Người nối nghiệp chân chính - Chương 81

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang

Chương 81: Tuyệt chiêu chơi tất tay

Các phụ tá của Soái Quan Vũ ngày đêm nghiên cứu đối sách, ngày 21 tháng 9 lại mở họp ở biệt thự của nhà họ Soái trong sân golf Sheshan. Soái Quan Vũ đi Bắc Kinh gặp mấy nhân vật chính trị quan trọng, hy vọng nhà nước có thể ra mặt can thiệp. Cuộc họp do Soái Ninh chủ trì thay.

Mọi người không thể tìm ra kế hay để đảo ngược tình thế. Đề xuất được nhiều người đưa ra nhất trong cuộc họp là tranh thủ giá đang cao bán sạch cổ phiếu Quan Vũ, sau đó cầm tiền đi thành lập một nền tảng mới, ý tứ là kêu nhà họ Soái buông tập đoàn Quan Vũ và làm lại từ đầu.

Soái Ninh chửi toáng cái tay quân sư óc chó đã nghĩ ra điểm này đầu tiên, gầm lên như sấm: “Tập đoàn Quan Vũ này được đặt theo tên ba tôi. Tiền có thể không cần nhưng tấm biển hiệu này tôi chết cũng phải giữ!”

Cô cố tình trấn áp tư tưởng của những kẻ bàn lùi và nâng cao khí thế chiến đấu cho mọi người. Nghe xong tiếng gầm của sư tử Hà Đông, không ai dám lung lay quan điểm gì nữa. Có người biết rõ là hy vọng mong manh cũng thụ động đi theo kháng chiến. Có người được quyết tâm tử chiến đến cùng của cô cổ vũ, một lần nữa củng cố ý chí chiến đấu.

Hôm sau, Soái Quan Vũ về đến Thượng Hải. Soái Ninh đích thân ra sân bay đón ông. Cô muốn biết cha đi chuyến này có đạt kết quả gì không.

Soái Quan Vũ đã đến gặp nhiều quan chức cao cấp trong hệ thống giám sát tài chính trên Bắc Kinh, họ đều bày tỏ ý kiến xác đáng về vụ tranh chấp cổ quyền của tập đoàn Quan Vũ. Xem xét từ lập trường bên mình, ý kiến của họ có phê bình cũng có kiến nghị. Phần phê bình tóm tắt tổng thể thành bốn khía cạnh sau.

Thứ nhất, Đầu tư Phú Khang mua lại cổ phần của Quan Vũ thông qua thị trường thứ cấp. Sau khi trở thành cổ đông lớn nhất, Phú Khang có quyền bày tỏ ý kiến của mình. Soái Quan Vũ với tư cách là người đứng đầu đội ngũ quản lý của tập đoàn lên tiếng phản đối những gì ông cho là thâu tóm ác ý cũng hoàn toàn chính đáng. Quyền của cả hai bên đều được trao bởi các quy tắc thị trường, không thể phân biệt theo tiêu chuẩn đúng sai.

Thứ hai, nhà nước chỉ có thể giám sát các hành vi bất hợp pháp và bất hợp lý của thị trường chứ không thể can thiệp vào các hoạt động bình thường của thị trường. Cả hai bên trong cuộc tranh chấp không nên tìm kiếm sự can thiệp của quyền lực công nhằm phá hoại các quy tắc của thị trường. Cho dù lợi ích của bên nào bị tổn hại thì cũng gây tác hại rất lớn cho thị trường.

Thứ ba, Quan Vũ rơi vào nguy cơ bị thâu tóm phần lớn là do những thiếu sót của chính nó. Là một công ty niêm yết kỳ cựu, công ty vốn dĩ có đủ thời gian để hoàn thiện quy trình quản trị công ty và thiết lập một số điều khoản chống thu mua ác ý. Trên thực tế, các động thái của Quan Vũ trong lĩnh vực này rất không đến nơi đến chốn, chứng tỏ hệ thống quản lý của công ty đang mất cân bằng. Hơn nữa, giá cổ phiếu của Quan Vũ đã ở mức thấp suốt thời gian dài, điều này hoàn toàn không phù hợp với hiệu quả kinh doanh của công ty. Đây là một bất cập của quản trị doanh nghiệp và đã tạo điều kiện thuận lợi cho sự xâm nhập tư bản.

Thứ tư, Soái Quan Vũ làm người sáng lập và đứng đầu Quan Vũ mà để rơi vào tình cảnh bị vây sát chân ghế thì khó có thể nói là không có sơ suất, sai lầm trong công việc. Đặc biệt, ông không thể né tránh trách nhiệm trong việc phe đối lập bên trong tập đoàn hình thành và lớn mạnh.

Nhận định sắc bén của các lãnh đạo bộ ngành khiến người ta tin phục, về cơ bản cũng bao trùm cả những oán trách mà Soái Ninh dành cho cha, hẳn ông cũng đang khắc ghi suy ngẫm.

Chính phủ kiên trì với quan điểm vấn đề của thị trường thì để thị trường giải quyết nhưng cũng bày tỏ mối quan ngại đến một số vấn đề đáng ngờ.

Khi gặp quan chức của Ủy ban Điều tiết Ngân hàng, Soái Quan Vũ nói rằng theo hiểu biết của ông, hệ số đòn bẩy mà tập đoàn Cảnh Hâm sử dụng trong thương vụ mua bán này là hơn 20 lần và ông đã yêu cầu các ban ngành liên quan điều tra, xác minh. Quan chức này cho biết họ đang kiểm tra lại hoạt động kinh doanh phân bổ vốn liên quan và có kế hoạch giảm đòn bẩy phân bổ của ngân hàng từ 1:3 xuống 1:1, cho phép một số ngân hàng quốc doanh lớn rút khỏi việc phân bổ vốn của Cảnh Hâm.

Về hành vi đầu tư sử dụng vốn đòn bẩy đến mức kỷ lục cực độ của Cảnh Hâm, một quan chức khác của Ủy ban Điều tiết Chứng khoán phẫn nộ nói: “Thị trường vốn của Trung Quốc không cần thần tiên hô mưa gọi gió, càng không thể có yêu quái hại người vì tiền. Bất cứ nhà đầu tư nào cũng phải giữ được giới hạn đáy của nhân cách. Ai dám thách thức luật pháp và quy định quốc gia thì hướng đi duy nhất chỉ có thể là đi tù.”

Ủy ban Điều tiết Bảo hiểm Trung Quốc cũng đang chú ý cao độ tới những nghi ngờ của mọi người về việc tập đoàn Cảnh Hâm sử dụng quỹ bảo hiểm để đầu cơ cổ phiếu và đang bắt tay vào việc chấn chỉnh hoạt động kinh doanh này trên toàn quốc. Ngành công nghiệp này nên là một công cụ thúc đẩy ngành sản xuất tại Trung Quốc chứ không phải là trạm tiếp nhiên liệu cho các vụ thâu tóm ác ý.

“Việc sử dụng đòn bẩy cao của Cảnh Hâm xét nghiêm khắc ra là trái pháp luật. Chính phủ không muốn đứng về bên nào nhưng sẽ kiên quyết trừng phạt các hành vi phạm tội. Chúng ta ráng qua đận này, quả báo của chúng nó sẽ tới thôi.”

Soái Ninh định tiết lộ với cha về kế hoạch của mình, Soái Quan Vũ lại nói trước: “Ba xem hết video cuộc họp hôm qua rồi. Con nói thà chết cũng phải giữ được tấm biển hiệu Quan Vũ này, đây là lời thật lòng hả?”

Giọng điệu của Soái Ninh lúc ấy cường điệu nhưng phần lớn là tình cảm chân thật. Cô kiên định gật đầu.

Trong mắt cha cô tỏa ra những tia sáng như thể đang được phản chiếu từ một kho báu vô giá. Kể từ sau cái chết của các anh, cô đã lâu không bắt gặp ông biểu lộ ánh nhìn như vậy.

“Pha cho ba ấm trà đi.”

Ông nhìn bộ đồ pha trà công phu bên cạnh tỏ ý. Vinh dự này vốn chỉ hai đứa con trai được hưởng.

Soái Ninh hớn hở, trịnh trọng trổ hết tài nghệ tu luyện bao năm ra pha một ấm trà theo phong cách Triều Sán, hai tay cung kính bưng cho cha.

Soái Quan Vũ thưởng thức nét độc đáo của nghệ thuật trà theo thói quen, một nhấp, hai nếm, ba hồi vị, rồi khen: “Tay nghề được đấy, không khác anh Hai anh Ba con là bao.”

Ông đặt chén xuống, nghiêm mặt hỏi: “Ninh Ninh, con biết ý nghĩa lớn nhất của Quan Vũ trong tâm trí ba là gì không?”

Soái Ninh đã có sẵn nhiều câu trả lời nhưng chỉ im lặng lắc đầu. Cô biết cha đang tiến hành nghi thức bàn giao, nín thinh lắng nghe lời dạy của ông.

Người làm ăn lấy lợi làm gốc. Ý định ban đầu khi ra làm ăn buôn bán của Soái Quan Vũ tất nhiên là kiếm tiền làm giàu. Sau này công thành danh toại, tiền trở thành thứ dễ kiếm nhất, mối quan tâm của ông cũng từ khía cạnh vật chất chuyển sang khía cạnh tinh thần.

“Ba ra nước ngoài khảo sát phỏng vấn, thường xuyên tiếp xúc với các doanh nhân giàu có và những người nổi tiếng ở bển. Nhiều người trong số họ tỏ ra khinh thường khi nói về Trung Quốc, nói rằng kinh tế của chúng ta phát triển toàn dựa vào sao chép làm nhái, thiếu khả năng sáng tạo tự chủ. Tuy sức mạnh quốc gia đã tăng lên không ít nhưng đâu có mấy thương hiệu nổi tiếng đáng khoe ra. Ba nghe những lời này xong thì tức lắm! Phàm là người có chí khí, chẳng ai hy vọng có kẻ coi thường đất nước và dân tộc mình. Dần dà, ba hạ quyết tâm nhất định phải làm cho Quan Vũ trở thành thương hiệu tốt được cả thế giới công nhận, giành được quyền lên tiếng cho Trung Quốc trong các ngành liên quan, để đám ngoại quốc tự cao tự đại mù quáng kia biết người Trung Quốc chúng ta tài giỏi thế nào. Đến giờ nguyện vọng này mới chỉ hoàn thành được một phần nhỏ, con có thể giúp ba thực hiện tiếp phần còn lại chứ?”

Bao nhiêu năm ròng, ngọn hải đăng cuối cùng cũng xuất hiện trên hành trình mòn mỏi.

Soái Ninh nắm lấy tay cha, dốc năng lượng đã tích lũy cho ngày này thể hiện cho ông thấy sự vững vàng và lì lợm của mình.

“Ba, chỉ cần ba cho con cơ hội, con không bao giờ để ba thất vọng đâu ạ.”

Trước thời khắc này, Soái Quan Vũ chỉ vì tình thế bắt buộc mới dựa vào con gái, nhưng giờ đây, ông sẵn sàng đặt cược tất cả cho cô. Ông nắm chặt tay cô, nói nghiêm nghị: “Con có ý tưởng gì thì cứ mạnh tay làm đi, ba ủng hộ con.”

Soái Ninh mừng ra mặt, ngồi xuống cạnh ông, ghé sát tai ông mật báo chuyện Quảng Hạ lừa vay ngân hàng.

Soái Quan Vũ rúng động trong lòng, cũng hạ giọng đến mức thấp nhất: “Khi nào người kia mới xong được?”

“Ảnh nói muộn nhất là cuối tháng sẽ đưa con. Ba, trước mắt mọi người đều biết cổ phiếu Quan Vũ đã hoàn toàn bị tư bản chi phối, còn đu theo toàn là những kẻ đầu cơ điên rồ. Nếu giá cổ phiếu biến động lớn, Quảng Hạ và Cảnh Hâm sẽ toi ngay, cho nên con chuẩn bị dùng số cổ phiếu trong tay chúng ta bán khống Quan Vũ A.”

