Người nối nghiệp chân chính - Chương 82
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Đến chiều, thuộc hạ ở lại Thâm Quyến báo là đã có khám nghiệm tử thi của Đới Đại Siêu. Nguyên nhân chết là bệnh tim cấp tính, xét nghiệm thì phát hiện lượng adrenalin trong máu anh ta cao hơn người thường 30 lần, rõ ràng là bị đưa từ ngoài vào cơ thể. Pháp y tìm được một vết kim bé tí ở động mạch cổ của anh ta, bước đầu nhận định là anh ta đã bị ai đó tiêm adrenalin liều cao khiến tim quá tải dẫn đến tử vong. Hung thủ thành thạo kỹ thuật tiêm, hẳn phải trải qua quá trình đào tạo chuyên môn lâu dài.
Người điều khiển xe máy tông chết cô vợ vẫn trốn. Cảnh sát đã tìm kiếm qua hệ thống camera của thành phố và khoanh vùng một số mục tiêu khả nghi.
Vụ hỏa hoạn ở nhà Đới Đại Siêu là đáng ngờ nhất. Căn hộ bị hư hại nặng nề sau đám cháy, không đồ đạc vật dụng nào nguyên vẹn. Nhân viên điều tra cháy đã phát hiện dấu vết của thuốc nổ trong bếp – nơi phát sinh vụ nổ, suy đoán hỏa hoạn là sự kiện cố ý đặt bom.
Vụ việc nghiêm trọng, công an Thâm Quyến thành lập tổ chuyên án chịu trách nhiệm điều tra. Vì Thôi Minh Trí là người sau cùng mà Đới Đại Siêu liên hệ khi còn sống, lại dẫn con gái duy nhất của anh ta là Đới Khang Khang đi mất, hắn nhanh chóng nhận được thông báo của cảnh sát đề nghị đưa đứa bé về Thâm Quyến phối hợp điều tra.
Theo chỉ thị của Soái Ninh, hắn vờ ốm nằm viện ở Thượng Hải, còn bảo Đới Khang Khang đang được bà ngoại trông nom, đứa bé đang bị hoảng loạn, cần tĩnh dưỡng, mời cảnh sát Thâm Quyến cử người đến Thượng Hải lấy lời khai. Tóm lại là cố gắng hết sức trì hoãn qua dịp Quốc khánh.
Soái Ninh cũng báo cáo tình hình với cha, khó nén ưu phiền trước mặt ông.
“Ba, Đới Đại Siêu bị diệt khẩu. Con vẫn chưa nắm được bằng chứng Quảng Hạ lừa vay. Kế hoạch bán khống có tiến hành chắc cũng không thể thuận lợi được như mong đợi.”
Cô cho rằng cha sẽ lại trách cô vì tự tin mù quáng, chém gió văng mạng, nên có cảm giác như đứng cạnh vạc dầu, dù chưa rơi vào đã bị dầu sôi bắn rộp rát cả mặt.
Soái Quan Vũ quay lưng lại với cô, chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa một lúc lâu rồi thở dài: “Từ Càn làm việc này quá đáng rồi. Quan niệm về giá trị của mỗi cá nhân vênh lệch nhau. Có người bán đứng lương tâm vì tiền, những người khác cũng chỉ có thể lên án, nhưng việc gì cũng có giới hạn thôi, sao lại đi giết người bừa bãi cơ chứ? Lão quả thực không coi luật đời luật trời ra gì mà!”
Soái Ninh nhắc nhở: “Giờ chúng ta đang chiến đấu với bọn không coi luật đời luật trời ra gì này. Nếu thua, rất có thể bị chúng nó đuổi cùng giết tận. Hy vọng ba chuẩn bị sẵn sàng trước ạ.”
Soái Quan Vũ quay lại nhìn cô chăm chú, cười nhẹ một cái: “Con sợ rồi à?”
“Không ạ.”
“Thế mày nghĩ ba sẽ sợ chắc?”
“…”
“Con bé này mày coi thường ba mày quá.”
Soái Quan Vũ cười mỉm mỉm lại gần, không hề có vẻ cóng vì phải đối đầu với kẻ địch mạnh.
“Mày cho rằng sự nghiệp của ba làm nên nhờ ăn may hết à? 40 năm trước, ba rời xưởng dệt ở Yết Dương, vác một túi lương khô nhảy xe lửa ra Thâm Quyến kiếm sống, trong túi chỉ có 20 đồng bạc. 20 đồng ấy chính là tất cả vốn liếng lập nghiệp của ba. Thời đó đầy rẫy cơ hội, cũng đầy rẫy cạm bẫy, có những nơi loạn lạc đến mức mày không tài nào tưởng tượng được. Ba dựng nghiệp một lèo từ đôi bàn tay trắng, cũng giống như Đường Tăng đi thỉnh kinh, đã trải qua chín chín tám mốt khổ nạn, đầu trâu mặt ngựa gì chẳng gặp rồi. Thương trường như chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Mặt biển gió lặng sóng êm không rèn ra thuyền trưởng ưu tú, hoàn cảnh thuận lợi quá mức không luyện ra người tài kiệt xuất. Mày muốn làm người nối nghiệp của Quan Vũ thì phải có ý thức giác ngộ, nếm trải một lượt những khổ nhọc mà ba đã nếm trải, kể cả bắt đầu từ con số 0.”
Bát súp gà này tuy không tính là tươi ngon nhưng lại mang ý nghĩa phi phàm, trực tiếp thừa nhận địa vị người thừa kế của Soái Ninh.
Cô mừng rỡ khôn cùng, bắt lấy tay áo cha bằng cả hai tay, vẻ mặt cương nghị như lưỡi lê được mài nhẵn.
“Ba, lần này chúng ta chiến trực diện với họ, thua chỉ coi như xả thân vì nghĩa, thắng là thay trời hành đạo.”
Những lời này cực hợp với suy nghĩ trong lòng Soái Quan Vũ, ông vịn vai trái cô, bày tỏ: “Nói hay lắm. Trên đời còn rất nhiều điều ý nghĩa hơn tiền bạc. Bây giờ chúng ta dùng tiền làm vũ khí để chiến đấu vì những điều ý nghĩa ấy!”
Giống như khi chơi Vương Giả Vinh Diệu có được trang bị hạng nặng của bá vương, ý chí chiến đấu của Soái Ninh dâng cao, nào ngờ lại bị một kẻ mật báo kéo tụt cả khí thế.
Kẻ mật báo này tên là Dương Thanh, là trợ lý tài vụ riêng tư của Vạn Hồng Ba, chuyên giúp lão xử lý các khoản chi phí sinh hoạt thông thường. Một năm trước, anh ta bị Soái Ninh mua chuộc, khá được việc. Thông tin về Tô Tử San mới đầu cũng từ chỗ anh ta mà ra.
“Ninh tổng, tôi phát hiện một chuyện kỳ quặc, nói sợ chị không tin.”
Soái Ninh không định buông tha bất cứ động thái nào của Vạn Hồng Ba, giục: “Anh cứ việc nói, chỉ cần là chuyện thật thì tôi tin tất.”
Dương Thanh ấp úng vài giây như thể phải mạo hiểm ghê lắm, nghe Soái Ninh thẳng thừng bảo cứ ra giá, anh ta hoảng hốt nói: “Tôi không có ý đó, chỉ là chuyện này kỳ quặc quá mà lại liên quan đến Thôi Minh Trí…”
“Ảnh làm sao?”
Từa tựa khoang thuyền thủng lỗ, Soái Ninh không cầm lòng được, siết chặt nắm tay.
Dương Thanh rón rén nói: “Tối qua Vạn Hồng Ba quẳng cho tôi mấy cái tài khoản sai tôi chuyển khoản, trong đó có một tài khoản thẻ tín dụng của CCB (Ngân hàng Kiến thiết Trung Quốc - China Construction Bank). Chủ tài khoản tên là Thôi Minh Trí, mở thẻ ở chi nhánh Thượng Hải. Số tiền chuyển là tám triệu. Tôi cũng không xác định có phải trợ lý Thôi Minh Trí hay không, cũng có thể là trùng họ tên, dù sao tên anh ta cũng thường gặp…”
Hầu như những ai quen biết với Soái Ninh đều biết rằng Thôi Minh Trí là cấp dưới cô quý nhất. Dương Thanh sợ cô chửi, mách xong lại tìm cớ nói đỡ cho Thôi Minh Trí nhưng kỳ thật đang mong cô nhanh chóng tỉnh lại và trừng trị kẻ phản bội.
Soái Ninh hỏi anh ta số tài khoản kia, gọi điện nhờ bạn ở ngân hàng kiểm tra hộ. Đó đúng là tài khoản của Thôi Minh Trí, thời gian mở tài khoản là ngày 17 tháng 8 năm nay.
Cô nén một bụng cơn điên đến bệnh viện tư nơi Thôi Minh Trí đang “điều trị”, hỏi hắn có thẻ tín dụng của CCB hay không.
“Tôi chỉ có thẻ tín dụng của ICBC (Ngân hàng Công thương Trung Quốc - Industrial & Commercial Bank of China) và mấy ngân hàng thương mại tư nhân, chưa làm thẻ bên CCB bao giờ.”
Soái Ninh ném tờ giấy có viết số thẻ tín dụng cho hắn. Nhìn dãy số xa lạ kia, Thôi Minh Trí ngơ ngác không hiểu, nghe sếp trầm giọng nói: “Tôi check rồi. Cái thẻ này đứng tên anh. Hôm nay Vạn Hồng Ba chuyển vào đấy tám triệu.”
Hắn giống bị truy sát đột ngột, chật vật lăn khỏi giường bệnh, để chân đất nhảy dựng lên: “Sao lại có chuyện này chứ? Ninh tổng, tôi thật sự không biết gì hết ạ!”
Hôm trước vợ chồng Đới Đại Siêu vừa gặp nạn, hôm sau Vạn Hồng Ba đã chuyển món tiền khủng vào tài khoản hắn. Ai cũng sẽ nghi ngờ hắn lá mặt lá trái, thông đồng với địch bán đứng chủ.
Hắn chỉ từng thấy kế ly gián thâm độc như thế trong phim, mếu máo bày tỏ sự trong sạch với Soái Ninh, bị cô quát cho té tát.
“Anh coi tôi có ngu không mà để cái mánh lởm đó nó lừa?”
Phần lớn sự phẫn nộ của cô nhằm vào những kẻ bày ra âm mưu này. Thôi Minh Trí chỉ lăn lộn theo cô vài năm là có thể kiếm được khối tài sản trăm triệu, đần nữa cũng sẽ không tham bát bỏ mâm, phá chùa Thiên Vương đi xây miếu Thổ Địa. Vạn Hồng Ba cho rằng dùng tám triệu cỏn con là có thể khiến người ta tin Thôi Minh Trí sẽ làm phản, điều đó cho thấy lão nghĩ cô chỉ ki bo keo bẩn thế thôi, không đáng để cho thuộc hạ bán mạng.
Lão chó Vạn tưởng mình là anh Hai chắc? Đã dìm khí độ (khí thế phong độ) của mình, còn coi khinh IQ của mình, tởm deochiuduoc!
Cô bảo Thôi Minh Trí nhớ kỹ lại xem gần đây có người động đến căn cước công dân của hắn hay không.
Thôi Minh Trí nghĩ ngợi một lúc lâu, chỉ tìm được một đối tượng khả nghi: bà Hà Thái Phượng, mẹ hắn.
“Giữa tháng 8 bà ấy với bố tôi lên Thượng Hải thăm nhà mới của tôi và ở lại chỗ tôi hơn nửa tháng.”
Hắn gọi điện dò hỏi ngay tại trận, Hà Thái Phượng thừa nhận trong lúc ở Thượng Hải từng cho một thanh niên tự xưng là hàng xóm nhà hắn mượn căn cước của hắn để mở thẻ tín dụng.
“Nó bảo nó làm ở CCB, chuyên về mở thẻ, tháng nào cũng bị áp chỉ tiêu, không đạt thì sẽ bị trừ lương. Nói nghe thương lắm. Mẹ thấy nó mới tí tuổi đã một thân một mình nai lưng ở Thượng Hải cũng vất nên muốn giúp nó. Mẹ và bố con lớn tuổi không mở được thẻ tín dụng nên đành phải lấy căn cước của con. Nó còn gửi mẹ 300 tệ tiền cảm ơn đấy.”
Khỏi nói, 300 tệ kia mới là lý do để bà cho mượn căn cước.
Thôi Minh Trí tức tối đập giường: “Mẹ, mẹ thật hồ đồ mà! Đã bảo mẹ bao lần rồi đừng có ham mấy món hời lặt vặt, đấy toàn là bẫy cả! Mẹ có biết mẹ suýt nữa hại chết con rồi hay không!”
Con không chê mẹ xấu. Xưa nay hắn đều coi sự ngu muội của mẹ là do hoàn cảnh thân thế, không trách móc gì bà. Lúc này, hắn lại oán hận từ đáy lòng vì dính phải bà mẹ lắm rắc rối như thế. Nghe bà liến thoắng phân bua, thành mạch máu hắn trở nên mỏng như giấy. Hắn sợ lần nằm viện này sẽ từ giả hóa thật, vội ấn nút cúp máy, tạm thời chặn số bà. Hắn quyết định sáng mai sẽ mang số thẻ đi báo công an ngay, rồi còn tố ngân hàng giám sát không nghiêm khiến có kẻ lợi dụng dùng căn cước của hắn mở thẻ.
Hắn đi trước một đoạn về phía vận rủi, Soái Ninh có cái đệm lót, tâm trạng khá lên tí, dọn ra điệu bộ của sếp để vỗ yên lòng người.
“Vạn Hồng Ba phát hiện ra tôi đã cài người bên cạnh lão, lừa lấy căn cước của anh mở thẻ định dùng kế phản gián châm ngòi mối quan hệ của chúng ta. Đòn này ra sau vụ của Đới Đại Siêu, chứng tỏ Từ Càn nghi anh đã nắm được bằng chứng lừa đảo khoản vay của lão, nóng lòng muốn hủy hoại sự tín nhiệm của tôi dành cho anh. Chúng nó sợ lộ hành vi phạm tội, giờ nhất định đang mất ăn mất ngủ. Cứ để chúng nó chịu tra tấn tâm lý thêm chút đi.”
Thôi Minh Trí rất muốn lôi thập đại khổ hình nhà Thanh ra tra tấn lũ khốn lòng dạ hiểm độc này, ân hận nói: “Tiếc là Đới Đại Siêu không thể để lại bằng chứng. Tại tôi cả, lẽ ra nên đặt căn cứ ngay trong khu nhà anh ấy, có chuyện gì cũng có thể chạy đến sớm hơn một chút.”
“Quản lý khu nhà ảnh chính là Quảng Hạ, anh đến đấy ở thì còn lộ sớm hơn. Thôi, kẻ ác ắt sẽ bị trời phạt, chờ xong đại hội cổ đông, chúng ta hợp tác với cảnh sát Thâm Quyến điều tra vụ án, rồi cũng sẽ lần được manh mối bắt được thủ phạm.”
Soái Ninh áng áng sẽ lợi dụng tâm lý có tật giật mình của Từ Càn để tung tí mắm muối lên mạng. Không bày được bằng chứng hữu hiệu thì cạnh khóe bóng gió cũng gây bão được. Đã có rất nhiều trường hợp tương tự, chẳng khó điều động.
Về đến nhà, cô vẫn còn đang vắt óc suy tính thì bắt gặp một đứa bé trên hành lang. Là Đới Khang Khang vừa thức dậy vì mót tè.
“Con chào cô Soái ạ.”
Đới Khang Khang sợ sệt chào, nửa khuôn mặt rụt rè nép sau cái tai con chuột bông. Con bé rất ngoan, ở lại nhà người khác mà im thin thít, không phá quấy chút nào, cũng có thể là vì vừa mất cha mẹ nên mới thế.
Soái Ninh không thích trẻ con nhưng đặc biệt ưu ái con bé, khom người dịu mặt nói: “Khang Khang, muộn thế này rồi vẫn chưa ngủ hả?”
“Con muốn đi vệ sinh ạ.”
“Đi vệ sinh thì không cần ôm chuột Minnie, cứ đặt ở đây, không ai động vào nó đâu.”
“Không được, ba bảo con phải trông Minnie, đi đâu cũng phải mang em ấy theo.”
Đới Khang Khang giữ rịt con thú bông, một lòng tuân thủ lời dặn dò của cha.
Soái Ninh cười hỏi: “Vậy ngày thường con đi học cũng mang theo nó hả? Cô giáo không nói gì con?”
Đới Khang Khang lắc đầu: “Không, hôm kia nhà con đi chơi, ba mới bảo con thế ạ.”
Con bé vô tình bật công tắc đèn trong đầu người đối diện. Soái Ninh có trực giác rằng lời Đới Đại Siêu có ý sâu xa, vô thức nắm lấy chân con chuột bông, không để ý vết máu trên đó.
“Cô làm gì đấy!”
Đới Khang Khang kinh hoàng lùi lại, co người che con chuột bông, sợ cô giật mất.
Sóng dâng ngàn thước trong lòng Soái Ninh. Bằng chứng lừa vay của Quảng Hạ có lẽ giấu ngay trong con thú bông kia. Cô rất muốn xé nó ra xem xét ngay lập tức.
Nhưng lương tâm ghìm chặt dây cương ngăn cô làm tổn thương con bé đã mất cha mẹ. Cô ra sức kìm nén sự nôn nóng, quyết định chờ Đới Khang Khang ngủ rồi mới hành động. Vì thế, cô lại dọn nụ cười dịu dàng, chậm rãi tới gần cúi xuống hôn lên trán con bé, nói nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Chương 82: Kéo căng dây cung
Thôi Minh Trí đi Thâm Quyến, dẫn theo mười mấy trợ thủ do Soái Ninh sắp đặt. Để đề phòng, hắn không gặp mặt Đới Đại Siêu, chỉ liên lạc qua điện thoại.
Hôm trước, Đới Đại Siêu bảo hắn rằng đã thu thập đủ tư liệu về khoản vay của Quảng Hạ, còn điều tra được về một bản hợp đồng bí mật bọn họ ký với công ty bảo lãnh Long Khánh trong đó giao hẹn Quảng Hạ phải dùng khoản vay này để mua cổ phiếu Quan Vũ.
Anh ta muốn lấy được cả bản hợp đồng này nữa vì nó sẽ giúp ích cho Soái Ninh hơn hẳn.
Thôi Minh Trí lo đêm dài lắm mộng, hy vọng anh ta có thể chuyển trước những tài liệu đã có trong tay. Đới Đại Siêu cho biết số tài liệu ấy trước mắt còn chưa về đến tay anh ta, đôi hôm nữa mới lục tục gom được, kêu hắn chờ thêm chút.
