Người nối nghiệp chân chính - Chương 87

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Tình trạng bản quyền: Team Hiên nhà đã ký hợp đồng bản quyền với mạng văn học Tấn Giang
Link đặt mua sách giấy: https://forms.gle/3vBkwHjDPD1ST6mC8

Chương 87: Vĩ thanh

Nghe xong những suy đoán của con gái, Soái Quan Vũ không tin tưởng lắm là Vạn Hồng Ba có thể làm đến tận cùng như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, nhà họ Vạn đang bị mafia uy hiếp. Vì giữ tính mạng, người ta sẽ gạt lương tri và lý trí sang một bên. Cho dù đây không phải chủ ý của lão thì cũng dễ bị bọn tội phạm mất hết nhân tính kia lôi kéo.

Ông gấp rút lo bảo vệ sự an toàn cho cả nhà nên gọi ngay luật sư đến soạn di chúc ngay trong đêm, hôm sau đăng báo. Di chúc nêu rõ nếu ông và vợ qua đời mà không có người thừa kế trực hệ thì mọi tài sản mang tên ông sẽ được quyên góp hết cho các tổ chức từ thiện.

Bằng cách này, toan tính của kẻ ác sẽ bị chặt đứt.

Cân nhắc đến ảnh hưởng, chính quyền và tập đoàn Quan Vũ hợp lực phong tỏa tin nhà họ Soái bị ám sát, nghiêm khắc xóa sạch bài ảnh trên mạng.

Vì tin Soái Ninh bị bắt giữ lan truyền nhanh quá, không kịp ngăn chặn, thông tin chính thức đưa ra là hôm đó cô vội ra sân bay làm việc, vì xe riêng hỏng giữa đường nên đã tự tiện dùng xe cảnh sát bên đường. Cô đã chạy quá tốc độ và vi phạm nhiều lỗi, sau đó còn gây rối an ninh trật tự sân bay, nên đã bị bắt theo quy trình và bị phạt giam ngắn hạn 15 ngày theo điều lệ xử phạt các vi phạm về giao thông và an ninh đô thị.

Để dìm tin “bị ám sát” đang đồn ầm lên như đúng rồi, Soái Ninh chủ động để người ta tiết lộ những bức ảnh chụp thẳng mặt cô khi vào đồn cảnh sát, mặc áo gi-lê vàng cam dành riêng cho nghi phạm.

Mặt mộc + mệt mỏi, nom thật rõ cái ngữ lụn bại.

Sau khi lộ ảnh, dân mạng được một phen cười tức bụng, tổ chức liên hoan “bỏ đá xuống giếng” rình rang.

“Nháo Nháo chọn kịch bản kiểu gì đấy nhở? Hôm qua còn là người thừa kế của nhà giàu nhất nước, hôm nay đã vào trại tạm giam. Trí tưởng tượng của biên kịch cũng chưa nhảm đến thế.”

“Cần đi gấp bèn giựt tạm cái xe cảnh sát, bả nghĩ bả là nữ tổng tài bá đạo thiệt hả.”

“Nhìn thấy Nháo Nháo vào lò, mình tự dưng lại tin tưởng hệ thống pháp luật mới chết.”

 “Đợt trước còn tưởng nó định tẩy trắng nhưng giờ xem ra vẫn là một cục than đen, đem thả hố vôi cũng chả trắng ra được.”

“Tính nó thế này thì dễ đoản mệnh lắm, thảo nào ba nó lập di chúc, chắc chắn là bị nó chọc tức.”
[…]

Ảnh cô bị tạm giam cũng được chỉnh sửa thành đủ loại meme, bao gồm các mẫu kính râm cigar (xì-gà) kinh điển, mắt lóe như bóng đèn, cá chép hào quang… Chữ ghi trên meme lại càng phong phú.

Cái gì mà “Gái tóm lại phải rồ”, “Cuối cùng cũng gặp được chuyện không thể giải quyết bằng tiền”, “Có dám nhìn thẳng mị không”, “Bao hết trại tạm giam”, “Hẹn không? Gặp nhau trong tù nhá!”…

Weibo của Soái Ninh ngập trong haha, mang lại niềm vui cho rất nhiều cư dân mạng đang sống đời cực nhọc. Có shop thời trang trên Taobao còn tung ra sản phẩm “áo gi-lê vàng cam cùng kiểu với Nháo Nháo” ngay trong đêm, doanh số vèo phát đã hơn ngàn.

Nhờ thế, những lời đồn như “ông bà Soái bị ám-sát trên đường” hay “máy bay riêng của Soái Quan Vũ bị đặt b-om” này kia đã trót lọt mà được dư luận coi như tin vịt.

Đã một tuần sau Tết Âm lịch, Thôi Minh Trí xuất viện. Để tiện cho hắn dưỡng thương, cha mẹ hắn quyết định năm nay ở lại Thượng Hải ăn Tết. Hôm nay, hắn đòi mẹ quét dọn nhà cửa, nói có khách quan trọng đến chơi.

Hà Thái Phượng nghĩ thằng con giờ cũng là đứa hơn người, xăng xái làm theo rồi cùng chồng thay quần áo tươm tất chuẩn bị đón khách quý. Nghe tiếng chuông cửa, bà le te ra mở.

“Cháu chào bác ạ.”

Diệp Như Vy cầm một bó hoa đứng ngoài cửa, mỉm cười lễ phép.

Trước kia Hà Thái Phượng coi thường con bé nghèo này. Nghe Thôi Minh Trí nói nó mới đây đã lên làm giám đốc phòng Công trình của Bđs Quan Vũ, lương mỗi năm hơn triệu sau thuế, cũng là hạt vừng nảy mầm vươn cao vút, cái nhìn của bà dành cho nó cũng tự nhiên thay đổi. Bà tươi cười mời Diệp Như Vy vào nhà.

“Tiểu Diệp, vất vả cho cháu, còn nhớ mà đến thăm Minh Trí nhà các bác. Thật có tâm quá.”

“Là Ninh tổng bảo cháu đến ạ.”

Thôi Minh Trí đã nghe tiếng chạy ra, nói với mẹ rằng Diệp Như Vy chính là khách quý hắn chờ đợi.

Diệp Như Vy ngồi xuống xong thì lấy trong túi xách ra một bộ chìa khóa điện tử đặt lên bàn nước.

“Nhà mới của anh sắp xong nội thất rồi, Ninh tổng bảo em đưa chìa khóa đến cho anh.”

Thôi Minh Trí có công hộ giá, Soái Ninh chi 3 triệu sửa nội thất, mua sắm toàn bộ đồ gỗ đồ điện máy cho nhà mới của hắn, chỉ định Diệp Như Vy thiết kế. Cả việc vặt là đưa chìa khóa hôm nay, cô cũng sai Diệp Như Vy, có ý giúp hắn tranh thủ cơ hội.

Thôi Minh Trí muốn tâm sự với người trong lòng, nhờ bố mẹ ra siêu thị mua đồ. Cha thấu hiểu tâm ý hắn, kéo bà mẹ đi khỏi.

Trong phòng khách yên tĩnh, có một sợi tơ tình mỏng manh buông vòng quanh Diệp Như Vy, cô cảm nhận được, rụt rè hỏi han: “Vết thương lành đến đâu rồi?”

Thôi Minh Trí gật đầu lia lịa: “Lành hết rồi… May mà có em đỡ đần.”

Hôm đó hay tin hắn bị thương nặng, Diệp Như Vy chạy suốt đêm từ chỗ cô đang đi công tác về Thượng Hải và ở lại bệnh viện chăm hắn thay người nhà trước khi cha mẹ hắn lên đến nơi. Thôi Minh Trí sau khi tỉnh lại nghe mọi người nhắc về việc này thì cảm động đến quên cả đau đớn, vội gọi điện thoại cảm ơn cô. Cô trả lời vẫn khách sáo như trước, không hề có ý gương vỡ lại lành.

Cô là người phụ nữ trưởng thành cứng cỏi và lý trí, một lần chịu khổ nhục kế không thể khiến cô hồi tâm chuyển ý. Hôm nay Thôi Minh Trí mong gặp là muốn biểu lộ quyết tâm của bản thân.

“Vy Vy, hôm ấy anh suýt nữa bị chúng nó đ-âm chết rồi.”

“Em biết. Anh dũng cảm lắm. Ninh tổng cũng khen là anh rất giỏi.”

“Ninh tổng là chị đại của anh, mọi thứ anh có đều nhờ cô ấy, liều mạng vì cô ấy là bổn phận công việc. Ngoài cô ấy, trên đời này chỉ có ba người có thể khiến anh hy sinh không chút do dự là bố mẹ anh và em.”

Hắn nhìn nụ cười ngại ngần né tránh của cô, chậm rãi nhích lại rút ngắn khoảng cách với nhau, tay chân vẫn khép nép, không có bất cứ hành vi sấn sổ nào.

“Vy Vy, anh đã đánh mất vị trí người yêu nhưng vẫn còn tư cách theo đuổi em, đúng không? Xin hãy cho anh một suất dự thi, được không? Anh sẽ thể hiện thật tốt để giành được cái gật đầu của em.”

Mộng tưởng muốn đạt được phải nhờ những hành động thiết thực. Ba năm trưởng thành đã tôi luyện năng lực và ý chí của hắn. Đôi cánh bay kiếm tìm hạnh phúc đã cứng cáp, có thể bay ngược gió.

Tâm tư của Diệp Như Vy ngổn ngang. Cô thừa nhận rằng Thôi Minh Trí là một phần quan trọng trong đời mình. Nỗi đau buốt thấu tim cô khi hắn nguy kịch là bằng chứng. Nhưng cô cũng phân biệt được rằng kiểu ràng buộc này khác với người yêu. Cô có thể coi hắn như người thân, người bạn gần gũi nhưng không xác định có còn tìm lại được tình yêu hay không.

“Minh Trí, anh có tương lai rộng mở với rất nhiều lựa chọn, sao cứ phải là em mới được nhỉ?”

Câu hỏi này mang tính then chốt, Thôi Minh Trí trịnh trọng đáp: “Anh biết em giờ đây có điều kiện tìm người tốt hơn anh. Họ có thể phù hợp với em hơn anh và yêu em hơn anh. Nhưng đối với anh, không có người phụ nữ nào tuyệt vời hơn em, mang lại hạnh phúc cho anh hơn em. Anh bây giờ như người đi tìm việc, mong muốn được vào một công ty tốt. Cho anh một cơ hội, công ty sẽ không tổn thất gì. Nếu sau khi đánh giá thấy anh có thể tạo ra giá trị cho công ty thì thật là chuyện tốt đẹp cho tất cả mọi người. Em cứ coi bản thân như một nhà tuyển dụng và khảo nghiệm anh nghiêm khắc đi.”

Cách suy nghĩ của hắn đã khác xưa rất nhiều. Diệp Như Vy biết duyên cớ, phì cười: “Ninh tổng luôn nói đàn ông đều thực dụng, nhưng lại cứ đắp thêm nhiều thứ phông bạt hoa lá ra ngoài sự thực dụng, đâm ra kệch cỡm và đạo đức giả.”

“… Đúng rồi, anh đã từng đạo đức giả. Ninh tổng cũng chửi anh là trà xanh.”

“Loại gái ngoài 30 như em, cứ giao tiếp với người thẳng thắn cho nhẹ đầu.”

“Vy Vy!”

“Anh có quyền tự do theo đuổi, em cũng bảo lưu quyền từ chối. Nếu anh nhất quyết muốn làm thế thì chúng ta cứ thử xem sao.”

Thế giới của người trưởng thành liên tục chuyển đổi từ những khu rừng đá cứng sang những cồn cát thoai thoải, thay đổi hình dạng tùy theo môi trường. Quẳng đi sự cố chấp, tiếp nhận sự thay đổi, học cách tha thứ và dung hòa, thế là có thể như hạt cát mịn lách qua những khe nứt của cuộc đời, góp nhặt thành những điều tốt đẹp no đầy.

Ba tháng sau khi vụ án xảy ra, kẻ chủ mưu ám-sát Soái Ninh và đặt bom hẹn giờ trên chuyên cơ vẫn chưa được xác định. Tòa án đã nghiêm trị những can phạm liên quan đến vụ án. Nhà họ Soái cũng trọng thưởng cho những cảnh sát vệ sĩ bị tàn phế, cũng chủ động lo trang trải cuộc sống đến cuối đời cho họ.

Soái Ninh tin chắc vào những nghi ngờ của mình dành cho Vạn Hồng Ba. Cha lập xong di chúc, bọn tội phạm không thể giở thủ đoạn cũ, nhưng nói không chừng vẫn còn mưu tính việc ác ở chỗ nào khác. Cô định sẽ nhờ mối quen bên Mỹ thăm dò tình hình nhà họ Vạn gần đây. Nếu cần thì sẽ đánh phủ đầu.

Ở chốn cao xanh dường như có một vị thần giám sát, ác niệm vừa thành hình thì cô nhận được cuộc gọi kêu cứu của người chị họ thứ hai, Vạn Lệ Lệ. Sau khi chồng chết, chị mang con sang định cư bên Toronto. Hôm trước, chị đưa hai đứa con đi mua sắm. Đứa con gái đột nhiên đau bụng, chị bảo tài xế dừng xe để dẫn cả hai đứa đi WC. Khi trở về thì ô tô đã nổ tung, tài xế thiệt mạng tại chỗ.

Cảnh sát điều tra phát hiện ai đó đã cài một quả b-om tự chế làm bằng kim loại natri vào gầm xe của cô. Nguyên tắc là phủ natri tinh khiết với một hợp chất kim loại có thể hòa tan trong nước. Vào thời điểm xảy ra vụ việc, trời mưa tầm tã cả ngày, gặp nước, hợp chất bên ngoài hòa tan còn  natri bên trong phát sinh phản ứng hóa học gây ra vụ nổ có sức công phá ngang thuốc nổ TNT.

Khi nhận được kết quả điều tra, Vạn Lệ Lệ đoán ngay ra hung thủ.

“Ninh Ninh, chị nghi ba chị muốn g-iết chị và bọn trẻ. Mấy tháng nay ổng không ngừng nã tiền chị. Chị đã cho ổng 200 triệu đô và bảo không bao giờ đưa thêm nữa. Bọn mafia kia đe dọa nếu không trả tiền thì sẽ g-iết cả nhà ổng, ổng vì cứu lũ con trai quý hóa mà lôi chị và lũ nhỏ ra làm vật hy sinh…”

Chị và chồng không gây thù chuốc oán với ai. Trong khi đó, người duy nhất được hưởng lợi trực tiếp từ cái chết của chị và các con là cha. Nếu chị và các con tử vong cùng một lúc, Vạn Hồng Ba chính là người thừa kế trực hệ.

“Chị Lệ Lệ, chị đoán đúng đó. Đầu năm nay em và ba em cũng đụng bọn s-át thủ, lúc ấy đã nghi là ba chị làm rồi. Ổng bị xã hội đen khống chế, bọn kia thì chuyện gì chúng nó chẳng dám làm. Lần này không thành công sẽ còn lần sau nữa.”

Soái Ninh nghe chị họ khóc không thành tiếng, có thể tưởng tượng sự tra tấn tâm lý mà chị phải chịu đựng. Cô khuyên chị tự bảo vệ mình nhanh nhất có thể, học cha cô công bố di chúc, cắt quyền thừa kế của người nhà họ Vạn.

Tin này đến tai Soái Quan Vũ, ông sốc sững sờ, lặng người đi một lúc lâu. Sau một lúc ngồi buồn, ông lấy lại tinh thần, trầm lặng thở dài: “Trong vấn đề trọng đại, con người ta quả không thể đi nhầm một bước nào. Vạn Hồng Ba đúng là quá tham lam, mưu tính đủ điều mà không tính cho chính mình. Ba nghĩ kế hoạch ám sát Lệ Lệ chưa chắc do ổng nghĩ ra. Ổng bị thao túng, đã thân bất do kỷ hoàn toàn rồi.”

Soái Ninh không thương hại con chó già này chút nào, vẫn theo ý cha chuyển lời nhắn cho Vạn Lệ Lệ, mời chị về Thượng Hải sống. Có nhà họ Soái trông nom, tình hình sẽ an toàn hơn ở nước ngoài.

Sau khi về nước, Vạn Lệ Lệ lần nào gặp cô cũng nguyền rủa Vạn Hồng Ba phải bị quả báo. Chắc là oán niệm quá sâu, hơn nữa ông già chị tội ác chồng chất, giữa năm, quả báo đến thật.

Ngày 11 tháng 6, Vạn Hồng Ba đi vào lãnh sự quán Trung Quốc tại Chicago, Mỹ, cầu cứu, nói vợ và ba đứa con trai của lão đều bị mafia g-iết hại, hiện ra đầu thú, mong chính phủ Trung Quốc bảo hộ.

Tin tức gây chấn động toàn cầu. Hai tuần sau, cảnh sát Mỹ tìm được t-hi t-hể người bị hại. Bà Vạn và thằng con lớn bị c-hặt x-ác vứt xuống hồ Michigan, chỉ vớt được một vài đoạn t-hi t-hể. Thằng thứ hai và thằng út bị đổ bê-tông chôn sống dưới nền một công trình đang thi công ở Chicago, tình trạng cái chết nói chung là thê thảm.

Cuối tháng 6, Vạn Hồng Ba bị áp giải về nước và bị giam ở trại tạm giam Thượng Hải. Trong quá trình thẩm vấn về vụ án tài chính có liên quan, lão hợp tác cũng chẳng mấy tích cực. Lão từ chối trả lời nhiều câu hỏi và cố tình bao che cho đồng bọn nhưng lại chủ động khai nhận tội ác không liên quan đến vụ này: chính lão chủ mưu giết hai đứa con trai của Soái Quan Vũ.

“Soái Diệp muốn xử lý anh Hai nó, đã tự lên kế hoạch hai vụ ám sát liền nhưng thất bại cả. Nó rất không cam lòng, lần thứ ba thì đến gặp tôi bàn bạc. Tôi không ngờ nó xấu xa như vậy, không ngần ngại ra tay mưu hại anh ruột để tranh gia sản. Ngay lúc ấy tôi đã thấy ghê tởm nó, chỉ ậm ừ cho xong. Sau đó, tôi cắn rứt lương tâm nên mới lặng lẽ nói cho Soái Minh. Soái Minh đã hoài nghi Soái Diệp muốn hại nó từ lâu, nghe tôi nói xong thì rất phẫn nộ nhưng lại quay ngoắt nói đỡ cho thằng em. Thằng này cực kỳ nham hiểm đạo đức giả, tôi nhìn ra là nó mồm nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, chắc chắn sẽ ngấm ngầm trả thù. Sau đấy Soái Diệp lại đến tìm tôi nói chuẩn bị dụ Soái Minh đi Maldives để ra tay lần nữa. Tôi cho rằng Soái Minh đã đề phòng thì sẽ không mắc mưu, ai ngờ nó lại nhận lời mời cái rụp. Vì thế, tôi kết luận nó cũng muốn mượn cơ hội diệt trừ Soái Diệp. Tôi nghĩ bụng hai anh em này tâm phũ tay ác, vô nhân tính, dù bên nào kế thừa tập đoàn Quan Vũ cũng là tai họa, chi bằng diệt trừ chúng nó luôn. Anh vợ tôi không có người thừa kế nào khác, sau này tập đoàn sẽ thành thiên hạ của nhà họ Vạn chúng tôi…”

Lão vờ đồng ý giúp Soái Diệp và bí mật sắp xếp thêm một kế hoạch gi-ết người nữa. Lão cho người chọc ngoáy vào bình khí đi lặn của hai anh em, lại mua chuộc thủy thủ và đội cứu hộ, đợi hai người bỏ mạng rồi thì đổi bình oxy có vết, thủ tiêu chứng cứ. Lúc ấy hòn đảo nhỏ đang trong trạng thái đóng cửa phục vụ khách thuê riêng, trong ngoài đều bị Soái Diệp mua hết, lại thêm Vạn Hồng Ba gián tiếp điều khiển nữa, thế là án mạng xảy ra, thần không biết quỷ không hay.

Xong việc, Vạn Hồng Ba cho người nhanh chân đến trước cảnh sát lục lọi hành lý của Soái Minh, quả nhiên tìm được một lọ Ciguatoxin, loại chất độc thần kinh tan trong chất béo tồn tại trong cơ thể một số loài cá biển sâu. Nó độc gấp trăm lần chất độc của cá nóc, là một trong những chất độc mạnh nhất đối với động vật có vú, chỉ liều lượng nhỏ cũng có thể gây chết người.

Độc tố này thường được phát hiện trong các vụ ngộ độc hải sản. Mục đích của Soái Minh khi mang theo nó tự nhiên là để hãm hại em trai mình, sau đó sử dụng môi trường trên đảo như một vỏ bọc để biến cái chết thành một sự cố rủi ro.

Sự thật không thể được kết luận bằng lời nói một chiều, cảnh sát đã mở một cuộc điều tra dựa trên lời thú nhận của Vạn Hồng Ba. Nhà họ Soái chú ý đến việc này nhất. Soái Quan Vũ thà chết chứ không tin vào luận điệu của Vạn Hồng Ba, nhưng lại ngày đêm sống trong sợ hãi, lo rằng kết quả điều tra sẽ hủy hoại sự trong sạch của hai đứa con trai.

Nửa năm sau, manh mối trồi lên. Vào khoảnh khắc mở xem bản báo cáo điều tra, ông lại trải qua cảm giác đau đớn xuyên tim thấu xương của bốn năm trước. Nếu hai đứa con trai không mất mạng trong vụ tai nạn lặn biển ấy thì sau đó ông cũng sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn bi thảm. Hoặc Soái Diệp bị Soái Minh đầu độc s-át hại, hoặc Soái Minh c-hết vì vụ lật thuyền do em trai “sắp xếp”.

Hóa ra ông thật là có mắt không tròng, bị hai thằng nghiệt tử dắt mũi, lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tinh thần gánh chịu những tổn thương nặng nề mà không bút mực nào tả xiết. Ông mất đi phong thái của nhân vật tầm cỡ, ôm đầu òa khóc như tất cả những người già đau khổ bình thường khác. Soái Ninh lặng lẽ ở cạnh, không dùng sự an ủi thừa thãi làm cha mình thêm đau lòng. Vụ án đã sớm dàn dựng trong suy nghĩ cô trăm ngàn lần, nhưng khi nhận được bản báo cáo chính thức kia, cô vẫn thấy trĩu nặng quá ngàn cân.

Ngày niên thiếu, cô thường tự hận số phận long đong. Trong ba đứa con chỉ có mình cô là gái nên mình cô bị kỳ thị. Nay nghĩ lại, nếu cũng là con trai, cô chắc chắn đã bị cuốn vào cuộc đấu đá tranh đoạt, có khi đã bị các anh mưu hại tàn nhẫn từ lâu. Cô khinh bỉ họ, nhưng đọ về tàn độc, cô chấp nhận thua xa.

Vậy là, giới tính vẫn luôn mang bất hạnh đến cho cô trái lại lại đóng vai trò chiếc ô che chắn, để cô được yên thân một mình, tránh thoát những đấu đá và hãm hại, cuối cùng “nhặt của rơi” lên ngôi thừa kế. Cái thứ gọi là số mệnh này có lẽ thực sự tồn tại.

Giữa tháng 12, Vạn Hồng Ba ra hầu tòa về vụ án giết người này. Trước phiên tòa, lão yêu cầu được gặp người nhà họ Soái. Soái Ninh hiểu ý đồ của lão, thay mặt gia đình đi hỏi thăm lão trong trại tạm giam.

Hơn một năm không gặp, râu tóc Vạn Hồng Ba đã bạc trắng, không thấy vẻ oanh liệt ngày xưa đâu nữa mà chỉ còn là một lão già thất thểu tệ hại.

Tuy nhiên, có thù hận làm nhiên liệu, khí thế lão còn vênh vang hơn ngày trước. Thấy cô, lão cười điên cuồng nanh ác: “Ba mày tức chết đến nơi ấy nhỉ. Lũ con trai quý hóa toàn là thú vật. Đời này coi như ổng sống uổng rồi.”

Soái Ninh bình thản mỉm cười: “Ba tôi tỉnh ra rồi. Anh Hai anh Ba tự làm tự chịu, chết chưa hết tội. Ổng bảo sau này ổng sẽ không khổ sở vì họ nữa. Không giống ông, ba đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thảo đều chết không toàn thây. Khu mộ gia tộc sửa sang tốn mấy chục triệu sau này cũng không ai thờ cúng, đáng thương quá hà.”

Mắt Vạn Hồng Ba long sòng sọc đỏ đòng đọc, chỉ vào cô từ bên kia cửa sổ, gào rú: “Tất cả là tại mày! Mày hại tao nhà tan cửa nát! Tao tự thú về nước chính là muốn nói ra nguyên nhân cái chết của anh Hai anh Ba mày cho ba mày khó chịu! Đừng tưởng tao không biết, anh Hai anh Ba mày mới là con cưng của ba mày. Ổng sẽ đau đớn hối hận cả đời vì chuyện này!”

Soái Ninh thôi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, khóe miệng treo nụ cười châm chọc độc địa.

“Người hối hận nhất là ông chớ. Chắc ngày nào ông cũng nghĩ hổi mà xử lý luôn tôi một thể thì tốt rồi, phải không?”

“Không sai! Tao đã nhìn lầm, không phát hiện mày còn tởm hơn hai thằng anh mày. Tao chỉ hận tao mềm lòng, muốn để lại một đứa cho ba mày nương tựa khi về già nên mới bỏ qua mày!”

“Hừ, đừng tô vẽ bản thân đi! Ông không xuống tay với tôi chẳng qua chỉ vì ông không coi tôi ra gì, cảm thấy một đứa con gái chả làm nên trò trống. Ông quen khinh thường phụ nữ, cho rằng tất cả phụ nữ đều là công cụ trong tay đàn ông, có thể làm họ phục tùng dễ ợt. Ông đánh giá tôi bằng tầm nhìn hạn hẹp vậy bảo sao không thất bại chớ? Đây cũng là ý trời. Còn nhớ chuyện tôi từng đánh cược với ông không? Bây giờ đã phân thắng bại, tôi mới là người nối nghiệp chân chính của Quan Vũ.”

Cô nghênh ngang đứng dậy, nhìn xuống đối thủ thất thế tuyệt vọng, thốt ra phán quyết còn ác hơn cả án tử hình.

“Nể tình cô và các chị, tôi sẽ thuyết phục ba gửi đơn xin giảm nhẹ hình phạt, cố gắng cho quan tòa xử ông đỡ chút. Về sau cứ ở trong tù cải tạo cho tốt nha. Chúc ông sống lâu trăm tuổi.”

Để kẻ thù bị trắng tay, bị người thân xa lánh, phải chịu dày vò trong cảnh tù đày dằng dặc, ấy mới là cách trả thù tột bậc.

Qua Tết, Soái Ninh đón sinh nhật 31 tuổi. Cô thì nghĩ những năm tháng hoàng kim của mình chỉ mới bắt đầu, người trong gia đình rõ ràng lại nghĩ khác. Mọi người chú ý đến chuyện tình cảm cá nhân của cô nhưng kiêng dè tính nết cô nên không dám tự tiện nhắc đến việc mai mối, cũng có lúc thử giới thiệu vài ứng viên nhưng bị cô chối phắt.

Cô và Lư Bình xác định quan hệ đã được hai năm, vẫn luôn trong trạng thái yêu xa, quấn quýt ít hơn biền biệt. Những đam mê do hormone xô đẩy ban đầu đã dần phai nhạt nhưng càng hiểu biết sâu về nhau, họ càng nể trọng nhau, cũng ngày càng ăn ý hơn nên tình cảm không hề giảm mà còn tăng đến độ đã cấp hộ chiếu lâu dài trong thế giới của nhau.

Lư Bình vẫn chưa khai thật xuất thân của mình, Soái Ninh đã chán chả buồn lăn tăn về vấn đề này. Cha mẹ anh sẽ không tán thành mối duyên này, thời điểm ngả bài có lẽ chính là lúc “say goodbye” (nói chia tay).

Đôi khi, cô cũng nghĩ đến cưới anh, nhưng điều đó sẽ đẻ ra lắm rắc rối, cô không rảnh rang đến thế để mà ứng phó, chưa kể Lư Bình cũng không sốt ruột cơ mà.

Rằm tháng Giêng, cô về nhà mừng Tết đoàn viên với cha mẹ, trong lúc cả nhà nói chuyện bâng quơ, Soái Quan Vũ bỗng bảo: “Con nhớ chuyện mấy năm trước Hùng Toàn Lực muốn giới thiệu cháu đích tôn nhà họ Thẩm cho con không?”

Soái Ninh gật đầu, hỏi tỉnh rụi: “Thẩm thiếu gia lấy vợ rồi ạ?”

Soái Quan Vũ cười nói: “Thằng bé kia nói muốn gặp con.”

“Bác Hùng lại nhắc việc giới thiệu với ảnh?”

“Ờ.”

“Giờ ảnh lên đến chức gì rồi ta? Vẫn ở Đông Hưng?”

“Con đừng có hỏi nhiều vậy, trước hết nói xem, đồng ý đi gặp hay không?”

“Tất nhiên là đồng ý ạ, mối quen biết tốt vậy sao lại bỏ lỡ được?”

Cách thức xử sự của Soái Ninh ngày càng chín chắn và mềm dẻo hơn nhưng tư tưởng vẫn chưa có sự thay đổi cơ bản nào, mọi việc vẫn ưu tiên lợi ích như xưa. Một cái đít bự được thiên nhiên ưu đãi như nhà họ Thẩm thì nhất định phải bợ nếu có điều kiện.

Soái Quan Vũ và Chu Ngọc Hiền nhìn nhau cười, giao hẹn: “Vậy cuối tuần này con đi gặp nó đi. Nó sẽ lên Thượng Hải, ba đặt phòng ăn cho chúng mày ở Hoàng Triều Hội, bảy giờ gặp tại đấy nhé.”

Nghe nói mọi thứ đã sắp xếp xong, Soái Ninh đoán nhà mình đã tiếp xúc với bên kia, vội hỏi thông tin cụ thể về cậu Thẩm.

“Nó nói muốn gặp thì nói trực tiếp với con, đến lúc đó tự hỏi đi.”

Đến tên cũng không chịu tiết lộ! Thái độ kỳ quặc của cha khiến cô nghi hết cả ngờ, nghĩ bụng liệu có phải tay họ Thẩm này ngoại hình lồi lõm hay tính cách sứt sẹo không đây, nếu không thì tại sao gia thế tốt đến vậy mà 33 tuổi vẫn ế vêu.

Kemeno, xấu người xấu nết quan trọng gì đâu, cũng chả định ngủ với nó, trước hết cứ bắt mối quan hệ rồi nói tiếp.

Tối thứ Sáu, Lư Bình gọi điện. Thời gian trước anh ra nước ngoài khảo sát, bận rộn hơn một tháng, còn ăn Tết ở bên đó luôn. Đã lâu không liên lạc, chắc cũng nhớ cô, trong điện thoại toàn đùa chuyện mặn chọc cho cô cười lăn ra.

“Mai anh được nghỉ không đó?”

“Có chứ, tối mai anh chuẩn bị đi gặp một người.”

“Bạn?”

“Đối tượng được giới thiệu.”

Anh trả lời còn trơn tru hơn đọc rap, Soái Ninh đơ ra một chút, buột miệng hỏi: “Nói vậy là đi gặp gái hử?”

Lư Bình khôi hài: “Không nhẽ còn hẹn xem mặt với giai?”

Thấy cô im im, anh cười hỏi: “Em hẳn là ghen đấy hả?”

Giọng điệu ranh mãnh tức thì hạ thấp độ tin cậy, Soái Ninh nghi anh đang bày trò đùa cợt, quả quyết trả đũa: “Không, chỉ là cảm thấy tình cờ quá đi, mai em cũng phải đi xem mặt.”

“Ồ? Đằng trai là ai thế?”

“Công tử nhà họ Thẩm mà trước nhắc với anh đó. Nói thật cho anh biết nè, hồi em mới về nước đó, nhà em đã định sắp xếp cho bọn em xem mặt nhau rồi, nhưng em gạt đi. Nay Thẩm công tử kia có cảm tình với em, chủ động liên hệ với nhà em kêu muốn làm quen á.”

Cô ra vành ra vẻ xong, hỏi anh: “Sao dzị? Giờ anh có cảm giác đầy nguy cơ phải hông?”

Cô sợ anh không nhìn ra ý đồ xấu của mình nên phải nói toẹt. Lư Bình không nhịn được cười, hỏi lại: “Nếu anh ta muốn cưới em, em có đồng ý không?”

Cô gặp chiêu nào phá chiêu đó: “Đồng ý rồi thì anh sẽ vui vẻ đưa dâu hả?”

“Không vui cũng vô dụng mà, gái cool ngầu như em đã muốn làm gì thì ai mà ngăn được.”

“Anh van xin em, có lẽ em sẽ mềm lòng á.”

“Anh mà thành ra hèn mọn thế, em càng muốn thay lòng đổi dạ.”

“Ha ha ha, người hiểu ta chỉ có Lư ái khanh.”

Tán tỉnh ve vãn chán rồi, Soái Ninh nói nghiêm chỉnh: “Em không dối anh, ngày mai muốn đi gặp Thẩm thiếu gia kia thật. Cơ anh ta to như vậy, làm quen kết bạn chuẩn không cần chỉnh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ biết chừng mực, không ngoại tình đâu.”

Lư Bình rất thản nhiên: “Em tự tin đến thế? Nhỡ đâu người kia rất đẹp trai rất hợp khẩu vị của em thì sao?”

Nghe giọng điệu như thể đang nói chuyện vặt không liên quan gì đến mình. Anh không tỏ ra ghen tuông trước mặt Soái Ninh, không thèm dùng hình tượng kẻ si tình mà kiên trì so kè độ lươn lẹo.

Soái Ninh tránh trả lời câu hỏi có bẫy, tấn công ngược lại: “Em còn định hỏi anh á, mai anh muốn đi xem mặt thật hả? Gái kia điều kiện thế nào? Cha mẹ anh ưng không?”

Lư Bình thở dài: “Điều kiện thì rất tốt nhưng bố mẹ anh không ưng lắm.”

“Vì sao?”

“Bảo bọn anh không hợp.”

“Vậy anh còn đi gặp làm chi?”

“Muốn xem xem còn thương lượng được không.”

“Lư Bình, anh còn muốn kiếm lốp dự phòng hả?”

“Có chuẩn bị có hơn chứ, ai bảo tâm tư của em như sương như mưa lại như gió (tên một bộ phim lấy bối cảnh Thượng Hải thời loạn lạc).”

Lại đến khúc đo lường nhau, Soái Ninh dù thế nào cũng không chịu yếu thế, nói điềm nhiên: “Được rồi, nếu anh đã không có cảm giác an toàn đến vậy, em cho phép anh tìm thêm mấy cái lốp dự phòng. Về sau khi mình gặp nhau mà anh muốn hẹn hò với cô kia thì cứ thật thà xin em cho nghỉ, em sẽ duyệt.”

Thời điểm xem mặt đã đến, cô lên đồ mò đến phòng ăn hào nhoáng của Hoàng Triều Hội, Thẩm công tử vẫn chưa tới. Cô vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn của Lư Bình.

“Em đến chỗ xem mặt chưa?”

Nít ranh, nói không ghen, sao còn quan tâm lịch trình của mình.

Cô cười đắc ý, nhắn lại: “Tới rồi, còn anh?”

“Anh cũng đến rồi, nhưng không dám tiến vào.”

“Sao dzị?”

“Vừa mới nhìn lén một cái, cô kia đẹp lắm, anh sợ anh gặp cô ấy xong không cầm lòng được.”

Hứ, định thử chụy chắc! Thủ đoạn kiểu này trình quá lùn đi!

Cô thản nhiên trả lời: “Không cầm lòng được là chuyện thường tình của con người, muốn hẹn thì cứ hẹn đi, không cần ngại.”

“Em bảo cô ấy sẽ đồng ý sao?”

“Còn tùy vào thủ đoạn của anh và tính cách của cổ. Người tự nhiên không màu mè như chụy mà nhận được lời mời của trai đẹp thì thường sẽ không từ chối.”

“Thế à? Thế để anh thử xem ra làm sao.”

Đọc xong tin nhắn này, cửa phòng mở ra, Soái Ninh vội đặt điện thoại xuống, đứng lên đón. Hình bóng quen thuộc chợt xông vào tầm mắt. Dáng dấp nhẹ nhõm và nụ cười ngon ngọt, tất cả là kiểu dáng cô nhìn mãi không chán.

“Lư Bình!”

Cô chiêu họ Soái vẫn luôn cực lì đòn chợt hoảng hết hồn, trong đầu nảy ra hàng loạt ý nghĩ nhố nhăng, còn tưởng người này cố tình lên Thượng Hải “bắt quả tang”.

Lư Bình đi tới trước mặt cô, phong độ khoáng đạt, nói: “Cô Soái, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi họ Thẩm, tên là một chữ Phàm. Rất hân hạnh được gặp cô.”

Chào hỏi bằng giọng lưỡi người xa lạ, trò chơi khăm này có thể coi là cao cấp.

Soái Ninh phấn kích phát điên, vội lấy điện thoại gọi vào số của anh, nghe tiếng chuông vọng ra từ phía anh, cười nhào lên đánh đấm.

“Cái tên lừa đảo này, anh giả vờ đến là giỏi!”

Lư Bình ôm giữ cô lại, cười to: “Nếu anh chỉnh điện thoại thành im lặng, em có cho rằng trên thế giới này thực sự có hai người giống hệt nhau về chiều cao thân hình mặt mũi giọng nói không?”

Soái Ninh im im công nhận khả năng này, kéo anh ngồi xuống, dòm khắp từ đầu đến, cảm giác đây là khởi đầu mới cho mối quen biết của họ.

“Anh là người nhà họ Thẩm, sao lại dùng cái tên Lư Bình này? Cán bộ nhà nước còn được phép dùng tên giả?”

“Ông ngoại anh họ Lư. Ông là chuyên gia virus học tầm cỡ, chỉ có mỗi mẹ anh là con. Năm anh tốt nghiệp đại học, ông ngoại mất. Để tỏ lòng thành kính với ông, anh bàn bạc với bố mẹ xong, quyết định đổi sang họ Lư. Tên thật của anh là Thẩm Phàm, mọi người ở nhà thấy Lư Phàm nghe cứ gợn gợn nên mới bảo anh sửa cả họ cả tên luôn. Anh bèn theo cái ý nghĩa bố mẹ gửi gắm khi đặt tên anh, đổi thành Lư Bình.”

Thảo nào cô tốn bao công cũng không tra ra được thông tin chi tiết của anh, hóa ra là anh đổi tên sau khi tốt nghiệp đại học.

“May mà anh không tên là Lư Phàm (Lufan), vừa nghe đã nhớ ngay tới cơm thịt kho (luroufan), quá buồn cười luôn.”

Cười đùa một chốc, cô háo hức đòi gỡ bỏ bí mật.

“Đối tượng xem mặt của anh chính là em?”

“Ngoài em ra, còn có cô gái nào có sức hút khiến anh nhìn phát rung động luôn?”

“Nhưng gia đình anh không đồng ý nhỉ?”

“Mọi người cũng lăn tăn, nói em sẽ ảnh hưởng đến triển vọng sau này của anh.”

“Rồi anh thì anh nghĩ sao?”

“Anh cũng cảm thấy nếu mình cưới nhau, đường công danh của anh rất có thể đến đây là hết.”

Anh cần một sự nghiệp để thực hiện lý tưởng, tình yêu không bao giờ có thể vượt lên trên.

Soái Ninh cho rằng lời này có ý thuyết phục cô hy sinh, cô nói không chút do dự: “Em cũng vậy. Nếu mình cưới nhau, em sẽ vướng víu tay chân, phiền phức không dứt.”

Đáp án nằm trong dự đoán của Lư Bình, anh nói, nụ cười không thay đổi: “Chúng ta đều đặt lý tưởng lên hàng đầu, thế bây giờ em định chia tay anh hả?”

Soái Ninh biết anh đang tìm hướng giải quyết, thẳng thắn đáp: “Em rất thích anh, nếu có cách xử lý mâu thuẫn giữa hôn nhân và sự nghiệp, tất nhiên em không muốn chia tay.”

“Anh cũng thế. Tuy rằng tình hình hơi bị căng nhưng người làm nên chuyện. Có lẽ chúng ta cùng cố gắng là có thể điều phối thỏa đáng quan hệ các bên.”

Lư Bình khẽ hôn cô, nắm tay cô đề nghị: “Thế mình thử tìm hiểu với mục tiêu kết hôn nhé.”

Soái Ninh có cảm giác giai này lại lồng lộng lên một tầm cao mới, cười hi hi giơ hai ngón tay lên.

“Được thôi, nhưng trước hết hãy đồng ý với em hai chuyện.”

“Nói anh nghe xem nào.”

“Một là việc lần trước đã nói với anh đó, em muốn nhận nuôi con gái Đới Đại Siêu. Anh muốn cưới em thì phải chấp nhận Đới Khang Khang làm con gái nuôi của chúng ta.”

Một năm trước, thủ phạm giết hại vợ chồng Đới Đại Siêu đã bị đưa ra xét xử. Nguồn cơn của vụ án không lần được đến Từ Càn, nhưng lão chó kia cũng bị truy cứu trách nhiệm về hành vi lừa đảo khoản vay và một số vụ khác. Cho đến nay, ông ta vẫn chui rúc bên Mỹ, không dám về nước. Tập đoàn Quảng Hạ cũng đã suy sụp, đổi chủ.

Sau khi Đới Đại Siêu chết, Đới Khang Khang ở với ông bà ngoại. Soái Ninh đóng góp ba triệu tiền cấp dưỡng mỗi năm. Hai người chú của con bé hau háu trông vào khoản bở này, chìa mấy tờ giấy vay nợ tổng cộng năm triệu kêu là khoản Đới Đại Siêu đã vay hồi còn sống. Họ đòi lấy số tiền tiết kiệm và bất động sản ở Thâm Quyến mà vợ chồng Đới Đại Siêu để lại ra thanh toán nợ nần, nếu không thì Soái Ninh phải ứng ra.

Mưu đồ đớp cả của nhà tuyệt hậu của họ chọc giận Soái Ninh, cô cử luật sư đến giúp Đới Khang Khang thắng kiện.

Cuối năm, ông ngoại Đới Khang Khang mất đột ngột vì xuất huyết não, bà ngoại thì phát hiện bị ung thư tụy giai đoạn cuối. Hiện thời gian không còn nhiều, đến lúc bà từ trần là Đới Khang Khang lại không nơi nương tựa.

Soái Ninh day dứt vì cái chết của vợ chồng Đới Đại Siêu, thấy vậy thì quyết định thay họ gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng con bé. Cô đã ký thỏa thuận nhận nuôi với bà ngoại của Đới Khang Khang, giành được quyền giám hộ con bé. Đới Khang Khang ở bên bà ngoại nốt chặng đường cuối rồi sẽ lên Thượng Hải sống với cô.

Khi ấy, nghe về quyết định này của cô, Lư Bình rất tán thành, lúc này vẫn vui vẻ ủng hộ: “Bạn cùng lứa với anh nhiều thằng lên chức bố rồi. Anh được một cô con gái có sẵn là có thể bắt kịp và vượt chúng nó, tìm đâu ra chuyện tốt thế chứ.”

Soái Ninh hôn anh chụt một cái, rụt một ngón tay lại.

“Điều thứ hai là hồi nãy anh vừa nhắc.”

“Gì cơ?”

“Không phải anh định hẹn em hay sao? Lên giường trước cái đã, thế nào?”

HẾT (phần truyện chính)


Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Comments

Popular Posts