Người nối nghiệp chân chính - Chương 63

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 63: Cái bọn chỉ yêu tiền

Mưa thu như tơ như bông, mịn đến mức không dễ phát hiện bằng mắt thường, chỉ nhìn thấy trên khung cảnh xa xăm mọc lên một lớp lông tơ trắng. Cây xanh đã già, tán lá nhuộm vàng đỏ còn có thể giả dạng teen xinh, tiếc rằng tóc rụng nghiêm trọng, chẳng bao lâu đã xuống tóc đi tu.

Không khí được gột rửa sạch bong, tiếng chuông chùa Kim Hoa càng trong trẻo xa xăm hơn, bỗng nghe dường như có thể rũ bỏ hết bụi bặm tâm linh.

Soái Ninh tới cửa Phật thanh tịnh rồi vẫn còn mưu tính công danh lợi lộc. Hôm qua thầy Minh Tịnh gọi điện hẹn cô hôm nay gặp mặt nói chuyện. Năm ngoái, cô đeo bám mãi để xin thầy cử người về trụ trì chùa Cát Tường, thể hiện cực kỳ thành tâm nên đã giành được cái gật đầu của thầy, nhưng thầy nói chưa tới lúc, chờ chọn ngày rồi mới lại thu xếp.

Trước mắt, chùa Cát Tường xây xong đã nửa năm, có mời một số hòa thượng giải quyết các sự vụ hằng ngày, riêng cao tăng trụ trì như đã nói lại mãi chưa về. Khách hành hương thành kính thường tới hỏi han, Soái Ninh cũng uyển chuyển tỏ ý thúc giục pháp sư Minh Tịnh mấy lần, giờ được thầy gọi đến, chắc chuyện đã có tăm hơi.

Hai người gặp nhau ở gian thiền, cảnh tượng hàn huyên giống như những lần trước, một người là đệ tử nhỏ ngoan khéo lanh lợi, một người là sư phụ già mặt mũi hiền từ.

“Thầy ạ, tháng 12 là đến khánh đản (sinh nhật) Phật A Di Đà, chùa Cát Tường sẽ tổ chức lễ hội dâng hương lớn. Nếu trụ trì mới có thể về chùa đúng ngày đó thì hay quá. Thầy định để thầy Tu Thành lên đường hôm nào ạ?”

Cô không dự đoán được rằng thầy Minh Tịnh gọi cô lên gặp có ý hỏi han trách cứ, tự động chạy vào tầm ngắm của họng súng.

Cụ hòa thượng mỉm cười nhè nhẹ: “Chuyện Phật nhục thân ở chùa Cát Tường là thế nào?”

Soái Ninh loạng choạng như đột ngột bị ngã. Hồi trước cô gọi người giả tạo chuyện Phật nhục thân, quay phim giả-tài-liệu cho đám KOL làm truyền thông giúp, thanh thế to lớn lan truyền khắp.

Tuy nhiên, mọi tồn tại của sự vật ắt sẽ làm dấy lên nghi ngờ. Đến nay, trong xã hội đã có không ít người chỉ ra rằng việc này là giả, còn có người tích cực tự bỏ tiền điều tra xác minh, có bằng chứng có lý lẽ chứng minh đây là một trò lừa đảo được mưu toan tỉ mỉ.

Những ý kiến công kích hàng giả ấy đều bị Soái Ninh nhờ quan hệ dìm xuống.

Khách hành hương ban đầu dò hỏi về chùa Cát Tường gián tiếp quảng bá cho Hoa Quả Lĩnh. Sau đó, Hoa Quả Lĩnh trở nên nổi tiếng, ngành du lịch phát triển rầm rộ lại trực tiếp tiếp đượm hương khói cho chùa Cát Tường.