Tầm 8h tối nay, Thôi Minh Trí nhận được cuộc gọi từ một số cố định xa lạ. Vừa bấm nghe, hắn đã thấy Đới Đại Siêu thì thầm hốt hoảng ở đầu kia: “Trợ lý Thôi, tôi bị lộ rồi! Vừa rồi tôi đăng nhập hòm thư ở nhà, phát hiện mọi thông tin tài khoản đều bị hack, còn phát hiện có camera bí mật đặt ngay cửa nhà. Chắc chắn công ty đã phát hiện việc tôi trộm tài liệu. Tôi đoán điện thoại di động của tôi và bà xã cũng bị nghe lén nên đành phải xuống siêu thị dưới lầu mượn máy bàn của họ gọi cho anh. Anh làm ơn phái gấp người đến cứu chúng tôi!”
Anh ta vào tận ổ sói đào xương, để lộ dấu vết thì chết chắc.
Thôi Minh Trí vội hỏi han tình hình anh ta và người nhà. Đới Đại Siêu nói anh ta đã đưa vợ và con gái ra cổng khu giả vờ như đi dạo, giục hắn mau đến tiếp ứng.
“Được, chúng tôi qua ngay đây! Thế còn… tài liệu lấy được chưa?”
Đới Đại Siêu vội đáp là được rồi, lúc gặp sẽ đưa hắn ngay.
Thôi Minh Trí mừng thầm vì sự tình sắp xếp ổn thỏa, sau đấy có nguy hiểm mấy cũng không sợ. Sau khi đến Thâm Quyến, hắn đặt căn cứ ở gần khu nhà Đới Đại Siêu, cách có ba phút đi xe. Cúp điện thoại là hắn tức tốc gọi đám trợ thủ xuất phát. Trước sau hắn chỉ ngắt liên lạc với Đới Đại Siêu không quá năm phút mà tình thế đã đột ngột xấu hẳn đi.
“Chúng tôi đến chỗ hẹn thì bà xã Đới Đại Siêu đã bị tai nạn rồi. Nghe người chứng kiến nói cô ấy để con gái lại một shop quần áo, kêu là phải về nhà lấy thuốc cho con bé, ra đến giữa đường thì bị một chiếc xe máy đâm tung lên. Khi chúng tôi đến thì người đã mất rồi, thủ phạm trốn luôn, không ai thấy rõ mặt mũi. Chưa đầy hai phút sau, nhà Đới Đại Siêu phát nổ, lửa bốc ngùn ngụt. Đội cứu hỏa giờ vẫn đang dập lửa đây ạ.”
Tin dữ dồn dập ập tới chực bổ nứt đầu Soái Ninh. Cô đỡ trán, vội hỏi: “Vậy Đới Đại Siêu làm sao mà chết?”
Thôi Minh Trí cả đời chưa từng gặp chuỗi án mạng kinh hoàng như thế. Nếu trước mắt có bức tường gạch, hẳn hắn đã sớm đập đầu vào cho đỡ đau rồi. Hắn nói chua chát: “Chúng tôi tìm thấy con gái anh ấy trước. Con bé nói bố nó đi siêu thị mãi chưa về. Tôi cho người đi tìm xung quanh, vừa rồi nghe thấy người ta hô hoán rằng có người chết trong nhà vệ sinh công cộng đối diện vành đai xanh. Chúng tôi qua xem thì thấy chính là Đới Đại Siêu.”
Người đầu tiên phát hiện người chết nói cậu ấy vào WC đi vệ sinh, các gian ngoài có người cả rồi, gian trong cùng cửa khép hờ, cậu ta gõ cửa không ai đáp, tưởng gian trống nên đẩy vào và phát hiện Đới Đại Siêu đổ vật trên bồn cầu như ngất xỉu. Cậu ta đỡ ra ngoài cấp cứu nhưng mới chạm vào đã thấy không chỉ ngừng thở mà mạch cũng ngừng luôn rồi.
“Xe cứu sắp đến rồi. Tôi vừa xem xét qua, trên người anh ấy không có vết thương nào rõ ràng, quần áo cũng còn chỉnh tề. Người qua đường đều nói là lên cơn đau tim hay xuất huyết não. Tôi không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp thế!”
“Chứ còn, nếu là trùng hợp thật thì tôi đi đầu xuống đất!”
Soái Ninh kết luận Đới Đại Siêu bị diệt khẩu, trong cơn phẫn nộ đá thùng rác điên cuồng không màng hình tượng.
Lư Bình nghe nói xảy ra án mạng thì cũng rất quan tâm. Anh thầm nghĩ cuộc giành giật giữa hai phe đã nghiêm trọng đến nước này, Soái Ninh có thể cũng sẽ bị uy hiếp tính mạng. Thấy bốn bề vắng ngắt, anh không khỏi cảnh giác, vội kéo cô đi về.
Soái Ninh chân tay thì xuôi theo anh nhưng đầu óc còn tập trung với cuộc điện thoại, sai Thôi Minh Trí kiểm tra di vật của vợ chồng Đới Đại Siêu xem có thể tìm được tài liệu hay không.
“Tôi tìm rồi ạ. Tranh thủ lúc cảnh sát chưa tới, tôi đã tìm khắp người hai vợ chồng họ, không thấy gì hết. Có nhân chứng nói khi vợ anh ấy mới bị tai nạn đã có mấy người qua đường chạy tới, người thì sơ cứu, người thì lục túi áo cô ấy. Sau còn có kẻ nhân lúc lộn xộn trộm mất túi xách của cô ấy. Đới Đại Siêu cũng thế, chắc lúc chết đã bị lục soát cả người rồi, không để lại gì cả.”
Hắn định lát nữa sẽ đi lên Công an tìm hiểu sự việc. Soái Ninh cho rằng hắn cũng bị theo dõi, bảo hắn giao lại việc thủ tục cho trợ thủ để đưa con gái Đới Đại Siêu về Thượng Hải ngay lập tức.
“Mua vé chuyến gần nhất đi ngay đi, một phút cũng không được chần chừ!”
Cô chấm dứt cuộc gọi, quay sang chào từ biệt Lư Bình.
Lư Bình rảo bước nhanh hơn, nắm tay cô càng chặt, không yên tâm để cô quay về chốn dầu sôi lửa bỏng.
Anh dò hỏi, Soái Ninh trả lời đúng sự thật: “Em có một đầu mối liên lạc ở Thâm Quyến điều tra giúp em vụ Quảng Hạ móc nối với Cảnh Hâm lừa đảo khoản vay. Mới đây người đó nói ảnh đã bị lộ, em cho trợ lý Thôi đi tiếp ứng ảnh và gia đình. Không chờ trợ lý Thôi tới nơi, ảnh đã đột tử trong nhà vệ sinh công cộng. Bà xã cũng bị xe máy tông chết.”
Lư Bình nghe nói số tiền trong vụ việc lên tới 58 tỷ NDT. Không nghi ngờ gì nữa, đây là khoản tiền khổng lồ có thể khiến mọi kẻ phạm tội biến thành dạng chó cùng rứt giậu. Anh nghiêm nghị nói: “Em xem chừng cũng lộ rồi. Ai biết chuyện cũng dễ gặp nguy hiểm. Về Thượng Hải xong em phải hết sức chú ý giữ gìn, tốt nhất là liên hệ với cảnh sát Thâm Quyến giúp đỡ họ điều tra nguyên nhân tử vong của cặp vợ chồng kia.”
Soái Ninh lắc đầu: “Hiện em không có bằng chứng, nói miệng khéo còn bị tố ngược là bôi nhọ.”
Hơn nữa, sắp Quốc khánh rồi. Dịp nghỉ Quốc khánh, thị trường chứng khoán đóng cửa bảy ngày. Việc vạch trần hành vi lừa đảo tiền vay của Quảng Hạ trước kỳ nghỉ chắc chắn sẽ cản trở kế hoạch bán khống.
Lão Từ già đã tăng cường phòng thủ, nước cờ này có lẽ sẽ vứt đi. Việc có thể nắm được điểm yếu của Cảnh Hâm hay không sẽ là mấu chốt.
“Lư Bình, ngày 25 tháng sau Quan Vũ sẽ tổ chức đại hội cổ đông. Trước đó em và ba chuẩn bị chiến một trận quyết định với họ. Các cơ quan giám sát tài chính đang điều tra Cảnh Hâm, bên em đã nhờ người nghe ngóng và có vẻ đã thu được một số tiến triển. Anh có cách nào sớm lấy được tin liên quan không? Nếu có thể xác minh các vi phạm của Cảnh Hâm trước đại hội cổ đông thì bên em còn cửa thắng.”
Cô dừng lại trước xe, lắc lắc cánh tay anh, nói khẩn khoản: “Em không muốn dò xét lai lịch của anh, nhưng lần này thật sự gấp lắm rồi. Hy vọng anh có thể giúp bên em chút.”
Lư Bình tuân thủ kỷ luật, vâng theo phép công, càng chú trọng đến trách nhiệm của cán bộ. Ngoại trừ tình cảm cá nhân với Soái Ninh, đấu tranh chống những kẻ làm trái pháp luật cũng là nhiệm vụ không thể chối từ của anh. Anh hứa sẽ cố hết sức để giúp.
6h sáng, Soái Ninh gặp được Thôi Minh Trí và hai vệ sĩ đi cùng hắn trong phòng khách sạn Hòa Bình ở Thượng Hải. Trợ lý còm thức trắng đêm nhưng vì chịu đựng nỗi lo âu rát bỏng nên không hề có vẻ buồn ngủ. Đối mặt cô, hắn vừa cuống vừa hãi, nói líu cả lưỡi.
Soái Ninh thật ra cũng muốn tìm chỗ trút giận, tiếc là sức chứa của hắn không đủ. Cô cáu kỉnh xua xua tay, bảo: “Là kẻ ác quá hung tàn. Anh không mất mạng luôn đã là may lắm rồi.”
Thôi Minh Trí thấy sếp mến thương như vậy thì cảm thấy bản thân phải tổn thương thêm tí mới gỡ bớt áy náy, vội nói: “Cảnh sát Thâm Quyến sẽ còn tìm đến tôi để nắm tình hình. Ninh tổng, tôi quyết định cắn chặt lão Từ già, cứ nói với cảnh sát là vợ chồng Đới Đại Siêu bị lão phái người đến giết hại.”
Y như rằng, lời nói ngu ngốc của hắn khiến Soái Ninh đe nẹt: “Anh nghĩ anh là ai? Không bằng cớ gì, cảnh sát sao mà tin?”
“Đây là một manh mối chứ ạ, cảnh sát sẽ lần theo điều tra.”
“Từ Càn sẽ ngồi đần ra chờ cảnh sát đến tận nơi chắc? Khẳng định lão đang cong đít tiêu hủy bằng chứng, tìm người chết theo vợ chồng Đới Đại Siêu.”
Tiếng la hét của những nạn nhân vô danh ấy dường như văng vẳng bên tai Soái Ninh. Cô cảm nhận nỗi kinh hoàng như bản thân rơi vào địa ngục.
“Lợi chi sở tại, thiên hạ xu chi” (Chỗ nào có lợi, thiên hạ đổ vào chỗ đó). Cô tán thành quan niệm thứ bậc, coi quần chúng cần lao như con kiến. Nhưng người thường bước đi mà thấy con kiến cũng sẽ nhẹ chân tránh đi. Cố tình chà đạp lên sinh mệnh là hành vi sai trái chỉ những kẻ biến thái ác độc mới có.
Cô hỏi con gái Đới Đại Siêu ở đâu. Thôi Minh Trí dẫn cô vào phòng ngủ. Chỉ thấy cô bé rúc trong chăn ngủ say, tóc ướt còn dính trên má như con mèo mắc mưa.
“Tối qua con bé hoảng, cứ khóc mãi. Tôi đã báo cho nhà ngoại nó rồi. Hôm nay ông ngoại nó sẽ đi Thâm Quyến lo hậu sự, chiều thì bà ngoại sẽ đến Thượng Hải.”
Soái Ninh nhớ bé gái này tên là Đới Khang Khang, năm nay lên sáu. Con bé bị bệnh tim bẩm sinh, mới mổ năm ngoái, giờ vẫn cần uống thuốc hàng ngày.
Đới Đại Siêu rất nâng niu con bé, liều mạng kiếm tiền chỉ vì muốn đảm bảo sau này nó có cuộc sống đầy đủ. Đới Khang Khang ốm yếu bệnh tật nhưng có cha mẹ hết mực yêu thương nên hạnh phúc hơn nhiều bạn bè cùng lứa. Ai ngờ hôm nay lại thành ra côi cút, số mệnh của nó có lẽ thật sự là một bi kịch, chương này bất hạnh hơn chương trước.
Cô chú ý đến con chuột Minnie đồ chơi mà cô bé ôm chặt trên tay. Con chuột nhồi bông dài khoảng 30cm, mặc váy yếm đỏ, trên đầu thắt nơ màu hồng. Đường kim mũi chỉ rất kỹ, là sản phẩm chính hãng do Disney bán. Trên hai bàn chân màu vàng của con chuột có vài vết nâu đen, cô hỏi thì biết đúng là vết máu.
Thôi Minh Trí nói Đới Khang Khang đã ôm theo con thú bông này khi rời khỏi nhà. Nó bị dính máu của mẹ con bé lúc ở hiện trường tai nạn giao thông. Hắn nghĩ trẻ con cứ cầm món đồ chơi dính máu thì không tốt, bảo để làm sạch rồi trả lại nhưng Đới Khang Khang sống chết không chịu đưa. Con bé giữ rịt lấy con chuột Minnie, không cho bất cứ ai sờ vào.
Soái Ninh suy đoán có lẽ con thú bông này chứa đựng tình cảm của con bé và cha mẹ nên mang ý nghĩa đặc biệt. Cô cũng cảm thấy mình hẳn phải chịu một phần trách nhiệm cho cái chết của vợ chồng Đới Đại Siêu. Nỗi áy náy thúc đẩy cảm giác thương cảm đối với Đới Khang Khang, cô quyết tâm bù đắp, dặn Thôi Minh Trí lát nữa đưa con bé về nhà cô, chờ bà ngoại nó đến cũng đón về đó, để cô tự mình trông nom cho đến khi tình hình ổn định lại.
Đến chiều, thuộc hạ ở lại Thâm Quyến báo là đã có khám nghiệm tử thi của Đới Đại Siêu. Nguyên nhân chết là bệnh tim cấp tính, xét nghiệm thì phát hiện lượng adrenalin trong máu anh ta cao hơn người thường 30 lần, rõ ràng là bị đưa từ ngoài vào cơ thể. Pháp y tìm được một vết kim bé tí ở động mạch cổ của anh ta, bước đầu nhận định là anh ta đã bị ai đó tiêm adrenalin liều cao khiến tim quá tải dẫn đến tử vong. Hung thủ thành thạo kỹ thuật tiêm, hẳn phải trải qua quá trình đào tạo chuyên môn lâu dài.
Người điều khiển xe máy tông chết cô vợ vẫn trốn. Cảnh sát đã tìm kiếm qua hệ thống camera của thành phố và khoanh vùng một số mục tiêu khả nghi.
Vụ hỏa hoạn ở nhà Đới Đại Siêu là đáng ngờ nhất. Căn hộ bị hư hại nặng nề sau đám cháy, không đồ đạc vật dụng nào nguyên vẹn. Nhân viên điều tra cháy đã phát hiện dấu vết của thuốc nổ trong bếp – nơi phát sinh vụ nổ, suy đoán hỏa hoạn là sự kiện cố ý đặt bom.
Vụ việc nghiêm trọng, công an Thâm Quyến thành lập tổ chuyên án chịu trách nhiệm điều tra. Vì Thôi Minh Trí là người sau cùng mà Đới Đại Siêu liên hệ khi còn sống, lại dẫn con gái duy nhất của anh ta là Đới Khang Khang đi mất, hắn nhanh chóng nhận được thông báo của cảnh sát đề nghị đưa đứa bé về Thâm Quyến phối hợp điều tra.
Theo chỉ thị của Soái Ninh, hắn vờ ốm nằm viện ở Thượng Hải, còn bảo Đới Khang Khang đang được bà ngoại trông nom, đứa bé đang bị hoảng loạn, cần tĩnh dưỡng, mời cảnh sát Thâm Quyến cử người đến Thượng Hải lấy lời khai. Tóm lại là cố gắng hết sức trì hoãn qua dịp Quốc khánh.
Soái Ninh cũng báo cáo tình hình với cha, khó nén ưu phiền trước mặt ông.
“Ba, Đới Đại Siêu bị diệt khẩu. Con vẫn chưa nắm được bằng chứng Quảng Hạ lừa vay. Kế hoạch bán khống có tiến hành chắc cũng không thể thuận lợi được như mong đợi.”
Cô cho rằng cha sẽ lại trách cô vì tự tin mù quáng, chém gió văng mạng, nên có cảm giác như đứng cạnh vạc dầu, dù chưa rơi vào đã bị dầu sôi bắn rộp rát cả mặt.
Soái Quan Vũ quay lưng lại với cô, chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa một lúc lâu rồi thở dài: “Từ Càn làm việc này quá đáng rồi. Quan niệm về giá trị của mỗi cá nhân vênh lệch nhau. Có người bán đứng lương tâm vì tiền, những người khác cũng chỉ có thể lên án, nhưng việc gì cũng có giới hạn thôi, sao lại đi giết người bừa bãi cơ chứ? Lão quả thực không coi luật đời luật trời ra gì mà!”
Soái Ninh nhắc nhở: “Giờ chúng ta đang chiến đấu với bọn không coi luật đời luật trời ra gì này. Nếu thua, rất có thể bị chúng nó đuổi cùng giết tận. Hy vọng ba chuẩn bị sẵn sàng trước ạ.”
Soái Quan Vũ quay lại nhìn cô chăm chú, cười nhẹ một cái: “Con sợ rồi à?”
“Không ạ.”
“Thế mày nghĩ ba sẽ sợ chắc?”
“…”
“Con bé này mày coi thường ba mày quá.”
Soái Quan Vũ cười mỉm mỉm lại gần, không hề có vẻ cóng vì phải đối đầu với kẻ địch mạnh.
“Mày cho rằng sự nghiệp của ba làm nên nhờ ăn may hết à? 40 năm trước, ba rời xưởng dệt ở Yết Dương, vác một túi lương khô nhảy xe lửa ra Thâm Quyến kiếm sống, trong túi chỉ có 20 đồng bạc. 20 đồng ấy chính là tất cả vốn liếng lập nghiệp của ba. Thời đó đầy rẫy cơ hội, cũng đầy rẫy cạm bẫy, có những nơi loạn lạc đến mức mày không tài nào tưởng tượng được. Ba dựng nghiệp một lèo từ đôi bàn tay trắng, cũng giống như Đường Tăng đi thỉnh kinh, đã trải qua chín chín tám mốt khổ nạn, đầu trâu mặt ngựa gì chẳng gặp rồi. Thương trường như chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Mặt biển gió lặng sóng êm không rèn ra thuyền trưởng ưu tú, hoàn cảnh thuận lợi quá mức không luyện ra người tài kiệt xuất. Mày muốn làm người nối nghiệp của Quan Vũ thì phải có ý thức giác ngộ, nếm trải một lượt những khổ nhọc mà ba đã nếm trải, kể cả bắt đầu từ con số 0.”
Bát súp gà này tuy không tính là tươi ngon nhưng lại mang ý nghĩa phi phàm, trực tiếp thừa nhận địa vị người thừa kế của Soái Ninh.
Cô mừng rỡ khôn cùng, bắt lấy tay áo cha bằng cả hai tay, vẻ mặt cương nghị như lưỡi lê được mài nhẵn.
“Ba, lần này chúng ta chiến trực diện với họ, thua chỉ coi như xả thân vì nghĩa, thắng là thay trời hành đạo.”
Những lời này cực hợp với suy nghĩ trong lòng Soái Quan Vũ, ông vịn vai trái cô, bày tỏ: “Nói hay lắm. Trên đời còn rất nhiều điều ý nghĩa hơn tiền bạc. Bây giờ chúng ta dùng tiền làm vũ khí để chiến đấu vì những điều ý nghĩa ấy!”
Giống như khi chơi Vương Giả Vinh Diệu có được trang bị hạng nặng của bá vương, ý chí chiến đấu của Soái Ninh dâng cao, nào ngờ lại bị một kẻ mật báo kéo tụt cả khí thế.
Kẻ mật báo này tên là Dương Thanh, là trợ lý tài vụ riêng tư của Vạn Hồng Ba, chuyên giúp lão xử lý các khoản chi phí sinh hoạt thông thường. Một năm trước, anh ta bị Soái Ninh mua chuộc, khá được việc. Thông tin về Tô Tử San mới đầu cũng từ chỗ anh ta mà ra.
“Ninh tổng, tôi phát hiện một chuyện kỳ quặc, nói sợ chị không tin.”
Soái Ninh không định buông tha bất cứ động thái nào của Vạn Hồng Ba, giục: “Anh cứ việc nói, chỉ cần là chuyện thật thì tôi tin tất.”
Dương Thanh ấp úng vài giây như thể phải mạo hiểm ghê lắm, nghe Soái Ninh thẳng thừng bảo cứ ra giá, anh ta hoảng hốt nói: “Tôi không có ý đó, chỉ là chuyện này kỳ quặc quá mà lại liên quan đến Thôi Minh Trí…”
“Ảnh làm sao?”
Từa tựa khoang thuyền thủng lỗ, Soái Ninh không cầm lòng được, siết chặt nắm tay.
Dương Thanh rón rén nói: “Tối qua Vạn Hồng Ba quẳng cho tôi mấy cái tài khoản sai tôi chuyển khoản, trong đó có một tài khoản thẻ tín dụng của CCB (Ngân hàng Kiến thiết Trung Quốc - China Construction Bank). Chủ tài khoản tên là Thôi Minh Trí, mở thẻ ở chi nhánh Thượng Hải. Số tiền chuyển là tám triệu. Tôi cũng không xác định có phải trợ lý Thôi Minh Trí hay không, cũng có thể là trùng họ tên, dù sao tên anh ta cũng thường gặp…”
Hầu như những ai quen biết với Soái Ninh đều biết rằng Thôi Minh Trí là cấp dưới cô quý nhất. Dương Thanh sợ cô chửi, mách xong lại tìm cớ nói đỡ cho Thôi Minh Trí nhưng kỳ thật đang mong cô nhanh chóng tỉnh lại và trừng trị kẻ phản bội.
Soái Ninh hỏi anh ta số tài khoản kia, gọi điện nhờ bạn ở ngân hàng kiểm tra hộ. Đó đúng là tài khoản của Thôi Minh Trí, thời gian mở tài khoản là ngày 17 tháng 8 năm nay.
Cô nén một bụng cơn điên đến bệnh viện tư nơi Thôi Minh Trí đang “điều trị”, hỏi hắn có thẻ tín dụng của CCB hay không.
“Tôi chỉ có thẻ tín dụng của ICBC (Ngân hàng Công thương Trung Quốc - Industrial & Commercial Bank of China) và mấy ngân hàng thương mại tư nhân, chưa làm thẻ bên CCB bao giờ.”
Soái Ninh ném tờ giấy có viết số thẻ tín dụng cho hắn. Nhìn dãy số xa lạ kia, Thôi Minh Trí ngơ ngác không hiểu, nghe sếp trầm giọng nói: “Tôi check rồi. Cái thẻ này đứng tên anh. Hôm nay Vạn Hồng Ba chuyển vào đấy tám triệu.”
Hắn giống bị truy sát đột ngột, chật vật lăn khỏi giường bệnh, để chân đất nhảy dựng lên: “Sao lại có chuyện này chứ? Ninh tổng, tôi thật sự không biết gì hết ạ!”
Hôm trước vợ chồng Đới Đại Siêu vừa gặp nạn, hôm sau Vạn Hồng Ba đã chuyển món tiền khủng vào tài khoản hắn. Ai cũng sẽ nghi ngờ hắn lá mặt lá trái, thông đồng với địch bán đứng chủ.
Hắn chỉ từng thấy kế ly gián thâm độc như thế trong phim, mếu máo bày tỏ sự trong sạch với Soái Ninh, bị cô quát cho té tát.
“Anh coi tôi có ngu không mà để cái mánh lởm đó nó lừa?”
Phần lớn sự phẫn nộ của cô nhằm vào những kẻ bày ra âm mưu này. Thôi Minh Trí chỉ lăn lộn theo cô vài năm là có thể kiếm được khối tài sản trăm triệu, đần nữa cũng sẽ không tham bát bỏ mâm, phá chùa Thiên Vương đi xây miếu Thổ Địa. Vạn Hồng Ba cho rằng dùng tám triệu cỏn con là có thể khiến người ta tin Thôi Minh Trí sẽ làm phản, điều đó cho thấy lão nghĩ cô chỉ ki bo keo bẩn thế thôi, không đáng để cho thuộc hạ bán mạng.
Lão chó Vạn tưởng mình là anh Hai chắc? Đã dìm khí độ (khí thế phong độ) của mình, còn coi khinh IQ của mình, tởm deochiuduoc!
Cô bảo Thôi Minh Trí nhớ kỹ lại xem gần đây có người động đến căn cước công dân của hắn hay không.
Thôi Minh Trí nghĩ ngợi một lúc lâu, chỉ tìm được một đối tượng khả nghi: bà Hà Thái Phượng, mẹ hắn.
“Giữa tháng 8 bà ấy với bố tôi lên Thượng Hải thăm nhà mới của tôi và ở lại chỗ tôi hơn nửa tháng.”
Hắn gọi điện dò hỏi ngay tại trận, Hà Thái Phượng thừa nhận trong lúc ở Thượng Hải từng cho một thanh niên tự xưng là hàng xóm nhà hắn mượn căn cước của hắn để mở thẻ tín dụng.
“Nó bảo nó làm ở CCB, chuyên về mở thẻ, tháng nào cũng bị áp chỉ tiêu, không đạt thì sẽ bị trừ lương. Nói nghe thương lắm. Mẹ thấy nó mới tí tuổi đã một thân một mình nai lưng ở Thượng Hải cũng vất nên muốn giúp nó. Mẹ và bố con lớn tuổi không mở được thẻ tín dụng nên đành phải lấy căn cước của con. Nó còn gửi mẹ 300 tệ tiền cảm ơn đấy.”
Khỏi nói, 300 tệ kia mới là lý do để bà cho mượn căn cước.
Thôi Minh Trí tức tối đập giường: “Mẹ, mẹ thật hồ đồ mà! Đã bảo mẹ bao lần rồi đừng có ham mấy món hời lặt vặt, đấy toàn là bẫy cả! Mẹ có biết mẹ suýt nữa hại chết con rồi hay không!”
Con không chê mẹ xấu. Xưa nay hắn đều coi sự ngu muội của mẹ là do hoàn cảnh thân thế, không trách móc gì bà. Lúc này, hắn lại oán hận từ đáy lòng vì dính phải bà mẹ lắm rắc rối như thế. Nghe bà liến thoắng phân bua, thành mạch máu hắn trở nên mỏng như giấy. Hắn sợ lần nằm viện này sẽ từ giả hóa thật, vội ấn nút cúp máy, tạm thời chặn số bà. Hắn quyết định sáng mai sẽ mang số thẻ đi báo công an ngay, rồi còn tố ngân hàng giám sát không nghiêm khiến có kẻ lợi dụng dùng căn cước của hắn mở thẻ.
Hắn đi trước một đoạn về phía vận rủi, Soái Ninh có cái đệm lót, tâm trạng khá lên tí, dọn ra điệu bộ của sếp để vỗ yên lòng người.
“Vạn Hồng Ba phát hiện ra tôi đã cài người bên cạnh lão, lừa lấy căn cước của anh mở thẻ định dùng kế phản gián châm ngòi mối quan hệ của chúng ta. Đòn này ra sau vụ của Đới Đại Siêu, chứng tỏ Từ Càn nghi anh đã nắm được bằng chứng lừa đảo khoản vay của lão, nóng lòng muốn hủy hoại sự tín nhiệm của tôi dành cho anh. Chúng nó sợ lộ hành vi phạm tội, giờ nhất định đang mất ăn mất ngủ. Cứ để chúng nó chịu tra tấn tâm lý thêm chút đi.”
Thôi Minh Trí rất muốn lôi thập đại khổ hình nhà Thanh ra tra tấn lũ khốn lòng dạ hiểm độc này, ân hận nói: “Tiếc là Đới Đại Siêu không thể để lại bằng chứng. Tại tôi cả, lẽ ra nên đặt căn cứ ngay trong khu nhà anh ấy, có chuyện gì cũng có thể chạy đến sớm hơn một chút.”
“Quản lý khu nhà ảnh chính là Quảng Hạ, anh đến đấy ở thì còn lộ sớm hơn. Thôi, kẻ ác ắt sẽ bị trời phạt, chờ xong đại hội cổ đông, chúng ta hợp tác với cảnh sát Thâm Quyến điều tra vụ án, rồi cũng sẽ lần được manh mối bắt được thủ phạm.”
Soái Ninh áng áng sẽ lợi dụng tâm lý có tật giật mình của Từ Càn để tung tí mắm muối lên mạng. Không bày được bằng chứng hữu hiệu thì cạnh khóe bóng gió cũng gây bão được. Đã có rất nhiều trường hợp tương tự, chẳng khó điều động.
Về đến nhà, cô vẫn còn đang vắt óc suy tính thì bắt gặp một đứa bé trên hành lang. Là Đới Khang Khang vừa thức dậy vì mót tè.
“Con chào cô Soái ạ.”
Đới Khang Khang sợ sệt chào, nửa khuôn mặt rụt rè nép sau cái tai con chuột bông. Con bé rất ngoan, ở lại nhà người khác mà im thin thít, không phá quấy chút nào, cũng có thể là vì vừa mất cha mẹ nên mới thế.
Soái Ninh không thích trẻ con nhưng đặc biệt ưu ái con bé, khom người dịu mặt nói: “Khang Khang, muộn thế này rồi vẫn chưa ngủ hả?”
“Con muốn đi vệ sinh ạ.”
“Đi vệ sinh thì không cần ôm chuột Minnie, cứ đặt ở đây, không ai động vào nó đâu.”
“Không được, ba bảo con phải trông Minnie, đi đâu cũng phải mang em ấy theo.”
Đới Khang Khang giữ rịt con thú bông, một lòng tuân thủ lời dặn dò của cha.
Soái Ninh cười hỏi: “Vậy ngày thường con đi học cũng mang theo nó hả? Cô giáo không nói gì con?”
Đới Khang Khang lắc đầu: “Không, hôm kia nhà con đi chơi, ba mới bảo con thế ạ.”
Con bé vô tình bật công tắc đèn trong đầu người đối diện. Soái Ninh có trực giác rằng lời Đới Đại Siêu có ý sâu xa, vô thức nắm lấy chân con chuột bông, không để ý vết máu trên đó.
“Cô làm gì đấy!”
Đới Khang Khang kinh hoàng lùi lại, co người che con chuột bông, sợ cô giật mất.
Sóng dâng ngàn thước trong lòng Soái Ninh. Bằng chứng lừa vay của Quảng Hạ có lẽ giấu ngay trong con thú bông kia. Cô rất muốn xé nó ra xem xét ngay lập tức.
Nhưng lương tâm ghìm chặt dây cương ngăn cô làm tổn thương con bé đã mất cha mẹ. Cô ra sức kìm nén sự nôn nóng, quyết định chờ Đới Khang Khang ngủ rồi mới hành động. Vì thế, cô lại dọn nụ cười dịu dàng, chậm rãi tới gần cúi xuống hôn lên trán con bé, nói nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Comments
Post a Comment