Người nối nghiệp chân chính - Chương 65

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 65: Gái có tầm, không õng ẹo dây dưa

Tham dự buổi gặp mặt tri ân về cơ bản là đại diện của các nhà đầu tư. Soái Ninh là một trong số ít các nhân vật đầu não đích thân lộ diện. Vừa xuất hiện, cô đã như viên kẹo lọt vào tổ kiến, bị bao nhiêu kẻ xu nịnh bu quanh bắt chuyện.

Cô cũng mang theo “đôi mắt vụ lợi”, chú ý vơ vét các mối quan hệ hữu ích, ai đến cũng không từ chối, chắt lọc những thông tin dùng được trong các cuộc trò chuyện. Người xa lạ trông thế đều cảm thấy cô bình dị dễ gần, không có điệu bộ xa cách của con gái nhà giàu hàng đầu như trong tưởng tượng, chỉ với ưu điểm giỏi xã giao này cũng đủ biết cô có năng khiếu kinh doanh.

5h chiều, mọi người đã tề tựu trong phòng hội nghị. Lư Bình vừa đến đại diện cho huyện ủy lên bục phát biểu cảm ơn các doanh nghiệp. Trông thấy Soái Ninh cười tươi hơn hớn ngay hàng ghế đầu, cái cổ đang vươn thẳng của anh bất giác gục xuống, ánh mắt rơi xuống đất, nụ cười cũng kém tươi.

Soái Ninh thấy vậy thì mừng thầm vì mình chiếm thế thượng phong. Giai này vẫn để ý đến cô, mức độ còn lớn hơn nhiều so với cô để ý anh. Lý do là cô có thể tỉnh bơ diễn trò mà anh thì đánh mất sự ung dung trong khi ứng biến.

Gái đầy sức quyến rũ như chụy đây, trai một khi đã biết đến là như có chấm sẹo bỏng đầu nhang trên da, mãi mãi khó quên nổi.

Trong mấy “người làm bán thời gian” trước kia có ba, bốn thằng từng xăm tên cô lên vai sau khi chia tay. Làm kẻ săn mồi trên tình trường, cô tin Lư Bình dù có thể bảo vệ lập trường nhưng trong ngắn hạn cũng đừng mơ thoát khỏi ám ảnh mà cô mang đến.

Trong bữa tiệc, Lư Bình và các quan chức đi vòng quanh chúc rượu khách mời. Thấy họ đến gần, Soái Ninh và những người ngồi cùng bàn đồng loạt đứng dậy nghênh tiếp. Cả bàn này Lư Bình chỉ quen mỗi mình cô, không cần người khác giới thiệu, anh cười rạng rỡ nâng ly chúc mừng: “Ninh tổng, tôi thay mặt huyện ủy cảm ơn chị đã cống hiến cho việc xây dựng kinh tế Thước Châu.”

Lúc này, thái độ của anh đã rất tự nhiên, diễn viên giỏi cũng khó tránh sai sót nhưng về tổng thể vẫn phát huy rất ổn định.

Soái Ninh nhìn ly nước quả trong tay anh, nét cười cũng ở tầm diễn viên nữ xuất sắc nhất.

“Nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự ạ. Cũng xin cảm ơn anh và huyện ủy đã ủng hộ công việc của chúng tôi.”

Hai người lễ phép cụng ly. Cô thấy vẻ chút lòng chưa cam trong mắt anh, người này cách mặt lâu ngày mới gặp nên không nỡ rời xa cô nhưng tình thế bắt buộc không thể dừng lại thêm. Điều này củng cố sự tự tin của cô, chờ đội ngũ chúc rượu hành quân sang bàn khác, cô thoải mái lấy điện thoại ra nhắn một tin trên WeChat cho anh.

“Tan tiệc xong gặp nhau ở chỗ nhạc nước trong công viên Tân Giang được không? Chờ anh.”

Trong bữa tiệc, cô bắt quen với mấy người bạn làm sản xuất, nói chuyện rất hợp, lát sau hẹn nhau qua quán trà sang trọng gần đó tiếp tục câu chuyện.

Giới kinh doanh trong nước giờ phổ biến một câu “có ngu mới đi làm sản xuất”. Đầu cơ bất động sản, mở quỹ đầu tư, đầu tư mạo hiểm… cái gì cũng ra tiền nhiều hơn làm sản xuất.

Nhiều thương hiệu không còn tiến hành sản xuất trực tiếp mà tìm đến các nhà cung cấp OEM[1]. Ví dụ, một thương hiệu điện thoại di động nổi tiếng áp dụng mô hình sản xuất gia công theo yêu cầu. Mô hình này có thể thay đổi nhà sản xuất bất cứ lúc nào, sàng lọc các đối tác chất lượng cao và chi phí thấp, đồng thời giảm thiểu giá thành sản phẩm. Đây là lý do tại sao giá điện thoại di động rẻ đến bất ngờ, và các thương hiệu điện thoại tự chịu trách nhiệm sản xuất không thể kiểm soát được chi phí như vậy rồi phải chịu thất bại liên tiếp trong cuộc cạnh tranh về giá.

Tương ứng, hàng chục nhà máy OEM đứng sau nhà sản xuất điện thoại di động có lợi nhuận thấp hơn nhiều so với các nhà sản xuất thương hiệu, đã chẳng có tiếng tăm gì còn mệt hết hơi. Tiền họ kiếm được cũng kém xa doanh thu của các bên chỉ lo marketing nhẹ nhàng. So sánh ra, ai còn chịu chăm chỉ thật thà mà đi làm sản xuất?

Tập đoàn Quan Vũ làm giàu nhờ bất động sản nhưng Soái Quan Vũ trước sau vẫn giữ trong lòng giấc mộng sản xuất công nghiệp. Giới làm ăn hiện nay chỉ thích sáng gieo chiều gặt, đều chê làm sản xuất thu hồi vốn chậm quá, ông lại giữ suy nghĩ rằng sản xuất là nền tảng của thương mại. Không có công nghiệp chế tạo ưu tú gánh đỡ, mọi hoạt động thương mại chỉ là lâu đài trên cát. Mấy năm nay, đích thân ông đã chủ trì một số dự án liên quan, hy vọng lấy “Tinh thần thợ thủ công” sáng lập một thương hiệu trường tồn trong ngành sản xuất.

Soái Ninh không có tình cảm của một nhà công nghiệp như cha nhưng xuất phát từ góc độ thực dụng cũng cho rằng chiến lược phát triển của tập đoàn nên được điều chỉnh mau chóng, không thể đâm đầu vào cạnh tranh trong ngành bất động sản mãi được.

Trước mắt, mảng bất động sản đô thị ở Trung Quốc về cơ bản đã bão hòa, càng ngày càng khó kiếm lợi nhuận, đặc biệt là bất động sản thương mại đang thừa mứa nghiêm trọng. Ngoài ra, mô hình thương mại điện tử đã đem đến thay đổi rất lớn trong thói quen tiêu dùng của người dân ngày nay. Với những tiến bộ không ngừng của công nghệ và sự ra đời của kỷ nguyên 5G, việc xuống dốc của các trung tâm mua sắm thực thể (ngoài đời, không phải online) là không thể tránh khỏi. Các quy định pháp luật về bất động sản ngày càng hoàn thiện, thuế bất động sản cũng được đưa vào quá trình xây dựng luật. Trước kia, các chủ đầu tư một là kiếm tiền từ thị trường, hai là kiếm tiền từ chính sách. Giờ cả hai ưu thế đều biến mất, chuyển đổi mô hình doanh nghiệp là xu hướng tất yếu.

Làm đầu tư tài chính là một lựa chọn, anh Ba Soái Diệp hồi còn sống kinh doanh đúng hướng, lấy bảo hiểm làm bước đột phá, cho tới nay đã nắm cổ phần khống chế mấy chục doanh nghiệp tài chính trải dài từ lĩnh vực ngân hàng, chứng khoán, bảo hiểm, tín thác, bảo lãnh, cho vay tiêu dùng... Nếu đi muộn mấy năm, hẳn anh đã sáng tạo một đế chế bao trùm toàn bộ ngành tài chính như lời anh nói.

Soái Ninh tốt nghiệp ngành kiến trúc, bề ngoài phóng túng, bên trong lại mong ổn định, triết lý kinh doanh gần với triết lý của cha. Cô cho rằng sức đề kháng với rủi ro của cái ngành tài chính chỉ giành phần thắng dựa vào chiến thuật du kích này không mạnh, với hoàn cảnh chính trị trong nước thì cũng gần như “kiếm cơm nhờ trời”. Thế nên cô cũng để mắt đến ngành sản xuất chế tạo, dự định trong tương lai sẽ tập trung xây dựng thương hiệu sản phẩm thực thể.

Để tham gia vào ngành sản xuất chế tạo, không chỉ cần vốn và nền tảng kỹ thuật vững chắc mà còn cần nhiều nhân tài và các mối quan hệ. Cô vui vẻ kết bạn với bất cứ người nào có liên quan, lắng nghe ý kiến và từng chút một lần ra hướng đi đúng đắn.

Cuộc trò chuyện hào hứng ngất trời đêm nay làm cô quên cả thời gian, đến khi nhớ tới lời hẹn với Lư Bình thì đã 10 rưỡi tối. Cô vội vàng chào mọi người ra về. Công viên Tân Giang ở ngay sau lưng nhà khách huyện ủy, cô không gọi tài xế mà tự chạy một lèo tới nơi.

Đêm mùa đông thưa người qua lại, đường phố vắng lạnh, gió đêm buốt giá, mặt sông vẩn lên một lớp sương trắng, nom lại có cảm giác hơi nước nóng hôi hổi. Đợi đến lúc trông thấy bóng người đứng lặng giữa quảng trường chỗ đài phun nước, cô lại cảm thấy một tí ti ấm áp.

“Xin lỗi bí thư Lư, tôi bị bạn kéo đi nói chuyện, mãi mới nắm được cơ hội thoát thân. Đã bảo chờ anh mà cuối cùng lại làm anh chờ lâu vậy, thật có lỗi quá ạ.”

Nghe anh nói đã đến từ lúc 9h hơn, đã ở đây hứng gió lạnh một giờ, cô vội vàng xin lỗi rối rít để tránh hiểu lầm.

Lư Bình không trách móc chút nào, bảo anh không đứng đơ một chỗ mà vừa rồi có đi vòng vòng công viên, ăn xong tản bộ cũng tốt.

“Anh duy trì thói quen dưỡng sinh tốt thật, tôi cũng phải học anh đi bộ nhiều hơn.”

Cô cười hì hì bắt chuyện làm nhạt nỗi sượng sùng rơi rớt lại từ lần tranh chấp trước. Lư Bình rất phối hợp, nhìn giày cô, hỏi: “Giày em hôm nay chắc chắn không?”

“Cũng tạm.”

“Quần áo đủ ấm không? Tôi thấy em ăn mặc rõ phong phanh.”

“Tôi không sợ lạnh, hôm trước ở Thanh Đảo cũng chỉ mặc thế này đi ngoài trời cả ngày. Trên đấy lạnh hơn đây nhiều.”

“Vậy lại cuốc bộ với tôi chút đi.”

Cách dùng từ của anh rất thân mật, ý chừng đã nguôi giận, hoặc cũng biết cách xử sự như lần trước là không ổn, muốn nhân cơ hội hàn gắn quan hệ.

Soái Ninh vui vẻ nhận lời, bước chầm chậm dọc đê cùng anh. Thăm dò việc bầu cử là chủ đề hôm nay nhưng cô đã đến đây dưới danh nghĩa dàn hòa thì nên thêm chút gia vị thân tình trước khi vào đề.

“Bí thư Lư, nghe nói anh sắp lên chức.”

“Em nghe ai nói thế?”

“Theo các nguồn đáng tin cậy, tháng 1 sang năm anh sẽ chuyển lên Đông Hưng làm tổng thư ký (có lẽ giống chánh văn phòng) thành ủy.”

“Nguồn tin của em nhạy thật.”

Một hơi từ cấp trưởng huyện lên tới cấp phó tỉnh[2], chứng tỏ năng lực của anh được cấp trên đánh giá cao. Nếu không, chỉ nhờ chỗ dựa gia đình cũng khó có thăng tiến nhanh như vậy.

Một năm rưỡi nay Soái Ninh đi đi về về Thước Châu mấy chục lần, cảm nhận rõ rệt về sự cải thiện trong diện mạo thành phố. Nghe nói anh còn chấn chỉnh và cải thiện những khó khăn đã tồn tại nhiều năm ở Thước Châu như việc xử lý nước thải ở ngoại thành, xử lý rác thải trong phố…, quản chặt thái độ nhân viên bộ phận một cửa, giải quyết cho quần chúng địa phương những vấn đề khúc mắc như khiếu nại, kêu oan… Anh được người dân xưng tụng là “Thanh Thiên đại nhân”, đặt ở thời cổ đại hẳn còn được nhận “ô vạn dân”[3].

Kiểu người như anh thẳng tiến mây xanh (ý là lên chức rất nhanh) chắc chắn sẽ ích nước lợi dân. Tiếc là cô không thể thu lợi từ việc này. Chiếm được tình yêu của anh có lẽ dễ ợt, nhưng bắt anh vi phạm nguyên tắc thì rất khó. Cô cũng không đắc ý đến nỗi quên điều này.

Sự tiếc nuối tạo ra năm giây tẻ ngắt, cô bèn vội nói đùa: “Thước Châu sang năm sẽ lên quận, may mà anh chạy sớm chứ không là phải xuống làm bí thư quận ủy.”

Lư Bình bật cười: “Cùng là đãi ngộ cấp huyện cả, không tính là xuống mà.”

“Ít thực quyền trong tay á.”

“Quyền ít hay nhiều đều là vì nhân dân phục vụ, bản chất không khác nhau.”

“Đây là lời thật lòng?”

“Em cảm thấy tôi đang giở giọng quan?”

“Không, chỉ là khâm phục anh, là người cùng lứa mà sao anh lại đạt cảnh giới cao như vậy.”

Soái Ninh nhún vai tinh nghịch, không bỏ lỡ thời cơ bào chữa cho sai lầm lần trước: “Hồi nhỏ còn ở trong nước, trường học suốt ngày dạy ngũ giảng tứ mỹ[4], sau này đi Thụy Sĩ học cấp 3, hiệu trưởng ở đó cũng luôn treo câu ‘All for one, one for all’ trên cửa miệng. Tất nhiên tôi biết làm người ngay thẳng và hữu dụng mang lại lợi ích cho số đông là đức tính tốt, cũng hy vọng có thể trở thành người như vậy.”

Lư Bình im im lắng nghe, bước đi đều đặn thể hiện sự chờ đợi kiên nhẫn.

Cô tiếp tục dẫn dắt: “Anh hẳn cũng biết những người xuất thân giống tôi không có khát vọng quá cuồng nhiệt với tiền bạc. Trên thực tế dù tôi chẳng làm gì, mỗi ngày chỉ liều mạng xài tiền thì đời này cũng không nhất định tiêu tán hết gia tài. Tiền với tôi chỉ là con số, tôi làm kinh doanh với mục đích chủ yếu là thực hiện giá trị bản thân, làm cuộc đời trở nên có ý nghĩa hơn.”

Hàng giả trộn hàng thật dễ bán đi, lời nói dối trộn sự thật dễ dàng khiến người ta tin tưởng.

Lư Bình quay đầu nhìn cô, ánh mắt hòa dịu như đang cổ vũ cô bày tỏ nỗi lòng. Soái Ninh cố ý không nhìn trả, thoáng ủ rũ cúi đầu, lại nâng tỷ lệ sự thật lên một chút.

“Có những chuyện tôi không muốn gặp ai cũng kể, vừa khiến mình có vẻ đến là đáng thương, khéo còn bị người không hiểu mắng là vờ vịt. Người ngoài thấy tôi trên đỉnh chóp, ai ngờ được rằng tôi chỉ là công dân hạng ba trong nhà. Chỉ vì là con gái nên từ nhỏ đã bị ba mẹ coi thường, bị các anh coi rẻ. Vừa xong cấp 1 là quăng tôi ra ngoài bỏ mặc, ngày sau có nên trò trống gì không không quan trọng, chỉ cốt nuôi lớn rồi gả chồng cho sớm. Cho dù tôi nỗ lực chứng minh bản thân bao nhiêu cũng không thể thay đổi những thành kiến và kỳ thị của họ. Đối với chuyện này, tôi vẫn luôn rất phẫn nộ, cũng thật bất lực. Những hành vi thái quá ngược đời thực ra là trả thù người thân. Sau đấy anh Hai anh Ba tôi gặp tai nạn qua đời, ba tôi không có người nối nghiệp mới nghe tôi năn nỉ mà chịu cho tôi vào công ty làm. Nhưng đây cũng không phải để bồi dưỡng tôi mà chỉ định mạ vàng chút để sau này tiện giới thiệu đối tượng tìm hiểu. Sau khi anh Hai mất, dượng tôi tiếp quản Bất động sản Quan Vũ, ổng coi tôi như cái gai trong mắt, ngay từ đầu đã cực lực bài xích. Dự án Hoa Quả Lĩnh là miếng đầu thừa đuôi thẹo ổng chừa lại, quăng đại vô tay tôi cho xong chuyện. Dự án thiếu vốn, phe cánh của ổng trong công ty còn ra sức ngáng đường tôi. Trong tình thế khó khăn như vậy, tôi lại tiếp quản Tây Thành Lãnh Địa.”

Năng khiếu diễn xuất giúp cô hơi nghẹn ngào đúng lúc đúng chỗ, đâm thẳng vào tim Lư Bình như cái dùi. Anh chợt khựng bước, vô thức nắm lấy cánh tay cô.

“Xin lỗi…”

Một ngàn chữ “hối” cùng một vạn chữ “thẹn” không dựng ra biểu hiện áy náy thương tiếc của anh, giọng điệu xin lỗi còn mềm hơn bông y tế.

“Anh không biết tình cảnh lúc đó của em lại khó khăn thế, làm em tủi cực nhiều thế.”

Hứ, bớt vờ vịt ở đây đi. Lúc ấy kể cả mày có biết thì cũng chả nương tay, giờ còn không phải vì yêu chụy mới thấy xót xa. Đàn ông á, toàn conmeno là lũ thực dụng cực kỳ, chụy mà không sớm nhìn thấu điểm này thì sao chơi được lại với chúng mày?

Soái Ninh thầm bỉ bôi, che kỹ lớp vỏ đũy mưu mô, dùng trò gậy ông đập lưng ông, cười nói: “Anh không cần tự trách, em nói rồi, dự án treo đó mang lại cho em rất nhiều điều tốt, coi như nhờ họa được phúc ấy. Hai dự án này là nước cờ đầu trong sự nghiệp của em, em muốn cố hết sức mình để lập thành tích nên mới có các bước đi thừa trước khi mở bán. Ba em cũng mắng em ham ăn xổi, quá nóng vội muốn chứng tỏ bản thân. Nếu hôm đó anh mắng em như vậy, có lẽ em đã không nóng nảy nổi xung lên. Nghe anh nói em chỉ vì lợi nhuận, lòng tham không đáy, lời trách oan như vậy em thật không chịu nổi.”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Viết tắt của Original Equipment Manufacturer - nhà sản xuất thiết bị gốc, các nhà sản xuất chỉ gia công sản phẩm theo yêu cầu của bên đặt hàng chứ không tham gia vào công đoạn nghiên cứu phát triển, thiết kế, marketing xây dựng thương hiệu hay phân phối.
2. Theo hệ thống ngạch bậc của TQ thì thăng từ cấp huyện lên tỉnh là vượt cấp, vì bỏ qua cấp địa khu.
3. Món quà theo tập tục thời nhà Thanh, khi quan địa phương rời chức, quý tộc và thương nhân trong vùng sẽ tặng ô với ý đông đảo người dân biết ơn, níu giữ.
4. Năm điều chú ý và bốn vẻ đẹp. Năm điều chú ý: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức. Bốn vẻ đẹp: tâm hồn, ngôn ngữ, ứng xử, khung cảnh.
 

Comments

Popular Posts