Bán khống (gọi tắt theo tiếng Anh là short) là một cách thức hoạt động thường gặp trên thị trường chứng khoán kỳ hạn. Đầu tiên là mượn tài sản cơ bản, bán nó lấy tiền mặt, sau đó chi tiền mặt để mua tài sản cơ bản để trả lại. Ví dụ, giá cổ phiếu hiện tại của một cổ phiếu là 30 tệ, người bán khống vay 10 triệu cổ phiếu và bán hết, thu được 300 triệu tệ. Khi giá cổ phiếu giảm xuống 25 tệ thì sẽ bỏ 250 triệu mua vào toàn bộ 10 triệu cổ phiếu để trả lại cho chủ sở hữu ban đầu. 50 triệu tệ sẽ là tiền lãi thu được của đợt bán khống này.

“Số cổ phiếu trong tay chúng ta gộp lại chiếm 6,1%, bán khống toàn bộ ít nhất có thể kéo giá cổ phiếu giảm năm ngày liên tục. Nếu kết hợp thêm cả việc tung ra bằng chứng lừa đảo tiền vay của Quảng Hạ thì các nhà đầu tư nhỏ lẻ sẽ mất niềm tin. Chờ đến lúc giá cổ phiếu giảm trên 30%, chắc chắn Quảng Hạ và Cảnh Hâm sẽ vỡ trận.”

Chiêu này về hình thức thì tương tự đề xuất thoái vốn mà các phụ tá đã nêu nhưng bản chất khác ở chỗ nếu thành công thì có thể hạ gục kẻ địch và giành lại quyền kiểm soát tập đoàn. Còn nếu thất bại, kết quả sẽ giống với việc thoái vốn thực sự: để mất tất cả cổ phần và dâng Quan Vũ cho người khác.

Kịch bản mà cô hình dung là như thế này:

Bước một, nếu hiện tại Quan Vũ A sụt, Phú Khang mới có nguồn tiền dồi dào sau khi được chia cổ tức của Quan Vũ sẽ nhân cơ hội thu gom nhiều cổ phiếu hơn nữa. Nếu biết phe Soái Quan Vũ bán tháo, Phú Khang sẽ càng tăng quy mô mua vào để xuôi thời cơ hoàn thành việc thâu tóm.

Thực hiện bước này xong, ngay sau đó đi bước thứ hai. Lợi dụng lúc Phú Khang đang bị dụ hăng máu mà đổ càng nhiều tiền vào việc mua cổ phiếu, tung bằng chứng về việc Cảnh Hâm cấu kết với Quảng Hạ lừa vay. Cổ phiếu của Quan Vũ và Quảng Hạ nhất định sẽ giảm cùng lúc. Trước mắt giá cổ phiếu của Quảng Hạ chỉ có 38 tệ, nếu giảm nữa thì bên đó cũng sẽ gặp phải nguy cơ bị thâu tóm. Với tính cách của Từ Càn, hơn nửa khả năng lão sẽ vứt bỏ thỏa thuận liên minh với phe lật Soái, bán hết Quan Vũ A lấy tiền mặt để tự lo thân. Như vậy, mức giảm của mã Quan Vũ A sẽ một phát quá luôn 30%, đẩy Phú Khang đến bên bờ vực.

Khi đó, Phú Khang chắc chắn sẽ thay đổi chiến lược, chuyển sang bán khống để kiếm tiền ở vị thế cao và mua vào ở vị thế thấp. Khi bắt đầu thanh lý các vị thế của mình, phe mình sẽ sử dụng số tiền cả gốc lẫn lãi thu được từ bán khống để mua lại số lượng lớn cổ phiếu, tranh thủ giành lại 15% cổ phần và đẩy giá cổ phiếu trở lại mức trên 50 tệ. Đến đây kẻ địch sẽ không có vốn để mua lại cổ phần đã mất, và mọi âm mưu sẽ phá sản theo.”

Soái Quan Vũ và cô không bàn bạc trước mà nghĩ giống nhau. Cảnh Hâm bất chấp tất cả để thâu tóm Quan Vũ. Bọn họ đã đến mức độ tối mắt vì lợi và vô hình trung tự đào mồ chôn mình. Hiện tượng cổ phiếu công ty giảm mạnh sau khi bị thâu tóm là diễn biến bình thường trên thị trường chứng khoán. Hiện tại, nhiều quỹ đầu cơ và đám đầu tư mua bán khống chắc hẳn đã nhắm tới Quan Vũ A. Chỉ đợi hiệu lệnh, bầy kền kền sẽ xông vào xâu xé tập thể.

Soái Quan Vũ cười nắm chặt tay con gái, bộc lộ khí thế của vị đại tướng: “6,1% chưa đủ đô, để ba mượn cả cổ phần của Phương Hưng Quốc nữa. Muốn chơi thì phải chơi lớn.”

Soái Ninh ngạc nhiên mừng rỡ: “Bác Phương sẽ đồng ý sao ạ?”

Soái Quan Vũ tự tin nói: “Tình cảnh của Viễn Hằng giống chúng ta, cũng là mục tiêu của bọn săn mồi tư bản. Sau khi Quan Vũ gặp chuyện, bên đấy đã sửa đổi khẩn cấp điều lệ công ty và bổ sung tất cả các quy định chống thâu tóm trong phạm vi pháp luật cho phép. Lão Phương còn tính tăng thêm ngàn rưỡi vào lương từng nhân viên, một mặt để củng cố uy tín cho chính ổng và tinh thần đoàn kết cho cả tập thể, mặt khác để giảm lợi nhuận của công ty và giảm cổ tức của cổ đông, để người ngoài đỡ thèm thuồng.”

Soái Ninh lẩm bẩm: “Chúng ta coi như làm bia đỡ đạn cho Viễn Hằng. Bên đó mà không nhanh chân né tránh rủi ro thâu tóm thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đám cá mập tư bản cho vào tầm ngắm.”

“Lão Phương hiểu cái lẽ môi hở răng lạnh hơn ai hết. Ổng làm cổ đông Quan Vũ là để đầu tư lâu dài. Nếu Quan Vũ mất động lực phát triển theo hướng tốt, ổng cũng sẽ lựa chọn thoái vốn. Giờ ba kéo ổng vào vụ bán khống này lại hợp ý ổng luôn.”

Soái Quan Vũ thấu hiểu Phương Hưng Quốc, nhưng giao tiếp với doanh nhân không chỉ đòi hỏi tính toán chuẩn xác mà thời cơ ra tay còn trọng yếu hơn. Giờ đây tình thế cấp bách, ông không có thời gian chờ đợi thụ động, chủ động mở lời thì sẽ bị ông bạn già khôn khéo ép chút.

Phương Hưng Quốc bảo không muốn tham dự hoạt động bán khống nhưng có thể cho mượn cổ phiếu, xong xuôi chia 40% tiền lãi. Nếu bán khống thất bại, Soái Quan Vũ cần bồi thường cho ông toàn bộ số cổ phiếu cho mượn. Vì thế, trước đó, Soái Quan Vũ cần lấy tài sản tương đương ra làm vật thế chấp.

Bằng cách này, Viễn Hằng chỉ có hòa hoặc lãi, không gánh chịu bất cứ rủi ro nào.

Soái Quan Vũ thích lối làm ăn đến anh em ruột cũng phải giao kèo rành mạch như thế này. Trên thương trường, những thỏa thuận hợp đồng có điều khoản rõ ràng đáng tin cậy hơn tình nghĩa nhiều. Tối 27 tháng 9, hai người ký thỏa thuận bí mật tại nhà Phương Hưng Quốc, hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch tác chiến.

Cùng thời điểm đó, Soái Ninh đi Đông Hưng. Sắp đối mặt với bước ngoặt vận mệnh, lần đầu tiên cô cảm thấy sự trấn định của mình hơi đuối nên tự động nhớ đến cục sạc dung lượng cao Lư Bình. Cô tự lái xe đến chỗ ở của anh, mời anh đi hóng gió, nhân thể tìm nơi nào phong cảnh đẹp đẽ qua đêm.

Cô đến không đúng lúc. Lư Bình nghe lời mời xong thì áy náy nói: “Xin lỗi, đêm nay anh nhiều việc quá, không ra ngoài lâu được.”

“Vậy cụ thể có bao nhiêu thời gian?”

“… Nhiều nhất là một giờ thôi, xin lỗi.”

“Có gì phải xin lỗi, tại em đến không báo trước mà.”

Soái Ninh nhẩm tính, một tiếng cùng lắm chịch được hai nhát, chả bõ bèn. Cô tới đây là mong được an ủi tâm lý, vì thế rủ Lư Bình ra ngoài tán gẫu.

“Ngoài trời đang mưa, lên nhà anh ngồi đi.”

“Không được, lên nhà anh thì làm gì còn tâm tư tám chuyện chứ. Ra ngoài mới giữ được mình.”

“Ha ha ha ha, sao hơi một tí em lại nhắc chuyện ấy thế?”

“Bình thường á, cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt nào mà chẳng nhồi đầy đầu chuyện này.”

Nghe cô định nghĩa quan hệ của họ là “tình yêu cuồng nhiệt”, Lư Bình không giấu được niềm vui sướng, nói bồi thêm: “Thế thì ngồi trên xe nói chuyện cũng không an toàn đâu.”

Anh lại còn biết đùa mặn nữa, thật là sáng dạ tiếp thu nhanh.

Soái Ninh đời nào lại bỏ phí cơ hội bỡn cợt, ngang nhiên nói: “Đúng rồi, nói mới nhớ, anh chưa từng thử chơi xe nhún, hay là trải nghiệm chút? Hôm nay em lái cái xe rộng rãi lắm, có thể xếp hình nhiều kiểu lắm, ra thử tí xem sao?”

Lư Bình cười đến mất tiếng luôn, có khi đang nhoài trên bàn dùng mặt bàn chườm mát cho mặt mình cũng nên. Vài giây sau, anh ho khan, nói: “Em có thể giảm bớt hỏa lực được không? Lần nào cũng thế này, anh sắp không đỡ nổi rồi.”

“Anh thích kiểu người bị động?”

“Không phải, chỉ hy vọng em dè dặt tí tẹo để anh có đất thể hiện.”

“Tán tỉnh là phải cởi mở thoáng ra chớ. Hổng lẽ phải nói đến ba điều kỷ luật tám điểm chú ý hay sao? Mồm miệng không đỡ được thì dùng chân tay là được mà.”

“… Em đang khiêu khích anh đấy hả?”

“Sự thật rành rành vậy rồi còn dùng câu nghi vấn, tinh thần phản biện của anh nặng quá rồi đó.”

“Thì anh muốn cố ga-lăng hết cỡ thôi mà.”

“Đàn ông tốt nhất nên hoang dã một chút trong chuyện giường chiếu, ga-lăng quá sẽ dễ bị nghi là năng lực có vấn đề.”

“Được rồi… Để sau này anh tích cực làm dã thú.”

Từng bước từng bước dẫn dắt người đàn ông lịch lãm đi về hướng thô tục, Soái Ninh cười sằng sặc như đứa hư hỏng dụ được học sinh ngoan hư theo.

“Anh muốn phone s e x với em hay sao?”

“Không đâu!”

“Vậy còn không ra đây lẹ lên.”

Cuộc gặp mặt bắt đầu bằng một nụ hôn nóng bỏng đến nghẹt thở. Xe dừng ngay trước cửa khu nhà thành ủy. Dù ban đêm ít người qua lại nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi ra đi vào, Lư Bình rất căng thẳng, kề tai cô thở dốc: “Em không muốn chơi xe nhún ngay ở đây thật đấy chứ? Nếu bị xử phạt vì việc này, chắc anh bị bố mẹ tẩn chết mất thôi.”

Anh lôi cả cha mẹ lâu nay giữ kín ra, đủ thấy là hoảng đến mức nào.

Soái Ninh không đi quá đà, cười hì hì giúp anh chỉnh lại áo xống nhàu xộc xệch rồi lái xe ra bờ sông.

Mưa rơi lất phất, không khí lành lạnh, con đường rợp bóng cây ven sông vắng ngắt. Mặt đường được cơn mưa to trước đó gột rửa tận tình tỏa ra thứ ánh sáng sạch sẽ, không hề làm bẩn giày dép của người đi.

Cô đề nghị đi dạo trong mưa, anh vui vẻ ưng thuận, xuống xe giương ô. Bóng hai người nép sát nhau kéo dài dưới hai đôi chân.

“Chuyện công ty thế nào rồi?”

Giữa lúc bận quay cuồng mà cô đến tận đây ắt phải có duyên cớ. Lư Bình hy vọng có thể chia sẻ nỗi ưu tư với cô, chờ cô trút ra những rối ren.

Kế hoạch bán khống can hệ đến sự sống còn của công ty, Soái Ninh giữ kín như bưng, chỉ bảo rằng cô đang phiền lòng, chỉ nhìn thấy anh mới lắng dịu.

Nghe được đáp án mỹ mãn, Lư Bình mừng lắm, âu yếm ôm vai cô. Cô cũng tiện tay vịn eo anh. Nhìn bước chân nhau đi đều nhịp, cô không khỏi bật cười đầy ẩn ý.

“Cười gì đấy?”

“Vui á.”

“Vì sao lại vui?”

“Vì anh nha.”

“Miệng ngọt thật.”

“Muốn nếm miếng hông?”

Như một nhân viên sale dày dạn, cô đầu têu nâng cằm lên mổ chụt vào môi anh, đổi lấy một nụ hôn quấn lưỡi ướt át hơn cả ngày mưa.

Cả hai tiếp tục nhẹ bước về phía trước, cảm giác tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Soái Ninh muốn nhân cơ hội chốt xong hợp đồng lao động mà cô ký kết đơn phương, trong lúc chuyện trò linh tinh thì thăm dò: “Lư Bình, anh bảo lý tưởng và tình yêu, cái gì quan trọng hơn?”

Lư Bình ngó ngó cô, cúi đầu mỉm cười: “Tình yêu mỹ mãn chỉ có thể đem lại hạnh phúc cho hai người. Lý tưởng nếu có thể hiện thực hóa thì sẽ mang lại hạnh phúc cho rất nhiều người. Xét từ góc độ chức năng thì lý tưởng quan trọng hơn.”

“Bắt anh chọn thì anh nghiêng về bên nào?”

“… Anh hy vọng người anh yêu có thể được nhiều người hơn nữa cần đến và tôn kính, hy vọng cô ấy chung suy nghĩ với anh trong việc này.”

Hứ, ý tứ là muốn giang sơn không thèm mỹ nhân, hiện thực conmeno vãi. Nhưng mà mình cũng thế…

Chơi tiêu chuẩn kép không ăn thua, Soái Ninh không nhịn được, chọc ghẹo anh để trả đũa: “Em đặt giả thiết như này nha. Nếu nhà em phá sản, em đâm ra không xu dính túi, trở thành gái bình thường đúng theo tiêu chuẩn kén vợ của anh. Anh sẽ cưới em hả?”

Lư Bình hồ nghi: “Tình hình trước mắt căng thế thật à? Bên em định dùng đến biện pháp cực đoan phải không?”

“Đã bảo là giả thiết mừ, anh chỉ cần trả lời theo đúng sự thật thôi.”

Anh cười sáng bừng, dừng bước quay sang nhìn cô đăm đăm, trịnh trọng nói: “Soái Ninh mà anh biết kể cả bị dồn đến bước đường cùng cũng sẽ vùng lên được. Hai chữ bình phàm không bao giờ thuộc về em.”

Soái Ninh thấy còn lâng lâng hơn nghe trăm lời nịnh hót. Nể tình anh thấu hiểu cô đến vậy, cô không tính toán cò kè chuyện khác nữa. Vì chữ “bình phàm” anh dùng, Soái Ninh nghĩ đến Thẩm thiếu gia mà cô vẫn canh cánh trong lòng, vội hỏi: “Thành ủy Đông Hưng và tỉnh ủy có cán bộ trẻ nào họ Thẩm nào không nhỉ?”

Lư Bình chớp chớp mi, hỏi buột: “Sao thế?”

Đây hẳn là phản ứng khẳng định, cô lập tức gạn hỏi: “Có hả? Anh ta cũng là người Bắc Kinh, tuổi loanh quanh 30. Có thể tên là Thẩm Phàm.”

Lư Bình lắng nghe với vẻ nghĩ ngợi, bỗng bật cười: “Hình như không có người nào như thế. Là người quen của em à? Cần tìm anh ta làm gì?”

“Không quen, tên là em đoán đại nhưng họ chắc chắn là Thẩm. Mới thuyên chuyển đến Đông Hưng cách đây không lâu. Anh khẳng định không có ai như vậy?”

“Ừm… Có thể có nhưng anh chưa từng nghe ai nhắc. Cán bộ lớn bé của thành ủy tỉnh ủy cộng lại phải mấy trăm người, anh không biết hết được, huống chi vẫn là người mới chuyển về.”

Soái Ninh chưa bỏ cuộc, nhờ anh hỏi thăm giúp. Việc này làm anh tò mò hết sức, dò hỏi với vẻ cẩn thận hiếm gặp.

Cô giải thích cầm chừng rằng tay Thẩm kia là cháu đích tôn nhà họ Thẩm lừng lẫy tên tuổi, nếu bắt được mối quan hệ thì sẽ giúp ích cho sự nghiệp sau này của cả hai người họ.

Lư Bình cười khổ không thôi: “Từ lâu rồi anh đã nói với em rằng tốt nhất là tuân thủ nguyên tắc trong mọi việc. Doanh nhân gần gũi quan trường quá không hay ho gì. Người nhà nước lại càng không nên kết bè phái riêng tư. Anh nghe nói nhà họ Thẩm gia phong thanh bạch ngay thẳng,  có khi đồng chí Thẩm cũng là một người tuân thủ chặt nguyên tắc. Giao tiếp với người như vậy cứ xử lý việc công theo phép công là được, không cần săn đón rườm rà đâu.”

Soái Ninh nghĩ anh cũng xuất thân từ triều đình, chắc cũng không thích có người ca ngợi một gia tộc dòng dõi khác trước mặt mình, không khéo nhà anh còn xích mích với nhà họ Thẩm. Hơn nữa, đàn ông ai cũng có tâm lý cạnh tranh, con bồ mình ngưỡng mộ giai khác, tất nhiên anh sẽ không vui vẻ gì.

Cô vội ôm cổ anh làm nũng: “Tư tưởng tác phong của em không nghiêm chỉnh, không rời được khỏi vòng cai quản giáo dục của tổng thư ký Lư. Mong anh để tâm nhiều hơn đến học sinh cá biệt em đây.”

Vừa làm kiểm điểm xong đã bắt đầu hôn ngấu nghiến ngay được, rành rành là lời nói không đi đôi với việc làm.

Lư Bình bị cô lôi kéo đến mức loạng choạng, suýt buông cả ô, thực sự lo rằng mình không thể “phòng thủ” rồi để lỡ công việc đang chờ.

Cũng may, lúc này điện thoại Soái Ninh đổ chuông.

Thấy là Thôi Minh Trí gọi, tư tưởng cô cải tà quy chính trong chớp mắt, hy vọng có thể nhận được tin tốt. Nhưng thứ tay trợ lý còm đưa tới lại là một tin dữ sờ sờ.

“Không ổn rồi, Ninh tổng. Vừa nãy Đới Đại Siêu đột tử trong nhà vệ sinh công cộng. Nhà anh ấy bị nổ gas, bà xã cũng bị xe máy đâm chết!”


Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts