Người nối nghiệp chân chính - Chương 76
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Chương 76: Quan châu[1] phủ bụi
Đôi mắt Vạn Hồng Ba như nọc độc chợt sôi trào, bùng lên nhiệt độ thiêu đốt người ta.
“Còn dám nói anh ruột mình là trở ngại, người nhà họ Soái chúng mày đúng là người này tệ hơn người kia, toàn là loại súc sinh không có khái niệm tình cảm gia đình!”
Lão chửi mình và anh Hai như vậy, Soái Ninh không lấy làm lạ, nhưng lôi cả Soái Diệp vào thì lại đáng ngờ.
“Anh Ba tôi cũng là súc sinh? Vậy mà ngày trước ông còn che chở ảnh như con ruột, cũng là đang diễn kịch?”
Cô chộp được vẻ hoảng loạn chớp nhoáng thoáng qua của đối thủ, nghi vấn bấy lâu nay lơ lửng trong lòng chợt vẩn lên.
Lão già này nhất định biết rất nhiều bí mật của anh Ba, có lẽ còn liên quan đến cái chết của ảnh và anh Hai.
Bây giờ chưa phải lúc kích động kẻ địch, cô bình tĩnh vững vàng cười đùa: “Hai anh tôi máu lạnh, ích kỷ, nham hiểm, đê tiện, là cặn bã chính hiệu, nhưng họ chưa từng làm giả lừa dối người tiêu dùng. Luận về hành vi cơ bản thường ngày của doanh nhân, ông còn không xứng xách dép cho hai ảnh!”
Tốc độ nói của cô từ chậm chuyển nhanh, giống như một lưỡi gươm từ từ tuốt khỏi vỏ, đột ngột hoàn thành việc chặt chém, sau đó xoay người rời đi.
Trần Kiệt đã thông báo cho tài xế đến đón cô. Cô về nhà, tiến hành hẹn vài người, chuẩn bị bắt đầu triển khai hoạt động kêu gọi tiếp viện trên quy mô toàn quốc vào ngày mai.
Điện thoại cô liên tục trong trạng thái bận. Trên đường, cô để lỡ hai cuộc gọi của Lư Bình, mãi đến 2h sáng mới ngơi ra. Nghĩ chắc anh đã ngủ, cô chỉ gửi mấy câu qua WeChat, ai ngờ Lư Bình gọi lại ngay và luôn.
“Xin lỗi, vừa rồi bận quá không có thời gian trả lời cuộc gọi của anh.”
“Anh biết, tóm lại đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho anh không?”
“Dượng em bắt tay với tập đoàn Cảnh Hâm thâu tóm Quan Vũ, trước mắt đã đến ngưỡng cử bài. Ba em lo đến nỗi ngã bệnh.”
Soái Ninh kể kỹ càng chi tiết những khó khăn mà cô và tập đoàn gặp phải, hy vọng nhận được gợi ý kiến nghị bổ ích.
Đầu tiên Lư Bình hỏi cô tính đối phó ra sao.
Chiến lược chống thâu tóm thông thường có bốn dạng:
1. Kế hoạch thuốc độc, tức “biện pháp pha loãng cổ phiếu chống thâu tóm”: Thông qua việc phát hành một số lượng lớn cổ phiếu mới giá thấp, để tỷ lệ cổ phiếu trong tay bên mua giảm xuống. Nhưng điều này sẽ làm giảm sự nhiệt tình của các nhà đầu tư thiện chí khác, đồng thời các cơ quan đánh giá quản trị doanh nghiệp cũng sẽ hạ mức xếp hạng tín nhiệm của công ty.
2. Dù nhảy màu ánh kim: Khi công ty đối mặt với tình huống bị thâu tóm, các quản lý cấp cao của công ty, bất kể là chủ động hay bắt buộc phải rời công ty, sẽ nhận được một khoản phí đền bù khủng, để bên thu mua mất nhiều tiền. Điều bất lợi là làm thất thoát tài sản của doanh nghiệp.
3. Chiến thuật vườn không nhà trống: Bán phần có giá trị nhất của công ty để mua một số lượng lớn tài sản kém hiệu quả, làm giảm chất lượng tài sản của công ty, gia tăng gánh nặng. Hoặc tăng cường vay nợ để tình hình tài chính của công ty xấu đi và chất thêm rủi ro kinh doanh. Hoặc cố tình đầu tư dài hạn, làm giảm đáng kể tỷ suất sinh lợi trên tài sản của công ty trong thời gian ngắn. Loại chiến lược chơi khô máu (đồng quy vu tận, đôi bên cùng chết) này thường không được xem xét.
4. Tìm kiếm hiệp sĩ áo trắng: Bán cổ quyền của công ty cho các công ty hoặc cá nhân thiện chí để đảm bảo quyền kiểm soát công ty.
Với tình thế của Quan Vũ, kế hoạch lý tưởng là tiến hành thế trận phòng ngự theo kiểu thứ tư, sau đó dựa vào việc tạm dừng giao dịch trên thị trường chứng khoán để kéo sập kẻ địch.
Nhưng sau đấy Soái Ninh đã trao đổi với các bên liên quan và nhận thấy rằng kế hoạch tạm dừng giao dịch rất khó thực hiện. Theo các nguồn tin nội bộ, Sở Giao dịch Chứng khoán Thượng Hải sắp ban hành các quy định mới nghiêm ngặt để giảm bớt và ngăn chặn việc lạm dụng lệnh tạm ngừng giao dịch. Theo đó, các công ty niêm yết có kế hoạch thay đổi quyền kiểm soát, chào mời thu mua, thưởng cổ phiếu cho người lao động… chỉ được tạm ngừng giao dịch không quá hai ngày làm việc, xin gia hạn cũng chỉ được thêm nhiều nhất là năm ngày. Không được phép làm đơn xin tạm ngừng giao dịch, trừ một số trường hợp đặc biệt.
Một khi quy định này được thực thi, sẽ khó có thể tranh thủ tạm ngừng giao dịch trong thời gian dài.
Còn có một chiêu khác là đột phá từ phía sau kẻ thù.
Cô nói với Lư Bình: “Phần lớn tiền của Cảnh Hâm đến từ đòn bẩy, và hệ số chắc chắn không thấp. Nếu chúng ta có thể thúc giục các cơ quan quản lý can thiệp vào việc điều tra hệ số đòn bẩy thực sự của họ, sau đó công khai minh bạch với bên ngoài, các nhà đầu tư khác có thể tỉnh táo và ngăn chặn tình trạng cổ phiếu Quan Vũ A tiếp tục tăng vọt. Điều này sẽ giúp bên em mua lại cổ phiếu. Hơn nữa, nguồn tiền của họ rất có vấn đề. Nếu có thể vòng qua ô dù của họ để yêu cầu các cơ quan hữu trách thẩm tra kỹ càng thì chắc chắn sẽ có thu hoạch.”
Vài năm gần đây, Trung Quốc đã mạnh mẽ chống tham nhũng, thực hiện các cơ chế kiểm soát vốn và giám sát tỷ giá hối đoái nghiêm ngặt. Tiền đen của các phần tử tham nhũng, làm ăn phi pháp khó có thể chảy ra nước ngoài với quy mô lớn nên chúng sử dụng các quỹ bảo hiểm và quỹ đầu tư tư nhân để rửa tiền. Cả hai loại hình này đều là ngành kinh doanh chính của Cảnh Hâm. Với cái thói yêu tiền như mạng của tầng lớp quản lý cấp cao bên họ, chân tay Cảnh Hâm chắc chắn không sạch sẽ gì.”
Lư Bình nói: “Nghi ngờ của em có thể đúng nhưng đừng nói những điều này công khai nhé. Bên kia cũng sẽ lợi dụng chiến tranh dư luận, cẩn thận kẻo bị họ nắm được nhược điểm.”
Anh cũng bị mê hoặc bởi hình tượng cô cố tình tạo dựng, sợ cô nóng nảy hỏng việc.
Soái Ninh cười bảo: “Đừng lo, em thuộc nằm lòng rồi. Từ hôm nay trở đi em sẽ đóng băng trên mạng, ai vào khiêu khích cũng không phản ứng. Anh cũng để ý giúp em xem xung quanh có nhà đầu tư nào tốt không nhé. Giờ giá Quan Vũ A cao như vậy, cực ít người có thể bỏ lượng tiền lớn ra thu mua, trừ khi là trao đổi nguồn lực.”
Các nguồn tài nguyên mà Quan Vũ sử dụng chủ yếu là đất đai và năng lượng. Chỉ các doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn mới có thể kiểm soát được các nguồn lực quốc hữu ấy. Tình nhân nhỏ này dòng dõi sâu xa, có lẽ có cửa nẻo.
Lúc này Lư Bình vẫn không muốn tiết lộ thông tin cá nhân nhưng hứa sẽ cố gắng hết sức tìm cách giúp cô.
Hôm sau, tin Đầu tư Phú Khang cử bài Tập đoàn Quan Vũ tràn ngập các mặt báo, giới kinh doanh trong và ngoài nước đều bàng hoàng vì việc này.
Tập đoàn Cảnh Hâm hiện là ngôi sao đang nổi trên thị trường vốn. Từ đợt các cổ phiếu blue-chip sụt giảm năm ngoái, nhiều mã cổ phiếu chất lượng tốt có giá như rau, các nguồn vốn khác nhau đã mạnh tay xâm lấn, đua nhau tuyên bố thâu tóm các công ty niêm yết. Ra tay hùng hổ nhất chính là các công ty con dưới trướng Cảnh Hâm, trong vòng một năm ngắn ngủi đã cử bài 17 công ty và thu mua xong bảy công ty.
Lần này họ chĩa mũi giáo vào ngay tập đoàn số một số hai trong nước, thể hiện ý chí nuốt chửng cả bầu trời.
Quan Vũ là một trong số ít các thương hiệu nội “thường xanh” (tươi xanh lâu bền), hiệu quả kinh doanh tốt, tài sản cố định lớn, luôn đứng hàng đầu về danh tiếng đối với người dân cả nước. Cảnh Hâm kiểm soát cổ phần của Quan Vũ chẳng những có thể nâng cao địa vị xã hội và năng lực kêu gọi đầu tư mà còn có thể nhờ vào sự phát triển của Quan Vũ mà nhận được nhiều thu nhập và cổ tức. Thâu tóm thành công tương đương lợi nhuận khổng lồ.
Khái niệm “bọn rợ” bắt nguồn từ lịch sử phương Tây.
Năm 410 trước Công nguyên, “rợ” Gothic bao vây thành Roma, cuối cùng tắm máu tòa thành cổ điển phong nhã huy hoàng này. Sau khi đốt phá cướp bóc sạch trơn, họ bỏ lại đống đổ nát, quay về phương Bắc tiếp tục sống đời du mục.
Cảnh Hâm chỉ là một tập đoàn tài chính nổi lên nhờ đầu cơ trong vài năm gần đây, mưu toan thôn tính một doanh nghiệp quen thuộc trong ngành kinh tế thực thể và đã thịnh vượng trong gần ba mươi năm. Hình ảnh này là minh họa rõ nét cho tích “bọn rợ”.
Dân kinh doanh xôn xao bao giả thuyết, dân thường cũng bàn tán ì xèo.
Mỗi ngày có hàng vạn người đổ xô vào Weibo của Soái Ninh chất vấn, không ít kẻ cười nhạo chọc ngoáy, ước gì cô và Soái Quan Vũ mau mau sa cơ.
Oán người nghèo hận người giàu là tư tưởng chủ đạo của tầng lớp loser. Thấy người ta mất 100 đồng còn sướng hơn thấy mình nhặt được 1000 bạc. Đặc biệt là khi những người giàu có sa cơ lỡ vận phá sản, nỗi hớn hở của những kẻ này rất khó diễn tả bằng lời, nằm mơ cũng cười vì lại có một người lấm bùn cùng mình.
Soái Ninh không rảnh bận tâm đến những lời bàn ra tán vào. Cô giống như chiếc ô tô mở hết tốc lực mỗi ngày bôn ba trên đường cầu viện. Trong hai mươi ngày, cô bay qua nửa vòng trái đất, gặp gỡ các tay trùm kinh doanh lớn. Nhưng tập đoàn Quan Vũ đã bị kéo sâu vào cuộc chiến, giá cổ phiếu trước mắt quá cao, làm hiệp sĩ áo trắng vô cùng có khả năng mất nhiều hơn được, ai chịu vứt tiền ra ngoài cửa sổ cơ chứ?
Có mấy công ty về AI (trí tuệ nhân tạo) hay chip chào mời đổi cổ phần Quan Vũ lấy công nghệ của họ, nhưng triển vọng thị trường mù mờ, đánh giá độ khó cao mà khả năng thực thi lại xa vời.
Soái Ninh và cha ngược xuôi gần một tháng, bán tháo 5 tỷ tài sản, gọi được 3 tỷ vốn đầu tư, so sánh với số vốn cần thiết để nắm đủ cổ quyền thì vẫn như muối bỏ bể.
Trong khi đó, Cảnh Hâm có nguồn tài chính dồi dào, ngân hàng Thịnh Hòa dưới trướng tập đoàn này đã chuyển ra 27 tỷ tệ thành lập quỹ đối tác Thịnh Hòa - Phú Khang để rót vốn cho Đầu tư Phú Khang. Có hai công ty bảo hiểm khác đã đầu tư 20 tỷ theo định hướng kế hoạch quản lý tài sản. Đầu tư Phú Khang được tiếp đủ đạn lại mua vào một lèo 2% cổ phiếu Quan Vũ, tỷ lệ nắm giữ vượt trên 7%.
Soái Quan Vũ quyết định chuyển nhượng ba công ty đứng tên ông ở nước ngoài để gom tiền cho trường hợp khẩn cấp này. Ba công ty kia là tâm huyết ông ấp ủ đã nhiều năm, việc chuyển nhượng thời điểm này cũng giống như bán rẻ vườn cây ăn quả đến gần vụ thu hoạch. Ai nấy đều cảm thấy xót ruột, cũng càng cảm nhận rõ rệt quyết tâm kiên định muốn bảo vệ Quan Vũ của ông.
Thế trận địch mạnh ta yếu dần dần rõ rệt. Soái Ninh bình tĩnh ngoài mặt nhưng cuống ở trong lòng. Xoay chuyển tình thế không phải cứ nói mồm mà được, khi sóng thần ập tới, mấy ai có thể trụ vững đây?
Cô tự trách mình ngày trước quá bốc đồng, theo đuổi những chuyện đâu đâu, làm việc tùy hứng. Giá đừng lãng phí thời gian làm mình làm mẩy với người nhà mà sớm cố gắng tự lập. Nếu dùng mấy năm phí hoài ấy để khởi nghiệp thì đã không lực bất tòng tâm như hiện giờ.
Thầy Minh Tịnh nói một lời trúng luôn, cô quả thật “thừa thông minh, thiếu trí tuệ”.
Ngày 15 tháng 5, cô nhận được tin mật báo của Thôi Minh Trí vẫn đang ở lại trông nom giai đoạn 2 của dự án Hương Chương Lâm.
Tháng trước, giai đoạn 1 của dự án Hương Chương Lâm ở Đông Hưng bàn giao nhà. Nhóm người mua nghiệm thu đợt đầu phát hiện các vấn đề về chất lượng như tường thấm, nứt, hiệu quả cách âm kém, cửa sổ không kín gió hoặc biến dạng, đường điện nước bố trí không hợp lý, thang bộ quá hẹp, thang máy vận hành phập phù, phương tiện chiếu sáng ở khu vực chung không hoàn thiện v.v..
Nhóm người mua nhận bàn giao đợt sau hay tin, kiểm chứng xong thì từ chối ký vào biên bản nghiệm thu. Toàn thể người mua nhất trí yêu cầu phía Quan Vũ khắc phục và bồi thường thiệt hại.
Vương Khai Dương đã nhờ quan hệ dập tin dìm dư luận, dùng thủ đoạn mua chuộc đe dọa ngăn cản phóng viên truyền thông phanh phui sự việc. Nhóm người mua lên mạng khiếu nại cũng bị bay tài khoản, chặn đăng bài.
Soái Ninh từng bắt gặp lời khiếu nại của những người mua nhà này ở phần bình luận Weibo, sai Thôi Minh Trí chú ý việc này.
Hôm nay, hắn gọi điện báo đã nghe ngóng được rằng nhóm người mua dự định thứ Bảy này (ngày 21 tháng 5) sẽ đến biểu tình ngồi trước cổng khu Hương Chương Lâm giai đoạn 1. Vương Khai Dương thuê xã hội đen, chuẩn bị “tập trung dạy dỗ” mấy người đi đầu để cảnh cáo toàn bộ những người mua nhà.
“Họ Vương này đúng là đệ tử chân truyền của Quảng Hạ, hay lão ta là nằm vùng do lão Từ già phái tới nhỉ?”
Soái Ninh nghĩ bụng vừa hay có thể nhân sự kiện này để lộ những con rận trong chăn của tập đoàn ra bên ngoài, sai Thôi Minh Trí sắp đặt theo chỉ đạo.
Thứ Bảy, mặt trời mới lên đến ngang tầng 7, 150 người mua nhà của giai đoạn 1 dự án Hương Chương Lâm lục tục đi vào địa điểm đã hẹn. Vì ở nơi công cộng cấm tụ tập đông người, họ tập trung trong sân chung cư, treo băng-rôn phản đối ở ngoài cổng phía nam của khu.
Chưa đầy một giờ, các loại băng-rôn lớn nhỏ ghi “Chủ đầu tư Quan Vũ đùn đẩy trách nhiệm”, “Thi công ẩu, vật liệu lởm, coi thường tính mạng cư dân”, “ĐCS TQ muôn năm, đấu tranh hợp pháp vì quyền lợi người mua nhà”, “Bị lừa hàng triệu tệ tiền mồ hôi nước mắt, người mua nhà buốt giá tâm can”, “Lừa tiền tôi, coi thường IQ tôi, không thể tha thứ!”, “Hương Chương Lâm dồn tôi đến chỗ chết!” v.v. treo khắp lối vào.
Nền trắng chữ đen, nom như một loạt bức phướn viếng đám ma.
Những người mua này ban đầu vì tin tưởng Quan Vũ, thương hiệu bất động sản nổi tiếng được người người ca ngợi, sẵn sàng trả cao hơn so với sản phẩm nhà ở trong cùng khu vực để mua sự yên tâm. Nhưng kết quả đã làm họ thất vọng hoàn toàn và không khỏi nghi ngờ rằng danh tiếng trong quá khứ của Quan Vũ đều là kết quả của các chiêu trò PR phông bạt. Họ thề sẽ bắt đền chủ đầu tư gian dối.
Chủ đầu tư và ban quản lý trốn biệt, không ló mặt ra. Đến 11h, hai mươi mấy tên cắt đầu đinh mặc áo thun đen quần chim cò tiến vào sân chung cư, cố tình hắt nước bẩn đựng trong các chai nước khoáng vào những cư dân đang có mặt. Sau khi nảy sinh xô xát thì chúng mượn cớ là đối phương ra tay trước để hành hung hai đại diện cư dân.
Bảo vệ của khu chung cư nãy giờ vẫn lảng vảng trông chừng xung quanh bỗng chốc biến mất tăm. Những cư dân dám lao vào giải cứu người đi cùng đều bị ăn đòn đau, bất kể là nam hay nữ. Mọi người hô hoán ầm ĩ, chạy tán loạn như đám hạt trên bàn tính mất khung.
Một tên côn đồ đang giữ chặt một người phụ nữ để tát thì bị người khác túm sau cổ.
Ngoảnh lại, y thoáng thấy là một cô gái trẻ dáng cao. Còn chưa nhìn rõ thì “bốp”, mũi y đã bị đấm một cú như trời giáng, chảy máu, ngã chúi.
Tên đồng bọn nhào lại đỡ giúp bị một người đàn ông cao to vạm vỡ xách cổ ném vào vườn hoa gần đó, cạp một mồm cỏ.
Soái Ninh không vội lau nắm đấm đang dính máu, bắc loa hô to: “Tôi là Soái Ninh, CEO trụ sở chính của Bất động sản Quan Vũ, hôm nay tới thương lượng giải quyết vấn đề với cư dân. Cảnh sát sắp đến rồi, những kẻ đánh người không một ai thoát được đâu!”
Ba lần kêu gọi liên tiếp làm hiện trường khựng lại. Đám côn đồ thấy cô cũng dẫn theo mười mấy người đàn ông cường tráng xung trận, lại nghe nói cảnh sát sắp đến, lập tức hò nhau chạy tán loạn. Bảy, tám tên chậm chân bị Thôi Minh Trí dẫn người bắt giữ.
Có nhóm cư dân nhận ra Soái Ninh, gào lên: “Nó chính là con gái Soái Quan Vũ, đừng để nó té mất!”
Đám đông giận dữ bao vây mục tiêu, muốn trút hết những gì tổn thương xúc phạm mà họ vừa phải chịu lên đầu cô.
Đám vệ sĩ vội vàng che chắn cho chủ, không tránh khỏi việc phải giằng co với cư dân.
Soái Ninh bị những cánh tay từ khắp các phía vươn tới kéo giật, đứt tung khuy áo khoác, đầu tóc rối bù như tổ quạ. Cô ra sức cúi đầu gào vào loa cầm tay: “Tất cả dừng lại, không được làm cư dân bị thương! Tôi tới để đối thoại, xin hãy kiên nhẫn nghe tôi nói!”
Trong nhóm cư dân không ít người lý trí, họ giúp nhau kéo những người đang kích động ra, khuyên can: “Cô ấy là đại tiểu thư của Quan Vũ, lời nói hẳn là có người nghe. Chúng ta cứ nói chuyện với cô ấy đã, không được thì tính tiếp.”
Mọi người kìm được tay chân chứ không kìm được mồm miệng, thao thao chỉ trích.
“Quan Vũ các người quá coi thường phép nước, còn dám thuê xã hội đen hành hung. Có giỏi cứ đánh chết hơn trăm người chúng tôi đi. Dù sao các người có tiền, mỗi mạng người mười triệu xem có dàn xếp nổi không!”
“Đỏ đen quen thân hết, chỗ dựa cứng quá hả? Hôm nay không cho bọn tao một lời giải thích, tao sẽ lên tận Trung Nam Hải (tương đương với Ba Đình ở ta) tố cáo! Để xem cuối cùng có người trị được chúng mày hay không!”
“Kiếm tiền cũng phải có lương tâm, các người làm bao nhiêu việc thất đức như thế không sợ tiệt đường con cháu!?”
…
Có người hiểu biết khuyên họ đừng phí lời, trước hết đi đầu nói vào trọng tâm.
“Nhà hoàn thiện của các cô không hề phù hợp với nhà mẫu, còn nói chi phí thi công mỗi mét vuông là 1400. Vật liệu hoàn thiện toàn là hàng kém, đường ống bố trí ăn bớt ăn xén, đến hành lang cũng không thiết kế đúng quy chuẩn, căn bản không coi an toàn tính mạng của cư dân ra gì!”
“Đúng rồi, bên dưới sàn nhà toàn là hốc rỗng, bề mặt tường lồi lõm, cửa các phòng và sàn nhà là gỗ ép. Cửa chống trộm thì lót xốp. Đường ống dẫn gas còn lắp ở giữa phòng bếp. Tôi đã đi hỏi thăm, khắp cái Đông Hưng này không có căn hộ của bên nào hoàn thiện bố láo hơn các người.”
“Tường phòng ngủ nhà tôi có một khe hở dài, rộng phải 2cm. Đây là các người cho cả nhà chúng tôi dọn về nhà mới hay chui vào nhà mồ hả?”
“Sàn nhà dùng gỗ ép tái chế, bóc cái là bong. Cạnh cửa thì mốc xanh lên. Tôi đã mời chuyên gia đến đo lường, lượng formaldehyde (phooc-môn) trong nhà quá tiêu chuẩn đến 20 lần. Thế là chết người như chơi đấy!”
“Cột của bãi đỗ xe dưới tầng hầm vẹo lòi hết cả thép ra. Vừa mới bàn giao mà gạch ốp tường ngoài đã rơi liên tục, rơi xuống chết người thì làm sao hả?”
“Tòa của chúng tôi, ống nước sinh hoạt còn nối vào đường nước thải cơ. Tóm lại các người thuê nhà thầu kieudeogi, căn hộ bán đắt lòi ra, chất lượng còn thua chủ đầu tư rác, có coi người mua ra gì không?”
…
Soái Ninh im lặng lắng nghe từng câu từng chữ, thần sắc nghiêm trang chăm chú. Một đại diện lớn tuổi trong nhóm người mua nhà chờ mọi người than phiền về vấn đề chất lượng xong hòm hòm rồi mới đứng ra thương lượng với cô.
“Cô bé, tôi năm nay đã 66. Hồi trước tôi công tác ở cục quản lý bất động sản. Quan Vũ các cô tham gia đầu tư dự án ở Đông Hưng cũng phải chục năm rồi, khi đó tôi chưa từng nghe nói có người khiếu nại về chất lượng căn hộ của các cô. Cũng vì điều này mà tôi và bà nhà tôi mới dốc hết số tiền tiết kiệm cả đời để mua một căn hộ của Quan Vũ, vốn là để cho thằng con út lấy vợ ở riêng, ai dè đến khi bàn giao nhà lại ra nông nỗi này. Kể từ năm ngoái, áp lực giảm giá trên thị trường bất động sản ngày càng gia tăng, các chủ đầu tư đều căng thẳng về nguồn vốn nên chỉ có thể tìm cách đẩy nhanh việc bán nhà, giảm chi phí thi công, gây ra nhiều vấn đề về chất lượng. Nhưng tôi cho rằng Quan Vũ các cô từ trước đến nay luôn giữ vững chủ trương ưu tiên chất lượng, sẽ không để người mua nhà phải ôm quả đắng. Vậy mà nhà các cô bàn giao đến tay chúng tôi chẳng khác của chủ đầu tư thất đức kia, thậm chí còn tệ hơn của họ. Thế này chẳng phải cố tình coi chúng tôi như gà vịt để vặt lông hay sao? Xin cô nói cho tôi biết, là chúng tôi số đen nên tình cờ mua phải cái dự án nát nhất từ xưa đến nay của các cô? Hay là trình độ chất lượng của các cô lâu nay vẫn thế, chỉ là trước kia toàn cậy tiền để mua lời khen xóa lời chê, làm PR giả tạo thôi?”
Một người trẻ tuổi chõ mồm: “Trưởng phòng Lý, bác nói với nó mấy chuyện này có tác dụng gì đâu. Con này bản thân nó chính là chúa lăng-xê, các chiêu trò marketing kia nó chơi làu làu ra rồi, bản chất chính là lừa tiền!”
Hễ có mỉa mai, ai cũng vào hùa. Thôi Minh Trí định quát lên nhưng thấy vẻ mặt sếp bình tĩnh thì cũng cố nén để khỏi gây trở ngại cho tình hình chung.
Soái Ninh chớp mắt, như bóng đèn tăng độ sáng, nói với mọi người xung quanh: “Các bác có thể nghe tôi nói vài câu được không?”
Trưởng phòng Lý đi đầu ngăn lại tiếng ồn ào, bảo mọi người dành cho cô chút kiên nhẫn.
Cô giơ tay chỉ về phía hai cái băng-rôn giăng cách đấy không xa “Quảng cáo PR láo, Quan Vũ vô lương tâm”, “Quan Vũ lừa đảo, hãm hại khách hàng”.
Vừa nãy bắt gặp hai câu khẩu hiệu này, cô cảm thấy lòng đau như cắt. Cô tin chắc rằng dù có thua bạc vài tỷ, trai đẹp cô đã bỏ bao công sức ra dạy dỗ cuỗm tiền của cô bỏ trốn với đứa khác, hòn đảo nghỉ dưỡng vừa xây dựng xong bị động đất nhấn chìm, cô cũng lộn ruột xót lòng như thế này.
Danh dự sống còn của một doanh nghiệp bị hủy hoại, nỗi đau đớn này có thể sánh ngang với việc bị đào trộm mộ tổ.
“Thưa các bác, hôm nay tôi đến đây với thái độ chân thành. Nếu muốn gạt gẫm lật lọng thì tôi vốn dĩ không cần đích thân ra mặt như này. Trước hết xin mọi người hãy nghe tôi giải thích tình hình. Thứ nhất, chất lượng căn hộ của dự án Hương Chương Lâm quả thật rất kém, giai đoạn 1 đã đủ khiến người ta tức phát rồ, giai đoạn 2 đang thi công còn nát không gì sánh nổi. Tháng trước tôi nhận được lời tố giác, đã tự xuống công trường kiểm tra và ra lệnh cho họ dừng ngay việc thi công để chấn chỉnh. Do thân phận đặc biệt của tôi, người phụ trách buộc phải tuân theo. Trước mắt, các hạng mục thi công của giai đoạn 2 đã được điều chỉnh theo quy chuẩn. Tôi tin rằng đến khi bàn giao, chất lượng căn hộ cơ bản có thể được đảm bảo. Tôi vừa mới nghe nói về tình hình của giai đoạn 1 cách đây không lâu, cũng có lưu ý. Nghe nói hôm nay bà con tập hợp ở đây mà có kẻ lại âm thầm thuê thành phần xã hội đen đến quấy rối nên tôi mới chủ định tới đây để bảo vệ mọi người, đồng thời đối thoại trực tiếp với bà con. Dự án Hương Chương Lâm này do anh Hai tôi là Soái Minh quyết định đầu tư hai năm trước. Lúc ấy anh tôi quả thật muốn xây một khu chung cư cao cấp chất lượng tốt. Nhưng dự án mới khởi công thì anh tôi qua đời, sự vụ sau đó vẫn luôn do người dưới công ty con ở Đông Hưng của Quan Vũ chủ trì. Nếu anh Hai tôi còn sống, chắc chắn sự việc như hôm nay đã không xảy ra. Ông Soái Quan Vũ cha tôi làm kinh doanh hơn 30 năm, trước sau giữ gìn phương châm coi trọng chất lượng, trân trọng khách hàng. Chúng tôi làm con cũng coi niềm tin của ông là triết lý kinh doanh của mình. Nếu chỉ dựa vào giăng bẫy lừa gạt để kiếm lợi khủng thì nền tảng của doanh nghiệp sẽ bị lung lay, tôi và cha tôi đều muốn thương hiệu Quan Vũ này được truyền lại đời đời, sẽ không nhìn hẹp nghĩ ngắn như vậy!”
Người đã mua được căn hộ của Quan Vũ thì đầu óc và trình độ cũng không đến nỗi nào. Có người xâu chuỗi ngay ra được thông tin hữu hiệu, gạn hỏi: “Bất động sản Quan Vũ hiện là Vạn Hồng Ba nắm quyền, cô nói vậy tức là những việc này do ông ta và thuộc hạ làm hết?”
Có người khác nghi hoặc: “Vạn Hồng Ba không phải dượng cô hay sao? Các người là người một nhà mà lại nói hai kiểu?”
Soái Ninh gật đầu quả quyết: “Đây là điều thứ hai tôi muốn nói. Gần đây có tin Cảnh Hâm mua vào số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Quan Vũ với ý định thâu tóm công ty chúng tôi, hẳn mọi người đều nghe nói rồi. Đã sớm có một nhóm những kẻ đầy dã tâm núp trong tập đoàn, bọn họ chỉ tối mắt vì lợi, coi Quan Vũ như công cụ vơ tiền, tìm mọi cách kiếm tiền nóng theo trào lưu ăn xổi. Có cha tôi ngồi đấy, bọn họ không thể hoàn toàn thả phanh chạy theo trào lưu ấy nên bắt tay với những kẻ đầu cơ, ý đồ là kiểm soát cổ phần, thay thế chủ tịch, chiếm đoạt tập đoàn.”
Đây chính là manh mối tin tức mà cả trăm ngàn bạc cũng không mua được. Không ít người lén mở thiết bị ghi âm, chuẩn bị sau đấy tuồn tin cho phóng viên.
Mọi người hỏi liệu kẻ dã tâm kia có phải Vạn Hồng Ba hay không. Soái Ninh cười đáp: “Có một số lời tôi mạn phép không nói rõ, nếu không sẽ bị kiện vì tội bôi nhọ.”
Trưởng phòng Lý vội hỏi: “Nếu những người đó chiếm quyền thành công, nhà của chúng tôi sẽ bị bỏ mặc luôn phải không?”
Soái Ninh lại gật đầu: “Trước mắt tôi không có quyền quyết định trong mảng kinh doanh bất động sản. Cha tôi thì bận chống lại vụ thâu tóm, không có thời gian hơi sức quản lý các việc khác. Hôm nay tôi thay mặt cho ông ấy tới đây để xin mọi người cho chúng tôi thêm chút thời gian. Đợi tập đoàn vượt qua cơn sóng gió này bình an, loại bỏ các phần tử xấu khỏi nội bộ, tôi nhất định sẽ đích thân giám sát công việc chấn chỉnh giai đoạn 1 của dự án Hương Chương Lâm, trả lại cho mọi người một mái nhà đạt tiêu chuẩn an cư lạc nghiệp.”
Một người đàn ông trung niên đứng đằng sau đám đông lớn tiếng nói với cô: “Cô Soái, cái Tây Thành Lãnh Địa ở Thước Châu là dự án của cô đúng không? Tôi đã xuống dưới đó xem thử, căn hộ và nội thất đều khá được. Số tiền chúng tôi bỏ ra để mua nhà ở đây không chênh lệch mấy so với giá nhà ở Tây Thành Lãnh Địa. Cô có thể đảm bảo sẽ trả lại cho chúng tôi một căn hộ như dự án đó không?”
Soái Ninh mỉm cười lớn tiếng đáp: “Chỉ cần tập đoàn Quan Vũ vẫn còn trong tay nhà họ Soái chúng tôi, tôi dám cam đoan với mọi người, kể cả có phải bù tiền, chúng tôi cũng sửa nhà tử tế cho mọi người!”
Sự hào sảng mạnh dạn của cô gây được thiện cảm cho nhiều người. Cô vừa dứt lời, mọi người đã vỗ tay rào rào.
Một người đàn ông trung niên khác đeo cặp kính gọng đen chen lên từ phía sau, mọi người gọi ông ta là thầy Cao. Ông ta cũng là một trong những đại diện của cư dân vừa rồi bị bọn côn đồ đánh đập nên nhìn thấy Soái Ninh thì hận không thể cắn chết cô. Nghe cô nói chuyện xong, ông lật ngược suy nghĩ, lại gần nghiêm mặt gạn hỏi: “Cô Soái, lời cô có tin được không? Hay chỉ phỉnh phờ chúng tôi đấy hả?”
Soái Ninh nói rành rọt đàng hoàng: “Chắc chắn tin được, hoàn toàn không phỉnh phờ.”
Thầy Cao mạnh mẽ giơ ngón trỏ lên: “Được! Tôi làm ở công ty chứng khoán, là nhà môi giới chứng khoán lâu năm. Tôi có rất nhiều khách hàng mua cổ phiếu của tập đoàn Quan Vũ, trong đó có 7-8 người mua để đầu tư dài hạn, số Quan Vũ A trong tay họ cộng lại phải được vài triệu cổ. Tôi sẽ thuật lại đầy đủ cho họ những gì cô nói hôm nay. Những kẻ đầy dã tâm muốn thao túng nuốt chửng công ty như cô nói sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của cổ đông vừa và nhỏ. Tôi nghĩ các cổ đông nhỏ lẻ của Quan Vũ đều sẽ phản đối bọn họ, ủng hộ cô và cha cô.”
Soái Ninh mừng rỡ bắt tay ông ta, tỏ ý cảm ơn, cũng xin ý kiến mọi người.
“Vừa rồi tôi cho người ghi hình lại hết sự việc hôm nay, muốn dựng thành video clip đăng lên mạng để bên ngoài biết đến nguy cơ trước mắt của Quan Vũ và tranh thủ sự ủng hộ của nhiều cổ đông nhỏ lẻ hơn nữa, mọi người đồng ý không ạ?”
Trưởng phòng Lý nói: “Chúng tôi hôm nay cũng có quay video định sẽ đăng lên mạng. Nghe nói cô đông người theo dõi, có thể tung lên giúp chúng tôi thì càng tốt.”
Có người trẻ tuổi cười, gào lên: “Chúng tôi sẽ thay ảnh bìa hưởng ứng, đến lúc đó có thể thả tim không nhỉ?”
Mọi người cười vang, bầu không khí đối địch tan biến cả.
Lúc này, cảnh sát đến đưa đám côn đồ và những người bị hại về đồn giải quyết, đoàn cư dân thu dọn băng-rôn rời khỏi hiện trường.
Thôi Minh Trí và Soái Ninh về khách sạn. Vào đến phòng khách, thấy vẻ mặt cô vẫn ủ ê nặng nề như cũ, hắn vội dỗ: “Ninh tổng, chị mệt rồi, giờ chị đi tắm gội thay quần áo trước rồi mình tìm chỗ nào ăn ngon, được không ạ?
Soái Ninh hỏi lại: “Vừa anh cũng thấy hết những băng-rôn đó chứ? Có cảm tưởng gì?”
Hắn không ho he, sợ nói ra khiến cô tức giận khổ sở.
Soái Ninh lẩm bẩm tự nói: “Trước kia tôi cảm thấy nhà nhà tôi xây chất lượng tốt nên phải bán đắt hơn bên khác. Ba tôi kiếm tiền đàng hoàng chính đáng, tôi tiêu tiền cũng chẳng có gì phải ngại. Nhưng giờ Vạn Hồng Ba và đám tay chân của lão biến dự án của công ty thành công trình thất đức, hại tôi và ba tôi bị chửi là gian thương. Thương hiệu Quan Vũ là con gà đẻ trứng vàng của nhà chúng tôi, lão ta muốn chọc tiết con gà, anh bảo tôi có nên liều mạng với lão ta hay không?”
“Nên ạ! Có điều… mọi việc tốt nhất vẫn phải bình tĩnh một tí…”
“Hừ, tôi sẽ không làm liều đâu.”
Cô cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn chìa tai qua, hạ giọng nói: “Mai anh bay sang Singapore một chuyến, rồi lại từ bên đó mua vé của hãng hàng không nước khác bay đi Maldives, thay tôi đến Malé (Ma-lê) gặp một người.”
Nghe nói người đàn ông tên là Sahi kia là một thủ lĩnh băng đảng của địa phương, Thôi Minh Trí thấy rùng mình buôn buốt như ngày mùa đông đi gặm đá viên.
“Tôi nghi cái chết của anh Hai anh Ba tôi có liên quan đến Vạn Hồng Ba. Ba tôi nhờ Interpol và thám tử tư cũng chưa ăn thua gì. Tay Sahi này là bạn thân của thằng bạn tôi, thằng bạn tôi móc nối giùm tôi hết cả rồi. Anh sang đó kêu nó điều tra giúp, có lẽ có thể vớt vát chút manh mối.”
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
------
Chú thích:
1. Quan châu: Tài sản quý giá nhất của công ty. (Chú thích của tác giả)
Quan châu nghĩa đen là viên ngọc trên mũ, tức là thứ quý giá nhất trong món đồ người ta đội trên đầu. (Chú thích của bọn mình)
Comments
Post a Comment