Thành tâm ắt thiêng, các tín đồ đều xưng tụng rằng mình được Phật nhục thân phù hộ, cầu xin đường con cái đỗ đạt làm ăn tình duyên gì cũng thành, nhiệt tình lấy kinh nghiệm bản thân ra tán dương quyền năng thần phật. Việc cao tăng từ chùa Kim Hoa sắp về làm trụ trì càng khiến họ thêm tin tưởng, kiên quyết bác bỏ những tiếng nói nghi ngờ.

Lúc trước Soái Ninh cũng lo hòa thượng Minh Tịnh nhìn thấu âm mưu, một năm qua không thấy động tĩnh thì tưởng cụ đã tính mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đến giờ phút này cuối cùng vẫn bị hỏi.

“Thầy vẫn luôn đợi chị chủ động lộ ra, đợi lâu thế rồi, thầy nghĩ chắc chị định giấu đến cùng nên mới đành phải gọi chị lại nói rõ. Vọng ngữ (nói dối) là một trong ngũ giới, mượn danh nghĩa Phật để lừa phỉnh càng là tội nghiệt lớn. Chị còn không nghĩ đến chuyện sám hối hay sao?”

Soái Ninh từ nãy đã phòng bị xong, rời khỏi tấm đệm, đến trước mặt sư thầy chắp tay: “Thưa thầy, đúng là con nói dối, nhưng động cơ tốt mà ạ. Cái chốn Hoa Quả Lĩnh ấy nghèo lắm, người dân có đời sống khó khăn, tư tưởng lại ngu muội lạc hậu, cần được cứu rỗi song song cả về vật chất lẫn tinh thần. Con muốn gia tăng danh tiếng của Hoa Quả Lĩnh, thu hút du khách bên ngoài, tạo nguồn thu nhập cho dân địa phương, cũng muốn cho họ được Phật pháp cảm hóa thật mau để tu tâm hướng thiện, nên mới nghĩ ra kế sách tình thế này. Cửa Phật không phải cũng có ‘phương tiện vọng ngữ’ (nói dối vô hại) đó thôi ạ? Thời Đông Hán, khi tổ sư Nhiếp Ma Đằng tới đất ta hoằng pháp (truyền giáo), để thuyết phục Hán Minh Đế tiếp nhận đạo Phật, ngài tự nhận có thể làm hoa sen nở trong chén nước lã. Đó thực ra chỉ là trò ảo thuật lừa người, nhưng ngài làm vậy đã thúc đẩy thành công cho Phật giáo lưu truyền ở Trung Quốc, vẫn là công đức vô lượng. Con phát tâm cũng giống sư tổ năm đó, mục đích là đem lại càng nhiều lợi ích cho chúng sinh. Chùa Cát Tường sau này sẽ miễn hết vé vào cửa. Tiền khách hành hương họ công đức trừ khoản dùng cho việc chi tiêu hằng ngày và tu bổ chùa, còn lại sẽ quyên góp cả cho tổ chức từ thiện trực thuộc Giáo hội Phật giáo. Con và tập đoàn Quan Vũ sẽ không thu một đồng nào từ đó. Phật Thích Ca Mâu Ni từng nói: ‘trong cõi trần ô trọc, ta xuất hiện dưới hình dáng điện thờ và chữ viết. Nhìn thấy điện thờ và chữ viết thì sẽ sinh lòng cung kính và tin tưởng vào Phật chân chính. Ai xây chùa, dựng điện thờ ở bất kỳ nơi nào cũng khiến vô số chúng sinh giải thoát khỏi luân hồi.’ Ngài còn nói ‘phát tâm công đức tu sửa chùa chiền và dựng điện phủ cho Phật, Bồ Tát là việc quan trọng nhất trong thiện nghiệp, cho dù chỉ cúng dường một sọt đất cũng đầy đủ công đức như cúng dường một sọt vàng ròng.’ Con quyên một ngôi chùa lớn như vậy chẳng lẽ không phải công đức thù thắng (đặc biệt to lớn) hay sao ạ? Tuy nói dối một chuyện nhỏ, nhưng con nghĩ hẳn Phật tổ cũng không trách tội con đâu ạ.”

Miệng lưỡi khéo léo gợi ra nụ cười đầy nếp nhăn của pháp sư Minh Tịnh. Đối mặt với người trí tuệ cao thâm, sự khôn lỏi của cô chỉ là mánh vặt thấp kém.

Sau hồi lâu im lặng, vị sư già giơ tay phải duỗi hai ngón tay gõ nhẹ một cái lên trán cô.

“Chị biết vì sao thầy tặng chị pháp danh Trí Đạt không?”

Soái Ninh cười khéo: “Bởi vì trí thông minh của con rất phát đạt ạ?”

Thầy lắc đầu khe khẽ: “Con thừa thông minh nhưng thiếu trí tuệ. Gọi con là Trí Đạt là muốn con thông đạt trí tuệ, để tránh vì quá thông minh mà bước nhầm lối mê.”

Thông minh dừng lại ở tầng tư duy của não bộ. Trí tuệ quyết định nhờ cảnh giới tâm thức. Kẻ thông minh truy đuổi danh lợi, người trí tuệ tạo phúc cho dân chúng. Thật ra, đệ tử nhỏ này của cụ chỉ cách trí tuệ một lằn ranh mỏng manh, chỉ thiếu cơ hội “ngộ đạo”.

“Trí tuệ là trí thông minh có dây cương, cái dây cương này chính là thiện tâm. Dùng thiện tâm dẫn đường cho thông minh, dùng thông minh bảo vệ cho thiện tâm, vị trí của hai điều này không thể đảo lộn. Nếu con muốn nắm bắt được trí tuệ, về sau trước khi làm việc gì, hãy nghiêm túc ngẫm lại những lời này của thầy.”

Pháp sư nói xong thì nhập thiền, câu nói cuối cùng sau khi khép mắt là: “Ngày mai thầy bảo Tu Thành đi về chùa Cát Tường.”

Soái Ninh coi thường trò dạy dỗ bằng súp gà[1], dù thỉnh thoảng cũng bán mấy bát phỉnh người khác, bản thân lại kiên quyết không húp. Lúc này, lời hòa thượng già lại vang vọng thật lâu trong đầu, nghe cũng có tác dụng như lời Lư Bình mắng cô hôm ấy.

Bọn họ, một người tin theo thuyết có thần, một người tôn thờ chủ nghĩa duy vật, nhưng lại có điểm chung về quan niệm. Có phải vì cùng chôn giấu thiện căn dưới đáy lòng?

Soái Ninh từng nghe rất nhiều về cái tốt của chuyện làm việc thiện nhưng chẳng mấy khi tán thành thật lòng, còn toàn móc nối vào ích lợi. Cô thừa nhận bản thân chính là kẻ vụ lợi và chưa từng có bất cứ gánh nặng lương tâm nào vì điều đó. Có cần thiết phải tìm tòi “Đạo” trong lời sư phụ hay không?

Buổi chiều, Thôi Minh Trí đến nhà cô báo cáo công việc, lúc sắp về, Tinh Tinh không ngừng cọ quẹt hắn. Soái Ninh thấy thế thì bảo hắn thuận tiện dắt nó ra ngoài đi dạo tí.

Tinh Tinh thích ăn bánh kem. Chuyên gia dinh dưỡng quy định mỗi tuần chỉ được ăn một miếng, chẳng bõ thèm. Đi ngang hàng bánh kem bên đường, nó bèn say sưa chồm lên hóng tủ kính của shop người ta.

Thôi Minh Trí thấy thương quá mới định mua một miếng cho ăn lén. Cửa hàng ấy không cho thú cưng vào, hắn bảo Tinh Tinh đợi ngoài cửa. Con chó này đã được huấn luyện, nghe mệnh lệnh “ngồi yên” thì ngoan ngoãn ngồi yên thật, trừ cái đuôi vẫy vẫy, các bộ phận khác không hề động đậy.

Thôi Minh Trí vào tiệm xếp hàng mua miếng bánh kem phô mai nhẹ, khi ra thì chỗ Tinh Tinh ngồi đã trống trơn. Hắn vội chạy ra đường nhìn ngó nháo nhác. Người đi bộ qua lại hối hả, dòng xe cộ như nước, bóng dáng con chó chìm khuất đâu rồi.

“Đến trông con chó cũng không xong, anh đi chết đi cho rồi!”

Nghe nói chó cưng mất tích, Soái Ninh túm cái đệm trên sofa đập lia lịa tay trợ lý còm đang mất hồn mất vía, sai hắn dẫn người đi tìm ngay.

Một chị giúp việc đứng bên nói xen vào: “Sắp vào mùa đông rồi, mấy huyện ngoại thành lại rộ phong trào ăn thịt chó. Tôi nghe nói gần đây trong thành phố có nhiều trộm chó lắm. Tinh Tinh mà bị chúng nó bắt đi bán cho hàng thịt chó thì toi.”

Giống chó lớn như Gâu-đần này mình to mỡ dày, là nguồn cung chủ yếu cho bọn trộm chó. Tinh Tinh mà rơi vào tay chúng nó thật, chỉ sợ không sống qua ngày mai.

Ban đầu Soái Ninh nhận nuôi nó cốt để móc ngoéo với Lư Bình, chăm bẵm mấy tháng cũng dần có tình cảm thật. Cái đứa ngày nào cũng hớn hở quấn quýt bên mình bị đem đi nhúng lẩu, việc này mà xảy thật ra thì về sau cô còn mặt mũi đâu lăn lộn giang hồ?

Một mặt cô quát giục Thôi Minh Trí gọi thêm người, một mặt lên Weibo đăng thông báo tìm chó.

“Tinh Tinh nhà tôi vừa đi lạc. Các bạn ở Thượng Hải ai cung cấp được tin tức hữu hiệu, xin hậu tạ 2 triệu tiền mặt! Đứa mất dạy nào dám giết con tao, chụy sẽ khiến mày hối hận vì đã làm người!”

Tinh Tinh là con chó nhà giàu cực kỳ nổi tiếng, tin nó mất tích kết hợp với món hậu tạ khủng như thể chảo dầu được rắc muối, sôi trào rào rào.

Cư dân mạng hưng phấn bày đủ trò lố, để ý thức sùng bái kim tiền làm lộ giới hạn thấp hèn của bản thân. Có người còn ngang nhiên để lại lời nhắn “Tinh Tinh đã bị em hấp diêm, giờ là vợ em rồi. Xin phép gọi chị một tiếng mẹ vợ!”, có người khác nhắc rằng Tinh Tinh là chó đực, ông “con rể” xưa nay thể hiện phong cách trai thẳng trên Weibo này thản nhiên trả lời: “Em gay mà”.

Cùng ngày, trên đường phố Thượng Hải xuất hiện cảnh tượng kỳ khôi, một số người dáng vẻ khả nghi không ngừng ngược xuôi tìm kiếm, thấy người đi đường dắt con Golden nào cũng tiến lại kiểm tra.

Họ đều tới vì khoản hậu tạ hai triệu của Soái Ninh, dân thất nghiệp cơ nhỡ chỉ chiếm một phần nhỏ, rất nhiều người xin nghỉ làm đột xuất, thậm chí có người ở nơi khác cũng chủ định đi đường sắt cao tốc lên tìm. Những người này ngập tràn nhiệt huyết, mắt sáng hơn cú đêm, nào phải là tìm chó, rành rành là đang tìm kiếm cơ hội làm giàu, một khi nắm bắt được thì có thể thay đổi vận mệnh!

Khi vô số người đang bận rộn nóng lòng quên ăn, hơn 7h tối, Tinh Tinh được bảo vệ của Thang Thần Nhất Phẩm đưa lại nhà Soái Ninh. Họ nói vừa rồi nó loanh quanh ở cửa khu, trông giống chó nhà Soái Ninh nhưng trên người không có vòng cổ Hermès và áo gi-lê xinh đẹp, không dễ xác nhận nên trước hết đưa lại cho chủ xem có đúng không.

Tinh Tinh thấy Soái Ninh bèn duỗi móng nhào lên ôm, mắt mũi rơm rớm, mừng phát khóc.

Soái Ninh và cô giúp việc kiểm tra kỹ thì thấy hai bên tai nó trụi mất mấy túm lông, chân phải cũng hơi tập tễnh. Mọi người đoán nó từng bị ai đó bắt và đánh, sau mới may mắn trốn thoát rồi tự tìm đường chạy về.

Soái Ninh mừng như tìm lại con trai thật, sai người đưa Tinh Tinh đi bệnh viện thú y chữa trị rồi lên mạng thông báo con cún đã về nhà.

Người thiện tâm vui vẻ chúc mừng. Những kẻ vỡ mộng phát tài thì tiếc nuối oán giận, trong đó không ít người công kích rằng Soái Ninh bịa chuyện để lăng-xê, lên mạng chửi vung vít khắp nơi để xả rác tinh thần.

Chửi cũng được, chế giễu cũng thế, tất cả đều làm tăng danh tiếng của Tinh Tinh. Một chuỗi spa thú cưng lớn trong nước nhìn trúng cơ hội kinh doanh, mời nó làm đại diện hình ảnh, còn đặt ra mức thù lao bảy con số.

Khi nhận được lời đề nghị này, Thôi Minh Trí cho rằng sếp sẽ không để vào mắt, Soái Ninh nghe xong lại bảo có tiền mà không kiếm là đứa ngu. Cô cho hắn đảm nhiệm vai trò người đại diện của Tinh Tinh, sau này chịu trách nhiệm bàn bạc tiếp nhận các hoạt động hợp tác kinh doanh tương tự cho nó. 50% thù lao để dành nuôi nó, 50% còn lại thuộc về hắn.

Thôi Minh Trí tự dưng tìm được một cửa kiếm tiền, thực sự cảm kích bạn chó này, có khi còn nhìn ảnh Tinh Tinh trong điện thoại chép miệng: Con chó này từ một con chó hoang bị người ta xua đuổi vất vưởng nay đây mai đó lên đời thành con chó nhà giàu nổi tiếng. Chủ cũ từng bỏ rơi nó nếu thấy nó hoành tráng như hôm nay, chắc sẽ vừa hâm mộ vừa ghen tị đến đỏ con mắt.

Nghĩ đến việc gì là việc ấy tới, hôm nay 26 tháng 10, một trang thông tin trên mạng liên hệ hắn, nói rằng nhận được lời kêu gọi giúp đỡ của một người dân xã Đông Bình huyện Thước Châu tên là Trương Tự Cường. Người này bảo rằng Tinh Tinh là con chó vốn tên là Hổ Tử năm nay được 3 tuổi của nhà họ thất lạc, còn cung cấp ảnh chụp cún hồi bé làm bằng, hy vọng phóng viên có thể hỗ trợ họ liên hệ với Soái Ninh, xin cô đồng ý cho họ và chó cưng nhận nhau.

Thôi Minh Trí báo với sếp, Soái Ninh bật cười: “Tinh Tinh là do Lư Bình nhặt về từ xã Đông Bình. Nó lang thang ở đó cả tháng, vừa bệnh tật vừa thương tích sắp chết đến nơi. Chủ thật sự muốn tìm mà lại không tìm thấy? Tôi coi bộ là Tinh Tinh hồi trước bị bệnh, nhà kia tiếc tiền chữa nên cố tình đuổi nó đi, còn đánh đập đến mức nó không dám về nhà. Nếu không Tinh Tinh thông minh vậy đã sớm tự tìm về được rồi.”

Thôi Minh Trí cũng cảm thấy là Trương Tự Cường thấy Tinh Tinh lên đời vùn vụt, muốn lấy nó làm cớ để bắt quan hệ với Soái Ninh, nếu không thì đã phải đòi thẳng chó về chứ không phải dùng cái giọng “nhận nhau” nghe ỡm ờ thế.

Họ không phản ứng người chủ cũ lòng dạ kém ngay thẳng này, trả lời phóng viên rằng Tinh Tinh là chó hoang bị bỏ rơi, trước do bạn của Soái Ninh nhận nuôi, sau vì không có điều kiện chăm nữa nên mới giao cho Soái Ninh nuôi.

Không ngờ sau đó mấy hôm, một tài khoản truyền thông trên Weibo chia sẻ bài viết của con gái Trương Tự Cường.

“Hổ Tử thân yêu của chị, em từng tình cảm với nhà chị như người thân. Bố mẹ chị cũng là bố mẹ em. Em trai chị còn là anh trai em. Gia đình năm thành viên chúng ta đã từng hạnh phúc thế đó. Em là đứa tăng động nhất nhà, là suối nguồn vui sướng của nhà chị. Nhưng tháng 12 năm ngoái em tự dưng đi mất. Cả nhà đã tìm kiếm điên cuồng, chạy khắp xã Bình Đông cũng không tìm được em.

Bố mẹ tiếc đứt ruột, chị và em trai cũng rất đau lòng. Cả nhà mất đi thành viên quan trọng nhất, Tết năm đó buồn thảm ảm đạm. Đúng lúc cả nhà đang cố quên quá khứ hòng thoát khỏi nỗi ám ảnh của việc mất em, chợt nhìn thấy hình bóng quen thuộc của em trên mạng.

Em được Nháo Nháo nhận nuôi, được sống cuộc sống như trong hoàng cung, ở tại dinh thự mà nhà chị không dám tưởng tượng, ngồi trên chiếc siêu xe nhà chị chưa từng thấy, ăn những món nhà chị không mua nổi, thấy chủ nhân hiện tại yêu thương em như vậy, cả nhà chân thành mừng cho em!

Chỉ có nguyện vọng nhỏ bé duy nhất là đoàn tụ với em.

Em không biết đấy thôi, từ khi em đi mất, bố buồn đến bạc cả tóc, mẹ khóc đến mờ cả mắt, chị và em trai vì nhớ em mà không tập trung học hành, thành tích đều sa sút.

Hè năm nay, cây trồng trong nhà bị thiên tai, bố làm ăn với người ta bị lừa rất nhiều tiền. Nhà chị nghèo đi lắm, cuộc sống rất khó khăn. Nếu em gặp nhà chị giờ sống khốn khổ, hẳn cũng xót xa cho cả nhà nhỉ. Dù sao nơi đây từng là nhà của em, em đã trải qua tuổi thơ vô tư lự ở đây, sớm tối gắn bó thân thiết bên bọn chị.

Hổ Tử, chị thật sự rất nhớ em, muốn ôm em thật chặt, nắm tay em thật lâu. Có lẽ làm vậy có thể được hưởng một phần may mắn của em để điều kỳ diệu xuất hiện trong đời. Hổ Tử, nhất định em cũng đang nhung nhớ người thân phương xa, cả nhà háo hức chờ hồi âm của em.”

Tất cả các chủ đề liên quan đến Soái Ninh đều là tin hot, cư dân mạng đổ vào hóng. Con gái nhà họ Trương lấy biệt danh trên mạng là “Chị Bé Hổ” lựa chọn trả lời cho một số câu hỏi.

Dân mạng: “Bạn có chắc Tinh Tinh đúng là chó của bạn?”

Chị Bé Hổ: “Tôi sẽ nhận lầm chính em mình ư?”

Dân mạng: “Mấy hôm trước thấy tin đưa là Tinh Tinh lang thang ở xã Đông Bình hơn một tháng không ai để ý, sau mới được bạn của Nháo Nháo nhận nuôi. Nếu nhà bạn có đi tìm hẳn hoi, sao lại không tìm thấy?”

Chị Bé Hổ: “Xã Đông Bình rộng lắm, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức đi tìm.”

Dân mạng: “Giờ nguyện vọng của bạn là gì nhỉ? Muốn Nháo Nháo trả lại chó cho nhà bạn?”

Chị Bé Hổ: “Không, Hổ Tử ở với cô ấy sướng hơn. Chúng tôi chỉ hy vọng có thể gặp lại nó, sau này cả nhà thăm nom nhau định kỳ là được.”

Dân mạng: “Các bạn có thể tìm hỏi thẳng Nháo Nháo mà.”

Chị Bé Hổ: “Lần trước có phóng viên đã liên hệ giúp nhưng bị từ chối.”


Vàng rơi dưới đất, già trẻ rạp mình. Người nhà họ Trương này không ngần ngại mua bài trên các trang truyền thông mạng để lăng-xê, giả tình dối ý kể khổ hòng thu hút sự chú ý, mục đích không khoe cũng đã rõ.

Hai ngày đầu, Soái Ninh phớt lờ, phải cái càng lúc càng lắm người vào nhắn cô, tốt bụng khuyên cô tạo điều kiện cho chủ cũ để họ gặp Tinh Tinh. Đám chọc ngoáy và anti-fan chửi thẳng cô là đồ trộm chó, tuyên bố quyên góp giúp người nhà họ Trương kiện cô cố ý chiếm đoạt tài sản của người khác.

Nhiều lời lẽ khó nghe chọc cho cô điên máu, trước khi đi ngủ tiện tay bóc một phát.

“Ăn cá bổ não nhưng có đứa ăn hết sạch cả con cá voi não vẫn nhũn nguyên. Hồi đầu năm, khi bạn tôi bắt gặp Tinh Tinh ở xã Đông Bình, nó chi chít vết thương, bệnh nặng gần chết. Nó rất khôn, bị bắt trộm trên đường phố Thượng Hải cũng có thể tự trốn về. Nếu chủ cũ không cố tình xua đuổi, nó sẽ lang thang ngoài đường cả tháng trời? Thử hỏi lúc tính mạng Tinh Tinh bị đe dọa kia, “người nhà thân yêu” của nó ở đâu? Khi ấy Tinh Tinh bị đầy ve rận, dạng bệnh ngoài da này rất phiền toái, có thể gây rụng lông trên diện rộng và mưng mủ. Ở quê nuôi chó tùy tiện, chó bị bệnh cũng không cố gắng chữa trị, thông thường bỏ nó đi là xong. Nhân đây cũng trịnh trọng cảnh báo các bạn, nuôi thú cưng thì phải có tinh thần trách nhiệm, đã bảo nuôi cả đời thì phải gắn bó cả đời.”

Đám fan nhờ những lời này dẫn đường cũng phát hiện cả đống sơ hở trong lời Chị Bé Hổ, nhao lên chửi cô ta gạt gẫm dân tình, nói dối hòng thu lợi.

Con gái nhà họ Trương đăng liên tiếp mấy chục bài trên Weibo chối quanh nhưng cuối cùng không địch lại sức chiến đấu kinh người của đám anh hùng bàn phím, cãi đến 2h sáng, đùng đùng tag Soái Ninh.

“Chị cướp đi Hổ Tử của tôi, còn xúi fan cyberbully tôi, có tiền là có thể ăn hiếp người khác thế à? Tôi rất đau lòng, khóc suốt từ 12h đến giờ, không thiết sống nữa rồi. Em trai tôi đọc bình luận cũng rất khổ tâm khó chịu, nói rằng muốn chết chung với tôi. Giờ chúng tôi ra đường tìm thuốc sâu, 9h sáng mai lên TikTok livestream t ự  s á t. Chị và tất cả những người đã mắng chửi chị em tôi đều là hung thủ! Sớm muộn gì cũng bị trời phạt!”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Chỉ các câu chuyện dạy người ta sống đẹp như trong bộ sách Chicken Soup for the Soul (Súp gà cho tâm hồn), ở Việt Nam dịch là “Hạt giống tâm hồn”.

Comments

Popular Posts