Người nối nghiệp chân chính - Chương 62

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
 
Chương 62: Bùn nhão không đắp được thành tường

“Chị Văn, cảm ơn chị lắm ạ, đợi hôm nào chị rảnh chị em mình lại chơi mạt chược với nhau nha.”

Soái Ninh đã chuyển nhiều món lợi cho bà Văn thông qua việc chơi mạt chược xã giao. Sau khi hỏi han kỹ chi tiết về tin tình báo bà ta thám thính được, cô rào sẵn cho một lần giao dịch nữa.

Bà Văn cũng là gái chơi bời sừng sỏ yêu thích trai đẹp, bình thường giỏi mua thịt tươi non[1], thấy hàng ngon sẽ tự mình kiểm nghiệm chất lượng trước, sau đó thì dùng để lấy lòng đối tác.

Nghe nói Soái Ninh đêm nay không có chương trình gì khác, bà ta tay cầm ly vang đỏ, tay ôm vai cô, cười khẽ: “Tháng trước chị mới tìm được hai bé trai xinh cực, đều là tân sinh viên của học viện điện ảnh, nom có vẻ là kiểu cô thích đấy, muốn gọi đến cho vui chút không?”

Bản thân Soái Ninh không ham nhưng để tung hứng với bà ta thì cũng mắt mũi hấp háy đồng ý.

Chẳng bao lâu, hai cậu sinh viên kia lần lượt có mặt. Người đến trước là con lai, bề ngoài rõ giống nhân vật trong truyện tranh, phong cách rất được, đầu óc cũng lanh, tương lai gặp kẻ chi tiền dẫn dắt đúng hướng nhẹ thêm là nhất định một phát nổi ngay. Soái Ninh tính đầu tư chút cho cậu ta, sau này hẳn cũng được đền đáp không nhỏ.

Người còn lại tên Diệp Thiêm đến muộn mười phút, cũng là cậu sinh viên xuất sắc thanh tú, môi đỏ da trắng, ánh mắt trong trẻo, cử chỉ hơi lộ vẻ thẹn thùng, mới nói chưa được hai câu đã đỏ mặt tía tai, chân tay luống cuống, hẳn là xuất thân gia đình tầm thường, thua kém so với trai đẹp con lai kia.

Ấy thế nhưng Soái Ninh lại vừa ngó cái đã ưng, gặp mặt là bắt chuyện thân mật luôn. Đêm đó cô ra giá 1 triệu/năm, đạt thỏa thuận bao cậu ta, hôm sau đẩy sang cho Thôi Minh Trí, sai hắn uốn nắn theo yêu cầu.

Thôi Minh Trí chỉ từng thấy sếp tìm “người làm” bán thời gian, chưa thuê người nuôi ăn ở bao giờ, nghe lệnh trên điện thoại thì lấy làm lạ, nhìn thấy Diệp Thiêm mới vỡ lẽ.

Cậu chàng này mặt mày cực giống Lư Bình. Tuổi còn non, tính trẻ con chưa hết, tin rằng rất giống Lư Bình hồi 20 tuổi.

Yêu cầu uốn nắn của Soái Ninh cũng rất buồn cười, bắt hắn dạy Diệp Thiêm bắt chước lời nói cử chỉ, sau này dùng phong thái đó trò chuyện với cô cho đỡ buồn.

Sếp vốn có ý thức bản quyền mạnh mẽ, căm ghét các thể loại hàng nhái, lại đi đòi chế tạo sử dụng hàng fake 1. Da đầu Thôi Minh Trí từa tựa lòng sông khô cạn, rạn nứt từng cm.

Xem binh tình này không phải mỗi bí thư Lư động chân tình, Ninh tổng cũng là cây vạn tuế ngàn năm nảy nòi ra hoa, nếu không làm sao lại làm nổi cái trò “hoàn hoàn loại khanh”[2] như thế. Phải nói thuộc tính của hai người họ đến là hợp nhau, một gian trá một xảo quyệt, một trà xanh một cực phẩm, thả ra chỉ tổ gây hại cho đời, nên trói họ lại thành một cục để họ làm hại lẫn nhau thôi.

Bỉ bôi thế chứ hắn vẫn phải tận tâm với công việc, khổ cái nhiệm vụ này khó hơn hoạt động làm nhái thông thường nhiều. Lư Bình xuất thân nhà dòng dõi, sau đấy còn thêm cả học thức trải nghiệm, vẻ tao nhã quý phái tự nhiên như hơi thở kia, Diệp Thiêm non nớt há có thể bắt chước dễ dàng?

Cậu ta lôi hết các kỹ xảo chuyên ngành được học ra nghiên cứu khắc khổ, cố sống cố chết sửa đổi theo chỉ đạo của Thôi Minh Trí, vẫn rơi vào cảnh vẽ hổ thành chó.

Tâm thế của Soái Ninh là không chiếm được bản gốc bèn làm một bản sao y bản chính để giữ riêng, thấy bản sao này sơ hở nhiều quá, không kìm được khua tay múa chân chỉnh cho chuẩn. Gia cảnh Diệp Thiêm bình thường nhưng cũng là con một được chăm bẵm nuông chiều, ăn mắng nhiều quá nên tâm lý tự tôn không chịu nổi nhiệt, khóc dỗi đòi bỏ làm.

Soái Ninh còn bực hơn cậu ta, đập bàn sừng sộ: “Mày hầu người khác qua đêm được cùng lắm là 50 ngàn, còn mệt như chó. Tao phóng tay cho mày hẳn một triệu, trên giường cũng không đòi hỏi quá mức gì, bảo mày đi ăn với tao, tám chuyện chút. Việc nhẹ hều vậy còn không làm được, thật là vừa ngu vừa mạt!”

Diệp Thiêm gào lên cãi: “Em đi với người khác không kiếm được bao nhiêu nhưng chỉ cần là chính mình, không cần liều mạng vờ làm người khác! Hồi trước nghe nói giới nghệ sĩ có định luật rằng thà diễn vai quần chúng chứ không là diễn viên thế thân. Giờ em coi như hiểu lời này chân thật đến đâu. Làm diễn viên thế thân khó quá, thật không phải việc của con người!”

Soái Ninh chửi ầm lên: “Đấy là vì kỹ năng cơ bản của mày dở ẹc, thư sinh là hình tượng thường gặp nhất của nam diễn viên, công tử quý phái nho nhã lại là kiểu vai chủ yếu cho thư sinh, đơn giản như vậy còn diễn không xong, mày chuẩn bị tinh thần mà đóng vai quần chúng cả đời!”

Diệp Thiêm không phục: “Mẫu nhân vật chị bắt em diễn không hề chân thật, trên đời làm gì có người đàn ông nào hoàn mỹ thế. Nói thẳng ra, đó chỉ là nhân vật chị tự tưởng tượng ra. Hình tượng ảo tung chảo thế thì em diễn kiểu gì?”

“Ai nói ảo tung chảo, đó là người thật, tao từng gặp tận mắt!”

“Là người thật sao chị không tìm thẳng người ta luôn đi? Chị nhiều tiền thế, đập xuống mấy chục triệu còn lo nó không đổ? Sao phải quay sang hành hạ em?”

Trẻ con kiến thức nông không biết nặng nhẹ, vô tình chọc đúng chỗ đau của Soái Ninh. Lửa giận giống ngọn lửa gas vặn to đốt đỏ cả mặt, cô điên lên đập vỡ chén trà, chỉ ra cửa phòng gào lên: “Mày cút đi cho tao!”

Diệp Thiêm cáu kỉnh chỉ là một dạng làm nũng. Cô chủ tức giận thật, cậu ta nhũn ngay, rụt cổ mím môi, nước mắt ầng ậng dõi nhìn cô.

Vẻ nhún nhường đáng thương kéo lý trí Soái Ninh trở lại. Cô nhìn kỹ cậu ta thêm nữa, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của Lư Bình.

Ngay cả khi bị gí súng vào trán, người kia cũng không thể nào lộ ra cái vẻ yếu hèn nhu nhược thế này.

Phượng hoàng sau khi trụi lông thà lao đầu vào lửa chứ không chịu rơi vào bụi cỏ làm bạn với gà rừng. Anh kiêu hãnh, chính trực, đầy sức hút, tất cả những gì có một không hai ở anh khiến Soái Ninh căm hận, vì tất cả điều này làm cô nếm trải nỗi giày vò của việc đòi mà không được.

“Thôi bỏ qua, mày đi đi. 300 ngàn đã cho, mày cũng không cần trả lại, chị sẽ nhờ chị Văn tìm cho mày người bao khác.”

Diệp Thiêm vốn dĩ không muốn hủy hợp đồng, vội tiến lại lắc lắc cánh tay cô xin xỏ: “Ninh tổng, em sai rồi, em không cố tình chọc giận chị đâu, chị đừng đuổi em đi nhé?”

Cậu ta vẫn mang tâm tính của đứa trẻ to xác, tuổi tác về tinh thần của Soái Ninh đủ làm bà ngoại cậu ta, cảm thấy lúc đuổi việc hẳn phải hiền từ chút, dọn mặt cười, bảo: “Mày đi theo chị cứ phải nín nhịn, chị cũng không đành lòng á. Mấy hôm nay chị không bạc đãi mày, mày cũng cố gắng hết sức hầu hạ chị, chúng ta hảo tụ hảo tán (có phải dịch không nhỉ?) đi.”

Diệp Thiêm lắc đầu nguầy nguậy: “Ninh tổng, em không muốn rời xa chị, em đã yêu chị rồi. Kể cả chị không phải người giàu, em cũng hy vọng chị làm bạn gái em.”

Lời này phải thật tình đến 80%. Soái Ninh nhan sắc dáng dấp đều ở mức đỉnh chóp, giỏi ăn nói, thông minh, hóm hỉnh, thú vị, rất nhiều tài lẻ, cực có lực sát thương với các bé trai chưa yêu đương ra tấm ra món bao giờ, chịch free chúng nó cũng sẵn sàng.

Cô từng trải qua không ít việc vùi hoa dập liễu, trước mắt xem ra lại muốn làm tan nát một con tim trai trẻ, thò tay xoa đầu vuốt tóc cậu ta, nói với vẻ vừa bất đắc dĩ vừa vô tình: “Ngoan, loại người như chụy có độc, yêu vào chỉ tổ đứt ruột đau lòng. Mày còn trẻ, không đáng treo cổ chết ở một thân cây. Sau này chúng ta vẫn là bạn, mày có gì khó khăn cũng có thể tới tìm chị, giúp được thì chị nhất định sẽ giúp.”

Diệp Thiêm đánh giá về sau không thể tìm được cành cây nào vững chắc hơn để treo cổ, cố sống cố chết ôm chặt cô, khóc hờn không chịu buông tay.

Soái Ninh bấm nút gọi trên bàn, Trần Kiệt mở cửa bước vào, thấy cô chủ ra hiệu thì lặng lẽ kéo Diệp Thiêm ra ngoài.

Khổ thân cậu trai xinh khóc dầm dề, lúc ra đến cửa vẫn còn rền rĩ kêu gọi gái bạc tình.

Thôi Minh Trí đến báo cáo công việc vừa hay bắt gặp. Diệp Thiêm giống phi tần sắp bị đày vào lãnh cung, níu lấy vị tổng quản đại nội này cầu cứu. Thôi Minh Trí dỗ bừa vài câu, nhờ Trần Kiệt mạnh dạn bọc lót mới thoát khỏi cảnh rối ren.

Hắn vào phòng làm việc, Soái Ninh đang tập trung đọc báo cáo tài chính. Cô đã đứng tên bốn công ty, công việc bề bộn, tinh lực tất nhiên cũng phải dồi dào, tốc độ chuyển kênh cũng phải kịp thời.

Thôi Minh Trí thấy cô ngước mắt ngó mình, cười ha ha nói: “Ninh tổng, chị sa thải Tiểu Thiêm ạ?”

Hắn rất biết chọn lựa câu chữ, chưa nói ra chữ “bỏ” để thêm phần giữ gìn thể diện cho sếp.

Soái Ninh không vướng bận chuyện vặt vãnh, trong nháy mắt đã nguôi giận, nói hững hờ: “Nó bảo nó không muốn đóng thế, tôi còn ép nó làm gì?”

Gần đây tâm trạng cô không tốt, Thôi Minh Trí rất muốn làm cô vui lên, đánh bạo đề nghị: “Hay là để tôi đi thăm dò tình hình bên bí thư Lư?”

“Làm gì?”

Trong mắt Soái Ninh xẹt ra một ánh nhìn lạnh căm làm hắn sợ tới mức rụt đầu làm gà con: “Có lẽ anh ấy đang hối hận, nghĩ dàn hòa với chị thì sao ạ?”

“Vậy tôi cũng chẳng ham hố.”

Cô dứt khoát gạt đi, sau đó mắng mỏ: “Anh cảm thấy tôi coi anh ta như của báu, đâm đầu vào mê mẩn phải không? Tôi là cái loại người mải vui buông ý chí vậy à? Đàn ông trên đời đầy rẫy ra, thực tại không được thì đổi mỗi ngày!”

Cô chơi lớn lắm, chỉ biết đùa bỡn người khác và tổn hại đạo đức. Đây là điều Thôi Minh Trí thấy còn may, hắn cười khan, giải thích: “Không phải ạ, tôi chỉ là thấy bí thư Lư đẳng cấp không tồi, loại như Tiểu Thiêm còn đáng giá một triệu.”

Gần mực thì đen, từ hồi theo Soái Ninh, hắn cũng dần trở nên kém trong sáng, để a dua theo cách nghĩ của cô, hắn cũng thường có những lý luận bỉ ổi nơi cửa miệng.

Cảm xúc vừa mới xuôi xuôi của Soái Ninh bị hắn cào lên gờn gợn, cô lấy bao thuốc ra hút.

Phải rồi, cô có thể bỏ một triệu ra chơi Diệp Thiêm, bỏ 100 triệu lại không thể đốn gục Lư Bình. Lần đầu tiên cô gặp được món hàng xa xỉ cô không mua nổi, lần đầu tiên cảm thấy tiền là giấy lộn.

“Anh không tới nói nhảm đấy chứ? Tôi bận lắm, đừng có đứng đây làm mất thời gian vô bổ.”
 
Thôi Minh Trí vội thay đổi thần sắc, lo âu nói: “Gần đây ở xã Liên Hoa nảy sinh một vấn đề mới. Homestay nhà nghỉ khách sạn ở thôn Thanh Liên, Liên Xã, Bảo Liên thu phí lung tung lắm ạ. Một phòng đơn bình thường mà bảy tám trăm một đêm, giá đồ ăn cũng quá đáng: một đĩa khoai tây xào thịt xắt sợi 68 tệ, một niêu gà ta hầm 199 tệ, hoa quả hái ở của người địa phương đắt gấp mấy lần hàng bán ở siêu thị, thậm chí một chai nước tinh khiết giá nhập có 2 tệ cũng bán được đến 25 tệ. Đây còn không phải chuyện cá biệt của vài quán hàng lẻ tẻ, mấy thôn hầu như vậy cả, là dân kinh doanh địa phương bảo nhau cùng làm.”

Dự án Hoa Quả Lĩnh tiến triển đến giai đoạn giữa, các điểm du lịch đã ra dáng ra hình. Ba thôn kia ở gần các khu tham quan chính như công viên giải trí Hoa Quả, biển hoa mười dặm, phố nhỏ Hoa Quả, đỉnh Thúy Tú, hồ Thất Thải…, số lượng homestay và khách sạn nhà nghỉ cũng mở nhiều nhất.

Dự án Hoa Quả Lĩnh của Quan Vũ bao gồm các dự án khách sạn và dịch vụ ăn uống. Vì cân nhắc tới thỏa thuận xóa đói giảm nghèo với chính quyền, dự án định vị theo phân khúc cao cấp và để lại phân khúc bình dân cho người địa phương phát triển. Cùng danh tiếng dần tăng của Hoa Quả Lĩnh, lượng du khách đã tăng gấp đôi trong vài tháng qua. Ngày nghỉ ngày lễ, số lượng người thường vượt quá mức tiếp nhận của cơ sở lưu trú địa phương, phải đặt trước mới có phòng.

Nguồn cung phòng khách sạn không đáp ứng đủ nhu cầu kích thích lòng tham của người làm ăn, họ không ngừng tăng giá phòng. Căn homestay nhà nông đơn sơ nghiễm nhiên sánh vai với khách sạn 5 sao của Quan Vũ, hơn nữa đã nhanh chóng lây lan từ mấy trường hợp đơn lẻ ra cả tập thể, hình thành hiện tượng tranh giành hỗn loạn.

Trên mạng đã có rất nhiều du khách kêu gào bị lừa, bảo “Hoa Quả Lĩnh non xanh nước biếc hoa xinh, đáng tiếc dân địa phương vừa xấu bụng vừa dữ tợn, chặt chém người ta ác liệt. Đến một lần là không dám quay lại.”

Khu du lịch vừa mới phát triển còn chưa gây được tiếng vang rộng khắp đã bùng nổ tin tức tiêu cực kiểu này, chắc hẳn sẽ làm sụt giảm lượng khách. Tuy cục Quản lý Vật giá đã cử người đến chấn chỉnh nhưng không mấy hiệu quả, cán bộ vừa đi khỏi, chủ quán đã không bỏ lỡ cơ hội chém tiếp. Chính quyền xã Liên Hoa từng thấy không ít vết xe đổ ở nơi khác, bày tỏ quan ngại sâu sắc về việc này, hy vọng Bất động sản Quan Vũ có thể giúp đỡ đề ra biện pháp đối phó.

Trong khi báo cáo, Thôi Minh Trí thấy sắc mặt sếp giống trà Ô Long ngâm nước, càng lúc càng tối sầm. Đột nhiên cô vứt toẹt chiếc bật lửa trong tay, đứng dậy bước nhanh đến bên cửa sổ, đôi vai gấp gáp nhấp nhô như túi khí sắp nổ tung.

Hắn biết cô tôn thờ chủ nghĩa tinh hoa, mang lòng kỳ thị với một số người nghèo, lại thêm chuyện hơn một năm nay làm dự án ở xã Liên Hoa trải qua bao nhiêu việc rồ người, bị điêu dân bản xứ thay phiên nhau hành tỏi, có sinh ra thành kiến cũng hợp tình lý.

Đừng nói cô ấy, ngay cả đứa nhà quê như mình gặp bọn ngu si đó cũng phát rồ. Mất bao công như thế để hướng dẫn chúng nó làm giàu, đã chả phối hợp tích cực thì chớ, còn ra sức bày các trò mất dạy làm hỏng cả việc. Toàn conmeno là mõ trong am ni cô, chết cái số bị đánh.

“Anh bảo những người trên rừng ấy tại sao vẫn luôn sa vào cảnh khốn cùng?”

Câu hỏi của sếp giống viên đạn giảm thanh, tiếng động không lớn, sát khí mười phần.

Thôi Minh Trí đem hết lòng thành ra đỡ lời, nã pháo vào đám hamlon hết thuốc chữa: “Họ nghèo mãi rồi nên sợ, thiếu hiểu biết thiếu suy nghĩ, tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu rằng phát triển có thể bền vững, vừa thấy cơ hội kiếm tiền đã cố ngoạm miếng to ước sao no đến chết. Họ không biết cái tiếng làm bậy khiến khách sợ chạy mất, thị trường sẽ cạn kiệt, cuối cùng nghèo lại hoàn nghèo.”

Rất nhiều khu tham quan du lịch ở nông thôn từ chỗ sầm uất nhộn nhịp đến hoang vắng thưa người đều thua vì sự thiển cận của người dân địa phương, khai thác tài nguyên bóp nặn khách khứa vô tội vạ, kết quả là tự hất đổ nồi cơm, rơi vào cảnh miệng ăn núi lở.

Soái Ninh từ lâu đã biết tay trợ lý còm chung lập trường với mình, cô đặt câu hỏi cũng không vì hỏi han ý kiến.

Cô nhớ tới cuộc tranh luận với Lư Bình ngày ấy. Quan điểm của họ về “cùng nhau thịnh vượng” hoàn toàn khác biệt. Sở dĩ cô cho rằng đó chỉ là khẩu hiệu hô suông vì cô nhận định tư tưởng lạc hậu của những người nghèo nào đó kia không thể cải tạo được, còn Lư Bình lại tin chắc có thể cứu vãn nhờ giáo dục và chính sách.

Giờ đây, trường hợp thực tế xuất hiện, cô suy tính sẽ thử dùng cách giải quyết của anh, để xem quan điểm của ai mới là chân lý. Cô xoay người trở lại bàn làm việc, mở hộp đựng danh thiếp rút ra mấy tấm đưa cho Thôi Minh Trí.

“Mấy người này đều đang làm việc trong ngành khách sạn và ăn uống ở Thượng Hải, kinh nghiệm phong phú có năng lực thực chất, phải cái không khéo mồm, không biết thể hiện bản thân nên vị thế không được như chí hướng. Anh lấy danh nghĩa tôi gọi họ đến họp ngay, cứ bảo tôi muốn mở một chuỗi khách sạn giá rẻ ở xã Liên Hoa, số lượng dự kiến là ba cái, mỗi cái 70 phòng, kèm thêm nhà hàng, có thể đón tiếp 200 người một lúc. Phương châm kinh doanh chủ đạo là sạch sẽ, tiện lợi, phải chăng. Bảo họ lập phương án kế hoạch cụ thể càng nhanh càng tốt, sau đó đi trình bày với chính quyền xã. Dự án này tôi đầu tư riêng, mục tiêu lợi nhuận hàng năm là 15%. Còn nữa, đẩy nhanh tốc độ kêu gọi đầu tư, tranh thủ đưa ra mấy chuỗi homestay bình dân trong nước trước Tết.”

Ở thành phố lớn, tỷ suất lợi nhuận của các khách sạn bình dân thường là 10-15%, nhưng ở khu danh lam thắng cảnh mới nổi với nguồn tài nguyên du lịch dồi dào quanh năm như Hoa Quả Lĩnh, mục tiêu doanh thu đặt ra thế là thấp, tương đương làm từ thiện. Thôi Minh Trí thấy sếp chiến về giá cả với đám làm ăn trục lợi, bảo vệ được thị trường vừa khó nhọc khai phá, thả con săn sắt bắt con cá sộp, còn xứng với hai chữ “Minh Trí” hơn cả hắn.

Soái Ninh lên mạng xem xét. Không chỉ có khách lẻ phàn nàn về việc chặt chém của các cơ sở lưu trú ở Hoa Quả Lĩnh, nhiều đơn vị truyền thông chính thống cũng đã tiến hành điều tra đưa tin. Danh dự của khu du lịch đang bị tổn hại, cô cần phải công khai bày tỏ quyết tâm thiết lập lại trật tự. Cô đăng nhập Weibo share tin liên quan đầu tiên, lên tiếng bằng giọng người ngoài ngay thẳng.

“Chủ chỗ này cảm thấy bản thân ngầu lắm phải không? Phòng deluxe view núi của khách sạn suối nước nóng Quan Vũ chúng tôi mới chỉ 1200 tệ/đêm. Cái phòng rách 18m2 của các người, quay người một cái đã chạm vào tường WC mà dám thu hẳn 1300 tệ/đêm. Sao các người không lên trời luôn đi?”

Sau khi thu hút được sự chú ý của quần chúng, cô lại đăng một bài Weibo khác.

“Khách sạn suối nước nóng Hoa Quả Lĩnh của Quan Vũ từ tháng 9 khai trương tới nay tỷ lệ kín phòng rất cao, trong kỳ nghỉ Quốc khánh (đầu tháng 10) ngày nào cũng full khách, chứng tỏ khách hàng rất ưa chuộng thương hiệu chúng tôi. Khu du lịch vừa mới phát triển, các phương diện ăn ở lưu trú cung chưa đủ cầu, một số cơ sở lưu trú lợi dụng điều này để nâng giá, chặt chém khách, tôi đã tìm hiểu đại khái về tình trạng ấy. Hoa Quả Lĩnh hồi trước rất nghèo, những người mở homestay trong thôn toàn là những nông dân già nơi khe suối, đừng hy vọng phẩm chất cao đẹp gì ở họ. Ba tôi cũng sinh ra trong nhà làm nông, xét kỹ ra tôi cũng là con gái của nông dân. Tại sao tuyệt đại đa số nông dân không thể phát tài to như nhà chúng tôi? Sự khác biệt nằm ở quan niệm. Trong bất kỳ thời điểm nào, hạng người hạn hẹp tầm nhìn đều sẽ không khá lên được. Tôi chuẩn bị tới đây sẽ mở một chuỗi khách sạn phổ thông, đồng thời sẽ ra sức giới thiệu các chuỗi nhà trọ tiết kiệm khác, dùng tiền tốt loại bỏ tiền xấu, sáng tạo tài nguyên lưu trú thoải mái với giá cả phải chăng cho du khách, tranh thủ đầu năm sau đi vào hoạt động. Các bạn thích du lịch muốn đến Hoa Quả Lĩnh có thể chờ đến khi chúng tôi khai trương hãy đi. Cuối cùng, một lần nữa xin gửi lời khuyên đến các ông bà chủ nhất quyết muốn làm ăn chặt chém: chúng tôi hảo tâm chia cho các người một miếng bánh lớn mà các người lại không quý trọng, sau này đến vụn bánh cũng chẳng ăn đến!”

Cư dân mạng có người khen cô làm việc này đúng đắn, có người phàn nàn về hiện tượng chặt chém bừa bãi ở các khu du lịch khác, cũng có kẻ chế nhạo cô tự xưng “con gái nông dân” là muốn tẩy trắng, chuyển sang đường lối “chính trị phải đạo” (political correctness), tóm lại là gia tăng dư luận chú ý đến chuyện chặt chém khách ở Hoa Quả Lĩnh.

Hôm sau, mấy chuyên mục trên đài truyền hình thành phố Đông Hưng đều đưa tin và thảo luận về việc này. Các quan chức sở Công thương, cục Vật giá cũng nhận lời phỏng vấn có liên quan.

Mười ngày sau, Điểm Liên lạc Điều giải Tranh chấp Giá cả đầu tiên trực thuộc chính quyền tỉnh được thành lập tại khu du lịch Hoa Quả Lĩnh. Cục trưởng Cục Vật giá thành phố Đông Hưng, phó chủ tịch huyện Thước Châu đích thân tới Trung tâm Phục vụ Du khách của khu du lịch cắt băng khánh thành cơ quan nói trên. Soái Ninh đại diện cho Bất động sản Quan Vũ tham dự lễ khánh thành với tư cách khách mời.

Điểm Liên lạc thành lập để giữ gìn quyền lợi hợp pháp của người kinh doanh và người tiêu dùng trong khu du lịch, điều chỉnh trật tự và hành vi giá cả của thị trường du lịch, qua đó đảm bảo nâng cao năng lực phục vụ của địa phương. Mỗi phóng viên đưa tin về việc này sau khi ca tụng công đức của lãnh đạo thì không quên thêm một câu vào bản thảo: “Người đã tích cực hỗ trợ xây dựng dự án thí điểm này chính là CEO của Bất động sản Quan Vũ, cô Soái Ninh.”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Nguyên văn là 小鲜肉 - tiểu tiên nhục, cụm từ hay được dùng trên mạng để chỉ các thanh niên nam trẻ đẹp, nhất là những người hoạt động trong ngành giải trí như diễn viên, ca sĩ.
2. Cụm từ phổ biến trên mạng TQ, dựa theo một diễn biến trong “Hậu cung Chân Hoàn truyện”, chỉ việc ai đó yêu chiều một người vì có nét giống một người khác.
 

Comments

Popular Posts