Người nối nghiệp chân chính - Chương 74
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Chương 74: Pin sạc đầy, nhiệm vụ cũng đầy[1]
Mưa rơi tí tách như thể trong bóng tối có tiếng phù thủy gấp gáp niệm chú chuyển mùa. Đất trời tan thành hỗn mang, trong khoảng hỗn mang lại sinh ra trời đất mới. Tia chớp vươn dài móng vuốt sắc nhọn xé rách lớp màng đen bao bọc sự sống, tiếng gió tiếng sấm quấn quýt lẫn nhau, vui sướng kích động gào thét không ngừng. Mưa rền gió giật như muốn dùng sức mạnh dời non lấp bể chế ngự muôn loài, rất lâu sau đó mới từ từ thấm mệt mà lưu luyến rời đi.
Mặt đất lúc này yên tĩnh ngủ say như đứa trẻ mới sinh, trên trời lác đác những vì sao nhỏ nấp sau màn mây mỏng nhìn trộm. Dòng sông vừa mới sôi trào giờ đã rì rào sóng vỗ, hoa lá mơn mởn đu đưa ngậm sương trong gió nhẹ, rõ là sung sướng với trận tưới tắm ngọt ngào vừa xong.
Lúc Soái Ninh tỉnh dậy thì Lư Bình đã đi. Anh bảo sáng nay đi thị sát với cấp trên, 8h phải có mặt ở ủy ban thành phố nên chắc 7h đã ra khỏi nhà.
Đêm qua vì muốn giải tỏa bức bối mà cô điên cuồng ép anh ra bã, chả buồn đếm xỉa rằng anh hẵng còn là trym ra ràng (trai tân). Có lẽ hôm nay anh đã mệt lại mỏi, không biết có bị cấp trên quở trách hay không.
Trong lòng chả buồn thương xót, thậm chí còn có chút hả hê, cô ra sức cào cào mái tóc rối bù, tự giễu bản thân mình là loại cực phẩm trăm dặm có một.
Rời giường, thấy ngay đôi dép mới để ngay ngắn dưới chân, quần áo của cô cũng được gấp lại vuông vắn đặt ở ghế đối diện. Trên chậu rửa mặt trong nhà vệ sinh đã sắp sẵn bàn chải và cốc súc miệng mới, cạnh đó còn có khăn rửa mặt chưa bóc tem. Lần trước qua đêm ở nhà anh, cô cũng hưởng thụ đãi ngộ như trong khách sạn, chất lượng quả có thể so sánh với trai bao cao cấp.
Chết thật, sao có thể so sánh ác ý như vậy? Người ta còn chả lấy của mày đồng nào, nghĩ người ta như vậy khác gì tự mắng mình là đồ lưu manh chơi chùa.
Cô gõ gõ trán, thoáng chấn chỉnh lại suy nghĩ lệch hết cả lạc của mình, đánh răng rửa mặt xong đi sang phòng bếp. Đúng như cô nghĩ, bữa sáng cũng đã sẵn sàng, có cháo rau xanh, bánh chiên hành cùng đĩa rau lạc trộn dầu vừng.
Đang ăn thì quản gia Lư gọi điện thoại.
“Em dậy chưa?”
Giọng điệu xiêu xiêu sóng tình, rõ là thẹn thùng vì đang vui duyên mới, chắc hẳn đang trốn ra chỗ vắng người gọi điện.
Soái Ninh là tay lái lụa kỹ thuật dày dạn, thản nhiên vừa gắp thức ăn đưa vào miệng vừa trả lời: “Em mới dậy, đang ăn sáng nè. Tay nghề thật không tồi nhưng rau trộn hơi nhạt, em vừa cho thêm một thìa muối.”
“Ăn mặn không tốt cho thận và dạ dày. Sáng nay hơi vội, không kịp làm mấy món ngon, tối nay sẽ chiêu đãi em tươm tất hơn, em không vội về chứ?”
Nghe anh nói có thể tan tầm đúng giờ, Soái Ninh nghĩ hôm nay không có việc gì cần gặp ai hay đi đâu, tới Hương Chương Lâm xem hiệu quả chấn chỉnh, rồi họp mấy cuộc qua video với nhân viên, công việc khác đều có thể giải quyết qua điện thoại, ở lại thêm một đêm cũng được, bèn cười gian nói: “Anh để em ở lại nhà anh, là muốn kim ốc tàng kiều[2] đúng không?”
Lư Bình cười nói: “Nhà vàng (kim ốc) không có, chỉ có nhà tuềnh toàng, em không chê đấy chứ?”
“Ừm, nể anh đêm qua thể hiện cũng tạm được, em đành chịu thiệt thêm chút vậy.”
Anh không mặt dày như cô, tài trí thông minh triệt để vô dụng trước màn đùa giỡn chẳng biết ngại ngùng, chỉ đành cười trừ, nghe thấy phía xa có người gọi, vội vàng tạm biệt cô.
“Khoan khoan.”
Soái Ninh gọi anh lại, trước khi tạm biệt rắc nhúm đường, hôn chụt một cái rõ kêu vào điện thoại.
Lư Bình sững người giây lát rồi tặng lại một lời thủ thỉ nồng nàn: “Anh yêu em.”
Chút mánh vặt đã khiến anh cảm động như vậy, tự dưng Soái Ninh thấy xấu hổ, lẩm bẩm dè bỉu anh ngây ngô, ve vẩy cánh tay quạt quạt gương mặt đang nóng ran cả lên. Giờ thì cô đã hiểu vì sao đàn ông nhiều tuổi kinh nghiệm phong phú lại thích móc ngoéo với thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời.
Ăn xong cô tự giác rửa bát đĩa, điện thoại đúng lúc này vang lên. Cô rửa tay qua loa, bắt máy. Là người quen ở sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải gọi đến. Tối qua, cô nhờ anh ta lưu ý diễn biến thị trường, giờ anh ta gọi hẳn để đưa tin tình báo.
“Ninh tổng, từ thời điểm 30 phút trước khi thị trường đóng cửa hôm qua, Đầu tư Phú Khang lại tăng lượng nắm giữ lên 330 triệu cổ phiếu Quan Vũ A, tỷ lệ sở hữu cổ quyền vượt quá 5%. Giá cổ phiếu trước mắt là 51,3 tệ, họ vẫn đang mua vào, đại khái không lâu nữa sẽ cử bài.”
Luật Chứng khoán quy định: Để bảo vệ quyền lợi của các nhà đầu tư vừa và nhỏ, ngăn chặn các nhà đầu tư tổ chức lớn thao túng giá cổ phiếu, khi nhà đầu tư nắm giữ 5% số cổ phiếu đã phát hành của một công ty niêm yết thì phải có văn bản báo cáo với cơ quan quản lý chứng khoán của nhà nước và sở giao dịch chứng khoán, cũng phải thông báo cho công ty niêm yết kia và công chúng. Trong ngành gọi hành động này là “cử bài”.
Soái Ninh chẳng còn lòng dạ nào mà thu dọn đống bát đĩa trong chậu rửa nữa, lấy áo khoác vội vàng ra khỏi cửa. Đầu tiên cô gọi Thôi Minh Trí bảo đặt cho cô vé máy bay chuyến sớm nhất về Thượng Hải, sau đó nhắn WeChat cho Lư Bình.
“Xin lỗi, em có việc gấp phải về Thượng Hải, có rảnh lại liên lạc nhé.”
Khi cô ở trên xe đi sân bay, Lư Bình nhắn lại: “Đừng cuống, có gì khó cứ nói cho anh, biết đâu lại giúp được.”
Soái Ninh chưa kể cho anh nghe về tình cảnh hiện nay, chỉ mong anh thực sự có năng lực giúp được. Số cổ phiếu Cảnh Hâm nắm giữ đã vượt quá cha cô, còn đang không ngừng mua vào khiến Quan Vũ A tăng quá mức giá hợp lý, trở thành dạng cổ quái có xu hướng kỳ quặc. “Đầu tư tài chính” caideogi, mục đích của chúng nó là thâu tóm!
Hôm qua cô vừa mới cãi găng với cha, vốn định lần này nhất quyết không chủ động xuống nước, nhưng hiện giờ tình thế cấp bách không thể xử sự cảm tính. Trước khi lên máy bay, cô gọi điện cho Soái Quan Vũ.
Người nghe máy là Chu Ngọc Hiền.
“Ninh Ninh, dì đang định tìm con đây, ba con ngã bệnh rồi, giờ đang trong viện. Con về đây gấp đi!”
Trước ngực Soái Ninh như bị xếp thêm một chồng gạch, cô vội hỏi bệnh tình.
“Là bệnh mạch vành cấp tính. Vừa rồi lên cơn tim ở nhà, ba con không cho gọi xe cấp cứu, bắt chở bằng xe nhà đến bệnh viện lớn gần đây, cũng không cho dì báo với ai.”
Chu Ngọc Hiền bật khóc. Trong quá khứ bà cũng là người phụ nữ giỏi giang nơi công sở, đã quen thấy cảnh sóng gió lớn lao. Nếu không có áp lực long trời lở đất thì không gì dọa được bà.
Soái Ninh hiểu ngọn ngành cả, bình tĩnh bảo: “Dì đừng cuống, ba làm thế là đúng. Bây giờ không thể để bên ngoài biết tin ba bị bệnh được, cho dù có lộ ra ngoài thì cũng chỉ được nói là bệnh nhẹ. Dì cứ tập trung trông ba, con đang lên máy bay đây rồi, sẩm tối chắc chắn về tới.”
Được cấp cứu kịp thời, Soái Quan Vũ không bị nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi.
Soái Ninh đến bệnh viện một cái là dùng cả cách mềm lẫn rắn yêu cầu phía bệnh viện bịt miệng các nhân viên liên quan, nghiêm cấm tiết lộ bệnh tình thực tế của Soái Quan Vũ cho bên ngoài, có ai hỏi chỉ được nói bị cảm lạnh bình thường.
Đêm đó, trước áp lực của cô, Chu Ngọc Hiền làm trái lời dặn của chồng, kể rõ sự thật.
Đúng như Soái Ninh suy đoán, cha cô đã một mình gánh chịu cơn khủng hoảng lâu rồi.
“Nửa cuối năm ngoái, thị trường cổ phiếu hạng A rung lắc, cổ phiếu Quan Vũ cũng xuống mức thấp. Hội đồng quản trị lo điều này sẽ thu hút những kẻ thâu tóm ác ý, sau khi nghiên cứu thì quyết định bỏ 10 tỷ mua lại cổ phiếu.”
Việc này Soái Ninh có biết. Phần lớn số cổ phiếu Quan Vũ A trong tay cô hiện nay cũng được mua vào trong thời điểm đó. Mục đích mua vào của cô chỉ là có được tư cách lên tiếng, trong khi có những kẻ lại muốn nhân cơ hội bành trướng chiếm quyền.
“Dượng con khi đó cũng bỏ ra 30 triệu để tăng lượng nắm giữ trên thị trường thứ cấp, nhưng sau đó ba con phát hiện số lượng ổng mua không chỉ có từng đó. Đến đầu năm nay, ổng túc tắc mua vào 500 triệu cổ, trong tay nắm 2,3% tổng số cổ phiếu tập đoàn, một hơi tăng gấp ba lần.”
“Ổng lấy đâu ra lắm tiền vậy chớ?”
Soái Ninh nghĩ ngợi chốc lát, tự mình đưa ra đáp án: “Cảnh Hâm năm ngoái mở ngân hàng ở tỉnh A. Vạn Hồng Ba cũng góp cổ phần. Nhất định là lấy tiền mặt từ các sản phẩm quản lý tài sản do ngân hàng phát hành, sau đó tiến hành thu mua có đòn bẩy!”
Soái Quan Vũ thấy Vạn Hồng Ba có động thái lạ, vốn định dàn xếp êm ả, nhưng sau hai lần bàn bạc sâu thì đối phương bộc lộ dã tâm.
“Ổng nói đường lối kinh doanh của ba con giờ không hợp xu hướng, làm sản xuất không có triển vọng gì, kiếm tiền nóng mới là đúng đắn. Nếu không thay đổi chủ trương và nhất quyết cản trở sự phát triển của tập đoàn, ba con sẽ không còn đủ tư cách làm chủ tịch nữa. Hơn một nửa số cổ đông lớn ủng hộ ý kiến của ổng. Cổ phiếu của họ và Vạn Hồng Ba cộng lại chiếm 10% tổng số. Các cổ đông khác người thì như Phương đổng của Viễn Hằng, luôn chỉ nhận cổ tức chứ không nhúng tay, người thì như Tô đổng của Kiến Uy không tỏ rõ thái độ, mấy người còn lại cầm tổng cộng không đến 2,6%. Nhìn tổng thể cục diện thì dượng con chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.”
Để vãn hồi tình hình, Soái Quan Vũ đã nghĩ đủ cách để tăng cổ quyền bên mình, tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhiều nơi, đổ hết tiền riêng và các tài sản có thể nhanh chóng chuyển thành tiền mặt ra mua lại cổ phiếu. Thời gian có hạn, cho đến nay ông chỉ tăng được 1,2%. Cảnh Hâm một lần nữa tăng quy mô nắm giữ vào thời điểm này, tình cảnh với bên mình giống như đã bị tuyết dày chặn cửa lại gặp mưa đá.
“Ba con biết Cảnh Hâm là do dượng con viện tới để ép ổng rời ghế, đã gặp lãnh đạo cấp cao của họ để thương lượng. Những người đó ngoài mặt kính nể ổng, nói rằng họ muốn giúp ổng đẩy nhanh sự phát triển quốc tế và chuyển đổi mô hình kinh doanh của Quan Vũ, ý tứ lại nghiêng về bên dượng con. Bởi vì triết lý kinh doanh của hai công ty không hợp nhau, họ mà tham gia quản lý thì bất lợi cho hoạt động của tập đoàn.”
Một lượng lớn vốn đầu tư của Cảnh Hâm đến từ trái phiếu, bảo hiểm và quỹ. Kiểu đầu tư dựa trên nợ có rủi ro cao này ảnh hưởng tiêu cực đến xếp hạng tín dụng mà bấy lâu Quan Vũ vẫn luôn duy trì. Một khi họ kiểm soát được Quan Vũ, các tổ chức tài chính, các cơ quan xếp hạng tín dụng và các công ty đầu tư lớn khác sẽ điều chỉnh lại đánh giá của họ đối với Quan Vũ.
Những năm gần đây, các tổ chức đánh giá quốc tế đã xếp Quan Vũ vào top những công ty tốt nhất trên toàn cầu, về tổng thể là chi phí tài chính và rủi ro thấp. Nếu Cảnh Hâm chỉ cậy tiền nhiều (ỷ lại tư bản) kiểu này thì thành phần tối mắt vì tiền chỉ nhăm nhăm kiếm lợi sẽ thành cổ đông lớn, ưu thế tín dụng này sẽ vì thế sẽ bị phá nát.
Soái Quan Vũ quyết chí bảo vệ thương hiệu và uy tín của Quan Vũ, đàm phán với Cảnh Hâm kết thúc chẳng vui vẻ gì. Lập trường này của ông tất nhiên đúng đắn, nhưng thị trường tư bản không phân chia chính tà, công ty một khi đã lên sàn thì nhất định phải tuân thủ luật chơi. Cổ phiếu là sản phẩm được giao dịch tự do, cứ có tiền là mua xả láng, không ai ngăn được lưỡi dao sắc bén của những tay đồ tể tài chính.
Giờ thì bọn rợ đã áp sát dưới thành và húc tung cổng Quan Vũ rồi.
Chu Ngọc Hiền khóc lóc trách Soái Ninh: “Ba con quyết định đánh cược tất cả tài sản để đấu với họ đến cùng, bảo trận này ít cửa thắng, có thể khuynh gia bại sản, không giữ được tính mạng. Thế nên ổng mới kêu con về chia tài sản trước, muốn con cầm tiền xa chạy cao bay cho tương lai khỏi trắng tay. Ổng đã làm hết trách nhiệm người cha, con lại cứ oán trách ổng suốt. Đêm qua ổng khổ tâm đến nỗi cả đêm không ngủ. Sáng nay tin tức bên sở giao dịch lại nói Cảnh Hâm đã đến mức cử bài. Hai cú sốc cùng lúc thế, bảo sao ổng không tức phát bệnh chứ?”
Soái Ninh mặt trầm như nước, không hề áy náy mà còn tức thêm, nghiến răng nói: “Ổng không chỉ không làm tròn trách nhiệm người cha mà còn không làm tròn trách nhiệm chủ tịch. Con không cần ổng che chở, chỉ hy vọng nhận được sự tôn trọng xứng đáng.”
Cô đứng dậy đi vào phòng bệnh, Soái Quan Vũ đang cầm điện thoại di động nằm ngẩn ra trên giường. Cô tưởng ông đọc tin tức, đến gần mới nhìn rõ trên màn hình là ảnh của các anh.
Nếu hai đứa con trai có một đứa còn sống, mình cũng không đến nỗi phải một thân một mình chống chọi thế này.
Cha hẳn đang nghĩ như vậy, thần thái nghẹn ngào của ông có thể chứng minh điều đó.
Soái Ninh siết chặt nắm tay rồi lại run rẩy thả lỏng. Soái Quan Vũ không muốn đối mặt với cô, thấy cô lại gần bèn ngoảnh tránh.
Lúc này không thích hợp để nói về tình cảm gia đình, cô đứng bên giường, nói thẳng băng: “Ba, là cha, ba không muốn cho con gái xen vào việc làm ăn, con tạm thông cảm được. Nhưng con bây giờ là cổ đông của Quan Vũ, ba làm chủ tịch thì phải có trách nhiệm với con. Con không muốn để tư bản bất lương rót vốn vào tập đoàn, làm tổn hại lợi ích của con. Đề nghị ba phải hợp tác với con để gia cố, chống cự.”
Soái Quan Vũ thở dài bất đắc dĩ: “Con quá non kinh nghiệm, cũng không có nền tảng chuyên ngành về tài chính, không hiểu thị trường tư bản hiểm ác đâu. Hiện tại ba muốn xin tạm ngừng giao dịch còn không được hội đồng quản trị thông qua. Thế lực của dượng con phát triển nhanh quá, ba còn chưa kịp nghĩ ngợi, ổng đã chiếm thế thượng phong. Điều này cũng tại ba không nghe lời cảnh báo của con sớm hơn, cho rằng dù gì cũng là họ hàng, quan hệ bấy lâu nay cũng không tệ. Anh Ba con hồi còn sống cũng thường nói dượng con ủng hộ yêu thương nó, tình cảm như chú cháu ruột…”
Soái Ninh cười mỉa: “Cho nên về cơ bản là ba vì tin tưởng anh Ba nên mới tin tưởng lây sang Vạn Hồng Ba. So với anh Ba, độ tin cậy của con không đáng nói đến một lần.”
Soái Quan Vũ chán nản nhắm mắt lại: “Đã đến nước này, con đừng ghen ghét anh con nữa. Nghe lời ba, cầm hết những tài sản ba cho con, rời khỏi cái chiến trường này đi.”
“Không, Quan Vũ là của nhà họ Soái chúng ta, con là người nhà họ Soái, con cũng phải tham gia chiến đấu bảo vệ cơ nghiệp.”
Soái Ninh tuyên thệ dứt khoát xong thì ngồi xuống bên mép giường, chúi người dò hỏi: “Ba, thái độ Phương Hưng Quốc thế nào ạ? Ổng còn ủng hộ mình không?”
Phương Hưng Quốc có triết lý kinh doanh tương tự Soái Quan Vũ, tất nhiên hy vọng Quan Vũ có thể do ông bạn cũ cùng chung chí hướng lãnh đạo, trước mắt chưa có dấu hiệu ngả sang phe Vạn Hồng Ba.
“Còn Tô Vĩnh Phúc thì sao? Thái độ ổng sao ạ?”
Trước khi Cảnh Hâm và Vạn Hồng Ba khuếch trương cổ quyền (tăng lượng cổ phiếu nắm giữ), Tô Vĩnh Phúc là cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn Quan Vũ, với 1,3% cổ phần. Người này lươn lẹo ranh ma và nhiều đường lùi, nhất quyết đứng trung lập khi Quan Vũ xảy ra đấu đá nội bộ, nhưng nếu Soái Quan Vũ tiếp tục thất thế, ông ta sẽ làm kẻ cơ hội a dua và xuôi theo chiều gió mà gia nhập phe Vạn Hồng Ba.
Soái Ninh trong đầu cũng nắm sơ sơ, an ủi cha: “Ba, bây giờ chúng ta chỉ có thể chống chọi cuộc xâm lược của Cảnh Hâm bằng cách nhanh chóng tăng số cổ phần đang nắm lên thôi. Ông Phương vẫn đứng về phía mình, lão Tô thì thuyết phục thêm chút là quá nửa khả năng cũng theo mình. Con và vài đối tác hiện có gần 1% cổ phần, thêm các cổ đông khác ủng hộ ba vào nữa là có tỷ lệ ủng hộ 10%, được quyền triệu tập đại hội cổ đông. Nghe nói Vạn Hồng Ba chỉ kiểm soát hội đồng quản trị, các cổ đông nhỏ lẻ ủng hộ mình vẫn chiếm đa số. Con lại tranh thủ thời gian đi mời người thu mua cổ phiếu. Bên kia muốn lật được ba cần phải đạt 30%. Chỉ cần bên mình đạt 30% trước Cảnh Hâm là có thể xin tạm ngừng giao dịch. Cảnh Hâm chơi trò dùng nợ ngắn hạn đầu tư dài hạn, không gồng được lâu đâu. Cổ phiếu tạm dừng giao dịch là chúng ta có thể chuyển bại thành thắng.”
Soái Quan Vũ phản ứng với phương án nói trên không mặn mà lắm, hoài nghi con gái không có năng lực thực tiễn.
Soái Ninh biết chỉ hành động mới chứng minh được tất cả. Trước hết, cô phân loại các kế hoạch, việc gần nhất tới đây là dạy cho Vạn Hồng Ba một bài học.
Lão quỷ này hại ba khốn khổ, trước mắt mình chưa đập lão toi được nhưng có cách đốt tí lửa ở sân sau nhà lão, cho lão ăn một bữa hành no.
Cách đây không lâu, ông chồng người Nhật của Vạn Lệ Lệ - chị họ thứ hai của cô - ngã chết khi đang trượt tuyết ở dãy Alps. Vạn Lệ Lệ trở thành quả phụ giàu như ý nguyện, đưa con về nước tĩnh dưỡng. Nghe nói đêm nay, chị sẽ đi dự bữa tiệc thời trang ở khách sạn Mandarin Oriental cùng bà mẹ kế. Soái Ninh cũng nhận được thiếp mời, vốn không định gặp mấy người họ hàng này nhưng giờ lại cố tình tìm họ.
Ban ngày, cô đã cho người điều tra hành tung của Vạn Hồng Ba. Lúc này lão đang đi Tô Châu gặp bồ. Cái nhà con bồ kia đang ở là nhà ngày xưa Soái Quan Vũ mua cho cô em gái đã mất. Ba người chị họ của Soái Ninh đều lớn lên ở đó.
Vạn Lệ Lệ kính trọng mẹ nhất, trước kia cực căm Vạn Hồng Ba vì thói trăng hoa. Hồi chưa lấy chồng, chị đuối về vị thế nên không dám bày tỏ, lấy chồng rồi thì vùng lên, tính tình cũng càng ngày càng ghê gớm. Nếu chị biết cha mình nuôi gái ở chỗ ở cũ của mẹ thì có trò hay cho coi.
“Ninh Ninh, cháu cũng đến à.”
Soái Ninh xuất hiện làm bà Vạn phát hoảng. Hai nhà đã trở mặt với nhau, tới đây sẽ đấu một mất một còn, bà ta linh cảm con ranh này đến vì nhằm vào nhà mình.
Vạn Lệ Lệ lớn lên cùng Soái Ninh, hồi nhỏ chơi cũng thân, tuy biết cô đang đối đầu với cha nhưng vẫn niệm vài phần tình cảm cũ mà chào hỏi thân thiết.
“Chị Lệ Lệ, em nhớ chị quá hà!”
Soái Ninh nhiệt tình ôm hôn chị, vẻ nhão nhoẹt ấy khiến bà Vạn vốn quen giả tạo thấy buồn nôn, vô tình thể hiện sự khinh bỉ ra mặt.
Soái Ninh chưa bao giờ thừa nhận địa vị của bà ta nên làm ngơ bà ta như mọi khi, chỉ nói với Vạn Lệ Lệ: “Chị Lệ Lệ, em cố tình đến tìm chị có việc muốn nhờ chị nè.”
Vạn Lệ Lệ thót cả tim, cho rằng cô muốn nói về việc của Quan Vũ, lại nghe cô đưa ra một yêu cầu kỳ quặc khác.
“Em mua căn biệt thự ở Tô Châu, đang thiết kế sân vườn, muốn kiếm cây tùng La Hán đẹp. Trong nhà cô không phải có cây tùng La Hán lá ngắn 30 năm sao? Dù sao nơi đó bỏ không, chi bằng bán cho em đi.”
Vạn Lệ Lệ rõ buồn bực khó hiểu. Bà Vạn thì đề phòng Soái Ninh giở trò, vội bảo: “Cái nhà đó chỉ tạm thời bỏ không, thỉnh thoảng cả nhà chúng tôi vẫn về đấy nghỉ.”
Soái Ninh hất mặt lạnh sang bà ta: “Đó là nhà ba tôi mua cho cô tôi, cô tôi mất rồi thì quyền định đoạt thuộc về các chị, đến lượt bà chõ mồm chưa?”
Không để ý cái mặt xám ngoét của bà Vạn, cô cười tủm tỉm thuyết phục chị họ: “Chị Lệ Lệ, em thực sự rất thích cây tùng La Hán kia. Chị biết hồi còn sống cô thương em lắm mà, nếu em mở lời hỏi, cô đảm bảo sẽ đồng ý.”
Vạn Lệ Lệ đoán cô có động cơ thầm kín, cười nói: “Cũng phải 7-8 năm nay chị không về đấy. Không biết thợ làm vườn có lơ là không, khéo hoa cỏ trong vườn chết sạch cả rồi ấy.”
“Lần này chị về mà còn chưa qua đó hả?”
“Ngày ngày nhà bao việc, làm gì có thời gian.”
“Vậy hôm nay chắc chắn rảnh, bữa tiệc này rõ nhàm chán, ở lại phí thời gian. Bây giờ chúng ta qua xem luôn đi.”
Soái Ninh tự tiện khoác tay chị kéo ra ngoài không cho mặc cả, Vạn Lệ Lệ muốn xem mưu ma của cô ra sao nên cũng không phản đối. Nhưng bà Vạn lo lắng, đuổi theo ngăn cản.
“Lệ Lệ đợi đã, con nhỏ này không có ý tốt, con không đi cùng nó được!”
Soái Ninh cười nhạo: “Bà làm ơn biết mình là ai chút đi. Chị Lệ Lệ không chấp bà, bà tưởng mình là mẹ ruột thật đó hả? Bọn tôi đi đâu thì liên quan gì đến bà?”
Cô biết các chị họ ghét mẹ kế, mắng bà Vạn đồng nghĩa với lấy lòng Vạn Lệ Lệ.
Quả nhiên Vạn Lệ Lệ nghiêng về phía cô, lạnh giọng với mẹ kế: “Ninh Ninh là em họ tôi, chị em rất tình cảm với nhau. Mẹ tôi hồi còn sống cũng rất thương nó. Tôi tin tưởng nó sẽ không làm điều gì có lỗi với tôi. Dì mệt cơ mà? Về nghỉ đi.”
Tin tưởng vào tình cảm là giả, điều thực sự đem đến tự tin cho chị là hiểu biết về IQ của Soái Ninh. Con em họ này kể cả có lên cơn sốt đến 42 độ cũng sẽ không đi lợi dụng sự an toàn cá nhân của chị để uy hiếp cha chị.
Bà Vạn cũng ghét đứa con chồng nhưng sợ có sai lầm gì không biết ăn nói sao với chồng nên vẫn cản đường hai người.
Soái Ninh giăng cái bẫy thứ hai ra trót lọt: “Nếu bà không yên tâm như vậy thì đi cùng chúng tôi cho rồi. Chị Lệ Lệ, chị đồng ý không?”
Vạn Lệ Lệ nghĩ một chút, hỏi mẹ kế có chịu đi cùng hay không.
Bà Vạn biết chị cố chấp, không làm rắn được, nảy ra một kế, nói: “Đi cũng được, nhưng phải lên xe chúng tôi.”
Đêm nay bà và Vạn Lệ Lệ có sáu vệ sĩ đi kèm, thêm hai tay tài xế nữa thì có gặp nguy hiểm cũng đối phó được.
Soái Ninh đồng ý nhanh gọn, chỉ mang theo Trần Kiệt lên xe Vạn Lệ Lệ. Bà Vạn lên một chiếc xe khác đi theo, trên đường duy trì khoảng cách mấy chục mét với họ.
Soái Ninh ngoảnh lại nhìn rồi quay sang Vạn Lệ Lệ cười nhạo: “Bà mẹ kế này của chị nhát chết quá, đề phòng em như phần tử khủng bố thật á.”
Vạn Lệ Lệ hùa theo: “Xuất thân nghèo hèn nên bụng dạ hẹp hòi muôn đời không khá lên được, đừng để ý bả.”
Soái Ninh trìu mến ngả vào vai chị đóng vai cô em nũng nịu: “Chị Lệ Lệ, chị vẫn như hồi còn nhỏ, em thích chị lắm.”
Vạn Lệ Lệ cười cười, nghĩ ngợi vài giây rồi hỏi độp: “Cô vì thích chị nên mới mách ba chị đấy hả?”
Năm ngoái, Soái Ninh mở tiệc trai đẹp hôm Valentine, bị Vạn Hồng Ba mách lẻo với cha, ngay lúc đó cô lôi chuyện Vạn Lệ Lệ chơi ngưu lang ra vả mặt thọc lại lão một vố.
Vạn Hồng Ba chắc hẳn đã tính sổ với Vạn Lệ Lệ, bà chị họ tất nhiên sẽ tính món nợ này lên đầu cô.
Cô ngồi thẳng dậy chẳng chút bối rối, cười khan: “Hổi là dượng mách ba em trước, em nhất thời tức lên mới tung chuyện đó ra, nhưng chỉ nói trước mặt ổng, không hề rêu rao ở đâu hết. Sau đó dượng mắng chị hả? Ổng thật không nói lý được mà, ép chị lấy cái ông già hơn năm chục tuổi, tự tay chôn vùi tuổi xuân đẹp đẽ của chị, còn không cho chị phản kháng nữa hả?”
Vạn Lệ Lệ mới đầu hay tin thì rất căm cô, nhưng ngay sau đó đã nghĩ lại. Bởi vì chị có cảm giác vô cùng hả hê khi thấy bộ dạng tức hộc máu của Vạn Hồng Ba.
Con em họ kết luận chuẩn xác, cha dùng chị như công cụ liên hôn, không thèm đếm xỉa tới cảm nghĩ của chị chút nào. Khi đi lấy chồng, lòng kính yêu của chị với cha đã trở thành giấy lộn, nỗi oán hận lại giống cổ phiếu phát hành đợt đầu, giá trị tăng gấp nhiều lần. Lâu nay chị vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay để trả thù, là con em họ đã khiến chị được toại nguyện.
“Chị không trách cô, cô giúp chị được hả dạ, chị còn thấy ơn cô ấy chứ.”
Chị dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Soái Ninh, cười không hề giả trân.
Soái Ninh cũng dành nỗi cảm thông chân thật cho chị họ. Nghĩ đến người cô số khổ, cô không đừng được, cầm tay chị, cảm thán: “Cô mất quá là không đáng. Nếu cô còn sống thì mỗi người chúng ta đều dễ thở hơn bây giờ.”
Vạn Lệ Lệ hiểu ý, ôm vai cô trấn an: “Dù sau này có xảy ra chuyện gì, cô từ đầu đến cuối vẫn là người thân của chị. Những người khác ra sao chị không cần biết, nhưng chị thì chắc chắn sẽ không để cô chịu khổ.”
Giả sử nhà họ Soái bị cha chị phá tan, chị vẫn còn đủ khả năng đảm bảo cho gia đình người bác không phải lo cơm áo. Nguyên nhân không gì khác hơn là để mẹ chị dưới suối vàng yên lòng.
Một giờ sau, họ đến khu biệt thự kiểu Trung Quốc trên đường Tây Viên ở Tô Châu. Người làm đi ra mở cửa nghe người tới tự xưng là chủ nhà này, trách cứ: “Nhà này là của chủ tôi mà, sao lại đâu ra chủ nhà khác nữa?”
Soái Ninh vốn thích chiếm vị trí trung tâm nay lùi xuống, khoanh tay xem kịch hay.
Con gái hào môn ai chẳng mắt tinh như diều hâu mũi thính như chó sói, Vạn Lệ Lệ đã nhìn ra manh mối, hỏi dồn: “Chủ bác là ai?”
Người làm cho rằng họ là bọn lừa đảo, hỏi lại: “Thế còn cô là ai?”
“Tôi họ Vạn, nhà này của má tôi. Bả mất lâu lắm rồi, tôi định cư ở bển, mới đây vừa về.”
Nhân viên lại ngớ ra: “Cô họ Vạn, thế ông Vạn Hồng Ba là gì của cô?”
“Là cha tôi.”
Bà Vạn cũng nhận ra chuyện khác thường, cướp lời: “Vạn Hồng Ba là chồng tôi, tôi là bà Vạn. Giờ người nào đang ở nhà này? Chủ nhà bác là nam hay nữ?”
Nhân viên biết thân phận người tới thì không khỏi hoảng loạn, Soái Ninh gợi ý chị họ đừng hỏi han vô nghĩa nữa, cứ vào xem cái đã.
Vạn Lệ Lệ không thông minh như cô nhưng lại thận trọng chi li, trước hết móc điện thoại ra liên lạc với cha.
“Ba, ba đang ở đâu ạ?”
“Đang đi xã giao bên ngoài.”
“Ở Bắc Kinh ạ?”
Hôm qua Vạn Hồng Ba nói lão cần đi Bắc Kinh gặp khách hàng, dự kiến sẽ vắng nhà năm hôm, sáng nay vừa khởi hành.
“Ờ, tối nay con với má con đi dự tiệc phải không? Vẫn chưa tan hả?”
“Tan rồi ạ. Ba, con chỉ muốn hỏi thăm chút thôi. Không phiền ba nữa ạ, con chào ba.”
Suốt cuộc gọi, ánh mắt Vạn Lệ Lệ dõi thẳng vào cuối khu vườn, nơi nhà cửa sáng rực đèn đuốc. Đứng ngoài cổng vài phút, chị đã nghe loáng thoáng tiếng tiệc tùng cười nói râm ran trong đó. Cúp máy xong, chị xông vào ngay lập tức, Soái Ninh và bà Vạn theo sau. Người làm kêu lên hai tiếng ngăn cản vô ích, trơ mắt nhìn theo bóng họ đột phá ra ba vết hổng màu đen trên quầng sáng đèn.
Một bữa tiệc sinh nhật hoa lệ đang được tổ chức trong sân vườn. Dãy đèn lồng đỏ tinh xảo treo khắp mái hiên, hoa hồng đỏ phủ kín chiếc bánh kem năm tầng cao 1,5m, trên đỉnh là một cái kẹo nặn thành hình công chúa. Diễn viên Việt kịch[3] đang ca múa nhẹ nhàng trên sân khấu lộng lẫy gấm thêu. Khách khứa có mặt đa phần là nữ, tất cả đều mặc các kiểu xường xám xịn, tựa một đám bình sứ hoa văn màu di động.
Người ở giữa bắt mắt nhất hẳn là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật. Bộ váy trên người cô ta kết hợp phong cách Trung - Tây. Phía trên hông là kiểu xường xám, bó sát với đường cong thắt nở đâu ra đấy. Bên dưới giống đuôi công rũ xuống sau lưng, mặt vải thêu họa tiết bách điểu triều phượng (trăm loài chim chầu chim phượng), đúng là phù hợp với nét kiêu sa trên khuôn mặt kiều diễm của cô ta.
Phượng đậu cây ngô đồng. Đứng cạnh cô ta là một trung niên bệ vệ như cây ngô đồng cổ thụ. Soái Ninh nóng lòng đi về phía lão, cười vui cao giọng chào hỏi: “Dượng, sao dượng lại ở đây ạ?”.
Giọng nói oang oang quấy nhiễu lời ca trong trẻo, khách khứa đồng loạt nhìn quanh. Có người đã nhận ngay ra cô nàng KOL nổi bần bật này, ngạc nhiên thì thầm với nhau.
Vạn Hồng Ba biết rõ cô tới gây sự, đến lúc thấy cả vợ con theo sau thì tức khắc có cảm giác giận điên như bị người ven đường hất c*t.
Vạn Lệ Lệ vượt qua Soái Ninh, đến trước mặt lão, thẫn thờ đờ đẫn như bức tượng đá vô cảm.
“Ba, ba đang ở Bắc Kinh cơ mà? Sao chớp mắt đã chạy đến đây rồi ạ?”
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
------
Chú thích:
1. Chương này tác giả không đặt tên, tên chương do người dịch đặt, đã có sự đồng ý của tác giả.
2. Thành ngữ xuất phát từ câu chuyện của Hán Vũ Đế và hoàng hậu Trần A Kiều. Họ là bạn từ bé, lớn lên cùng nhau. Khi còn nhỏ, được hỏi sau này lấy A Kiều làm vợ có được không, Hán Vũ Đế nói sẽ cho đúc nhà vàng để A Kiều ở.
3. Nguyên văn là 越剧, môn kịch hát truyền thống bắt nguồn từ tỉnh Chiết
Giang, được coi là một trong năm nhánh lớn của hí kịch TQ.
Comments
Post a Comment