Người nối nghiệp chân chính - Chương 86

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Link đặt mua sách giấy: https://forms.gle/3vBkwHjDPD1ST6mC8
 
Chương 86: Phi xe cứu cha

Bọn côn đồ dựa theo địa hình để lùa đuổi chặn đường. Ba vệ sĩ võ nghệ cao cường nhưng tiếc là ít không địch được nhiều, sau một hồi đánh đấm hạ được bảy tám tên, chỉ còn mỗi Trần Kiệt dũng cảm vật lộn. Hai vệ sĩ khác đã gục trong vũng máu.

Soái Ninh và tùy tùng không có thời gian lo cho những người bị thương, chạy vòng vèo men vành đai xanh cạnh đường để tránh bị đuổi giết.

Thôi Minh Trí vì đỡ cho chủ mà hứng một nhát dao vào lưng. Trong sự hoảng loạn tột độ, cảm giác đau bị đơ, hắn còn tưởng chất lỏng ướt đẫm lớp áo bên trong đấy toàn là mồ hôi.

Vùng ngoại thành vắng người và xe cộ qua lại. Trong số những xe đi ngang chứng kiến vụ án hung hiểm, không ít người dừng lại dõi xem nhưng không một ai dám đến giải cứu. Ai đó gọi 110 (cảnh sát), một chiếc xe tuần tra của cảnh sát vừa hay đi qua. Hai viên cảnh sát trên xe tiến lại nổ súng cảnh cáo. Bọn sát thủ điên cuồng ngang nhiên không rén, chia ra một tốp tấn công cả cảnh sát.

Một cảnh sát bèn nổ s-úng hạ được bốn tên, sau đó hết đạn, bị bọn tội phạm c-hém ngã xuống, nằm im trên mặt đất.

Một người khác b-ắn trúng ba tên, cánh tay phải chợt bị rìu sắc bổ xuống, xương thịt rời luôn ra. Anh ta sợ bọn tội phạm cướp s-úng, nhịn đau ném cả súng lẫn cánh tay đứt lìa xuống hồ nước cạnh đấy, sau đó lại bị chém hai nhát vào hông và bụng, gục hẳn.

Vẫn còn bốn tên tội phạm đang truy s-át Soái Ninh. Chúng là những kẻ hung hãn nhất. Một tên cầm rìu, hai tên cầm mã tấu, tên còn lại cầm cây cuốc sắc bén, chỉ cần vung mạnh lên là đầu người ta sẽ lìa lăn lông lốc như dưa hấu.

Bốn tên đang đuổi theo chia làm hai ngả. Hai tên cầm rìu và cầm cuốc hợp sức vây Trần Kiệt. Hai tên cầm mã tấu điên cuồng chém Soái Ninh, Thôi Minh Trí.

Soái Ninh nhìn thấy một cái xẻng lớn dựa vào cây đa ở mé phải phía trước cách đó 5-6 mét, hẳn do người bên công viên cây xanh để lại. Cô vội lao lên cầm lấy làm vũ khí. Đến 1-2 mét cuối cùng, cô chẳng may trượt chân ngã.

Phản xạ thần kinh nhanh nhạy phát huy vai trò cứu mạng. Khi ngã xuống đất, cô không ngừng chồm tới, tóm lấy xẻng xoay người chặn đỡ. Lưỡi dao bổ vào cán xẻng khực một cái, phập sâu cả phân, trong chốc lát không nhấc ra được.

Cô được thể tung chân đá thẳng vào háng tên này. Tiếng hét thảm thiết vang lên, đáy chiếc quần thể thao màu xanh sẫm của tên côn đồ chảy nước vàng lẫn đỏ, cặp trứng chim cu tất nhiên đã không nguyên vẹn.

Cô nhảy bật tôm chồm lên, vung xẻng đập vào phần đầu kẻ địch không hề nương tay. Tay thái giám tương lai nấc lên, ngã xuống.

“Ninh tổng!”

Cô chưa kịp thở phào thì Thôi Minh Trí từ phía trái đã lao tới xô cô suýt đổ.

Trong nháy mắt, cô nhận ra lực xô này còn đến từ tên côn đồ sau lưng mình. Một thanh mã tấu lách vào giữa hai người, quá nửa lưỡi dao dài 50 cm đã đâm vào cơ thể của Thôi Minh Trí.

Nếu không nhờ hắn kịp thời che chắn, người bị đâm sẽ là cô.

Tay trợ lý còm loạng choạng sắp gục vẫn dang tay chắn đỡ, nén đau hét: “Trốn mau!”

Khi nỗi hoảng sợ tích tụ đến mức giới hạn, bản năng tự cứu của con người sẽ chuyển hóa mọi cảm xúc thành giận dữ và sinh ra tính chất công kích mãnh liệt.

Soái Ninh đúng lúc này vượt mức giới hạn. Như thể bị chọc đúng chỗ tối kị, nhân tố bạo lực trong cơ thể đồng thời bộc phát, cô gầm lên ngoặt tay đập một xẻng vào má phải hung thủ.

Tên kia ngã chúi đầu xuống đất, chân giãy đành đạch như gà trống sắp c-hết.

Soái Ninh chưa dứt đòn, tên côn đồ cầm cuốc vừa bổ gục Trần Kiệt đã xông tới gào rú tấn công cô. Cô nhanh chóng né tránh làm một gốc cây hải đường tơ rủ chịu chết thay.

Tên côn đồ theo sát, huơ cuốc ngược chiều kim đồng hồ vẽ ra một đường vòng cung chết chóc.

Soái Ninh dùng xẻng chống cự, hai cái cán gỗ va chạm kịch liệt đến mức chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của cô tê dại. Lưỡi cuốc bổ xuống cách người cô mười mấy phân như thể nanh sói vấy máu lóe lên ánh sáng sắc bén màu đỏ lẫn trắng.

Sức lực chênh lệch nhiều, không thể găng mãi, cô nhân lúc kẻ địch mất đà, đột ngột húc mạnh, đè hắn xuống đất, nhưng chưa đầy hai giây đã bị hắn hất văng ra.

Tên cầm cuốc nhặt vũ khí, vùng dậy. Cô còn chưa kịp đứng vững, vội móc trong áo khoác một thứ chĩa về phía hắn.

“Không được động đậy!”

Đó là một khẩu s-úng ngắn màu nâu đen.

Tên cầm cuốc choáng váng đơ ra. Cách đó hơn 10 mét, cuộc quyết đấu giữa tên cầm rìu và Trần Kiệt đã phân cao thấp. Trần Kiệt bị thương không cử động được nữa nhưng vẫn ghì nghiến lấy eo tên cầm rìu lúc này đã không còn vũ khí để hắn tạm thời khó giằng thoát.

Thấy đồng bọn bị khẩu s-úng đe dọa, tên này vội gào lên: “S-úng của nó là đồ giả đấy! Đừng tưởng thật!”

Bụng Thôi Minh Trí thủng một lỗ lớn, ruột lòi cả ra. Cử động bị cơn đau dữ dội trói buộc nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, hắn nhận ra thứ Soái Ninh đang cầm chính là khẩu s-úng mô hình cô từng dùng để dọa Thái Kiệt, không hề có khả năng s-át thương.

Thấy cô đã nắm bắt thời cơ đứng dậy, Thôi Minh Trí quên cả an nguy của bản thân, chỉ mong cô trốn cho nhanh, ra sức tóm rễ cỏ bò tới ghìm chân địch.

Mắt tên cầm cuốc lại long lên dữ tợn, hiển nhiên đã tin lời nhắc nhở của đồng bọn. Ngay trước khi tên này xông lên tấn công, Soái Ninh đột nhiên bóp cò s-úng.

Một tiếng nổ bùm kèm mùi thuốc pháo khét lẹt, mọi người ở đây đều nghĩ s-úng thực sự có đạn, tên cầm cuốc cũng đơ ra như bị b-ắn.

Chỉ có Soái Ninh là hành động như nước chảy mây trôi, chân phải tung cú đá xoay trúng thái dương tên cầm cuốc. Tên này vừa gục xuống, cô chồm ngay lên ngồi đè lấy hắn, đập mạnh báng s-úng vào đầu hắn. Khẩu s-úng văng ra, cô chuyển sang ra đòn bằng nắm đấm. Cô đấm như mưa, cú nào ra cú đấy, tia m-áu văng tung tóe, trong đó có ít m-áu là từ vết thương trên mu bàn tay cô.

Tên cầm cuốc không hề trúng đạn. Soái Ninh độ khẩu s-úng mô hình thành s-úng lệnh, nhồi vào thuốc pháo và mồi, khi bóp cò thì s-úng sẽ phát ra tiếng nổ lớn, từ đó làm kẻ địch khựng lại.

“S-úng là giả, nắm đấm chụy là thật, mày tận hưởng đi con!”

Cô điên cuồng xả tung sát khí, đòi kẻ địch nợ m á u trả m á u. Đánh cho tên đó gãy mũi, gãy răng, bất tỉnh xong, cô đứng dậy nhấc xẻng vung về phía tên cầm rìu lúc này đang sắp vùng khỏi tầm áp chế của Trần Kiệt, đập tên này dẹp lép như cá khô.

Kết thúc trận chiến, cô quẳng vũ khí, qua cứu trợ lý còm bị thương nguy ngập trước, cởi áo khoác rồi cởi cả áo len buộc vết thương cho hắn.

Người đi đường hóng đằng xa thấy bọn côn đồ đã mất khả năng hành hung mới lác đác đánh bạo xông vào giúp. Một ông chú trong số đó biết cách sơ cứu đã lấy hộp cơm rỗng sạch trong túi ra úp lên vết thương của Thôi Minh Trí sau đó lấy áo len buộc cố định lại để bảo vệ đoạn ruột bị lòi của hắn.

“Chúng tôi đã gọi cấp cứu, ngay gần đây có bệnh viện lớn, chắc sẽ đến kịp thôi!”

Soái Ninh nắm chặt tay Thôi Minh Trí quát bảo hắn cố trụ.

Tầm mắt Thôi Minh Trí đã mờ đi. Hắn nghi mình đang hồi quang phản chiếu, đầu óc lại minh mẫn bất ngờ, IQ cũng vượt xa trình độ ngày thường, cật lực nhắc nhở: “Ninh tổng, chủ tịch có thể cũng gặp nguy hiểm hay không…”

Việc giết người không vì thù thì vì tiền. Kẻ thù lớn nhất của Soái Ninh chính là Vạn Hồng Ba và Cảnh Hâm.

Cô độc thân, chưa con cái. Soái Quan Vũ chỉ có một người ruột thịt là cô. Nếu xử lý cả hai cha con cùng Chu Ngọc Hiền, tài sản trăm tỷ sẽ chuyển cho hàng thừa kế tiếp theo, tức là những người họ hàng gần có quan hệ huyết thống với họ - chị em họ Vạn, nghĩa là Vạn Hồng Ba sẽ gián tiếp kiểm soát.

Hơn nữa Chu Ngọc Hiền giờ đây đang đi cùng Soái Quan Vũ, là thời cơ hoàn hảo để xuống tay.

Soái Ninh bừng tỉnh, vội nói với những người khác: “Đợi lát nữa xe cứu thương tới, phiền các vị đưa bạn tôi đi bệnh viện. Tôi là Soái Ninh ở tập đoàn Quan Vũ, ba tôi là Soái Quan Vũ, nhà tôi rất nhiều tiền. Nếu cứu sống được họ, tôi gửi mỗi người 100 ngàn hậu tạ!”

Cô lao ra đầu đường. Còi xe cảnh sát vọng lại càng lúc càng gần. Chiếc xe tuần tra ban nãy còn dừng ven đường. Cô mở cửa ngồi vào ghế lái nổ máy, khi ngoái lại để quay đầu xe thì phát hiện một cô gái trẻ mặc cảnh phục đang núp ở ghế sau.

Em gái này là nhân viên hành chính của cục công an, đi theo đội cảnh sát tuần tra tìm hiểu thực tế để về viết tài liệu tuyên truyền, chẳng may gặp đúng vụ hung án giữa đường mười năm mới xảy ra một lần này. Vừa rồi thấy đồng nghiệp trọng thương gục xuống, cô ta sợ nhũn cả người, trốn trong xe chờ cứu viện. Thấy cô gái khắp người bê bết máu xộc vào, khuôn mặt non nớt lại thêm trắng bệch.

Soái Ninh vốn định đuổi cô ta xuống nhưng chợt nghĩ giữ lại sẽ hữu ích, nói nghiêm túc cấp bách: “Cô cảnh sát, tôi là Soái Ninh ở tập đoàn Quan Vũ. Giờ tôi muốn đi cứu ba tôi, mong cô hỗ trợ.”

Xe đã nổ máy, cô cảnh sát run giọng đáp: “Tôi làm hành chính, không biết gì về điều tra, cũng không biết đánh đấm gì đâu.”

“Không cần đánh đấm, cô làm người đưa tin cho tôi là được. Đầu tiên nói tôi hay nút còi hụ nằm đâu?”

Cô cảnh sát đành cắn răng rướn người bật nút còi cảnh báo thay cô. Thân xe loáng cái đã băng ngược đường qua giao lộ rồi phóng xuôi đường về hướng quận Phổ Đà.

Soái Ninh nhờ cô cảnh sát gọi điện liên hệ trung tâm kiểm soát không lưu, thông qua họ gửi tín hiệu cho chuyên cơ nhà mình.

“Tôi nghi ngờ có người định dàn dựng tai nạn hàng không g-iết hại cha tôi. Xin báo họ hủy hành trình ngay!”

Trung tâm không lưu yêu cầu xác minh danh tính, Soái Ninh báo số căn cước, đầu bên kia vẫn nghi ngờ, nữ cảnh sát nọ vội báo số chứng minh công an của mình, cũng nói: “Vừa rồi trên đường Nông Viên 1 xảy ra vụ việc đám côn đồ quây c-hém trọng thương người dân. Cô Soái cùng tùy tùng và hai cảnh sát đang làm nhiệm vụ bị thương, các vị có thể gọi tổng đài cảnh sát xác minh.”

Soái Ninh đợi vài phút, nóng lòng như lửa đốt. Bên kia nói đã xác minh xong và gửi tín hiệu cho chuyến bay được chỉ định. Nhưng máy bay đã cất cánh được nửa tiếng, quanh đó không có nơi hạ cánh, chuẩn bị bay vào không phận Nhật Bản rồi mới xin hạ cánh.

“Không được! Bảo bọn họ quay lại điểm khởi hành! Ghi giọng tôi chuyển cho ba tôi nghe!”

Soái Ninh gào vào micro: “Ba! Con vừa rồi suýt bị chúng nó c-hém c-hết. Chúng nó nhằm vào cả nhà chúng ta. Con nghi máy bay có vấn đề, ba quay lại ngay đi ạ!”

Soái Quan Vũ đang ở độ cao mấy ngàn mét, chiếc máy bay lướt êm ái trên tầng mây trắng, không hề có dấu hiệu bất thường nào. Tiếng hét của Soái Ninh giống như sứ giả địa ngục thổi không khí kinh hoàng vào cabin. Nhóm tùy tùng sững sờ nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía tổng tư lệnh Soái Quan Vũ.

“Lão Soái, làm sao bây giờ?”

Chu Ngọc Hiền hốt hoảng tóm lấy tay chồng, người ngợm bủn rủn từng chập.

Sắc mặt Soái Quan Vũ trầm như nước, hai giây sau hạ lệnh: “Nghe Ninh Ninh, quay lại nơi khởi hành đi.”

Muốn chấp hành mệnh lệnh này cũng không dễ dàng. Trung tâm kiểm soát không lưu nói với Soái Ninh là sân bay đang trong tầm bận rộn cao điểm, chuyên cơ của Soái Quan Vũ muốn hạ cánh cần xếp vào diện kiểm soát không lưu tạm thời, điều này sẽ làm gián đoạn kế hoạch bay của các chuyến bay khác. Dự kiến sẽ có 30 máy bay bị chậm cất hạ cánh, làm ảnh hưởng hành trình của gần ngàn hành khách. Nếu chuyên cơ hạ cánh xong kiểm tra không thấy gì bất thường, sân bay và các hãng hàng không sẽ bắt đền rất nặng.

“Tôi sẽ bồi thường cho toàn bộ hành khách bị ảnh hưởng mỗi người số tiền bằng 10 lần, không, 30 lần tiền vé. Nếu xong việc không có chuyện gì, các người muốn truy cứu thế nào cũng được. Tóm lại để ba tôi hạ cánh gấp đi!”

Trong tiếng gào thét của Soái Ninh, chiếc xe cảnh sát cũng gào thét lao về phía trước như một viên đạn pháo vẽ ra quỹ đạo kinh hồn bạt vía trên đường cao tốc. Tốc độ của chiếc xe đã lên gần 200km/h, những phương tiện bị vượt qua ở hai bên chỉ để lại những dư ảnh mờ ảo, những chướng ngại vật phía trước hiện ra như tên bắn rồi lại né khỏi chiếc xe cảnh sát trong gang tấc.

Nữ cảnh sát ở ghế sau giống như ngồi trong xe dự giải đua rally, thắt dây an toàn, chúi mặt, không dám nhìn ra cửa sổ, run rẩy khóc gọi “Bố mẹ ơi”, cầu mong được đoàn tụ an toàn cùng gia đình.

Soái Ninh cũng cầu nguyện y hệt. Não cô chia thành hai tầng cấu trúc, một tầng tập trung vào việc lái xe, tầng kia vùn vụt hiện lên những hình ảnh như đèn kéo quân của quá khứ.

Năm nào cô gia nhập băng đua xe bên Mỹ, vì bị ghi hồ sơ vi phạm nhiều quá bị thu hồi thị thực và trục xuất. Sang châu Úc, cô vẫn không thay đổi thói xấu, thường xuyên biểu diễn tốc độ sinh tử trên quốc lộ nông thôn, một lần nữa trở thành khách quen của đồn cảnh sát.

Khi cô ở đồn cảnh sát, Soái Quan Vũ luôn chửi um qua video: “Cuối cùng tao nợ mày cái gì mà mày lại làm tao mất mặt thế này? Mày là trời sai xuống đòi nợ à? Mày muốn tao tức chết mới vừa lòng phải không?”

Cô ngồi trước màn hình thờ ơ, da mặt trơ lì d-ao s-úng không phá được, xem bộ dạng tức rồ bất lực của cha, tâm lý thoải mái vô cùng.

Ai bảo ông bỏ qua tôi, toàn phớt lờ, coi tôi như không khí. Đã thế tôi phải tự nhấn mạnh sự tồn tại của bản thân thôi.

Chỉ có nhờ cách thức cực đoan kiểu này, cha mới có thể bớt ra chút thời gian quý báu cho cô “tình thương quan tâm”.

Từ nhỏ cô đã biết ông thật ưu tú, có được tài năng hơn người và sự nghiệp đáng nể, được người đời ngưỡng mộ, người nhà kính yêu. Cô cũng ngước nhìn bóng dáng cao lớn của ông với sự tôn kính vô hạn, mong muốn được ông để ý, được ông khen ngợi, được ông công nhận và dành cho cô tình thương tự đáy lòng.

Những hành vi xấu trước kia như ăn không ngồi rồi, nhậu nhẹt chơi bời cờ bạc rồi sau đó là những nỗ lực không ngừng vươn lên địa vị cao đều bắt nguồn từ khát vọng này. Tuy cô nhiều lần lẩn tránh nhưng khát vọng ấy thủy chung vẫn cháy bỏng trong đáy lòng.

Lòng tự tin của con gái mãi mãi bắt rễ ở ánh mắt tự hào của cha. Bộ rễ của cô vẫn chưa cứng cáp, cô không thể mất cha!

Đội cảnh sát giao thông đã đuổi theo cô, mới đầu chỉ có một chiếc xe cảnh sát theo dấu, dần dần gia tăng thành 4-5 chiếc. Trung tâm kiểm soát của cảnh sát cũng thông qua hệ thống liên lạc trong xe cảnh báo người điều khiển phương tiện dừng việc lái xe quá tốc độ, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.

Soái Ninh bỏ qua lời khuyên ngăn của nữ cảnh sát, thể hiện kỹ thuật lái xe điêu luyện hoa mắt, trải qua chặng đua nguy hiểm ngổn ngang tới được sân bay Phố Đông.

Trung tâm kiểm soát không lưu nói máy bay riêng của Soái Quan Vũ đã hạ cánh an toàn ở đường băng số 4. Cô bỏ xe xông đến sảnh đón tương ứng, xông tiếp qua cửa đón máy bay, chạy nhảy như con khỉ tăng động tránh né sự truy bắt của các nhân viên an ninh, lao thẳng đến lối ra nơi cha quay về.

Cả đoàn Soái Quan Vũ vừa mới tiến vào sảnh nhà ga đã thấy một đám huyên náo đang dịch chuyển lại chỗ mình. Chạy đằng trước chính là đứa con gái đầu bù tóc rối của ông, mặc chiếc áo thun trắng ngắn tay bó sát không hợp mùa, trông xa tưởng in đầy hoa đỏ, nhìn gần mới thấy toàn là vết máu.

Ông kinh hãi đỡ lấy con. Hai cha con ôm chặt nhau như xa cách đã lâu.

“Xin lỗi, nó là con gái tôi. Chúng tôi xin chịu trách nhiệm hết, xin đừng đánh nó.”

Soái Quan Vũ lớn tiếng cầu xin các nhân viên an ninh đang bu lại rồi đi theo họ vào trung tâm an ninh sân bay. Trên đường đi, ông cởi áo khoác phủ lên bộ quần áo ướt đẫm của Soái Ninh và dắt tay cô suốt dọc đường.

Soái Ninh cảm thấy thời gian thoắt đã quay ngược lại hơn 20 năm. Khi ấy, bất cứ lúc nào cô gặp nguy hiểm, cha sẽ kiên quyết gánh vác trách nhiệm che chở.

Nhịp tim cuồng loạn ổn định lại, giống như con thuyền cập bến an toàn.

Trước khi người lãnh đạo trực đến nơi, hai cha con tranh thủ thời gian nói chuyện.

Thấy nó vì cứu mình mà trở nên chật vật không chịu nổi, Soái Quan Vũ cảm động ngập lòng nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, bảo: “Sao mày phải cuống lên như vậy? Ba chết rồi, mọi thứ trong nhà chẳng về tay mày hết à?”

Sự ương bướng ngang ngạnh của Soái Ninh đã hao hết theo sức lực, đỏ hoe mắt, hỏi lại: “Trong mắt ba, con mất dạy thế ạ?”

Soái Quan Vũ vươn tay bưng mặt cô, giọng nói đã hơi nghẹn ngào: “Nghe nói mày hứa với bên sân bay là sẽ đền gấp 30 lần tiền vé mỗi khách. Thật ra làm sao mà phải đền nhiều vậy chứ. Giao dịch này chốt bị lỗ rồi, chứng tỏ kỹ năng kinh doanh của mày còn chưa đạt yêu cầu.”

Soái Ninh cười mà mắt rưng rưng, nói: “Chỉ cần ba trở về bình an, đền gấp trăm cũng lời ạ.”

Không rõ ai là người chủ động, hai cha con lại ôm chầm lấy nhau. Tất cả những hiểu lầm xa cách đều tan biến theo dòng nước mắt. Cái cây tình cảm thân thuộc giống như đã trải qua mùa đông dài nay gặp cảnh xuân ấm áp, đâm chồi nảy lộc.

Lúc này, nhân viên an ninh đã kiểm tra máy bay báo tin đã phát hiện b-om hẹn giờ trong khoang hành lý của chiếc chuyên cơ. Thời điểm phát nổ là 2h30 chiều, đúng lúc họ đang bay trên vùng biển quốc tế ở Thái Bình Dương. Vụ nổ sẽ không chỉ cướp đi sinh mạng của tất cả những người trên máy bay mà việc trục vớt, tìm kiếm mảnh vỡ cũng không hề đơn giản.

Bọn tội phạm đã lên kế hoạch cho chuỗi hai vụ hung án này với mục đích g-iết hại hai cha con nhà họ Soái cùng lúc.

Nếu sáng nay bọn Soái Ninh không phát hiện chiếc xe tải bám đuôi, bọn tội phạm rất có thể sẽ gây tai nạn giao thông trên đường cao tốc và cho một toán đi theo c h é m bồi.

May thay Trần Kiệt đủ nhạy bén, may thay họ tình cờ gặp xe cảnh sát tuần tra, may thay nhóm vệ sĩ và Thôi Minh Trí dũng cảm ngoan cường, may thay Soái Ninh tự dưng hứng lên mang theo khẩu s-úng lệnh mô hình…

Hết thảy may mắn đều có thể tóm gọn trong một câu: người lành ắt được trời thương.

Cảnh sát giao thông đuổi theo Soái Ninh cũng chạy tới nơi. Cô chạy quá tốc độ nghiêm trọng, theo quy định sẽ bị phạt giam ngắn hạn.

Soái Ninh ngoan ngoãn chìa tay chịu còng, Soái Quan Vũ cởi áo gi-lê len của mình đắp lên chỗ cổ tay cô để che lại chiếc còng thép không vẻ vang kia, ôm vai cô đi ra theo cảnh sát.

Dọc đường, vô số ánh mắt và ống kính nhắm thẳng vào họ gom góp tư liệu cho tin tức giật gân về sự việc trớ trêu này. Buổi chiều, không, chỉ cần vài phút thôi, hai cha con sẽ chường mặt và trở thành trò cười không ai bì nổi trước cả nước, thậm chí cả thế giới, nhưng trong lòng họ đều vô cùng yên ổn vì đã được đoàn viên.

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts