Người nối nghiệp chân chính - Chương 61

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 61: Bàn chuyện chính cấp bách

Soái Ninh bỏ bao công sức che chở tay trợ lý còm của mình. Đầu tiên là chửi giám đốc hành chính - người đã ra thông báo đuổi việc - ầm lên. Sau đó là đại chiến 300 hiệp qua điện thoại với Lương Nghiệp - thư ký của Vạn Hồng Ba.

“Anh nói cho dượng, ổng không nghe điện thoại của tôi không sao hết, nhưng Thôi Minh Trí là người của tôi, tôi không mở miệng, đừng ai nghĩ chuyện đuổi việc ảnh! Nếu vẫn muốn làm vậy thì cứ đuổi tôi trước đã. Tập đoàn Quan Vũ là bờ cõi nhà họ Soái chúng tôi, ổng có thể đuổi người họ Soái ra khỏi chỗ này thì coi như ổng giỏi…”

Tình hình chửi bới như mấy mụ ngoài đường ngoài chợ bị kẻ địch dùng thông tấn xã rỉ tai truyền khắp tập đoàn, người trên kẻ dưới chờ cười cợt chế giễu, dư luận xôn xao. Soái Quan Vũ không thể giữ im lặng, đang đi công tác Bắc Kinh vẫn phải triệu con gái đến trước mặt dạy dỗ.

“Ba, ba hẳn là biết trợ lý Thôi vì sao phạm tội. Lần này dượng không hại chết con là rất không cam lòng mà. Ổng nhất định phải khiến con hao binh tổn tướng, sao con để ổng được như ý được?”

Soái Quan Vũ đã tìm hiểu ngọn ngành, bực em rể hạ độc thủ với người trong nhà, cũng tức con gái to gan làm càn.

“Mày đúng là đứa thông minh giả! Khi bắt đầu mở bán cứ đặt thẳng giá nhà theo đúng giá mày mong muốn, khách hàng không mua ngay, chờ đến khi giá nhà xung quanh từ từ tăng lên cũng sẽ mua. Thế không phải bền hơn trò đốt nhà của mày trăm lần à?”

Ý nghĩ của cáo già, cáo non không phải chưa từng suy xét, nhưng làm vậy có thể đánh mất một nhóm khách hàng tiềm năng. Cô muốn tranh thủ một lần mở bán là bán hết luôn, không thể không tính đến tâm lý những người đó.

Cha đúc rút thấm thía bài học từ thất bại thay cô.

“Chưa học bò đã lo học chạy. Con nhỏ này mày quá ham ăn xổi, tưởng giắt lưng ba cái mánh vặt của mày là làm tướng bất bại trên thương trường hả? Không có bóng tao che chắn thì bị người ta làm gỏi lâu rồi!”

Soái Ninh không phục: “Lần này lẽ ra đã có thể thành công, tại dượng quá nham hiểm, âm thầm mua chuộc giám đốc dự án Tây Thành Lãnh Địa. Sau này con cũng muốn lập ra một tổ chức Cẩm Y Vệ[1] để đối đầu với tổ chức gián điệp của ổng.”

Người nhà tay Kiều Nam Đức kia đã trả lại một triệu tiền phế ông ta đã nhận, xin tòa án xử nhẹ. Soái Ninh lại không chịu bãi nại, một mực kiện ông ta tội cố ý gây thương tích, bất kể dày mỏng cũng muốn lột một lớp da.

Không chịu nổi thói già mồm cãi cố của cô, Soái Quan Vũ xông lại huơ tay quát: “Mày chỉ biết tìm lý do khách quan, chả kiểm điểm sai lầm chủ quan bao giờ. Trên đời này đông người IQ cao lắm, nhiều lúc kế sách thực hiện được là vì vừa hay trúng vào điểm mù tư duy của đối thủ, hầu hết nhân tố thành công là nhờ may mắn. Muốn làm nên sự nghiệp thì ghi nhớ điểm này kỹ vào cho tao!”

Vẻ mặt của ông dữ tợn hơn hẳn hồi nãy, nhưng Soái Ninh nghe rồi lại cười hớn hở, mừng rỡ nói: “Ba, đây là lần đầu ba dạy con bí quyết kinh doanh hẳn hoi, thế là ủng hộ con làm sự nghiệp ạ?”

Niềm trông ngóng của cô cũng làm dịu cơn giận của Soái Quan Vũ. Ông uất nghẹn nhìn chằm chằm vào người thừa kế duy nhất. Sự mâu thuẫn dường như đang hành hình ông theo lối ngũ mã phanh thây. Một lúc lâu sau, ông mới thở dài sâu kín: “Tập đoàn phát triển đến quy mô ngày nay, đã không cần đến người cầm quân xông xáo liều lĩnh nữa. Muốn làm nên sự nghiệp thì phải học cách giữ vững sự nghiệp. Trước hết hãy sửa cái tính nóng nảy đi, hoặc tìm người về phụ mày, nhưng Thôi Minh Trí tuyệt đối không được.”

Soái Ninh cười nói: “Ảnh đương nhiên không được, gọi là chỉ đâu đánh đấy thôi. Ba, ba không đi nghe những lời đồn kia chứ hả?”

Cô đã dốc sức che chở giai trợ lý, sao tránh khỏi bị bọn thích hóng hớt bóng gió nghi ngờ?

Soái Quan Vũ mấy hôm nay cũng nghe được hàng loạt phiên bản đồn đại. Con gái nuôi trai bao, ông không quản được, nhưng nuôi đến yêu thật, sau này còn rước về nhà thì không thể cho phép.

“Mày với nó không có gì thật không?”

“Ba, ba từng đứng tè cạnh ảnh, thể chất tay đó kém thế nào ba thấy tận mắt rồi còn gì. Mặt mũi cùng lắm đạt tiêu chuẩn làm diễn viên quần chúng, học thức kiến thức càng chẳng có gì nổi trội, ba biểu con ưng được ảnh chỗ nào?”

“… Vậy sao mày còn ra sức bênh nó?”

“Vì ảnh trung thành với con á. Ba, thời buổi này bỏ tiền là tìm được nhân tài, nhưng tiền nhiều nữa cũng không nhất định đánh đổi được lòng trung thành của cấp dưới. Trợ lý Thôi là người mà con đã khảo nghiệm đi khảo nghiệm lại. Ảnh trung thành tận tâm với con, cũng rất được việc. Con vừa vào công ty, chưa hình thành thế lực cho riêng mình. Trung thần như vậy, không gắng sức giữ sao được ạ?”

Lời giải thích khiến Soái Quan Vũ thấu hiểu tầm quan trọng của Thôi Minh Trí đối với cô, đắn đo một lát, ông bảo: “Nó làm trái quy định công ty, con không thể dùng lợi ích của riêng con thuyết phục mọi người được. Muốn giữ nó lại, cần công khai xử lý nghiêm.”

Thấy ông thỏa hiệp, Soái Ninh hoan hỉ: “Con tính cả rồi, tuyên bố với bên ngoài là phạt tiền 500 ngàn, ở lại làm không lương nửa năm. Lý do là hai dự án Hoa Quả Lĩnh và Tây Thành Lãnh Địa đang tiến hành đến giai đoạn then chốt, ảnh đã quen với sự vụ liên quan, nếu thôi việc sẽ ảnh hưởng bất lợi cho dự án. Thêm nửa năm nữa thì chuyện tự nhiên cũng hết hot.”

Gặp lại chúa công, Thôi Minh Trí buồn vui lẫn lộn, giống Tô Vũ được trở về đất Hán sau 19 năm chăn dê[2], chưa nói lời nào đã rơi nước mắt.

Soái Ninh đang phiền, không lòng dạ nào mà ngậm ngùi với hắn, lườm và nói: “Tôi biết anh ở trong đấy chịu khổ rồi, rồi đây sẽ cho anh 100 ngàn tiền an ủi. Tiền phạt với công ty tôi cũng đóng giùm anh, lương anh nửa năm tới sẽ lĩnh từ tài khoản của tôi, không để anh thiệt đâu.”

Thôi Minh Trí vội lau nước mắt, tấm tức nói: “Ninh tổng, là tôi mừng quá, chị không biết chứ lúc đó tôi tưởng mình sẽ chết trong ấy cơ.”

“Có người tra tấn ép cung anh?”

“Cái đó thì không đến nỗi, nhưng họ toàn thẩm vấn tôi ban đêm, rọi bóng đèn 100w vào tôi. Tôi mất ngủ ba đêm liền, sắp suy sụp đến nơi.”

“Ừm, dẫu vậy vẫn không bán đứng tôi, giỏi lắm.”

Lời khích lệ nhẹ bẫng của sếp còn hơn mười cái huy chương quân công, bao đau ốm của Thôi Minh Trí tan biến cả, hắn sẵn sàng đi tù thêm mấy ngày nữa. Thấy cốc trà của cô đã cạn, hắn vội đi rót nước.

Trước nay Soái Ninh chỉ uống cà phê và nước khoáng ở văn phòng, bây giờ trong cốc lại có bã trà Lục An Qua Phiến[3], hắn không khỏi thắc mắc: “Ninh tổng, chẳng phải chị không thích uống trà xanh ạ?”

Soái Ninh uể oải liếc hắn một cái: “Mấy hôm nay nóng trong, uống cái này cho mát.”

Thôi Minh Trí biết cô đã trải qua lắm chuyện phiền lòng, quan tâm hỏi: “Ngoài mấy người phe Vạn đổng, còn ai làm chị bực mình? Chủ tịch ạ?”

“Có hết.”

“Chị vất quá! Cũng tại tôi không cẩn thận, không nhìn ra Kiều Nam Đức là nội gián.”

“Đành, lần này tôi cũng phạm sai lầm. Chuyện xong rồi, đừng nhắc lại nữa.”

Thôi Minh Trí cảm thấy có điểm đáng ngờ nào đó vẫn cần phải nhắc lại một lần, nói: “Khi tôi bị xét hỏi trong ấy, thái độ của những người đó lạ lắm, cứ như đã xác định tôi được người khác sai khiến, cố bắt tôi thừa nhận. Tôi nghi Vạn đổng có liên hệ với nội bộ của họ. Sắp tới chị cứ lưu ý động tĩnh trên quan trường Thước Châu một chút thì tốt ạ.”

Soái Ninh nhếch mép cười châm chọc: “Không cần nghi, cấp quản lý có lẽ đã biết cả, hôm đó Lư Bình còn hẹn tôi ra ngoài dạy bảo một hồi cơ.”

“Bí thư Lư dạy bảo chị?! Vì chuyện này?”

“Ừ á, chúng tôi cãi nhau to một trận, cắt đứt quan hệ tại chỗ.”

Soái Ninh ấm ức mấy ngày nay, tâm sự không có chỗ trút, cuối cùng chờ được cái thùng rác tin được là tay trợ lý còm, bực tức tuôn một tràng.

Thôi Minh Trí nghe xong vỡ lẽ, phán đoán tâm tư hỏng bét của sếp phần lớn bắt nguồn từ đây. Việc muốn nói chứa đựng lượng thông tin thật kinh người, riêng chỉ xem xét từ phía Lư Bình cũng đã rất khó nói hết.

Hắn lại gần Soái Ninh, giống con khỉ nhỏ hái được đào tiên háo hức dâng cho đại thánh, ngồi xổm xuống bên ghế xoay, ngước nhìn cô: “Ninh tổng, tôi thấy bí thư Lư yêu chị thật rồi, chứ không người lọc lõi già dặn như anh ấy sao lại nói trắng ra như thế được? Càng không thể hứng lên cắt đứt quan hệ với nhà đầu tư lớn đâu ạ.”

Soái Ninh tì tay phải lên đầu, vẻ mặt lặng ngắt: “Tôi mà phản ứng chậm hơn anh hay sao? Điểm này tôi biết lâu rồi. Anh ta có yêu tôi, nhưng anh ta còn yêu lý tưởng và sự nghiệp của anh ta hơn. Bây giờ anh ta đã coi tôi là kẻ thù giai cấp, nếu tìm được bằng chứng thì sẽ trừng trị thích đáng, deogilamnua.”

Cô nói cứng thế chứ xét theo phản ứng tức thì, cô chậm hơn Thôi Minh Trí không chỉ một chút.

Lúc đó chỉ lo sân si, xong việc nghĩ lại mới phát hiện tâm ý của Lư Bình. Nhưng phát hiện rồi còn khó chịu hơn không phát hiện. Trước đây, cô vui vẻ làm gái hư trên tình trường, thoải mái tự tin “bắt cá mấy tay”, “quất ngựa truy phong”, dửng dưng trước những tiếng khóc lóc van vỉ của đám giai “vô tội” đó. Cô cho rằng quan hệ hai bên là giao dịch tiền tình đã ngã giá rõ ràng, bản thân ra giá rộng rãi đã tính là tử tế, không thể bị mấy câu ngon ngọt mấy giọt nước mắt của “đũy giai mưu mô” trói chặt. Còn có kẻ cá biệt nào động chân tình thì cũng chỉ trách họ không tỉnh. Phi công thôi mà, ghê gớm lắm cũng chỉ từ phi công hãng giá rẻ thành phi công hãng quốc gia, còn muốn lên làm chủ trạm vũ trụ quốc tế thì ngớ ngẩn quá.[4]

Ai ngờ sự bình tĩnh vững vàng như Thái Sơn lại xuất hiện tí sạt lở nhẹ ở chỗ Lư Bình, tuy còn xa mới đến mức cào tim xé gan nhưng vẫn là rất khác thường so với trạng thái vô tâm vô tư trước đây. Nó như thể con ruồi cứ lượn vo ve trước mặt, dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không đập chết được, đến là bực.

Xét cho cùng vẫn là tại không chén được, lúc trước mình đúng là nên thừa thắng xông lên ngủ nó, hết thèm thuồng thì tâm tư cũng khỏi ngứa ngáy.

Thôi Minh Trí thấu hiểu cô chủ, đường đường là Thao Thiết Đại Vương (con vật trong truyền thuyết TQ, ăn rất khỏe) mà giờ ăn con cua không xong, còn bị nó cắp tay. Thế cũng đủ để cô ức nghẹn một phen, nhưng không cần lo quá. Tình yêu chỉ chiếm cùng lắm 10% dung lượng não sếp, khả năng tự điều tiết của cô lại mạnh, phẩy tay một cái là xong.

Nghĩ vậy xong, hắn chuyển sang bẩm báo việc chính.

“Ninh tổng, chị đặt xong giá mở bán cho Tây Thành Lãnh Địa chưa ạ? Giờ giá nhà xung quanh đã tăng tới trên 15 ngàn, chúng ta đặt hẳn 18 ngàn cũng được, tốc độ bán hết có lẽ sẽ chậm chút nhưng cũng chẳng lo đầu ra.”

Cảnh sát đã xác minh rằng đám cháy ở Tây Thành Lãnh Địa là cố ý phóng hỏa, không tính là thiếu sót trong khâu an toàn thi công. Cơ quan chức năng từ chối đơn xin ngừng thi công để chấn chỉnh của Bất động sản Quan Vũ, yêu cầu họ mở bán đúng hạn.

Soái Ninh suy tính xong xuôi bèn đưa mức giá 17000 tệ/m2. Nhớ lại tình hình cãi vã tối đó, cô giống ngọn núi lửa đang hoạt động, xịt khói nóng rực. Nếu cố chấp làm “nhà tư bản tham lam khát máu”, “kẻ đầu sỏ khiến giá nhà tăng vọt”, thì sẽ càng tạo phông nền cho giai trà xanh kia thành bạch liên hoa trong sạch vững mạnh, cô không nuốt trôi cơn uất này.

“Việc mở bán cứ quyết định vậy đi, sau này lại dùng cách nước ấm nấu ếch tăng giá từng chút một. Tiếp theo anh vẫn phải đặt trọng tâm vào việc tranh cử ở thôn Bạch Liên. Tầm này tôi không rảnh đi Thước Châu, anh bảo Chúc Kỳ Vỹ mấy hôm tới lên Thượng Hải, tôi phải trao đổi ngay mặt với ảnh mấy lời.”

Thôi Minh Trí đi lo việc, Soái Ninh xem xong một tập tư liệu, nghĩ cả tuần liền không đăng bài trên Weibo, cũng nên ló mặt ra duy trì độ hot. Bấm mở giao diện, mục thông báo hiện tới 2000 lần tag từ một bài, chủ tài khoản là em gái chụp lén cô trong ngõ hẻm chỗ cổng chợ đêm nọ.

“Nhiều người cứ bảo tôi giống Nháo Nháo, tối qua gặp ngay người thật, mọi người thấy hai chúng tôi giống nhau không?”

Dưới dòng chữ có kèm hai bức ảnh, một bức là ảnh em kia chụp Soái Ninh qua cửa sổ, bức kia là chính ẻm đứng đúng chỗ Soái Ninh đã đứng, dọn đúng dáng điệu, vẻ mặt, kiểu tóc và góc chụp.

Khỏi nói, quả thật là giống nhau đến 80%, nếu không có chênh lệch lớn về chiều cao hình thể thì làm người đóng thế được.

Soái Ninh lướt qua qua Weibo của cô em, nghề nghiệp là nhân viên đứng quầy mỹ phẩm, nghề phụ trên mạng là beauty blogger, số người theo dõi không tới 5000, xem ra phần lớn trong số đó mới bấm theo dõi sau khi nhìn thấy bài này.

Cô chợt nảy ra ý tốt, tiện tay chia sẻ bài đăng này kèm emoji giơ ngón tay cái.

Nhờ chính chủ là cô xác nhận, tài khoản Weibo đó thu hút lượng chú ý khủng, không tới hai tiếng đã bước vào bảng thống kê hot search, cũng được các nền tảng mạng khác tranh nhau đăng lại.

Em gái cosplay cô ngồi gom lượt xem lượt tương tác, số người theo dõi vọt lên nhanh vèo vèo như lắp tên lửa. Nếu biết tận dụng tốt cơ hội này, cuộc đời em gái sẽ có bước ngoặt lớn, sẽ sớm rời bỏ được phòng trọ tối tăm chật chội kia, cũng nâng bổng chất lượng mức sống.

Soái Ninh từ lâu đã biết quyền lực tiền của trong tay cô có thể nhẹ nhàng thay đổi số phận một người. Mối quan hệ của cô với người thường tương đương con người với con kiến. Trước kia cô chẳng nghĩ gì về điều này, cũng như con người sẽ tự hỏi tại sao mình lại mạnh hơn con kiến, ý nghĩa của cảm giác thượng đẳng này là gì. Giờ đây, một số tư tưởng mông lung bị những hiện tượng kiểu này đánh thức, tựa tiếng sấm lớn vang vọng bên tai, trước mắt lại mờ mịt sương trắng, trong lòng càng chẳng nói ra được là cảm giác kiểu gì.

Tối hôm sau, Chúc Kỳ Vỹ đến Thượng Hải, Soái Ninh tiếp đãi anh ta ở Silvermoon.

Trước khi đến, Thôi Minh Trí đã nói chuyện rất lâu với anh ta, giới thiệu các biện pháp hỗ trợ bầu cử mà chính hắn suy tính, chẳng hạn: Từ bây giờ đến trước bầu cử, mỗi tuần tổ chức một buổi họp kéo phiếu trong thôn, dân trong thôn cứ tham gia là có thể nhận các phần quà như dầu, gạo, bánh kẹo do Soái Ninh bỏ tiền riêng tài trợ; hứa với bà con rằng ai bầu cho Chúc Kỳ Vỹ sẽ được ưu tiên hưởng các chính sách giảm nghèo và phúc lợi của chính phủ trong tương lai; bí mật mua phiếu, tặng mỗi cử tri 1000 tệ tiền thưởng…

Chúc Kỳ Vỹ luôn hành xử ngay thẳng, xưa nay khinh bỉ đám quan thôn mua chuộc phiếu bầu, nghe Thôi Minh Trí xui thế thì tất nhiên rất bài xích. Vừa gặp Soái Ninh, anh ta nói thẳng không kiêng dè: “Ninh tổng, trợ lý Thôi nói với tôi cả rồi. Đúng là tôi rất muốn tham gia tranh cử kỳ này. Mấy năm nay tình hình trong thôn bị bọn Bì Phát Đạt quấy nát. Ban quản lý thôn thành ổ phỉ, chỉ biết ra sức làm tiền hại người, bà con khó khăn không ai hỏi han, cứ như thế mãi thì thật không được. Nhưng tôi cảm thấy việc mua chuộc kéo phiếu rất không ổn, trước kia Bì Phát Đạt cũng làm thế, tôi đi theo vết xe của hắn, mặc dù trúng cử cũng danh không chính ngôn không thuận đâu ạ.”

Ngay từ đầu Soái Ninh đã nhìn ra người này cứng quá dễ gãy, phẩm hạnh đáng tin cậy nhưng thiếu biến báo, cô ôn hòa thuyết phục: “Thầy Chúc, tôi rất phục tính chính trực của anh. Người ngay thẳng tử tế lại sẵn sàng làm việc thiết thực cho bà con đúng là phải được bầu thì thôn Bạch Liên mới có hy vọng. Mua chuộc để trúng cử thì không vẻ vang gì, nhưng anh cũng nên liên hệ thực tế một chút. Nhà họ Bì là dòng họ lớn trong thôn Bạch Liên, cả họ cộng thêm bạn bè thân thiết chiếm đến hơn 1/3 dân số thôn, họ sẽ bỏ phiếu cho Bì Phát Đạt hết. 2/3 còn lại kia có nhà đã sớm phụ thuộc nhà họ Bì, có nhà bị nó dùng thủ đoạn nắn buông khống chế chặt chẽ, chúng ta không dùng biện pháp đặc biệt để thu phục những người ấy, rồi nghĩ cách xúi giục một loạt người khác nữa, thì giúp anh đắc cử thế nào được?”
 
Vấn đề hiện thực sờ sờ trước mắt, Chúc Kỳ Vỹ cũng hiểu rằng chủ nghĩa lý tưởng không ăn thua, nhưng vẫn còn do dự.

“Mua chuộc để trúng cử là vi phạm pháp luật, nếu có người tố giác, tôi…”

Soái Ninh cười bảo: “Việc này anh khỏi lo, Bì Phát Đạt và cán bộ các thôn khác năm nào cũng mua phiếu, năm nào cũng có người tố giác mà có mất chức đâu? Để giành được sự ủng hộ của cử tri vốn phải hứa hẹn trước hoặc đem lợi ích cho người ta. Lá phiếu do cử tri tự nguyện bỏ nên hoàn toàn có thể giải thích là hợp pháp mà. Anh cũng đừng lo chuyện không danh chính ngôn thuận. Tôi hỏi anh, để anh làm thôn trưởng, anh sẽ hết lòng hết sức phục vụ vì dân chứ?”

Thấy Chúc Kỳ Vỹ gật đầu trịnh trọng, cô lại hỏi: “Vậy anh sẽ lấy việc công làm việc tư, tham lam coi thường pháp luật, bóp nặn bà con như Bì Phát Đạt, làm điều sai trái chứ?”

Anh ta càng kích động tỏ rõ thái độ: “Ninh tổng, tôi không ưa thề thốt nhưng hôm nay có thể lấy đầu ra đảm bảo, Chúc Kỳ Vỹ tôi sau này nếu cư xử có nửa phần giống Bì Phát Đạt, thì trời phạt cả nhà tôi ba đời già trẻ không chết tử tế được!”

Soái Ninh chìa tay: “Vậy được còn gì, chỉ cần sau khi nhậm chức, anh làm việc chăm chỉ, liêm khiết vì việc công, hết lòng lo phúc lợi cho bà con, thì anh chính là người đứng đầu danh chính ngôn thuận của thôn Bạch Liên. Nông thôn có câu ngạn ngữ ‘có dưa ngọt, xá gì nó tưới phân’, bà con thấy anh có năng lực công tác tốt, xử sự chính trực công bằng, tự nhiên sẽ ủng hộ anh tích cực, ai hơi đâu lo anh lên được chức này thế nào?”

Nói đoạn, cô rút hộp thuốc lá lấy một điếu đưa anh ta, sau đó chính cô cũng kẹp một điếu ở ngón tay, Thôi Minh Trí vội móc bật lửa, đầu tiên châm cho khách rồi mới châm cho sếp.

Chúc Kỳ Vỹ luôn miệng cảm ơn, giống người đang khát hút nước một hơi, rít mạnh điếu thuốc, trong nháy mắt đã đốt tàn nửa điếu.

Người ngoài đều thấy rõ sự dao động và do dự của anh ta. Soái Ninh kiên nhẫn chừa thời gian giảm xóc. Mãi đến lúc dụi đầu mẩu thuốc, anh ta mới chủ động mở miệng.

“Ninh tổng, có thể chị không tin, tôi cả đời chưa từng làm một việc trái lương tâm. Nếu thật sự bắt tôi phải làm, lòng tôi hoang mang lắm.”

Anh ta như Chu Đồng trong “Thủy Hử”, lập thân thanh bạch, trong lòng không hề muốn lên Lương Sơn, coi việc “tuyển cử không chính đáng” như “lên rừng làm phỉ”.

Thôi Minh Trí thấy sếp cười mím mím nhìn sang mình, vội cười hì hì phụ họa, vỗ vai Chúc Kỳ Vỹ, nói: “Thầy Chúc, chúng tôi biết anh là người tốt. Anh dạy ngữ văn nhất định đã nghe qua câu ‘vô đức tất vong, duy đức tất nguy’ (không có đức ắt tiêu vong, chỉ có mỗi đức ắt nguy nan). Đối phó bọn xấu phải dùng cách xấu, phải xấu hơn thâm hơn mới có thể đánh bại chúng. Nói khái quát theo cách của Ninh tổng chúng tôi là ‘đạo lý cũng có đạo tặc’.”

Hắn dùng điện thoại viết ra mấy chữ này, Chúc Kỳ Vỹ bừng tỉnh, kính nể nói: “Đến cùng là Ninh tổng tư tưởng khoáng đạt, không giống bọn mọt sách chúng tôi, chỉ biết cố chấp.”

Soái Ninh nhớ đến người trước đó đã gợi ý cho mình, trước mắt lại có con ruồi lượn lờ quấy nhiễu, cô xốc lại tinh thần, mỉm cười: “Cố chấp cũng không có gì sai. Trong rất nhiều tình huống, giữ vững nguyên tắc toàn được tính là ưu điểm. Nhân cách và năng lực của anh đều rất hiếm có, nếu có thể mềm dẻo hơn một chút thì càng tốt. Đúng vậy, trong xã hội vẫn còn nhiều quy tắc ngầm khiến người ghê tởm, muốn trừ bỏ ngay rất khó, nếu găng lên đấu tranh thì chính mình thường bị thiệt. Phải làm được đến bước này mới có khả năng thay đổi quy tắc. Năm nay anh dùng cách thức màu xám trúng cử làm cán bộ thôn, sau này nỗ lực khiến hiện tượng ấy chấm dứt ở tay anh. Về sau mọi người có bình luận cũng chỉ dành cho anh sự kính nể và ca ngợi.”

Đạo đức không thể đem lại thắng lợi, người làm được việc ắt có một khía cạnh ghê gớm. Sách lược đi đường vòng đánh địch của cô cực kỳ được lòng người. Cái nhìn của Chúc Kỳ Vỹ linh hoạt hơn, quyết định hành động theo kế này, cuối cùng đề xuất một điểm đáng lo.

“Năm trước có người ra tranh cử với Bì Phát Đạt, bị bọn côn đồ tay chân của nó đe dọa đánh đập. Cá nhân tôi thì không sao, chỉ sợ nó xuống tay với hai cụ và bọn trẻ nhà tôi.”

Việc nhỏ nhặt này không cần nhọc đến miệng vàng của sếp, Soái Ninh đưa mắt một cái, Thôi Minh Trí bèn ân cần vỗ về: “Chuyện này anh càng không phải lo. Bây giờ xã nhà đã thành lập đội trật tự, toàn là người bên ta. Mấy hôm nữa sẽ dựng cái trạm gác ở thôn Bạch Liên, bố trí một loạt người chia ca trực tuần tra, tập trung bảo vệ nhà anh. Bì Phi Dược bị bắt, Bì Phát Đạt đã mất một cánh tay, không dám càn rỡ như hồi trước đâu.”

Đội trật tự xã Liên Hoa đã thông báo tuyển dụng khắp xã, tổng cộng chọn được 180 người thanh niên và trung niên khoẻ mạnh, trong đó có không ít người từng là manh lưu (dân quê đổ lên thành phố kiếm sống tự phát), làm đàn em của ác bá để kiếm miếng ăn rơi vãi qua ngày, thấy đội trật tự đi làm cố định, phúc lợi đãi ngộ khá, bèn tranh nhau hoàn lương.

Bất động sản Quan Vũ mời sĩ quan huấn luyện từ quân khu về tiến hành huấn luyện đặc biệt và giáo dục tư tưởng cho họ. Về vật chất đảm bảo cung cấp đầy đủ, về tinh thần thì giảng giải thuyết phục, giờ đã bồi dưỡng được một đội ngũ siêng năng, trung thành, kỷ luật nghiêm minh, tạo thành lực lượng kiềm chế thế lực đen của ác bá.

Nếu tình thế cá lớn nuốt cá bé ở nông thôn không thể đảo ngược, vậy thì dùng nắm đấm nói chuyện. Không chỉ có áp đảo đối thủ về vũ lực mà còn phải giành lấy chính quyền hoàn toàn, khiến bọn thổ phỉ không còn chốn dung thân.

Cuộc hội đàm đạt đến sự nhất trí trọn vẹn, Soái Ninh sai Thôi Minh Trí đưa Chúc Kỳ Vỹ về khách sạn, dành thời gian đón tiếp người khác.

Hôm nay, một vị khách nữ quan trọng họ Văn đến đây. Bà này có nhiều thân phận, mỗi thân phận đều thuộc cấp độ “không thể nói”. Bề ngoài, bà ta là người thành đạt quan hệ rộng trong giới có máu mặt, thực ra là người mối lái cao cấp của hai giới chính trị và kinh doanh, dựa vào việc đưa tin, có người nhờ thì bắc cầu nối dây mưu lợi.

Soái Ninh thân mật ôm bà ta, dắt tận tay đưa bà ta vào phòng riêng. Hai người vui vẻ buôn chuyện, bà Văn nói ra tin tình báo mà cô chờ đợi.

“Cô còn chưa biết nhỉ, gần đây dượng cô đi lại với người của tập đoàn Cảnh Hâm gần gũi lắm. Tháng trước Cảnh Hâm mới mở một ngân hàng ở tỉnh A, dượng cô còn góp 15% cổ phần.”

Tập đoàn Cảnh Hâm thành lập năm 2004, lĩnh vực kinh doanh chính là đầu tư công nghiệp và quản lý đầu tư, có ảnh hưởng rất lớn trong ngành tài chính. Hiện tổng tài sản của nó đạt gần 300 tỷ, trong đó có bảy mảng lớn triển khai trong lĩnh vực tài chính là bảo hiểm, môi giới bảo hiểm, cho thuê tài chính, quỹ đại chúng, cho vay tiêu dùng (khoản vay nhỏ), bảo lãnh tài trợ và định giá bảo hiểm.

Tập đoàn này đã tham gia vào lĩnh vực bất động sản trong những năm gần đây, tuyên bố đầu tư 10 triệu xây dựng 35 dự án du lịch (10 triệu NDT hơi ít nhỉ?!), thương mại và văn hóa trong vòng 3 năm, mặt khác còn đầu tư 100 tỷ mua cổ phần các công ty bất động sản lớn trong nước.

Quan Vũ và Cảnh Hâm từng có mối quan hệ làm ăn thân thiết, hai anh em nhà họ Soái hồi còn sống từng có ý hợp tác với họ phát triển dự án 100 tỷ kia. Sau lại phát hiện thủ tục quy trình của họ tồn tại nhiều hoạt động vi phạm quy định, triết lý kinh doanh khác Quan Vũ quá xa, hợp tác với họ e là sẽ gặp rủi ro lớn, cho nên kế hoạch bị bỏ dở, hai công ty cũng dần xa cách.

Giờ Vạn Hồng Ba lén kề vai sát cánh với Cảnh Hâm, còn bí mật góp cổ phần trong ngân hàng họ mới thành lập. Soái Ninh cảm thấy việc này ắt có gì đó khuất tất, không thể xem là bình thường.
 

------
Chú thích:

1. Cẩm Y Vệ: Tổ chức cảnh sát mật thời Minh, ban đầu hoạt động như đội vệ sĩ riêng của vua, sau phát triển thành cơ quan quân sự tình báo hoàng gia, có quyền bắt giữ thẩm vấn trừng phạt cả hoàng thân quốc thích.
2. Tô Vũ chăn dê là điển tích về một sứ thần nhà Hán bị giam lỏng trên núi cao ở đất Hung Nô, thường được dùng để ca ngợi lòng trung trinh của bề tôi.
3. Lục An Qua Phiến: Loại trà đặc sản của vùng Lục An, An Huy, một trong thập đại danh trà của TQ. Lá trà sau khi qua chế biến sẽ cuộn thành hình hạt dưa – thực ra là dài dài giống hạt hướng dương hơn.
4. Câu này nguyên văn dùng cách diễn đạt ẩn dụ kiểu TQ, dịch sát là “Vịt thôi mà, ghê gớm lắm cũng chỉ từ vịt Chu Hắc (vịt kho đóng gói sẵn, ý là bình dân) lên đến Toàn Tụ Đức (chuỗi nhà hàng vịt quay nổi tiếng), còn mong biến thành phượng hoàng bay lên trời, thì là kẻ ngốc.” Bọn mình dịch thoát hẳn theo cách diễn đạt quen thuộc kiểu VN.

Comments

Popular Posts