Người nối nghiệp chân chính - Chương 71

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang 
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 71: Khóa học nắn thẳng tam quan

Gần Tết âm lịch, các cuộc họp thường niên tiếp nối nhau không dứt. 26 tháng 1, công ty tư vấn kiến trúc Soái Ninh mở ở Trịnh Châu tổ chức gặp mặt tất niên. Cô muốn bồi dưỡng Diệp Như Vy thành tài nên kêu cô đi dự cùng.

Vết thương ở chân Diệp Như Vy chưa lành, đi lại vẫn phải chống nạng. Các khách nữ khác có mặt đều mặc đầm dạ hội, mỗi mình cô mặc bộ vest, gương mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ như ngày thường, vừa khéo như một đóa tố hinh (hoa nhài Tây Ban Nha) giữa vườn hoa hồng, chuyên môn tới để làm nền cho Soái Ninh.

Vụ này mà mắng Soái Ninh là đũy mưu mô thì thật oan uổng. Cô xưa nay tự nhận là người đã muốn chơi nổi thì cái bóng cũng có thể sáng lên, không cần cố tình mượn ai làm nền. Khi dẫn theo Diệp Như Vy đi tiếp đãi khách khứa, cô tập trung giới thiệu cô với người đàn ông giàu có hoặc thuộc tầng lớp quản lý cấp cao. Nếu đối phương tỏ ra thích thú, cô bèn cực lực khen ngợi tài năng tính cách của Diệp Như Vy, lộ rõ ý định xúc tiến tiêu thụ.

Cách nghĩ của Soái Ninh thế này: Diệp Như Vy là người con gái tốt, nếu đã tạch với Thôi Minh Trí thì không nên tiếp tục phí hoài tuổi xuân nữa. Mình nên giúp cổ tìm một ông khách tốt để sớm lên đời cho đỡ uổng công cô nàng bán mạng trung thành với mình.

Đàn ông có tiền có học thức có khả năng đánh giá nhận biết tinh hơn giai thẳng bình thường. Trong giới này, gái kiểu bình hoa di động không được chuộng, gái tài sắc song toàn mới hút hàng. Đêm đó mấy “nhà tài trợ” đều thấy ưng Diệp Như Vy. Soái Ninh nâng lên đặt xuống rồi chọn ra anh Chu, đối tác của cô trong công ty kiến trúc.

Người này năm nay mới 37 tuổi, bộ dạng ngay ngắn, hiền lành lương thiện. Tổ tiên ba đời anh ta là Hoa kiều, gia tộc sở hữu khối tài sản trong và ngoài nước trị giá không dưới 5 tỷ đô-la. Bản thân anh ta ít ra cũng có vài tỷ nhân dân tệ. Anh ta lấy vợ chục năm rồi, vợ làm nghiên cứu khoa học ở Mỹ. Hai vợ chồng duy trì cuộc hôn nhân theo lối mở, mỗi người có cuộc sống riêng, không can thiệp lẫn nhau. Những năm gần đây, trọng tâm sự nghiệp của anh ta đặt ở Trung Quốc. Không ham lượn khắp chốn chơi bời, anh ta muốn tìm người làm bạn cố định, không cần kè kè ở bên gọi cái là đến, mỗi tháng chỉ cần gặp mặt dăm lần chứ nhiều hơn anh ta cũng chẳng có sức lực thời gian mà cân được.

Soái Ninh hợp tác với anh ta mở công ty, nghĩ nếu Diệp Như Vy theo anh ta, quan hệ hợp tác đôi bên càng thêm bền chặt. Anh Chu này cư xử thẳng thoáng, nói rõ với cô là tuyệt đối sẽ không bạc đãi bạn gái. Mỗi tháng ít nhất 300 ngàn sinh hoạt phí, chung sống một năm sau nếu thấy ổn thì sẽ mua cho cô và hai thằng em mỗi người một căn hộ ba phòng ngủ ở Đông Hưng.

Với điều kiện nhan sắc của Diệp Như Vy, mức giá như này cũng chẳng thiệt thòi.

Diệp Như Vy mới nghe về “thỏa thuận bao nuôi” này thì đặc biệt tức giận, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng đây là lối tư duy của sếp xưa nay: Gái phải tranh thủ lúc còn xuân sắc kiếm tiền làm vốn mới có thể lên cao không ngừng. Cứ xử sự theo cảm tính thì dễ rơi vào cảnh xế chiều thê lương.

Cô ấy thật sự tốt với mình, suy tính các điều khoản tử tế như kia cũng coi như có tâm.

“Xin lỗi Ninh tổng, tôi không muốn làm nhân tình của ai đâu ạ.”

Soái Ninh cũng dự rằng Diệp Như Vy sẽ khư khư lối nghĩ cũ nên tỉ mỉ mổ xẻ hiện thực cho cô thấy: “Cô đã cắt đứt với Thôi Minh Trí mà cứ độc thân mãi thì lãng phí tài nguyên quá. Tôi biết lý tưởng của cô là lấy chồng đàng hoàng, nhưng xem xét từ góc độ của cô thì hiện giờ kết hôn không phải lựa chọn hay ho. Thứ nhất, đàn ông phù hợp với điều kiện hiện tại của cô dễ kiếm cực kỳ, nhưng đám trai đó không những không thể cải thiện chất lượng cuộc sống cho cô, năng lực chống chịu rủi ro cũng quá tệ. Thôi Minh Trí là ví dụ lù lù đó. Ảnh còn tính là dạng tương đối đơn giản, có lương tâm trong đám trai này rồi đó, thế mà khi hoạn nạn ập đến ảnh cũng chạy mất dép, gặp thằng nào ích kỷ mưu mô hơn nó còn bắt cô hy sinh hay gánh nợ á. Thứ hai, lấy chồng giàu không phải không có cửa, nhưng rất khó. Thông thường đàn ông giàu kiếm vợ thích kiếm gái trẻ. Nếu cô mới qua hai mươi chút xíu, tôi vỗ tay mời cô thử ngay. Một loại khác không bận tâm chuyện tuổi tác nhưng sẽ đòi môn đương hộ đối. Cô không phải bạch phú mỹ, không thể cung cấp nguồn lực gì cho người ta, vậy tức là viển vông rồi. Nhỡ đâu số hên gặp được một thằng chịu cưới cô, thì quá nửa khả năng là cái loại con nhà giàu bản thân bất tài chỉ dựa dẫm vào phụ huynh, trước khi kết hôn sẽ bắt cô ký hợp đồng tiền hôn nhân. Nếu không nữa thì bất động sản tài sản đứng tên ba má chồng cô hết, cô chỉ là cái máy đẻ kiêm người giúp việc, về làm dâu để hầu con hầu cháu nhà họ, nếu ly hôn thì một xu cũng chẳng được. Hai loại tôi nói là hai loại cô sẵn sàng lựa chọn, còn cái hạng đỗ nghèo khỉ gia cảnh kém chả có triển vọng gì thì cô cũng chẳng mất công suy tính làm gì, đúng không?”

Diệp Như Vy cúi đầu cười giễu. Sếp nói lý lẽ đâu đấy, cửa chọn lựa của cô trên thị trường thực sự hẹp, cho nên trong ngắn hạn cô cũng không định tính chuyện riêng tư.

Soái Ninh lại phân tích cho cô lợi ích của việc nhận lời anh Chu: “Xã hội ngày nay thật không ưu ái gì phụ nữ. Gái muốn vươn cao chỉ có thể dùng trai làm bàn đạp. Cô lại không giống tôi, có thể đứng trên vai ba tôi, nên đành phải trao đổi bằng quan hệ nam nữ. Trước hết kiếm một người có tiền và tin được sẵn sàng giúp đỡ cô. Cô đi theo anh ta tích góp tiền nong kiến thức, đầm tốt nền móng cho bản thân. Tiền là món trang bị quan trọng nhất của đàn ông. Đàn ông giàu khác biệt quá lớn so với đàn ông nghèo. Đi theo trai nghèo chịu khổ đã đành, ngoài việc phải tiếp nhận một đống năng lượng tiêu cực thì chẳng học được gì khác nữa. Đàn ông có tiền lại là người cố vấn hạng nhất về cuộc đời. Ở bên họ lâu, tai nghe mắt thấy ngấm từ từ, dần dà thói quen sinh hoạt, cách tư duy, tầm nhìn logic của cô đều sẽ trưởng thành vượt bậc, trực tiếp giúp ích cho chuyện phấn đấu sau này. Cô biết mắt nhìn người của tôi không kém, anh Chu tuyệt đối là hàng chất lượng cao trong đám trai giàu. Tiền thì không tính là nhiều lắm, nhưng phẩm chất hạng nhất luôn. Cô cứ coi như đi tham gia khóa tập huấn, còn có thể được chia sẻ tài nguyên từ phía anh ấy. Qua đôi ba năm, chờ tiền và mối quan hệ đầy đủ cả rồi thì tốt nghiệp ra trường, tìm đối tượng nghiêm túc. Lúc đó sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”

Hô hào rằng phụ nữ phải độc lập rồi lao đầu vào làm một mình đến chết cũng thật ngớ ngẩn. Hàng ngàn năm nay, đàn ông đã bắt phụ nữ làm nô lệ bằng cách tẩy não, tại sao phụ nữ không thể giở thủ đoạn lợi dụng đàn ông? Hầu hết các nguồn lực xã hội đều nằm trong tay đàn ông, có một số cửa ải mà phụ nữ nếu chỉ dựa vào quyết tâm xông lên cũng không thể vượt qua. Phải dùng mưu sắp đặt để nắm bắt các nguồn lực và phát triển bản thân thì mới có vốn liếng theo đuổi sự độc lập. Phải đàm phán bằng chính thực lực của mình. Nếu cứ dùng phẩm chất trong sạch cao quý mà có thể khiến đàn ông tự động từ bỏ quyền lực thì “tam tòng tứ đức” đã thành cụm từ mang nghĩa khen ngợi cmnr. Đến bản thân cô (Soái Ninh) còn phải khom lưng uốn gối nịnh bợ các ông lớn, gái xuất thân thấp hèn muốn nhanh chóng leo cao thì không kiếm cái thang máy không xong.

Đây là logic của cô – một người trần tục theo chủ nghĩa vị lợi.

Diệp Như Vy trầm tư phút chốc rồi ngẩng lên hỏi: “Ninh tổng, tôi nghe Thôi Minh Trí nói hồi trước chị một mực không chịu làm vợ Phương tổng của Viễn Hằng, nói rằng phụ nữ không thể dựa dẫm đàn ông. Giờ sao chị lại muốn tôi dựa vào đàn ông ạ?”

Ánh mắt dịu hiền của cô không hề sợ sệt, trong mắt Soái Ninh thì tất cả chỉ là khí phách của kiểu người sách vở.

“Cô vẫn không hiểu ý tôi. Toàn tâm toàn ý coi đàn ông là chỗ dựa, bao nhiêu hy vọng gửi gắm vào nó hết, không có chí tiến thủ, chuyện tốt xấu gì cũng trông vào tâm trạng của đàn ông, không hề tự chủ, rời xa đàn ông là không sống được, đấy mới gọi là dựa dẫm. Chẳng hạn như bọn đàn bà trong phim cung đấu, cả lũ đấu đá sống chết vì một thằng đàn ông, thực ra là bị đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay, thắng thua gì cũng ngu bomera. Phải tay tôi thì cứ tìm cách cho hoàng đế chết để con trai lên ngôi, bản thân thì buông rèm nhiếp chính, vậy mới phê. Đàn bà không phải không thể dựa dẫm đàn ông. Xã hội hiện nay vẫn trọng nam khinh nữ nam tôn nữ ti, những người có địa vị có quyền lực thật sự hầu hết vẫn là đàn ông, không mượn sức họ thì sao làm nên chuyện được? Không lẽ trông vào bà tiên, nhờ phép thuật là muốn gì được nấy? Gái phải giỏi hấp thụ dưỡng chất từ phía đàn ông như cây non nép vào đại thụ để tránh mưa gió đợi một ngày kia thành tài tự mình có thể đứng ra đội trời đạp đất. Còn gái dựa dẫm vào đàn ông là dây tầm gửi, chỉ biết sống bám, rời cây chủ ra là chết. Tôi là tôi đang bảo cô làm một cái cây, không xui cô làm dây leo.”

Cô ngờ rằng tư duy cứng nhắc của Diệp Như Vy bắt nguồn từ sự chi phối tư tưởng trong xã hội nam quyền, nhân tiện khai sáng:

“Hiện tại cũng có rất nhiều thằng khôn lỏi to mồm hô hào nữ giới phải độc lập, vừa thấy gái chiếm được tí lợi ích từ đàn ông là giãy đành đạch lên, chửi gái là condi đào mỏ hám tiền. Một số trong bọn này là dạng đỗ nghèo khỉ chỉ mong né tránh trách nhiệm của đàn ông trong tình yêu và hôn nhân, muốn nữ giới phải tự lo liệu sòng phẳng, thậm chí còn phải bỏ tiền ra cho nó. Một số khác là dạng đàn ông có tiền, chúng nó sợ bị gái bòn rút lợi ích, muốn nhốt gái vào cái nhà tù đạo đức cho bọn nó thỏa sức sắp đặt. Bọn này ra sức tung hô một số tấm gương gái tự tay vất vả làm nên chứ không lợi dụng đàn ông, tâng bốc họ lên, đắp nặn họ thành khuôn mẫu cho nữ giới. Vì thế bọn gái đầu óc đơn giản sẽ hô hào độc lập rùm beng khắp nơi để được đàn ông ca ngợi, tiêu một xu của đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ, rõ ràng có đường tắt lại cứ khăng khăng lăn lê ra làm, thực ra là trúng mưu gian của đàn ông rồi. Cô cứ ngẫm mà xem, xã hội Trung Quốc phong kiến kéo dài liên tục mấy ngàn năm nay, kinh nghiệm của đàn ông trong việc kiểm soát/ chi phối đàn bà thậm chí còn dày hơn kinh nghiệm sinh tồn. Không có nhận thức tỉnh táo và quan niệm rành mạch thì căn bản không đấu lại chúng nó đâu.”

Cô cảm thấy bản thân đã nói trắng hết ra rồi, thấy Diệp Như Vy mỉm cười không đáp, nghĩ bụng cô nàng này là người câu nệ cả thẹn, đại loại ngại trả lời thẳng, bèn chủ động quyết thay Diệp Như Vy: “Nếu cô không phản đối, tôi sẽ trả lời anh Chu. Bữa nào sắp xếp cho hai người gặp mặt chính thức nói chuyện ướm ý tứ của nhau.”

Diệp Như Vy hơi nhổm dậy, thành khẩn nói: “Xin lỗi Ninh tổng, vừa rồi tôi hiểu lầm chị. Rất cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi, nhưng vẫn phải xin lỗi chị, tôi không đón nhận tấm lòng tốt của chị được ạ.”

Soái Ninh biết một số người nghèo rất khái tính, đặc biệt là người đã nhọc nhằn bao năm tự ngoi lên được tầng lớp lao động trí óc như cô thì càng rất tự trọng, thường không tin vào các góc khuất của xã hội. Mắt thấy bao lời lẽ vừa rồi uổng phí cả, cô không khỏi bực bội, nhắc nhở: “Cô thực sự cho rằng tự cô có thể tìm được đối tượng tử tế à?”

Diệp Như Vy lắc đầu: “Tôi biết tôi sẽ rất khó tìm được đối tượng kết hôn chất lượng tốt, cũng không tính tặc lưỡi lấy bừa. Có lẽ tôi sẽ không thể lấy chồng trong vài năm tới, thậm chí lâu hơn.”

“Có nghĩa là cô chuẩn bị độc thân dài dài? Thế thì phí quá! Cô có tài, sao không tận dụng cơ chứ?”

Có vốn mà không dùng là điều người giàu không muốn nhất. Tiền gửi trong ngân hàng không hiệu quả, nhất định phải đem ra đầu tư. Mà đấy là tiền gửi tiết kiệm còn được chút lãi, đằng này tuổi xuân nhan sắc của phụ nữ chỉ có liên tục mất giá, không tranh thủ thời gian để tận dụng, đến lúc hết hạn là thành đồ bỏ.

Kinh nghiệm trưởng thành quyết định tam quan cá nhân, Diệp Như Vy không có ý định so sánh tình cảm đạo đức với ai, chỉ bày tỏ quan điểm từ lập trường của chính mình.

“Ninh tổng, tôi nỗ lực làm việc là muốn để bản thân và người nhà có cuộc sống tốt hơn. Cái tốt này không chỉ là cải thiện điều kiện vật chất. Đối với cá nhân tôi, tự do tinh thần mới quan trọng nhất. Việc bán rẻ tình cảm, ép mình săn đón chăm nom đàn ông có vợ sẽ gây áp lực tâm lý cho tôi. Thà cứ tự mình siêng năng đi làm, tuy khổ nhọc một chút nhưng đầu óc nhẹ nhõm vui vẻ còn hơn.”

Soái Ninh cũng là người không muốn quỵ lụy ai nên có thể chấp nhận lý do này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy tiêng tiếc lô lỗ.

“Trông vào tí tiền lương của cô thì có cuộc sống tốt hơn thế nào được? Cùng lắm cũng tạm đủ ấm no thôi.”

Diệp Như Vy vẫn giữ nụ cười thiện ý: “Có nhiều mức độ giàu có mà, tôi và mọi người trong gia đình vẫn luôn cho rằng có cơm ăn áo mặc là tốt rồi.”

“Cô thương hai thằng em cô như vậy, không tính toán cho tương lai chúng nó?”

“Tôi có tính toán cho chúng nó rồi. Khi chúng nó còn đi học, tôi sẽ trợ giúp hết mình. Đợi đến khi chúng nó có thể tự lập là tôi sẽ ngừng, nếu không thì sẽ khiến chúng nó ỷ lại. Lũ em rất yêu quý kính trọng tôi, nếu chúng nó biết tôi đi làm vợ bé người ta thì cũng sẽ đau lòng.”

“Cô dựa vào đâu mà chắc chắn thế? Lớp trẻ bây giờ thực tế hơn nhiều, không chừng sẽ mừng thầm thì sao?”

“Nếu chúng nó như thế thật thì cũng bằng chà đạp lên bao khó nhọc trong quá khứ của tôi, tôi sẽ không nhận loại em không lương tâm như thế nữa ạ.”

“Ba má cô cũng có thái độ kiểu này?”

“Vâng, bố mẹ tôi đều là người thật thà, họ cũng chủ trương làm giàu nhờ chính đôi tay mình.”

Cả nhà toàn bạch liên xịn à nha. Cái xã Liên Hoa quỷ quái ấy sinh ra được người như vậy cũng không làm hỏng tên đất.

Soái Ninh sinh ra từ tầng lớp trục lợi, đã quen với lũ xu nịnh bợ đỡ. Tuy được săn đón, cô vẫn giữ thái độ trân trọng những điều thực sự tốt đẹp, không những không trách Diệp Như Vy mà còn để mắt đến cô hơn. Cô quyết định sau này sẽ nâng đỡ Diệp Như Vy thêm nữa.

Đêm đó, trước khi ngủ, cô nhớ lại việc này, càng sinh tò mò. Trong xã hội tràn lan chủ nghĩa hưởng lạc tôn thờ tiền bạc ngày nay, “phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất”[1] đã thành lời nói suông trong đống giấy cũ. Thành công học, hậu hắc học đang thịnh hành, giàu có trở thành tiêu chuẩn duy nhất để lường xét thành tựu. Hóa ra vẫn còn người nâng niu cái tín điều “không biết thời thế” kiểu này.

Chuyện này khiến cô nhớ đến Lư Bình. Dường như anh là đồng loại của Diệp Như Vy, còn khác người hơn cô. Sự cao thượng của người nghèo có lẽ là lựa chọn khá khẩm nhất do những gian nan trong việc kiếm tiền xô đẩy. Còn anh, anh chọn thế vì cái gì?

Thảo luận về đề tài này chắc hợp ý anh. Mấy hôm nay không liên lạc, vừa hay rảnh thì khều khều tí. Nghĩ xong trở dậy gọi điện cho Lư Bình.

“Bí thư Lư, anh ngủ chưa?”

Lư Bình cười nói: “Anh chuyển chỗ cả tuần rồi, giờ không phải bí thư nữa đâu.”

Soái Ninh cười, đổi sang gọi anh là “Tổng thư ký Lư”, nghe anh nói vừa đi làm về, ngạc nhiên: “Đã 12h rồi, việc mới của anh bận vậy sao?”

“Trước kia cũng không khác mấy mà. Sắp hết năm rồi còn gì, công việc ngập cả lên.”

Trước kia Soái Ninh chưa từng õng ẹo qua điện thoại với anh, anh đang tưởng có việc gì thì nghe được một câu không nghiêm chỉnh cho lắm:

“Hôm nay nói chuyện với một cô nàng, có cảm giác cổ rất giống anh, bỗng dưng muốn tâm sự với anh.”

Lư Bình muốn cười: “Trông anh ẻo lả lắm à? Không đến nỗi nhỉ.”

“Không phải nói ngoại hình mà là tam quan. Cô nàng kia nhà nghèo lắm, một mình nuôi cả gia đình. Có một doanh nhân giàu có muốn đặt giá cao bao cổ nhưng cổ kiên quyết cự tuyệt, nói là thà chịu cảnh nghèo mà tâm lý thanh thản còn hơn.”

“Nhân phẩm cô này rất đứng đắn nhé. Ở trong nghịch cảnh mà vẫn giữ được mình, không có sức mạnh tinh thần to lớn thì không làm được điều này đâu.”

Soái Ninh khen anh đánh giá chính xác, không quên trêu chọc: “Đây là anh đánh giá chính mình hả?”

“Ơ?”

“Em nói hai người rất giống nhau đó. Phẩm chất và tính cách của cổ đều rất giống anh, chỉ xét nội tại thì y như em sinh đôi của anh á.”

“Ninh tổng, khi nào thì em mới thôi trêu anh nhỉ?”

Lư Bình cười rinh rích. Tưởng tượng biểu cảm đỏ mặt ngượng ngùng đáng yêu của anh, Soái Ninh thấy sóng lòng dâng lên từng đợt màu hồng phấn. Cô chuyển từ tư thế ngả ườn sang ngồi khoanh chân, nghiêm túc đối đãi việc “tán tỉnh” lần này.

“Tổng thư ký Lư.”

“Nghe em gọi thế này cứ ngang ngang thế nào ý, gọi thẳng tên đi.”

“Được rồi, vậy sau này anh cũng gọi tên em đi, đừng có Ninh tổng, Ninh tổng.”

Tiện thể điều chỉnh xưng hô cho nhau, giọng điệu của cô càng sốt sắng: “Lư Bình, lương anh được bao nhiêu một tháng?”

Câu hỏi đột ngột làm Lư Bình ngớ ra: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Muốn biết anh có nuôi nổi em không.”

“Ha ha, nếu em chịu hạ thấp mức sống thì cũng miễn cưỡng nuôi nổi.”

Anh đã dần quen với thói lầy lội của cô, có thể ung dung đối đáp lời đùa cợt kiểu này.

Soái Ninh kiên trì moi ra được mức thu nhập của anh, nghe nói lương thưởng cả năm cộng lại chỉ hơn 70 ngàn, còn chưa bằng tiền cô mua cái ví nhưng lại cơ bản phù hợp tiêu chuẩn sinh hoạt thường ngày của anh, xem ra anh đang thực sự đích thân tuân thủ thực hiện lối sống thanh liêm.

“Anh vất hơn cả trợ lý Thôi nữa á. Anh không muốn ăn ngon hơn chút, mặc đẹp hơn chút, ra ngoài xã giao cũng có thể diện hơn sao?”

“Thể diện không có được nhờ khoe chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Làm người ngay thẳng, làm việc đáng tin cậy, mặc bừa cái gì cũng giành được lòng tin và sự tôn trọng của người khác.”

“Kể cũng đúng, bằng vào điều kiện của anh, cũng không ai dám coi thường anh. Vậy lý tưởng của anh là gì? Bỏ qua những mục tiêu chí công vô tư kiểu như ‘cùng nhau thịnh vượng’, anh đã tính toán cho bản thân bao giờ chưa?”

“Ừm, chuyện này mà nói ra thì dài lắm. Nói đơn giản thì anh cho rằng theo đuổi lý tưởng chính là quá trình thể hiện giá trị bản thân. Có người cảm thấy kiếm được nhiều tiền, hưởng thụ vinh hoa phú quý thì đời người mới có giá trị. Cũng có người coi việc tạo phúc cho xã hội là nơi giá trị của chính mình tồn tại. Mỗi kiểu người đều có lý lẽ riêng. Anh chọn kiểu người sau, vì lựa chọn này phù hợp với nhu cầu của anh hơn.”

Nhờ hỏi chuyện, Soái Ninh lần đầu moi được một chút thông tin về gia đình anh.

“Chắc có liên quan đến giáo dục trong gia đình đấy. Ông bà nội ngoại và bố mẹ anh đều tuân theo quan niệm này, cả đời gắn bó với cương vị của mỗi người, trước sau coi mình là chủ nhân của xã hội, cố gắng phấn đấu để nó ngày càng phát triển hoàn thiện và tiến bộ. Những tác phong tốt đẹp này cứ thấm dần vào anh…”

Anh chợt ngừng lời, có vẻ lấy lại tinh thần. Soái Ninh gạn hỏi thêm, anh cũng chỉ cười hơ hơ ra vẻ ngơ ngơ lảng đi, có thể đã coi cuộc điện thoại này của cô là để kiếm cớ dò xét.

Soái Ninh biết anh bị bệnh đa nghi nặng, không muốn vì chuyện này mà lại sinh ra khoảng cách, chủ động mở đường lùi cho anh.

“Một năm nay, ở xã Liên Hoa đã có người phát tài. Có người mở nhà trọ mở quán ăn kiếm lời cả triệu bạc, kiếm được nhiều hơn cả ba đời trước cộng lại, cũng bằng cả chục năm tiền lương của anh. Anh vất vả lo xúc tiến ‘cùng nhau thịnh vượng’, kết quả người nghèo hơn anh đã giàu lên cả, bản thân anh lại không thu được ích lợi gì, không thấy oan ức sao?”

Lư Bình khoan khoái nói: “Anh ước gì có nhiều người hơn nữa thoát nghèo làm giàu. Càng nhiều trường hợp như thế, hiệu quả công việc của anh càng lớn. Mỗi người có định nghĩa khác nhau về giàu nghèo. Anh coi nghèo là đánh mất chính mình, vì cuộc sống thiếu thốn vật chất mà làm việc gì đó trái với ý nguyện khiến lương tâm cắn rứt. Nếu có thể kiên định hoài bão thực hiện lý tưởng thì đời người sẽ hết sức giàu có.”

Soái Ninh căm hận những kẻ giả nhân giả nghĩa. Gặp các thể loại ngoài miệng thích nói đạo lý nhưng thực ra là dạng trai trộm cướp gái đĩ điếm, nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ đâm thọc đôi nhát. Điều này cho thấy trong tiềm thức cô chính là người bảo vệ đạo đức, chẳng qua đã quen bay trong bóng tối nên mới cho rằng bản thân cũng là quạ đen.

Một khi đã được tắm trong hào quang Đức Mẹ đích thực thì sung sướng dễ chịu khôn tả, vỗ tay nói: “Anh đúng là đóa sen trắng xịn à nha.”

“Đừng trêu anh mãi thế, nhỡ mặt không hết đỏ thì sau này phải làm Quan Công đấy.”

“Em nói thật mà. Sen trắng mọc trong nước bùn là hợp nhất. Về sau em phải hư hỏng thêm chút mới có thể xứng với anh.”

Dù biết là cô đang nói đùa, Lư Bình vẫn nghiêm túc chỉnh sửa: “Đừng nói về mình như thế. Nếu em là kẻ xấu thật thì anh đã không thích em.”

Cho đến nay, đây là lần anh thừa nhận tình cảm với cô thẳng thắn nhất. Cô đang ở thế tấn công bỗng như bị phản công bất ngờ, đáp trả theo thói quen.

“Trước kia em từ bỏ quyền được biết, bây giờ muốn hỏi, anh thích em vì cái gì nhỉ?”

Lư Bình là người có thể chủ trì đại cục, khi nên thoáng đạt thì tuyệt đối không co quắp, thao thao kể luôn: “Anh có thể cảm nhận được rất nhiều năng lượng tích cực, nói ví von chính là có thể mang ánh sáng đến cho người khác.”

“Hả? Những lời mắng chửi em trên mạng có thể xếp quanh địa cầu 100 vòng, em còn tưởng mình là hố đen á.”

“Đôi khi còn chưa thỏa đáng, còn cần xem xét sửa đổi, nhưng em có thể quán triệt ý tưởng của mình, không khuất phục trước tình cảnh nguy khốn, có gan xé toạc các biểu hiện giả dối và tuyên chiến với một số sự vật không hợp tình hợp lý. Tinh thần này có thể mang đến cho người ta dũng khí và sức mạnh. Em không thấy số người yêu quý em trên mạng cũng không ít hay sao? Ban đầu anh cũng bị thu hút vì điểm này.”

Nổi loạn là đóa hoa rực rỡ mọc sâu trong bụi gai, bắt mắt nhưng lại không dễ tới gần. Vì thế, những người nền nếp lại thường hâm mộ những kẻ phá cách. Gái ngoan dễ phải lòng giai đểu, giai ngoan cũng dễ mê mẩn gái hư.

Soái Ninh coi như đã hiểu tại sao người ưu tú như anh lại chịu cảnh độc thân 30 năm liền. Chắc hẳn trong quá khứ, anh chỉ gặp toàn gái đàng hoàng chất huệ lòng lan (thanh nhã cao quý), mặc dù trong ngoài có chênh lệch nhưng trước mặt anh hẳn cũng có thể thể hiện không chê vào đâu được.

Người ăn chán món thanh đạm mà nếm thử lẩu cay sẽ phê đê tê mê, huống chi là loại lẩu Tứ Xuyên chất phát ngất như chụy.

Cô nhất thời ngây ngất, cười hì hì gợi ra những chuyện râu ria.

“Miệng anh hôm nay ngọt quá, em phải đi chích insulin mất thôi.”

“Ha ha, anh thực sự cầu thị mà.”

“Vậy có thể thực sự cầu thị nói cho em, anh chuẩn bị xử lý việc thích em thế nào không?”

Một khoảng lặng đến năm giây xuất hiện trong cuộc gọi. Anh do dự đến vậy thì lời nói tiếp theo tám phần là thật lòng. Soái Ninh nhận ra rằng như thế cũng sẽ đẩy chính mình vào ngõ cụt. Nghe anh trả lời sâu kín: “Cái này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu”, cô vội hài hước giải vây giúp: “Anh nhất định phải dùng thái độ khi xây dựng chính sách cơ bản và chiến lược phát triển của quốc gia để nghiên cứu cho nghiêm chỉnh tỉ mỉ đó, đừng ra quyết định hời hợt nha.”

“Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với mọi người.”

Không biết có phải nhận ra cô có ý lảng tránh hay không, tiếng cười của Lư Bình hơi trĩu xuống. Hứng thú của cô cũng bị những suy tính xóa tan. Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi kết thúc cuộc gọi.

Tết năm nay, Thôi Minh Trí còn nhọc hơn cả năm ngoái. Ở quê, hắn cãi nhau to với mẹ về chuyện mai mối nên bị coi là đứa bất hiếu mất dạy, bị người lớn trong họ xúm lại oanh tạc, mùng 2 Tết đành kéo va-li trốn trở lại Thượng Hải.

Trước Tết, một người bạn làm môi giới bất động sản giới thiệu cho hắn một căn hộ ở quận Dương Phổ. Khu chung cư đó xây năm 2011, thuộc dạng “mỗi 1, tròn 5”[2], có thể được miễn thuế cho phần giá trị tăng thêm của bất động sản và thuế thu nhập cá nhân. Nhà rộng 90m2, tổng giá trị 5 triệu 430 ngàn tệ, trả trước 1 triệu 620 ngàn, mỗi tháng góp 25 ngàn, với mức thu nhập hiện tại của hắn thì hoàn toàn có thể cân được.

Nhờ kiêm nhiệm làm người đại diện cho Tinh Tinh, hắn có thể thoải mái sử dụng chiếc Bentley Bentayga mà Soái Ninh mua cho nó, còn được thanh toán tiền xăng.

Giờ hắn có nhà có xe, thu nhập hơn triệu tệ một năm, đã leo lên tầng lớp quản lý cấp cao, nhưng lại chẳng cảm nhận được niềm vui sướng như trong tưởng tượng.

Quá nửa động lực khích lệ hắn phấn đấu đã mất. Sau khi bị Diệp Như Vy cự tuyệt, hắn phát hiện mình không bao giờ có thể dành hết tâm trí cho người phụ nữ nào nữa.

Tinh thần làm việc thì vẫn không suy giảm, hắn chưa từng xếp Soái Ninh vào hàng ngũ “phụ nữ”. Cô là sếp, là chúa công, là Bá Nhạc của hắn. Hắn phải dốc hết sức lực để báo đáp ơn tri ngộ.

Ngày 6 tháng 3, tại công trình xây dựng dự án chung cư Hương Chương Lâm giai đoạn 2 của chi nhánh Đông Hưng Bất động sản Quan Vũ xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng, rơi vận thăng chuyển vật liệu.

11h05’ sáng hôm đó, công nhân xây dựng dùng vận thăng chuyển vữa xi-măng lên mặt sàn tác nghiệp tầng 12 đến 15. Khi lồng vận thăng lên đến độ cao 45m, dây cáp đột ngột bung ra, lồng vận thăng rơi xuống làm cả bốn công nhân bên trong thiệt mạng, Hai công nhân đang làm việc dưới mặt đất cũng bị đè chết tại chỗ.

Tai nạn lần này phá vỡ kỷ lục “Không có tử vong trong thi công” mà Bất động sản Quan Vũ duy trì đến nay, còn gây ra “sự cố trọng đại” làm chết một lúc sáu người. Không chỉ bị phạt tiền, công ty chi nhánh còn bị cơ quan quản lý đình chỉ giấy phép an toàn xây dựng. Việc này thực sự khiến Soái Quan Vũ điên cả người, ra lệnh cho Vạn Hồng Ba kiểm tra và xử lý nghiêm khắc.

Vạn Hồng Ba ngoài mặt tích cực nghe theo, chủ động chuyển giám đốc dự án và ba người phụ trách khác sang cho cơ quan tư pháp xử lý, ra thông báo toàn công ty kiểm điểm tổng giám đốc chi nhánh Đông Hưng là Vương Khai Dương, còn mở khóa tập huấn an toàn nửa tháng ở trụ sở và các chi nhánh, liệt kê thông báo chấn chỉnh dài thượt để các nhân viên từ trên xuống dưới giám sát lẫn nhau.

Bảng hiệu chữ vàng của nhà mình bị đập mẻ một góc, Soái Ninh còn điên máu hơn cả cha. Trực giác mách bảo cô sự cố lần này tuyệt đối không phải rủi ro ngẫu nhiên, cô dự tính tự phái người đi điều tra.

Trước khi cô hành động, một cuộc điện thoại nặc danh đã gọi đến số máy của Thôi Minh Trí. Người gọi tự xưng là người biết nội tình của công trình thi công Hương Chương Lâm giai đoạn 2 ở Đông Hưng. Tiếng nói đã được xử lý bằng thiết bị biến đổi giọng, nghe có cảm giác rất khoa học viễn tưởng.

“Trợ lý Thôi, tôi bất chấp nguy hiểm tính mạng để tố cáo với Ninh tổng. Công trình Hương Chương Lâm nát hết cỡ, nếu không nhanh chóng áp dụng biện pháp đối phó, sau này sẽ loạn to!”

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)


------
Chú thích:

1. Câu này của Mạnh Tử, câu đầy đủ là “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu“ (Giàu sang không mê hoặc được, nghèo khó không dời đổi được, sức mạnh không khuất phục được, như thế gọi là bậc đại trượng phu).
2. Thuật ngữ trong ngành bất động sản TQ để chỉ loại bất động sản là căn nhà duy nhất của người chủ và có giấy chứng nhận quyền sở hữu đã cấp tròn 5 năm trở lên, theo chính sách của nhà nước TQ thì khi chuyển nhượng, loại nhà này được miễn một số loại thuế.


Comments

Popular Posts