn về nhà đất Thước Châu, hoặc sẽ mở thẳng cuộc họp báo kêu người của bên mình đã sang bên nó hết, dùng việc này cho thấy bên mình quản lý lộn xộn, nội bộ lung lay, thậm chí chất lượng căn hộ có điều khó nói.

Sao mình không tương kế tựu kế, biến bị động thành chủ động, mượn lão Từ nhà chúng nó quảng cáo hộ mình.

Cô giao đề bài cho Thôi Minh Trí, sau đó dời gót đi Thước Châu.

Thôi Minh Trí nghe xong chỉ thị cụ tỉ của sếp, cũng đập bàn khen là kế hay, làm thêm giờ tăng ca để chấp hành.

Sẩm tối hôm sau, Soái Ninh – vốn đã 10 ngày chưa cập nhật Weibo – đăng nhập để khoe video clip “Chất lượng công trình của chụy xịn nhường nào?”

Trong video, cô mặc quần áo thể thao đi giày tập, đứng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm một tòa nhà của Tây Thành Lãnh Địa sắp xây xong, đối mặt ống kính giới thiệu cột bê-tông phía sau.

“Đây là một cột chịu lực của tòa nhà trong dự án chúng tôi, mọi người có muốn biết nó vững chắc như nào không? Trước hết chúng ta hãy làm phép so sánh.”

Máy quay di chuyển, nhắm vào một dải phân cách bằng xi-măng thông thường cạnh đó.

Tiếp theo, một nam thanh niên mặc cảnh phục xuất hiện. Soái Ninh gọi anh ta là cảnh sát Chu – cảnh sát đặc nhiệm của công an thành phố Đông Hưng, là người được cô mời riêng đến hỗ trợ kiểm nghiệm chất lượng công trình.

Phương pháp này thật khác thường, cư dân mạng xem đến đây không khỏi thắc mắc đặc cảnh thì phát huy tác dụng gì ở đây.

Chỉ thấy cảnh sát Chu rút ra một khẩu súng đặc biệt, cũng chìa ra trước ống kính một viên đạn có hình thù đặc biệt, gọi là “đạn phá giáp”.

“Đạn xuyên giáp là viết tắt của đạn rỗng ruột chứa thuốc phá giáp. Đây là một loại đạn chống tăng. Sóng ứng suất tạo ra khi thuốc trong viên đạn phát nổ sẽ khiến bề mặt của lớp giáp bị vỡ vụn và làm hỏng xe bọc thép từ bên trong. Nó cũng có thể được sử dụng để tấn công các công sự bê-tông.”

Soái Ninh phổ cập khoa học xong, mời cảnh sát Chu chứng minh uy lực của đạn phá giáp ngay tại chỗ.

Cảnh sát Chu đứng cách hơn 10m, nhắm thẳng dải phân cách xi-măng mà bắn. Một tiếng nổ lớn kèm một lớp khói bay ngang, dải phân cách bị văng đi nửa khúc, đủ thấy đạn phá giáp danh bất hư truyền.

“Rồi, mọi người đã thấy sức công phá của đạn này mạnh chừng nào, vậy điều gì sẽ xảy ra với cột chịu lực của công trình chúng tôi nhỉ?”

Soái Ninh mời cảnh sát Chu tiếp tục thể hiện.

Cảnh sát Chu đứng ở khoảng cách tương tự, nhắm vào cột chịu lực bắn ba phát. Cây cột không hề suy suyển, máy quay nhanh chóng tới gần chỗ đạn bắn, chỉ tìm được ba lỗ nhỏ cỡ như hạt đậu tằm.

Đạn phá giáp làm tan tành dải phân cách xi-măng lại chỉ khiến cột chịu lực bị ba vết mụn trứng cá, độ kiên cố phi thường khiến cư dân mạng kinh ngạc xuýt xoa không dứt.

Buổi kiểm nghiệm tiến vào màn thứ hai, theo cánh tay phải của Soái Ninh chìa ra, ống kính chuyển hướng sang một người cởi trần đầy cơ bắp. Người đàn ông này chừng 30 tuổi, khắp người cơ bắp cuồn cuộn bóng loáng, cực giống nhân vật trong các phim siêu anh hùng Marvel và DC của Mỹ.

“Anh Thạch Đại Dũng đây là người giành huy chương vàng hạng cân 80kg của giải đấu đại lực sĩ thế giới năm ngoái, kênh thể thao của CCTV từng truyền hình trực tiếp giải đấu này, tin rằng khán giả từng xem đều có ấn tượng sâu sắc với anh Thạch. Hôm nay chúng tôi mời anh ấy đến hỗ trợ kiểm nghiệm chất lượng công trình.”

Soái Ninh nhận một cây búa lớn từ tay trợ thủ, trọng lượng cân tại chỗ đạt 20kg.

Cô đưa búa cho Thạch Đại Dũng, mời anh ta đứng ra kiểm nghiệm.

Đầu tiên Thạch Đại Dũng lấy búa đập mạnh vào dải phân cách xi-măng vừa nãy, vài nhát đã đập khúc còn sót lại chưa bị đạn bắn thành đống mảnh vụn, khiến người xem thấy rõ lực cánh tay ghê gớm của anh ta.

“Tiếp theo chúng ta mời anh Thạch đến đập cột chịu lực, xem có thể gây ra thiệt hại chừng nào.”

Thạch Đại Dũng hơi ngần ngừ, cười thật thà: “Tôi sợ đập hỏng của chị, không đền được.”

Soái Ninh hào sảng nói: “Tôi hôm nay chỉ mong anh có thể đập hỏng nó, mời anh dốc hết sức ạ. Tôi không những không bắt đền anh, còn chuẩn bị 200 ngàn tiền thưởng. Nếu anh đập hỏng được cây cột này thì có thể lấy số tiền đó ngay và luôn.”

Video lập tức xuất hiện cảnh quay đặc tả số tiền mặt 200 ngàn xếp ngay ngắn, khuôn mặt hiền từ của Cụ Mao làm mắt vô số người sáng lên.

Có lời hứa của Soái Ninh, Thạch Đại Dũng giơ cao búa lao mạnh về phía cây cột chịu lực. Sức mạnh đất phá đá trôi làm người bên ngoài màn hình cũng run rẩy gan ruột, giống như bị sức lực quái dị đập lìa hồn.

Ống kính lại lần nữa tới gần cây cột. Mọi người nhìn thấy rõ chỗ bị đập chỉ tróc mất lớp vữa, bên trong không hư hại chút nào.

Soái Ninh lớn tiếng hỏi Thạch Đại Dũng: “Vừa rồi anh tuột tay ạ? Sao không hư hao chút nào vậy?”

Thạch Đại Dũng nhìn cây cột, nói: “Cột này vững quá, đập một hai nhát không ăn thua.”

Soái Ninh nghiêm túc trêu đùa: “Thế anh đập thêm vài nhát, có lòng tin không?”

Thạch Đại Dũng gật gật đầu, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, nom dáng vẻ là đặt cược cả danh dự tự trọng vào đây rồi.

A! Ha! Dô ta!

Vài tiếng rung chuyển cùng với tiếng thét gân cổ của đại lực sĩ, cán búa bằng gỗ gãy khực, đầu búa rơi xuống. Thạch Đại Dũng chán nản khom người chống tay lên đầu gối. Máy quay ghi cảnh trán anh ta mồ hôi ròng ròng, cho thấy anh ta đã dốc hết sức cho cú đập búa vừa rồi.

Máy quay lại lia sang cột chịu lực, nó vẫn đứng hiên ngang bình an vô sự, đúng như Độc Cô Cầu Bại dưới ngòi bút Kim Dung.

Soái Ninh đi tới, hỏi: “Anh Thạch, anh còn muốn đập tiếp không ạ?”

Thạch Đại Dũng chấp nhận thua cuộc, lắc đầu cười khổ: “Quá vững chắc, đập cả đêm khéo cũng không suy suyển gì.”

Soái Ninh lại hỏi: “Anh cảm thấy giữa cây cột này và dải phân cách kia có gì khác nhau ạ?”

Thạch Đại Dũng tiện mồm đáp: “Một cái giống bọt xốp, đập một nhát đã vỡ. Một cái giống sắt chì, xe tăng lại đâm cũng chưa chắc đã hỏng.”

Ông anh này học vấn không cao, so sánh lại chuẩn không cần chỉnh, khiến người xem cảm nhận sống động.

Soái Ninh cảm ơn hai người tham gia kiểm nghiệm, giải thích cho người xem tại sao cột chịu lực lại vững chắc như thế.

“Các cột chịu lực, tường chịu lực và tường liền khối (shear wall, còn gọi là tường chống cắt) trong công trình của chúng tôi đều được thi công bằng bê-tông cường độ cao, hiệu suất cao C70 và thép gân HRB500 đường kính 5 cm. Các bạn am hiểu về xây dựng hẳn biết rằng đây là hai vật liệu đầu bảng trong lĩnh vực vật liệu xây dựng. Nó thường được sử dụng để xây dựng các công trình siêu kiên cố như đập nhà máy thủy điện và các cơ sở quân sự quan trọng. Cột chịu lực của tầng hầm này sử dụng 36 thanh thép, lên cao thì giảm dần nhưng cũng còn đến 30 thanh, khả năng chịu lực hơn 3000 tấn. Không ngoa khi nói rằng tòa nhà của chúng tôi có thể dễ dàng chịu được động đất mạnh 7 độ. Chỉ cần không phải là tấn công bằng tên lửa, các vụ nổ thông thường không thể gây ra sự phá hủy tức thời cho nó. Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng một chút, cư dân ở đây sẽ yên tâm chừng nào. Tôi tin rằng khắp Thước Châu không tìm được công trình nào kiên cố hơn Tây Thành Lãnh Địa của chúng tôi. Nếu người dân Thước Châu nào cảm thấy bản thân đang ở trong công trình vững chắc hơn, họ có thể thách thức tôi. Nếu tôi thua thì xin nhắc lại câu kia: hai trăm ngàn tiền mặt là của bạn.”

Cô nói có sách mách có chứng khoe chất lượng công trình bên mình, lợi dụng sức hút trên mạng của bản thân để quảng cáo thêm.

Dân mạng đang khen cô chiêu họ Soái quảng cáo xuất sắc, có hiệu quả kích thích ham muốn mua nhà của người xem, thì chiều hôm sau, cô lại đăng một bài kinh người trên Weibo, hằm hằm tag Từ Càn vào.

“Lão Từ, lão cho rằng nẫng hết người của phòng sale bên này, nhà của chụy sẽ không bán được à? Doanh thu kém chỉ có thể trách chất lượng công trình bên đó lởm thôi. Chẳng lẽ cứ nẫng hết bồi bàn nhà người ta là món ngon rượu ngon nhà người ta không ai mua nữa hả? Dùng thủ đoạn thấp hèn chống phá đối thủ cạnh tranh, tôi coi bộ lão càng sống càng thụt lùi! Từ ngày kia trở đi, chụy sẽ đích thân đến sàn giao dịch bất động sản của Tây Thành Lãnh Địa làm sale, hoan nghênh người mua nhà đến tham khảo. Chụy sẽ giới thiệu người thật việc thật cho quý vị thấy những ưu điểm của công trình bọn chụy, cũng sẽ truyền đạt miễn phí cách phân biệt chất lượng nhà ở thương mại.”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts