Người nối nghiệp chân chính - Chương 56

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 56: Tìm hiểu lẫn nhau như đã nói

Lư Bình đi với cấp trên đến “gặp người lớn”, điểm xuất phát cũng giống Soái Ninh. Hai người đều phân rõ công tư, vui gì cũng nén xuống, chuyên tâm vào việc xã giao.

Soái Ninh còn cố tình bỏ mặc anh, tập trung bắt chuyện với đám cán bộ đi cùng, không nói với anh câu nào.

Lư Bình biết rõ tác phong ưu tiên cho sự nghiệp của cô, cũng không muốn tỏ ra thân thiết với cô trước mặt người ngoài. Nhưng bị cô bỏ mặc lâu, tự dưng cảm quan lại xuất hiện vết nứt, rỉ ra một chút không vui và ngờ ngợ.

Cô luôn thể hiện hình tượng cô chiêu chơi bời, không khéo cũng dự trữ ba ngàn mỹ nam. Tuy cô từng bảo anh tương đối “đặc biệt”, nhưng ai biết đó có phải là lời ngọt ngào chót lưỡi đầu môi hay không. Có lẽ dịp này cô đã tìm được người tình mới, tìm được những “người đặc biệt” khác để ôm trái ấp phải. Cho dù không có, với cá tính như thế, cô cũng không làm được đến mức “trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai”. Đối phương lâu không động tĩnh, quá nửa là cô cũng phai nhạt ý đồ.

Nỗi niềm mơ tưởng này là kẻ xâm nhập trái phép vào suy nghĩ của Lư Bình, làm rối loạn trật tự của tâm trí. Lần trước từ biệt xong, anh có nghĩ đến việc liên lạc với Soái Ninh, nhưng luôn bị những lo lắng phức tạp cản trở.

Tất cả là tại cô gái này không đi theo lối thông thường. Nếu cô có được một phần ba sự dè dặt của phụ nữ bình thường, họ hoàn toàn có thể giữ ý giữ tứ tìm hiểu nhau, rồi tùy tình hình mà dần dần phát triển mối quan hệ. Đằng này cô lại bộc lộ ham muốn sớm quá, xé toạc lớp lễ nghi che phủ. Lúc này, anh mà tiến tới thì khác nào mời chào cô, sau đó nếu lại cự tuyệt chuyện ấy thì khó tránh khỏi bị coi là giả dối. Do đó, anh chỉ đành ở vị trí phòng thủ, tìm kiếm cơ hội trong sự gò bó.

Hôm nay cơ hội đã tới, cô lại tỏ ra lạnh nhạt, có lẽ đã coi sự bị động của anh là cao ngạo, vứt bỏ ham muốn.

Tư duy lý tính mạnh mẽ có thể giúp anh tìm tòi tận gốc những suy nghĩ vẩn vơ. Giờ anh đã xác định rõ tình cảm dành cho cô và đang tiến hành đánh giá rủi ro. Nếu cô chán rồi, vậy anh cũng không cần phải băn khoăn về vấn đề đã trở thành đồ bỏ.

Người theo chủ nghĩa Mác-Lê giỏi chủ động, sau đấy anh nhân cơ hội thử một lần. Năm rưỡi, chủ nhà muốn ăn cơm, mời khách khứa ngồi lâu ra vườn hoa của cả khu đi dạo.

Nơi này là trung tâm an dưỡng của cán bộ về hưu, không gian rộng thoáng, cây xanh um tùm. Ngôi nhà tầng của vị lãnh đạo lão thành được ngăn cách với con đường chính bằng một lối đi quanh co trồng hoa. Hai bên lối đi là rặng cẩm tú cầu tên là Mùa Hè Vô Tận cao hơn một mét, hoa màu xanh tím đầy đặn sum suê, đúng như tên gọi của nó, níu giữ mùa hè ở khu vườn đầu thu.

Mọi người bước đi nhanh chậm khác nhau, Lư Bình dần tụt lại phía sau. Đây là cái bẫy, con mèo tham ăn nhìn thấy cá không ai trông ắt sẽ mò đến đớp vụng. Nếu Soái Ninh vẫn có ý với anh, hẳn sẽ tự chộp lấy cơ hội.

Mưu kế nhỏ đã thành công. Khi anh hoàn toàn chỉ còn lại một mình, cô gái kia bỗng nhiên từ đằng sau chui ra, vỗ nhẹ vai anh.

Hai người gặp mặt, Lư Bình không nén được nụ cười tươi, hiểu rằng những ngờ vực trước đây cũng bằng thừa cả.

“Bí thư Lư, sao anh không làm thân với cụ Trâu. Cụ ấy có học trò khắp nơi, nếu được cụ ấy đánh giá cao thì giúp ích cho ngày sau rất nhiều á.”

Soái Ninh ngồi ngoài quan sát đã lâu. Trước mặt vị lãnh đạo lão thành, Lư Bình thể hiện vững vàng cung kính, không hề tỏ vẻ muốn đu đeo, phong thái còn khá hơn mấy tay quan chức đưa anh đến.

Phàm là kẻ đắc thế trên quan trường, loại thứ nhất nhờ năng lực, loại thứ hai nhờ luồn cúi, còn một loại nữa là nhờ thế lực gia đình. Thái độ của ba loại người này khi đối mặt lãnh đạo cấp trên khác hẳn nhau. Cô càng so sánh càng khẳng định Lư Bình thuộc loại thứ ba, xét lý lịch khéo còn lợi hại hơn cả cụ Trâu kia.

Lư Bình vẫn né tránh chủ đề liên quan đến vùng cấm, cười giả ngơ cho qua chuyện: “Cụ Trâu đang bàn việc với phó thị trưởng Tưởng và cục trưởng Đường, tôi ngồi đợi bên cạnh không hay lắm.”, lại nghiêm túc nhờ: “Lát nữa đừng có gọi tôi là bí thư Lư trước mặt mọi người nhé, hôm nay có cả bí thư tỉnh ủy, bí thư thành ủy. Chị gọi tôi là bí thư rồi biết xưng hô với họ làm sao?”

Soái Ninh cười to: “Anh còn rất biết giữ ý ha, rồi, tôi nghe theo anh. Nhưng anh cũng đừng ‘chị chị chị’, anh coi, tôi giờ nói chuyện với anh thoải mái hết à.”

“Được rồi.”

Lư Bình cười bẽn lẽn vui vẻ, biểu cảm sống động khơi dậy cảm giác thèm thuồng của gái ăn thịt, cô hạ giọng trêu chọc: “Anh sẽ không ở đây lâu đó chứ? Ăn cơm xong đi luôn?”

Lư Bình hiểu ý cô, ấp úng trả lời: “Tôi đến đây cùng đoàn phó thị trưởng Tưởng, làm gì cũng phải theo họ.”

“Tôi coi bộ họ sẽ không ở lâu. Sau đây anh còn phải đi theo họ làm gì nữa hả?”

“Cái này thì không, các ông ấy ai cũng có việc cần làm. Xong ở đây là tôi về thẳng Thước Châu.”

“Anh đi xe công vụ lên đây?”

“Không, hôm nay là đi thăm riêng, dùng xe công không hay lắm.”

Hiện nay chính phủ quản lý nghiêm ngặt việc sử dụng xe công, khuyến khích nhân viên công quyền giám sát tố cáo lẫn nhau. Người coi trọng thanh danh như Lư Bình sẽ lấy mình ra làm gương tốt. Hôm nay, họ đón xe buýt rồi chuyển sang đi tàu điện ngầm, lúc về cũng định như thế.

Không nghi ngờ gì nữa, lời anh đang cấp hàng cho kẻ đầu cơ, Soái Ninh ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nói: “Tôi cũng muốn quay về Thước Châu, tiện đường tiễn anh một đoạn, lát nữa xong anh lên xe tôi đưa về.”

“Có tiện không?”

“Đã bảo là tiện đường mà, nhưng tôi phải tạt qua khách sạn lấy đồ. Nếu anh không vội gì đi với tôi trước đã ha.”

Đối mặt sự ám chỉ hấp tấp, Lư Bình do dự đôi giây. Anh không dễ vi phạm nguyên tắc, nhưng lần này phải chú ý cách thức từ chối, đầu tiên phải giữ gìn thể diện cho cô, sau đó mới bình tĩnh xem diễn biến thế nào.

“Hôm nay kể ra tôi cũng không có việc gì quan trọng, em cứ thong thả, không cần vội vàng.”

Anh nói nước đôi làm Soái Ninh cười thầm mắng thầm. Lát sau, cô trốn đến chỗ vắng người, gọi cho Thôi Minh Trí hạ lệnh.

“Tôi muốn đưa Lư Bình về khách sạn, anh cho ông Tạ (tài xế) về nghỉ đi, sau đó anh lái xe đến đón chúng tôi. Sau nữa phải làm thế nào, anh hiểu rồi chớ?”

Thôi Minh Trí là tay thư ký xuất sắc, từ lúc biết tâm tư của sếp tới nay là luôn sẵn sàng đợi lệnh. Đón chiếu chỉ xong, hắn nhanh chóng sắp xếp đâu đấy, 8h lái xe đến đón cô và Lư Bình về khách sạn. Vừa xuống xe, hắn nói: “Ninh tổng, anh chị đi lên trước được không ạ? Tôi muốn đi mua cái kem.”

Soái Ninh biết hắn đang phối hợp với mình, thuận thế nghĩ ra một mánh hay, sai: “Mua thêm mấy cái về đây, tôi cũng muốn ăn.”

Kỳ đà tự động bỏ đi, cô ung dung dẫn con mồi về tổ. Vào phòng, cô hất giày cao gót buông túi xách, nói với Lư Bình: “Tôi đi tắm cho mát. Anh cứ ngồi tự nhiên, tủ lạnh có đồ uống trái cây, mọi người quen vậy rồi, tôi không khách sáo với anh nữa.”

Ý đồ của cô lồ lộ ra, Lư Bình lúng túng hết cả lượt. Gian tiếp khách trong căn phòng tổng thống xa hoa tựa như chiếc bẫy thú thật to vây chặt lấy anh.

Mười phút sau, Soái Ninh còn chưa ra khỏi phòng tắm, Thôi Minh Trí về đến nơi trước.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định giữ lại cái “bình vôi” này, cái gã rất giỏi gợi chuyện pha trò ngày ấy lại ôm bụng kêu đau: “Bí thư Lư, tự nhiên tôi đau bụng quá, tôi về phòng đi vệ sinh trước đã, xin lỗi không tiếp chuyện anh được ạ.”

Lần trước ở văn phòng huyện ủy, hắn cũng lấy cớ đi vệ sinh để tránh mặt, Lư Bình đoán chắc hẳn là Soái Ninh bày cách, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, giễu cợt: “Dạ dày của trợ lý Thôi không tốt lắm nhỉ, sau này tốt nhất bớt ăn kem kiếc đi.”

Thôi Minh Trí cũng biết anh đã nhìn thấu thủ đoạn nên cứ khom người cười trừ rồi ôm bụng chạy mất.

Cửa phòng vừa đóng lại, cửa phòng tắm bật mở, Soái Ninh ngâm nga bài hát tiếng Anh bước đong đưa ra phòng khách. Chiếc áo choàng tắm bằng lụa dán lấy thân hình nuột nà tha thướt. Khuôn mặt đẫm hơi nước tươi tắn như hoa đào. Gạt bỏ tiền tài quyền thế, chỉ bằng vốn nhan sắc nguyên thủy này cũng đủ khiến đàn ông nhộn nhạo rạo rực, nghiễm nhiên là một thứ vũ khí sắc bén bất khả chiến bại, chưa vào trận đã cầm chắc phần thắng.

Đã ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Lư Bình cảm thấy buồn cười hơn là hoảng loạn, nhíu mày cam chịu rồi lại phì cười. Thấy cô đến gần, anh vội chỉ vào túi đồ trên bàn trà, nói: “Trợ lý Thôi đem về, anh ấy kêu đau bụng, về phòng đi vệ sinh rồi.”

“Ảnh hay bị tiêu chảy, bác sĩ bảo bị viêm ruột kích thích, ăn món lạnh là lên cơn mà vẫn ham mấy đồ này.”

Cô nói dối trơn tru, lấy một hộp kem, hỏi anh ăn hay không.

Lư Bình không ưa đồ ngọt, nghĩ bụng ăn vặt cũng có thể đánh lạc hướng và câu giờ, vội chọn một hộp kem vị xoài.

Soái Ninh mở một hộp vị chocolate, ngồi cách anh nửa mét, vừa ăn vừa nói: “Bí thư Lư, giai đoạn một của Tây Thành Lãnh Địa sắp xong rồi. Những khách ban đầu mua Kim Huy Thế Gia đã đồng ý rút thăm nhận nhà, cũng đồng ý đóng thêm 80 đến 200 ngàn chi phí hoàn thiện. Tất cả là nhờ anh và huyện ủy phối hợp hỗ trợ, tôi thật phải cảm ơn anh ra trò.”

Đối đáp về chủ đề công việc, Lư Bình vẫn rất tự nhiên, khiêm tốn nói: “Chúng tôi chỉ làm hết nghĩa vụ chức trách thôi. Kim Huy Thế Gia vốn là nhà ở bình thường, nhờ công ty mình xây dựng thành khu cao cấp hiếm gặp ở Thước Châu. Môi trường và khả năng tăng giá đều vượt xa lúc trước, còn có thể tận hưởng nội thất hoàn thiện sang trọng với mức chi phí ưu đãi, những người mua ban đầu đều rất vui vẻ hài lòng, cho nên chúng tôi làm trung gian cũng không mất nhiều công sức đâu.”

“Mấy trăm hộ mua nhà đó chắc chắn không phải ai cũng biết lý lẽ, luôn có một hai người khó chơi. Không có anh ra mặt, làm gì họ dễ chấp nhận phương án của chúng tôi như vậy.”

“Ngày trước tập thể người mua ban đầu khiếu nại kêu cứu, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với đại diện đàm phán. Huyện ủy sẽ cố gắng hết sức bảo vệ quyền lợi người mua nhà, tìm một công ty tốt tiếp quản dự án treo. Nhưng muốn giải quyết vấn đề, họ cần phải hợp tác hoặc nhượng bộ thích đáng trong một số sự vụ cụ thể. Đây là chuyện hai bên chúng tôi đã thỏa thuận từ trước khi công ty mình tiếp quản.”

“Anh chọn Quan Vũ đổ vỏ bởi vì theo cảm nhận của anh, chúng tôi là công ty tốt?”

Soái Ninh hài hước hỏi, cả trong lẫn ngoài lời lẽ đều ẩn chứa trách móc.

Dự án treo Kim Huy Thế Gia này chính là cái hố sụt, người thường xông vào xác định sẽ bị chôn sống.

Lư Bình không thể phủ nhận mưu tính lúc đầu. Giờ cảnh vật đổi dời, nhớ lại thì thấy xấu hổ không thôi, gương mặt tươi cười ửng đỏ.

“Thực lực của công ty mình ai ai cũng khen, nhưng nếu không có tài trí của em, tiến triển tuyệt đối sẽ không thuận lợi đến thế. Tôi lúc ấy cũng mang tâm lý đặt cược, may mà thắng.”

Soái Ninh cũng đáp lễ anh bằng sự giảo hoạt y hệt: “Nói cách khác, tôi còn phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội thể hiện tài trí này?”

“… Chúng ta tính là đôi bên cùng thắng ấy.”

“Thế là phải cảm ơn lẫn nhau một lần?”

“Ừm, cảm ơn em đã giúp đỡ tôi cùng huyện ủy Thước Châu và người mua ban đầu của Kim Huy Thế Gia.”

Lư Bình xuôi theo lời cô, thần thái đầu hàng đáng thương đáng yêu.

Soái Ninh cười vui đắc ý: “Bạn bè cả mà, khách khí gì chứ! Nhưng đúng là tiếp quản cái dự án trùm mền này cũng giúp tôi đạt được nhiều điều hay ho ngoài dự án. Giờ Tây Thành Lãnh Địa đã được người trong nghề bình chọn là ca cải tử hồi sinh kinh điển, tiếng tăm của người cầm lái là tôi cũng bùng lên, vô cùng có ích cho việc mở rộng dự án sau này.”

Lư Bình vội gật đầu: “Năng lực của em thì ai cũng phải công nhận. Sự kiện mở bán lần này rất thành công, tôi xem tin báo chí đưa rồi, ở sàn giao dịch em thể hiện xịn hết cỡ, như nhân viên sale chuyên nghiệp xuất sắc.”

Lời khen này đủ thực chất, điểm kỹ năng của cô nhiều đến mức làm người ta phát hoảng, biểu hiện cũng khiến anh kinh ngạc tấm tắc.

Soái Ninh đón nhận lời ca ngợi chẳng ngại ngần. Bởi anh từng nói muốn tìm hiểu sâu thêm rồi mới tăng cường mối quan hệ, cô không ngại nói cho anh biết một chút trải nghiệm không muốn ai biết, để có cớ dụ anh “nhúng chàm”.

“Trước kia tôi đã làm sale bất động sản thật đó.”

“Khi nào?”

“Hồi năm đầu mới sang Úc học, một hôm thấy quảng cáo tuyển dụng môi giới của một công ty bất động sản, đúng lúc đang rảnh nên đến thử. Làm gần hai tháng sao á, tổng cộng cả sàn chỗ tôi vào làm bán được 27 căn, là quán quân sale quý đó của công ty, trong đó có 13 căn do tôi bán.”

“Lợi hại thế hả? Em từng nghiên cứu kiến thức chuyên ngành liên quan phải không?”

“Không phải, làm sale thì kiến thức thực tế quan trọng hơn sách vở nhiều. Khi mới vào, tôi dành ba ngày ngồi lì ở công ty, quan sát người mua nhà lui tới, tra cứu hồ sơ khách hàng hiện có. Phán đoán xem những ai là người mua tiềm năng, những ai là người mua không tiềm năng, mỗi người họ có đặc điểm gì, thuộc tầng lớp nào, nhu cầu về nhà ở ra sao? Sau đó phân loại, lập hồ sơ về họ, rồi dựa theo đặc điểm của họ để lựa chọn nguồn hàng. Làm xong đống bài tập đó mới bắt đầu săn đón khách hàng, còn lại chính là tùy cơ ứng biến tại chỗ. Tôi đúc rút ra bảy kỹ năng, muốn biết không?”

Trước vẻ học hỏi của Lư Bình, cô trình bày cụ thể về bí quyết 7 điểm.

1. Cố gắng hết sức chiều ý khách hàng, ve vuốt cái tôi của họ, làm họ cảm nhận được sự thành thật lễ phép của bên mình.
2. Ghi nhận những ý kiến phê phán có lý của khách hàng, khen ngợi sao cho thích hợp, làm họ cảm thấy bản thân họ thật sáng suốt, thật đáng nể.
3. Phản bác đúng mức những ý kiến không đúng của khách hàng nhưng không thể phê phán thẳng tưng cá nhân họ, cần khéo léo mà gán sự vô lý của họ sang cho một bên thứ ba nào đó.
4. Học cách câu giờ, tranh thủ thời gian cho chính mình.
5. Khi khách hàng cứ lan man mãi về các vấn đề râu ria, phải khéo léo nói sang chuyện khác để kéo ý nghĩ của người ta về đúng hướng.
6. Thích nghi với lời nói, việc làm, thói quen của khách hàng; bụt ma cà sa áo giấy chơi tuốt, nhạc nào cũng nhảy.
7. Phán đoán chuẩn xác những vướng mắc tâm lý của khách mua nhà, nhanh chóng lên phương án khắc phục.

Cô dẫn ví dụ các tình huống đã tự mình giải quyết. Khi nói đến những cảnh tượng thú vị, Lư Bình cười sái quai hàm, hỏi ngay về cảm nghĩ của cô lúc đó, giống như đang tiến hành một cuộc phỏng vấn vui vẻ, câu hỏi cuối cùng là: “Sao em lại nghĩ đến chuyện đi làm? Chơi cho vui sao?”

Soái Ninh nghiêm mặt nói: “Người ngoài toàn kêu tôi giỏi đầu thai, nhờ ba tôi mới sống ra dáng ra vẻ. Tôi rất không phục, muốn thử xem có thể tự nuôi mình bằng bản lĩnh của mình hay không. Sự thật chứng minh không có gia đình nâng đỡ, tôi cũng có thể tự mình sống sót. Có lẽ không đạt được mức độ giàu sang như trước mắt, nhưng ngoi đến tầng lớp trên trung lưu trở lên không thành vấn đề.”

Lư Bình vui vẻ tán thành: “Em có tinh thần vươn lên lắm, cũng rất nỗ lực, mục tiêu rõ ràng tư duy cởi mở, cũng có những phẩm chất phải có của những người thành công, có thể làm người xung quanh em cảm thấy em rất quan trọng. Tôi ngưỡng mộ điều này từ đáy lòng.”

Về nghệ thuật ngôn ngữ, Soái Ninh cũng rất ngưỡng mộ anh, rất muốn nếm thử đầu lưỡi giỏi ăn nói kia xem hương vị ra sao. Cô nhìn chằm chằm vào hộp kem trong tay anh, hỏi: “Cái anh đang ăn đó ngon không? Tôi muốn nếm thử.”

Lư Bình vội lục túi mua hàng, chỉ có một cái này vị xoài. Thấy anh khó xử, Soái Ninh tiếp tục áp sát.

“Anh sợ bẩn hả?”

“Không phải, là tôi sợ em chê.”

“Chê thì ai đòi làm gì?”

“Được rồi.”

Do nền nếp gia đình, Lư Bình rất ngại, ngượng ngùng múc hai thìa kem chìa ra: “Nếu em không chê thì…”

Được sự cho phép, Soái Ninh ghé sát vào, đặt tay phải lên sau đầu anh, lặp lại nụ hôn bất ngờ ở biệt thự biển lần trước, đầu lưỡi đột nhiên xâm nhập vào môi anh, cuốn lấy thứ cô muốn.

Quả là rất ngọt.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts