Người nối nghiệp chân chính - Chương 78

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 78: Hợp tác khác người

Mỹ nhân kế của Soái Ninh bị cha phản đối dữ dội. Soái Quan Vũ sợ mình lại lên cơn tim, vội vàng kêu Chu Ngọc Hiền lấy thuốc, uống xong mới dám nổi giận.

“Mày điên rồi phải không? Sao lại đi nghĩ ra cái chủ ý kiểu này?”

Soái Ninh hỏi ngược: “Làm gì mà ba phải tức tối đến vậy? Để con về làm dâu nhà môn đương hộ đối, nhờ liên hôn làm cho tập đoàn lớn mạnh, củng cố địa vị nhà họ Soái, đây không phải tâm nguyện ba ấp ủ bấy lâu ạ?”

Thấy con gái nói tỉnh rụi như đang bàn xem tối nay đi ăn ở quán nào, hoàn toàn coi chuyện chung thân đại sự như trò đùa, Soái Quan Vũ liên tục đập mạnh lên bàn trà.

“Mày có biết thằng Tô Ngọc Phong đấy là người thế nào không?”

“Là thằng hãm tài không ai độ nổi, lại còn gay lòi.”

“Biết rồi mày còn muốn lấy nó?”

“Giờ chúng ta đang rất cần sự ủng hộ của Tô Vĩnh Phúc, nếu để ổng ngả sang phe Vạn Hồng Ba, chúng ta không còn hy vọng lật ngược tình thế. Lão Tô tham lắm, món hời bình thường không bõ cơn thèm của ổng đâu. Con là người thừa kế duy nhất của ba, người ngoài cho rằng chỉ cần cưới con là lấy được toàn bộ gia sản của nhà họ Soái. Chìa cái này làm mồi nhử, lão Tô mới có thể theo phe mình thật lòng.”

“Rồi sau này thì sao?”

“Xong việc rồi sẽ nghĩ tiếp cách thoát thân thôi.”

“Mày nhìn vấn đề đơn giản quá. Tô Vĩnh Phúc khôn róc ra, không dễ bị ai lợi dụng đâu. Ổng nhất định sẽ tìm cách gô chết mày, đến lúc đó mày thành cá trong rọ, đừng mơ giãy thoát!”

“Kể cả là vậy, ổng đã hơn 70 rồi, còn sống được bao lâu chớ. Cùng lắm thì thi gan, đợi đến lúc ổng chết chẳng lẽ không trị được thằng con ăn hại của ổng? Ba, ba biết con sẽ không thỏa hiệp trong chuyện hôn nhân, càng không để đàn ông kìm kẹp. Hiện tại việc cấp bách là giữ được Quan Vũ. Các anh nếu còn sống chắc chắn cũng sẽ lựa chọn cách thức tương tự. Đặc biệt là anh Ba, kêu ảnh đi làm gay mồi chài Tô đại thiếu, khéo ảnh cũng bằng lòng á.”

“Mày muốn chọc tao tức chết à!”

Soái Quan Vũ vung tay gạt hết ấm chén trước mặt, nước mắt già nua trào ra. Chu Ngọc Hiền xót ruột lại bên ôm ông vỗ vỗ. Thấy đứa chuyên quấy đảo loạn nhà kia vẫn trơ trơ ra, ngọt xẵng gì cũng không chịu, bà chỉ biết lo lắng suông cùng chồng.

Soái Ninh cũng không hẳn là trơ lì như vẻ ngoài. Cô vốn tưởng rằng cha sẽ giong thuyền xuôi nước (tận dụng cơ hội), nhưng phản ứng trước mắt cho thấy ông không muốn hy sinh cuộc đời con gái vì sự nghiệp. Điều này khiến cô cảm nhận được tình thương thuần túy của cha, cõi lòng chai sạn như nở ra đóa hoa mừng.

“Ba, con không cố tình mỉa mai con trai quý hóa của ba, nhưng tình thế hiện giờ cấp bách lắm rồi, ba không chần chừ được nữa đâu.”

Soái Quan Vũ đỡ trán chảy nước mắt, thở dài ai oán: “Thôi, tao cũng già rồi, chẳng sống được mấy nả. Dù sao tiền trong nhà cũng đủ cho mày và Ngọc Hiền tiêu mấy đời, có bất chấp thủ đoạn tranh giành hơn nữa sau này cũng chỉ báu bở cho nhà khác, sao phải khổ thế chứ?”

Ông có lẽ chỉ nhất thời phẫn lên thì nói vậy nhưng cũng ngắt lìa đóa hoa chớm nở trong lòng Soái Ninh.

Mặt cô sắt lại. Cô đứng dậy đẩy chiếc bàn trà đang chặn vướng sang một bên, đi tới khuỵu gối nửa quỳ trước mặt ông. Hai tay cô bưng cằm ông ép ông ngẩng lên đối mặt mình.

“Ba, ba nhìn con cho kỹ đây. Con là con ba, mang gien của ba, cũng có thể tiếp nối dòng giống của ba. Đầu óc, tài năng, thể lực, tố chất tâm lý của con không thua kém nam giới chút nào, thậm chí còn khá hơn các anh. Xin ba tin tưởng con, con sẽ giữ được Quan Vũ, bảo vệ vinh quang cho gia tộc, giúp chí hướng và lý tưởng của ba được kế tục mãi mãi.”

Cô tựa như một mồi lửa đỏ rực chứa đựng nghị lực thiêu đốt vạn vật, là chỗ dựa vững chắc giữa hành trình gió tuyết. Soái Quan Vũ nhìn cô hồi lâu rồi dịch thêm một bước về phía quyết tâm đập nồi dìm thuyền, nắm chặt lấy tay phải cô, buộc phải chấp nhận sự an bài của vận mệnh.

Tô Vĩnh Phúc có thể một thân một mình lăn lộn từ kẻ trắng tay thành ông lớn sừng sỏ thì cũng phải có đầu óc hơn người con mắt tinh đời. Ông ta hiểu tập đoàn Quan Vũ mà rơi vào tay Vạn Hồng Ba thì sẽ thành xô bỏng ngô, to lồng phồng thơm phưng phức nhưng cùng lắm chỉ được một bữa. Tiếp tục để Soái Quan Vũ quản lý mới là cây hẹ cắt mãi không hết (thu hoạch dài lâu).

Ông ta cố ý lấp lửng với cả hai bên chỉ là để nhân cơ hội cắt thêm vài miếng thịt của lão Soái. Việc bà Văn đánh tiếng mai mối chẳng khác nào một phát tặng luôn cho ông ta một con lợn béo. Ông ta không tin là có chuyện bẫm như vậy nên kiểm chứng đâu đấy qua người mai mối. Sau khi nghe Soái Quan Vũ chính miệng nói muốn làm thông gia với mình, Soái Ninh cũng đã đồng ý, ông ta giống như mơ hão mà lại thành hiện thực, vui đến nỗi tối đó ăn thêm hẳn một bát cơm.

Hai nhà quyết định trước hết cứ để con cái gặp nhau một lần dưới hình thức buổi xem mặt mai mối. Để bày tỏ lòng thành, bà Văn đề nghị cha mẹ đôi bên cùng tham dự, hẹn chiều 23 tháng 7 gặp nhau tại biệt thự nghỉ mát của nhà họ Tô dưới chân dãy Hương Sơn ở Bắc Kinh.

Khi Soái Ninh và cha đến thăm, bên chủ nhà chỉ có cha con Tô Vĩnh Phúc và Tô Ngọc Phong ra mặt.

Tay Tô Ngọc Phong kia trông người ngợm cũng phải được 8 điểm, cứ nhìn diện mạo ông già anh ta mà đoán thì ngoại hình khá này có được phần lớn là nhờ lớn lên đi phẫu thuật thẩm mỹ. Điểm trang phục được 10, bộ com-lê trắng toát đặt may đo riêng của Armani theo style mà trừ nghệ sĩ không trai thẳng bình thường nào chấp nhận nổi được cái dáng eo thon chân dài của anh ta cân tốt, cũng phô bày vẻ đĩ đời không gì sánh được. Anh ta trang điểm còn kỹ hơn Soái Ninh, mùi nước hoa trên người phủ ngát ba con phố, nhưng lực sát thương của mùi nước hoa so với cái ngạo khí “bà đây xinh đẹp nhất trần” chứa chan trong mắt anh ta thì vẫn đuối một tí.

Soái Ninh đã điều tra chi tiết về tay này, trước khi tới đã có ấn tượng sơ sơ. Soái Quan Vũ không chuẩn bị tinh thần đầy đủ, lúc gặp nụ cười gượng gạo thấy rõ. Cứ cho là con gái không để ý, ông cũng chê thằng con rể kiểu này vì thấy quá mất mặt.

Thái độ của Tô Ngọc Phong trái ngược hẳn với vẻ hớn hở của ông già anh ta, trông như thể cắt bừa cái đề-can mặt cười dán lên mặt, dính có khít hay không cũng mặc kệ. Nói chuyện mới được đôi câu, anh ta đã tự tiện hút thuốc, ngón tay uốn cong cong như cánh hoa lan điệu đà miêu tả thần thái quyến rũ đáng để toàn thể chị em phụ nữ học tập.

Tô Vĩnh Phúc sượng sùng trách: “Đừng hút thuốc trước mặt khách, còn có con gái ở đây cơ mà.”

Soái Ninh ngoan ngoãn nói: “Không sao đâu ạ, bác Tô, cháu bình thường cũng hút thuốc.”

Tô Vĩnh Phúc bắt chuyện giúp con trai, hỏi cô thích hút loại nào.

Nghe Soái Ninh trả lời “Seven Stars và Marlboro”, Tô Ngọc Phong nhìn vào không khí, khẽ cười khẩy: “What a cheap and crude taste!” (Gu deogi rẻ tiền thô thiển vãi!)

Soái Ninh chẳng mấy khi gặp người nguýt còn chuẩn chỉ hơn mình, dùng nụ cười ngọt ngào giả tạo của tiếp viên hàng không Nhật nhìn Tô Vĩnh Phúc chăm chú.

Lão Tô xấu hổ lườm con trai, trách: “Là người Trung Quốc cả, sao con lại nói tiếng Anh hả?”

Tô Ngọc Phong dọn cho khách nụ cười xin lỗi ngây thơ vô số tội, nghiêng đầu nói với cha: “You know, I’m not good at Chinese.” (Bố biết mà, con không giỏi tiếng Trung.)

Tô Vĩnh Phúc xưa nay vốn nuông chiều thằng cu quý hóa này, đành phải nói đỡ làm hàng giúp nó, cười cười xoa dịu khách: “Từ bé nó đã ra nước ngoài, nói tiếng Trung tệ lắm. Ở nhà với chúng tôi nó cũng nói tiếng Anh. Tôi cũng đang học tiếng Anh, nghĩ có người cho tôi luyện nghe nói cũng tốt nên cứ kệ nó.”

Soái Quan Vũ đã thấy rõ Tiểu Tô chống đối việc cưới hỏi này lắm, ông nuốt nỗi nhục kép, nói khách sáo: “Ninh Ninh nhà tôi cũng vừa hết cấp 1 đã ra nước ngoài luôn, Ngọc Phong mấy tuổi mới đi?”

Tô Vĩnh Phúc vừa đáp: “Nó cũng sang Mỹ từ đầu cấp 2 đấy.”

Soái Ninh đã tiếp lời ngay: “Học sinh tiểu học mà nói tiếng Trung cũng không xong, chắc phải khiến ít nhất ba giáo viên ngữ văn khóc đến chết ha.”

Câu này cô nói bằng tiếng Tây Ban Nha, hai ông bố đều không hiểu, riêng Tô Ngọc Phong nghe được sơ sơ, đôi mắt đào hoa chợt liếc thành dao cau.

Soái Quan Vũ lập tức mắng con gái: “Đừng có nói chuyện bằng thứ tiếng người khác không biết, kém lịch sự lắm.”

Tô Ngọc Phong biết đây là người ta đang nói xéo mình, càng ghét hai cha con này. Anh ta hắng hắng giọng, nói với Soái Ninh: “Cô Soái, mời cô ra vườn đi dạo được không?”

Soái Ninh biết gay mà đã lên cơn sân si thì trình độ chửi bới giật tóc móc mắt còn giỏi hơn phụ nữ, loại “gái toan về già” như Tô đại thiếu này chắc phải là người đứng đầu trong số đó.

Bàn chuyện làm ăn cứ mặc cả thẳng băng là thích nhất, cô đang mong đối phương trực tiếp ngả bài, nghe thế thì vui vẻ nhận lời ngay.

Khu vườn bên ngoài rộng hơn 1000m2, những cây cổ thụ san sát khép tán um tùm. Soái Ninh đi theo Tô Ngọc Phong đang bước kiểu catwalk đằng trước, xuyên qua những bụi hồng rực rỡ, đến bên một chiếc ao nhỏ nuôi vô số cá chép sặc sỡ. Nghe thấy tiếng chân, chúng tưởng người giúp việc đến cho ăn, đua nhau bu vào mép nước, không ngừng chu miệng giục giã.

Tô Ngọc Phong lấy một nắm thức ăn cho cá từ trên cái kệ cạnh ao, đút từng viên cho cá, điệu bộ duyên dáng, rồi ngẩng đầu châm chọc gái đứng chếch phía sau.

“Nghe nói cô kén lắm, chả vừa mắt ai hết. Không ngờ cũng có lúc phải ăn nói khép nép cầu cạnh người khác.”

Soái Ninh mỉm cười đến bên anh ta: “Trình tiếng Trung của anh sao bỗng dưng lên hẳn vậy? Giáo viên ngữ văn đã chết hiển linh?”

Tô Ngọc Phong liếc xéo cô một cái, cằm càng hất rõ cao.

“Các người vì giành được sự ủng hộ của bố tôi nên mới đến làm thân.”

Soái Ninh nhún vai: “Nghĩ bằng đầu gối cũng biết không phải vì chính anh Tô đại thiếu đây rồi.”

Cô tỏ ra gai góc, đối phương lập tức ngoảnh lại trịnh trọng thông báo: “Cô biết tôi không muốn tiếp nhận cuộc hôn nhân này.”

Biểu cảm kiêu kỳ khinh miệt thật giống một cô công chúa cự tuyệt hạ thân phận đi làm dâu ở bộ tộc xa xôi.

Soái Ninh cười hỏi lại: “Anh cảm thấy tôi sẽ bằng lòng?”

“Cô, chỉ muốn lợi dụng tôi.”

“Anh cũng có thể lợi dụng tôi mà.”

“Cô có chỗ nào đáng để tôi lợi dụng?”

“Có, nhiều là khác.”

Soái Ninh cũng tiện tay vơ một nắm thức ăn quăng vèo xuống giữa ao.

“Tin chúng ta xem mặt vừa mới lọt ra, tôi đã nhận được rất nhiều thư từ nặc danh. Tất cả đều nói anh vốn không thích gái, vừa ẻo vừa dâm, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, lấy anh rồi chỉ tổ thành quả phụ.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Ngọc Phong đỏ bừng. Anh ta căm ghét những lời lẽ xúc phạm kia cực kỳ nhưng vẫn hừ lạnh, thừa nhận: “Chúng nó nói không sai. Tôi đúng là đồng tính thật, cũng chính vì thế mà tôi mới có năng khiếu nghệ thuật hơn người, mới có thể trở thành họa sĩ. I’m proud of my sexual orientation (Tôi tự hào về xu hướng tính dục của mình).”

Soái Ninh gật đầu: “You are really something (Anh cũng ra gì phết). Nhưng anh không tò mò bắn tin cho tôi là những ai à?”

Tô Ngọc Phong lắc đầu thoáng đạt: “I can’t say I’m really interested. I think they are both sort of boring.” (Tôi chả nói được rằng tôi thực sự quan tâm. Tôi nghĩ chúng nó đều là dạng rảnh háng.)

“Nếu bọn rảnh háng này bao gồm người thân của anh thì sao?”

Soái Ninh nhẹ nhàng xé bỏ sự thờ ơ của anh ta, vừa chìa thức ăn nhử lũ cá, vừa hé tin tình báo nhử anh ta.

“Chuyện này ba tôi và tôi chưa hề lộ ra. Bà Văn làm mối cũng rất kín miệng. Theo như bà ấy nói thì bác Tô chỉ từng bàn bạc với hai bà chị anh và chồng các bả. Tin tức chỉ có thể rò rỉ từ phía họ. Tôi không tin lắm chuyện người bắn tin là Lôi Phong sống, sợ tôi bị thiệt nên mới có lời nhắc nhở. Khả năng cao là chị gái anh rể anh không muốn hai nhà chúng ta kết thông gia, muốn ngăn cản chuyện cưới hỏi này. Mục đích của họ là gì, hẳn anh rõ hơn tôi.”

Hoàn cảnh nhà họ Tô, cô cũng tạm hiểu rõ, cũng là thể loại phim tranh đoạt hào môn xuất sắc. Hai bà chị cùng coi Tô Ngọc Phong như cái gai trong mắt. Anh ta nhờ ông bố che chở mới có thể sống vô tư lự. Anh ta không có năng lực kế thừa cơ nghiệp, Tô Vĩnh Phúc thiên vị đến mấy sau này cũng phải giao lại quyền hành cho con gái con rể. Chờ đến sau khi lão Tô hai năm mươi, cậu cả vô công rồi nghề là anh ta liệu còn có thể nhởn nhơ như bây giờ hay không cũng khó nói.

“Tầm này mọi việc không rời được tiền. Mở triển lãm tranh lưu động khắp cả nước, mời các họa sĩ trong và ngoài nước ra mặt, nhờ người sưu tập mua giá cao tác phẩm của mình để bơm thổi danh tiếng, tất cả đều cần nguồn kinh phí lớn. Bác Tô sẵn sàng lấy tiền đắp cho con trai, nhưng sau này các tiểu thư nhà họ Tô đồng ý mỗi năm vứt đi hơn trăm triệu chỉ để hỗ trợ cho sự nghiệp của em trai hay sao?”

Quan hệ của Tô Ngọc Phong và các chị chẳng tốt đẹp gì. Anh ta thuộc nằm lòng suy nghĩ của họ. Dẫu bị lời nói của Soái Ninh gợi lên nỗi lo lắng, anh ta vẫn khăng khăng giữ gìn thể diện.

“Tôi có cổ phần ở Kiến Uy, cổ tức cũng đủ ăn hết đời.”

Soái Ninh cất lên một tràng cười giòn giã làm anh ta lạnh cả người: “Anh đúng là không biết gì về chuyện làm ăn. Người nắm quyền kiểm soát thực tế của công ty có rất nhiều chiêu trò, tước đoạt cổ phần của cổ đông ngon ơ. Hai bà chị anh và ông xã họ đều là người tài giỏi hiếm gặp, đã bắt rễ sâu rộng ở Kiến Uy. Anh xác định có thể thắng các bả trong cuộc chiến tranh giành tài sản sau này? Tôi coi bộ đến tự bảo vệ bản thân còn khó á.”

Đây toàn là những lời than phiền mà Tô Ngọc Phong chỉ dốc bầu tâm sự với bạn thân, gái này tuôn ra từng chữ một chứng tỏ đã dò xét mọi nhẽ về anh ta.

Anh ta đúng là rất dè chừng các chị, sợ sau này bị họ cướp mất cái bát vàng không thể ngồi mát mà ăn chơi hưởng lạc được nữa. Anh ta cũng đang sốt sắng muốn tìm một chỗ dựa mới thay thế người cha dần dần già yếu. Nếu nhà họ Soái thực sự có thiện chí, bợ được cái mông voi mang tên Soái Quan Vũ này, anh ta chẳng những giữ được cuộc sống giàu sang mà khéo còn có cơ hội đánh bại chị gái anh rể, lên làm thái tử của Kiến Uy.

“Giao thiệp nông không nói chuyện sâu. Nói mấy thứ này cho đối tượng xem mặt vừa quen biết, cô không thấy bản thân đường đột quá ư?”

Soái Ninh kệ cho anh ta ra vẻ, cười bảo: “Tôi không coi anh là đối tượng xem mặt mà là một đối tác làm ăn rất có giá trị. Hôm nay anh cũng không đến đây với ý định xem mặt cơ mà? Nếu không thì vừa rồi trong phòng khách cũng chả cư xử với cha tôi và tôi với thái độ đó.”

Tô Ngọc Phong trừng mắt nhìn cô, chợt cười tươi rói, thần thái bỗng dưng trở nên xinh xắn dễ thương.

“Tôi không muốn kết hôn với gái, bố tôi cứ bắt tôi đến. Vừa rồi làm vậy là để bố con cô biết khó mà lui.”

“Vậy bây giờ thì sao? Giữa chúng ta có khả năng hợp tác không?”

“Cô đã nói rõ hết cả. Chỉ nói chuyện làm ăn không liên quan tình cảm thì tôi nghĩ tôi có thể chấp nhận được.”

“Yên tâm, tôi chưa từng muốn lãng phí tình cảm của nhau.”

“Thế thì được rồi. Tôi cũng không định làm lỡ tuổi xuân của cô, sau này chúng ta chơi riêng theo ý mình nhé. Việc gì quan trọng cần tôi ra mặt, tôi sẽ hợp tác nghiêm túc. Nếu muốn có con thì đi thụ tinh ống nghiệm, tôi cho tinh cô cho trứng, rồi ra nước ngoài thuê người mang thai hộ. Sinh thêm vài đứa rồi cho một hai đứa theo họ của cô.”

Soái Ninh cười ha hả khen anh ta biết nghĩ cho người khác, trong bụng lại mô phỏng cảnh tượng huơ dao chém xác tanh bành.

Cái ngữ nhiễm sắc thể loại kém như mày mà đòi làm ô nhiễm nguồn gien ưu việt của chụy? Chụy chẳng qua chỉ nhờ mái hiên của mày trú mưa chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vào ở hẳn trong căn phòng nát nhà mày đâu!

Sau đó cô lại nghĩ: “Nó đồng ý vui vẻ gọn ghẽ như vậy chứng tỏ con người nó vẫn tương đối đơn giản hào sảng. Nếu mình mượn cơ hội cưới nó xông vào nhà họ Tô, lật hết công chúa phò mã, nói không chừng có thể tiện thể thâu tóm luôn Kiến Uy. Thế chẳng phải một mũi tên hạ hẳn hai con chim?”

Cô là con rắn độc không ngại nuốt voi, cũng cho rằng việc đấu đá tranh giành rất phê, nhưng ý đồ này hiển nhiên sẽ bị trời phạt, chỉ có thể dùng để chóp chép tự sướng thôi.

Thỏa thuận xong xuôi, hai người trở vào phòng khách. Thái độ Tô Ngọc Phong tươi tỉnh hẳn lên, thay cha tiếp đãi khách nhiệt tình.

Tô Vĩnh Phúc kết luận Soái Ninh đã bỏ bùa mê thuốc lú cho Tô Ngọc Phong nên hơi sinh nghi trong lòng, nhưng con trai chịu gật đầu với việc cưới xin là có bảo đảm cho tương lai, lại còn có thể nuốt không mấy trăm tỷ hồi môn của nhà gái. Đối mặt với món hời khổng lồ, ba cái chuyện lẻ tẻ khỏi cần suy tính cho khỏe.

Hai tuần sau, Soái Ninh và Tô Ngọc Phong tổ chức lễ đính hôn nhỏ gọn xa hoa ở khách sạn Waldorf Astoria (Oan-đóp Át-xto-ri-a) trên Bến Thượng Hải. Cả hai nhà quyết định giữ kín, mãi đến ngay trước hôm làm lễ mới công bố tin tức.

Trước lễ đính hôn, Soái Quan Vũ và Tô Vĩnh Phúc ký thỏa thuận hợp tác thành lập một nền tảng thương mại điện tử, giao hẹn sẽ đầu tư năm tỷ nhân dân tệ trước tháng 7 năm sau.

Soái Ninh cũng ký thỏa thuận tiền hôn nhân đầu tiên trong đó quy định cô và Tô Ngọc Phong phải đăng ký kết hôn trước cuối tháng 10 năm nay; trong vòng 15 năm sau khi cưới, nếu đằng gái đưa đơn ly hôn hoặc mắc sai lầm dẫn tới ly hôn thì phải trả cho đằng trai bao nhiêu khoản bồi thường kếch xù.

Người đứng đầu của hai công ty nổi tiếng kết thông gia. Con gái nhà giàu hàng đầu, KOL siêu đẳng gả vào hào môn. Trong tuần này, tin tức số một cả nước ấy khiến dư luận sôi sục, bao trọn các cuộc trò chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.

Dân tình đều thấy rõ Soái Quan Vũ gả con gái lúc này chỉ để mượn sức Tô Vĩnh Phúc. Phe Cảnh Hâm vốn chiếm thế thượng phong trong vụ thâu tóm Quan Vũ, giờ đây lão Soái lại giành được phiếu của Tô Vĩnh Phúc, hươu chết về tay ai[1] còn chưa nói chắc được.

Điều khiến cư dân mạng lấy làm lạ chính là cô nàng Nháo Nháo vốn luôn tỏ rõ tư tưởng độc lập cấp tiến ấy thế nhưng lại chịu chấp nhận cuộc hôn nhân này. Một số người cảm động vì quyết định “hiếu thảo”, “bán mình cứu cha” của cô, chúc mừng cô và Tô Ngọc Phong “người có tiền cuối cùng sẽ được bên nhau”[2]. Cũng có kẻ anti đến cùng lêu lêu cô rằng trước kia ra vẻ quá đà, rốt cuộc cũng phải rạp mình vì tiền như ai; rằng cậu cả nhà họ Tô là gay, chẳng bao lâu cô cũng sẽ được nhắc tới với tư cách “vợ gay”.

Hôm sau lễ đính hôn, Soái Ninh về Bất động sản Quan Vũ giải quyết công việc thì chạm mặt Vạn Hồng Ba trong thang máy. Vạn Hồng Ba trao đổi với Tô Vĩnh Phúc nhiều lần, đã chắc mẩm sẽ kéo được đối phương về phe mình, nào ngờ con vịt nấu chín rồi còn bay sang nồi kẻ địch. Lão không khỏi tự trách chính mình vì đã xem nhẹ giới hạn thấp hèn của Soái Ninh, càng hận cái thói cởi truồng còn thắt cổ, chết rồi vẫn không biết xấu hổ của cô hơn nữa. Lão cố nhịn mà nỗi căm ghét tận xương tủy vẫn tuôn ra theo hơi thở.

“Mày cũng oách thật, vì đạt được mục đích mà đến cả bản thân cũng bán đứng được.”

Lão chủ động chìa mặt ra, Soái Ninh không vả thì phí phạm, cười nói: “Ông ghen tị vãi ra rồi phải không? Vậy thì có thể học theo á, chọn lấy một thằng con đi dụ dỗ Tô đại thiếu, bảo đảm còn hiệu quả hơn tôi á.”

Vạn Hồng Ba quay ngoắt lại, trên trán hằn lên ba tầng nếp nhăn như thể con hổ đang lồng lộn.

“Mày đúng là xấu xa đến chảy mủ!”

Lão hối hận vì không nhìn thấu bản chất của con ranh này sớm hơn. Nó mới là nhân vật ác độc tàn nhẫn nhất nhà họ Soái, hội đủ mọi tính cách xảo quyệt đê tiện của hai thằng anh. Hồi trước lão khinh địch làm nó né thoát hết lần này đến lần khác, giờ đây rốt cuộc lại trở thành mối họa lớn cho lão.

Thấy kẻ địch thẹn quá hóa giận, Soái Ninh giống như nếm thử món khai vị của chiến thắng, đáp sắc lẹm: “Không xấu chút thì làm sao đối phó được loại độc ác tim gan đầy dòi như ông?”

“Mày cho rằng bên mày có thể lật ngược tình thế thật?”

“Không phải cho rằng mà sự thật nhất định sẽ như vậy.”

Khí độ tự tin thành thạo của cô lại ghi điểm. Cô giống như người chơi game dễ dàng lên bài, vênh váo bước ra khỏi cửa thang máy vừa mở.

Xuống bãi đỗ xe, cô nhận được cuộc gọi của Lư Bình.

Người này cuối cùng cũng đến đòi tính sổ, không biết có thể nghe hiểu lời giải thích của mình không đây.

Cô vào xe nghe điện thoại, bảo tài xế và Trần Kiệt ra ngoài chờ.

Giọng Lư Bình thật bình tĩnh nhưng rất có thể là kiểu yên tĩnh trước cơn bão.

“Giờ em có ở Thượng Hải không? Tối nay anh muốn lên gặp em.”

“Tối nay? Ngày mai anh không đi làm?”

Sức hành động đáng ngạc nhiên của anh làm Soái Ninh giật cả mình. Người lâu nay vốn luôn vững vàng phải nóng nảy, đủ thấy cú sốc phải chịu mạnh đến nhường nào.

“Lát nữa đi làm về anh sẽ ra sân bay ngay, sáng mai bay chuyến 5h30 về lại Đông Hưng, sẽ không chậm trễ công việc.”

“… Có cần thiết phải gấp vậy không? Hay là…”

Cô định đổi sang thời điểm thong thả hơn để anh hạ nhiệt đầu óc.

Lư Bình dứt khoát ngắt lời cô và cũng dứt khoát theo ý mình: “Rất cần thiết! Nếu tối nay em có hẹn quan trọng thì cứ giải quyết xong rồi gặp, anh chờ.”

“… Được rồi, lát nữa anh gửi số chuyến bay cho em, em ra sân bay đón anh.”

Cúp máy xong, tâm trạng Soái Ninh ngổn ngang như những sợi đan trên thảm. Cô suy đoán cuộc gặp gỡ tối nay liệu có phải là một màn kịch đấu khẩu cẩu huyết (éo le) hay không.

Cô quyết định bày tỏ lập trường bằng thái độ thành khẩn, coi đây như một cách đánh giá tuyển dụng chính thức. Nếu Lư Bình cũng theo quan điểm của đám đông, không hiểu cách làm của cô, thì bụp phát giải tán cũng chẳng đáng tiếc.

Nếu anh thấu hiểu… Vậy thì cô sẽ thực sự cân nhắc việc ký hợp đồng dài hạn cho anh làm lao động chính thức.


Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

------
Chú thích:

1. Thành ngữ ban đầu được dùng với nghĩa “chưa biết ai sẽ giành được chính quyền”, ngày nay được dùng theo nghĩa rộng là chưa biết người chiến thắng chung cuộc.
2. Câu này chế từ một thành ngữ bắt nguồn từ “Tây sương ký”, câu gốc là người có tình rồi sẽ cưới nhau, câu chế thay tình bằng tiền.

Comments

Popular Posts